Chương 50: Đấu Thương (3)

 

Khi lưỡi kiếm của Damien cắt qua lớp da cứng của con troll như một con dao nóng lướt qua bơ, Abel vô thức siết chặt nắm đấm.

Cảnh tượng đó thật sự tuyệt vời đến nỗi ngay cả Abel, người mà thường ngày vốn có thái độ điềm tĩnh, cũng không thể không cảm thấy một sự phấn khích dâng trào trong lòng.

Troll mặc dù được phân loại là quái vật cấp thấp nhưng mặt với nó cũng không phải là dễ dàng, bởi vì sức mạnh và sự ngoan cường của nó có thể dễ dàng áp đảo hầu hết các kị sĩ.

Thế như Damien lại có thể đánh bại một con quái vật như vậy chỉ trong một đòn.

"Abel, anh trai của anh... quả thật rất tuyệt vời."

Ngay cả Olivia cũng đang nhìn chằm chằm vào đấu trường trong sự kinh ngạc.

Thấy anh trai mình được công nhận, Abel cũng không khỏi mỉm cười.

"Ồ! Ta chưa bao giờ thấy một kỹ thuật như vậy cả!"

Bá tước Copperhead thốt lên và nhảy bật khỏi ghế.

“Cậu Abel! Con ngựa đó thuộc giống gì vậy? Làm sao nó có thể di chuyển nhẹ nhàng như vậy được?”

Bá tước Copperhead quay sang Abel và hỏi, Abel nhất thời cứng họng.

‘Nhưng mà, đó không phải là ngựa kéo sao?’

Nếu như trí nhớ của Abel không lầm thì chắc hẳn đó là ngựa kéo do cha cậu nuôi.

Vốn dĩ nó được dùng để cày ruộng hoặc là chở hàng nặng.

‘Nhưng mà làm sao nó có thể di chuyển như vậy?’

Abel thoáng bối rối. Khi đó Bá tước Copperhead liền nắm lấy tay Abel và nói.

“Có vẻ khó trả lời nhỉ! Nhưng mà làm ơn, hãy chuyển lời nhắn này đến cậu Damien có được không! Bảo cậu ấy bán con ngựa đó cho ta! Ta sẽ trả một nghìn vàng!”

“Không… đó là…”

“Hay là cho ta mượn nó làm ngựa giống không được sao? Xin cậu đó!”

 

[Ghi chú – ngựa giống là ngựa được dùng để sinh sản.]

 

Nghe lời yêu cầu của Bá tước Copperhead, Abel âm thầm đảo mắt.

Trong khi đó, Damien đã thành công săn hai con troll còn lại.

Và thế là anh đã hoàn thành trận đầu tiên của giải đấu thương với số điểm áp đảo.

***

“Anh! Những gì hôm nay anh thể hiện thật sự đáng kinh ngạc đó!”, Abel thốt lên trong sự ngưỡng mộ khi họ quay trở lại nơi ở.

Thái độ của Abel không giống như bản tính điềm tĩnh thường ngày của cậu.

“Em biết kiếm thuật của anh rất xuất sắc, nhưng mà không ngờ anh lại điều khiển ngựa tốt như vậy đó!”

“Ồ, gọi là điều khiển tốt thì còn quá khiêm tốn rồi. Nhảy lên cánh tay của con troll và chém nó chỉ trong một đòn! Tôi đảm bảo ngay cả nhân mã cũng không thể thực hiện được kỹ năng như vậy đâu.”

Không chỉ Abel mà ngay cả Victor cũng phấn khích lên tiếng.

Damien cười khúc khích với hai người họ.

“Nhưng mà, em có thân thiết hơn với Olivia không?”

Abel đột nhiên đỏ mặt khi anh nhắc đến Olivia.

Do màn thể hiện đáng kinh ngạc của Damien mà Abel không thể trò chuyện nhiều với Olivia.

Abel lại nói đến những gì đã xảy ra ngày hôm nay để đánh trống lảng.

“Cơ mà, anh à, Bá tước muốn mua con ngựa mà anh đã cưỡi đó. Nếu như không được thì ông ấy muốn mượn nó làm ngựa giống đấy."

"Cái gì? Tại sao ông ấy lại muốn mua ngựa kéo chứ?"

"Cái gì? Nó là ngựa kéo thật sao?"

Abel nói với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Vậy thì làm sao nó có thể di chuyển nhanh nhẹn như vậy? Mọi người đều nghĩ nó là một giống ngựa chất lượng cao đấy."

"Đó là vì kỹ năng của anh đặc biệt thôi."

Damien tự chỉ vào mình.

Abel nhìn Damien chằm chằm với vẻ mặt không tin.

Những chuyển động mà con ngựa đã thể hiện trên đấu trường không thể nào thực hiện được chỉ bằng kỹ năng cưỡi ngựa đơn thuần.

Không có con ngựa kéo nào trên thế giới này có thể chạy trên cánh tay của một con quái vật như vậy cả.

"... Được rồi, em hiểu rồi."

Tuy nhiên, Abel cũng không hỏi thêm nữa.

Cậu nghĩ nếu như là Damien thì điều đó hoàn toàn có thể.

“Em có nên giải thích với Bá tước như vậy không?”

“Không, như vậy thì kỳ lắm.”

Theo lời Abel nói thì có vẻ như Bá tước rất muốn con ngựa đó.

Anh muốn có một mối quan hệ tốt với Bá tước, vậy nên sẽ chẳng có lợi gì nếu như từ chối một yêu cầu như vậy.

“Nói với ông ấy là anh không thể bán con ngựa, nhưng mà anh sẵn sàng cho mượn nó làm ngựa giống.”

Những chuyển động đặc biệt của con ngựa hoàn toàn là nhờ Damien.

Bán con ngựa một cách liều lĩnh chắc chắn sẽ dẫn đến rắc rối, nhưng mà cho mượn nó làm ngựa giống thì không thành vấn đề.

Nếu như chỉ sinh ra một con ngựa tầm thường thì đó không phải là lỗi của Damien mà là lỗi của Bá tước vì đã không nuôi ngựa đúng cách.

“Nhớ nhắc ông ấy trả tiền cho xứng đáng đấy nhé.”

Đó cũng là một cách để lấp đầy ngân quỹ của gia đình họ.

***

Trận đấu thứ hai diễn ra vào ngày hôm sau.

– Grào!

– Grào.

Những con quái vật được chuẩn bị cho ngày hôm nay chính là Orc.

Hàng chục con Orc bị nhốt đằng sau song sắt đang nghiến răng nghiến lợi.

Các kị sĩ nhìn bọn Orc với vẻ mặt căng thẳng.

So với troll, Orc không phải là loài quái vật đặc biệt đáng sợ.

Nhưng khía cạnh đáng sợ của loài Orc sẽ được bộc lộ trong các trận chiến đồng đội.

Sức nóng của chiến trận, cái chết của đồng loại, mạng sống của kẻ thù.

Khi những yếu tố này hội tụ, loài Orc như được giải phóng sự man rợ và trở nên điên cuồng.

Và một khi đã điên cuồng thì chúng không màn đến tứ chi bị chặt đứt và vẫn sẽ bất chấp giết kẻ thù.

Đến mức chúng được đặt biệt danh là berserker.

"Trận đấu bắt đầu!"

Cùng với tiếng hét của Bá tước, song sắt mở ra và bọn Orc lao về phía các kị sĩ.

Các kị sĩ cũng cố gắng lao về phía bọn Orc. Nhưng mà có ai đó đã xông lên trước họ.

“Là cậu Damien!”

“Damien! Damien!”

Những quý tộc nhận ra Damien và lập tức reo hò.

Anh lao vào bọn Orc, bỏ lại các kị sĩ phía sau.

Khi anh đi ngang qua, một vài con Orc bị cắt cổ chỉ trong chớp mắt.

– Grào!

Bọn Orc vung gậy về phía Damien, cố gắng tóm lấy anh.

Như thể đã đoán trước, anh liền kéo dây cương.

Thật ngạc nhiên, con ngựa di chuyển sang bên cạnh, tránh được đòn tấn công của con Orc.

“Ng-ngựa có thể di chuyển như vậy sao?”

Thông thường ngựa chỉ có thể tiến về phía trước.

Di chuyển sang bên cạnh bằng cách bắt chéo chân là một kỹ năng mà chỉ những con ngựa thuộc giống đặc biệt mới có thể thực hiện. Việc này thậm chí còn không thể dạy thông qua quá trình huấn luyện.

Con ngựa di chuyển theo mệnh lệnh của Damien, né tránh những cây gậy.

Damien vung kiếm theo nhịp chuyển động của con ngựa. Mỗi cú vung là một con Orc bị giết.

– Grào!

Một con Orc nhảy ra từ phía sau Damien. Nó quyết tâm giết Damien ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống của chính mình.

Damien ra lệnh cho con ngựa mà không thèm ngoảnh đầu lại.

Con ngựa cong người và duỗi thẳng hai chân sau. Móng guốc của nó đập vào hàm của con Orc.

Xương hàm của con Orc vỡ tan và cơ thể nó bay đi rất xa.

– Grào!

– Grào…

Chỉ trong chớp mắt, gần hai mươi con Orc đã bị giết, khiến cho bọn Orc do dự không muốn lao về phía Damien.

Chúng rút lui với vẻ mặt thận trọng.

“Đi thôi! Tiêu diệt bọn Orc khốn kiếp này đi!”

Đúng lúc đó, những kị sĩ đến muộn đã tấn công bọn Orc.

Bọn Orc đã mất tinh thần cho nên sẽ bị hạ gục rất dễ dàng.

Damien lại tra kiếm vào vỏ. Anh đã giết đủ số Orc rồi.

Và như vậy, trận đấu thứ hai cũng kết thúc với chiến thắng áp đảo của Damien.

***

“Damien! Damien!”

Khi trận đấu thứ hai kết thúc, các quý tộc đều reo hò tên của Damien.

Các kị sĩ còn lại rút lui khỏi đấu trường với vẻ mặt thất vọng.

‘Chết tiệt.’

Trong số đó có Jackson.

‘Mình bị tên khốn đó làm nhục lại còn bị mọi người phớt lờ…’

Jackson Cutter đến đây để tạo dựng tên tuổi cho mình.

Nhưng mà thay vì đạt được mục tiêu thì anh ta lại bị mọi người phớt lờ.

Anh ta vô cùng tức giận, thật không thể chịu đựng được.

Nhưng mà điều khiến cho Jackson tức giận hơn bất cứ điều gì là cảm giác thất bại đang dâng trào trong lòng anh ta.

Những kỹ năng mà Damien thể hiện hôm qua và hôm nay thật đáng kinh ngạc.

Ngay cả Jackson cũng không thể không ngưỡng mộ.

Anh ta thậm chí còn không thể tưởng tượng được việc theo kịp Damien.

‘Thật là nực cười. Tên khốn đó mạnh hơn mình sao?’

Anh ta không muốn thừa nhận điều đó.

Nhưng mà sâu thẳm bên trong, anh ta cũng biết điều đó là sự thật.

Vậy cho nên cơn tức giận của anh ta càng dâng trào hơn nữa.

‘Sofia đâu rồi?’

Jackson thể hiện sự tức giận của mình khi nhắc đến tên Sofia.

Hôm qua cô đã đến gặp anh ngay sau khi trận đấu kết thúc nhưng mà hôm nay cô lại biến mất.

Jackson đi đến hàng ghế khán giả để tìm Sofia.

“Wow! Damien! Damien Haksen!”

Và cô đang ở đó, Sofia Russell, đang reo hò tên của Damien.

“…”

Lúc này, có điều gì đó đã tan vỡ trong trái tim Jackson Cutter. Tâm trí anh ta đã phải vật vã để hiểu được cảnh tượng đó, lồng ngực anh ta thắt lại vì đan xen giữa sự hoài nghi lẫn cùng đau đớn.

Mỗi tiếng reo hò của cô thốt ra đều giống như một con dao găm đâm sâu hơn vào trái tim đã tổn thương của anh ta.

Jackson cảm nhận được một luồng cảm xúc trái ngược dâng trào trong anh ta, cảm giác phản bội, ghen tức và mất mát sâu sắc.

Anh ta tự hỏi làm sao cô có thể dễ dàng quên đi tình yêu mà họ đã dành cho nhau? Khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh anh ta dường như tan biến, chỉ còn lại sự thật đau đớn rằng người phụ nữ đã từng yêu anh ta đang dần dần rời xa.

 

***

 

Sofia không thể rời mắt khỏi Damien.

Anh đã gây ấn tượng khi đánh bại bọn troll chỉ bằng một đòn đánh vào ngày đầu tiên, nhưng mà hôm nay anh lại càng gây ấn tượng hơn nữa.

Tàn sát được một bầy Orc với số lượng lên tới hàng chục con quả là một chiến công phi thường.

"Damien! Hãy nhìn sang đây nè!"

"Damien! Damien Haksen!"

Những quý tộc khác ngồi gần đó cũng reo hò tên của Damien.

Nhìn những khán giả ấy, Sofia cảm thấy tự hào.

Họ có biết không nhỉ?

Rằng Damien si tình cô đến như vậy.

"Haah… Anh Damien… Ở đâu ra người như anh ấy vậy chứ?", một tiểu thư quý tộc trẻ ngồi bên cạnh Sofia đột nhiên lên tiếng.

"Mình đã quyết định rồi. Mình sẽ nhờ cha sắp xếp cuộc hôn nhân với gia đình Haksen.”

Giọng nói từ đâu đó đột nhiên vang lên khiến cho tâm trạng cô trở nên tồi tệ.

'Sắp xếp cuộc hôn nhân? Thật là nực cười. Cô gái xấu xí đó nghĩ mình là ai mà dám cạnh tranh với mình chứ?'

Kể từ hôm qua đã có nhiều người phụ nữ bắt đầu thể hiện sự quan tâm đến Damien Haksen.

May mắn là trong số những người phụ nữ ở đây không có ai xinh đẹp như Sofia.

Nhưng mà cô không thể cảm thấy thoải mái được.

Khách quan mà nói, Sofia và Damien hiện tại không có bất kỳ mối quan hệ nào.

Vẫn có khả năng anh sẽ từ bỏ cô và chọn một người phụ nữ khác.

Sofia tưởng tượng đến việc Damien ở bên cạnh một người phụ nữ khác.

Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến cho cô tức giận và cơ thể cô run rẩy.

‘Không… Mình không thể để điều đó xảy ra được.’

Không giống như Damien trước đây, Damien hiện tại quá trân quý để có thể vuột mất vào tay một người phụ nữ khác..

Điều may mắn nhất là Damien vẫn còn tình cảm với cô.

‘Nhưng mà mình có Jackson rồi…’

Cô bị giằng xé giữa hai người họ.

Đột nhiên cô cảm thấy có ai đó nhìn mình và quay đầu lại. Và rồi cô thấy Jackson đang đứng trên hàng ghế khán giả.

Chỉ đến lúc này cô mới nhớ ra rằng mình đã không đến gặp anh ta vì tâm trí đang mãi bận tâm đến Damien.

“J-Jackson!”

Cô vội vàng đứng dậy.

Jackson quay ngườilại và đi xuống dưới khán đài. Sofia vội vã đi theo anh ta.

“Jackson, đợi đã! Jackson!”

Cô với tay nắm lấy tay Jackson nhưng mà anh ta đã hất tay cô ra.

“Sofia, em đang làm gì vậy?”

“Ý-ý anh là sao?”

“Cổ vũ cho Damien trong khi anh ở đây sao? Em bị mất trí à?”

Lời chỉ trích của Jackson khiến cho vẻ mặt Sofia đỏ bừng lên vì xấu hổ và ngượng ngùng.

“Em đã làm gì sai sao? Ủng hộ một kị sĩ thi đấu tốt chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”

Nhưng mà Sofia trốn tránh thừa nhận lỗi lầm của mình.

“Em vừa nói cái gì?”

“Jackson, đừng hẹp hòi như vậy chứ. Chẳng qua là anh ghen tị vì Damien đang nhận được mọi sự chú ý mà thôi.”

Vẻ mặt Jackson Cutter căng thẳng khi nghe những lời cô nói.

“Sofia…!”

“Hơn nữa bây giờ anh có tư cách gì để ghen tị với Damien? Anh còn chẳng thi đấu tốt trong giải đấu thương nữa.”

Sofia nghĩ rằng đã đến lúc phải dừng nói rồi.

Tuy nhiên khi cánh cổng ngôn từ đã mở ra, Sofia cảm thấy như mình bị cuốn vào một trận mưa trút nước, mỗi một giọt nước là một dòng thác dồn nén không ngừng, không thể ngăn cản đang trào ra như một dòng sông tràn ngập trong tâm trí cô.

"Jackson, suốt thời gian qua anh đã nói gì với em? Anh nói rằng anh là người giỏi nhất. Nói rằng những người đồng trang lứa không ai có thể đánh bại anh. Vậy thì những chuyện này là sao đây?"

Khi Jackson nói với cô rằng anh ta sẽ tham gia giải đấu đấu thương, cô đã rất phấn khích.

Cô hy vọng được nhìn thấy Jackson Cutter tỏa sáng trong giải đấu thương.

Và được nhìn thấy mình ở bên cạnh anh, chia sẻ sự chú ý và tiếng reo hò.

"Thay vì đổ lỗi cho em thì hãy nghĩ về những gì anh sẽ làm trong trận đấu ngày mai trước đi."

Sofia lướt ngang qua Jackson và biến mất.

Jackson nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sofia với vẻ mặt vô hồn.

"Chuyện này... Chuyện này..."

Chẳng mấy chốc, cơn giận bùng lên và chạm đến đỉnh điểm chỉ trong tích tắc.

Ngay khi cơn giận dữ sắp làm lu mờ phán đoán của anh ta, một giọng nói vang lên từ phía sau.

"Trận đấu đã kết thúc rồi."

Ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của Jacques Noiré, cơn giận của anh ta đã lắng xuống ngay lập tức.

Jackson quay người lại và cúi đầu.

"... Sư phụ."

Jackson không thể ngẩng đầu lên.

Jacques Noiré đã ra lệnh cho anh ta phải thắng giải đấu thương.

Bản thân anh ta không chỉ không thực hiện được mệnh lệnh mà còn không tạo ra được bất kỳ tác động nào trên đấu trường.

“Đúng là một màn thể hiện tệ hại. Cả hôm qua và hôm nay.”

Jacques Noiré không nói một lời an ủi nào.

“Quả nhiên, phán đoán của ta là đúng. Với kỹ năng của ngươi thì ngươi không thể đánh bại được Damien Haksen.”

Jackson cắn môi trước lời nói của sư phụ mình, nhưng mà đó là sự thật cho nên anh ta không thể phản bác lại.

“May mắn là ta đã chuẩn bị cho việc này. Nếu không thì kế hoạch của ta sẽ hỏng mất.”

Jacques Noiré quay người lại và nói.

“Đi theo ta.”

“Dạ? Người định đi đâu?”

Ông ta trả lời câu hỏi của Jackson Cutter một cách bình thản.

“Đi chuẩn bị hôn sự giữa ngươi và Olivia Copperhead.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương