Sự Trở Về Của Tiểu Thư
-
Chương 26: Một nam một nữ qua đêm trong rừng? (1)
Trời đã về đêm càng khiến cho khung cảnh khu rừng trở nên thật đáng sợ. Đâu đó có hai con người rảnh rỗi không có việc gì làm rủ nhau cùng lạc đường, đang ngồi co ro vì rét dưới đám củi cháy lách tách. Mà nói vậy cũng không đúng lắm, người thấy lạnh chỉ có Lâm Nhược Băng thôi còn Thẩm Từ Vũ...vẫn tỉnh bơ. Anh ngồi nhìn cô hắt xì hết lần này hết lần khác nhưng nhìn vẫn chỉ là nhìn, không có bất kì hành động nào khác.
- Anh...anh bị gì thế? Nhìn con nhà người ta như thế này mà không biết hỏi han quan tâm một câu à? _ Lâm Nhược Băng thấy anh ta cứ ngồi im thin thít như vậy thì vô cùng giận dữ. Tại sao anh ta có thể vô tâm như thế được nhỉ? Bộ cô có chỗ nào nhìn không giống người sắp bị cảm sao?
- Cô đang nói tôi á? *tự chỉ tay vào mặt mình *
- Chứ còn ai nữa??!! _ Cô liếc anh muốn cháy mặt, chỉ thiếu điều không hét toáng lên thôi.
- À..ờ cô có sao không? Tôi không giỏi khoản quan tâm người khác cho lắm mong cô đừng giận. _ Anh làm vẻ mặt hối lỗi trông cưng chết đi được. Thấy vậy cô cũng không tức nữa, thôi bỏ đi, dù sao anh là người mang trái tim sắt đá mà, có biết chăm sóc ai đâu? Có thể khiến anh nói chuyện với mình đã khiến Lâm Nhược Băng cảm thấy tự hào lắm rồi.
Cô đã biết sẽ không trông mong được gì vào Thẩm Từ Vũ nên đành tự đứng lên, tìm coi xung quanh có thảo dược nào giúp cô cầm cự qua đêm nay hay không.
- Cô đi đâu?
- Tôi kiếm thảo dược, thể trạng của tôi coi như tạm khỏe mạnh đi nhưng không hiểu sao cứ vướng vào mấy vụ ốm đau cỏn con này là cái thân thể lại dở chứng, không cho tôi được yên. Chỉ sợ nếu cứ để yên như vậy cho tới khi có người tìm được chúng ta e là tôi chịu không nổi mất. _ Lâm Nhược Băng vừa nói vừa thở hồng hộc, mặt tái đi, môi trắng bệch, mấy lọn tóc vì mồ hôi mà dính bết vào mặt làm người ta nhìn vào không thể không thương cảm.
- Cô sẽ chết à? _ Tự nhiên cô có cảm giác anh đã sững người lại.
- Có thể! _ Thật ra cũng không đến mức đó, nhưng cô muốn đùa anh một chút. Trong một khắc, cô đã nghĩ anh vừa lo lắng cho cô.
- Không được! Nếu vậy tôi sẽ đi tìm thảo dược cùng cô, cô muốn tìm loại nào? _ Thấy anh sốt sắng, hốt hoảng vì cô, lòng cô chợt cảm thấy thật ấm áp.
- Ừmm...tôi không hiểu rõ lắm. Ở đây có lá tràm* không nhỉ? Mỗi khi tôi bị cảm mẹ hay cho tôi uống cái đ..đó. _ Nhắc tới mẹ, cổ họng Nhược Băng như bị nghẹn lại, không thể thốt ra lời nữa. Hốc mắt cô đỏ gay, nước mắt chuẩn bị rơi xuống thì bỗng có tiếng nói thì thầm trong đầu cô:
*đây là sự thật nhưng lá tràm muốn trị ốm phải xông mới được, cho nên đoạn này cứ tính là bịa nhé.
" Lâm Nhược Băng! Mày phải mạnh mẽ lên, không thể cứ yếu đuối như thế mãi được. Mày nhớ mẹ, mày nhớ gia đình mình không có gì là sai cả, đừng để người khác thấy được vẻ yếu đuối tận sâu trong con người của mày! Lâm Nhược Băng, cố lên! "
Có lẽ đó chính là lời của cô tự nhủ chính mình. Đúng vậy! Cô không thể cứ mãi dựa dẫm vào người khác được, cô không thể chỉ vì xúc động mà lộ bản chất thật tận sâu trong con người cô, không ai được biết, tuyệt đối không! Cô là Nhược Băng lạnh lùng, dù thế nào đi chăng nữa cũng quyết không được rơi nước mắt.
- Cô sao thế? _ Anh thắc mắc. Bỗng nhiên không khí trầm xuống hẳn, anh cũng không hiểu tại sao. Lá tràm có gì khiến Băng Băng xúc động đến thế?
- Kh..không sao cả. Anh tìm giúp tôi đi, nếu không mau mau tôi sẽ ngất xỉu mất. _ Hơi thở của cô ngày càng nặng nề, bước đi cũng không vững nữa. Chết tiệt! Thế quái nào mà bệnh ốm có thể hành hạ cô như này?
- Có phải nó? _ Anh chìa chiếc lá be bé màu xanh đậm nhỏ bằng ngón tay út ra.
- Đúng rồi, anh nhai cho tôi đi. _ Lời vừa thốt ra khiến Nhược Băng đỏ bừng mặt. Con bà nhà nó! Bình thường cô bị bệnh là cứ hay nhõng nhẽo, lúc trước có mẹ nhưng giờ lại là Thẩm Từ Vũ, có chút không phân biệt được nên mới vô tình nói như vậy.
- Không sao mà. Cô cứ nằm xuống đùi tôi đi, tôi nhai cho. _ Anh cười híp mắt thật tươi làm tim cô hẫng một nhịp. Biết thì cô biết đấy nhưng vẫn ngang bướng cho rằng đây chỉ do bệnh mà ra, chứ không phải cô lại rung động trước anh đâu.
- Khỏ..khỏi cần! Tôi tự làm được, nhưng cái đùi của anh cho tôi mượn nhé!
Nói xong cô tự nhiên nằm xuống luôn làm anh giật mình! Đỏ mặt! Ai đó biết người kia mặt đỏ như trái cà chua rồi mà vẫn mặt dày nằm tiếp, có vẻ như rất khoái chí với trò đùa của mình.
- Cô..cô nằm xuống phải báo tôi một tiếng chứ! Hết hồn! _ Thẩm Từ Vũ la toáng lên dễ thương kinh luôn! Đứa nào con nào dám tung tin đồn Thẩm Từ Vũ là một người lạnh lùng, ít nói vậy hả? Phao tin đồn cũng phải đúng sự thật một tí chứ!
Còn tiếp....
---------------------------------------------------------------------------
Chương ngắn mong mban thông cảm, nhất định ngày mai mình sẽ viết nốt phần còn lại. Còn bây h, tác giả thăng đây!!!
- Anh...anh bị gì thế? Nhìn con nhà người ta như thế này mà không biết hỏi han quan tâm một câu à? _ Lâm Nhược Băng thấy anh ta cứ ngồi im thin thít như vậy thì vô cùng giận dữ. Tại sao anh ta có thể vô tâm như thế được nhỉ? Bộ cô có chỗ nào nhìn không giống người sắp bị cảm sao?
- Cô đang nói tôi á? *tự chỉ tay vào mặt mình *
- Chứ còn ai nữa??!! _ Cô liếc anh muốn cháy mặt, chỉ thiếu điều không hét toáng lên thôi.
- À..ờ cô có sao không? Tôi không giỏi khoản quan tâm người khác cho lắm mong cô đừng giận. _ Anh làm vẻ mặt hối lỗi trông cưng chết đi được. Thấy vậy cô cũng không tức nữa, thôi bỏ đi, dù sao anh là người mang trái tim sắt đá mà, có biết chăm sóc ai đâu? Có thể khiến anh nói chuyện với mình đã khiến Lâm Nhược Băng cảm thấy tự hào lắm rồi.
Cô đã biết sẽ không trông mong được gì vào Thẩm Từ Vũ nên đành tự đứng lên, tìm coi xung quanh có thảo dược nào giúp cô cầm cự qua đêm nay hay không.
- Cô đi đâu?
- Tôi kiếm thảo dược, thể trạng của tôi coi như tạm khỏe mạnh đi nhưng không hiểu sao cứ vướng vào mấy vụ ốm đau cỏn con này là cái thân thể lại dở chứng, không cho tôi được yên. Chỉ sợ nếu cứ để yên như vậy cho tới khi có người tìm được chúng ta e là tôi chịu không nổi mất. _ Lâm Nhược Băng vừa nói vừa thở hồng hộc, mặt tái đi, môi trắng bệch, mấy lọn tóc vì mồ hôi mà dính bết vào mặt làm người ta nhìn vào không thể không thương cảm.
- Cô sẽ chết à? _ Tự nhiên cô có cảm giác anh đã sững người lại.
- Có thể! _ Thật ra cũng không đến mức đó, nhưng cô muốn đùa anh một chút. Trong một khắc, cô đã nghĩ anh vừa lo lắng cho cô.
- Không được! Nếu vậy tôi sẽ đi tìm thảo dược cùng cô, cô muốn tìm loại nào? _ Thấy anh sốt sắng, hốt hoảng vì cô, lòng cô chợt cảm thấy thật ấm áp.
- Ừmm...tôi không hiểu rõ lắm. Ở đây có lá tràm* không nhỉ? Mỗi khi tôi bị cảm mẹ hay cho tôi uống cái đ..đó. _ Nhắc tới mẹ, cổ họng Nhược Băng như bị nghẹn lại, không thể thốt ra lời nữa. Hốc mắt cô đỏ gay, nước mắt chuẩn bị rơi xuống thì bỗng có tiếng nói thì thầm trong đầu cô:
*đây là sự thật nhưng lá tràm muốn trị ốm phải xông mới được, cho nên đoạn này cứ tính là bịa nhé.
" Lâm Nhược Băng! Mày phải mạnh mẽ lên, không thể cứ yếu đuối như thế mãi được. Mày nhớ mẹ, mày nhớ gia đình mình không có gì là sai cả, đừng để người khác thấy được vẻ yếu đuối tận sâu trong con người của mày! Lâm Nhược Băng, cố lên! "
Có lẽ đó chính là lời của cô tự nhủ chính mình. Đúng vậy! Cô không thể cứ mãi dựa dẫm vào người khác được, cô không thể chỉ vì xúc động mà lộ bản chất thật tận sâu trong con người cô, không ai được biết, tuyệt đối không! Cô là Nhược Băng lạnh lùng, dù thế nào đi chăng nữa cũng quyết không được rơi nước mắt.
- Cô sao thế? _ Anh thắc mắc. Bỗng nhiên không khí trầm xuống hẳn, anh cũng không hiểu tại sao. Lá tràm có gì khiến Băng Băng xúc động đến thế?
- Kh..không sao cả. Anh tìm giúp tôi đi, nếu không mau mau tôi sẽ ngất xỉu mất. _ Hơi thở của cô ngày càng nặng nề, bước đi cũng không vững nữa. Chết tiệt! Thế quái nào mà bệnh ốm có thể hành hạ cô như này?
- Có phải nó? _ Anh chìa chiếc lá be bé màu xanh đậm nhỏ bằng ngón tay út ra.
- Đúng rồi, anh nhai cho tôi đi. _ Lời vừa thốt ra khiến Nhược Băng đỏ bừng mặt. Con bà nhà nó! Bình thường cô bị bệnh là cứ hay nhõng nhẽo, lúc trước có mẹ nhưng giờ lại là Thẩm Từ Vũ, có chút không phân biệt được nên mới vô tình nói như vậy.
- Không sao mà. Cô cứ nằm xuống đùi tôi đi, tôi nhai cho. _ Anh cười híp mắt thật tươi làm tim cô hẫng một nhịp. Biết thì cô biết đấy nhưng vẫn ngang bướng cho rằng đây chỉ do bệnh mà ra, chứ không phải cô lại rung động trước anh đâu.
- Khỏ..khỏi cần! Tôi tự làm được, nhưng cái đùi của anh cho tôi mượn nhé!
Nói xong cô tự nhiên nằm xuống luôn làm anh giật mình! Đỏ mặt! Ai đó biết người kia mặt đỏ như trái cà chua rồi mà vẫn mặt dày nằm tiếp, có vẻ như rất khoái chí với trò đùa của mình.
- Cô..cô nằm xuống phải báo tôi một tiếng chứ! Hết hồn! _ Thẩm Từ Vũ la toáng lên dễ thương kinh luôn! Đứa nào con nào dám tung tin đồn Thẩm Từ Vũ là một người lạnh lùng, ít nói vậy hả? Phao tin đồn cũng phải đúng sự thật một tí chứ!
Còn tiếp....
---------------------------------------------------------------------------
Chương ngắn mong mban thông cảm, nhất định ngày mai mình sẽ viết nốt phần còn lại. Còn bây h, tác giả thăng đây!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook