Sư Tỷ Đừng Tới Đây Ta Thật Sự Không Phải Đồ Ngốc
-
C18: Trận chiến đầu tiên
Bưu đầu trọc thấy Lâm Vũ Mộng vẫn không chịu thì thẹn quá hoá giận.
Đám thuộc hạ lập tức ồn ào nói:
"Cái gì? Cô vẫn còn dám từ chối à! Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, mau tới đây!"
“Có bao nhiêu cô gái muốn uống rượu với anh Bưu cũng không có cơ hội đâu, thế mà cô lại không biết điều như vậy?”
"Uống rượu với anh Bưu, có giao tình với anh Bưu rồi, từ nay sẽ có anh Bưu bảo vệ cô, sẽ không có ai dám bắt nạt cô!"
"Nếu không uống thì phải trả mười nghìn đ phí bảo kê. Uống rượu với anh Bưu có thể miễn nộp phí bảo kê. Tự cô xem mà làm đi!"
Lâm Vũ Mộng đương nhiên biết đắc tội Bưu đầu trọc sẽ không có kết quả tốt, nhưng cô ấy thật sự không muốn uống rượu cùng loại người này.
"Tôi thật sự không uống được. Hay là như vậy đi, tối nay các anh ăn uống gì đều miễn phí." Lâm Vũ Mộng không còn cách nào khác, đành phải nhượng bộ như thế.
"Sao cô lại cứng đầu như vậy hả? Uống mấy ly với tôi khó khăn như thế sao? Nếu cô đã không biết điều, vậy thì tôi cũng không cần khách khí với cô nữa!" Bưu đầu trọc nhìn thấy Lâm Vũ Mộng chối từ lần nữa thì tức khắc giận tím mặt.
Ban đầu gã định để Lâm Vũ Mộng uống rượu với mình, chuốc say hoặc chuốc thuốc cô ấy, sau đó đưa cô ấy về phòng khách sạn.
Nhưng Lâm Vũ Mộng lại sống chết không chịu uống rượu với gã, mềm đã không được, vậy chỉ có thể dùng biện pháp cứng!
Không có người phụ nữ nào mà gã coi trọng có thể thoát khỏi lòng bàn tay gã, cho dù có phải dùng vũ lực cũng phải đạt được!
Sau đó, Bưu đầu trọc hét lên: "Lên cho tao! Đưa cô ta đi cho tao, ông đây không còn tâm trạng uống rượu nữa, phải để cô ta hạ hoả cho tao mới được!"
Đám thuộc hạ lập tức đứng dậy và đi về phía Lâm Vũ Mộng.
"Các anh định làm... làm gì?" Lâm Vũ Mộng nhìn thấy thuộc hạ của Bưu đầu trọc vây quanh, nhất thời sợ đến mức tái cả mặt mày.
"Anh Bưu muốn dẫn cô em đi chỗ khác chơi. Cô muốn ngoan ngoãn đi theo chúng tôi hay để chúng tôi phải ra tay bắt cô đi?" Một tên thuộc hạ nói.
"Không... Tôi không đi! Tôi phải bán đồ nướng, không có thời gian đi chơi với các người." Lâm Vũ Mộng biết đi chơi với bọn họ là có ý nghĩa gì, đương nhiên sẽ không đi cùng bọn họ.
"Chuyện này không phải do cô quyết định, muốn đi thì đi, không muốn đi cũng phải đi!"
"Cô đắc tội anh Bưu của chúng tôi, vậy thì phải hầu hạ anh Bưu cho tốt đã rồi quay lại bán đồ nướng."
"Về sau đi theo anh Bưu, đảm bảo cho cô ăn ngon uống tốt, còn mở quán nướng làm gì nữa!"
Đám thuộc hạ mồm năm miệng mười mà nói.
Đám thuộc hạ này nhìn thấy Lâm Vũ Mộng xinh đẹp như vậy đều sinh lòng thương hương tiếc ngọc, không đành lòng dùng bạo lực đối với cô ấy.
Bưu đầu trọc thấy đám thuộc hạ lề mề như thế lại tức giận: "Tụi mày nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, trực tiếp bắt cô ta đi là được, nói nhảm với cô ta cái gì nữa?"
Đám thuộc hạ thấy Bưu đầu trọc tức giận thì không dám trái lệnh, lập tức xông lên bắt Lâm Vũ Mộng.
Lâm Vũ Mộng nhìn thấy nhiều người vây quanh mình, sợ đến mức không biết phải làm sao, cứng đờ người đứng tại chỗ.
Nhưng vào lúc này, Bành Chiến vốn đang im lặng đột nhiên bước tới, đứng chắn trước mặt Lâm Vũ Mộng.
"Dừng tay! Giữa ngày ban mặt lại dám cưỡng đoạt con gái nhà lành, có còn vương pháp hay không thế?" Bành Chiến giận dữ hét lên.
Trước đó anh vẫn nhịn không ra mặt là muốn xem những người này sẽ giở trò gì, không ngờ bọn họ lại dám trực tiếp bắt người.
Thật quá càn rỡ, nếu bây giờ không ra mặt, chị gái sẽ bị bọn họ bắt đi.
Lúc này không ra tay còn đợi đến khi nào?
"Đầu óc mày có vấn đề à? Bây giờ là đêm khuya rồi, ban ngày ban mặt đâu ra? Không hiểu thì đừng tùy tiện dùng lời thoại, cút đi, ở đây không có việc của mày!"
Một tên thuộc hạ nhìn thấy một thằng lỗ mãng từ đâu nhảy ra, gã ta tưởng anh là người làm công cho Lâm Vũ Mộng nên mắng ngay.
"Thằng đó là em trai nuôi của Lâm Vũ Mộng, là một kẻ ngốc. Đầu óc của nó thực sự có vấn đề, không cần để ý đến nó." Trần Nhị Cẩu giải thích.
"Thì ra là kẻ ngốc, chẳng trách lại nói ra được mấy lời thoại não tàn như vậy!"
Bành Chiến cũng có chút xấu hổ. Anh vừa mới khôi phục bình thường, trước khi ra tay muốn dùng một câu thoại cổ đại, kết quả lại quên mất hiện tại đang là ban đêm!
"Đám vô dụng tụi mày mau ra tay đi, trước tiên đánh tên ngốc đó đến chị gái nó cũng không nhận ra, sau đó bắt chị gái nó đi!"
Bưu đầu trọc thấy đám thuộc hạ của mình lề mà lề mề như vậy, sốt ruột đến mức muốn đích thân ra tay.
Nhưng đối phó với một kẻ ngốc lại tự mình ra tay thì không khỏi tổn hại thân phận quá.
Gã tức giận châm một điếu thuốc, ngửa đầu phả ra một vòng khói để giải tỏa tâm trạng.
Những thuộc hạ đó cũng biết nếu còn không ra tay thì lão đại nhất định sẽ nổi điên, thế là không dám nói nữa, lập tức lao tới, định đánh tên ngốc Bành Chiến này một trận tơi bời trước.
Lâm Vũ Mộng nhìn thấy người của bang Dã Lang định đánh hội đồng em trai mình, sợ đến mức hét lên: "Đầu Đất, chạy maul"
Nhưng mà cô ấy còn chưa dứt lời thì Bành Chiến đã lao về phía họ.
"Bang bang bang..."
Bành Chiến nhanh chóng quyền đấm cước đá với đám người của bang Dã Lang, đây là cuộc chiến đầu tiên của anh với người khác sau khi nhận được truyền thừa từ cung chủ Lăng Tiêu.
"Aá.."
Những người lao tới phía trước đều không ngờ thằng ngốc Bành Chiến lại ra tay nhanh như vậy, tất cả đều bất ngờ không kịp đề phòng, hét lên thảm thiết rồi bay ngược về phía sau.
Nhìn thấy tình huống này, Lâm Vũ Mộng quả thực không thể tin vào mắt mình!
Cô ấy thậm chí còn không nhìn rõ Bành Chiến ra tay như thế nào, một nửa đám người bang Dã Lang đã nằm trên mặt đất!
Mà Bưu đầu trọc vừa ngửa đầu thổi vòng khói nên không nhìn thấy vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Thổi xong một vòng khói, gã chợt thấy một nửa đám thuộc hạ của mình đã ngã xuống, bàn ghế bị lật đổ đầy đất.
Những người lao tới phía sau chưa ngã xuống thì hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt kinh hãi.
Mà Bành Chiến như hạc giữa bầy gà, sừng sững không ngãi
Bưu đầu trọc thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra, còn cho rằng mình bị hoa mắt!
"Tụi mày rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy? Muốn nằm ngang à? Còn đứng ngây đó làm gì? Mau làm thịt thằng ngốc kia đi!" Bưu đầu trọc tức giận ném điếu thuốc đi, nổi trận lôi đình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook