Sự Trở Về Của Chiến Thần
-
Chương 30: Chờ mong
Sau khi giới thiệu qua về Dương Thiên Long xong, Lâm Bình đứng dậy, chỉnh quần áo.
“Chuyện kế tiếp liền giao cho hai người!”
Lâm Bình nói.
“Thủ trưởng yên tâm, Chu Cường nhất định sẽ làm được!”
Chu Cường vội vàng đảm bảo.
“Nếu sau này có việc gì, ông có thể tới tìm tôi!”
Lâm Bình lại nói, dù sao Chu Cường cũng không phải cấp dưới của anh, ân tình này, anh nhớ kỹ.
Sắc mặt Chu Cường lập tức vui vẻ: “Cảm ơn thủ trưởng!”
Có thể có được ân tình của Lâm Thanh Sơn, là chuyện bao nhiêu người mơ ước, không ngờ tới, hôm nay ông ta đúng là gặp may, dù sao nếu là trước đây, ông ta đâu có tư cách tiếp xúc với Lâm Thanh Sơn.
Sau đó Lâm Bình lại nhìn về phía Tôn Huy Tuấn.
“Nhớ kỹ lời anh nói, gấp đôi! Cho anh kỳ hạn một tháng, 7..
tỷ, không thể thiếu một đồng, đến lúc đó tôi sẽ tới lấy!”
Thời hạn một tháng!
Có tiền, lấy tiền!
Không có tiền, lấy mạng!
Sau khi nói xong, Lâm Bình không liếc nhìn Tôn Huy Tuấn lấy một lần.
Dẫn theo Chu Thanh rời khỏi nơi này.
Để lại Dương Thiên Long đi theo Chu Cường, ở lại nơi này chứng thực chuyện đấu thầu dự án ở chân núi Hoàng Long.
Sắc mặt Tôn Huy Tuấn liên tục thay đổi.
Chu Cường xuất hiện, quả thật như một cái tát, tát mạnh vào mặt anh ta.
“Tổng giám đốc Tôn, đừng tức giận như vậy, một nhân vật nhỏ bé như thế, cần gì phải để ở trong lòng, hiện giờ Chu Cường tới đây, không phải là Dương Thiên Long đã đuổi anh †a ra khỏi hội trường sao? Trước khi đi, chỉ cố nói mấy lời ngoan độc mà thôi.”
“Hơn nữa số tiền này, đâu phải anh ta tự mình lấy ra, đánh cuộc đó là vô nghĩa.”
“Hơn nữa mọi việc luôn có ngoài ý muốn, ngay cả người như Lưu Trọng Hoàng còn không may rơi từ trên tầng xuống, một nhân vật nhỏ xảy ra ngoài ý muốn, không phải là chuyện vô cùng bình thường sao?”
Trợ lý bên cạnh Tôn Huy Tuấn, nhỏ giọng nói.
Chú hai của nhà họ Đường, sắc mặt cũng âm u tới cực điểm nói: “Có lẽ từ chỗ Dương Thiên Long, cậu ta biết rõ việc Chu Cường sẽ chen một chân vào dự án ở chân núi Hoàng Long này, cho nên cố ý làm vậy.”
Tôn Huy Tuấn xoa huyệt thái dương nói: “Chúng ta không đắc tội Chu Cường, ông ta vừa xuất hiện đã nhằm vào chúng ta, chẳng lẽ là vì chúng ta muốn lấy dự án ở chân núi Hoàng Long, ông ta cũng có hứng thú, nên cố ý làm vậy sao?”
Nếu không thì không có cách nào giải thích được, ngay từ đầu Chu Cường xuất hiện đã nói câu kia.
“bi điều tra chơ tôi, điều tra xem, Lâm Bình và Chu Cường, rốt cuộc là có liên quan gì hay không?”
Tôn Huy Tuấn nhỏ giọng nói với trợ lý bên cạnh.
Sắc mặt anh ta rất khó coi.
Lần này Chu Cường tham dự, đã phá hủy kế hoạch lớn của bọn họ.
Vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, hai nhà Đường Tôn liên thủ lấy dự án ở chân núi Hoàng Long, vì thế bọn họ đã trả giá không nhỏ, để mấy gia tộc lớn không cạnh tranh với bọn họ.
Mà lúc này, vịt tới miệng đã bay đi mất rồi!
Cuối cùng Tôn Huy Tuấn không có tâm tư đi nịnh bợ Chu Cường.
Anh ta lấy điện thoại ra, gọi điện cho Đường Thanh Tâm.
Nhưng mà di động của Đường Thanh Tâm, luôn không có ai nghe máy.
“Đáng chết!”
Tôn Huy Tuấn thầm mắng một tiếng.
Cạnh tranh đấu thầu thất bại.
Chỉ sợ Đường Thanh Tâm còn chưa biết chuyện này.
Cho dù biết, cạnh tranh đấu thầu lần này thất bại, thực ra không phải vì Lâm Bình, mà không biết vì sao, Chu Cường lại chạy tới chen một chân vào.
Nhưng trong lòng Tôn Huy Tuấn lại dâng lên dự cảm không tốt.
Qua một tiếng nữa, sẽ là cuộc họp báo Đường Thanh Tâm trở thành người phát ngôn của dự án danh lam thắng cảnh ở chân núi Hoàng Long.
Chẳng lẽ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa ư?
Tôn Huy Tuấn lại gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng vân không có ai nghe máy.
Bao gồm cả trợ lý của Đường Thanh Tâm, cũng không có ai nghe điện thoại.
“Mẹ kiếp!”
Tôn Huy Tuấn không nhịn được chửi tục một câu.
Anh ta không ở lại đây nữa.
Vội vàng chạy ra khỏi hội trường.
Muốn chạy tới cuộc họp báo của Đường Thanh.Tâm.
Mà lúc này, Lâm Bình và Chu Thanh đã lên xe.
“bi thôi, chúng ta đi tặng quà.”
Lâm Bình nói.
Trên gương mặt Chu Thanh là nụ cười, lái ô tô rời đi.
Cùng lúc đó, cao ốc Tân Hưng.
“Nguyên Tùng, anh bảo em tới đây làm gì thế?”
Lâm Nhã đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy Lý Nguyên Tùng đang ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh đợi cô ta, lập tức nhỏ giọng hỏi.
“Bốn giờ chiều sẽ diễn ra cuộc họp báo tuyên bố Đường Thanh Tâm là người phát ngôn của dự án chân núi Hoàng Long, sẽ có không ít người quyền quý tham dự, chúng ta cũng đi thôi.”
Lý Nguyên Tùng nói.
“Em còn đang làm việc mà?”
Lâm Nhã lén chạy tới nói.
“Em có thể xin nghỉ, đây là cơ hội khó có được, bỏ lỡ sẽ không có nữa, tay của anh cũng đỡ hơn, cho nên muốn ra ngoài hóng gió.”
Sau khi nói xong, trong mắt Lý Nguyên Tùng xuất hiện tàn nhãn.
Ngày đó ở quán karaoke Dương Cầm, sau khi bị Lâm Bình võ bả vai, suốt một ngày, tay của anh ta không thể cử động được.
Trên gương mặt Lâm Nhã hiện lên chút do dự: “Em… Em không muốn đi…”
Đường Thanh Tâm!
Lâm Nhã không muốn nhìn thấy cô ta lắm!
Lâm Nhã từng ăn không ít dấm chua với Đường Thanh Tâm, dù sao lúc ấy, Đường Thanh Tâm thường xuyên làm việc bên cạnh Lâm Bình.
Sau này Lâm Nhã càng xấu hổ gặp lại Đường Thanh Tâm.
Xấu hổi Dù sao Lâm Bình từng suýt nữa cưỡng bức cô ta…
Cũng chính vì chuyện này, Lâm Bình mới phải vào tù: “Lâm Nhã, anh phát hiện từ khi Lâm Bình trở về, em liền đối xử với anh khi nóng khi lạnh, như vậy sẽ khiến anh nghĩ ngợi lung tung.”
Lý Nguyên Tùng lại nói, giống như có chút ấm ức.
Chỉ là sâu trong ánh mắt của anh ta chính là sự tàn nhẫn.
Trước đây anh ta đã từng nghĩ tới việc, muốn cưới Lâm Nhã về nhà.
Nhưng bây giờ, Lâm Nhã đã không có tư cách tiến vào cửa nhà anh ta nữa rồi.
Hiện giờ Lý Nguyên Tùng vô cùng hoài nghi, Lâm Nhã vẫn luôn nói muốn giữ lại lần đầu tiên vào đêm động phòng, thực ra căn bản chính là loại phụ nữ dâm đãng.
Sớm đã bị Lâm Bình chơi từ năm năm trước rồi.
Mà đợi tới ngày tân hôn, với thân phận của anh ta, các khách quý bạn bè thân thích, nói không chừng sẽ chuốc anh ta say mèm.
Sau đó ngày hôm sau, Lâm Nhã lại nói với anh ta, tối hôm qua bọn họ đã động phòng?
Nhưng anh ta uống say, có khả năng nhớ chuyện nhỏ nhặt này sao?
Ván đã đóng thuyền!
Lý Nguyên Tùng tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra.
Anh ta đã hạ quyết tâm, trong khoảng thời gian này sẽ lừa gạt Lâm Nhã, sau đó ăn chắc Lâm Nhã trong tay.
Đùa bỡn với người phụ nữ của Lâm Bình trong tay.
Đây xem như là bước đầu tiên anh ta trả thù Lâm Bình.
Có lẽ Lâm Bình còn tưởng là anh ta không biết, anh và Dương Thiên Long chỉ là tình cảm một lần, cho rằng có thể dọa sợ anh ta, đáng tiếc, anh ta đã nghe thấy hết chân tướng.
Một tên “trai bao” từng ngồi tù, không có bối cảnh gì.
Chỉ là một con rệp có chút năng lực mà thôi, anh ta phải chậm rãi giết chết.
“Nguyên Tùng, anh đừng nghĩ nhiều, em đi theo anh là được.”
Lâm Nhã thỏa hiệp.
Khách sạn Hoàng Đông.
Đây chính là khách sạn năm sao duy nhất ở thành phố Hải Châu.
Hôm nay, cuộc họp báo của Đường Thanh Tâm sẽ được tổ chức ở sảnh B, tầng 8 của khách sạn Hoàng Đông.
Lúc Chu Thanh đi ô tô tới nơi này.
Trong bãi đỗ xe của khách sạn đã đỗ đủ loại xe sang.
Không giống ở hội trường cạnh tranh đấu thầu, tất cả xe ở đây đều là xe thương vụ.
Dưới khách sạn Hoàng Đông, phần lớn là một số xe thể thao, đều do một số người trẻ tuổi có thân phận ở Hải Châu lái đến.
Cũng chính vì thế, có thể thấy được, hiện giờ ở trong lòng đám thanh niên anh tuấn ở Hải Châu này, Đường Thanh Tâm có địa vị cao đến cỡ nào.
Dù sao Đường Thanh Tâm đúng là người đẹp trăm năm khó gặp.
Lại có thủ đoạn của riêng mình.
Chạm tới tâm trí của vô số đàn ông.
Sau khi tới nơi.
“Gô ở dưới đây đợi tôi!”
Lâm Bình nói.
Chu Thanh gật đầu, đợi Lâm Bình xuống xe xong, Chu Thanh lập tức lái xe, đỗ chiếc xe Hummer của mình vào trong bãi đỗ xe, cầm di động chơi trò chơi.
Mà Lâm Bình thì đi thẳng vào khách sạn Hoàng Đông.
Mới vừa tiến vào đại sảnh.
Có thể thấy trong đại sảnh treo một tấm áp phích rất to.
Phía trên rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, cô ta mặc lễ phục màu trắng, đi giày cao gót, trên đầu đội vòng nguyệt quế màu bạc, giống như nữ vương không nhiễm bụi trần.
Bên cạnh còn có mấy chữ to. “người phát ngôn của dự án chân núi Hoàng Long”.
“Đường Thanh Tâm, đã lâu không gặp.”
Lâm Bình nhìn tấm áp phích rất to kia, nhếch miệng cười mỉa: “Nếu biết dự án ở chân núi Hoàng Long như vịt sắp tới miệng mà bay đi, không biết cô sẽ có biểu cảm gì?”
“Nếu cô đã chuẩn bị xong việc ký kết hợp đồng, sắp trở thành người phát ngôn, nhưng đột nhiên lại đổi thành người khác, cô sẽ có cảm nghĩ gì đây?”
Tôi, rất chờ mong!
“Chuyện kế tiếp liền giao cho hai người!”
Lâm Bình nói.
“Thủ trưởng yên tâm, Chu Cường nhất định sẽ làm được!”
Chu Cường vội vàng đảm bảo.
“Nếu sau này có việc gì, ông có thể tới tìm tôi!”
Lâm Bình lại nói, dù sao Chu Cường cũng không phải cấp dưới của anh, ân tình này, anh nhớ kỹ.
Sắc mặt Chu Cường lập tức vui vẻ: “Cảm ơn thủ trưởng!”
Có thể có được ân tình của Lâm Thanh Sơn, là chuyện bao nhiêu người mơ ước, không ngờ tới, hôm nay ông ta đúng là gặp may, dù sao nếu là trước đây, ông ta đâu có tư cách tiếp xúc với Lâm Thanh Sơn.
Sau đó Lâm Bình lại nhìn về phía Tôn Huy Tuấn.
“Nhớ kỹ lời anh nói, gấp đôi! Cho anh kỳ hạn một tháng, 7..
tỷ, không thể thiếu một đồng, đến lúc đó tôi sẽ tới lấy!”
Thời hạn một tháng!
Có tiền, lấy tiền!
Không có tiền, lấy mạng!
Sau khi nói xong, Lâm Bình không liếc nhìn Tôn Huy Tuấn lấy một lần.
Dẫn theo Chu Thanh rời khỏi nơi này.
Để lại Dương Thiên Long đi theo Chu Cường, ở lại nơi này chứng thực chuyện đấu thầu dự án ở chân núi Hoàng Long.
Sắc mặt Tôn Huy Tuấn liên tục thay đổi.
Chu Cường xuất hiện, quả thật như một cái tát, tát mạnh vào mặt anh ta.
“Tổng giám đốc Tôn, đừng tức giận như vậy, một nhân vật nhỏ bé như thế, cần gì phải để ở trong lòng, hiện giờ Chu Cường tới đây, không phải là Dương Thiên Long đã đuổi anh †a ra khỏi hội trường sao? Trước khi đi, chỉ cố nói mấy lời ngoan độc mà thôi.”
“Hơn nữa số tiền này, đâu phải anh ta tự mình lấy ra, đánh cuộc đó là vô nghĩa.”
“Hơn nữa mọi việc luôn có ngoài ý muốn, ngay cả người như Lưu Trọng Hoàng còn không may rơi từ trên tầng xuống, một nhân vật nhỏ xảy ra ngoài ý muốn, không phải là chuyện vô cùng bình thường sao?”
Trợ lý bên cạnh Tôn Huy Tuấn, nhỏ giọng nói.
Chú hai của nhà họ Đường, sắc mặt cũng âm u tới cực điểm nói: “Có lẽ từ chỗ Dương Thiên Long, cậu ta biết rõ việc Chu Cường sẽ chen một chân vào dự án ở chân núi Hoàng Long này, cho nên cố ý làm vậy.”
Tôn Huy Tuấn xoa huyệt thái dương nói: “Chúng ta không đắc tội Chu Cường, ông ta vừa xuất hiện đã nhằm vào chúng ta, chẳng lẽ là vì chúng ta muốn lấy dự án ở chân núi Hoàng Long, ông ta cũng có hứng thú, nên cố ý làm vậy sao?”
Nếu không thì không có cách nào giải thích được, ngay từ đầu Chu Cường xuất hiện đã nói câu kia.
“bi điều tra chơ tôi, điều tra xem, Lâm Bình và Chu Cường, rốt cuộc là có liên quan gì hay không?”
Tôn Huy Tuấn nhỏ giọng nói với trợ lý bên cạnh.
Sắc mặt anh ta rất khó coi.
Lần này Chu Cường tham dự, đã phá hủy kế hoạch lớn của bọn họ.
Vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, hai nhà Đường Tôn liên thủ lấy dự án ở chân núi Hoàng Long, vì thế bọn họ đã trả giá không nhỏ, để mấy gia tộc lớn không cạnh tranh với bọn họ.
Mà lúc này, vịt tới miệng đã bay đi mất rồi!
Cuối cùng Tôn Huy Tuấn không có tâm tư đi nịnh bợ Chu Cường.
Anh ta lấy điện thoại ra, gọi điện cho Đường Thanh Tâm.
Nhưng mà di động của Đường Thanh Tâm, luôn không có ai nghe máy.
“Đáng chết!”
Tôn Huy Tuấn thầm mắng một tiếng.
Cạnh tranh đấu thầu thất bại.
Chỉ sợ Đường Thanh Tâm còn chưa biết chuyện này.
Cho dù biết, cạnh tranh đấu thầu lần này thất bại, thực ra không phải vì Lâm Bình, mà không biết vì sao, Chu Cường lại chạy tới chen một chân vào.
Nhưng trong lòng Tôn Huy Tuấn lại dâng lên dự cảm không tốt.
Qua một tiếng nữa, sẽ là cuộc họp báo Đường Thanh Tâm trở thành người phát ngôn của dự án danh lam thắng cảnh ở chân núi Hoàng Long.
Chẳng lẽ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa ư?
Tôn Huy Tuấn lại gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng vân không có ai nghe máy.
Bao gồm cả trợ lý của Đường Thanh Tâm, cũng không có ai nghe điện thoại.
“Mẹ kiếp!”
Tôn Huy Tuấn không nhịn được chửi tục một câu.
Anh ta không ở lại đây nữa.
Vội vàng chạy ra khỏi hội trường.
Muốn chạy tới cuộc họp báo của Đường Thanh.Tâm.
Mà lúc này, Lâm Bình và Chu Thanh đã lên xe.
“bi thôi, chúng ta đi tặng quà.”
Lâm Bình nói.
Trên gương mặt Chu Thanh là nụ cười, lái ô tô rời đi.
Cùng lúc đó, cao ốc Tân Hưng.
“Nguyên Tùng, anh bảo em tới đây làm gì thế?”
Lâm Nhã đi ra khỏi thang máy, nhìn thấy Lý Nguyên Tùng đang ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh đợi cô ta, lập tức nhỏ giọng hỏi.
“Bốn giờ chiều sẽ diễn ra cuộc họp báo tuyên bố Đường Thanh Tâm là người phát ngôn của dự án chân núi Hoàng Long, sẽ có không ít người quyền quý tham dự, chúng ta cũng đi thôi.”
Lý Nguyên Tùng nói.
“Em còn đang làm việc mà?”
Lâm Nhã lén chạy tới nói.
“Em có thể xin nghỉ, đây là cơ hội khó có được, bỏ lỡ sẽ không có nữa, tay của anh cũng đỡ hơn, cho nên muốn ra ngoài hóng gió.”
Sau khi nói xong, trong mắt Lý Nguyên Tùng xuất hiện tàn nhãn.
Ngày đó ở quán karaoke Dương Cầm, sau khi bị Lâm Bình võ bả vai, suốt một ngày, tay của anh ta không thể cử động được.
Trên gương mặt Lâm Nhã hiện lên chút do dự: “Em… Em không muốn đi…”
Đường Thanh Tâm!
Lâm Nhã không muốn nhìn thấy cô ta lắm!
Lâm Nhã từng ăn không ít dấm chua với Đường Thanh Tâm, dù sao lúc ấy, Đường Thanh Tâm thường xuyên làm việc bên cạnh Lâm Bình.
Sau này Lâm Nhã càng xấu hổ gặp lại Đường Thanh Tâm.
Xấu hổi Dù sao Lâm Bình từng suýt nữa cưỡng bức cô ta…
Cũng chính vì chuyện này, Lâm Bình mới phải vào tù: “Lâm Nhã, anh phát hiện từ khi Lâm Bình trở về, em liền đối xử với anh khi nóng khi lạnh, như vậy sẽ khiến anh nghĩ ngợi lung tung.”
Lý Nguyên Tùng lại nói, giống như có chút ấm ức.
Chỉ là sâu trong ánh mắt của anh ta chính là sự tàn nhẫn.
Trước đây anh ta đã từng nghĩ tới việc, muốn cưới Lâm Nhã về nhà.
Nhưng bây giờ, Lâm Nhã đã không có tư cách tiến vào cửa nhà anh ta nữa rồi.
Hiện giờ Lý Nguyên Tùng vô cùng hoài nghi, Lâm Nhã vẫn luôn nói muốn giữ lại lần đầu tiên vào đêm động phòng, thực ra căn bản chính là loại phụ nữ dâm đãng.
Sớm đã bị Lâm Bình chơi từ năm năm trước rồi.
Mà đợi tới ngày tân hôn, với thân phận của anh ta, các khách quý bạn bè thân thích, nói không chừng sẽ chuốc anh ta say mèm.
Sau đó ngày hôm sau, Lâm Nhã lại nói với anh ta, tối hôm qua bọn họ đã động phòng?
Nhưng anh ta uống say, có khả năng nhớ chuyện nhỏ nhặt này sao?
Ván đã đóng thuyền!
Lý Nguyên Tùng tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra.
Anh ta đã hạ quyết tâm, trong khoảng thời gian này sẽ lừa gạt Lâm Nhã, sau đó ăn chắc Lâm Nhã trong tay.
Đùa bỡn với người phụ nữ của Lâm Bình trong tay.
Đây xem như là bước đầu tiên anh ta trả thù Lâm Bình.
Có lẽ Lâm Bình còn tưởng là anh ta không biết, anh và Dương Thiên Long chỉ là tình cảm một lần, cho rằng có thể dọa sợ anh ta, đáng tiếc, anh ta đã nghe thấy hết chân tướng.
Một tên “trai bao” từng ngồi tù, không có bối cảnh gì.
Chỉ là một con rệp có chút năng lực mà thôi, anh ta phải chậm rãi giết chết.
“Nguyên Tùng, anh đừng nghĩ nhiều, em đi theo anh là được.”
Lâm Nhã thỏa hiệp.
Khách sạn Hoàng Đông.
Đây chính là khách sạn năm sao duy nhất ở thành phố Hải Châu.
Hôm nay, cuộc họp báo của Đường Thanh Tâm sẽ được tổ chức ở sảnh B, tầng 8 của khách sạn Hoàng Đông.
Lúc Chu Thanh đi ô tô tới nơi này.
Trong bãi đỗ xe của khách sạn đã đỗ đủ loại xe sang.
Không giống ở hội trường cạnh tranh đấu thầu, tất cả xe ở đây đều là xe thương vụ.
Dưới khách sạn Hoàng Đông, phần lớn là một số xe thể thao, đều do một số người trẻ tuổi có thân phận ở Hải Châu lái đến.
Cũng chính vì thế, có thể thấy được, hiện giờ ở trong lòng đám thanh niên anh tuấn ở Hải Châu này, Đường Thanh Tâm có địa vị cao đến cỡ nào.
Dù sao Đường Thanh Tâm đúng là người đẹp trăm năm khó gặp.
Lại có thủ đoạn của riêng mình.
Chạm tới tâm trí của vô số đàn ông.
Sau khi tới nơi.
“Gô ở dưới đây đợi tôi!”
Lâm Bình nói.
Chu Thanh gật đầu, đợi Lâm Bình xuống xe xong, Chu Thanh lập tức lái xe, đỗ chiếc xe Hummer của mình vào trong bãi đỗ xe, cầm di động chơi trò chơi.
Mà Lâm Bình thì đi thẳng vào khách sạn Hoàng Đông.
Mới vừa tiến vào đại sảnh.
Có thể thấy trong đại sảnh treo một tấm áp phích rất to.
Phía trên rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, cô ta mặc lễ phục màu trắng, đi giày cao gót, trên đầu đội vòng nguyệt quế màu bạc, giống như nữ vương không nhiễm bụi trần.
Bên cạnh còn có mấy chữ to. “người phát ngôn của dự án chân núi Hoàng Long”.
“Đường Thanh Tâm, đã lâu không gặp.”
Lâm Bình nhìn tấm áp phích rất to kia, nhếch miệng cười mỉa: “Nếu biết dự án ở chân núi Hoàng Long như vịt sắp tới miệng mà bay đi, không biết cô sẽ có biểu cảm gì?”
“Nếu cô đã chuẩn bị xong việc ký kết hợp đồng, sắp trở thành người phát ngôn, nhưng đột nhiên lại đổi thành người khác, cô sẽ có cảm nghĩ gì đây?”
Tôi, rất chờ mong!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook