Tối qua căn bản anh không ngủ, từ khi từ vũ hội về, lòng luôn không yên, uống rượu cả đêm, từ khi thức đã đau đầu.

Nhưng chuyện này, Cảnh Thần Hạo tự nhiên không muốn nói, đặc biệt là không muốn biểu hiện trước mặt cô.

Anh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô, ngữ khí lạnh lùng cực độ, “Chuyện của tôi, không cần cô quản.”

“Là tôi nhiều chuyện rồi!”

Bùi Nhiễm Nhiễm điều chỉnh lại tâm trạng, mặt bình tĩnh, quay người đi ra ngoài, tay chuẩn bị mở cửa ngưng lại, sau đó không chút do dự đi ra.

Cảnh Thần Hạo càng lạnh lùng, thái dương đột nhiên giật giật.



Vừa thấy Bùi Nhiễm Nhiễm rời khỏi phòng làm việc, Lâm Tri Hiểu nhanh chóng đến đón, kéo tay cô, lại phát hiện tay cô lạnh lẽo, “Tớ cũng xin nghỉ cho cậu rồi, cậu còn đi làm làm gì?”

Bùi Nhiễm Nhiễm cười, sắc mặt vô tội, “Xong thủ tục nhập học cho Dương Dương và Noãn Noãn rồi, ở nhà không gì làm, rất buồn chán, nên đi làm.”

“Cuồng công việc à, không thể ở nhà nghỉ ngơi.” Lâm Tri Hiểu nhịn không được đưa tay gõ trán cô, hận sắt không thành thép.

Cô nếu có thể nghỉ 1 ngày từ tay đại ma vương, nhất định quỳ lạy cảm tạ trời.

Bùi Nhiễm Nhiễm cười, vỗ tay Lâm Tri Hiểu: “Tớ chính là cuồng công việc, không nói nữa, tớ còn có việc, đợi lại Khâu Tịch lại kiếm chuyện với tớ nữa.”

- ----------- --------------

Lâm Tri Hiểu gật đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, hai mắt sáng lên: “Còn nửa tiếng là tan, đợi cậu ở cửa Cảnh thị, tớ chở về.”



Vừa về đến phòng kế hoạch, Khâu Tịch vừa thấy cô, lập tức châm chọc: “Bùi DĨ Hàn, bản lĩnh không nhỏ, trốn làm 1 ngày, coi tổ trưởng này không tồn tại sao?”

Khó lắm bắt được điểm yếu của cô, tự nhiên không dễ buông tha.

Giọng sắc bén và quá quắt khiến Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ nhíu mày, nhưng mím môi không nói.

Cô không muốn tốn sức cho chuyện vô ích và người không đâu.

Mọi người đã quen rồi, tổ trưởng và Bùi Dĩ Hàn tranh cãi công khai, ở phòng kế hoạch đã không phải chuyện hiếm, chỉ hy vọng không liên quan đến họ.

Khâu Tịch thấy mình bị lờ đi, càng tức, vừa muốn chửi thêm, Bùi Nhiễm Nhiễm nói 1 câu, khiến cô câm nín.

“Tôi sớm xin phép Cảnh tổng rồi, không lẽ cô có ý kiến?”

“Cô…” Khâu Tịch chỉ tay run rẩy, tức đến run người.

Bùi Nhiễm Nhiễm trực tiếp lướt qua đi về chỗ, bắt tay vào làm kế hoạch cho quảng cáo, Hòa Thảo còn là sinh viên, kêu cô ấy làm không khó.

Khó ở chỗ làm sao để cô ấy phát huy được trình độ của mình, sinh viên lần đầu tham gia hoạt động lớn, nhất định sẽ căng thẳng, đại diện cho quảng cáo kiêng kị nhất là rụt rè, ở trạng thái thả lỏng mới có thể phát huy tốt nhất, đây cũng là yêu cầu của sản phẩm mới.

Cho nên, cô phải nghĩ cách mới được.

Bùi Nhiễm Nhiễm đang khổ não suy nghĩ, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh đau đầu của Cảnh Thần Hạo, ngón tay để trên bàn phím của cô ngừng 1 chút.

Cũng không biết anh có sao không, Bùi Nhiễm Nhiễm nhẹ cắn môi, cúi đầu mở hộc tủ của mình ra, bên trong có thuốc trị đau, cô cầm lên ấn vào lòng bàn tay.

Đến khi vỉ thuốc nóng lên, cô chỉ có thể thở dài, để lại vào hộc tủ, từ chửi bản thân yếu lòng, cần gì mặt dày chịu nhục chứ.



Nửa tiếng sau, Bùi Nhiễm Nhiễm dọn đồ trên bàn, lưu văn kiện đánh xong lại, vì bảo đảm còn copy ra, khóa máy tính xong lấy cặp tan ca.

Tạm biệt đồng nghiệp, Bùi Nhiễm Nhiễm đi ra khỏi Cảnh thị, trước cửa Lâm Tri Hiểu đang đợi.

Đợi mấy phút, điện thoại trong túi vang lên, là cuộc gọi của Lâm Tri Hiểu, nhận điện thoại, bên đó bắt đầu nói: “Nhiễm Nhiễm, đừng ở ngoài cửa đợi tớ, đến bãi xe.”

Bùi Nhiễm Nhiễm cầm cặp, Lâm Tri Hiểu đang nói cô đã bắt đầu đi: “Được, tớ lập tức đến.”

Nhưng mới đi vài bước, 1 xe tải đen nhỏ đột nhiên dừng trước mặt cô, lòng Bùi Nhiễm Nhiễm thấy không ổn, cầm điện thoại quay lưng muốn rời đi, trên xe xuống 2 người đàn ông, nắm lấy tay Bùi Nhiễm Nhiễm.

“A! Cứu…” Bùi Nhiễm Nhiễm nhớ lại chưa cúp điện thoại, nhanh chóng kêu cứu, nhưng mũi đột nhiên bị bịt, 1 luồng thuốc mê truyền vào mũi.

- ----------- --------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương