Edit by Đậu Đỏ & Beta by Barrie



Nhìn dáng vẻ không thể tin được như mắc chứng hysteria* của Phong Tố Cẩn, ánh mắt Phong lão phu nhân càng ngày càng âm trầm.

*Hysteria, tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc.

Là do Phong Tố Cẩn này, nếu không phải vì cô ta thì mấy ngày nay nhà họ Phong sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Bức bà phải đem con dâu, con gái ra gánh tội thay cô ta.

Bà bất đắc dĩ phải đưa Phong Tâm Tin đi để tránh khỏi đầu ngọn gió. Nhà họ Phong bây giờ già thì già, tàn thì tàn, chỉ còn bà và Phong Diệc Viễn.

Tất cả đều do con tiểu tiện nhân Phong Tố Cẩn này, nếu không phải cô ta dựa vào Quân Mặc Hàn thì chắc chắn sẽ không xảy ra những chuyện này.

"Kích động? Không chịu nổi? Phong Tố Cẩn, không phải bà nội muốn nói mày. Nhưng mà mẹ của mày, xuất thân từ trong núi, là một đứa mồ côi. Ngay cả một tấm bằng phổ thông cũng không có, còn muốn bước chân vào nhà họ Phong? Nằm mơ!

À, không đúng. Chắc người mẹ này của mày có giấu bí mật gì đó, có lẽ cô ta đắc tội ai đó nên cha mày cũng bị cô ta liên lụy, hừ!"

Phong Tố Cẩn nghe xong lời của Phong lão phu nhân, thân thể cứng đờ, trong đầu loạn cả lên.

Chuyện này quá phức tạp, cô khó mà tiếp thu nổi, cô cho rằng lúc trước cha xảy ra chuyện là do Phong lão phu nhân làm, chẳng lẽ còn có người khác?

"Rốt cuộc là ai, bà nói đi, nói đi!"

Phong lão phu nhân bị bóp cổ, "Khụ khụ...buông ra..."

Tiểu tiện nhân này động một cái là bóp cổ người ta, siết chết bà mất.

"Nói mau, bà không nói, tôi liền bóp chết bà!"

"Khụ khụ, mày...buông ra, tao mới...có thể nói..."

Phong Tố Cẩn hơi hơi buông tay ra, Phong lão phu nhân ập tức thở hổn hển, ho khan nói, "Làm sao tao biết chuyện rốt cuộc là như nào...khụ, trước đây xảy ra chuyện như vậy, tao không cần làm gì, tất cả manh mối tại hiện trường đếu bị xóa đi."

Trong lòng Phong lão phu nhân thầm đắc ý, cảm thấy bây giờ tiểu tiện nhân này đang khoe khoang thì sao, người năm đó động thủ nhất định có thế lực rất lớn, nói không chừng động tay một chút là đã có thể nghiền chết tiểu tiện nhân này.

Bà cần phải sống thật tốt, nhìn tiểu tiện nhân này như cha cô ta, ha ha ha.

Phong lão phu nhân thầm cười, trong lòng Phong Tố Cẩn lại trầm xuống.

Cô cúi đầu nhìn biểu cảm trên mặt của Phong lão yêu bà, tát một cái, "Tôi sẽ cho người âm thầm trông coi bà, tôn trọng bà. Tuy là bà đã già như vậy rồi những vẫn còn giá trị."

"Mày... Mày muốn làm cái gì, mày dám!"

"Bị bà nói đúng rồi, tôi thật sự cái gì cũng dám làm!"

Lúc này, Phong Tố Cẩn lập tức gọi điện cho Quân Mặc Hàn nói ra ý định của mình.

"A Cẩn, không cần lo lắng gì cả, anh sẽ sắp xếp tốt, đợi một lát anh cho người chuyển bà ta đến bệnh viện tâm thần, sẽ có người chuyên môn coi chừng bà ta."

"Mặc Hàn, lần nào anh cũng không hỏi lí do, cứ giúp em như vậy."

"Đồ ngốc, em là vợ của anh, chỉ cần em vui vẻ là được. Chút việc năm đó em cũng đừng quá lo lắng, có thể sau khi cha tỉnh lại em sẽ biết được chút gì đó. Gần đây người của anh báo là tình huống của cha em đang chuyển biến tốt đẹp, có dấu hiệu tỉnh lại."

Phong Tố Cẩn nghe được tin này, lập tức kích động, "Thật sao? Thật sao?"

Bởi vì kích động nên hỏi liên tiếp.

Quân Mặc Hàn đang ở trong văn phòng, có thể nghe rõ mồn một đầu bên kia di động truyền đến âm thanh kích động sung sướng, khóe miệng anh nhịn không được mang theo ý cười dịu dàng, "Là thật, tin tưởng anh, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Ừm, em tin anh, Mặc Hàn, em muốn đến nhìn cha."

Lúc trước anh mang cô đi thăm cha một lần. Quả thật đều là phòng bệnh và hộ lý tốt nhất, đội ngũ chữa bệnh và chăm sóc hàng đầu, cô vẫn luôn mong cha có thể sớm khỏe lại. Hôm nay nghe xong lời của Quân Mặc Hàn, nhịn không được lại muốn đến xem, mong cha có thể mở mắt ra nhìn cô.

Đôi mắt lạnh lẽo của Quân Mặc Hàn lóe lên tia ôn nhu, "Được, em ngoan ngoãn ở đó đợi anh, anh qua đón em rồi chúng ta cùng đi thăm cha."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương