Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt
-
26: Thổ Phỉ 1
Thôn xóm của Hồng Đĩnh, trải qua 10 ngày xây dựng, đã có được vài điểm hình dáng, mỗi bên tường bao dài trăm mét cao 5 m, do gỗ thô xây thành, mỗi mặt tường đều có một cánh cửa gỗ thật lớn ngoài ra còn có hai tòa tháp canh gác cao chót vót.
Những thứ này cấu thành công năng cảnh giới phòng ngự của doanh trại.
Tuy Hồng Đĩnh muốn xây dựng quân doanh theo lối hiện đại, thế nhưng phải biết thời nào vũ khí ấy, không phải cứ dập khuôn theo hiện đại là được, không giống nhiều dân xuyên việt chỉ huy binh lính đào hào, cho binh lính đứng dưới bắn súng lên là xong, với lượng súng ống, pháo binh chưa đủ làm nên sức mạnh đột phá, đào hào, hay đắp bao cát thì chỉ cần một lần xung phong địch nhân tràn tới sẽ thành tan nát ngay, thành trì vẫn là cơ cấu phòng thủ tốt nhất phù hợp nhất hiện thời.
Bởi uy hiếp từ kẻ thù của hắn hiện nay không có kẻ nào là có đủ sức bắn pháo dọn đường cả.
Còn bên trong tường rào, có 7-8 ngôi nhà gỗ đơn sơ cùng hàng trăm lều trại, những con đường đất được dọn sạch cỏ dại cùng những con rạch dẫn nước mới đào, chia doanh trại thành mấy khu vực.
Một ngôi nhà gỗ lẻ loi giữa bãi đất trống khu trung tâm, chính là phủ đệ của Hồng Đĩnh.
Các phòng gỗ còn lại chia thành bệnh viện dã chiến, phòng thợ mộc, phòng thợ rèn, các nhà gỗ còn lại là nhà kho và chuồng ngựa, các lều trại bốn phía đều là doanh trại, dựa theo biên chế phân bố, những thứ này cấu thành kết cấu một thôn xóm đơn sơ.
Tuy rằng rất đơn sơ, nhưng công năng của một thôn trang đều đã có, chuyện về sau là từ từ phát triển mà thôi.
Hôm nay, cũng như thường ngày, mọi người sau bữa ăn trưa đều tự rời đi nghỉ ngơi, chia nhau thành từng nhóm, luyện tập mài giũa tay nghề, nói chuyện trên trời dưới đất.
Hiện giờ là buổi trưa giờ giải lao không cần làm việc và luyện tập, cho nên mọi người rất thoải mái.
Đỗ Quý hướng Hồng Đĩnh bẩm báo:
- Đại nhân, thuộc hạ nghĩ rằng bây giờ chúng ta nên lập kế hoạch phân chia lãnh địa để khai phá.
Hà Hoa phủ mặc dù rộng lớn, nhưng cũng cần xác định điểm khai phá cần thiết.
Phát hoang bao nhiêu mẫu đất, xây dựng bao nhiêu nhà kho và công xưởng, khống chế hết các nguồn lực vào tay ...
Lúc Hồng Đĩnh đang phất tay chuẩn bị giao toàn bộ cho Đỗ Quý xử lý, chợt nghe từ bên ngoài truyền vào một tràng tiếng vó ngựa dồn dập.
Nghe thanh âm này, mọi người đều biến sắc: không có quân tình trọng yếu tuyệt đối sẽ không có người cỡi ngựa chạy như điên trong thôn trấn.
Hồng Đĩnh vừa mới nhỏm người đứng lên, Mạnh Hổ tiểu đoàn trưởng lính cận vệ đã xông ào vào la lớn:
- Chủ nhân! Một đám đông thổ phỉ lên bờ!
- Thổ phỉ!
Mọi người đều giật nảy mình.
Hồng Đĩnh lập tức ra lệnh:
- Lập tức gõ kẻng báo động! Toàn bộ lính cận vệ trang bị chờ lệnh! binh sĩ sẵn sàng chiến đấu! Mạnh Hổ! Nói rõ tình hình đi.
Mạnh Hổ vội vàng nhấc bội đao lên đi tới bên cạnh Hồng Đĩnh, vừa đi vừa nói:
- Đại nhân! Mới vừa rồi, chúng ta phát hiện ở xa xa ngoài bờ biển có bóng mấy chục chiếc thuyền nhỏ, ban đầu còn tưởng là đội thuyền buôn lậu, nhưng đợi đến khi bọn chúng vào gần tới, chúng ta mới phát hiện trên thuyền đều là binh lính! Hơn nữa bọn binh lính kia khí thế hung hăng gào thét ầm ĩ, hướng tới bến cảng của chúng ta.
Có một tên tân binh nói xem trang phục của bọn chúng dường như là bọn thổ phỉ Quỳnh Châu trong lời đồn đãi, cho nên thuộc hạ lập tức trở về báo cáo.
- Người đang xây dựng ngoài bến cảng đã rút về hết chưa?
Hồng Đĩnh lại hỏi.
- Dạ, thuộc hạ lưu lại mấy kỵ binh trinh sát giám thị từ xa, còn những người khác đều cùng trở về với thuộc hạ.
Mạnh Hổ cảm thấy ấm áp trong lòng, vội trả lời.
- Biết cụ thể số lượng kích cỡ thuyền cùng với nhân số không?
Hồng Đĩnh hỏi tiếp.
Lão Đao suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Nghe gã tân binh kia nói, đại khái là bốn năm mươi chiếc thuyền đánh cá loại nhỏ.
Chủ nhân! Bởi vì khoảng cách hơi xa, gã tù binh kia cứ dựa theo thuyền thể lớn nhỏ mà đoán chừng, nói là mỗi chiếc thuyền chở được chừng bốn năm mươi người.
- Cũng phỏng chừng hai ngàn người? Ừ! Làm tốt lắm! Bây giờ ngươi dẫn đội kỵ binh trinh sát, cùng với trăm quân cận vệ của ngươi đi tiếp ứng mấy huynh đệ đang giám thị.
Đúng rồi! Chờ sau khi kết thúc trận chiến, ngươi dẫn gã tân binh phát hiện địch nhân đó đến gặp ta.
Hắn chính là nhân tài đó.
Hồng Đĩnh nói câu này, khiến Đỗ Quý đứng một bên trong lòng có ý nghĩ mơ hồ.
- Dạ!
Mạnh Hổ lập tức lĩnh mệnh lui ra.
- Đỗ Quý! Khi thổ phỉ xâm nhập cướp bóc thường thì mỗi lần xuất động bao nhiêu người?
Hồng Đĩnh hỏi.
Đỗ Quý không hiểu được ý Hồng Đĩnh vội vàng nói:
- Đại nhân! Cái này cũng không có số lượng nhất định, có khi ba bốn mươi người, có khi ba bốn trăm người, nhưng mà tuyệt đối không hơn một ngàn người.
Lần này xem ra không giống như bọn thổ phỉ Cửu Ngô thông thường hay xâm nhập cướp bóc đây.
- Nói sao?
Hồng Đĩnh nhíu chân mày.
- Ở chỗ chúng ta trước kia là vùng đất hoang vu, khẳng định bọn thổ phỉ, hải tặc sẽ không chọn nơi này làm mục tiêu cướp bóc.
Thường thường bọn chúng đều từ những địa phương khác lén lút chạy lên bờ, cướp bóc một vài thôn trang rồi rời đi ngay.
Đâu có giống như lúc này quang minh chánh đại xuất động nhiều người như vậy?
Đỗ Quý thở dài nói.
Hồng Đĩnh nhắm mắt dưỡng thần.
-Chỉ có thể là dư đảng nhà họ Ngô, rất có thể là băng cướp Cửu Ngô kia họp chúng quay lại báo thù, thế nhưng sau trận chiến lần trước, tối đa chúng chỉ còn 100-200 tàn binh thôi, lấy đâu ra vài ngàn người như vậy, chắc chắn có uẩn khúc gì trong đó.
Lúc Hồng Đĩnh ra đứng ở cửa lớn phủ đệ lãnh chủ, tiếng kẻng đồng từ trạm gác bốn góc thôn trấn đã sớm vang dội khắp bầu trời, đám bộ hạ của Hồng Đĩnh đang xây dựng trong trấn, lập tức vứt bỏ công cụ trong tay nhanh chóng trở về chỗ ở.
Bọn lính chộp lấy cung tiễn, súng ống, dẫn chiến mã ra,
Nên biết ở đây có đến hơn ngàn binh sĩ, trong đó có đến gần nửa là những binh sĩ đã trải qua máu lửa đều là lão binh, thần thái bọn chúng thong dong, thản nhiên, như sắp hàng chuẩn bị đi ăn cơm vậy,
Số tân binh còn lại, dưới sự huấn luyện tàn khốc, lại được các lão binh dẫn dắt, trái phải trên dưới đều là chiến hữu đồng đội, lại nghe kể nhiều về những sự tích chiến đấu của Vệ quốc quân cho nên cũng vô cùng tự tin,
Đây có lẽ là hiệu ứng đám đông mà người ta thường nói, khi con người ta đứng trong đoàn đội thì sức mạnh của đội ngũ sẽ áp đi lỗi sợ hãi cá nhân, tạo thành nguồn sức mạnh khổng lồ, thế nhưng nếu không khống chế tốt thì đám tân binh này sẽ trở thành điểm yếu chí mạng cho cả binh đoàn.
Hồng Đĩnh chỉ phất tay một cái lập tức tiếng kèn tiến quân vang vọng, rồi dẫn đầu giục ngựa chạy hướng ra ngoài.
Phía sau Hồng Đĩnh vang lên tiếng thét của Hoàng Hải:
-Lập đội hình tiến lên
-Lập đội hình tiến lên
-Lập đội hình tiến lên
Binh sĩ nghe tiếng thét lập tứ như dòng thác từ trăm sông đổ về một nhánh, hình thành nên dòng thác binh sĩ dưới sự dẫn đầu của Hồng Đĩnh tạo nên cơn lũ cuồn cuộn tiển ra khỏi doanh trại.
Hơn ngàn người tiến lên, bước chân dầm dập của muôn người như một lấn át cả tiếng thét nhốn nháo của lũ thổ phỉ.
Trên một chiếc thuyền trong mấy chục chiếc thuyền câu trên mặt biển, một thiếu niên bộ dáng gầy yếu nhiều nhất chừng mười tuổi, đang lộ vẻ mặt kích động nhìn bến cảng xa xa kia đang càng ngày càng hiện rõ trước mắt.
Nhìn thấy bóng bến cảng, hắn có chút nghi ngờ quay sang bên cạnh hỏi một thanh niên gầy gò gương mặt lạnh lùng:
- Tam thúc! Lần này chúng ta có thể cướp được tài vật đủ để thôn chúng ta sống không? Nghe nói địa phương phía trước không có dân chúng cư trú đấy.
- Lần này nhất định có thể thu được tài vật.
Nếu không, tên phú thương hẳn không đưa ra mức thưởng như thế.
Ngươi không nên suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần chuyên tâm giết địch là được.
Gã thanh niên lạnh lùng vuốt đầu thiếu niên nói.
Gã thiếu niên gật gật đầu trả lời một cách nghiêm túc:
- Dạ! Ta nhất định sẽ anh dũng giết địch!
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng quét mắt nhìn một vòng các thuyền câu ở chung quanh: thấy các thuyền đánh cá cũ nát cùng với những tên thổ phỉ bộ dáng như ăn mày kia, hắn trầm tư suy nghĩ một chút, đoạn quay sang người bên cạnh nói:
- Truyền lệnh xuống! Sau khi lên bờ tập trung ở bên cạnh ta, nhớ kỹ không được phân tán.
- Dạ! thiếu chủ chủ!
Gã thuộc hạ lập tức truyền mệnh lệnh nhắn nhủ xuống.
Thanh niên cẩn thận như thế là chuyện rất bình thường, hắn không phải là đầu mục của mục tiêu lần này nên không thể sai lầm, bộ hạ của hắn cũng không phải là thổ phỉ không thể sơ suất, mà chết oan chết uổng được
Hơn bốn mươi tên thủ hạ này là vũ lực chủ yếu của gia tộc, tuy rằng nhân số ít, nhưng dù thế nào cũng không giống với những tên thổ phỉ hạ tiện kia, bọn hắn chính là hậu duệ của gia tộc Mumon, truyền nhân còn sót lại của vùng đất Iga, với những shinobi nổi tiếng, sau đại chiến Tensho Iga, các Shinobi hay ngày nay gọi là các ninja, thất trận bị tiêu diệt chỉ còn một nhánh cuối cùng là Munon, ninja tài giỏi nhất, thế nhưng ở Nhật Bản không còn chốn dung thân nên đã dắt vợ con cùng với đệ tử của mình dạt đến đảo Quỳnh Hải ( đảo Hải Nam ngày nay) sinh sống và sau nhiều thế hệ đã tạo nên gia tộc Mumon.
( * anh em nào muốn tìm hiểu thêm thì xem phim "ninja đại chiến samurai nhé" )
Thế nhưng gia tộc Mumon hiện nay cũng không có tốt đẹp gì, thậm chí luân lạc tới nỗi có nguy cơ biến mất.
Hơn bốn mươi tên thủ hạ này là vũ lực chủ yếu của gia tộc, tuy rằng nhân số ít, nhưng dù thế nào cũng không giống với những tên thổ phỉ hạ tiện ngoại trừ vũ lực ra cái gì cũng không có.
Bọn họ đều là những võ sĩ văn võ song toàn, chỉ cần những người căn cơ này không mất đi, như vậy gia tộc đông sơn tái khởi cũng không phải là việc khó.
Cho nên không được phép để những người này hy sinh một cách vô ích, đó chính là một trong những nhiệm vụ trọng yếu nhất hiện nay.
Một nhiệm vụ trọng yếu khác chính là: tìm kiếm mục tiêu thuần phục.
Nếu như chưa tìm được mục tiêu thuần phục thích hợp, như vậy thu hoạch tài vật chính là động lực để đạt tới mục đích phát triển gia tộc.
Gia tộc Mumon khi dạt đến Quỳnh Hải đã thuần phục nhiều thế lực, tuy nhiên từ thời Càn Long đến nay, cùng với sự xâm nhập của bọn người tây dương, gia tộc dần dần suy tàn trong các cuộc chiến, chủ nhân họ thuần phục trước đây là một hào trưởng địa phương đã chết, khiến cho gia tộc Mumon bị xâu xé và ngày càng suy tàn.
Nếu không thì cũng không bần hàn đến nỗi trộn cùng với đám thổ phỉ đi cướp tài vật.
Các thuyền câu rất nhanh cặp bờ, bọn thổ phỉ gào thét nhảy xuống thuyền câu, lội nước phóng lên bờ.
Các đầu mục chỉ huy mấy chiếc thuyền câu cặp vào bến cảng, mà gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng kia chính là một trong đó.
Còn cháu hắn nhìn thấy bến cảng mặt đấy vẻ kinh ngạc.
- Tam thúc! Địa phương này từ lúc nào trở nên giàu có như vậy, lại có thể dùng gỗ ván lót trên bãi cát diện tích rộng lớn thế này, hơn nữa còn trồng nhiều cây cối và hoa cảnh nữa chứ? Tam thúc! Chỗ này có thể bị quý tộc nào đó chiếm cứ hay không?
- Rất có thể! Dù sao không phải là quý tộc sẽ không ai chú ý tới những chi tiết này.
Đồng thời, không phải là quý tộc cũng sẽ không lãng phí nhân lực vật lực vào những chi tiết vô ích đó.
Gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng gật đầu nói.
- Quý tộc! Ồ! Khó trách tên phú thương chết tiệt lại đưa ra mức thưởng cao như vậy.
Thiếu niên gầy yếu hai mắt sáng lên:
- Tam thúc! Chúng ta mau mau hành động chứ? Nếu không thì muộn mất, chú nhìn xem bọn người hạ tiện kia đã ào lên rồi.
Nếu như để mặc bọn họ cướp bóc, sợ rằng ngay cả một đồng cũng sẽ không lưu lại cho chúng ta!
Bọn thổ phỉ đó cũng không phải là ngu ngốc, nhìn thấy một bến cảng được xây dựng rộng lớn như thế, hơn nữa còn trồng hoa cỏ cây cối làm cảnh trang trí, ai cũng biết chủ nhân mới của chỗ này là một người có tiền.
Thấy đám bộ hạ thân tín tụ tập quanh mình đều hiện vẻ mặt khát vọng nhìn mình, mà ở chung quanh đám bộ hạ bình thường khác thì cũng lộ ra bộ dáng nóng lòng muốn chạy đi, gã thanh niên có dáng vẻ lạnh lùng trầm ngâm một chút, gật đầu phất tay nói.
- Xuất phát!
Có điều sau khi phát ra mệnh lệnh, hắn lại thêm một câu:
- Không nên tản ra! Cảnh giới cẩn thận bốn phía cho ta, địch nhân rất có thể là quý tộc!
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook