Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế
-
Chương 10: Bị nước tiểu của trẻ con tấn công
Là một cú điện thoại lạ, nhưng sau khi nghe điện thoại bên kia lại truyền đến tiếng khóc trẻ sơ sinh, dù cô và đứa bé kia chỉ sống chung ba ngày nhưng tiếng khóc của đứa trẻ cô vẫn nhận ra ngay.
“Hoàng… Hoàng Mạnh, anh làm gì đứa bé rồi?”
Tiếng khóc của đứa bé khiến tim Hà Ngân lập tức đập nhanh, cho nên tiếng nói chuyện vô cùng cứng nhắc.
Hoàng Mạnh bên kia không thèm để ý, như cười như không nói: “Ai biết được làm sao? Động cái là khóc, chắc là nhớ mẹ nó là cô đấy! Cô có muốn qua gặp nó chút không?”
“Anh ở đâu? Tôi tới ngay.” Hà Ngân nắm chặt di động lo lắng hỏi, Hoàng Mạnh dửng dưng nói ra ba chữ “Cẩm Tú Viên”, Hà Ngân vừa nghe xong liền cúp điện thoại, cầm lấy chìa khóa xe vừa mới ném trên bàn lại vội vã chạy xuống lầu, đi về phía “Cẩm Tú Viên”.
“Cẩm Tú Viên” vốn là một nhà hàng vô cùng xa xỉ, cách khá xa chỗ nhà cô, buổi tối nếu không kẹt xe thì cô lái khoảng hai mươi mấy phút mới tới bãi đỗ xe của “Cẩm Tú Viên”.
Sau khi xuống xe cô gần như chạy đến đại sảnh của Cẩm Tú Viên, chỉ không ngờ là nhà hàng lớn đến vậy, hàng trăm cái bàn nhưng chỉ bàn ở giữa là có người.
Hoàng Mạnh là kẻ có tiền, bao trọn chỗ này cũng không có gì là lạ, lạ là mấy vệ sĩ mặc quần áo đen đứng san sát đằng kia, còn Hoàng Mạnh thì ôm đứa trẻ khóc oe oe, đang dỗ dành một cách vụng về.
“Ơ ơ! Đừng khóc! Cục cưng ngoan! Không khóc không khóc!”
“Cha nói này, con khóc cái gì chứ, lát nữa không chịu được là ném thẳng con đi đấy!”
“Này! Con có thể đừng khóc không, khóc kiểu vậy họng sẽ để lại di chứng đấy.”
Hà Ngân bị cảnh tượng này làm cho vô cùng ngạc nhiên, mãi đến khi Hoàng Mạnh thấy cô đến mới gọi cô: “Cô còn ngây ra đó làm gì? Mau… mau tới xem thử nó làm sao vậy?”
Hà Ngân lấy lại bình tĩnh, cất từng bước một đi về phía Hoàng Mạnh.
Hoàng Mạnh đứng dậy vội vàng đưa đứa bé cho cô, đứa bé này vừa trắng vừa mập như một viên thịt, Hà Ngân ôm vào lòng cũng thấy hơi nặng, cô ngồi vào chiếc ghế đối diện Hoàng Mạnh, đứa bé khóc oe oe không ngừng, hại cô toát mồ hôi.
Đứa bé này theo cô ba ngày lại được một nhân viên phục vụ từng nuôi con chăm sóc giúp, bây giờ đứa trẻ không ngừng khóc oe oe, cô cũng bất lực.
Hoàng Mạnh thấy thế nhíu chặt lông mày, còn tưởng rằng người phụ nữ này lợi hại lắm, thì ra cũng như anh, cũng là khúc gỗ ngay cả một đứa bé cũng không biết dỗ.
“Này! Tôi nói này, cô có biết dỗ không đấy, không biết thì trả lại cho tôi?”
Hoàng Mạnh đứng dậy định đón lại đứa bé, Hà Ngân ngẩng đầu liếc anh một cái, lạnh giọng nói: “Có thể là nó đói?”
“Không phải, lúc ra ngoài vừa đút hết sữa rồi.”
Hoàng Mạnh đắc ý nói xong, mặt Hà Ngân hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn xuống cái tã đứa bé đã ướt đến phồng lên, đưa tay kéo cái tã ướt phồng ra. Nhắc tới cũng kỳ, cái tã không còn nữa thì đứa bé đột nhiên ngừng khóc, trên mặt còn đọng nước mắt, nhìn Hà Ngân cười toe.
Đứa bé ngây thơ vô tội hơi nheo mắt lại, khiến lòng Hà Ngân ấm áp, đồng thời một dòng nước tiểu ấm áp phun vào trước ngực cô, cô giật mình hô lên: “Á! Quần áo tôi, đừng tè, đừng tè… Á…”
Cô nâng đứa bé lên định đưa cho Hoàng Mạnh, ai ngờ nước tiểu lại phun lên mặt cô, đến khi Hoàng Mạnh cười ha ha mấy tiếng đón lấy đứa bé, trên mặt Hà Ngân đã có nước tiểu, toàn bộ quần áo màu đen ở nửa người đằng trước đều bị ướt đẫm.
Gương mặt chật vật này chọc cho Hoàng Mạnh thật sự không nhịn được, đưa đứa bé cho vệ sĩ bên cạnh, ngồi xuống ôm bụng cười to, thấy sắc mặt Hà Ngân hết sức khó coi, miễn cưỡng nín cười cầm ly trước mặt lên nhấp một ngụm đồ uống.
Nhưng khi nhìn về phía gương mặt nhỏ của Hà Ngân bị nước tiểu tưới cho ướt nhẹp, nhất thời không nhịn cười được, đồ uống đều bị phun ra, Hà Ngân tức đến mức xoay người rời đi.
Hoàng Mạnh thấy thế chỉ có thể vội vã đuổi theo: “Này! Tôi đưa đứa bé ra ngoài là muốn cả nhà đoàn tụ, sao cô lại không thức thời như thế, đứng lại, cô đứng lại cho tôi.”
Hà Ngân nghe vậy dừng bước lại, lạnh lùng ngoái đầu lại cười nhạo nói: “Tổng giám đốc Hoàng nói đùa, loại người thân phận ti tiện như tôi nào xứng trở thành người một nhà với tổng giám đốc Hoàng, muốn tìm vợ thì xin vòng sang hướng khác, Hà Ngân không bợ đỡ được.”
“Hoàng… Hoàng Mạnh, anh làm gì đứa bé rồi?”
Tiếng khóc của đứa bé khiến tim Hà Ngân lập tức đập nhanh, cho nên tiếng nói chuyện vô cùng cứng nhắc.
Hoàng Mạnh bên kia không thèm để ý, như cười như không nói: “Ai biết được làm sao? Động cái là khóc, chắc là nhớ mẹ nó là cô đấy! Cô có muốn qua gặp nó chút không?”
“Anh ở đâu? Tôi tới ngay.” Hà Ngân nắm chặt di động lo lắng hỏi, Hoàng Mạnh dửng dưng nói ra ba chữ “Cẩm Tú Viên”, Hà Ngân vừa nghe xong liền cúp điện thoại, cầm lấy chìa khóa xe vừa mới ném trên bàn lại vội vã chạy xuống lầu, đi về phía “Cẩm Tú Viên”.
“Cẩm Tú Viên” vốn là một nhà hàng vô cùng xa xỉ, cách khá xa chỗ nhà cô, buổi tối nếu không kẹt xe thì cô lái khoảng hai mươi mấy phút mới tới bãi đỗ xe của “Cẩm Tú Viên”.
Sau khi xuống xe cô gần như chạy đến đại sảnh của Cẩm Tú Viên, chỉ không ngờ là nhà hàng lớn đến vậy, hàng trăm cái bàn nhưng chỉ bàn ở giữa là có người.
Hoàng Mạnh là kẻ có tiền, bao trọn chỗ này cũng không có gì là lạ, lạ là mấy vệ sĩ mặc quần áo đen đứng san sát đằng kia, còn Hoàng Mạnh thì ôm đứa trẻ khóc oe oe, đang dỗ dành một cách vụng về.
“Ơ ơ! Đừng khóc! Cục cưng ngoan! Không khóc không khóc!”
“Cha nói này, con khóc cái gì chứ, lát nữa không chịu được là ném thẳng con đi đấy!”
“Này! Con có thể đừng khóc không, khóc kiểu vậy họng sẽ để lại di chứng đấy.”
Hà Ngân bị cảnh tượng này làm cho vô cùng ngạc nhiên, mãi đến khi Hoàng Mạnh thấy cô đến mới gọi cô: “Cô còn ngây ra đó làm gì? Mau… mau tới xem thử nó làm sao vậy?”
Hà Ngân lấy lại bình tĩnh, cất từng bước một đi về phía Hoàng Mạnh.
Hoàng Mạnh đứng dậy vội vàng đưa đứa bé cho cô, đứa bé này vừa trắng vừa mập như một viên thịt, Hà Ngân ôm vào lòng cũng thấy hơi nặng, cô ngồi vào chiếc ghế đối diện Hoàng Mạnh, đứa bé khóc oe oe không ngừng, hại cô toát mồ hôi.
Đứa bé này theo cô ba ngày lại được một nhân viên phục vụ từng nuôi con chăm sóc giúp, bây giờ đứa trẻ không ngừng khóc oe oe, cô cũng bất lực.
Hoàng Mạnh thấy thế nhíu chặt lông mày, còn tưởng rằng người phụ nữ này lợi hại lắm, thì ra cũng như anh, cũng là khúc gỗ ngay cả một đứa bé cũng không biết dỗ.
“Này! Tôi nói này, cô có biết dỗ không đấy, không biết thì trả lại cho tôi?”
Hoàng Mạnh đứng dậy định đón lại đứa bé, Hà Ngân ngẩng đầu liếc anh một cái, lạnh giọng nói: “Có thể là nó đói?”
“Không phải, lúc ra ngoài vừa đút hết sữa rồi.”
Hoàng Mạnh đắc ý nói xong, mặt Hà Ngân hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn xuống cái tã đứa bé đã ướt đến phồng lên, đưa tay kéo cái tã ướt phồng ra. Nhắc tới cũng kỳ, cái tã không còn nữa thì đứa bé đột nhiên ngừng khóc, trên mặt còn đọng nước mắt, nhìn Hà Ngân cười toe.
Đứa bé ngây thơ vô tội hơi nheo mắt lại, khiến lòng Hà Ngân ấm áp, đồng thời một dòng nước tiểu ấm áp phun vào trước ngực cô, cô giật mình hô lên: “Á! Quần áo tôi, đừng tè, đừng tè… Á…”
Cô nâng đứa bé lên định đưa cho Hoàng Mạnh, ai ngờ nước tiểu lại phun lên mặt cô, đến khi Hoàng Mạnh cười ha ha mấy tiếng đón lấy đứa bé, trên mặt Hà Ngân đã có nước tiểu, toàn bộ quần áo màu đen ở nửa người đằng trước đều bị ướt đẫm.
Gương mặt chật vật này chọc cho Hoàng Mạnh thật sự không nhịn được, đưa đứa bé cho vệ sĩ bên cạnh, ngồi xuống ôm bụng cười to, thấy sắc mặt Hà Ngân hết sức khó coi, miễn cưỡng nín cười cầm ly trước mặt lên nhấp một ngụm đồ uống.
Nhưng khi nhìn về phía gương mặt nhỏ của Hà Ngân bị nước tiểu tưới cho ướt nhẹp, nhất thời không nhịn cười được, đồ uống đều bị phun ra, Hà Ngân tức đến mức xoay người rời đi.
Hoàng Mạnh thấy thế chỉ có thể vội vã đuổi theo: “Này! Tôi đưa đứa bé ra ngoài là muốn cả nhà đoàn tụ, sao cô lại không thức thời như thế, đứng lại, cô đứng lại cho tôi.”
Hà Ngân nghe vậy dừng bước lại, lạnh lùng ngoái đầu lại cười nhạo nói: “Tổng giám đốc Hoàng nói đùa, loại người thân phận ti tiện như tôi nào xứng trở thành người một nhà với tổng giám đốc Hoàng, muốn tìm vợ thì xin vòng sang hướng khác, Hà Ngân không bợ đỡ được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook