Sự Trở Về Của Chiến Thần
Chương 33: Tôi muốn nhìn xem, ai dám đuổi ngài

Lâm ra ngoài Hiển nhiên, Lâm Nhã cũng nghĩ đến điều này.

Cô ta vội vàng nói: “Lâm Bình, anh đừng quá xúc động!”

Không chỉ như thế, trong lòng Lâm Nhã còn xuất hiện một suy nghĩ.

Hôm nay là buổi họp báo ký kết việc Đường Thanh Tâm trở thành người phát ngôn cho dự án ở chân núi Hoàng Long, Lâm Bình đến đây làm gìvvv Bây giờ ở thành phố Hải Châu này, gần như không có ai dám đắc tội với Đường Thanh Tâm.

Lâm Bình không trốn xa, lại chạy đến nơi này làm gìvvv Chuyện năm năm trước, Đường Thanh ‘Tâm nhất định rất hận Lâm Bình.

Hiện tại nếu như Đường Thanh Tâm nhìn thấy anh, Lâm Nhã gần như không dám nghĩ đến hậu quả đó.

Mấy bảo vệ nhìn thấy Lâm Nhã và Lý Nguyên Tùng đi ra, bọn họ nhận ra cậu chủ của công ty dược Nam Hà.

Nếu nói về địa vị thì tương đương với Vương Hùng, đều là con cháu nhà quyền quý hạng hai ở Hải Châu.

Lúc này, mấy bảo vệ không lập tức xuống tay.

Chẳng qua bọn họ vẫn vây lấy Lâm Bình.

“Nguyên Tùng, anh giúp anh ấy nói một câu gì đó có được không, để Lâm Bình rời đi là được rồi, đừng xuống tay.”

Lâm Nhã nhờ Lý Nguyên Tùng giúp đỡ.

Chuyện này, tốt nhất chính là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, để Lâm Bình rời đi là được rồi.

Nếu không, để những người bảo vệ này xuống tay với Lâm Bình, Lâm Bình nhất định sẽ phản kích, một khi làm lớn chuyện này lên, Đường Thanh Tâm đương nhiên sẽ biết.

Hơn nữa, Vương Hùng này không phải là người mà Lâm Bình đắc tội nổi.

Lâm Bình đắc tội với Lý Nguyên Tùng, ít ra còn có cô ta ở bên nói đỡ cho anh, nhưng nếu anh đắc tội với Vương Hùng, ai sẽ giúp đỡ anh đâyvvv Lý Nguyên Tùng có chút khó xử, nói: “Lâm Nhã, vừa rồi, em cũng nhìn thấy rồi đó, ở trước mặt nhiều người như thế, anh ấy lại tát Vương Hùng một bạt tai. Đối với đàn ông mà nói, thứ gì là quan trọng nhất? Đó chính là mặt mũi, việc này đâu khác gì giết Vương Hùng chứ, em bảo anh phải giúp như thế nào đây? Hơn nữa, cho dù anh có lên tiếng, Vương Hùng cũng chưa chắc đã nể mặt anh.”

Sau khi nghe anh ta nói xong, ánh mắt Lâm Nhã tối sầm lại.

Những lời Lý Nguyên Tùng nói không phải là không có đạo lý.

Chỉ là, khi thấy Lý Nguyên Tùng không đồng ý giúp đỡ, trong lòng cô ta cảm thấy có chút thất vọng.

Cô ta ghét Lâm Bình.

Nhưng cô ta lại không có cách nào trơ mắt nhìn Lâm Bình xảy ra chuyện.

Dường như nhận ra suy nghĩ của Lâm Nhã.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Lý Nguyên Tùng trở nên âm trầm, chẳng qua chỉ là lóe lên một lúc, sau đó nhanh chóng biến mất.

Thay vào đó là dáng vẻ dịu dàng: “Để anh thử một chút xem sao!”

“Nguyên Tùng, cảm ơn anh.” Lâm Nhã nhỏ giọng nói: “Dù sao, anh ấy chính là anh trai của em, em không thể trơ mắt nhìn anh ấy xảy ra chuyện, không giúp đỡ gì.”

Trong lòng Lý Nguyên Tùng hừ lạnh một tiếng.

Anh traivvvTheo như tôi thấy chính là anh trai mưa!

Cô là đồ gái điếm thối tha!

Suốt ngày giả bộ ngây thơ.

Chờ ông đây bắt được cô đến tay, nhất định sẽ xử lý hai người!

Tuy trong lòng nghĩ như thế, nhưng mặt ngoài, Lý Nguyên Tùng vẫn dịu dàng nói: “Giữa hai người chúng ta, em còn khách sáo với anh như thế làm gì.”

Sau khi nói xong, Lý Nguyên Tùng nhìn về phía Vương Hùng, nháy mắt với anh ta.

Ban đầu, Vương Hùng cho rằng Lý Nguyên Tùng muốn xen vào chuyện của người khác.

Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lý Nguyên Tùng, trong nháy mắt, anh ta đã hiểu ý.

Trên mặt là nụ cười lạnh.

“Anh Lý, tôi biết anh muốn nói gì, anh không cần lên tiếng, tránh cho việc ảnh hưởng quan hệ giữa chúng ta.”

Vương Hùng nói.

Lý Nguyên Tùng cười gượng một tiếng, lúc này lại nhìn Lâm Nhã, dáng vẻ rất bất đắc dĩ.

Anh ta không nể mặt anh, anh cũng không còn cách nào.

Đồng thời, Vương Hùng vô thức đi đến gần Trương Khuê. Vẻ mặt có phần đắc ý.

Nhìn đi, mặt mũi của Lý Nguyên Tùng, anh nói không cho là không cho.

Lần này, Trương Khuê không tiếp tục cách xa Vương Hùng nữa, ngược lại trong mắt cô ta mang theo vài phần thẹn thùng.

Sắc mặt của Vương Hùng mừng như điên.

Lúc này, anh ta lập tức muốn tỏ ra oai phong, lập tức quát to: “Các người còn chưa chịu ra tay à, ngây người ở đó làm gì? Nhanh đuổi người không liên quan này ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến tình hình trật tự trong hội †rường.”

Mấy người bảo vệ nghe thấy thế, lập tức muốn ra tay.

Cưỡng chế Lâm Bình rời khỏi nơi này.

Vẻ mặt Lâm Nhã tràn đầy lo lắng.

Còn Lâm Bình, từ đầu đến cuối, anh giống như xem kịch vui, nhìn những người này biểu diễn, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên.

Thế nhưng, ngay tại khi những người bảo vệ kia dự định ra tay, một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên: “Ai nói anh ấy là người không liên quan?”

Sắc mặt Vương Hùng thay đổi.

Vẻ mặt không có ý tốt nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Ai lại dám đứng ra xen vào chuyện bao đồngvvv “Tôi muốn nhìn xem, ai dám đuổi ngài Lâm ra ngoài?”

Chỉ thấy một bóng dáng cao gầy, đường cong duyên dáng, một cô gái với tỉ lệ vàng thướt tha đi đến.

Vẻ mặt có phần lạnh lùng.

“Gô gái này là ai thế? Bá đạo như vậy?”

Trong sảnh B, một cô gái đi cùng một người thanh niên mặc bộ âu phục đắt đỏ, tò mò hỏi.

©ô ta không phải là con cháu quyền quý.

của Hải Châu, mà chính là dựa dẫm vào người có quyền thế, câu được một cậu ấm nhà giàu, hôm nay đi theo anh ta đến đây.

“Lúc dẫn em đến đây, anh đã nói với em như thế nào? Nếu như không biết thì đừng nói lung tung.” Người thanh niên đứng bên cạnh cô ta quát to, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Đây là Trần Thu, là cô chủ nhà họ Trần.”

Trần Thuvvv Bạn gái của anh ta nghe thấy thế, trừng to hai mắt.

Không còn dám nhiều lời nữa.

Chỉ là hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm bóng dáng cao gầy xinh đẹp kia.

Trong mắt không che giấu hết được sự hâm mộ.

Là bạn gái của con cháu nhà quyền quý, cô ta cũng được xem như bước một chân vào trong giới này rồi.

Cô ta đương nhiên đã từng nghe nói đến tên của Trần Thu.

Cô chủ nhà họ Trần, gia tộc quyền thế nhất thành phố Hải Châu.

Thân phận tôn quý!

Trong số những con cháu nhà quyền quý ở Hải Châu, được xem như là cấp bậc cao.

nhất.

Nhất là, mấy đời nhà họ Trần, đều là đàn ông, chỉ có Trần Thu là con gái.

©ô ta rất được cưng chiều, nhưng lại là người rất khiêm tốn, ngày thường, hình như cô †a rất ít khi tham dự vào những buổi tụ hội của con cháu nhà quyền quý.

Dù sao, cô ta đã cùng bạn trai tham gia rất nhiều bữa tiệc, nhưng chưa từng nhìn thấy bóng dáng của Trần Thu.

Mà bên kia, sau khi Vương Hùng nhìn thấy Trần Thu, những lời anh ta muốn nói đều nghẹn ở trong cổ họng.

“Là anh ra lệnh muốn đuổi ngài Lâm đây ra ngoài ư?”

Ánh mắt Trần Thu lạnh lùng nhìn Vương Hùng.

Đồng thời cũng nhìn thoáng qua Trương Khuê đang đứng bên cạnh Vương Hùng.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Vương Hùng tái mét, một lúc sau, anh ta mới nói: “Anh ta không có thư mời, tôi… Tôi chỉ giúp đỡ duy trì trật tự mà thôi.”

“Ngài Lâm là khách quý của tôi, sao nào, anh ấy cần thư mời ư?”

Trần Thu lạnh lùng nói.

Sau đó, cô ta hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua anh cũng chỉ là một kẻ đến góp vui mà thôi.”

Trần Thu lại nhìn về phía Trương Khuê: “Cô là nhân viên công tác ở nơi này, sao thế, nơi này có quy định, nhất thiết phải có thư mời mới được vào trong sao?”

“Nếu như cô thích thư mời như thế, tôi tặng cho cô một xe thư mời, được chứ?”

Lúc này, sắc mặt Trần Thu lạnh lùng như băng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương