Sự Trở Về Của Tiểu Thư
-
Chương 21: Đắc tội với quan như châu
Sau khi chào hỏi với mọi người xong, Lâm Nhược Băng được dẫn đi tham quan các phòng làm việc, các nơi không nên vào và những nơi nguy hiểm cần lưu ý.
- Đây là phòng vũ khí, nơi này chứa khá nhiều bom, tuy gọi là bom nhưng nó chỉ gây sát thương ngoài da, không ảnh hưởng lắm tới sức khỏe con người nhưng tốt nhất cô không nên vào, cô sẽ được trang bị một cây súng để khi cần thiết thì dùng cũng như bảo vệ an toàn cho bản thân. Còn đây là phòng tài liệu, phòng này có rất nhiều tài liệu cơ mật của sở, người công tác một tháng như cô Nhược Băng đây không được vào hay nói cách khác nếu bị phát hiện cô vào căn phòng này chúng tôi sẽ có hình phạt kỉ luật đúng theo quy định. _ Người hướng dẫn vừa đi vừa nói, cô rất chăm chú nghe và đã ghi nhận được khá nhiều điều.
Phòng vũ khí, chắc chắn phải tham quan táy máy một chút a!
Phòng tài liệu, đương nhiên là phải vô rồi, đảm bảo trong này có những thứ mà tổ chức Killer cần nhưng phải điều tra hết các lối đi và camera trong sở cho an toàn một chút, nếu bị phát hiện cô sẽ thoát ra được thôi nhưng đề phòng không bao giờ là thừa thãi cả.
- Tôi hiểu rồi, vậy phòng giám sát an ninh thành phố ở đâu và nhiệm vụ của tôi là gì?_ Có lẽ trong phòng làm việc Lâm Nhược Băng sẽ tìm hiểu được điều gì đó liên quan đến cái chết của gia đình cô!
- Cô cứ đi thẳng rồi quẹo phải là tới, tôi bận chút chuyện nên phiền cô đi một mình nha! _ Người hướng dẫn chạy đi ngay sau khi dứt lời, có vẻ anh ta đang có chuyện gấp.
Nhược Băng vừa nghe thấy thế liền vui vẻ vô cùng, không có ai cứ nói nói bên tai thật dễ chịu a! Cô còn có thể đi mọi nơi để lấy tư liệu đưa cho bà già Vân Dương nữa (vì cô thấy Vân Dương nghiêm túc và tính tình thì cứng ngắc nên đặt biệt danh cho cô ấy là bà già luôn nghe cho thân mật ^^ ; tg: chắc thân mật -.-)
Đi loanh quoanh một hồi cô chợt thấy một căn phòng cửa đen khác hẳn các căn phòng cửa gỗ nâu khác, đặc biệt còn treo tấm bảng "cấm vào" nữa chứ, có thứ gì trong này tới mức phải bảo quản kĩ như vậy? Cô từ từ đưa tay tới nắm cửa, chuẩn bị mở và......
- Dừng lại! _ Tiếng hét của một cô gái vang lên.
- Ai cho cô tự ý mở cửa phòng này ra hả? Cô có biết căn phòng này là của ai và hậu quả nếu mở ra là như thế nào không? Hẳn người hướng dẫn chưa lưu ý cho cô về căn phòng này nên tiện thể tôi nói luôn. Cô tuyệt đối không được đụng chạm vào phòng này, càng không được mở hay dòm ngó vào bên trong, cô sẽ không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu cô mở nó ra đâu, đừng vì sự tò mò ngu ngốc của bản thân mà hại chính mình, nghe rõ chưa? Nhắc lại, tuyệt đối không được tò mò về căn phòng này!! _ Giọng của cô gái vang đều đều bên tai cô.
Không được tò mò.
Không được tò mò.
Không được tò mò.
Cái gì vậy ta? Có gì ở trong mà cô gái này cấm cô dữ vậy? Cô thấy hơi nguy hiểm a >< Mà thây kệ, cô tò mò hay không mặc xác cô đi, quan tâm làm gì? Hậu quả đến với cô thì cô tự chịu, can hệ gì tới cô ta mà la cô quá trời vậy hả?
- Sao vậy? Bên trong nguy hiểm lắm ư? _ Ahihi, cô suy nghĩ vậy thôi chớ có cho vàng cô cũng chẳng nói ra điều mình vừa nghĩ trong đầu đâu, mất công bị người ta ghét thì mệt lắm.
- Tôi đã bảo cô không được tò mò rồi mà! Cô không chịu nghe thì từ đây tôi cấm tiệt cô bén mảng đến chỗ này cũng như quyền tự do đi lại trong sở nghe rõ chưa?
- Cô là ai mà cấm được tôi? _ Lâm Nhược Băng ức cô ta lắm rồi nha! Cấm đi lại trong sở? Lấy quyền gì mà cấm cản cô?
- Xin tự giới thiệu tôi là Quan Như Châu, tổng chỉ huy của sở và cũng là người có chức vụ cao nhất nơi đây!
- Hơn cả Cố Bạch?
- Không thể so sánh giữa tôi và anh ta được, chả có điểm nào tương đồng cả nên lấy gì để so?
Hmmm, theo như con mắt của cô đánh giá thì Quan Như Châu sở hữu một nước da trắng ngần (trắng hơn cô ><), đôi mắt to tròn, đen láy và vô cùng sắc bén. Gương mặt bầu bĩnh được ôm trọn bởi mái tóc ngắn cúp vào hai bên tai trông dễ thương không chịu được! Nhưng sao cô ta dữ dằn quá vậy? Nãy giờ cứ la cô xối xả, bực mình lắm chứ bộ.
- Từ nãy giờ tôi nói cô nghe rõ chưa? _ Đôi mắt sắc sảo của Như Châu trừng lên nhìn cô, có lẽ căn phòng này rất quan trọng với cô ta.
- Dạ thưa tổng chỉ huy, tôi nghe rõ rồi ạ, xin lỗi vì đã thất lễ. _ Lúc nãy cô hùng hồn bao nhiêu thì giờ đây cô co đầu lại bấy nhiêu, ai bảo cô ta không chịu nói rõ trước? Làm cô đắc tôi với cấp trên. Kể cũng lạ, phòng này chứa cái quái gì mà chỉ huy phải đích thân nhắc nhở?
- Tốt, coi như cô mới chuyển về đây chưa biết nhiều nên tôi bỏ qua, lần sau còn tái phạm nữa nhất định cô sẽ bị răn dạy lại về thái độ của mình. _ Quan Như Châu đi lướt qua cô chợt dừng lại nói vài điều, ánh mắt vẫn liếc cô thật sắc nhọn, giống như muốn đâm chết đôi mắt cô bằng ánh nhìn vậy.
À mà cô quên không nói, theo đúng như lẽ thường, những người mặt bầu bĩnh mắt to thường khá thấp, nhưng ở đây cô phải nói rằng Quan Như Châu quá lùn a! Đứa nào thằng nào con nào cho cô ta lên làm chỉ huy vậy? Người bé tí thì làm được gì hử?
Cô ấm ức đi về phòng của mình mà trong lòng không ngừng rủa xả Như Châu.
" Xin thông báo với mọi người trong sở, hiện tại có việc gấp cần bàn bạc, các viên chức vui lòng nhanh chân đến phòng họp, xin nhắc lại, hiện tại có việc gấp cần bàn bạc........"
Quào! Không ngờ sở lại chịu chi như vậy? Mỗi phòng đều có một cái loa thông báo luôn. Nghe xong thông báo, Lâm Nhược Băng liền đi ngay chứ nếu không lỡ như cô bỏ lỡ một tin gì hot thì sao nhỉ?
Mọi người giờ đây đều tập trung đến phòng họp, kể ra phòng họp ở đây khá rộng, cỡ bốn cái phòng ngủ của cô ở nhà ông trùm gộp lại chứ nhiêu đâu hoho. (tg: có vẻ nhỏ -.-)
" Xin thông báo cho mọi người biết, tổng chỉ huy đại nhân của chúng ta vừa hoàn thành xong chuyến công tác bên nước ngoài, từ giừ chỉ huy sẽ là người trực tiếp lãnh đạo chúng ta trong mọi việc "
Lời nói vừa dứt, tiếng xì xào của mọi người vang lên, cô cũng nghe loáng thoáng được vài câu.
" Tổng chỉ huy mà về thì chúng ta chết chắc "
" Ôi những ngày tháng đau khổ đã bắt đầu trở lại "
" Làm sao đây hả trời? "
" Huhu, cô ấy nghiêm khắc lắm tao sợ tui bay ơi "
Ờ thì đại khái cô nghe được là như vậy. Nhưng khoan, Quan Như Châu có gì đặc biệt mà mọi người sợ hãi kinh vậy? Theo như Lâm Nhược Băng cô ta chỉ là con bé lùn thấy bà nội luôn chứ có gì hay ho đâu chứ? Chắc phải đi thu thập thêm thông tin mới được.
- Ái Liên ơi cho tôi hỏi, Quan Như Châu là người như nào mà nhắc tên thôi mọi người cũng thấy sợ vậy?
- À chắc Nhược Băng mới đến nên không biết, để tôi nói cho nghe. Lịch sử về Quan Như Châu là thế này:
Thứ nhất, năm 8 tuổi thông thạo hết thế võ của karate.
Thứ hai, năm 13 tuổi cô ta có thể đánh bại một người lớn từ 22-25 tuổi.
Thứ ba, nhờ vóc dáng nhỏ bé mà cô ta chạy cực nhanh, từng đạt giải chạy đua của thế giới.
Thứ tư, năm 20 tuổi đã sử dụng qua các loại vũ khí lớn nhỏ, ít nguy hiểm đến vô cùng nguy hiểm.
Thứ năm, ánh mắt của Quan Như Châu thường được mọi người ví như mắt chim ưng, vô cũng sắc sảo, chỉ cần cô ta liếc thì hầu như mọi người đều chết đứng tại chỗ,
Thứ sáu, cô ta huẩn luyện cảnh sát cực kỳ giỏi nhưng cũng cực kỳ nghiêm khắc. Năm ngoái, đã có hơn 200 trăm người theo chân Quan Như Châu đi huấn luyện nhưng nghe đâu trở về chỉ còn khoảng 10 người và những người đó là những viên cảnh sát được cô ta vô cùng ưu ái.
Thứ bảy, nhà nước vô cùng thiên vị cô ta, nghe đồn cô ta còn có người quen trong chính phủ.
Thứ tám......
- Dừng!! Dừng ngay và luôn!!!! Trời ạ, cô ta rốt cuộc có bao nhiêu chiến tích lẫy lừng vậy? Kể đến bao giờ mới hết?? _ Do chịu không nổi sức ép từ tiểu sử dữ dội của Quan Như Châu nên Nhược Băng đành cắt ngang lời nói của Ái Liên.
- Cùng lắm tới sáng mai thôi vì tôi sưu tầm được khá nhiều thông tin về Như Châu ^^. _ Trời ạ, thế mà gọi khá nhiều á? Phải gọi là nhiều vô cùng, nhiều kinh khủng a!
- Vậy 10 viên cảnh sát sống sót trở về sau đợt huấn luyện của cô ta là ai.........
Còn tiếp
---------------------------------------------------------------------------------------------
Chương này hơi nhiều ha? Đánh máy muốn gãy tay rồi các bạn ơi TT^TT hãy nhớ rằng sự quan tâm của các bạn là động lực lớn nhất để mình viết tiếp bộ truyện ^^ kamsamita ^_^
- Đây là phòng vũ khí, nơi này chứa khá nhiều bom, tuy gọi là bom nhưng nó chỉ gây sát thương ngoài da, không ảnh hưởng lắm tới sức khỏe con người nhưng tốt nhất cô không nên vào, cô sẽ được trang bị một cây súng để khi cần thiết thì dùng cũng như bảo vệ an toàn cho bản thân. Còn đây là phòng tài liệu, phòng này có rất nhiều tài liệu cơ mật của sở, người công tác một tháng như cô Nhược Băng đây không được vào hay nói cách khác nếu bị phát hiện cô vào căn phòng này chúng tôi sẽ có hình phạt kỉ luật đúng theo quy định. _ Người hướng dẫn vừa đi vừa nói, cô rất chăm chú nghe và đã ghi nhận được khá nhiều điều.
Phòng vũ khí, chắc chắn phải tham quan táy máy một chút a!
Phòng tài liệu, đương nhiên là phải vô rồi, đảm bảo trong này có những thứ mà tổ chức Killer cần nhưng phải điều tra hết các lối đi và camera trong sở cho an toàn một chút, nếu bị phát hiện cô sẽ thoát ra được thôi nhưng đề phòng không bao giờ là thừa thãi cả.
- Tôi hiểu rồi, vậy phòng giám sát an ninh thành phố ở đâu và nhiệm vụ của tôi là gì?_ Có lẽ trong phòng làm việc Lâm Nhược Băng sẽ tìm hiểu được điều gì đó liên quan đến cái chết của gia đình cô!
- Cô cứ đi thẳng rồi quẹo phải là tới, tôi bận chút chuyện nên phiền cô đi một mình nha! _ Người hướng dẫn chạy đi ngay sau khi dứt lời, có vẻ anh ta đang có chuyện gấp.
Nhược Băng vừa nghe thấy thế liền vui vẻ vô cùng, không có ai cứ nói nói bên tai thật dễ chịu a! Cô còn có thể đi mọi nơi để lấy tư liệu đưa cho bà già Vân Dương nữa (vì cô thấy Vân Dương nghiêm túc và tính tình thì cứng ngắc nên đặt biệt danh cho cô ấy là bà già luôn nghe cho thân mật ^^ ; tg: chắc thân mật -.-)
Đi loanh quoanh một hồi cô chợt thấy một căn phòng cửa đen khác hẳn các căn phòng cửa gỗ nâu khác, đặc biệt còn treo tấm bảng "cấm vào" nữa chứ, có thứ gì trong này tới mức phải bảo quản kĩ như vậy? Cô từ từ đưa tay tới nắm cửa, chuẩn bị mở và......
- Dừng lại! _ Tiếng hét của một cô gái vang lên.
- Ai cho cô tự ý mở cửa phòng này ra hả? Cô có biết căn phòng này là của ai và hậu quả nếu mở ra là như thế nào không? Hẳn người hướng dẫn chưa lưu ý cho cô về căn phòng này nên tiện thể tôi nói luôn. Cô tuyệt đối không được đụng chạm vào phòng này, càng không được mở hay dòm ngó vào bên trong, cô sẽ không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu cô mở nó ra đâu, đừng vì sự tò mò ngu ngốc của bản thân mà hại chính mình, nghe rõ chưa? Nhắc lại, tuyệt đối không được tò mò về căn phòng này!! _ Giọng của cô gái vang đều đều bên tai cô.
Không được tò mò.
Không được tò mò.
Không được tò mò.
Cái gì vậy ta? Có gì ở trong mà cô gái này cấm cô dữ vậy? Cô thấy hơi nguy hiểm a >< Mà thây kệ, cô tò mò hay không mặc xác cô đi, quan tâm làm gì? Hậu quả đến với cô thì cô tự chịu, can hệ gì tới cô ta mà la cô quá trời vậy hả?
- Sao vậy? Bên trong nguy hiểm lắm ư? _ Ahihi, cô suy nghĩ vậy thôi chớ có cho vàng cô cũng chẳng nói ra điều mình vừa nghĩ trong đầu đâu, mất công bị người ta ghét thì mệt lắm.
- Tôi đã bảo cô không được tò mò rồi mà! Cô không chịu nghe thì từ đây tôi cấm tiệt cô bén mảng đến chỗ này cũng như quyền tự do đi lại trong sở nghe rõ chưa?
- Cô là ai mà cấm được tôi? _ Lâm Nhược Băng ức cô ta lắm rồi nha! Cấm đi lại trong sở? Lấy quyền gì mà cấm cản cô?
- Xin tự giới thiệu tôi là Quan Như Châu, tổng chỉ huy của sở và cũng là người có chức vụ cao nhất nơi đây!
- Hơn cả Cố Bạch?
- Không thể so sánh giữa tôi và anh ta được, chả có điểm nào tương đồng cả nên lấy gì để so?
Hmmm, theo như con mắt của cô đánh giá thì Quan Như Châu sở hữu một nước da trắng ngần (trắng hơn cô ><), đôi mắt to tròn, đen láy và vô cùng sắc bén. Gương mặt bầu bĩnh được ôm trọn bởi mái tóc ngắn cúp vào hai bên tai trông dễ thương không chịu được! Nhưng sao cô ta dữ dằn quá vậy? Nãy giờ cứ la cô xối xả, bực mình lắm chứ bộ.
- Từ nãy giờ tôi nói cô nghe rõ chưa? _ Đôi mắt sắc sảo của Như Châu trừng lên nhìn cô, có lẽ căn phòng này rất quan trọng với cô ta.
- Dạ thưa tổng chỉ huy, tôi nghe rõ rồi ạ, xin lỗi vì đã thất lễ. _ Lúc nãy cô hùng hồn bao nhiêu thì giờ đây cô co đầu lại bấy nhiêu, ai bảo cô ta không chịu nói rõ trước? Làm cô đắc tôi với cấp trên. Kể cũng lạ, phòng này chứa cái quái gì mà chỉ huy phải đích thân nhắc nhở?
- Tốt, coi như cô mới chuyển về đây chưa biết nhiều nên tôi bỏ qua, lần sau còn tái phạm nữa nhất định cô sẽ bị răn dạy lại về thái độ của mình. _ Quan Như Châu đi lướt qua cô chợt dừng lại nói vài điều, ánh mắt vẫn liếc cô thật sắc nhọn, giống như muốn đâm chết đôi mắt cô bằng ánh nhìn vậy.
À mà cô quên không nói, theo đúng như lẽ thường, những người mặt bầu bĩnh mắt to thường khá thấp, nhưng ở đây cô phải nói rằng Quan Như Châu quá lùn a! Đứa nào thằng nào con nào cho cô ta lên làm chỉ huy vậy? Người bé tí thì làm được gì hử?
Cô ấm ức đi về phòng của mình mà trong lòng không ngừng rủa xả Như Châu.
" Xin thông báo với mọi người trong sở, hiện tại có việc gấp cần bàn bạc, các viên chức vui lòng nhanh chân đến phòng họp, xin nhắc lại, hiện tại có việc gấp cần bàn bạc........"
Quào! Không ngờ sở lại chịu chi như vậy? Mỗi phòng đều có một cái loa thông báo luôn. Nghe xong thông báo, Lâm Nhược Băng liền đi ngay chứ nếu không lỡ như cô bỏ lỡ một tin gì hot thì sao nhỉ?
Mọi người giờ đây đều tập trung đến phòng họp, kể ra phòng họp ở đây khá rộng, cỡ bốn cái phòng ngủ của cô ở nhà ông trùm gộp lại chứ nhiêu đâu hoho. (tg: có vẻ nhỏ -.-)
" Xin thông báo cho mọi người biết, tổng chỉ huy đại nhân của chúng ta vừa hoàn thành xong chuyến công tác bên nước ngoài, từ giừ chỉ huy sẽ là người trực tiếp lãnh đạo chúng ta trong mọi việc "
Lời nói vừa dứt, tiếng xì xào của mọi người vang lên, cô cũng nghe loáng thoáng được vài câu.
" Tổng chỉ huy mà về thì chúng ta chết chắc "
" Ôi những ngày tháng đau khổ đã bắt đầu trở lại "
" Làm sao đây hả trời? "
" Huhu, cô ấy nghiêm khắc lắm tao sợ tui bay ơi "
Ờ thì đại khái cô nghe được là như vậy. Nhưng khoan, Quan Như Châu có gì đặc biệt mà mọi người sợ hãi kinh vậy? Theo như Lâm Nhược Băng cô ta chỉ là con bé lùn thấy bà nội luôn chứ có gì hay ho đâu chứ? Chắc phải đi thu thập thêm thông tin mới được.
- Ái Liên ơi cho tôi hỏi, Quan Như Châu là người như nào mà nhắc tên thôi mọi người cũng thấy sợ vậy?
- À chắc Nhược Băng mới đến nên không biết, để tôi nói cho nghe. Lịch sử về Quan Như Châu là thế này:
Thứ nhất, năm 8 tuổi thông thạo hết thế võ của karate.
Thứ hai, năm 13 tuổi cô ta có thể đánh bại một người lớn từ 22-25 tuổi.
Thứ ba, nhờ vóc dáng nhỏ bé mà cô ta chạy cực nhanh, từng đạt giải chạy đua của thế giới.
Thứ tư, năm 20 tuổi đã sử dụng qua các loại vũ khí lớn nhỏ, ít nguy hiểm đến vô cùng nguy hiểm.
Thứ năm, ánh mắt của Quan Như Châu thường được mọi người ví như mắt chim ưng, vô cũng sắc sảo, chỉ cần cô ta liếc thì hầu như mọi người đều chết đứng tại chỗ,
Thứ sáu, cô ta huẩn luyện cảnh sát cực kỳ giỏi nhưng cũng cực kỳ nghiêm khắc. Năm ngoái, đã có hơn 200 trăm người theo chân Quan Như Châu đi huấn luyện nhưng nghe đâu trở về chỉ còn khoảng 10 người và những người đó là những viên cảnh sát được cô ta vô cùng ưu ái.
Thứ bảy, nhà nước vô cùng thiên vị cô ta, nghe đồn cô ta còn có người quen trong chính phủ.
Thứ tám......
- Dừng!! Dừng ngay và luôn!!!! Trời ạ, cô ta rốt cuộc có bao nhiêu chiến tích lẫy lừng vậy? Kể đến bao giờ mới hết?? _ Do chịu không nổi sức ép từ tiểu sử dữ dội của Quan Như Châu nên Nhược Băng đành cắt ngang lời nói của Ái Liên.
- Cùng lắm tới sáng mai thôi vì tôi sưu tầm được khá nhiều thông tin về Như Châu ^^. _ Trời ạ, thế mà gọi khá nhiều á? Phải gọi là nhiều vô cùng, nhiều kinh khủng a!
- Vậy 10 viên cảnh sát sống sót trở về sau đợt huấn luyện của cô ta là ai.........
Còn tiếp
---------------------------------------------------------------------------------------------
Chương này hơi nhiều ha? Đánh máy muốn gãy tay rồi các bạn ơi TT^TT hãy nhớ rằng sự quan tâm của các bạn là động lực lớn nhất để mình viết tiếp bộ truyện ^^ kamsamita ^_^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook