Sủng Ái Cả Đời
-
Chương 45: Anh yêu em
Edit: Phưn Phưn
Chu Hoa Lâm vừa mở miệng, Phó Tranh và Chu Tương Tương đầu tiên đều kinh ngạc, sau đó thì mừng như điên, đều không giấu được nụ cười trên mặt.
Phó Tranh hưng phấn nhảy dựng lên, liên tục nói: "Cảm ơn! Cảm ơn chú Chu!"
Chu Tương Tương cũng kích động, ôm chặt lấy cánh tay Chu Hoa Lâm, "Cảm ơn ba!"
Chu Hoa Lâm hừ một tiếng, "Hai người các con cũng đừng vui mừng quá sớm, nghe ba nói hết đã!"
"Dạ dạ dạ, chú nói đi ạ."
Phó Tranh và Chu Tương Tương vội vàng ngồi lại ngay ngắn, ngoan ngoãn chờ Chu Hoa Lâm nói.
Chu Hoa Lâm ở trong lòng sắp xếp lại ngôn ngữ, sau đó nói: "Ba vừa mới nói, hai người các con muốn ở cùng một chỗ, có thể, nhưng nhất định phải đáp ứng vài điều kiện của ba, hai đứa nghe kỹ cho ba, thứ nhất, không được ảnh hưởng đến việc học, chỉ cần thành tích trượt xuống, ngay lập tức chia tay, tuyệt đối không thương lượng gì hết! Hiểu chưa?"
"Con đã hiểu, ba, sẽ không ảnh hưởng đến việc học." Chu Tương Tương vội vàng trả lời.
Chu Hoa Lâm lại tiếp tục nói: "Thứ hai, hiện tại hai đứa còn chưa tốt nghiệp cao trung, đơn thuần nói yêu đương, có thể, nhưng tuyệt đối không được có bất kỳ hành vi nào quá phận, đây là cả hai bên đều phải có trách nhiệm, hiểu chưa? Nhất là con, Tương Tương."
Chu Tương Tương đương nhiên biết rõ ba đang nói về vấn đề gì, vội vàng gật đầu, "Con hiểu rõ, ba, con có chừng mực."
Về phương diện này, kỳ thật Chu Hoa Lâm cũng không quá lo lắng, ông hoàn toàn tin tưởng con gái mình.
Nghĩ đến đó, đột nhiên nhìn về phía Phó Tranh, "Phó Tranh, con nghe hiểu chưa? Chú đồng ý cho con và Tương Tương quen nhau, nhưng con tuyệt đối không được bắt nạt con bé, hiểu không?"
Phó Tranh giơ tay lên thề, vô cùng thận trọng, "Chú Chu chú yên tâm, con tuyệt đối sẽ không bắt nạt Tương Tương, không làm bất cứ chuyện gì làm tổn thương cô ấy."
Chu Hoa Lâm gật đầu, tâm trạng có hơi chút nặng nề.
Tuy nói đồng ý việc con gái mình và Phó Tranh, nhưng làm phụ huynh, sáng suốt thì sáng suốt, nhưng trong lòng dù sao vẫn có chút lo lắng.
Cũng may ông và ba của Phó Tranh cũng là bạn bè nhiều năm, coi như là hiểu rõ Phó Tranh. Đứa bé này mặc dù học tập không tốt lắm, nhưng ở trường học chưa bao giờ làm xằng bậy với cô gái nào, coi như là một đứa bé chừng mực hiếm có.
Hơn nữa nếu đã là người mà Tương Tương thích, ông tin tưởng ánh mắt con gái mình.
Một đêm này, thật sự là vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn. Trong nửa giờ ngắn ngủi, tim của Phó Tranh và Chu Tương Tương, như ngồi thang máy, từ mặt đất lên thẳng trời sau đó lại rớt xuống mặt đất. Giờ phút này, cuối cùng mới ổn định.
Chu Hoa Lâm đưa Phó Tranh về cửa tiểu khu, nói với anh: "Chuyện này, con về nhà nói rõ ràng với ba con, không được giấu giếm."
Phó Tranh vội vàng gật đầu, "Vâng ạ, chú Chu. Vậy con đi trước, chú Chu ngủ ngon."
Nói xong, đôi mắt theo bản năng nhìn về phía Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương cúi thấp đầu, không nhìn anh.
Mặc dù ba đã biết, nhưng có cái gì với Phó Tranh ở trước mặt ba thì vẫn ngượng ngùng.
"Con về đi, bọn chú cũng về đây."
"Vâng thưa chú."
Phó Tranh đưa mắt nhìn xe rời đi, mới xoay người đi vào bên trong tiểu khu.
Hai tay để ở trong túi quần, ngửa đầu nhìn lên trời.
Đêm nay trăng rất tròn, khắp trời đầy sao.
Phó Tranh toét miệng, vui vẻ đến nỗi không thể tìm được từ nào hình dung được tâm trạng lúc này của anh.
Thật sự đời này chưa từng vui vẻ như vậy.
Anh và Tương Tương, cuối cùng không cần phải vụng trộm yêu đương nữa.
Như vậy có được coi là đã chấp nhận anh là con rể không?
Phó Tranh nhịn không được bật cười thành tiếng.
Ôi chao, tâm trạng tốt thật muốn ca hát quá đi!!!!
Phó Tranh về đến nhà, chuyện đầu tiên làm chính là tìm lão cha, giới thiệu con dâu với ông.
Vào nhà, phòng khách trống rỗng, không có người.
Dì Dung từ phòng giặt quần áo đi ra, "Ôi, thiếu gia, cậu về rồi, đã ăn cơm chưa?"
Cả khuôn mặt Phó Tranh đều là vui vẻ, "Cháu ăn rồi."
Dì Dung kỳ quái nhìn anh, "Có chuyện gì sao? Cười vui vẻ đến như thế?"
Phó Tranh vừa cười vừa thay giày, "Đương nhiên là chuyện tốt. Dì Dung, ba cháu đâu?"
"Ba cậu đang bận ở thư phòng."
"Vâng, vậy cháu đi tìm ông ấy."
Phó Tranh thay xong dép thì đi lên lầu.
Thư phòng lầu hai, Phó Tranh đứng ở cửa, gõ cửa, bên trong không có động tĩnh.
Anh ngẩn ra, trực tiếp vặn mở cửa.
Phó Chấn Sơn đứng ở ban công, đang gọi điện thoại, "Trương cục trưởng, ngài xem lại đi, một lượng hàng sản xuất này... A lô? Trương cục trưởng? A lô?"
Còn chưa nói xong, đầu bên kia đã cúp điện thoại.
Phó Chấn Sơn kinh ngạc đứng ở ban công, cả người trông có chút hoảng hốt, sắc mặt kỳ lạ có chút tái nhợt.
"Ba? Làm sao vậy?"
Phó Chấn Sơn sửng sốt, quay đầu lại, thì thấy con trai mình đứng ở cửa ban công.
Phó Chấn Sơn vội vàng lắc đầu, "Không sao, sao con vào được đây?"
"À, con vừa mới gõ cửa, nhưng hình như ba không nghe thấy."
"À, đúng vậy, ba đang gọi điện thoại."
Phó Chấn Sơn đi vào trong phòng.
Phó Tranh thấy sắc mặt cha mình không ổn, lo lắng hỏi: "Ba, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nhìn ba rất không ổn? Có phải công ty xảy ra vấn đề gì rồi không? Việc ở Mỹ lần trước vẫn chưa giải quyết được sao?"
Phó Chấn Sơn gật đầu, "Đã giải quyết rồi, không có việc gì. Có thể là do gần đây công việc của ba hơi mệt, sắc mặt không được tốt lắm, con đừng đoán mò. Đúng rồi, con tìm ba có việc gì không?"
Nhắc tới chuyện này, tâm tình Phó Tranh trong nháy mắt vui vẻ hẳn lên, đôi mắt như phát ra tia sáng long lanh, "Ba, trước tiên con hỏi ba chuyện này."
Phó Chấn Sơn ngồi lên ghế phía sau bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn con trai mình, "Chuyện gì?"
Phó Tranh đi tới, cúi người, hai tay chống trên bàn làm việc, thần bí hỏi: "Ba, ba cảm thấy Chu Tương Tương như thế nào?"
Phó Chấn Sơn ngẩn người một chút, "Đương nhiên rất tốt, sao vậy?"
Phó Tranh cười hì hì, "Vậy ba cảm thấy, để Tương Tương làm con dâu ba thì sao ạ?"
Phó Chấn Sơn: "..."
"Ba, thế nào."
Phó Chấn Sơn ngơ ngác nửa ngày, đưa tay sờ trán con trai, "Chao ôi, tiểu tử này, đầu óc không có nóng mà? Tương Tương người ta sẽ để ý đến cái người ngu xuẩn như con?"
Phó Tranh chụp lấy tay cha mình, "Này, con nói lão nhân gia như ba tại sao không nhìn vào ưu điểm của con? Con trai ba lớn lên đẹp trai như thế, dáng người lại tốt, chỉ số thông minh lại cao, tại sao không thể làm cho người ta thích? Con nói với ba a, Tương Tương người ta vẫn là vừa ý con, hai bọn con đã qua lại được một thời gian rồi."
Phó Chấn Sơn nghe vậy, trợn to hai mắt, "Con... Con nói cái gì? Con và Tương Tương..."
"Không sai, Tương Tương, Chu Tương Tương, vợ con, con dâu tương lai của ba, thế nào, rất hài lòng phải không?"
"..." Phó Chấn Sơn giật mình ngơ ngác nửa ngày, đột nhiên nói: "Trời ạ, nha đầu Tương Tương kia tại sao lại có thể xem trọng con chứ? Này không phải là đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu sao?!"
Phó Tranh: ".................."
Ở một nơi khác.
Chu Hoa Lâm lái xe quay về nhà.
Trên đường, nhịn không được hỏi con gái một vấn đề, nói: "Tương Tương, nếu là ba không đồng ý con và Phó Tranh ở bên nhau, con cảm thấy con sẽ thế nào?"
Chu Tương Tương ngồi ở ghế sau, nghe thấy ba đột nhiên đặt câu hỏi, bỗng dưng khẩn trương, "Ba..."
"Con đừng sợ, ba chỉ tùy tiện hỏi thôi, sẽ không ép con và Phó Tranh chia tay."
Lúc này Chu Tương Tương mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lát, rất nhỏ giọng mà nói: "Có thể là con sẽ khóc."
"Sẽ ảnh hưởng học tập sao?"
"Có thể là không có tâm tư để học."
"Ba hiểu rồi."
Đáp án của Chu Tương Tương giống như suy nghĩ của Chu Hoa Lâm, vừa rồi ông cũng là suy xét tới điểm này. Đứa trẻ đang ở tuổi phản nghịch, mạnh mẽ chia rẽ bọn họ, chỉ sợ ngược lại sẽ làm cho mọi chuyện trở nên bết bát.
"Tương Tương, chuyện này về đến nhà, trước đừng nói cho mẹ con. Tính tình của mẹ con, để bà ấy biết con yêu đương, không thể không đánh gãy chân con. Sáng nay bà ấy còn nói với ba, con gái bà Trương ở cách vách, chính là bởi vì yêu đương làm cho học tập giảm sút, sắp lên lớp mười hai, mấy ngày hôm trước còn bị mẹ con bé mạnh mẽ đưa ra nước ngoài. Để mẹ con biết con yêu đương, có thể là chuyển trường hoặc để con ra nước ngoài. Tính tình mẹ con, nổi giận lên, ba cũng không bảo vệ được cho con."
Đừng nhìn Chu Hoa Lâm là chủ tịch của công ty, kỳ thật địa vị ở nhà là thấp nhất, sợ vợ điển hình, từ lúc bắt đầu kết hôn đến giờ vẫn không thay đổi. Đặc biệt là ở vấn đề giáo dục con gái, từ trước đến nay ông không tranh nổi vợ mình.
Cho nên chuyện này, tốt nhất là giấu đi.
Nếu không đến lúc đó, ông và con gái đừng nghĩ sẽ có ngày lành.
"Con biết rồi, cảm ơn ba." Chu Tương Tương gật đầu, nhỏ giọng nói.
Về đến nhà, xe còn chưa vào trong sân, từ xa đã thấy Lâm Mai đứng ở cửa nhà, nhìn ra bên ngoài.
Vừa nhìn thấy xe nhà mình trở về, Lâm Mai lập tức đi đến sân.
Sau khi xe dừng lại, vừa mở cửa xe sau vừa bắt đầu lải nhải, "Thật là, để ông đi đón con gái về, làm gì mà đi cả buổi, đồ ăn đã lạnh hết."
"Chao ôi, do trên đường kẹt xe." Chu Hoa Lâm nói.
"Hừ, ông cứ lấy cớ!"
Lâm Mai trừng mắt liếc chồng mình một cái, lôi kéo Chu Tương Tương đi vào trong nhà, "Hôm nay mẹ làm món cá hấp mà con thích nhất, lát nữa ăn nhiều một chút."
Chu Tương Tương gật đầu, "Vâng ạ, cảm ơn mẹ."
Vào phòng, Lâm Mai thúc giục Chu Tương Tương lên lầu tắm rửa, còn mình thì bận rộn mang đồ ăn trên bàn cơm vào phòng bếp, hâm nóng lại một lần.
Chu Tương Tương nhìn hình bóng bận rộn của mẹ, hai mắt bỗng dưng có hơi cay.
Chu Hoa Lâm đi tới, cười với cô, "Đừng áy náy, chỉ cần con chăm chỉ học tập, mẹ con sẽ rất vui vẻ. Chờ các con thi đại học xong, thì nói cho bà ấy biết là được."
Chu Tương Tương cố nén nước mắt, "Con biết rồi, ba, cảm ơn ba."
"Ừ, được rồi, đi lên tắm rửa rồi xuống lầu ăn cơm."
Chu Tương Tương gật đầu, đi lên trên lầu.
Trở về phòng, Chu Tương Tương phản xạ có điều kiện mà lấy di động ra nhìn.
Cô thích để điện thoại chế độ yên lặng, vừa mở màn hình lên thì thấy, quả nhiên Phó Tranh đã gọi mấy cuộc, còn có một tin nhắn.
Chu Tương Tương nhấn mở xem, ở trên màn hình ngắn ngủn mấy chữ hiện lên —— "Vợ, anh yêu em."
Ngắn ngủn mấy chữ, lại có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Phó Tranh lúc đánh mấy chữ này. Chu Tương Tương cong cong môi, trả lời lại anh, "Em cũng vậy."
Rất yêu anh.
Chu Hoa Lâm vừa mở miệng, Phó Tranh và Chu Tương Tương đầu tiên đều kinh ngạc, sau đó thì mừng như điên, đều không giấu được nụ cười trên mặt.
Phó Tranh hưng phấn nhảy dựng lên, liên tục nói: "Cảm ơn! Cảm ơn chú Chu!"
Chu Tương Tương cũng kích động, ôm chặt lấy cánh tay Chu Hoa Lâm, "Cảm ơn ba!"
Chu Hoa Lâm hừ một tiếng, "Hai người các con cũng đừng vui mừng quá sớm, nghe ba nói hết đã!"
"Dạ dạ dạ, chú nói đi ạ."
Phó Tranh và Chu Tương Tương vội vàng ngồi lại ngay ngắn, ngoan ngoãn chờ Chu Hoa Lâm nói.
Chu Hoa Lâm ở trong lòng sắp xếp lại ngôn ngữ, sau đó nói: "Ba vừa mới nói, hai người các con muốn ở cùng một chỗ, có thể, nhưng nhất định phải đáp ứng vài điều kiện của ba, hai đứa nghe kỹ cho ba, thứ nhất, không được ảnh hưởng đến việc học, chỉ cần thành tích trượt xuống, ngay lập tức chia tay, tuyệt đối không thương lượng gì hết! Hiểu chưa?"
"Con đã hiểu, ba, sẽ không ảnh hưởng đến việc học." Chu Tương Tương vội vàng trả lời.
Chu Hoa Lâm lại tiếp tục nói: "Thứ hai, hiện tại hai đứa còn chưa tốt nghiệp cao trung, đơn thuần nói yêu đương, có thể, nhưng tuyệt đối không được có bất kỳ hành vi nào quá phận, đây là cả hai bên đều phải có trách nhiệm, hiểu chưa? Nhất là con, Tương Tương."
Chu Tương Tương đương nhiên biết rõ ba đang nói về vấn đề gì, vội vàng gật đầu, "Con hiểu rõ, ba, con có chừng mực."
Về phương diện này, kỳ thật Chu Hoa Lâm cũng không quá lo lắng, ông hoàn toàn tin tưởng con gái mình.
Nghĩ đến đó, đột nhiên nhìn về phía Phó Tranh, "Phó Tranh, con nghe hiểu chưa? Chú đồng ý cho con và Tương Tương quen nhau, nhưng con tuyệt đối không được bắt nạt con bé, hiểu không?"
Phó Tranh giơ tay lên thề, vô cùng thận trọng, "Chú Chu chú yên tâm, con tuyệt đối sẽ không bắt nạt Tương Tương, không làm bất cứ chuyện gì làm tổn thương cô ấy."
Chu Hoa Lâm gật đầu, tâm trạng có hơi chút nặng nề.
Tuy nói đồng ý việc con gái mình và Phó Tranh, nhưng làm phụ huynh, sáng suốt thì sáng suốt, nhưng trong lòng dù sao vẫn có chút lo lắng.
Cũng may ông và ba của Phó Tranh cũng là bạn bè nhiều năm, coi như là hiểu rõ Phó Tranh. Đứa bé này mặc dù học tập không tốt lắm, nhưng ở trường học chưa bao giờ làm xằng bậy với cô gái nào, coi như là một đứa bé chừng mực hiếm có.
Hơn nữa nếu đã là người mà Tương Tương thích, ông tin tưởng ánh mắt con gái mình.
Một đêm này, thật sự là vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn. Trong nửa giờ ngắn ngủi, tim của Phó Tranh và Chu Tương Tương, như ngồi thang máy, từ mặt đất lên thẳng trời sau đó lại rớt xuống mặt đất. Giờ phút này, cuối cùng mới ổn định.
Chu Hoa Lâm đưa Phó Tranh về cửa tiểu khu, nói với anh: "Chuyện này, con về nhà nói rõ ràng với ba con, không được giấu giếm."
Phó Tranh vội vàng gật đầu, "Vâng ạ, chú Chu. Vậy con đi trước, chú Chu ngủ ngon."
Nói xong, đôi mắt theo bản năng nhìn về phía Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương cúi thấp đầu, không nhìn anh.
Mặc dù ba đã biết, nhưng có cái gì với Phó Tranh ở trước mặt ba thì vẫn ngượng ngùng.
"Con về đi, bọn chú cũng về đây."
"Vâng thưa chú."
Phó Tranh đưa mắt nhìn xe rời đi, mới xoay người đi vào bên trong tiểu khu.
Hai tay để ở trong túi quần, ngửa đầu nhìn lên trời.
Đêm nay trăng rất tròn, khắp trời đầy sao.
Phó Tranh toét miệng, vui vẻ đến nỗi không thể tìm được từ nào hình dung được tâm trạng lúc này của anh.
Thật sự đời này chưa từng vui vẻ như vậy.
Anh và Tương Tương, cuối cùng không cần phải vụng trộm yêu đương nữa.
Như vậy có được coi là đã chấp nhận anh là con rể không?
Phó Tranh nhịn không được bật cười thành tiếng.
Ôi chao, tâm trạng tốt thật muốn ca hát quá đi!!!!
Phó Tranh về đến nhà, chuyện đầu tiên làm chính là tìm lão cha, giới thiệu con dâu với ông.
Vào nhà, phòng khách trống rỗng, không có người.
Dì Dung từ phòng giặt quần áo đi ra, "Ôi, thiếu gia, cậu về rồi, đã ăn cơm chưa?"
Cả khuôn mặt Phó Tranh đều là vui vẻ, "Cháu ăn rồi."
Dì Dung kỳ quái nhìn anh, "Có chuyện gì sao? Cười vui vẻ đến như thế?"
Phó Tranh vừa cười vừa thay giày, "Đương nhiên là chuyện tốt. Dì Dung, ba cháu đâu?"
"Ba cậu đang bận ở thư phòng."
"Vâng, vậy cháu đi tìm ông ấy."
Phó Tranh thay xong dép thì đi lên lầu.
Thư phòng lầu hai, Phó Tranh đứng ở cửa, gõ cửa, bên trong không có động tĩnh.
Anh ngẩn ra, trực tiếp vặn mở cửa.
Phó Chấn Sơn đứng ở ban công, đang gọi điện thoại, "Trương cục trưởng, ngài xem lại đi, một lượng hàng sản xuất này... A lô? Trương cục trưởng? A lô?"
Còn chưa nói xong, đầu bên kia đã cúp điện thoại.
Phó Chấn Sơn kinh ngạc đứng ở ban công, cả người trông có chút hoảng hốt, sắc mặt kỳ lạ có chút tái nhợt.
"Ba? Làm sao vậy?"
Phó Chấn Sơn sửng sốt, quay đầu lại, thì thấy con trai mình đứng ở cửa ban công.
Phó Chấn Sơn vội vàng lắc đầu, "Không sao, sao con vào được đây?"
"À, con vừa mới gõ cửa, nhưng hình như ba không nghe thấy."
"À, đúng vậy, ba đang gọi điện thoại."
Phó Chấn Sơn đi vào trong phòng.
Phó Tranh thấy sắc mặt cha mình không ổn, lo lắng hỏi: "Ba, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nhìn ba rất không ổn? Có phải công ty xảy ra vấn đề gì rồi không? Việc ở Mỹ lần trước vẫn chưa giải quyết được sao?"
Phó Chấn Sơn gật đầu, "Đã giải quyết rồi, không có việc gì. Có thể là do gần đây công việc của ba hơi mệt, sắc mặt không được tốt lắm, con đừng đoán mò. Đúng rồi, con tìm ba có việc gì không?"
Nhắc tới chuyện này, tâm tình Phó Tranh trong nháy mắt vui vẻ hẳn lên, đôi mắt như phát ra tia sáng long lanh, "Ba, trước tiên con hỏi ba chuyện này."
Phó Chấn Sơn ngồi lên ghế phía sau bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn con trai mình, "Chuyện gì?"
Phó Tranh đi tới, cúi người, hai tay chống trên bàn làm việc, thần bí hỏi: "Ba, ba cảm thấy Chu Tương Tương như thế nào?"
Phó Chấn Sơn ngẩn người một chút, "Đương nhiên rất tốt, sao vậy?"
Phó Tranh cười hì hì, "Vậy ba cảm thấy, để Tương Tương làm con dâu ba thì sao ạ?"
Phó Chấn Sơn: "..."
"Ba, thế nào."
Phó Chấn Sơn ngơ ngác nửa ngày, đưa tay sờ trán con trai, "Chao ôi, tiểu tử này, đầu óc không có nóng mà? Tương Tương người ta sẽ để ý đến cái người ngu xuẩn như con?"
Phó Tranh chụp lấy tay cha mình, "Này, con nói lão nhân gia như ba tại sao không nhìn vào ưu điểm của con? Con trai ba lớn lên đẹp trai như thế, dáng người lại tốt, chỉ số thông minh lại cao, tại sao không thể làm cho người ta thích? Con nói với ba a, Tương Tương người ta vẫn là vừa ý con, hai bọn con đã qua lại được một thời gian rồi."
Phó Chấn Sơn nghe vậy, trợn to hai mắt, "Con... Con nói cái gì? Con và Tương Tương..."
"Không sai, Tương Tương, Chu Tương Tương, vợ con, con dâu tương lai của ba, thế nào, rất hài lòng phải không?"
"..." Phó Chấn Sơn giật mình ngơ ngác nửa ngày, đột nhiên nói: "Trời ạ, nha đầu Tương Tương kia tại sao lại có thể xem trọng con chứ? Này không phải là đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu sao?!"
Phó Tranh: ".................."
Ở một nơi khác.
Chu Hoa Lâm lái xe quay về nhà.
Trên đường, nhịn không được hỏi con gái một vấn đề, nói: "Tương Tương, nếu là ba không đồng ý con và Phó Tranh ở bên nhau, con cảm thấy con sẽ thế nào?"
Chu Tương Tương ngồi ở ghế sau, nghe thấy ba đột nhiên đặt câu hỏi, bỗng dưng khẩn trương, "Ba..."
"Con đừng sợ, ba chỉ tùy tiện hỏi thôi, sẽ không ép con và Phó Tranh chia tay."
Lúc này Chu Tương Tương mới thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lát, rất nhỏ giọng mà nói: "Có thể là con sẽ khóc."
"Sẽ ảnh hưởng học tập sao?"
"Có thể là không có tâm tư để học."
"Ba hiểu rồi."
Đáp án của Chu Tương Tương giống như suy nghĩ của Chu Hoa Lâm, vừa rồi ông cũng là suy xét tới điểm này. Đứa trẻ đang ở tuổi phản nghịch, mạnh mẽ chia rẽ bọn họ, chỉ sợ ngược lại sẽ làm cho mọi chuyện trở nên bết bát.
"Tương Tương, chuyện này về đến nhà, trước đừng nói cho mẹ con. Tính tình của mẹ con, để bà ấy biết con yêu đương, không thể không đánh gãy chân con. Sáng nay bà ấy còn nói với ba, con gái bà Trương ở cách vách, chính là bởi vì yêu đương làm cho học tập giảm sút, sắp lên lớp mười hai, mấy ngày hôm trước còn bị mẹ con bé mạnh mẽ đưa ra nước ngoài. Để mẹ con biết con yêu đương, có thể là chuyển trường hoặc để con ra nước ngoài. Tính tình mẹ con, nổi giận lên, ba cũng không bảo vệ được cho con."
Đừng nhìn Chu Hoa Lâm là chủ tịch của công ty, kỳ thật địa vị ở nhà là thấp nhất, sợ vợ điển hình, từ lúc bắt đầu kết hôn đến giờ vẫn không thay đổi. Đặc biệt là ở vấn đề giáo dục con gái, từ trước đến nay ông không tranh nổi vợ mình.
Cho nên chuyện này, tốt nhất là giấu đi.
Nếu không đến lúc đó, ông và con gái đừng nghĩ sẽ có ngày lành.
"Con biết rồi, cảm ơn ba." Chu Tương Tương gật đầu, nhỏ giọng nói.
Về đến nhà, xe còn chưa vào trong sân, từ xa đã thấy Lâm Mai đứng ở cửa nhà, nhìn ra bên ngoài.
Vừa nhìn thấy xe nhà mình trở về, Lâm Mai lập tức đi đến sân.
Sau khi xe dừng lại, vừa mở cửa xe sau vừa bắt đầu lải nhải, "Thật là, để ông đi đón con gái về, làm gì mà đi cả buổi, đồ ăn đã lạnh hết."
"Chao ôi, do trên đường kẹt xe." Chu Hoa Lâm nói.
"Hừ, ông cứ lấy cớ!"
Lâm Mai trừng mắt liếc chồng mình một cái, lôi kéo Chu Tương Tương đi vào trong nhà, "Hôm nay mẹ làm món cá hấp mà con thích nhất, lát nữa ăn nhiều một chút."
Chu Tương Tương gật đầu, "Vâng ạ, cảm ơn mẹ."
Vào phòng, Lâm Mai thúc giục Chu Tương Tương lên lầu tắm rửa, còn mình thì bận rộn mang đồ ăn trên bàn cơm vào phòng bếp, hâm nóng lại một lần.
Chu Tương Tương nhìn hình bóng bận rộn của mẹ, hai mắt bỗng dưng có hơi cay.
Chu Hoa Lâm đi tới, cười với cô, "Đừng áy náy, chỉ cần con chăm chỉ học tập, mẹ con sẽ rất vui vẻ. Chờ các con thi đại học xong, thì nói cho bà ấy biết là được."
Chu Tương Tương cố nén nước mắt, "Con biết rồi, ba, cảm ơn ba."
"Ừ, được rồi, đi lên tắm rửa rồi xuống lầu ăn cơm."
Chu Tương Tương gật đầu, đi lên trên lầu.
Trở về phòng, Chu Tương Tương phản xạ có điều kiện mà lấy di động ra nhìn.
Cô thích để điện thoại chế độ yên lặng, vừa mở màn hình lên thì thấy, quả nhiên Phó Tranh đã gọi mấy cuộc, còn có một tin nhắn.
Chu Tương Tương nhấn mở xem, ở trên màn hình ngắn ngủn mấy chữ hiện lên —— "Vợ, anh yêu em."
Ngắn ngủn mấy chữ, lại có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Phó Tranh lúc đánh mấy chữ này. Chu Tương Tương cong cong môi, trả lời lại anh, "Em cũng vậy."
Rất yêu anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook