Chương 58: Nghỉ Ngơi (1)

 

Ba ngày sau, Damien và những người bạn đồng hành của mình đã đến được dinh thự Haksen.

“Damien! Abel!”

Tử tước và phu nhân vội vàng chạy ra cùng nhau khi nghe tin Damien và Abel đã về đến nơi an toàn.

“Chúng ta nghe đồn về là đã có pháp sư hắc ám xuất hiện tại giải đấu thương, các con không biết chúng ta lo lắng như thế nào đâu. May mắn là cả hai con đều bình an vô sự rồi!”

Tử tước Haksen dang rộng vòng tay ôm lấy Damien và Abel.

“Damien, con đã hoàn thành xong giải đấu an toàn rồi sao? Con có bị thương ở đâu không?”

Phu nhân nhìn anh với vẻ mặt lo lắng.

“Con không sao hết mẹ à, với lại con còn giành chiến thắng trong giải đấu nữa đấy.”

Tuy là không có lễ trao giải nhưng mà anh đã yêu cầu Bá tước Copperhead tuyên bố anh là người chiến thắng.

Thật ra điều đó cũng không quan trọng, bởi vì dù sao Damien cũng đích thực là người chiến thắng và có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy - bao gồm cả các quý tộc - đã chứng kiến ​​tận mắt cho nên nhất định sẽ không có vấn đề gì.

“Cái gì? Con thắng sao? Có thật không?”

Cha anh ngạc nhiên hỏi. Anh liền vui vẻ đáp lại.

“Ồ? Cha ngạc nhiên lắm sao? Cha không tin vào khả năng của con ạ?”

“Sao ta lại không tin được chứ! Hahaha, tuyệt vời! Thật sự rất tuyệt vời!”

Tử tước vui mừng khôn xiết và vỗ vai Damien thật mạnh.

“Chị đâu rồi ạ?”

“Louise có gửi thư nói là nó sẽ nghỉ ngơi thêm một thời gian rồi sẽ về.”

Damien hơi cau mày lại.

Louise đã rời khỏi dinh thự để đi gặp vị hôn phu của mình. Damien không thích vị hôn phu của Louise. So với Louise thì anh ta kém cỏi cả về ngoại hình lẫn khả năng. Damien mong sao Louise có thể gặp được người tốt hơn, nhưng mà mối quan hệ của họ quá bền chặt khiến cho anh không thể can thiệp.

“À mà, Abel, lời cầu hôn của con với tiểu thư Copperhead thế nào rồi?”

Tử tước Haksen hỏi, Abel đỏ mặt trả lời,

“Con, con đã thành công rồi ạ.”

“Vậy sao?”, khuôn mặt của Tử tước Haksen sáng lên cùng với một nụ cười, “Vậy thì chúng ta nên sớm đến gặp Bá tước thôi.”

“Chuyện đó… có lẽ không cần thiết đâu ạ.”, Abel do dự nói.

“Con đang nói cái gì vậy? Sắp xếp cho lễ cưới là một việc vô cùng phức tạp đó!”

“Phải. Nghĩ lại hồi đó… chúng ta cũng đã phải rất vất vả chuẩn bị cho ngày cưới.”

Hai ông bà bỗng nhiên hồi tưởng lại quá khứ.

“Cha, mẹ, ý con không phải vậy…”

“Em có thể ra ngoài chào mọi người được chưa?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên từ cỗ xe ngựa. Tử tước và phu nhân mở to mắt ra.

“Ồ, Olivia… chờ, chờ một lát đã…”

Trước khi Abel kịp ngăn lại thì cánh cửa cỗ xe ngựa đã mở ra. Olivia bước ra khỏi cỗ xe ngựa.

“Rất vui được gặp hai vị. Con là Olivia Copperhead.”

Olivia giữ nhẹ hai bên mép váy và cúi chào. Miệng của ông bà bất giác há hốc ra.

“Abel… ta, ta vừa nghe thấy… cái gì vậy?”

“Ồ, Olivia Copperhead? Tại sao con gái của Bá tước lại đến đây…”

Abel liếc nhìn Olivia, ý muốn hỏi rằng có thể nói hết toàn bộ sự thật không, Olivia khẽ gật đầu.

“Cha à, chuyện là…”

Abel giải thích chi tiết từ đầu đến cuối những gì đã xảy ra tại dinh thự của Bá tước Copperhead.

Nghe câu chuyện đó, miệng của hai ông bà lại càng há hốc hơn.

“Vậy nói tóm lại là giữa Damien và người yêu của Sofia đã có xảy ra xung đột?”

“Dạ đúng.”

“Người yêu của Sofia có thù hằn với Damien và đã sử dụng ma thuật hắc ám?”

“Dạ đúng.”

“Olivia đã nói cho Damien biết chuyện đó, và nó đã gọi Giáo hội đến trước?”

“Dạ.”

“Giáo hội đã đột kích đấu trường và bắt giữ tất cả những kẻ dị giáo?”

“Dạ.”

“Damien đã yêu cầu cuộc hôn nhân giữa Abel và Olivia cùng với một nửa tài sản, đổi lại là nó sẽ bảo vệ cho Bá tước?”

“… Dạ.”

Tử tước Haksen giơ hai tay lên ôm mặt.

“Damien!”

Tử tước đột nhiên hét lớn, Damien giật mình nhìn ông.

“Dạ?”

“Mày, cái thằng này! Chẳng phải đã hứa sẽ lặng lẽ quay trở về sao?”

“… Ồ, đúng rồi ha.”

Nhìn thấy phản ứng của Damien như thể đã quên hết mọi chuyện, Tử tước cảm thấy cả người mình như cứng đờ.

“Cha, con biết làm sao được chứ. Con cũng muốn làm một đứa con ngoan lắm, nhưng mà bọn họ gây sự trước thì con biết phải làm sao, con không thể nào chịu đựng được hết.”

Damien thở dài và nói.

Tử tước siết chặt nắm đấm, anh càng nói thì ông lại càng tức giận.

“Sau sự việc này thì dinh thự của chúng ta sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý. Con có biết chuyện này nguy hiểm như thế nào không?”

Do sự can thiệp của Giáo hội vào giải đấu thương mà Bá tước Copperhead đã mất đi danh tiếng của mình. Những vị khách quý tộc được mời đến sự kiện cũng bị ảnh hưởng.

Còn chưa hết, Bá tước giờ lại phải giao một nửa tài sản của mình cho Olivia Copperhead.

Từ giờ trở đi, Bá tước Copperhead sẽ không còn được gọi là một quý tộc lớn nữa.

Nói trắng ra thì là một quý tộc lớn đã sụp đổ vì Damien. Tên tuổi của gia đình Haksen giờ sẽ lan rộng khắp khu vực miền tây.

Nổi tiếng cũng không hẳn là điều tốt, lại còn khiến cho người ta dễ dàng tung tin đồn hơn.

“Trong tương lai sẽ có nhiều kẻ tấn công dinh thự của chúng ta. Có thể là do không thích sự nổi tiếng đột ngột của chúng ta, cũng có thể là muốn lấy đi danh tiếng của chúng ta. Chung quy lại là kẻ thù nhất định sẽ tràn vào.”

Liệu người ta có để cho một tảng đá nằm giữa đường yên hay không? Sẽ có nhiều lý do như phiền phức, rủi ro hay nguy cơ tiềm ẩn khiến cho người ta muốn phá hủy nó.

Tử tước cảm thấy không thoải mái ngay khi nghĩ đến điều đó.

"Cha không cần phải lo lắng về chuyện đó đâu. Nếu như ai đó dám gây sự với chúng ta, con nhất định sẽ xử lý kẻ đó để làm gương, sau đó thì những kẻ khác sẽ phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động thôi."

Damien nói một cách thản nhiên. Tử tước khẽ thở dài.

"Anh à..."

Phu nhân đặt tay lên vai chồng mình.

Đúng vậy, người duy nhất có thể hiểu được cảm xúc của ông chính là vợ ông.

"Bây giờ Abel và Olivia đã kết hôn rồi, và Olivia sẽ được thừa kế một nửa tài sản của Bá tước Copperhead... dinh thự của chúng ta sẽ trở nên to lớn không phải sao?"

Phu nhân nói với đôi mắt lấp lánh.

"Mỗi khi chúng ta đi họp mặt, mọi người đều nói là dinh thự của chúng ta nhỏ bé hay lạc lõng gì đó, đây là cơ hội để lên mặt lại với họ còn gì!"

“Em à… Đó không phải là chuyện quan trọng đâu…”

“Bây giờ dinh thự của chúng ta đã lớn mạnh rồi, phải nghĩ xem nên làm gì tiếp theo chứ. Còn chuyện gì quan trọng hơn nữa sao?”

Lời nói của bà khiến cho Tử tước thoát khỏi trạng thái thẫn thờ. Vợ ông nói đúng. Sự việc đã xảy ra rồi, cũng không thể nào thay đổi được nữa.

Mặc dù sự chú ý đổ dồn về dinh thự này vẫn là vấn đề đáng lo ngại, nhưng mà lợi ích họ có được còn nhiều hơn thế.

“Tiểu thư Olivia, ta xin lỗi vì đã để cô đứng lâu như vậy. Xin mời vào trong.”

“Không cần phải khách sáo với con đâu mẹ.”

“Ôi, mẹ, mẹ, cô ấy gọi tôi là mẹ kìa!”

Phu nhân vui mừng đến nỗi không biết phải làm gì.

“Cảm ơn cha vì đã chào đón con vào gia đình.”

“Ôi, cha sao…!”

Một nụ cười ấm áp hiện lên trên khuôn mặt của Tử tước khi nghe đến danh xưng xa lạ lại.

“Vào đi các con! Vào nhanh lên!”

“Con có thích món nào không? Cứ nói cho mẹ biết. Mẹ sẽ chuẩn bị cho bữa tối cho!”

Hai ông bà bước vào dinh thự cùng với Olivia. Hai anh em bị lãng quên bất giác liếc nhìn nhau.

“Chúng ta cũng vào đi.”

“… Dạ.”

Hai anh em cũng tiến về phía dinh thự.

Olivia Copperhead đã thích nghi với cuộc sống tại dinh thự của Tử tước Haksen nhanh hơn những gì họ nghĩ.

Cô không chỉ chiếm được cảm tình của Tử tước và phu nhân bằng sự dịu dàng của mình mà còn phá vỡ rào cản với những người hầu bằng cách giúp đỡ dinh thự đang thiếu nhân lực này.

“Cánh quạt trên cối xay gió đã mòn rồi, nếu như sửa chúng vào mùa đông này thì sẽ là thời điểm rất thích hợp đó.”

“Tôi nghe nói tiểu thư của gia tộc Silence đang mang thai. Sao không gửi một ít thức ăn ngon bồi bổ cho cô ấy nhỉ?”

“Vào mùa đông thì nhóm người du mục từ phương bắc sẽ đến để bán cừu và dê đó. Nếu như chúng ta mua chúng với giá rẻ vào thời điểm đó thì sẽ có thể kiếm được lợi nhuận lớn sau này.”

Không biết từ khi nào mà Olivia đã tiếp quản công việc của dinh thự. Cô đi khắp khu vực để giải quyết những bất tiện cho cư dân và đưa ra những gợi ý hữu ích.

“Nhờ có Olivia mà mọi thứ đã trở nên nề nếp hơn nhiều rồi.”

Trong bữa tối, Tử tước Haksen nói với vẻ mặt hài lòng.

Olivia bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng một cái gật đầu nhẹ.

“Những người hầu cũng nói như vậy đó. Họ rất biết ơn Olivia vì đã chăm lo tất cả mọi thứ.”

Khả năng của Olivia rất nổi bật và được hai ông bà khen ngợi rất nhiều lần.

‘Đúng vậy, cô ấy là một người phụ nữ có năng lực.’

Damien cũng đánh giá cao Olivia. Anh nhận ra hiệu quả công việc của cô không chỉ nằm ở những hành động mạnh mẽ mà còn nằm ở những khả năng đặc biệt của cô.

‘Abel đã có được một người bạn đời tốt rồi.’

Mặc dù Damien là con trai lớn nhưng mà anh không có ý định kế vị Tử tước Haksen. Anh dự định để lại tất cả cho Abel.

Anh không chỉ không hứng thú với việc quản lý khu vực mà còn có nhiều việc khác phải làm. Anh không thể bị ràng buộc như vậy được.

Đến khi Abel tiếp quản dinh thự, Olivia sẽ trở thành một chỗ dựa tuyệt vời.

Và trong lúc Damien đang suy nghĩ,

“Damien, cũng đã đến lúc con tìm một người tốt rồi.”

Nghe lời cha mình nói, Damien suýt chút nữa đã mắc nghẹn.

“Khụ! Khụ! Sao đột nhiên cha lại nói như thế?”

“Ta nói có gì sai sao? Đã đến lúc con nên cân nhắc đến chuyện kết hôn rồi.”

“Ông đâu cần phải nói đâu, chúng ta vẫn nhận được rất nhiều lời cầu hôn mà… lựa chọn trong số đó là được rồi không phải sao?”

Ngay cả mẹ anh cũng khéo léo thuyết phục anh bằng một nụ cười mang theo chút bí ẩn.

“Đối với con thì chuyện kết hôn có vẻ hơi quá sớm…”

“Con đang nói cái gì vậy? Đúng là có những cuộc hôn nhân muộn nhưng mà không có cuộc hôn nhân nào là sớm đối với đàn ông đâu.”

“Hơn nữa là một người đàn ông thì cần phải ổn định ở một nơi. Phải như vậy thì mới có thể an cư lạc nghiệp được.”

Ngay khi Damien bày tỏ sự từ chối, những lời thuyết phục của cha mẹ anh đã tuôn ra như thác đổ.

“Con cũng nên sớm tìm một người tốt đi. Abel sắp kết hôn rồi, nếu như con là anh trai mà bị bỏ lại thì sẽ không tốt đâu…”

“Nghe nói con gái của Tử tước Childe vừa hiền vừa có tài. Mẹ sẽ sắp xếp một cuộc gặp mặt cho con. Cô ấy cũng đã đến tuổi kết hôn rồi…”

Damien nghe những lời họ nói như bay từ tai này sang tai kia.

 

***

 

Sau khi ăn xong, Damien đi vào trong rừng. Anh định tập trung luyện tập cả ngày hôm nay. Tuy nhiên khi vừa đi đến khu rừng, anh không thể tập trung luyện tập được. Tâm trí anh quá đỗi phức tạp.

“… Kết hôn sao.”

Damien ngước nhìn lên bầu trời và lẩm bẩm.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó cả. Ý tưởng kết hôn và lập gia đình chưa bao giờ xuất hiện trong đầu anh.

“Mình không có ý định kết hôn. À, là chưa có ý định kết hôn.”

Damien thầm nghĩ.

“... Một kẻ giết người như mình thì không có quyền đó.”

Trong kiếp trước, khi còn là Tử Kị sĩ, Damien đã tàn sát rất nhiều người. Con cái, anh chị em, chồng, vợ, cha hay mẹ của ai đó.

Anh đã biến tất cả mọi người thành xác chết. Tất nhiên đó không phải là do anh lựa chọn. Nó xảy ra dưới sự thống trị của Dorugo. Tuy nhiên sự thật là anh đã giết họ vẫn không hề thay đổi.

“Vốn dĩ những chuyện như vậy là xa xỉ đối với mình.”

Anh không thể nghĩ đến chuyện kết hôn, bởi vì anh đã có quá nhiều trách nhiệm.

“Dorugo, tên khốn đó phải bị xé xác thành từng mảnh.”

Khuôn mặt của Damien méo mó như một bóng ma. Răng anh nghiến chặt vào nhau trong vô thức vì cơn giận dữ đang dâng trào.

“Lần này mình sẽ không giết hắn ta nhẹ nhàng như vậy nữa đâu.”

Anh phải lấy mạng Dorugo để có thể trả thù. Đó là cách để chuộc lại một chút lỗi lầm mà anh đã phạm phải trong kiếp trước.

Damien lại một lần nữa củng cố mục tiêu của mình. Bây giờ mục tiêu đã được đặt ra, đã đến lúc phải nỗ lực rồi. Damien đứng dậy để luyện tập.

Anh mở chiếc nhẫn không gian và lấy ra cuốn sách Liệt Nộ Quỷ Linh Thuật.

Liệt Nộ Quỷ Linh Thuật là một kỹ thuật cho phép tích tụ mana trong khi đang chuyển động. Nó cũng giúp tăng cường sức mạnh cơ bắp.

Nhược điểm duy nhất chính là khả năng hấp thụ mana hạn chế. Damien đã định sẽ khắc phục nhược điểm này bằng cách sử dụng Kỹ thuật Hấp thụ Tối cao.

"Kết hợp hai kỹ thuật tu luyện mana lại ta sẽ tạo ra một kỹ thuật khá tinh vi."

Để đạt đến cấp độ của Cao thủ, Damien cần phải hoàn thành một kỹ thuật tu luyện mana hoàn hảo.

Nếu như không có kỹ thuật tu luyện mana phù hợp thì không thể tiến lên các cấp độ cao hơn.

"Đúng rồi. Suýt chút nữa quên mất."

Damien lấy trái tim của Tinh linh ra khỏi chiếc nhẫn không gian.

Để hấp thụ trái tim của Tinh linh, anh cần phải liên tục truyền mana vào đó để hòa tan nó.

Kể từ hôm nay, Damien sẽ giữ trái tim của Tinh linh bên mình và liên tục truyền mana.

"Cũng lâu quá rồi, mình có nên cử động cơ thể một chút không nhỉ?"

Damien rút thanh Thiên Lý Kiếm ra. Sử dụng Liệt Nộ Quỷ Linh Thuật, anh vung thanh kiếm của mình.

Chẳng mấy chốc, Damien đã đắm mình vào quá trình luyện tập.

Quá trình luyện tập của Damien kéo dài cho đến tận tối mịt. Khi anh chuẩn bị cho thanh Thiên Lý Kiếm vào chiếc nhẫn không gian và trở về nhà thì,

“Thiếu gia! Thiếu gia!”

Victor từ đằng xa chạy đến, Damien hỏi với vẻ mặt bối rối.

“Có chuyện gì vậy?”

“C-có khách từ Giáo hội đến!”

Nghe Victor nói, Damien tỏ vẻ bối rối.

“Giáo hội à?”

“Phải, phải! Hiệp sĩ đã giúp đỡ chúng ta ở thành phố Landwalk lần trước đã đích thân đến!”

Là Agnes, đệ tử của Cheongyeom. Nghe thấy cô đến, Damien cất thanh Thiên Lý Kiếm vào chiếc nhẫn không gian.

Rồi anh quay trở về dinh thự cùng với Victor.

Agnes đang đứng trước dinh thự. Tuy nhiên bầu không khí khá là khác thường.

“Xin lỗi vì đã đột nhiên đến, cậu Damien.”

Agnes lên tiếng. Giọng điệu của cô cực kỳ u ám và đen tối.

“Hôm nay tôi đến để đưa ra một yêu cầu.”

“Yêu cầu?”

“Chúng tôi đã xác định được hầm ngục của Vua xác sống rồi.”

Khi nghe cô nói, đồng tử của Damien nhất thời giãn ra.

“Xin hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh để tiêu diệt cái ác.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương