Sự Ỷ Lại Nguy Hiểm
-
Chương 28
Trần Vận Thành không biết có phải do hiệu ứng tâm lý của mình không, buổi tối uống canh thịt dê xong ra khỏi nhà hàng, anh thật sự cảm thấy toàn thân đều nóng lên, bèn mở rộng áo khoác không kéo phéc mơ tuya lên.
Ninh Quân Diên cũng mở rộng áo khoác, hắn đi bên cạnh Trần Vận Thành, cho dù nãy giờ không nói gì nhưng vẫn có cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ.
Thời gian không sớm cũng không muộn, Trần Vận Thành không muốn cứ như vậy quay về khách sạn ở trong một căn phòng với Ninh Quân Diên, anh nói: “Tôi tới nhà Chu Ngạn xem thử đây.” Nếu như buổi chiều cha của cậu đi làm hoặc là có chuyện khác ở bên ngoài, có lẽ đến tối đã về nhà rồi.
Ninh Quân Diên nói: “Tùy cậu.”
Bọn họ tản bộ tới khu tập thể mà cha mẹ Chu Ngạn sống, mặc dù trời đã tối, nhưng cánh cổng của khu tập thể vẫn mở rộng, để cho mọi người tùy ý ra vào.
Mùa đông người tản bộ không nhiều, trong khu tập thể cũng chẳng có bao nhiêu người đi đường. Khu tập thể này diện tích không lớn, xanh hóa càng ít đến đáng thương, chỉ có một vườn hoa nhỏ đổ nát giữa mấy tòa nhà và khoảng mười cái cây bao quanh vườn hoa. Đèn đường trong vườn hoa rất ít, chỉ lác đác được mấy chiếc, khoảng cách giữa mỗi đèn lại rất dài, phần lớn vườn hoa đều biến mất trong bóng tối.
Bọn họ không lên lầu, mà đứng ở dưới lầu nhìn lên trên.
Cửa sổ của căn phòng mà buổi chiều bọn họ đến thăm lúc này vẫn tắt đèn, trông không giống như đã có người quay về, mà cánh cửa sổ của phòng bên cạnh chắc cũng ở trong cùng căn hộ, lúc này bị cây cối che kín lại, từ góc độ của Trần Vận Thành chẳng nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Trần Vận Thành vẫn không từ bỏ hy vọng, anh giẫm lên rào chắn bằng xi măng của bồn hoa, đi về phía trước mấy bước cuối cùng cũng tìm được góc độ thích hợp, nhìn thấy cánh cửa sổ vẫn tối om như mực, anh âm thầm thở dài một hơi, nói: “Vẫn không có người.”
Nói xong, Trần Vận Thành nhảy xuống khỏi bồn hoa, chân phải đặt trên mặt đất, nhưng chân trái lại giẫm phải một miếng gạch nát gần bồn hoa, gạch bị trượt, chân của anh cũng theo đó mà bị sái.
Anh không nhịn được mà kêu khẽ một tiếng.
Ninh Quân Diên xoay đầu lại nhìn anh: “Sao thế?”
Trần Vận Thành cảm thấy mình rất vụng về, anh thật sự không muốn trông vụng về như vậy trước mặt Ninh Quân Diên, bèn nói: “Không có gì, hình như giẫm lên gạch vụn.”
Ninh Quân Diên đã đi tới trước mặt anh, tia sáng quá tối, chẳng có ai nhìn rõ trên mặt đất có phải là miếng gạch vỡ hay không, Ninh Quân Diên chỉ duỗi chân ra, tìm kiếm rồi đá văng thứ gì đó đi, sau đó hỏi anh: “Sái chân rồi à?”
Trần Vận Thành nói: “Ừm, không nghiêm trọng.”
Ninh Quân Diên nắm chặt lấy cánh tay anh, nói: “Có cần đi khám không?”
Trần Vận Thành nói: “Không sao đâu, không đau lắm. Ở đây không tiện, quay về rồi nói.”
Ninh Quân Diên nói: “Ừm.” Nhưng vẫn không buông tay ra.
Trần Vận Thành thử bước một bước, phát hiện mặc dù đau, nhưng vẫn đi được, chỉ là chân trái không dám chịu lực, anh nói với Ninh Quân Diên: “Tôi đi được.”
Ninh Quân Diên từ từ thả tay ra, hỏi anh: “Cần tôi cõng cậu không?”
Trần Vận Thành lập tức từ chối: “Đương nhiên là không cần, đâu có nghiêm trọng vậy.”
Anh khập khiễng rời khỏi khu tập thể cùng Ninh Quân Diên, dùng di động gọi một chiếc xe, khăng khăng muốn về khách sạn.
Lúc quay về phòng, Trần Vận Thành cảm thấy hình như mắt cá chân sưng hơn lúc nãy, anh không chắc chắn lắm, bèn ngồi xuống bên giường, định cởi giày ra xem thử.
Ninh Quân Diên bật hệ thống sưởi ở trong phòng lên, đứng bên giường cởi áo khoác rồi tiện tay vứt trên giường luôn, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Trần Vận Thành, nắm chặt mắt cá chân đang bị bong gân của anh.
Trần Vận Thành giật mình, phản xạ có điều kiện định rụt chân về, hôm nay anh đi giày thể thao cả ngày, trên chân bây giờ vẫn còn xỏ tất, mặc dù trông vẫn sạch, nhưng anh thật sự không muốn duỗi chân tới trước mặt Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên lại chẳng để ý chút nào, lúc anh rụt chân về, hắn hơi buông tay ra giống như là không muốn dùng sức nắm lấy cổ chân đang bong gân của anh, rồi lại nắm chặt bàn chân anh, anh có muốn rút ra cũng rút không được nữa.
“Để tôi xem thử,” giọng nói của Ninh Quân Diên vừa trầm thấp vừa bình tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn Trần Vận Thành: “Không cho bác sĩ khám à?”
Trần Vận Thành cúi đầu nhìn hắn, mím môi nói: “Tôi đi tắm trước đã.”
Ninh Quân Diên cụp mắt nhìn chân của anh, nói: “Không cần.” Sau đó trực tiếp cởi tất của Trần Vận Thành ra.
Trần Vận Thành cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp ấm áp của hắn lướt qua bàn chân mình, bỗng chốc cảm thấy rất ngứa ngáy, nhưng anh không tránh đi được, vẻ mặt của Ninh Quân Diên rất nghiêm túc, nắm chân anh cũng chẳng có động tác dư thừa, nếu như anh cứ muốn tránh ra, thì ngược lại càng có vẻ mập mờ hơn.
Nhưng lúc Ninh Quân Diên chuyển động chân để xem kĩ mắt cá chân của anh, xúc cảm khi ngón tay chạm phải lòng bàn chân anh thực sự khó mà kiềm chế được, anh hơi căng thẳng, đến nỗi nhịp tim cũng theo đó mà đập nhanh hơn.
Hệ thống sưởi bắt đầu có tác dụng, nhiệt độ trong phòng từ từ cao lên, Trần Vận Thành vẫn mặc áo khoác chưa kịp cởi, trán anh đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Ninh Quân Diên bóp bóp mắt cá chân của anh, xoay chân anh, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Đau lắm không?”
Trần Vận Thành nói: “Tàm tạm, vẫn chịu được.”
Ninh Quân Diên gật đầu: “Không bị thương đến xương, nhưng sưng lắm, trong thời gian ngắn có lẽ đi lại sẽ hơi khó khăn.”
Trần Vận Thành nói với hắn: “Không sao, tôi cố chịu đựng là sẽ qua thôi.”
Ninh Quân Diên im lặng nhìn anh một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt chân anh lên đôi giày đang nằm trên sàn nhà, nói: “Ở trước mặt tôi không cần phải chịu đựng.”
Trần Vận Thành không ngờ sẽ nghe được một câu như thế, bỗng chốc hơi ngẩn người.
Ninh Quân Diên nói: “Giống như năm đó chẳng có ai có thể đánh cậu ở trước mặt tôi, giờ chỉ cần ở trước mặt tôi, cậu không cần phải chịu đựng làm gì cả, đau thì cứ nói với tôi.”
Trần Vận Thành ngơ ngác nhìn hắn, một lát lâu sau vẫn chẳng thể nói thành lời.
Ninh Quân Diên đứng lên, nói: “Tôi đi mua thuốc cho cậu, tiện thể mua bàn chải đánh răng và khăn mặt hôm nay cần dùng luôn, cậu có cần gì nữa không?”
Lúc này Trần Vận Thành mới chợt lấy lại tinh thần, anh nói: “Không có gì nữa.”
Ninh Quân Diên gật đầu, tới phòng vệ sinh rửa tay, rồi quay về bên giường lấy áo khoác và thẻ phòng của mình, rồi đi ra ngoài.
Trần Vận Thành nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, nhưng anh vẫn ngồi ở bên giường, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hai câu nói đó của Ninh Quân Diên.
Một lát sau, anh mới nhớ ra phải cởi áo khoác, đứng lên khập khiễng đi vào nhà vệ sinh, muốn nhân lúc này tắm trước.
Vào phòng vệ sinh, Trần Vận Thành nhớ ra mình không đem theo gì cả, còn phải đợi Ninh Quân Diên đem khăn mới mua về đã, lại khập khiễng quay về ngồi xuống bên giường, không muốn xem ti vi, Trần Vận Thành ngồi bên giường, quay đầu nhìn chằm chằm bầu trời tăm tối bên ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Ninh Quân Diên ra ngoài hơn 20 phút rồi mới quay về khách sạn, hắn xách theo hai túi nhựa, một túi chứa đồ dùng hằng ngày mua từ siêu thị, một túi chứa thuốc trị thương mua cho Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành đứng lên khỏi giường, cầm khăn và bàn chải đánh răng đi về phía phòng vệ sinh, nói: “Tôi đi tắm trước đây.”
Ninh Quân Diên đứng im tại chỗ nhìn anh khập khiễng bước đi, không nhanh không chậm giơ tay lên cởi áo khoác, đồng thời hỏi: “Cần tôi giúp không?”
“Không cần!” Trần Vận Thành lập tức trả lời, anh bước vào phòng vệ sinh, sau khi đóng cửa lại thì do dự một lát, rồi khóa trái cửa phòng.
Ninh Quân Diên cũng mở rộng áo khoác, hắn đi bên cạnh Trần Vận Thành, cho dù nãy giờ không nói gì nhưng vẫn có cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ.
Thời gian không sớm cũng không muộn, Trần Vận Thành không muốn cứ như vậy quay về khách sạn ở trong một căn phòng với Ninh Quân Diên, anh nói: “Tôi tới nhà Chu Ngạn xem thử đây.” Nếu như buổi chiều cha của cậu đi làm hoặc là có chuyện khác ở bên ngoài, có lẽ đến tối đã về nhà rồi.
Ninh Quân Diên nói: “Tùy cậu.”
Bọn họ tản bộ tới khu tập thể mà cha mẹ Chu Ngạn sống, mặc dù trời đã tối, nhưng cánh cổng của khu tập thể vẫn mở rộng, để cho mọi người tùy ý ra vào.
Mùa đông người tản bộ không nhiều, trong khu tập thể cũng chẳng có bao nhiêu người đi đường. Khu tập thể này diện tích không lớn, xanh hóa càng ít đến đáng thương, chỉ có một vườn hoa nhỏ đổ nát giữa mấy tòa nhà và khoảng mười cái cây bao quanh vườn hoa. Đèn đường trong vườn hoa rất ít, chỉ lác đác được mấy chiếc, khoảng cách giữa mỗi đèn lại rất dài, phần lớn vườn hoa đều biến mất trong bóng tối.
Bọn họ không lên lầu, mà đứng ở dưới lầu nhìn lên trên.
Cửa sổ của căn phòng mà buổi chiều bọn họ đến thăm lúc này vẫn tắt đèn, trông không giống như đã có người quay về, mà cánh cửa sổ của phòng bên cạnh chắc cũng ở trong cùng căn hộ, lúc này bị cây cối che kín lại, từ góc độ của Trần Vận Thành chẳng nhìn thấy chút ánh sáng nào.
Trần Vận Thành vẫn không từ bỏ hy vọng, anh giẫm lên rào chắn bằng xi măng của bồn hoa, đi về phía trước mấy bước cuối cùng cũng tìm được góc độ thích hợp, nhìn thấy cánh cửa sổ vẫn tối om như mực, anh âm thầm thở dài một hơi, nói: “Vẫn không có người.”
Nói xong, Trần Vận Thành nhảy xuống khỏi bồn hoa, chân phải đặt trên mặt đất, nhưng chân trái lại giẫm phải một miếng gạch nát gần bồn hoa, gạch bị trượt, chân của anh cũng theo đó mà bị sái.
Anh không nhịn được mà kêu khẽ một tiếng.
Ninh Quân Diên xoay đầu lại nhìn anh: “Sao thế?”
Trần Vận Thành cảm thấy mình rất vụng về, anh thật sự không muốn trông vụng về như vậy trước mặt Ninh Quân Diên, bèn nói: “Không có gì, hình như giẫm lên gạch vụn.”
Ninh Quân Diên đã đi tới trước mặt anh, tia sáng quá tối, chẳng có ai nhìn rõ trên mặt đất có phải là miếng gạch vỡ hay không, Ninh Quân Diên chỉ duỗi chân ra, tìm kiếm rồi đá văng thứ gì đó đi, sau đó hỏi anh: “Sái chân rồi à?”
Trần Vận Thành nói: “Ừm, không nghiêm trọng.”
Ninh Quân Diên nắm chặt lấy cánh tay anh, nói: “Có cần đi khám không?”
Trần Vận Thành nói: “Không sao đâu, không đau lắm. Ở đây không tiện, quay về rồi nói.”
Ninh Quân Diên nói: “Ừm.” Nhưng vẫn không buông tay ra.
Trần Vận Thành thử bước một bước, phát hiện mặc dù đau, nhưng vẫn đi được, chỉ là chân trái không dám chịu lực, anh nói với Ninh Quân Diên: “Tôi đi được.”
Ninh Quân Diên từ từ thả tay ra, hỏi anh: “Cần tôi cõng cậu không?”
Trần Vận Thành lập tức từ chối: “Đương nhiên là không cần, đâu có nghiêm trọng vậy.”
Anh khập khiễng rời khỏi khu tập thể cùng Ninh Quân Diên, dùng di động gọi một chiếc xe, khăng khăng muốn về khách sạn.
Lúc quay về phòng, Trần Vận Thành cảm thấy hình như mắt cá chân sưng hơn lúc nãy, anh không chắc chắn lắm, bèn ngồi xuống bên giường, định cởi giày ra xem thử.
Ninh Quân Diên bật hệ thống sưởi ở trong phòng lên, đứng bên giường cởi áo khoác rồi tiện tay vứt trên giường luôn, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Trần Vận Thành, nắm chặt mắt cá chân đang bị bong gân của anh.
Trần Vận Thành giật mình, phản xạ có điều kiện định rụt chân về, hôm nay anh đi giày thể thao cả ngày, trên chân bây giờ vẫn còn xỏ tất, mặc dù trông vẫn sạch, nhưng anh thật sự không muốn duỗi chân tới trước mặt Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên lại chẳng để ý chút nào, lúc anh rụt chân về, hắn hơi buông tay ra giống như là không muốn dùng sức nắm lấy cổ chân đang bong gân của anh, rồi lại nắm chặt bàn chân anh, anh có muốn rút ra cũng rút không được nữa.
“Để tôi xem thử,” giọng nói của Ninh Quân Diên vừa trầm thấp vừa bình tĩnh, hắn ngẩng đầu nhìn Trần Vận Thành: “Không cho bác sĩ khám à?”
Trần Vận Thành cúi đầu nhìn hắn, mím môi nói: “Tôi đi tắm trước đã.”
Ninh Quân Diên cụp mắt nhìn chân của anh, nói: “Không cần.” Sau đó trực tiếp cởi tất của Trần Vận Thành ra.
Trần Vận Thành cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp ấm áp của hắn lướt qua bàn chân mình, bỗng chốc cảm thấy rất ngứa ngáy, nhưng anh không tránh đi được, vẻ mặt của Ninh Quân Diên rất nghiêm túc, nắm chân anh cũng chẳng có động tác dư thừa, nếu như anh cứ muốn tránh ra, thì ngược lại càng có vẻ mập mờ hơn.
Nhưng lúc Ninh Quân Diên chuyển động chân để xem kĩ mắt cá chân của anh, xúc cảm khi ngón tay chạm phải lòng bàn chân anh thực sự khó mà kiềm chế được, anh hơi căng thẳng, đến nỗi nhịp tim cũng theo đó mà đập nhanh hơn.
Hệ thống sưởi bắt đầu có tác dụng, nhiệt độ trong phòng từ từ cao lên, Trần Vận Thành vẫn mặc áo khoác chưa kịp cởi, trán anh đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Ninh Quân Diên bóp bóp mắt cá chân của anh, xoay chân anh, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Đau lắm không?”
Trần Vận Thành nói: “Tàm tạm, vẫn chịu được.”
Ninh Quân Diên gật đầu: “Không bị thương đến xương, nhưng sưng lắm, trong thời gian ngắn có lẽ đi lại sẽ hơi khó khăn.”
Trần Vận Thành nói với hắn: “Không sao, tôi cố chịu đựng là sẽ qua thôi.”
Ninh Quân Diên im lặng nhìn anh một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt chân anh lên đôi giày đang nằm trên sàn nhà, nói: “Ở trước mặt tôi không cần phải chịu đựng.”
Trần Vận Thành không ngờ sẽ nghe được một câu như thế, bỗng chốc hơi ngẩn người.
Ninh Quân Diên nói: “Giống như năm đó chẳng có ai có thể đánh cậu ở trước mặt tôi, giờ chỉ cần ở trước mặt tôi, cậu không cần phải chịu đựng làm gì cả, đau thì cứ nói với tôi.”
Trần Vận Thành ngơ ngác nhìn hắn, một lát lâu sau vẫn chẳng thể nói thành lời.
Ninh Quân Diên đứng lên, nói: “Tôi đi mua thuốc cho cậu, tiện thể mua bàn chải đánh răng và khăn mặt hôm nay cần dùng luôn, cậu có cần gì nữa không?”
Lúc này Trần Vận Thành mới chợt lấy lại tinh thần, anh nói: “Không có gì nữa.”
Ninh Quân Diên gật đầu, tới phòng vệ sinh rửa tay, rồi quay về bên giường lấy áo khoác và thẻ phòng của mình, rồi đi ra ngoài.
Trần Vận Thành nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, nhưng anh vẫn ngồi ở bên giường, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hai câu nói đó của Ninh Quân Diên.
Một lát sau, anh mới nhớ ra phải cởi áo khoác, đứng lên khập khiễng đi vào nhà vệ sinh, muốn nhân lúc này tắm trước.
Vào phòng vệ sinh, Trần Vận Thành nhớ ra mình không đem theo gì cả, còn phải đợi Ninh Quân Diên đem khăn mới mua về đã, lại khập khiễng quay về ngồi xuống bên giường, không muốn xem ti vi, Trần Vận Thành ngồi bên giường, quay đầu nhìn chằm chằm bầu trời tăm tối bên ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Ninh Quân Diên ra ngoài hơn 20 phút rồi mới quay về khách sạn, hắn xách theo hai túi nhựa, một túi chứa đồ dùng hằng ngày mua từ siêu thị, một túi chứa thuốc trị thương mua cho Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành đứng lên khỏi giường, cầm khăn và bàn chải đánh răng đi về phía phòng vệ sinh, nói: “Tôi đi tắm trước đây.”
Ninh Quân Diên đứng im tại chỗ nhìn anh khập khiễng bước đi, không nhanh không chậm giơ tay lên cởi áo khoác, đồng thời hỏi: “Cần tôi giúp không?”
“Không cần!” Trần Vận Thành lập tức trả lời, anh bước vào phòng vệ sinh, sau khi đóng cửa lại thì do dự một lát, rồi khóa trái cửa phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook