Chương 55: Jacques Noiré (1)

 

Mặt trời lặn, Damien cho dừng xe ngựa và chuẩn bị cắm trại.

"Mọi người, mau đến dùng bữa đi.", anh ta gọi.

Victor đã chuẩn bị xong bữa tối. Sau khi lấp đầy dạ dày bằng đồ ăn do Victor nấu, cả đoàn quay về chỗ ngủ.

Để chuẩn bị cho mọi tình huống bất ngờ, Olivia ngủ bên trong xe ngựa, ba người còn lại ngủ trong túi ngủ ở bên ngoài.

Rồi khi đêm khuya đến.

Một bóng đen lặng lẽ tiến đến gần chỗ họ cắm trại, di chuyển kín đáo đến nỗi không thể nghe thấy tiếng bước chân.

Không một ai để ý đến kẻ đột nhập, tất cả đều chìm trong giấc ngủ say, chẳng hề biết đến mối đe dọa sắp xảy ra.

Kẻ tấn công từ từ rút con dao găm ra, lưỡi dao trắng lóe lên một thứ ánh sáng đáng quan ngại dưới ánh trăng.

Trước khi vung dao, kẻ đột nhập đếm số người ở nơi này, một người trong xe ngựa và hai người ở bên ngoài.

… Hai người sao?

“Tôi chờ đợi hơi lâu rồi đó.”

Một giọng nói vọng xuống từ phía trên. Kẻ đột nhập nhanh chóng ngước nhìn lên.

Có người nào đó đang ngồi trên nóc xe ngựa.

“Jacques Noiré, ông thật sự muốn giết tôi đến như thế sao?”, Damien Haksen chế giễu dưới bầu trời đêm.

“Làm sao ngươi biết ta sẽ đến đây?”, Jacques nói với giọng điều bình tĩnh, có vẻ như ông ta không hề bối rối mặc dù có chút bất ngờ.

“Moi móc bí mật của người khác không phải là thói quen tốt đâu.”

“Phải. Chẳng việc gì phải tiết lộ bản thân trước mặt người khác cả.”

Jacques khẽ gật đầu. Damien cảm thấy có chút bối rối.

“Thật là kỳ lạ. Tôi cứ nghĩ là ông sẽ tức giận và sẵn sàng tấn công ngay khi nhìn thấy mặt tôi chứ.”

“Tại sao ta lại phải tức giận với ngươi?”

Đáp lại câu hỏi bất ngờ đó, Damien trả lời với vẻ mặt bối rối.

“Tôi đã khiến cho ông bị truy đuổi mà, không nhớ sao?”

“Ồ, chuyện đó sao. Đúng là có hơi khó chịu, nhưng mà ta quyết định không để tâm đến chuyện đó rồi. Thật là phiền phức khi bị tổ chức đó truy nã, nhưng mà ta vẫn có thể thay đổi khuôn mặt và trốn thoát đến vùng ngoại ô của lục địa.”

Damien hơi nhíu mày lại.

Không ngờ ông ta có thể nói một cách thản nhiên về việc từ bỏ tên tuổi và danh tính của mình.

Qua hơi thở và giọng điệu thì có vẻ như Jacques đang nói thật.

Cảm giác như Damien cuối cùng cũng hiểu được tại sao anh lại cảm thấy khó chịu kể từ lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Ông ta là một kẻ thiếu đi thứ gì đó thiết yếu của một con người.

“Vậy tại sao ông lại đuổi theo tôi?”

“Để lấy vật phẩm mà ngươi đang sở hữu.”

“… Vật phẩm?”

Biểu cảm của Damien càng bối rối hơn. Anh cảm thấy câu nói này thật vô lý.

"Dù cho ngươi có giấu như thế nào thì cũng vô ích thôi. Chắc chắn ngươi đã có được vật phẩm mà một Cao thủ để lại. Thông qua những ký ức và kiến ​​thức được lưu trữ trong vật phẩm đó ngươi mới trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều như thế này."

"Tôi không có thứ gì giống như thế cả."

Damien đáp lại với vẻ mặt khó hiểu.

"Ngươi đừng hòng nói dối nữa. Nếu như không có vật phẩm đó thì ngươi giải thích như thế nào về sự tiến bộ nhanh chóng trong kỹ năng của ngươi đây?"

"Chẳng qua ta là một thiên tài thôi."

Một khoảng im lặng ngắn ngủi bao trùm lấy hai người.

Jacques khẽ liếm môi.

"Thật không ngờ ngươi có thể che giấu khuyết điểm của mình một cách kỹ lưỡng như vậy. Khá lắm. Ta cảm thấy khó chịu rồi đây."

"Sao cơ?"

"Ban đầu ta đã cân nhắc việc tha cho ngươi nếu như ngươi tự nguyện giao nộp vật phẩm đó ra, nhưng mà... với bản tính của ngươi như thế này thì ta không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Ta phải giết ngươi và lấy đi vật phẩm đó thôi."

Jacques vứt bỏ con dao găm và từ từ rút thanh kiếm đeo bên thắt lưng ra.

Không giống như một thanh kiếm thông thường, lưỡi kiếm của nó uốn lượn như sóng.

"Kho báu phải nằm trong tay người xứng đáng chứ."

Jacques xoay lưỡi kiếm. Cùng với một âm thanh kỳ lạ, dư ảnh của lưỡi kiếm vẫn còn đó trước khi biến mất hoàn toàn.

"Ta không thích giao nộp vật phẩm trong hòa bình."

Damien cười khẩy và nắm chặt thanh Thiên Lý Kiếm.

"Thật là nực cười."

Damien và Jacques Noiré lao tới gần như cùng một lúc.

 Âm thanh va chạm của hai thanh kiếm vang vọng trong không khí, không bên nào chịu nhường một tấc.

Tức thời, cả hai người đều lùi lại, nhưng mà ngay khi khoảng cách được nới rộng, Jacques lại lao về phía trước.

Ông ta nhắm vào mặt Damien.

Như thể đã lường trước được điều đó, Damien dễ dàng đỡ lấy thanh kiếm rồi nhắm vào cổ họng đối thủ.

Jacques cũng dễ dàng tránh được đòn tấn công của Damien.

Sau mỗi lần va chạm, những cái cây xung quanh rung chuyển, kèm theo tiếng động như sấm rền.

‘Quả nhiên là cấp trung có khác. Sử dụng sức mạnh hiệu quả thật.’, Damien thầm nghĩ.

Kẻ mà họ đã đối đầu trước đó, Yuran, là một pháp sư hắc ám cấp trung. Mỗi một cú đấm của hắn sẽ khiến cho động đất xảy ra và địa hình bị phá hủy.

Thoạt nhìn, các đòn tấn công của Jacques có vẻ kém hơn so với pháp sư hắc ám đó, tuy nhiên thực tế lại không phải vậy.

Nếu như Jacques muốn, ông ta có thể giải phóng sức mạnh hủy diệt to lớn hơn. Nhưng mà hiện tại ông ta tập trung toàn bộ sức mạnh đó vào thanh kiếm của mình.

Bằng chứng cho điều đó là những dấu vết thỉnh thoảng mà thanh kiếm của Jacques để lại xung quanh.

Bất cứ khi nào lưỡi kiếm lướt qua một thân cây, toàn bộ thân cây đều bị cắt đứt gọn gàng. Bề mặt cắt mịn đến mức có thể dùng làm gương.

Mặc dù không gây ra bất kỳ làn sóng xung kích nào có thể thấy được nhưng mà nó lại thể hiện lực cắt đáng kinh ngạc.

"Cũng may là mình đã niệm ma thuật lên người bọn họ trước đấy.", Damien liếc nhìn mọi người đang nằm trên mặt đất.

Ngay cả trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy mà họ vẫn chìm vào giấc ngủ sâu nhờ có ma thuật của anh.

Trong khoảng thời gian này, Damien định là sẽ che giấu khả năng thật sự của mình để tránh những rắc rối không đáng có. Anh không muốn tiết lộ trận chiến với Jacques Noiré cho bất kỳ ai.

"Chúng ta hãy thay đổi địa điểm thôi."

Tiếp tục chiến đấu ở đây sẽ làm tăng nguy cơ mọi người bị liên lụy.

Sau khi né tránh thanh kiếm của Jacques, Damien lao sang một bên.

"Ngươi định đi đâu?", Jacques Noiré đuổi theo. Hai người vừa băng qua khu rừng vừa vung kiếm.

Hàng chục cuộc đụng độ diễn ra trong một hơi thở. Âm thanh không khí bị cắt đứt liên tục vang lên.

'Ông ta đang sử dụng một kỹ thuật rất khó nắm bắt.', Damien phân tích kiếm thuật của Jacques Noiré trong suốt trận chiến và thầm nghĩ.

Đây không phải là một trận đấu có thể đảm bảo chiến thắng bằng cách vô hiệu hóa các kỹ thuật của đối thủ một cách trực diện.

Kỹ thuật của ông ta không ngừng nhắm vào điểm yếu của đối thủ, ngoan cố tấn công vào đó.

Và không chỉ đơn thuần là do tính cách của Jacques.

Mà là bởi vì bản chất ẩn chứa trong kiếm thuật mà ông ta đang thành thạo.

"Hửm?"

Damien cảm thấy sức mạnh ma thuật của Jacques dao động đáng kể. Điều đó cho thấy ông ta đang chuẩn bị một kỹ thuật nào đó.

"Cũng không tệ, nhưng mà bây giờ nên kết thúc rồi."

Jacques vung kiếm theo một đường thẳng.

Sức mạnh và ma thuật bao phủ trong thanh kiếm rất to lớn thế nhưng chuyển động của nó lại quá dễ dàng để chặn lại.

Tuy nhiên Damien đã chọn không ngăn chặn thanh kiếm. Thay vào đó anh đứng yên như thể đang chờ để bị chém.

Khi thanh kiếm của Jacques chạm vào đầu của Damien, thật kinh ngạc là nó lại biến thành ảo ảnh và biến mất.

Ngay sau đó một đòn tấn công âm thầm nhắm vào cổ Damien.

Anh đã nhận ra rằng đòn tấn công đầu tiên chỉ là một sự lừa dối và đòn thứ hai mới là thật.

Damien giơ kiếm lên để ngăn chặn đòn tấn công. Lực đẩy hất cơ thể anh về phía sau.

Jacques dừng đòn tấn công và nới rộng khoảng cách với vẻ mặt ngạc nhiên.

"... Thật không thể tin được. Một kị sĩ cấp thấp có thể chặn được đòn tấn công của mình như thế này sao."

Kị sĩ cấp trung và kị sĩ cấp thấp hoàn toàn cách biệt với nhau. Không chỉ về khả năng thể chất mà còn về sức mạnh ma thuật.

Tuy nhiên sự cách biệt quan trọng nhất giữa hai cấp bậc không phải là những khía cạnh này.

Mà là chiều sâu trong các kỹ thuật của họ.

Các kỹ thuật của một kị sĩ cấp trung sẽ giác ngộ sắc bén hơn nhiều so với các kỹ thuật của một kị sĩ cấp thấp.

Trong những trường hợp bình thường, một kị sĩ cấp thấp sẽ không thể đụng độ kéo dài như vậy với một kị sĩ cấp trung.

"Chưa hết, lại còn nhận biết được ảo ảnh sao."

Ảo ảnh mà Jacques Noiré vừa thể hiện không phải là một kỹ thuật thông thường.

Nó thuộc về kiếm thuật mà ông ta đã thành thạo. Ma Kiếm - một loại kiếm thuật sử dụng ma thuật để tạo ra ảo ảnh và nhắm vào điểm yếu của đối thủ. Đây là một trong những kiếm thuật khó khăn và đầy thử thách nhất để học và sử dụng.

"Tôi đã nói với ông rồi, tôi là một thiên tài, có nhớ không?"

Damien nói và chạm vào vai Jacques bằng lưỡi kiếm sắc nhọn của mình. Trong trận chiến, Damien đã nhận ra khoảng cách giữa tư thế đứng và dòng chảy ma thuật của Jacques, đồng thời nhận ra kỹ thuật của Ma Kiếm.

"Nếu như hiểu rõ thì chặn nó cũng dễ dàng thôi. Chỉ cần dựa vào các giác quan khác ngoài thị giác là được."

"Ông đang nghĩ cái gì vậy?", Damien hỏi khi thấy Jacques vẫn im lặng.

"Giờ thì ta hiểu rồi."

Sau nhiều lần suy ngẫm, Jacques Noiré gật đầu chậm rãi.

"Kiến thức thu được thông qua chỉ dẫn đó là rất to lớn. Mặc dù ngươi đang ở cấp thấp nhưng mà về mặt kỹ thuật thì ngươi đã đạt đến cấp trung rồi."

"Vẫn còn suy ngẫm về chuyện đó sao?"

"Xem ra ngươi đã có được một lượng kiến ​​thức đáng kể nhỉ. Ta thật tò mò không biết ngươi được chỉ dẫn như thế nào."

Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt Jacques, nhưng mà nó có vẻ gượng ép và khó chịu.

"Ta đã không cảm thấy phấn khích như vậy được một thời gian dài rồi. Hãy cho ta xem chỉ dẫn mà ngươi có được đi."

Jacques Noiré tăng sức mạnh ma thuật của mình lên. Kiếm khí của ông ta bắt đầu được bao phủ bởi một luồng Linh khí.

“Ngươi có biết sự cách biệt quyết định giữa một kị sĩ cấp thấp và một kị sĩ cấp trung là gì không?”

Linh khí của kị sĩ cấp thấp giống như bờm sư tử.

Còn linh khí của kị sĩ cấp trung dày đặc hơn nhiều, giống như bị khói bao phủ.

“Đó là sự kết tinh của Linh khí. Ngoài việc biểu hiện Linh khí thì còn phải biến đổi và định hình nó. Đó chính là bản chất của một kị sĩ cấp trung.”

Jacques tiến về phía trước. Vô số dư ảnh để lại ở nơi ông ta đi qua. Đáng ngạc nhiên là các dư ảnh không dừng lại ở vị trí ban đầu của chúng.

Chúng lao đi theo nhiều hướng khác nhau – một vài cái sang trái, một vài cái sang phải, và một vài cái thậm chí còn nhảy lên không trung.

Những dư ảnh rời đi không dừng lại mà phân tán trong không trung sau khi di chuyển một khoảng cách nhất định.

Jacques đi vòng quanh Damien, hàng chục dư ảnh bao quanh Damien, không để lại lối thoát nào cho anh.

"Để ta cho ngươi thấy khả năng của ta."

Một trong những dư ảnh lao về phía Damien. Damien không dựa vào mắt, anh sử dụng các giác quan khác để phán đoán.

Và các giác quan được kích hoạt đã xác nhận điều đó, rằng đó không phải là ảo ảnh mà là thật.

Damien giơ thanh kiếm lên ngăn chặn đòn tấn công. Một lực tác động mạnh đánh trúng vào người anh.

Tuy nhiên những gì anh cho là thật đã tan biến.

"Hả?"

Trước khi Damien kịp phản ứng, một dư ảnh khác tấn công từ phía sau. Một lần nữa, các giác quan của anh lại xác nhận nó là thật.

Damien xoay người lại và vung kiếm. Tuy nhiên lần này đó cũng là ảo ảnh.

"Thú vị lắm."

Damien không thể che giấu được sự thích thú của mình. Anh không ngờ giác quan của mình lại dễ dàng bị đánh lừa đến như vậy.

Trong kiếp trước, anh đã từng chạm trán nhiều kiếm sĩ, nhưng mà không ai có kỹ thuật Ma Kiếm kỳ lạ như vậy cả.

"Ấn tượng lắm phải không? Ta đã dành cả đời để hoàn thiện kỹ thuật này đấy."

Giọng nói của Jacques vang vọng qua khoảng trống giữa các ảnh ảo. Những ảnh ảo liên tục chuyển động khiến cho Damien hoang mang.

"Tất cả đều là giả, nhưng mà lại là thật. Với các giác quan của mình thì ngươi sẽ không thể biết được đâu là thật."

Những ảnh ảo đồng loạt chĩa lưỡi kiếm về phía Damien.

"Đến lúc kết thúc rồi."

Hàng chục ảnh ảo đồng loạt lao về phía Damien.

Nhìn cảnh tượng đó, Damien không khỏi mỉm cười.

"Thật là thú vị, nhưng mà chẳng có gì đặc biệt cả."

Những người lần đầu chạm trán với Ma Kiếm chắc chắn sẽ bị choáng ngợp bởi kỹ thuật bí ẩn biến ảo ảnh thành hiện thực.

Sự thật rằng Ma Kiếm không phải là một kiếm thuật phi thường đến như vậy. Nó còn thiếu sức mạnh hủy diệt so với trọng kiếm và tốc kiếm. Trọng tâm chính của nó là các đòn tấn công đâm. Đó chính là bản chất của kỹ thuật Ma Kiếm.

Thật trùng hợp, Damien sở hữu một kỹ thuật có thể chống lại Ma Kiếm một cách hiệu quả.

"Có vẻ như ngươi rất tự hào về kỹ thuật đó nhỉ."

Damien lướt tay qua thanh Thiên Lý Kiếm. Thanh kiếm bắt đầu rung động, phát ra một âm thanh cộng hưởng.

"Hãy phá vỡ ảo ảnh đó đi."

Damien búng thanh Thiên Lý Kiếm bằng ngón tay của mình.

Ám Kiếm – Kẻ hành quyết Tàn bạo.

 Âm thanh của thanh kiếm dường như xé toạc cả không gian.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương