Chương 63: Hầm Ngục (1)

 

“Delrunt, ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi có tỉnh táo không thế?”

“Ngươi cố tình tiết lộ vị trí của chúng ta và gọi đến Giáo hội đây! Hành động ngu ngốc đó không khác gì là tự tay kết liễu mạng m cả!”

Trong không gian tối tăm, hai người đàn ông đang nổi cơn thịnh nộ. Và ở nơi mà bọn họ đang trừng mắt nhìn là một chàng trai trẻ cao lêu nghêu.

Chàng trai trẻ đang nhìn chằm chằm vào một tấm gương lớn trải dài đến tận trần nhà.

“Delrunt! Ngươi có nghe thấy bọn ta nói gì không?”

“Chúng ta mau trốn đi! Chỉ còn lại ba người chúng ta mà thôi! Nếu như chúng ta chết thì Yulan sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt đó!”

Hai người đàn ông lại lên tiếng. Thế nhưng chàng trai trẻ vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tấm gương.

“… Ta không nghe thấy gì cả.”

Rồi chàng trai trẻ đột nhiên lên tiếng.

“Dù cho có đợi bao lâu thì ta cũng không thể nghe thấy giọng nói của ngài…”

Chàng trai trẻ nắm chặt lấy tấm gương bằng cả hai bàn tay. Tấm gương chỉ phản chiếu khuôn mặt thờ ơ của chàng trai trẻ.

“Đây là lần đầu tiên ngài không trả lời ta suốt một thời gian dài đến như vậy. Trước nay người chưa bao giờ làm như thế cả.”

Nhìn thấy Delrunt như vậy, hai người đàn ông cau mày kinh tởm.

“Đừng nhìn chằm chằm vào cái gương chết tiệt đó nữa!”

“Giáo hội đang ở ngay trước mặt chúng ta rồi. Không có thời gian để lo lắng về chuyện đó…”

Khi đó, chàng trai trẻ bỗng dưng quay đầu lại.

Khuôn mặt đẹp đẽ của hắn ta ẩn chứa một biểu cảm nham hiểm.

“Thế à? Các ngươi dám nói như vậy sao? Các ngươi dám gọi vật kết nối duy nhất với ngài như vậy à?”

Ma thuật hắc ám bắt đầu tỏa ra từ cơ thể của chàng trai trẻ. Một nguồn ma thuật khổng lồ bắt đầu làm rung chuyển toàn bộ không gian.

“Các ngươi đã nhận được ân sủng vô tận của ngài mà lại sao dám sỉ nhục ngài sao? Giờ thì đã rõ rồi! Ngài đã thất vọng về chúng ta!”

Chàng trai trẻ trút cơn tam bành. Cả không gian rung chuyển dữ dội hơn nữa.

“Các ngươi đã không tuân theo mệnh lệnh của ngài! Các ngươi quên mất ân sủng mà ngài ban cho! Ngài đã thất vọng vì thái độ của chúng ta! Vậy nên ngài đã cắt đứt liên lạc với chúng ta!”

Hai người đàn ông choáng ngợp trước áp lực của chàng trai trẻ và không thể nói được gì.

Địa vị của các pháp sư hắc ám của Yulan vốn không ngang bằng nhau mà còn phụ thuộc vào khả năng cá nhân của bản thân.

Hai người đàn ông này cũng là những pháp sư hắc ám cấp cao.

Nhưng mà còn lâu bọn họ mới mạnh bằng chàng trai trẻ đó. À không, nói đúng ra là không ai trong Yulan có thể sánh được với chàng trai trẻ này, ngay cả là thủ lĩnh cũng vậy.

“Tại sao ta lại đưa Giáo hội đến đây à? Là để thực hiện mệnh lệnh của ngài! Nếu như chúng ta tiêu diệt lực lượng của Giáo hội thì không chỉ Giáo hội mà cả Vương quốc Apple cũng sẽ bị rung chuyển! Khi đó thì ngài sẽ hài lòng!”

Một nụ cười vui sướng hiện lên trên khuôn mặt của chàng trai trẻ như thể đang rất hài lòng với trí tưởng tượng của mình.

“Không! Như vậy là chưa đủ! Ta còn đang chuẩn bị một món quà cho ngài đây! Ta định sẽ tạo ra một con Golem Xác sống bằng cơ thể tuyệt vời của các hiệp sĩ! Ngài vốn thích hình nhân của ta, chắc chắn là ngài sẽ hài lòng!”

Mana của chàng trai trẻ nhanh chóng được thu hồi lại. Hắn ta nhìn hai người đàn ông và mỉm cười gian xảo.

"Giờ nhìn lại thì cơ thể của các ngươi cũng có vẻ khá hữu dụng đó?"

Da gà bỗng chốc nổi lên trên khắp cơ thể của hai người đàn ông. Bọn họ vội vã tập trung mana hắc ám của mình.

Ngay lúc ấy, có thứ gì đó bật ra từ trên trần nhà.

Thoạt nhìn trông nó giống như một con người bình thường, tuy nhiên toàn bộ cơ thể của nó được tạo thành từ những sinh vật khác nhau.

Golem Xác sống túm lấy đầu của hai pháp sư hắc ám và đập xuống đất.

Khuôn mặt của bọn họ bị nghiền nát và hoàn toàn bất tỉnh.

"Kite, đưa bọn chúng đến Phòng Khâu đi, ta sẽ thực hiện các thí nghiệm ngay lập tức."

Chàng trai trẻ ra lệnh cho con Golem Xác sống.

Golem Xác sống với vẻ ngoài giống như một con người, gật đầu và tóm lấy hai người đàn ông rồi biến mất.

"Ta cần phải tìm kiếm những cơ thể tuyệt vời có thể làm cho ngài hài lòng... Cần phải chuẩn bị một món quà có thể làm cho ngài vui."

Chàng trai trẻ vừa lẩm bẩm vừa cắn móng tay.

Và rồi khi đó, những cánh dơi bay vào thông qua cửa sổ kính tròn.

Đằng sau cửa sổ chính là hình ảnh Giáo hội và Golem Xác sống đang chiến đấu với nhau.

“Cuối cùng vật liệu cũng đã đến rồi.”

Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt của chàng trai trẻ.

“Không biết bọn chúng có thể vượt qua bài kiểm tra mà ta đã chuẩn bị không nhỉ?”

Golem Xác sống với nhiều khuôn mặt người trên cơ thể to tròn của nó đã cản phá cuộc thập tự chinh.

Các hiệp sĩ bất lực trước đòn tấn công đó.

“Sẽ không được đâu… Những hiệp sĩ bình thường sẽ không được đâu. Phải là những hiệp sĩ của các giáo phái thì mới được.”

Con Golem Xác sống được sắp đặt ở lối vào chính là một sản phẩm mà chàng trai trẻ đã bỏ rất nhiều công sức vào.

Nó không phải là thứ mà những hiệp sĩ bình thường có thể xử lý được.

“Được rồi, cho ta xem những hiệp sĩ của các giáo phái đi… Cho ta xem bọn chúng tuyệt vời như thế nào đi!”

Chàng trai trẻ nhìn chằm chằm vào cửa sổ kính.

Ngay lúc đó.

Một người đàn ông bước về phía trước. Anh né tránh tất cả các đòn tấn công của con Golem Xác sống và đâm một thanh kiếm vào thân mình của nó.

Chuyển động của con Golem Xác sống đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó nó bắt đầu gục ngã.

“… Hả?”

Chàng trai trẻ chớp mắt liên tục.

Rõ ràng là người đó đã sử dụng mana chứ không phải thần lực.

Đó là một kị sĩ bình thường đã tìm thấy và đâm chính xác vào lõi của Golem Xác sống.

“Làm sao hắn ta có thể làm được…? Hắn ta cảm nhận được lõi của nó sao?”

Chàng trai trẻ bị cuốn hút bởi kị sĩ đó.

“Thật là tuyệt vời… Ta cứ nghĩ rằng hiệp sĩ của các giáo phái mới là những kẻ mạnh nhất chứ… Thật không ngờ là sẽ có những vật liệu như vậy…”

Sự xuất sắc của các vật liệu không chỉ được xác định bởi chất lượng của cơ thể. Tài năng mà sinh vật đó sở hữu cũng có tác động đáng kể.

Và chính vì thế mà kị sĩ kia là vật liệu nổi bật nhất mà chàng trai trẻ từng tìm thấy được.

“Đã tìm thấy rồi! Chỉ với hắn ta thôi là ta đã có thể tạo ra một con búp bê làm hài lòng ngài rồi!”

Chàng trai trẻ được gọi là Delrunt dang rộng cánh tay và reo hò phấn khích.

 

***

 

Đội quân thập tự chinh tiến vào hầm ngục.

Càng tiến sâu hơn vào trong lại có những con Golem Xác sống mới xuất hiện.

Những con Golem Xác sống với cơ thể người gắn liền vào bốn chân tấn công đội quân thập tự chinh từ khắp mọi phía.

Damien nắm chặt thanh Thánh Kiếm của mình để chiến đấu với những con Golem Xác sống.

“Damien Haksen, đừng tiên phong như vậy nữa. Chúng tôi sẽ giải quyết trận chiến này cho.”

Gamal nói bằng giọng điệu lạnh lùng.

Sanus hỏi, "Ôi trời~ Gamal, Vô Thương có thể giúp đỡ anh được không~? Chúng tôi sẽ tăng cường sức mạnh cho anh~."

"Không cần đâu. Chúng tôi đủ mạnh để loại bỏ chướng ngại vật mà không cần Vô Thương giúp. Các người hãy giúp những hiệp sĩ khác đi."

Sau khi từ chối lời đề nghị giúp đỡ, anh ta lại lên tiếng, "Nghe đây, các hiệp sĩ của Hỗn Tuyết, vì danh dự của giáo phái chúng ta, không được để một tên nào trong số chúng sống sót."

Ngay khi nghe thấy mệnh lệnh của Gamal, các hiệp sĩ của Hỗn Tuyết đã giải phóng thần lực của mình.

Một luồng khí lạnh buốt lan tỏa khắp hầm ngục.

Làn sương giá hình thành trên thân thể của những con Golem Xác sống, làm chậm đáng kể tốc độ của chúng.

"Đi thôi!"

Dionysius dẫn đầu các hiệp sĩ của Hỗn Tuyết lao về phía bọn Golem Xác sống.

Mỗi khi các hiệp sĩ vung giáo, cơ thể của từng con Golem Xác sống lại vỡ tan như băng.

Bọn Golem Xác sống hét lên và phản công.

Tuy nhiên, với cơ thể đã bị đông cứng, chúng không thể tấn công các hiệp sĩ một cách bình thường được nữa.

'Bất kể có nhìn bao nhiêu lần thì đó cũng là một thứ sức mạnh quá khủng khiếp.'

Hàn khí của Hỗn Tuyết có khả năng đóng băng không chỉ các vật thể mà còn là cả mana.

Đối với những sinh vật bất tử được cung cấp năng lượng bởi mana hắc ám thì đó chẳng khác gì chất độc.

'Mình không thể sao chép các khả năng của các giáo phái.'

Damien là một thiên tài hiếm có, nhưng mà anh cũng không phải là toàn năng.

Anh không thể sao chép các khả năng mà các giáo phái sử dụng. Đó là một sức mạnh hoàn toàn khác với ma thuật.

"Ấn tượng lắm đúng không?"

Một giọng nói vang lên bên cạnh anh. Khi anh quay đầu lại thì nhìn thấy Sanus đang tiến đến gần.

Làn da trắng như tuyết và mái tóc bạch kim thẳng tắp.

Vẻ ngoài thánh thiện của cô cứ như hiện ra từ ngọn lửa thánh.

"So với các giáo phái khác thì Hỗn Tuyết cũng rất mạnh~. Chỉ có một khuyết điểm là lòng tự trọng của họ quá cao mà thôi~."

Sanus khẽ cười khúc khích.

"Tôi cũng biết tại sao anh ta lại bảo cậu đừng ra tay. Chính là vì lòng tự trọng của anh ta. Cậu đã một mình hạ gục con Golem Xác sống xuất hiện ở lối vào còn gì."

Đó là một lý do khá nực cười đối với Damien. Nếu như những gì cô nói là sự thật thì đó không gọi là lòng tự trọng mà phải gọi là ngu ngốc.

"... À, nhưng mà cậu giết nó dễ dàng quá. Nó là một sinh vật do những pháp sư hắc ám bẩn thỉu tạo ra mà. Lẽ ra cậu nên lấy nội tạng của nó ra và chặt thành từng mảnh rồi mới giết nó chứ."

Sanus lẩm bẩm trong sự buồn bã và nhìn Hỗn Tuyết đang chiến đấu.

Nghe thấy những lời đó, Damien nhìn Sanus với vẻ mặt ghê tởm.

‘Cực Quang, bà lão điên khùng đó, xem ra đệ tử của bà ta cũng không được bình thường cho lắm.’

Damien đã chiến đấu với tất cả các trưởng lão.

Trong số Ngũ Đại Trưởng Lão, người mạnh nhất chính là Cheongyeum, nhưng mà người phiền phức nhất lại là Cực Quang.

Cực Quang có thể được gọi là cuồng tín nhất trong số những kẻ cuồng tín.

Đến mức những hiệp sĩ khác khi so với bà ta không khác gì vô thần.

‘Nghĩ lại thì không chỉ có Cực Quang. Tất cả những hiệp sĩ của Vô Thương đều điên rồ như thế cả.’

Trong khoảng thời gian còn làm Tử Kị sĩ, đã có hàng chục Hiệp sĩ của Vô Thương tự hủy để giết Damien.

“Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu, cậu Damien.”

“Được rồi, không sao đâu. Chúng ta còn nhiều vấn đề lớn hơn ở phía trước mà, cẩn thận không có gì là sai cả.”

Damien nói một cách thờ ơ.

Anh không vui khi Sanus đứng về phía cơn Hỗn Tuyết. Nhưng mà anh không hề oán giận.

“Tôi chưa từng thấy ai chiến đấu như cậu hết, cậu Damien.”

Sanus nhìn Damien bằng đôi mắt lấp lánh như những vì sao.

Đó là ánh mắt mà anh đã từng thấy ở đâu đó trước đây. Một linh cảm chẳng lành thoáng qua trong tâm trí Damien.

“Tôi có một câu hỏi. Cậu không muốn trở thành một hiệp sĩ sao?”

“Không, tôi không muốn.”

Damien trả lời thẳng thừng.

“Tại sao không chứ? Nếu như cậu trở thành một hiệp sĩ thì cậu sẽ là đại diện cho cơn thịnh nộ của Chúa trời. Đó là một điều rất đáng trân trọng đấy.”

“Thật ra tôi vẫn còn quá kém cỏi để đại diện cho cơn thịnh nộ của Chúa trời.”

“Tôi không thể tin là cậu lại lo lắng như vậy đấy… Nhưng mà đừng lo. Nếu như có thiếu sót thì cậu có thể lấp đầy kia mà. Nhân tiện, có một khóa học cấp tốc đặc biệt kéo dài sáu tháng về Kinh thánh dành cho những người ngoài của Vô Thương sắp được tổ chức đấy.”

Sanus vẫn không dễ dàng từ bỏ. Damien bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

“Và nếu như cậu trở thành một hiệp sĩ thì tình trạng thiếu mana của cậu sẽ được giải quyết.”

Những lời nói đó đã phá vỡ sự buồn tẻ trong chốc lát.

Đúng như Sanus đã nói, điểm yếu của Damien chính là thiếu mana.

Anh đã uống thần dược và luyện tập các kỹ thuật tu luyện mana mỗi ngày, nhưng mà anh vẫn còn đang ở trong tình trạng thiếu hụt mana.

Không ngờ cô có thể nhìn thấu nó một cách chính xác như vậy.

“Cậu không tin tôi sao?”

Có vẻ như cô nghĩ ánh mắt của Damien chính là ánh mắt của sự nghi ngờ và bắt đầu giải thích.

“Các hiệp sĩ sẽ nhận được thần lực dựa theo đức tin của họ. Mỗi khi họ tiêu diệt những pháp sư hắc ám bẩn thỉu thì các vị thần ban cho họ thần lực.”

Các hiệp sĩ được tăng cường thần lực theo một cách khác với các kị sĩ.

Cầu nguyện, làm việc thiện, phục vụ cho Chúa trời,...

Có rất nhiều cách khác nhau, nhưng mà cách hiệu quả nhất chính là tiêu diệt các pháp sư hắc ám.

Bằng cách tiêu diệt các pháp sư hắc ám và dâng chúng lên cho các vị thần, thần lực của họ sẽ tăng lên.

Nhưng mà đó không phải là lựa chọn đặc biệt hấp dẫn đối với Damien.

‘Mình không thể phục tùng Giáo hội chỉ vì thiếu mana được.’

Trở thành hiệp sĩ đồng nghĩa với việc phải giải quyết quá nhiều thứ phiền phức.

Hơn hết thì vấn đề thiếu mana sẽ được giải quyết theo thời gian.

Tất cả những gì anh cần phải làm chính là hoàn thiện kỹ thuật tu luyện mana của mình và uống thêm thần dược.

Ngay cả việc hấp thụ trái tim của Tinh linh cũng sẽ cung cấp cho anh một lượng mana khổng lồ.

“Thế nào? Không phải là hấp dẫn lắm sao? Nếu như cậu Damien muốn thì chúng tôi có thể rửa tội cho cậu ngay bây giờ…”

“Sanus, cô đang làm cái gì vậy? Tại sao cô lại muốn đưa Damien đi!”

Khi đó, Margata đột nhiên hét lên.

“Margata, chuyện cậu Damien thuộc về đâu không quan trọng. Điều quan trọng là kỹ năng của cậu Damien được sử dụng để tiêu diệt các pháp sư hắc ám, có phải không?”

“Cô đang nói nhảm cái gì vậy. Cậu đã bắt được bao nhiêu hiệp sĩ bằng cách đó rồi? Và đã bao nhiêu lần cô phàn nàn rằng các giáo phái khác thiếu nhân lực hả!”

Margata đẩy Sanus.

“Đừng nói nữa, mau quay trở lại với giáo phái của mình đi.”

“Cậu Damien, chúng ta nói chuyện sau nhé.”

“Tôi đã bảo là đi ngay đi mà!”

Margata nhấc Sanus lên và hướng về phía Vô Thương.

Khi Sanus biến mất, Damien thở phào nhẹ nhõm.

“… Cậu Damien.”

Agnes nhìn Damien với vẻ mặt tối sầm.

“Khi tôi cố gắng thuyết phục cậu, cậu đã từ chối một cách kiên quyết. Vậy tại sao cậu lại không thể từ chối Sanus?”

Giọng nói của Agnes đầy oán giận.

Đối với Damien thì đó là một lời phàn nàn vô lý. Không phải là Damien không thể từ chối, chỉ là Sanus vẫn kiên trì mặc cho Damien từ chối mà thôi.

"Tôi cứ nghĩ là cậu Damien sẽ không nhượng bộ Sanus chứ."

"Nhưng mà ý cô nói bắt hiệp sĩ là sao? Không phải chỉ những hiệp sĩ đã thức tỉnh khả năng đặc biệt mới có thể gia nhập các giáo phái hay sao?"

Để thay đổi chủ đề, Damien hỏi một câu hỏi. Agnes trả lời với vẻ mặt khó chịu.

"Những hiệp sĩ bình thường cũng có thể gia nhập với lý do là tuân theo giáo lý của các giáo phái. Khi đó thì họ có thể nhận được sự hỗ trợ của giáo phái. Tuy nhiên họ cũng có nghĩa vụ giúp đỡ giáo phái khi cần thiết."

Đó là lý do Margata lại tức giận đến như vậy. Sanus đã cướp đi tất cả những hiệp sĩ giỏi.

"Cậu Damien, Sanus có thể là một người tốt, nhưng cậu không được nghe lời cô ấy. Suy cho cùng thì đức tin là..."

Agnes bắt đầu bài giảng của mình với vẻ mặt nghiêm trọng.

Đột nhiên có điều gì đó đã thu hút sự chú ý của Damien.

Damien rút thanh Thánh Kiếm của mình ra. Anh vung thanh Thánh Kiếm với một lực cực mạnh.

Luồng Linh khí giải phóng lướt qua trần, tường và sàn nhà. Máu phun ra từ các vết nứt.

– Kieak!

– Kieeak!

Cùng với một tiếng hét, có thứ gì đó lao ra từ các bức tường.

Chúng là những con Golem Xác sống với lớp giáp dày như côn trùng.

“Cái, cái… cái gì thế!”

“Có phục kích! Bọn golem Xác sống xuất hiện sau lưng chúng ta kìa!”

Các binh lính hoảng sợ và hét lên.

‘Chắc hẳn chúng là những tên có khả năng tàng hình.’

Damien kiểm tra những con Golem Xác sống. Không ai có thể nhìn thấy chúng từ khoảng cách gần như vậy.

Có vẻ là chúng có khả năng hòa nhập với môi trường xung quanh.

‘Nhưng mà điều đó không có nghĩa là chúng thiếu khả năng chiến đấu.’

Lớp giáp bao quanh cơ thể chúng trông khá cứng cáp. Có vẻ là rất khó để đối phó với chúng.

Damien nâng cao luồng Linh khí để đối phó với những con Golem Xác sống.

“Cậu Damien, xin hãy nghỉ ngơi đi.”

Agnes ngăn Damien lại. Cô giơ ngón tay lên và nói.

“Tôi sẽ xử lý chúng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương