Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm
-
Chương 96
Lúc Trần Vận Thành vội vàng chạy tới bệnh viện, Quan An Lâm đã được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Long Triển Vũ một thân một mình đứng dựa vào tường, Trần Vận Thành bước nhanh tới trước mặt anh ta, thở hổn hển nói: “Có chuyện gì vậy?”
Long Triển Vũ trả lời anh: “Giờ vẫn chưa rõ lắm, nhưng trước khi bị tai nạn cậu ấy có xô đẩy với Dư Kiệt ở ven đường, tôi nghi là Dư Kiệt cố ý đẩy cậu ấy.”
Nghe thấy vậy, Trần Vận Thành túm chặt lấy vạt áo của Long Triển Vũ: “Tôi đã nói là sẽ nguy hiểm, bảo cậu ấy đừng đi rồi, vậy mà anh còn giựt dây để cậu ấy tiếp tục điều tra!”
Long Triển Vũ cúi đầu nhìn bàn tay đang túm chặt lấy vạt áo trước của mình, nói: “Cậu bình tĩnh một chút, tôi không giựt dây Quan An Lâm đi thăm dò Dư Kiệt.”
Trần Vận Thành nhìn chằm chằm anh ta chẳng nói lời nào, một lát sau ánh mắt dần dịu lại, anh cũng buông lỏng bàn tay đang nắm vạt áo của Long Triển Vũ ra.
“Giờ tình hình của cậu ấy thế nào rồi?” Trần Vận Thành nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt.
Long Triển Vũ nói: “Phải phẫu thuật lồng ngực, bác sĩ Ninh vào trong đó rồi.”
“Ninh Quân Diên vào đó?” Trần Vận Thành lập tức giống như bị rút hết sức lực, anh ngồi xuống ghế dựa ở bên tường, ánh mắt hơi mờ mịt nói: “Từ nhỏ tôi đã không còn cha mẹ, tôi vẫn luôn xem các cậu ấy là người thân của mình.”
‘Các cậu ấy’ mà Trần Vận Thành nói không chỉ là Quan An Lâm, mà còn cả Chu Ngạn đang ngồi tù nữa.
Cái cảm giác nhìn người thân của mình rời đi, hoặc là từng chút một đi đến bước đường cùng quá mệt mỏi, anh thật sự rất sợ.
Long Triển Vũ đi đến ngồi xổm trước mặt anh, ngửa đầu lên nhìn anh: “Chẳng ai ngờ được Dư Kiệt sẽ mất trí như vậy.”
“Dư Kiệt thì sao?” Trần Vận Thành hỏi.
Long Triển Vũ hít sâu một hơi: “Đã bị bắt rồi, giờ đang lấy lời khai ở phân cục.”
“Có thể kết tội ông ta được không?”
Lần này Long Triển Vũ trả lời: “Được, tin tôi đi.” Anh ta im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Mặc dù vụ án vẫn chưa được chính thức lập hồ sơ, nhưng vụ án hiện đang được điều tra về tội cố ý giết người.”
Trong lòng Trần Vận Thành rất hỗn loạn, đối với anh, lúc này Dư Kiệt sẽ ra sao không quan trọng bằng việc Quan An Lâm bình an ra khỏi phòng phẫu thuật.
Long Triển Vũ ngồi với anh một lát rồi đi đến bên góc gọi điện thoại, sau đó nói với Trần Vận Thành là mình phải đi có việc: “Tôi tới phân cục tìm đồng nghiệp hỏi han một chút.”
Trần Vận Thành ngẩng đầu lên nhìn anh ta, gật đầu.
Long Triển Vũ đi rồi, một mình Trần Vận Thành ngồi chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, cứ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, nhưng trán lại mướt mồ hôi.
Hơn nửa tiếng sau, Quan An Cầm đeo một cái ba lô nhỏ từ bên kia hành lang bước tới, nhìn thấy Trần Vận Thành cô bèn dừng bước, khẽ gọi một tiếng: “Anh Thành?”
Trần Vận Thành đứng lên: “Tiểu Cầm, em đến rồi đấy à?”
Mắt Quan An Cầm đỏ ửng, giọng hơi nghẹn ngào: “Anh của em thế nào rồi ạ?”
Lúc một mình Trần Vận Thành có thể yếu đuối, nhưng trước mặt Quan An Cầm anh phải mạnh mẽ, anh nói: “Bác sĩ Ninh đang phẫu thuật cho cậu ấy ở bên trong, cậu ấy chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Quan An Cầm gật đầu.
Trần Vận Thành bảo cô ngồi xuống, mình thì đi rót cho cô một ly nước nóng, sau khi quay lại anh ngồi xuống bên cạnh Quan An Cầm rồi không nói thêm gì nữa.
Ánh đèn màu trắng trên hành lang trông hơi ảm đạm.
Đây là lần thứ hai Trần Vận Thành ngồi đợi Ninh Quân Diên ở bên ngoài phòng phẫu thuật, lần trước anh cảm thấy rất lo lắng, lần này ngoài lo lắng ra còn có cả nỗi sợ hãi. Anh không có tâm trạng gọi điện cho Long Triển Vũ, chỉ ngẩng đầu lên dựa vào tường, cố gắng khiến hơi thở của mình đều đặn chậm rãi, không muốn để Quan An Cầm cảm nhận được sự căng thẳng của mình.
Nhưng lần này Ninh Quân Diên không để anh chờ lâu như lần trước nữa.
Hơn ba tiếng trôi qua từ lúc bắt đầu ca phẫu thuật, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Ninh Quân Diên vẫn mặc đồ phẫu thuật, dường như biết Trần Vận Thành sẽ đợi mình ở đó, hắn đi đến trước mặt Trần Vận Thành, mỉm cười chớp mắt với anh.
Lúc này không cần phải nói gì nữa, Trần Vận Thành đứng lên ôm lấy Ninh Quân Diên.
Trên người Ninh Quân Diên có mùi mồ hôi, ngay cả quần áo cũng hơi ẩm ướt, nhưng lúc này Trần Vận Thành chẳng quan tâm gì cả, anh chỉ cảm thấy mọi thứ thuộc về Ninh Quân Diên đều rất tốt đẹp.
“Đừng sợ, có tôi đây,” giọng Ninh Quân Diên rất bình tĩnh, nhưng hắn dùng một tay ôm eo Trần Vận Thành, hôn lên tai anh. Sau đó hắn mới quay qua nói với Quan An Cầm đang hồi hộp nhìn mình: “Ca phẫu thuật của anh trai cô rất thành công, không có việc gì đâu.”
Quan An Cầm gần như sắp khóc, cô nói: “Cảm ơn bác sĩ Ninh.”
Ngón tay thon dài của Ninh Quân Diên luồn vào tóc Trần Vận Thành, rồi nói với anh rằng: “Ra khỏi phòng phẫu thuật cậu ấy còn phải tới phòng ICU để quan sát mấy ngày, đêm nay hai người không gặp được cậu ấy đâu, về nghỉ ngơi đi.”
Trần Vận Thành không trả lời, anh quay đầu nhìn Quan An Cầm: “Anh đưa em về trường học, ngày mai rồi tới nhé.”
Quan An Cầm không biết ICU là gì, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Em đứng ngoài cửa kính nhìn anh ấy được không ạ?”
Ninh Quân Diên nói với cô: “Không nhìn thấy gì đâu, về nghỉ ngơi đi.”
Lúc này Quan An Cầm mới gật đầu.
Long Triển Vũ đi đến phân cục. Bởi vì có khả năng liên quan đến việc cố ý giết người, nên hiện giờ vụ án thuộc quyền quản lý của phân cục, Dư Kiệt vẫn đang bị nhốt trong phòng thẩm vấn của phân cục.
Trương Chính – đội phó đội 4 phụ trách điều tra và xử lý vụ án là đàn anh ở trường cảnh sát của Long Triển Vũ, lúc hút thuốc trên hành lang Trương Chính gặp được Long Triển Vũ, bèn giơ tay chào hỏi anh ta: “Tiểu Long, lâu lắm rồi không gặp cậu.”
Long Triển Vũ lộ ra nụ cười: “Các anh mỗi ngày đều bận rộn với mấy vụ án lớn, sao có thời gian mà gặp em?”
Nghe thấy vậy Trương Chính bèn mỉm cười, quẳng cho anh ta một điếu thuốc.
Long Triển Vũ đứng bên cạnh Trương Chính, châm lửa chậm rãi hút một hơi, sau đó hỏi: “Dư Kiệt thế nào rồi?”
Trương Chính nhìn anh ta: “Nghe nói người là do các cậu bắt về?”
Long Triển Vũ gật đầu: “Em quen nạn nhân.”
Trương Chính nói: “Tên này miệng rất kín, hắn cứ một mực khẳng định lúc đó đối phương ra tay đánh mình, rồi bọn họ đẩy qua đẩy lại một lát, hắn ngã trên mặt đất, đối phương thì lui về sau mấy bước bị xe tải đụng phải.”
Lúc đó Long Triển Vũ bảo người khống chế Dư Kiệt, sau khi gọi điện cho trung tâm chỉ huy thì theo Quan An Lâm tới bệnh viện, tình hình điều tra lúc sau đều nghe được qua loa trong điện thoại, giờ mới tỉ mỉ hỏi: “Camera giám sát thì sao? Chiếc xe tông vào người ta có camera hành trình không?”
Trương Chính lắc đầu: “Chỗ đó là góc chết của camera giám sát, chiếc xe tông vào người là một chiếc xe van cũ nát không có camera hành trình. Mà lúc đó trời cũng tối, tài xế nói là không chú ý đến tình huống ở ven đường, chỉ bất ngờ thấy người lao ra thôi.”
Long Triển Vũ lại hỏi: “Nhân chứng thì sao?”
Trương Chính trả lời anh ta: “Vẫn đang tìm.” Nói xong, bèn nhìn Long Triển Vũ: “Quan tâm vậy? Hay là giao lại cho bên các cậu xử lý nhé?”
Long Triển Vũ mỉm cười: “Được chứ, cho các anh mượn sức lao động của em miễn phí cũng được, em nhất định sẽ không bỏ qua cho Dư Kiệt.”
Nghe thấy vậy Trương Chính nói: “Anh làm thật đó, ngày mai anh sẽ gửi đơn mượn tạm nhân sự tới trụ sở của cậu.”
Long Triển Vũ nhìn về phía phòng thẩm vấn vẫn đang sáng đèn: “Em tới hỏi ông ta mấy câu được không?”
Trương Chính nói: “Đi đi.”
Trong phòng thẩm vấn, Dư Kiệt ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ lạnh buốt, hai tay bị còng vào chiếc bàn nhỏ ở trước mặt.
Long Triển Vũ bước vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ta.
Dư Kiệt nhìn anh ta chẳng nói lời nào.
Long Triển Vũ nói: “Quan An Lâm phẫu thuật xong rồi, không nguy hiểm đến tính mạng nữa.”
Nghe thấy vậy Dư Kiệt bèn mỉm cười, nói: “Thật à? Vậy thì tốt quá rồi.”
Long Triển Vũ lại nói: “Chỗ đó là dưới lầu công ty ông, ông biết điểm đó là góc chết của camera giám sát đúng không?”
Dư Kiệt không trả lời, chỉ hỏi: “Đây là thẩm vấn chính thức sao anh sĩ quan cảnh sát?”
Trước mặt Long Triển Vũ không có giấy bút, cũng không dùng máy tính ghi lại, rõ ràng không phải là thẩm vấn chính thức, anh ta không trả lời câu hỏi của Dư Kiệt, mà nói tiếp: “Ông nghĩ chiếc xe van cũ nát kia chắc chắn sẽ không có camera hành trình ư? Ông biết được xung quanh khu văn phòng này sẽ không có ai nhìn thấy hành vi của mình từ cửa sổ à? Giờ ông nên cân nhắc xem nhận tội như thế nào mới đủ thành khẩn, thì có thể lúc phán quyết sẽ xử nhẹ cho ông một chút đấy.”
Dư Kiệt bày ra vẻ mặt thành khẩn: “Anh cảnh sát, tôi không cố ý đẩy cậu ấy thật mà, cậu nhìn mặt của tôi này, đây là vết xước do cậu ta đẩy tôi ngã xuống mặt đất đó.” Trên mặt ông ta có mấy vết xước rất rõ.
Long Triển Vũ gật đầu: “Không sao, ông cứ suy nghĩ cho kĩ đi.”
Ra khỏi phòng thẩm vấn, anh ta đi tìm Trương Chính: “Cho em xem video của camera giám sát một chút.”
Trương Chính nói được, nhưng sau đó lại nói thêm: “Tụi anh đã xem camera giám sát kĩ lắm rồi, thực sự không quay được.”
Long Triển Vũ nói: “Em muốn tìm tất cả những chiếc xe chạy ngang qua lúc xảy ra vụ án, chắc chắn sẽ có camera hành trình quay lại được.”
Trương Chính hơi ngạc nhiên: “Giờ cậu định tìm từng chiếc một đấy à?”
Long Triển Vũ nói với Trương Chính: “Camera hành trình sẽ ghi đè lên nhau, nếu như chủ xe không chú ý tới, mà kéo dài quá lâu, em sợ sẽ không tìm được phần video quay được lúc đó, tốt nhất là có thể liên lạc được với chủ xe vào trước giờ đi làm sáng sớm ngày mai.”
Trương Chính nhìn anh ta một lúc lâu, rồi giơ tay lên ôm vai anh ta đi ra ngoài, nói: “Đi, anh cùng đi tìm người với cậu, tiện thể ngày mai bảo đội trưởng Hạ gọi điện về trụ sở của cậu, mượn cậu hai ngày.”
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Long Triển Vũ một thân một mình đứng dựa vào tường, Trần Vận Thành bước nhanh tới trước mặt anh ta, thở hổn hển nói: “Có chuyện gì vậy?”
Long Triển Vũ trả lời anh: “Giờ vẫn chưa rõ lắm, nhưng trước khi bị tai nạn cậu ấy có xô đẩy với Dư Kiệt ở ven đường, tôi nghi là Dư Kiệt cố ý đẩy cậu ấy.”
Nghe thấy vậy, Trần Vận Thành túm chặt lấy vạt áo của Long Triển Vũ: “Tôi đã nói là sẽ nguy hiểm, bảo cậu ấy đừng đi rồi, vậy mà anh còn giựt dây để cậu ấy tiếp tục điều tra!”
Long Triển Vũ cúi đầu nhìn bàn tay đang túm chặt lấy vạt áo trước của mình, nói: “Cậu bình tĩnh một chút, tôi không giựt dây Quan An Lâm đi thăm dò Dư Kiệt.”
Trần Vận Thành nhìn chằm chằm anh ta chẳng nói lời nào, một lát sau ánh mắt dần dịu lại, anh cũng buông lỏng bàn tay đang nắm vạt áo của Long Triển Vũ ra.
“Giờ tình hình của cậu ấy thế nào rồi?” Trần Vận Thành nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt.
Long Triển Vũ nói: “Phải phẫu thuật lồng ngực, bác sĩ Ninh vào trong đó rồi.”
“Ninh Quân Diên vào đó?” Trần Vận Thành lập tức giống như bị rút hết sức lực, anh ngồi xuống ghế dựa ở bên tường, ánh mắt hơi mờ mịt nói: “Từ nhỏ tôi đã không còn cha mẹ, tôi vẫn luôn xem các cậu ấy là người thân của mình.”
‘Các cậu ấy’ mà Trần Vận Thành nói không chỉ là Quan An Lâm, mà còn cả Chu Ngạn đang ngồi tù nữa.
Cái cảm giác nhìn người thân của mình rời đi, hoặc là từng chút một đi đến bước đường cùng quá mệt mỏi, anh thật sự rất sợ.
Long Triển Vũ đi đến ngồi xổm trước mặt anh, ngửa đầu lên nhìn anh: “Chẳng ai ngờ được Dư Kiệt sẽ mất trí như vậy.”
“Dư Kiệt thì sao?” Trần Vận Thành hỏi.
Long Triển Vũ hít sâu một hơi: “Đã bị bắt rồi, giờ đang lấy lời khai ở phân cục.”
“Có thể kết tội ông ta được không?”
Lần này Long Triển Vũ trả lời: “Được, tin tôi đi.” Anh ta im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Mặc dù vụ án vẫn chưa được chính thức lập hồ sơ, nhưng vụ án hiện đang được điều tra về tội cố ý giết người.”
Trong lòng Trần Vận Thành rất hỗn loạn, đối với anh, lúc này Dư Kiệt sẽ ra sao không quan trọng bằng việc Quan An Lâm bình an ra khỏi phòng phẫu thuật.
Long Triển Vũ ngồi với anh một lát rồi đi đến bên góc gọi điện thoại, sau đó nói với Trần Vận Thành là mình phải đi có việc: “Tôi tới phân cục tìm đồng nghiệp hỏi han một chút.”
Trần Vận Thành ngẩng đầu lên nhìn anh ta, gật đầu.
Long Triển Vũ đi rồi, một mình Trần Vận Thành ngồi chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, cứ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, nhưng trán lại mướt mồ hôi.
Hơn nửa tiếng sau, Quan An Cầm đeo một cái ba lô nhỏ từ bên kia hành lang bước tới, nhìn thấy Trần Vận Thành cô bèn dừng bước, khẽ gọi một tiếng: “Anh Thành?”
Trần Vận Thành đứng lên: “Tiểu Cầm, em đến rồi đấy à?”
Mắt Quan An Cầm đỏ ửng, giọng hơi nghẹn ngào: “Anh của em thế nào rồi ạ?”
Lúc một mình Trần Vận Thành có thể yếu đuối, nhưng trước mặt Quan An Cầm anh phải mạnh mẽ, anh nói: “Bác sĩ Ninh đang phẫu thuật cho cậu ấy ở bên trong, cậu ấy chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Quan An Cầm gật đầu.
Trần Vận Thành bảo cô ngồi xuống, mình thì đi rót cho cô một ly nước nóng, sau khi quay lại anh ngồi xuống bên cạnh Quan An Cầm rồi không nói thêm gì nữa.
Ánh đèn màu trắng trên hành lang trông hơi ảm đạm.
Đây là lần thứ hai Trần Vận Thành ngồi đợi Ninh Quân Diên ở bên ngoài phòng phẫu thuật, lần trước anh cảm thấy rất lo lắng, lần này ngoài lo lắng ra còn có cả nỗi sợ hãi. Anh không có tâm trạng gọi điện cho Long Triển Vũ, chỉ ngẩng đầu lên dựa vào tường, cố gắng khiến hơi thở của mình đều đặn chậm rãi, không muốn để Quan An Cầm cảm nhận được sự căng thẳng của mình.
Nhưng lần này Ninh Quân Diên không để anh chờ lâu như lần trước nữa.
Hơn ba tiếng trôi qua từ lúc bắt đầu ca phẫu thuật, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Ninh Quân Diên vẫn mặc đồ phẫu thuật, dường như biết Trần Vận Thành sẽ đợi mình ở đó, hắn đi đến trước mặt Trần Vận Thành, mỉm cười chớp mắt với anh.
Lúc này không cần phải nói gì nữa, Trần Vận Thành đứng lên ôm lấy Ninh Quân Diên.
Trên người Ninh Quân Diên có mùi mồ hôi, ngay cả quần áo cũng hơi ẩm ướt, nhưng lúc này Trần Vận Thành chẳng quan tâm gì cả, anh chỉ cảm thấy mọi thứ thuộc về Ninh Quân Diên đều rất tốt đẹp.
“Đừng sợ, có tôi đây,” giọng Ninh Quân Diên rất bình tĩnh, nhưng hắn dùng một tay ôm eo Trần Vận Thành, hôn lên tai anh. Sau đó hắn mới quay qua nói với Quan An Cầm đang hồi hộp nhìn mình: “Ca phẫu thuật của anh trai cô rất thành công, không có việc gì đâu.”
Quan An Cầm gần như sắp khóc, cô nói: “Cảm ơn bác sĩ Ninh.”
Ngón tay thon dài của Ninh Quân Diên luồn vào tóc Trần Vận Thành, rồi nói với anh rằng: “Ra khỏi phòng phẫu thuật cậu ấy còn phải tới phòng ICU để quan sát mấy ngày, đêm nay hai người không gặp được cậu ấy đâu, về nghỉ ngơi đi.”
Trần Vận Thành không trả lời, anh quay đầu nhìn Quan An Cầm: “Anh đưa em về trường học, ngày mai rồi tới nhé.”
Quan An Cầm không biết ICU là gì, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Em đứng ngoài cửa kính nhìn anh ấy được không ạ?”
Ninh Quân Diên nói với cô: “Không nhìn thấy gì đâu, về nghỉ ngơi đi.”
Lúc này Quan An Cầm mới gật đầu.
Long Triển Vũ đi đến phân cục. Bởi vì có khả năng liên quan đến việc cố ý giết người, nên hiện giờ vụ án thuộc quyền quản lý của phân cục, Dư Kiệt vẫn đang bị nhốt trong phòng thẩm vấn của phân cục.
Trương Chính – đội phó đội 4 phụ trách điều tra và xử lý vụ án là đàn anh ở trường cảnh sát của Long Triển Vũ, lúc hút thuốc trên hành lang Trương Chính gặp được Long Triển Vũ, bèn giơ tay chào hỏi anh ta: “Tiểu Long, lâu lắm rồi không gặp cậu.”
Long Triển Vũ lộ ra nụ cười: “Các anh mỗi ngày đều bận rộn với mấy vụ án lớn, sao có thời gian mà gặp em?”
Nghe thấy vậy Trương Chính bèn mỉm cười, quẳng cho anh ta một điếu thuốc.
Long Triển Vũ đứng bên cạnh Trương Chính, châm lửa chậm rãi hút một hơi, sau đó hỏi: “Dư Kiệt thế nào rồi?”
Trương Chính nhìn anh ta: “Nghe nói người là do các cậu bắt về?”
Long Triển Vũ gật đầu: “Em quen nạn nhân.”
Trương Chính nói: “Tên này miệng rất kín, hắn cứ một mực khẳng định lúc đó đối phương ra tay đánh mình, rồi bọn họ đẩy qua đẩy lại một lát, hắn ngã trên mặt đất, đối phương thì lui về sau mấy bước bị xe tải đụng phải.”
Lúc đó Long Triển Vũ bảo người khống chế Dư Kiệt, sau khi gọi điện cho trung tâm chỉ huy thì theo Quan An Lâm tới bệnh viện, tình hình điều tra lúc sau đều nghe được qua loa trong điện thoại, giờ mới tỉ mỉ hỏi: “Camera giám sát thì sao? Chiếc xe tông vào người ta có camera hành trình không?”
Trương Chính lắc đầu: “Chỗ đó là góc chết của camera giám sát, chiếc xe tông vào người là một chiếc xe van cũ nát không có camera hành trình. Mà lúc đó trời cũng tối, tài xế nói là không chú ý đến tình huống ở ven đường, chỉ bất ngờ thấy người lao ra thôi.”
Long Triển Vũ lại hỏi: “Nhân chứng thì sao?”
Trương Chính trả lời anh ta: “Vẫn đang tìm.” Nói xong, bèn nhìn Long Triển Vũ: “Quan tâm vậy? Hay là giao lại cho bên các cậu xử lý nhé?”
Long Triển Vũ mỉm cười: “Được chứ, cho các anh mượn sức lao động của em miễn phí cũng được, em nhất định sẽ không bỏ qua cho Dư Kiệt.”
Nghe thấy vậy Trương Chính nói: “Anh làm thật đó, ngày mai anh sẽ gửi đơn mượn tạm nhân sự tới trụ sở của cậu.”
Long Triển Vũ nhìn về phía phòng thẩm vấn vẫn đang sáng đèn: “Em tới hỏi ông ta mấy câu được không?”
Trương Chính nói: “Đi đi.”
Trong phòng thẩm vấn, Dư Kiệt ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ lạnh buốt, hai tay bị còng vào chiếc bàn nhỏ ở trước mặt.
Long Triển Vũ bước vào, ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ta.
Dư Kiệt nhìn anh ta chẳng nói lời nào.
Long Triển Vũ nói: “Quan An Lâm phẫu thuật xong rồi, không nguy hiểm đến tính mạng nữa.”
Nghe thấy vậy Dư Kiệt bèn mỉm cười, nói: “Thật à? Vậy thì tốt quá rồi.”
Long Triển Vũ lại nói: “Chỗ đó là dưới lầu công ty ông, ông biết điểm đó là góc chết của camera giám sát đúng không?”
Dư Kiệt không trả lời, chỉ hỏi: “Đây là thẩm vấn chính thức sao anh sĩ quan cảnh sát?”
Trước mặt Long Triển Vũ không có giấy bút, cũng không dùng máy tính ghi lại, rõ ràng không phải là thẩm vấn chính thức, anh ta không trả lời câu hỏi của Dư Kiệt, mà nói tiếp: “Ông nghĩ chiếc xe van cũ nát kia chắc chắn sẽ không có camera hành trình ư? Ông biết được xung quanh khu văn phòng này sẽ không có ai nhìn thấy hành vi của mình từ cửa sổ à? Giờ ông nên cân nhắc xem nhận tội như thế nào mới đủ thành khẩn, thì có thể lúc phán quyết sẽ xử nhẹ cho ông một chút đấy.”
Dư Kiệt bày ra vẻ mặt thành khẩn: “Anh cảnh sát, tôi không cố ý đẩy cậu ấy thật mà, cậu nhìn mặt của tôi này, đây là vết xước do cậu ta đẩy tôi ngã xuống mặt đất đó.” Trên mặt ông ta có mấy vết xước rất rõ.
Long Triển Vũ gật đầu: “Không sao, ông cứ suy nghĩ cho kĩ đi.”
Ra khỏi phòng thẩm vấn, anh ta đi tìm Trương Chính: “Cho em xem video của camera giám sát một chút.”
Trương Chính nói được, nhưng sau đó lại nói thêm: “Tụi anh đã xem camera giám sát kĩ lắm rồi, thực sự không quay được.”
Long Triển Vũ nói: “Em muốn tìm tất cả những chiếc xe chạy ngang qua lúc xảy ra vụ án, chắc chắn sẽ có camera hành trình quay lại được.”
Trương Chính hơi ngạc nhiên: “Giờ cậu định tìm từng chiếc một đấy à?”
Long Triển Vũ nói với Trương Chính: “Camera hành trình sẽ ghi đè lên nhau, nếu như chủ xe không chú ý tới, mà kéo dài quá lâu, em sợ sẽ không tìm được phần video quay được lúc đó, tốt nhất là có thể liên lạc được với chủ xe vào trước giờ đi làm sáng sớm ngày mai.”
Trương Chính nhìn anh ta một lúc lâu, rồi giơ tay lên ôm vai anh ta đi ra ngoài, nói: “Đi, anh cùng đi tìm người với cậu, tiện thể ngày mai bảo đội trưởng Hạ gọi điện về trụ sở của cậu, mượn cậu hai ngày.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook