Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ
-
Chương 10: Bữa trưa của đứa trẻ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu...”
Lão già hoàn toàn chết lặng đi khi tôi mang Raphtalia đi cùng với tôi bước vào cửa tiệm Vũ Khí.
Phải, để cho con bé có thể chiến đấu chống lại những thứ tôi muốn có hiệu quả... Con bé cần nhiều khả năng tấn công hơn.
Rõ ràng là ngu ngốc khi không mua cho con bé một món vũ khí.
“Cho tôi một món vũ khí với giá khoảng 6 đồng bạc mà con nhóc này có thể sử dụng.”
“... Hah.”
Lão già ở Cửa tiệm Vũ Khí thở ra một hơi dài.
“Đất nước này thật sự thối nát hay cậu đã trở nên đồi bại đến tận xương tủy rồi... Nhưng sao cũng được, ta nhận 6 đồng bạc này.”
“Ông còn thừa thứ gì không, như là trang phục bình thường hay một cái áo choàng?”
“... Được rồi. Ta sẽ thêm mấy món đó như là đồ khuyến mãi.”
Lão già càu nhàu với một giọng nói có vẻ chán ghét trong khi mang ra vài con dao.
“Những con dao này được giảm giá dưới 6 đồng bạc và là loại có chất lượng kém.”
Nhìn từ trái qua phải, những con dao được làm từ: Đồng Đỏ, Đồng Thiếc, và Sắt. (Copper, Bronze, và Iron.)
Tất cả những con dao này đều có tầm tấn công như nhau nhưng giá của chúng lại khác nhau.
Tôi bắt Raphtalia vung mỗi con dao vài lần trước khi chọn cái nào phù hợp với con bé nhất.
“Cái này tốt nhất.”
Khuôn mặt Raphtalia trông nhợt nhạt khi con bé nhìn tôi và Lão già với con dao trong tay.
“Đây, trang phục và áo choàng của cậu.”
Lão già đẩy chúng ra một cách cộc cằn và dẫn chúng tôi đến phòng thay đồ.
Tôi giật lấy con dao của Raphtalia và kêu con bé mặc bộ trang phục khuyến mãi này vào.
Raphtalia loạng choạng bước đến phòng thay đồ trong khi ho khụ khụ.
“Con bé vẫn trông vẫn bẩn thỉu... Lát nữa phải cho con bé tắm rửa.”
Gần thảo nguyên, có một con sông chảy qua đó.
Ở đất nước này, con sông chia thành nhiều nhánh khi chảy xuống hạ lưu. Nơi tôi cắm trại mới được dời đến khu vực đó.
Một nơi rất tuyệt khi mà tôi luôn có thể bắt cá để kiếm thức ăn.
Vài con cá được dùng cho chiếc khiên hấp thụ, mở khóa thuộc tính của “Fish Shield” và nhận được Kỹ Thuật Câu Cá 1.
Raphtalia rụt rè bước đi lảo đảo đến gần tôi sau khi con bé thay đồ xong.
Có vẻ con bé đã hiểu được rằng bất tuân sẽ chỉ mang đến đau đớn bởi những hình phạt mà thôi.
Tôi ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt của Raphtalia và nói.
“Giờ thì, Raphtalia, đây là vũ khí của ngươi. Kể từ giờ, ta và ngươi sẽ cùng nhau chiến đấu với lũ ma thú. Ngươi hiểu ta đang nói gì chứ?”
“...”
Raphtalia gật đầu phản ứng những lời của tôi với đôi mắt hoảng sợ.
Tốt, vì con bé sẽ phải chịu đau đớn hơn thôi nếu nó không chịu hiểu.
“Rồi, cầm lấy con dao—-”
Tôi lấy ra Quả Bóng Cam được giấu trong lớp áo choàng và giơ nó trước Raphtalia.
“Đâm và chém thứ này.”
“Hii!?”
Khi tôi cho con bé thấy con quái thú được che giấu trong tôi, Raphtalia hét lên khích động và làm rơi món vũ khí trên tay.
“Eh... K-... Không.”
“Đó là mệnh lệnh. Làm đi.”
“E-, em không thể.”
Raphtalia lắc mạnh đầu. Tuy nhiên, con bé ngay sau đó phải chịu một cơn đau đớn dâng lên do việc bất tuân lệnh từ phép phong ấn nô lệ.
“Guh...”
“Làm ngay, ngươi sẽ tiếp tục chịu đau đớn nếu không đâm thứ này.”
“*khụ*...*khụ!*”
Khuôn mặt của Raphtalia trở nên nhăn nhó vì đau đớn trong khi con bé kìm chặt vũ khí của mình.
“Cậu...”
Lão già hoàn toàn lặng đi khi ông ta chứng kiến chuyện này.
Raphtalia cầm chặt con dao đâm tới, cùng lúc tôi đẩy mạnh Quả Bóng Cam đang cắn cánh tay tôi vào.
Buni...
“Yếu quá! Dồn thêm sức vào!”
“..!? Ei!”
Giật mình, con bé nảy lùi lại trong chốc lát. Ngay sau đó, lợi dụng sức bật, con bé lần nữa đâm mạnh vào Quả Bóng.
BỐP!*
Quả Bóng phát nổ với một tiếng động lớn.
EXP 1
Lần đầu tiên, một bảng thông báo xuât hiện và cho biết một đồng đội của tôi đã đánh bại một kẻ thù.
Rồi lần nữa, cơn giận dữ của tôi bùng nổ, ngập tràn khắp đầu óc tôi.
Con khốn đó. Ả ta chưa bao giờ có ý định đồng hành với tôi hay dạy tôi về cách hệ thống này hoạt động thế nào.
“Được, ngươi làm tốt lắm.”
Tôi vỗ đầu Raphtalia.
Con bé lúng túng nhìn lên tôi.
“Được rồi, đây sẽ là con tiếp theo.”
Quả bóng mạnh nhất tôi đã chạm trán vẫn gắn bó với tôi, cố ăn tươi nuốt sống tôi bằng những cú táp. Tôi lấy ra Quả Bóng Đỏ đang nhai nhóp nhép, giơ lên trước giống như tôi đã làm với Quả Bóng vừa rồi.
Quả Bóng Đỏ đã không ăn uống gì trong một tuần, nên chắc hẳn nó đã bị yếu đi đáng kể. Nhưng kể cả như vậy, thứ này chắc chắn có thể chịu được một đòn đánh từ một con bé ốm yếu, thiếu kinh nghiệm.
Raphtalia gật đầu một cách kiên định và đâm vào con mắt của Quả Bóng mạnh hơn hẳn lần trước.
BỐP!
EXP 1 Đồng đội EXP 6
Sau đó, một biểu tượng xuất hiện thu hút chú ý của tôi.
“Tốt, từ giờ, cứ tiếp tục đánh như vậy; Đi thôi.”
“... *Khụ*”
Theo mệnh lệnh của tôi, Raphtalia tra vũ khí của mình quanh thắt lưng và ngoan ngoãn đi theo tôi.
“Hah, này anh bạn. Ta có điều muốn nói với cậu đây.”
“Và đó là?”
Lão già gầm lên trong khi cau có giận dữ với tôi.
“CẬU, KHÔNG, ĐƯỢC, CHẾT, YÊN, ỔN, ĐÂU, cậu nghe chứ?”
“Tôi sẽ ghi lòng tạc dạ những lời nói tử tế đó.”
Tôi đáp trả lại lời mỉa mai của lão ta với kiểu của riêng mình.
Nhanh chóng tiến về thảo nguyên, tôi nhận ra rằng những cửa tiệm và gian hàng nằm bên lề đường tiếp tục trải dài về phương xa.
Trong khi Raphtalia nắm tay tôi và bước đi bênh cạnh tôi, con bé nhìn quanh thị trấn bồn chồn không yên.
Gian hàng thức ăn đang tỏa ra mùi thức ăn thơm lừng.
Số tiền còn lại của tôi sau khi mua đồ: 3 đồng bạc... Nhắc đến thì, tôi cảm thấy hơi đói bụng.
Ọc...*
Một âm thanh như vậy phát ra từ phía Raphtalia.
Con bé tránh ánh nhìn của tôi với:
“Ah!”
Trong khi cố phủ nhận điều vừa xảy ra.
Tôi tự hỏi tại sao con bé phải kiềm chế điều đó.
Giờ đây nếu Raphtalia không có sức để đánh với kẻ địch, thì tôi cũng sẽ không thu hoạch được gì cả.
Một con dao cùn thì chả được ích gì. Con bé sẽ không thể dùng được chút sức lực nào khi đói bụng.
Tôi bước vào một quán ăn có vẻ như vừa với túi tiền.
“Chà-o... Mừng!”
Người hầu bàn dẫn chúng tôi đến bàn trống với cái nhìn khó chịu, tại vì bề ngoài khố rách áo ôm đáng khinh của chúng tôi.
Raphtalia nhìn qua cặp mẹ con đang ngồi chỗ khác.
Với một ngón tay để trên miệng, Raphtalia trông có vẻ ghen tị với đứa trẻ đang xới tung bữa trưa của mình.
Tôi đoán chắc con bé muốn ăn món đó.
Chúng tôi ngồi xuống và nhanh chóng gọi món trước khi người hầu bàn đi mất.
“Ừm, tôi lấy món rẻ nhất trong thực đơn, còn cho cô bé này món mà cậu bé ở đó đang ăn.”
“!?”
Raphtalia hoàn toàn ngạc nhiên nhìn chằm chặp vào tôi. Tôi gọi bữa trưa cho con bé thì ngạc nhiên đến vậy sao?
“Hiểu rồi. Tổng cộng là 9 đồng.”
“Đây.”
Đưa ra một đồng bạc, người hầu bàn trả lại tiền thừa cho tôi.
Tôi lơ đễnh nhìn xung quanh cửa tiệm trong khi đợi bữa trưa được dọn lên.
...
Mọi người xung quanh bắt đầu xầm xì với nhau sau khi nhận ra tôi.
Phải rồi, đây hoàn toàn là một thế giới song song.
“Tại, tại sao?”
“Hm?”
Tôi nhìn xuống Raphtalia sau khi nghe tiếng con bé.
Con bé đang nhìn lên tôi với khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên.
“Ngươi muốn ăn món đó mà, phải không? Hay ngươi muốn gọi thứ gì khác?”
Raphtalia lắc mạnh đầu đến nỗi có thể nghe được cả tiếng gió rít.
Đây hẳn là chuyện khó xử với con bé.
“T-tại sao ngài lại cho tôi ăn bữa trưa đó?”
“Như ta đã nói với ngươi, ta gọi món đó vì ngươi có vẻ muốn nó.”
“Nhưng...”
Tại sao con bé cứ khăng khăng cố chấp với vấn đề này thế?
“Thế nào đi nữa thì ăn một ít thức ăn và bồi bổ cơ thể đi. Ngươi sẽ chết nếu gầy trơ xương như vậy, ngươi biết chứ.”
Hừm, khi mà tôi vừa mua được nô lệ mới, tôi không thể để con bé chết trước khi con bé trả lại tôi vốn bỏ ra được.
“Xin lỗi vì đã chờ.”
Bữa ăn của chúng tôi cuối cùng đã được dọn ra.
Đó là bữa trưa mà tôi đã gọi cho Raphtalia? Đó là một khẩu phần ăn cho trẻ con, to như cánh tay của một người lớn.
Mhm. Ít nhất thì cách bài trí của nó trông khá ngon.
“...”
Raphtalia như trời trồng tại đó trong khi có suy nghĩ kiểu như “món ăn cho trẻ em này thực sự là cho mình?”.
“Ngươi không muốn ăn à?”
“... Thế này thực sự không sao?”
“Hah... Không sao, nên ăn đi,”
Khuôn mặt con bé hơi nhăn lại lúc nghe thấy chỉ thị của tôi.
“Vâng.”
Raphtalia rụt rè bắt đầu ăn bữa trưa cho trẻ con của mình bằng tay không.
À thì cũng không thể trách được khi con bé lớn lên trong môi trường khắc nghiệt như vậy.
Không biết vì sao, những tiếng xầm xì xung quanh càng lúc càng lớn hơn. Mà đó chẳng phải chuyện đáng để tôi quan tâm làm gì.
Raphtalia cầm lấy là cờ cắm trên đỉnh cơm gà trong món ăn của mình một cách tha thiết.
Măm* măm* măm*
Vậy tôi sẽ phải ăn cùng với con bé nô lệ này kể từ bây giờ... Một suy nghĩ cô độc vừa lóe lên trong tâm trí tôi.
“Cậu...”
Lão già hoàn toàn chết lặng đi khi tôi mang Raphtalia đi cùng với tôi bước vào cửa tiệm Vũ Khí.
Phải, để cho con bé có thể chiến đấu chống lại những thứ tôi muốn có hiệu quả... Con bé cần nhiều khả năng tấn công hơn.
Rõ ràng là ngu ngốc khi không mua cho con bé một món vũ khí.
“Cho tôi một món vũ khí với giá khoảng 6 đồng bạc mà con nhóc này có thể sử dụng.”
“... Hah.”
Lão già ở Cửa tiệm Vũ Khí thở ra một hơi dài.
“Đất nước này thật sự thối nát hay cậu đã trở nên đồi bại đến tận xương tủy rồi... Nhưng sao cũng được, ta nhận 6 đồng bạc này.”
“Ông còn thừa thứ gì không, như là trang phục bình thường hay một cái áo choàng?”
“... Được rồi. Ta sẽ thêm mấy món đó như là đồ khuyến mãi.”
Lão già càu nhàu với một giọng nói có vẻ chán ghét trong khi mang ra vài con dao.
“Những con dao này được giảm giá dưới 6 đồng bạc và là loại có chất lượng kém.”
Nhìn từ trái qua phải, những con dao được làm từ: Đồng Đỏ, Đồng Thiếc, và Sắt. (Copper, Bronze, và Iron.)
Tất cả những con dao này đều có tầm tấn công như nhau nhưng giá của chúng lại khác nhau.
Tôi bắt Raphtalia vung mỗi con dao vài lần trước khi chọn cái nào phù hợp với con bé nhất.
“Cái này tốt nhất.”
Khuôn mặt Raphtalia trông nhợt nhạt khi con bé nhìn tôi và Lão già với con dao trong tay.
“Đây, trang phục và áo choàng của cậu.”
Lão già đẩy chúng ra một cách cộc cằn và dẫn chúng tôi đến phòng thay đồ.
Tôi giật lấy con dao của Raphtalia và kêu con bé mặc bộ trang phục khuyến mãi này vào.
Raphtalia loạng choạng bước đến phòng thay đồ trong khi ho khụ khụ.
“Con bé vẫn trông vẫn bẩn thỉu... Lát nữa phải cho con bé tắm rửa.”
Gần thảo nguyên, có một con sông chảy qua đó.
Ở đất nước này, con sông chia thành nhiều nhánh khi chảy xuống hạ lưu. Nơi tôi cắm trại mới được dời đến khu vực đó.
Một nơi rất tuyệt khi mà tôi luôn có thể bắt cá để kiếm thức ăn.
Vài con cá được dùng cho chiếc khiên hấp thụ, mở khóa thuộc tính của “Fish Shield” và nhận được Kỹ Thuật Câu Cá 1.
Raphtalia rụt rè bước đi lảo đảo đến gần tôi sau khi con bé thay đồ xong.
Có vẻ con bé đã hiểu được rằng bất tuân sẽ chỉ mang đến đau đớn bởi những hình phạt mà thôi.
Tôi ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt của Raphtalia và nói.
“Giờ thì, Raphtalia, đây là vũ khí của ngươi. Kể từ giờ, ta và ngươi sẽ cùng nhau chiến đấu với lũ ma thú. Ngươi hiểu ta đang nói gì chứ?”
“...”
Raphtalia gật đầu phản ứng những lời của tôi với đôi mắt hoảng sợ.
Tốt, vì con bé sẽ phải chịu đau đớn hơn thôi nếu nó không chịu hiểu.
“Rồi, cầm lấy con dao—-”
Tôi lấy ra Quả Bóng Cam được giấu trong lớp áo choàng và giơ nó trước Raphtalia.
“Đâm và chém thứ này.”
“Hii!?”
Khi tôi cho con bé thấy con quái thú được che giấu trong tôi, Raphtalia hét lên khích động và làm rơi món vũ khí trên tay.
“Eh... K-... Không.”
“Đó là mệnh lệnh. Làm đi.”
“E-, em không thể.”
Raphtalia lắc mạnh đầu. Tuy nhiên, con bé ngay sau đó phải chịu một cơn đau đớn dâng lên do việc bất tuân lệnh từ phép phong ấn nô lệ.
“Guh...”
“Làm ngay, ngươi sẽ tiếp tục chịu đau đớn nếu không đâm thứ này.”
“*khụ*...*khụ!*”
Khuôn mặt của Raphtalia trở nên nhăn nhó vì đau đớn trong khi con bé kìm chặt vũ khí của mình.
“Cậu...”
Lão già hoàn toàn lặng đi khi ông ta chứng kiến chuyện này.
Raphtalia cầm chặt con dao đâm tới, cùng lúc tôi đẩy mạnh Quả Bóng Cam đang cắn cánh tay tôi vào.
Buni...
“Yếu quá! Dồn thêm sức vào!”
“..!? Ei!”
Giật mình, con bé nảy lùi lại trong chốc lát. Ngay sau đó, lợi dụng sức bật, con bé lần nữa đâm mạnh vào Quả Bóng.
BỐP!*
Quả Bóng phát nổ với một tiếng động lớn.
EXP 1
Lần đầu tiên, một bảng thông báo xuât hiện và cho biết một đồng đội của tôi đã đánh bại một kẻ thù.
Rồi lần nữa, cơn giận dữ của tôi bùng nổ, ngập tràn khắp đầu óc tôi.
Con khốn đó. Ả ta chưa bao giờ có ý định đồng hành với tôi hay dạy tôi về cách hệ thống này hoạt động thế nào.
“Được, ngươi làm tốt lắm.”
Tôi vỗ đầu Raphtalia.
Con bé lúng túng nhìn lên tôi.
“Được rồi, đây sẽ là con tiếp theo.”
Quả bóng mạnh nhất tôi đã chạm trán vẫn gắn bó với tôi, cố ăn tươi nuốt sống tôi bằng những cú táp. Tôi lấy ra Quả Bóng Đỏ đang nhai nhóp nhép, giơ lên trước giống như tôi đã làm với Quả Bóng vừa rồi.
Quả Bóng Đỏ đã không ăn uống gì trong một tuần, nên chắc hẳn nó đã bị yếu đi đáng kể. Nhưng kể cả như vậy, thứ này chắc chắn có thể chịu được một đòn đánh từ một con bé ốm yếu, thiếu kinh nghiệm.
Raphtalia gật đầu một cách kiên định và đâm vào con mắt của Quả Bóng mạnh hơn hẳn lần trước.
BỐP!
EXP 1 Đồng đội EXP 6
Sau đó, một biểu tượng xuất hiện thu hút chú ý của tôi.
“Tốt, từ giờ, cứ tiếp tục đánh như vậy; Đi thôi.”
“... *Khụ*”
Theo mệnh lệnh của tôi, Raphtalia tra vũ khí của mình quanh thắt lưng và ngoan ngoãn đi theo tôi.
“Hah, này anh bạn. Ta có điều muốn nói với cậu đây.”
“Và đó là?”
Lão già gầm lên trong khi cau có giận dữ với tôi.
“CẬU, KHÔNG, ĐƯỢC, CHẾT, YÊN, ỔN, ĐÂU, cậu nghe chứ?”
“Tôi sẽ ghi lòng tạc dạ những lời nói tử tế đó.”
Tôi đáp trả lại lời mỉa mai của lão ta với kiểu của riêng mình.
Nhanh chóng tiến về thảo nguyên, tôi nhận ra rằng những cửa tiệm và gian hàng nằm bên lề đường tiếp tục trải dài về phương xa.
Trong khi Raphtalia nắm tay tôi và bước đi bênh cạnh tôi, con bé nhìn quanh thị trấn bồn chồn không yên.
Gian hàng thức ăn đang tỏa ra mùi thức ăn thơm lừng.
Số tiền còn lại của tôi sau khi mua đồ: 3 đồng bạc... Nhắc đến thì, tôi cảm thấy hơi đói bụng.
Ọc...*
Một âm thanh như vậy phát ra từ phía Raphtalia.
Con bé tránh ánh nhìn của tôi với:
“Ah!”
Trong khi cố phủ nhận điều vừa xảy ra.
Tôi tự hỏi tại sao con bé phải kiềm chế điều đó.
Giờ đây nếu Raphtalia không có sức để đánh với kẻ địch, thì tôi cũng sẽ không thu hoạch được gì cả.
Một con dao cùn thì chả được ích gì. Con bé sẽ không thể dùng được chút sức lực nào khi đói bụng.
Tôi bước vào một quán ăn có vẻ như vừa với túi tiền.
“Chà-o... Mừng!”
Người hầu bàn dẫn chúng tôi đến bàn trống với cái nhìn khó chịu, tại vì bề ngoài khố rách áo ôm đáng khinh của chúng tôi.
Raphtalia nhìn qua cặp mẹ con đang ngồi chỗ khác.
Với một ngón tay để trên miệng, Raphtalia trông có vẻ ghen tị với đứa trẻ đang xới tung bữa trưa của mình.
Tôi đoán chắc con bé muốn ăn món đó.
Chúng tôi ngồi xuống và nhanh chóng gọi món trước khi người hầu bàn đi mất.
“Ừm, tôi lấy món rẻ nhất trong thực đơn, còn cho cô bé này món mà cậu bé ở đó đang ăn.”
“!?”
Raphtalia hoàn toàn ngạc nhiên nhìn chằm chặp vào tôi. Tôi gọi bữa trưa cho con bé thì ngạc nhiên đến vậy sao?
“Hiểu rồi. Tổng cộng là 9 đồng.”
“Đây.”
Đưa ra một đồng bạc, người hầu bàn trả lại tiền thừa cho tôi.
Tôi lơ đễnh nhìn xung quanh cửa tiệm trong khi đợi bữa trưa được dọn lên.
...
Mọi người xung quanh bắt đầu xầm xì với nhau sau khi nhận ra tôi.
Phải rồi, đây hoàn toàn là một thế giới song song.
“Tại, tại sao?”
“Hm?”
Tôi nhìn xuống Raphtalia sau khi nghe tiếng con bé.
Con bé đang nhìn lên tôi với khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên.
“Ngươi muốn ăn món đó mà, phải không? Hay ngươi muốn gọi thứ gì khác?”
Raphtalia lắc mạnh đầu đến nỗi có thể nghe được cả tiếng gió rít.
Đây hẳn là chuyện khó xử với con bé.
“T-tại sao ngài lại cho tôi ăn bữa trưa đó?”
“Như ta đã nói với ngươi, ta gọi món đó vì ngươi có vẻ muốn nó.”
“Nhưng...”
Tại sao con bé cứ khăng khăng cố chấp với vấn đề này thế?
“Thế nào đi nữa thì ăn một ít thức ăn và bồi bổ cơ thể đi. Ngươi sẽ chết nếu gầy trơ xương như vậy, ngươi biết chứ.”
Hừm, khi mà tôi vừa mua được nô lệ mới, tôi không thể để con bé chết trước khi con bé trả lại tôi vốn bỏ ra được.
“Xin lỗi vì đã chờ.”
Bữa ăn của chúng tôi cuối cùng đã được dọn ra.
Đó là bữa trưa mà tôi đã gọi cho Raphtalia? Đó là một khẩu phần ăn cho trẻ con, to như cánh tay của một người lớn.
Mhm. Ít nhất thì cách bài trí của nó trông khá ngon.
“...”
Raphtalia như trời trồng tại đó trong khi có suy nghĩ kiểu như “món ăn cho trẻ em này thực sự là cho mình?”.
“Ngươi không muốn ăn à?”
“... Thế này thực sự không sao?”
“Hah... Không sao, nên ăn đi,”
Khuôn mặt con bé hơi nhăn lại lúc nghe thấy chỉ thị của tôi.
“Vâng.”
Raphtalia rụt rè bắt đầu ăn bữa trưa cho trẻ con của mình bằng tay không.
À thì cũng không thể trách được khi con bé lớn lên trong môi trường khắc nghiệt như vậy.
Không biết vì sao, những tiếng xầm xì xung quanh càng lúc càng lớn hơn. Mà đó chẳng phải chuyện đáng để tôi quan tâm làm gì.
Raphtalia cầm lấy là cờ cắm trên đỉnh cơm gà trong món ăn của mình một cách tha thiết.
Măm* măm* măm*
Vậy tôi sẽ phải ăn cùng với con bé nô lệ này kể từ bây giờ... Một suy nghĩ cô độc vừa lóe lên trong tâm trí tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook