Cảnh Thần Hạo đã lái xe ra khỏi Cảnh thị, lòng hoảng loạn, đạp ga tới cuối cùng, xe đua tốc độ chạy đi.

Trong tiệm kfc, Đường Sóc đã chịu không nổi.

Không ít phụ nữ vây quanh anh, ở bên bàn luận to nhỏ thì thôi đi, thậm chí còn không ngừng chụp hình, mặt đầy si mê.

“Bức ảnh nam nhân yêu nghiệt ngồi bên cửa sổ, nếu đăng lên weibo, nhất định sẽ bộc phát.”

“Cậu gửi hình này cho tớ.”

“...”

Đột nhiên anh nghĩ đến, lúc nãy hình như anh chưa kịp hỏi tên người phụ nữ đó.

Đường Sóc không nhịn được nữa, mím môi đứng dậy, để đồ tây lên tay, đẩy cửa ra ngoài.

Vừa ra cửa, nhận được Cảnh Thần Hạo xúc động chạy đến.

Đường Sóc nhếch mày, chưa kịp nói chuyện, cà vạt đã bị kéo lên.

“Nhiễm Nhiễm đâu? Nhiễm Nhiễm ở đâu?” Trán Cảnh Thần Hạo nổi lên gân xanh, mắt đỏ lên, mơ hồ có thể cảm nhận được sự run rẩy từ tay anh.

Đường Sóc nhíu mày, đưa tay vỗ tay Cảnh Thần Hạo, mặt đẹp trai lạnh lùng, “Làm gì có Nhiễm Nhiễm? Cậu mẹ nó điên rồi sao?”

“Lúc nãy gọi điện cho cậu, nghe thấy tiếng của Nhiễm Nhiễm, có phải cậu giấu cô ấy đi rồi?”

- ----------- --------------

Trên đường toàn là người, đến người trong kfc cũng ra coi kịch, Đường Sóc thật sự không thích loại cảm giác bị xem như quốc bảo này, thu tính khí lại, thấp giọng nói: “Đây không phải nơi nói chuyện, có chuyện gì về rồi nói.”

Cảnh Thần Hạo hít sâu, cố làm mình trấn tĩnh, đi về hướng xe bên đường.

Lên xe, Đường Sóc mới mở miệng: “Có phải còn chưa buông được cô gái đó, chính là Bùi Nhiễm Nhiễm 5 năm trước?”

Cảnh Thần Hạo mắt lạnh lẽo, toàn thân tản ra hàn ý, “Đường Sóc, có phải cậu giấu NHiễm Nhiễm không? Cho nên tôi mới không tìm được cô ấy!”

Đường Sóc chậm rãi hút điếu thuốc, ngón tay thon dài đưa thuốc đến bên môi, phiền não hít nhả khí: “Tớ chưa từng thấy Bùi Nhiễm Nhiễm, đừng nói đến giấu đi, chuyện này tớ sẽ làm sao?”

Anh không biết Cảnh Thần Hạo nghĩ gì, đối với sự nghi ngờ của anh em tốt, trong lòng anh không vui.

Hai mắt Cảnh Thần Hạo sắc bén: “Được, tôi tin cậu. Nhưng tôi thật sự nghe tiếng Nhiễm Nhiễm, tôi cũng tin, tôi không nghe nhầm.”

Giọng nói hình dáng tiếng cười của cô nhưng khắc trong cốt của anh, sao có thể nhầm được?

Giọng trong trẻo vui tai đó, luôn hiện trong đầu anh.

Đường Sóc hút xong miếng thuốc cuối, lười biếng nửa dựa vào ghế xe: “Trong kfc nhiều người vậy, tớ nào biết cậu nghe ai nói, hơn nữa người phụ nữ đó đã đi 5 năm, giọng của cô ấy có thể cậu nhớ nhầm rồi.”

Anh nói xong, đưa tay vỗ vai Cảnh Thần Hạo, “Đừng hành hạ bản thân nữa, quên người phụ nữ đó, mấy anh em chúng ta, đều không hy vọng cậu sống trong quá khứ.”

Hai tay Cảnh Thần Hạo nắm chặt vô lăng, hung hăng nhắm mắt, mặt đau khổ.

5 năm chờ đợi tìm kiếm, khiến anh chịu đủ mọi hành hạ.

Bây giờ kêu anh quên Bùi Nhiễm Nhiễm, thậm chí từ bỏ tìm kiếm cô, sao có thể làm được?

Tạp niệm quá sâu, hoặc là cuối cùng chỉ có thể làm khổ mình.

“Cậu xuống xe, tôi về công ty.” Cảnh Thần Hạo khôi phục lại sự lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Chuyện tìm Nhiễm Nhiễm, tôi sẽ không từ bỏ, cũng không thể quên cô ấy.”

Đường Sóc muốn nói thêm, nhưng Cảnh Thần Hạo đã mở cửa, đá anh xuống xe.

Đường Sóc nhếch nhác ngồi dưới đất, mặt thể hiện sự sụp đổ, nhưng Cảnh Thần Hạo căn bản không nhìn anh, trực tiếp nổ máy lướt qua.

Loại điên cuồng này thật khiến người khác tức đến nghiến răng, Đường Sóc đứng dậy, ngại ngùng phủi bụi trên quần áo, may là bên đường không ai thấy, nếu không anh nhất định đuổi đến Cảnh thị đánh anh ta 1 trận.

- ----------- --------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương