Sủng Ái Cả Đời
-
Chương 6
Edit + Beta: Anky
Phó Tranh từ trong ngăn kéo lấy vài cuốn sách ra, ngữ văn chính trị lịch sử địa lý, mỗi quyển sách đều mới tinh, từ khi được phát đến bây giờ, hắn cũng chưa từng lật qua.
Lục Quýnh đang chơi game, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn Phó Tranh lấy ra từng cuốn sách giáo khoa, cả kinh, lập tức trợn to hai mắt, "Đại ca, cha cậu không cho cậu sinh hoạt phí à??"
Phó Tranh: "???"
Hỏi cái quái gì vậy?
Lục Quýnh: "Cậu nhìn đi, cậu nghèo đến mức muốn bán sách?!!"
Phó Tranh: "... Bán em gái cậu!"
Sau khi tan học, Phó Tranh cầm bút chọc chọc bạn học ngồi phía trước.
Ngồi trước mặt hắn là người xếp hạng ba trong lớp, tên Trương Tiểu Ngọc.
Trương Tiểu Ngọc rõ ràng bị Phó Tranh dọa sợ, xoay đầu lại, đối diện với gương mặt tuấn tú gieo họa trăm dân trăm họ của Phó Tranh, khuôn mặt lập tức đỏ như tôm luộc, "Phó... bạn học Phó, cậu... Cậu tìm tôi có việc sao?"
Phó Tranh: "Có thể mượn vở ghi chép của cậu một chút không?"
"Có thể... Đương nhiên có thể!" Trương Tểu Ngọc thụ sủng nhược kinh.
Phó Tranh không thích nói chuyện với nữ sinh nói, hai năm cao trung, nữ sinh trong lớp từng nói chuyện với Phó Tranh một bàn tay có thể đếm xong, nữ sinh được Phó Tranh chủ động mở lời, chính là một người cũng không có!
Trương Tiểu Ngọc là cô gái đầu tiên được Phó Tranh mở lời, sao có thể không kích động?!
Khi cô kích động, liền đem tất cả vở ghi chép mình cất dưới ba lô đều ôm hết ra.
Phó Tranh nhìn quyển vở đầy chữ viết đến mức chằng chịt ở trước mặt, chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, "...!!!"
Đáng chết, hắn thất sách! Hắn một kẻ toàn trường từ dưới đếm ngược, có thể thi xếp trước ba trăm đã rất lợi hại! Đầu óc này của hắn bảo hắn làm cái khác còn được, bảo hắn đọc sách học tập... Mẹ nó, cầm dao chém chết hắn đi!
Phó Tranh lập tức có chút nhụt chí.
Lục Quýnh nhìn Phó Tranh đem toàn bộ sách nhét lại vào trong ngăn kéo một lần nữa, cười ha ha, "Tôi đã nói rồi, bảo Tranh ca của chúng ta đọc sách, trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây."
Phó Tranh mất hứng liếc xéo hắn một cái.
Đồ hỗn trướng này, nói bừa gì đó như thật!
Hết giờ tự học buổi tối, lúc đi về phía cổng trường, Lục Quýnh chân chó dụ dỗ Phó Tranh,, "Ca, tôi ở M.R thuê phòng, đi qua chơi một chút?"
"Không có hứng thú." Lúc đi ngang qua lớp chọn ban tự nhiên, Phó Tranh nhìn lướt qua phía trong phòng học, không thấy Chu Tương Tương, xem chừng đã đến cổng trường rồi.
Không khỏi bước nhanh hơn.
"Chao ôi, anh trai à, chờ tôi một chút!"
Phó Tranh người cao chân dài, ba bước vượt làm hai bước, Lục Quýnh đuổi theo cả buổi mới đuổi được, thở hồng hộc nói: "Đại ca, hôm nay sinh nhật của Đường Hân Trúc, cậu thật sự không đến à?"
Phó Tranh vốn là không có gì, vừa nghe thấy tên này, sắc mặt lập tức đen xuống, "Lục Quýnh, cậu chán sống?!"
Phó Tranh đặc biệt chán ghét Đường Hân Trúc. Cái tên này, ở trong lòng Phó Tranh là cấm kỵ, ngày thường các huynh đệ tụ tập chơi cùng một chỗ, cũng không ai dám nhắc đến.
Lục Quýnh hôm nay đúng là trúng tà, bị Phó Tranh hét một cái, nghiêng đầu tự tát mình một bàn tay, "Đại ca, tôi sai rồi."
Phó Tranh liếc hắn một cái, lạnh giọng nói: "Đủ, các cậu tự chơi vui vẻ đi, tôi có việc, đi trước."
Nói xong, quay đầu liền đi về phía cổng trường.
Hắn cố ý bảo xe dừng cách xa một chút, ra cổng trường phải đi lên phía trước một trăm mét, mới nhìn thấy xe nhà mình.
Đến gần, đã nhìn thấy tiểu nhân nhi ngồi phía sau, ánh sáng yếu ớt ven đường, xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Chu Tương Tương, trong ngực cô ôm cái gối dựa, chu cái miệng nhỏ nhắn, cằm chống đỡ ở phía trên, đôi mắt khép lại, dáng vẻ như đang ngủ.
Phó Tranh nhìn cô từ xa, khóe miệng không tự chủ cong lên.
Lúc lên xe, cố ý thả nhẹ động tác, sợ đánh thức người.
Bất quá Chu Tương Tương ngủ không sâu, lúc hắn lên xe, cô liền tỉnh, nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Phó Tranh chau chau mày, "Sao không ngủ?"
Chu Tương Tương liếm liếm đôi môi khô khốc, nói: "Về nhà lại ngủ tiếp."
Cô vừa mới ngủ dậy, lúc này tiếng nói có chút mơ hồ, vừa mềm mại lại nhu hòa, Phó Tranh nghe thấy trong lòng thoải mái kỳ lạ.
Ánh mắt không tự chủ rơi vào đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng của cô. Dường như cô rất khát nước, cứ liếm môi liên tục, đầu lưỡi hồng phấn vươn ra một chút, lại rụt về lại - -
Hô hấp Phó Tranh căng thẳng - -
F*ck!
Tiểu nha đầu này tại sao lại liếm môi trước mặt hắn??
Là muốn quyến rũ hắn hay là muốn quyến rũ hắn hay là muốn quyến rũ hắn??
"..." Phó Tranh toàn thân nóng ran, mở hai cúc áo sơ mi ra, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Làm sao bây giờ, tiểu nha đầu rất quyến rũ người.
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Tranh: Nàng dâu nhỏ, anh muốn hôn em.
Chu Tương Tương:"......."
Phó Tranh từ trong ngăn kéo lấy vài cuốn sách ra, ngữ văn chính trị lịch sử địa lý, mỗi quyển sách đều mới tinh, từ khi được phát đến bây giờ, hắn cũng chưa từng lật qua.
Lục Quýnh đang chơi game, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn Phó Tranh lấy ra từng cuốn sách giáo khoa, cả kinh, lập tức trợn to hai mắt, "Đại ca, cha cậu không cho cậu sinh hoạt phí à??"
Phó Tranh: "???"
Hỏi cái quái gì vậy?
Lục Quýnh: "Cậu nhìn đi, cậu nghèo đến mức muốn bán sách?!!"
Phó Tranh: "... Bán em gái cậu!"
Sau khi tan học, Phó Tranh cầm bút chọc chọc bạn học ngồi phía trước.
Ngồi trước mặt hắn là người xếp hạng ba trong lớp, tên Trương Tiểu Ngọc.
Trương Tiểu Ngọc rõ ràng bị Phó Tranh dọa sợ, xoay đầu lại, đối diện với gương mặt tuấn tú gieo họa trăm dân trăm họ của Phó Tranh, khuôn mặt lập tức đỏ như tôm luộc, "Phó... bạn học Phó, cậu... Cậu tìm tôi có việc sao?"
Phó Tranh: "Có thể mượn vở ghi chép của cậu một chút không?"
"Có thể... Đương nhiên có thể!" Trương Tểu Ngọc thụ sủng nhược kinh.
Phó Tranh không thích nói chuyện với nữ sinh nói, hai năm cao trung, nữ sinh trong lớp từng nói chuyện với Phó Tranh một bàn tay có thể đếm xong, nữ sinh được Phó Tranh chủ động mở lời, chính là một người cũng không có!
Trương Tiểu Ngọc là cô gái đầu tiên được Phó Tranh mở lời, sao có thể không kích động?!
Khi cô kích động, liền đem tất cả vở ghi chép mình cất dưới ba lô đều ôm hết ra.
Phó Tranh nhìn quyển vở đầy chữ viết đến mức chằng chịt ở trước mặt, chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, "...!!!"
Đáng chết, hắn thất sách! Hắn một kẻ toàn trường từ dưới đếm ngược, có thể thi xếp trước ba trăm đã rất lợi hại! Đầu óc này của hắn bảo hắn làm cái khác còn được, bảo hắn đọc sách học tập... Mẹ nó, cầm dao chém chết hắn đi!
Phó Tranh lập tức có chút nhụt chí.
Lục Quýnh nhìn Phó Tranh đem toàn bộ sách nhét lại vào trong ngăn kéo một lần nữa, cười ha ha, "Tôi đã nói rồi, bảo Tranh ca của chúng ta đọc sách, trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây."
Phó Tranh mất hứng liếc xéo hắn một cái.
Đồ hỗn trướng này, nói bừa gì đó như thật!
Hết giờ tự học buổi tối, lúc đi về phía cổng trường, Lục Quýnh chân chó dụ dỗ Phó Tranh,, "Ca, tôi ở M.R thuê phòng, đi qua chơi một chút?"
"Không có hứng thú." Lúc đi ngang qua lớp chọn ban tự nhiên, Phó Tranh nhìn lướt qua phía trong phòng học, không thấy Chu Tương Tương, xem chừng đã đến cổng trường rồi.
Không khỏi bước nhanh hơn.
"Chao ôi, anh trai à, chờ tôi một chút!"
Phó Tranh người cao chân dài, ba bước vượt làm hai bước, Lục Quýnh đuổi theo cả buổi mới đuổi được, thở hồng hộc nói: "Đại ca, hôm nay sinh nhật của Đường Hân Trúc, cậu thật sự không đến à?"
Phó Tranh vốn là không có gì, vừa nghe thấy tên này, sắc mặt lập tức đen xuống, "Lục Quýnh, cậu chán sống?!"
Phó Tranh đặc biệt chán ghét Đường Hân Trúc. Cái tên này, ở trong lòng Phó Tranh là cấm kỵ, ngày thường các huynh đệ tụ tập chơi cùng một chỗ, cũng không ai dám nhắc đến.
Lục Quýnh hôm nay đúng là trúng tà, bị Phó Tranh hét một cái, nghiêng đầu tự tát mình một bàn tay, "Đại ca, tôi sai rồi."
Phó Tranh liếc hắn một cái, lạnh giọng nói: "Đủ, các cậu tự chơi vui vẻ đi, tôi có việc, đi trước."
Nói xong, quay đầu liền đi về phía cổng trường.
Hắn cố ý bảo xe dừng cách xa một chút, ra cổng trường phải đi lên phía trước một trăm mét, mới nhìn thấy xe nhà mình.
Đến gần, đã nhìn thấy tiểu nhân nhi ngồi phía sau, ánh sáng yếu ớt ven đường, xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Chu Tương Tương, trong ngực cô ôm cái gối dựa, chu cái miệng nhỏ nhắn, cằm chống đỡ ở phía trên, đôi mắt khép lại, dáng vẻ như đang ngủ.
Phó Tranh nhìn cô từ xa, khóe miệng không tự chủ cong lên.
Lúc lên xe, cố ý thả nhẹ động tác, sợ đánh thức người.
Bất quá Chu Tương Tương ngủ không sâu, lúc hắn lên xe, cô liền tỉnh, nghiêng đầu nhìn hắn một cái.
Phó Tranh chau chau mày, "Sao không ngủ?"
Chu Tương Tương liếm liếm đôi môi khô khốc, nói: "Về nhà lại ngủ tiếp."
Cô vừa mới ngủ dậy, lúc này tiếng nói có chút mơ hồ, vừa mềm mại lại nhu hòa, Phó Tranh nghe thấy trong lòng thoải mái kỳ lạ.
Ánh mắt không tự chủ rơi vào đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng của cô. Dường như cô rất khát nước, cứ liếm môi liên tục, đầu lưỡi hồng phấn vươn ra một chút, lại rụt về lại - -
Hô hấp Phó Tranh căng thẳng - -
F*ck!
Tiểu nha đầu này tại sao lại liếm môi trước mặt hắn??
Là muốn quyến rũ hắn hay là muốn quyến rũ hắn hay là muốn quyến rũ hắn??
"..." Phó Tranh toàn thân nóng ran, mở hai cúc áo sơ mi ra, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Làm sao bây giờ, tiểu nha đầu rất quyến rũ người.
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Tranh: Nàng dâu nhỏ, anh muốn hôn em.
Chu Tương Tương:"......."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook