Chương 7. Huấn luyện (3)

 

“Cậu Edwin! Ý cậu là sao đây?”

Paul Haksen tỏ thái độ phản đối mạnh mẽ với Edwin.

“Một trận đấu tay đôi bất chấp cả mạng sống sao? Thật không thể chấp nhận được! Cậu coi mạng sống của con trai tôi là cái gì hả?”

“Thử chạm vào một sợi tóc của con trai tôi xem! Tôi sẽ không để yên cho cậu đâu!”

“Mau rời đi ngay lập tức! Tôi không muốn chịu đựng thêm bất kỳ hành vi xấc xược nào của anh nữa!”

Không chỉ là Paul Haksen. Ngay cả mẹ và chị gái của Damien cũng lên tiếng phản đối.

Người duy nhất giữ im lặng chính là Abel Haksen, em trai anh.

“Mau ngăn họ lại.”

Edwin Ryan Bloom không thuyết phục cũng như không nói nhiều với gia đình Haksen. Anh ta ra lệnh cho các hiệp sĩ.

“Thiếu gia, xin hãy bình tĩnh một chút đi.”

“Phải đó, tại sao lại phải bận tâm về mấy chuyện vô nghĩa này chứ?”

Các hiệp sĩ lấy hết can đảm để lên tiếng. Ngay cả họ cũng có thể nhận thấy rằng tình hình đang diễn biến hết sức kỳ lạ.

Khi đó, Edwin liền trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn các hiệp sĩ.

“Các ngươi muốn chết à?”

Khi nghe thấy thế, các hiệp sĩ chỉ còn biết nuốt nước bọt lo lắng.

Đã bảo vệ cho Edwin Ryan Bloom bấy lâu nay, họ biết đây không phải là một trò đùa mà là một mối đe dọa.

“Đừng nói nhảm nữa, mau ngăn họ lại.”

Các hiệp sĩ không còn lựa chọn nào khác mà đành phải ngăn gia đình Haksen lại.

“Tránh ra ngay! Sao các người có thể vô lý như vậy chứ?”

“Đây là mệnh lệnh của thiếu gia.”

"Không phải tôi đã bảo tránh ra hay sao?"

Paul Haksen cố gắng đẩy các hiệp sĩ ra.

Tuy nhiên ông không thể vượt qua được sức mạnh của họ.

Nhìn cha mình như thế khiến cho Damien Haksen nảy lên nhiều cảm xúc đan xen phức tạp trong lòng.

Ông chống lại người kế vị của gia tộc Hầu tước chỉ vì một đứa con trai vô dụng như anh.

Anh cảm thấy vừa cảm động vừa tội lỗi.

“Damien! Đừng làm như vậy mà! Dừng lại đi! Ta cầu xin con!”

Paul Haksen khẩn trương hét lên.

Kiếp này anh đã quyết tâm sẽ nghe theo lời cha mình. Nhưng mà hôm nay là ngoại lệ.

Tại sao ông phải cầu xin?

Tình hình hiện tại đã nằm trong dự tính của Damien Haksen.

“Mọi người mang vũ khí đến đây đi. Chắc là nhà mình không nghèo đến mức thiếu vũ khí dùng được có phải không?”

Damien Haksen mở to mắt ra.

Anh không thích hỏi một cách tùy tiện vậy nên chỉ nói mà không cần suy nghĩ nhiều.

Chỉ chiến thắng trong trận đấu tay đôi thôi là chưa đủ.

Anh muốn phá hoại hoàn toàn lòng tự trọng của Edwin.

Không tìm thấy vũ khí phù hợp, anh liền nhìn ngó xung quanh.

Sau đó, có thứ gì đó trên bàn đập vào mắt anh.

"… Cậu đang làm gì thế?"

Edwin Ryan Bloom hỏi vì không thể hiểu được.

Cũng phải, bởi vì thứ mà Damien Haksen cầm lên là một chiếc nĩa dùng để ăn tráng miệng.

“Không phải cậu bảo lấy vũ khí sao?”

"Tôi đã nói là vũ khí cho trận đấu tay đôi mà."

Damien Haksen búng nhẹ cái nĩa.

“Đối với người như anh thì chỉ thế là đủ rồi.”

“Hah…”

Edwin Ryan Bloom bật cười hoang mang.

Tiếng cười kéo dài khá lâu.

Sau đó, với gương mặt đầy ác ý, anh ta gầm gừ,

"Cậu, tôi nhất định sẽ giết cậu."

Khi vừa mới dứt lời, Edwin Ryan Bloom bật lên khỏi mặt đất.

Anh ta vung thanh trường kiếm của mình về phía đầu của Damien Haksen.

Nhưng mà Damien Haksen đã né được đòn tấn công chỉ bằng cách xoay nhẹ phần thân trên một chút.

“Cậu né được nó sao?”

Edwin Ryan Bloom có ​​vẻ ngạc nhiên.

“Chạy trốn như một con chuột nhắt à? Để xem cậu có thể né tránh được bao lâu.”

Edwin Ryan Bloom vung kiếm liên tục.

Tuy nhiên, Damien Haksen đã tránh được mọi đòn tấn công chỉ bằng những cử động nhẹ.

‘Thói quen của anh ta giống như anh trai của anh ta.’

Ở kiếp trước, Damien Haksen đã một mình hạ bệ gia tộc Ryan Bloom.

Khi đó anh đã đụng độ với Kiện tướng của gia tộc Ryan Bloom.

Kiện tướng đã ở cấp độ Kiếm sư và đang chuẩn bị kế thừa vị trí hầu tước. Tài năng của Kiện tướng quả thật rất xuất sắc. Kỹ năng của anh ta phát triển theo thời gian trong khi chiến đấu.

‘Mặc dù cuối cùng mình đã thắng…’

Sau trận chiến khốc liệt kéo dài khoảng bảy giờ, Damien Haksen đã thành thạo tất cả các kỹ năng và kỹ thuật của Kiện tướng. Sau đó anh khai thác các điểm yếu và rạch cổ Kiện tướng.

‘Mình hiểu rất rõ kiếm thuật của gia tộc Ryan Bloom.’

Sư tử Hống. Tên của nó xuất phát từ động lượng mạnh mẽ giống như tiếng gầm của sư tử.

Tuy nhiên, từ góc nhìn của Damien, người nhận thức được những khuyết điểm của nó, thì nó chẳng khác gì tiếng chó sủa.

"Cậu…"

Khi thanh kiếm liên tục mất dấu, biểu cảm của Edwin dần dần thay đổi.

Anh ta nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Làm sao cậu có thể né tránh tất cả các đòn tấn công của tôi?”

“Do kỹ năng thôi.”

Damien Haksen trả lời một cách thờ ơ.

Cơn thịnh nộ dâng trào làm vẻ mặt của Edwin Ryan Bloom trở nên méo mó.

“Nói vớ vẩn đủ rồi!”

Cùng với một tiếng hét, Edwin Ryan Bloom tập trung mana của mình.

Khi sử dụng mana, chuyển động của Edwin Ryan Bloom tăng tốc rõ rệt.

‘Bây giờ có lẽ sẽ rất khó để né tránh.’

Nhờ tập luyện cật lực trong vài ngày qua, thể lực cơ bản của Damien đã tăng lên đáng kể. Việc có thể di chuyển mạnh mẽ mà không phải thở hổn hển của anh chính là bằng chứng cho điều này.

Tuy nhiên thể chất của anh vẫn còn quá yếu.

Edwin vung thanh trường kiếm của mình xuống.

Lưỡi kiếm nhắm thẳng vào trán Damien.

Damien chặn thanh trường kiếm bằng một cái nĩa.

Ngay khi hai bên va chạm, vẻ khinh thường hiện rõ trên khuôn mặt Edwin Ryan Bloom.

Một chiếc nĩa, chỉ dùng để ăn tráng miệng, không thể nào chặn được một thanh trường kiếm. Chiếc nĩa sẽ vỡ tan tành và cổ tay của Damien Haksen sẽ bị đứt lìa.

Nhưng khi anh ta vừa nghĩ xong, quỹ đạo của thanh trường kiếm đã lệch đi.

Lưỡi kiếm đang nhắm vào trán đột nhiên lệch sang trái và cắm xuống đất.

Đúng là một hiện tượng khó hiểu. Vẻ mặt của Edwin vô cùng bối rối.

Các hiệp sĩ khác cũng bối rối không kém.

"Làm sao có thể?"

Edwin Ryan Bloom rút kiếm ra khỏi mặt đất và lại vung một đường chéo từ dưới lên trên.

Một lần nữa, Damien Haksen lại dùng nĩa để chặn thanh trường kiếm.

Và vào thời điểm va chạm, một lần nữa quỹ đạo của thanh kiếm lại thay đổi.

Lưỡi kiếm theo đường chéo đột nhiên hướng lên trên.

Do đó Edwin suýt chút đánh rơi thanh kiếm.

"Hở?"

Edwin Ryan Bloom nghiến răng và vung kiếm lần nữa.

Nhưng mà Damien có thể thấy rõ anh ta đang muốn làm gì.

Anh ta đâm thanh trường kiếm bay vào giữa các khe nĩa và điều chỉnh góc một chút rồi để cho thanh trường kiếm trượt đi.

Đồng tử của Edwin mở to ra như không thể tin nổi.

Thông qua khoảng trống giữa thanh trường kiếm và chiếc nĩa, anh ra nhìn Damien với vẻ mặt không thể tin được.

“S-Sao… Sao cậu có thể sử dụng những kỹ thuật đó chứ!”

Trong số những đối thủ mà Damien Haksen đã chiến đấu có một nhân vật được gọi là ‘Kiếm Thánh (劍聖)’.

Người này đã đạt đến trình độ kiếm thuật vô song, có khả năng chuyển hướng không chỉ những mũi tên bay mà còn cả ma thuật.

Đỉnh cao mà Kiếm Thánh đạt được là ‘Vạn Lưu Thông Sát (萬流通察)’, cho phép người đó cảm nhận được dòng chảy của mọi đòn tấn công.

Damien giành chiến thắng sau ba ngày chiến đấu căng thẳng với Kiếm Thánh.

“Bởi vì tôi là thiên tài.”

Anh không có ý định giải thích chi tiết và chỉ trả lời ngắn gọn.

Lời nói của anh ta khiến cho Edwin Ryan Bloom tức giận.

“Tôi đã bảo cậu đừng có ăn nói vớ vẩn nữa kia mà!”

Edwin Ryan Bloom điều chỉnh bàn tay nằm trên chuôi kiếm của mình.

Tổng lượng mana của anh ta tăng mạnh hơn.

“Lần này tôi sẽ chém cậu bằng thanh kiếm của mình!”

Edwin Ryan Bloom vung kiếm càng dữ dội hơn.

Nhưng mà Damien Haksen đã dễ dàng làm chệch hướng mọi đòn tấn công.

“C-Cái gì… Mắt tôi đang có vấn đề à?”

“Tôi đang nhìn cái gì vậy?”

Các hiệp sĩ chứng kiến ​​cảnh tượng cũng này không khỏi kinh ngạc.

Ban đầu họ nghĩ Damien đã may mắn làm chệch hướng được đòn tấn công của thanh kiếm.

Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra lần thứ hai, thứ ba, thứ tư… họ phải thừa nhận một điều phi thường ở Damien Haksen, chính là kiếm thuật xuất chúng.

“N-Này, tôi đang nhìn thấy cái gì vậy?”

“T-Tôi cũng không biết.”

Ngay cả gia đình Haksen cũng phải sửng sốt.

Từ Paul Haksen cho đến những người còn lại trong gia đình đều nhìn Damien với vẻ mặt sửng sốt.

“Nó đã một tay giết chết tất cả bảo vệ của quán rượu thật sao?”

Trong khi mọi người đang kinh ngạc thì bản thân Damien lại cảm thấy vô cùng hài lòng.

“Tác dụng của lọ thuốc khá là ấn tượng. Mình phải lấy thêm vài cái nữa mới được.”

Dù di chuyển lâu như vậy nhưng mà anh không cảm thấy quá mệt mỏi. Nếu là rèn luyện thể chất thông thường, thể lực của anh sẽ không tăng nhanh đến như vậy.

Lúc này Damien đã bắt đầu suy tính đến điều khác.

“Chuyện này… chuyện này không thể nào được!”

Là do mắc sai lầm liên tiếp sao? Vẻ mặt của Edwin Ryan Bloom méo mó dữ dội.

“Là người kế vị của Ryan Bloom như tôi mà lại không thể đối phó với một kẻ thấp kém như cậu sao! Sao có thể vô lý như vậy chứ?”

Trong số những người có mặt, Damien Haksen là người đầu tiên nhận thấy sự thay đổi.

Một làn khói màu nâu đỏ bốc lên từ thanh trường kiếm của Edwin, khiến cho tất cả các hiệp sĩ chứng kiến phải khiếp sợ.

“Thiếu gia! Đừng triệu hồi linh khí!”

Linh khí.

Thứ vũ khí tối thượng mà chỉ những chiến binh đã luyện tập lâu năm mới có thể tạo ra được.

Chỉ cần bao phủ nó lên một lưỡi dao là có thể cắt xuyên qua các tấm kim loại như nước. Truyền nó vào một cái búa là có thể đập vỡ cả đá.

Linh khí là lý do chính khiến cho con người, một chủng tộc tương đối yếu, có thể thống trị toàn bộ lục địa.

“Để xem cậu có thể chặn được thứ này không!”

Thanh kiếm mang linh khí chém một đường chéo về phía cơ thể của Damien Haksen.

Damien Haksen đưa chiếc nĩa về phía lưỡi kiếm đang lao tới.

Khi đó mọi người đều có thể cảm nhận được cái chết sắp xảy ra với Damien.

Họ cho rằng chiếc nĩa sẽ bị chặt đứt và cơ thể anh sẽ bị chém.

Thế nhưng…

"… Hở?"

"Hả?"

"Cái gì?"

Không có gì thay đổi. Ngay cả đòn tấn công được truyền linh khí vào cũng bị làm chệch hướng bằng kỹ thuật đỉnh cao của Kiếm Thánh, ‘Vạn Lưu Thông Minh’.

Trước cảnh tượng đáng kinh ngạc này, tâm trí Edwin Ryan Bloom nhất thời trở nên trống rỗng.

Kết quả là bàn tay đang cầm thanh trường kiếm của anh ta mất đi sức lực.

Damien Haksen nhận thấy điều đó và dùng lực mạnh hơn một chút với chiếc nĩa.

Thanh trường kiếm tuột khỏi tay anh ta và bất lực rơi xuống đất.

Khi vũ khí không còn nữa, Edwin Ryan Bloom đã không còn khả năng tự vệ.

Damien Haksen liền lao tới.

Trước khi Edwin Ryan Bloom kịp né tránh, Damien Haksen đã chĩa chiếc nĩa vào cổ anh ta.

Dòng máu tuôn ra trên cổ của Edwin Ryan Bloom.

Khi cổ bị cắt, Edwin Ryan Bloom nhìn thấy ký ức của cuộc đời mình lóe lên trước mắt.

Tuy nhiên, dù cuộc hành trình của cuộc đời đã kết thúc, anh ta vẫn không bị cuốn vào thế giới bên kia.

“… H-huk!”

Edwin Ryan Bloom ngã xuống đất, hét lên kinh hãi.

Anh ta ôm lấy cổ mình bằng đôi tay run rẩy. Máu chảy ra nhưng mà vết thương không sâu.

“M-Mình còn sống sao?”

Dù chưa chết nhưng mà nỗi sợ hãi tột độ khiến cho toàn thân anh ta cảm thấy bất lực.

Edwin Ryan Bloom hét vào mặt các hiệp sĩ,

“C-các ngươi đang làm gì vậy! B-bảo vệ ta ngay đi!”

"Đứng im."

Nhưng rồi từ khi nào mà Damien đã đứng bên cạnh anh ta.

“Trận đấu tay đôi này diễn ra cho đến khi một bên chết. Nếu như có ai can thiệp tôi sẽ giết người đó trước.”

Đe dọa bằng chiếc nĩa dùng để cắt bánh là điều vô lý nhưng mà không ai ở đây thấy buồn cười.

“Edwin Ryan Bloom.”

Damien Haksen nói với giọng điệu lạnh lùng.

“Tôi là người chiến thắng trong Trận đấu tay đôi này. Anh không được nói ra sự việc này với bất kỳ ai như chúng ta đã thỏa thuận.”

Trong thâm tâm Damien đã muốn giết Edwin Ryan Bloom ngay tại đó. Nhưng mà anh vẫn chưa đủ khả năng để có thể đối phó với Hầu tước Ryan Bloom.

“Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Mau biến đi, ngay lập tức.”

Nói xong, Damien Haksen đặt chiếc nĩa lên bàn.

Edwin Ryan Bloom chạy khỏi điền trang Haksen như đang bỏ trốn.

“… Damien, ta không thể để cho sự việc ngày hôm nay trôi qua mà không hỏi gì.”

Ngay khi Edwin Ryan Bloom rời đi, các thành viên trong gia đình đã bắt Damien Haksen lại và thẩm vấn anh.

“Con học kiếm thuật như thế này từ khi nào, ở đâu và từ ai chứ?”

Khi nghe về việc anh một tay đối phó với bảo vệ của quán rượu, họ đã cho đó là một sự việc kỳ quái.

Nhưng mà hôm nay thì khác. Gia tộc Ryan Bloom là một gia tộc hiệp sĩ rất được kính trọng.

Đối phó với một người được coi là thiên tài như Edwin Ryan Bloom, một người xuất thân từ một gia tộc danh giá như đối phó với một đứa trẻ sao?

Và hơn nữa lại còn có thể đẩy lùi một thanh kiếm chứa đựng linh khí?

“Ừm.”

Trước những thắc mắc của gia đình, Damien Haksen im lặng chìm trong suy nghĩ.

Gia đình anh chắc chắn sẽ không tin rằng anh đã quay ngược thời gian.

Vấn đề là anh không thể đưa ra một lời giải thích nào hợp lý.

Quả thật Damien Haksen đã trở nên mạnh mẽ hơn đáng kể.

Cuối cùng Damien Haksen quyết định từ bỏ việc giải thích.

“Con chỉ tự mình nhận ra điều đó thôi.”

Cha anh liền tỏ ra khó hiểu.

“Đừng có đùa nữa.”

"Con không có đùa đâu."

“Con có nghĩ mình trở thành thiên tài được trời ban xuống sao? Đột nhiên nhận ra kiếm thuật như vậy à?”

Đồng tử của Damien Haksen mở rộng.

“Làm sao cha biết thế? Đúng là như vậy đấy ạ.”

“Damien!”

“Vậy thôi con đi đây.”

Phớt lờ những lời dò hỏi của cha mình, Damien vội vã rời khỏi căn phòng.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương