Chương 36: Quay Trở Về (2)

[Dịch giả: Vân phi nương nương]

[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]

 

Damien hét lên với những binh lính:

"Bỏ hành lý xuống và lên ngựa ngay lập tức! Chúng ta phải rời khỏi nơi này!"

Giật mình vì âm thanh đột ngột đó, những binh lính vội vàng tuân theo mệnh lệnh của Damien.

"Các kị sĩ cũng mau lên ngựa đi."

Damien chỉ về phía hai kị sĩ.

Tuy nhiên một trong những kị sĩ lại do dự hỏi: "Cậu Damien, nếu như đến giúp ngài Sebastian ngay bây giờ thì có thể..."

Damien đấm vào mặt kị sĩ đó khiến cho anh ta chết lặng.

"Một kị sĩ cấp thấp như anh can thiệp vào trận đấu giữa những kị sĩ cấp trung thì có giúp ích gì không? Chỉ có gây cản trở thêm mà thôi."

"Nhưng mà cậu..."

"Đừng nói nhảm nữa, mau lên ngựa đi. Anh định để tất cả những binh lính ở đây chết hay sao?"

Nỗi sợ hãi bao trùm các binh lính, và những kị sĩ sau khi nhận thấy sự lo lắng của họ đã ngay lập tức gật đầu.

"... Tôi hiểu rồi. Chúng ta đi thôi."

"Các ngươi định đi đâu?" 

Một giọng nói lạ đột nhiên vang lên, các kị sĩ ngạc nhiên quay đầu lại.

Có một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ đứng cách đó không xa. Người đàn ông trông khá bình thường còn người phụ nữ lại sở hữu một vẻ đẹp đáng kinh ngạc.

Tuy nhiên những binh lính không mấy chú ý đến vẻ ngoài của người phụ nữ. Chính sự bí ẩn tỏa ra từ hai con người này mới khiến cho họ bối rối.

"Các ngươi là ai?"

Damien đối mặt với hai người đó và hỏi. 

Người đàn ông cười khúc khích và trả lời: "Thật ra đây là câu hỏi mà bọn ta không hề muốn trả lời. Bọn ta muốn giữ bí mật danh tính của mình."

Rồi hắn ta tiếp tục nói.

"Mục tiêu của bọn ta là Damien Haksen. Bọn ta sẽ không làm hại những người khác nếu như các ngươi chịu giao nộp hắn ta và rời đi trong hòa bình."

Khi nghe thấy điều đó, các kị sĩ hét lên mà không hề do dự:

"Vô lý! Ngươi nghĩ bọn ta sẽ nghe theo những kẻ như ngươi sao? Cậu Damien Haksen là ân nhân của Công tước! Các ngươi nghĩ bọn ta sẽ bỏ rơi ân nhân của mình sao?"

Người đàn ông trung niên cười khẩy trước phản ứng của các kị sĩ.

“Thì ra đây chính là bản chất của kị sĩ sao… Chỉ đến khi thấy rõ sự yếu kém của mình thì mới tỉnh ngộ.”

Hắn ta giơ tay ra hiệu, giải phóng nguồn mana hắc ám xuống cánh tay. Những tia ma thuật hắc ám tỉ mỉ tạo thành những chữ rune phức tạp trên lớp da bên ngoài quần áo của hắn ta.

Vù! Vù!

Cùng với những âm thanh kỳ lạ, cơ thể người đàn ông bắt đầu biến dạng, xương và cơ bắp phát triển nhanh chóng. Chỉ trong chớp mắt, cơ thể bình thường của hắn ta biến thành một tên khổng lồ cao hơn ba mét. Làn da của hắn ta chuyển sang màu đỏ thẫm hoàn toàn, không hề giống da người mà giống như da của một sinh vật kỳ quái.

Kỳ lạ nhất chính là bốn xúc tu nhô ra từ lưng của hắn ta. Chúng dày như thân cây và phủ đầy vảy, tạo nên một hình ảnh hết sức ghê rợn.

Ngoại hình của người đàn ông biến đổi thật kinh hoàng, trông giống như một con quỷ bò lên từ địa ngục.

“… Giáo phái Berserk.”

Một trong những kị sĩ lẩm bẩm với vẻ mặt kinh hãi. 

Giáo phái Berserk bao gồm những kẻ sử dụng cơ thể của mình như một phương tiện cho ma thuật hắc ám.

Ma thuật hắc ám mà giáo phái Berserk sử dụng vượt xa khả năng tăng cường cơ thể thông thường, nó có thể kích hoạt cả những sự biến đổi sâu sắc. Thể chất thay đổi có thể biểu hiện thành những khả năng vượt qua cả giới hạn của con người, đạt đến cấp độ tương đương với quái vật.

Giáo phái Berserk nổi tiếng nhờ sở hữu khả năng chiến đấu cao nhất trong số các giáo phái ma thuật hắc ám.

"Bây giờ các ngươi đã cảm nhận được khoảng cách giữa chúng ta hay chưa?"

Mức độ biến đổi đã cho thấy được trình độ thành thạo Thuật Berserk của người đàn ông kia. Hắn ta đã tạo ra những phần hoàn toàn mới trên cơ thể của mình, bằng chứng cho thấy hắn ta là một pháp sư cấp cao.

Đối với các kị sĩ, một pháp sư Thuật Berserk cấp cao sẽ ngang hàng với một kị sĩ cấp trung. Đối mặt với một đối thủ đáng gờm như vậy, tỷ lệ đánh cược là rất bất lợi cho ba kị sĩ cấp thấp ở đây.

"Đây sẽ là lời đề nghị cuối cùng, các ngươi hãy giao nộp Damien Haksen và rời đi đi. Ta sẽ tha cho những ai lựa chọn bỏ chạy."

Vẻ mặt của hai kị sĩ kia trở nên tái nhợt. Bàn tay cầm kiếm của họ run rẩy.

“… Cậu Damien, chúng tôi sẽ giúp cậu.”

“Nếu như cậu ra lệnh thì chúng tôi sẽ tấn công ngay lập tức.”

Mặc dù tình hình như vậy nhưng mà họ vẫn không chọn cách bỏ chạy. Thay vào đó, quyết tâm của họ lại càng bùng cháy hơn.

Quay về phía các kị sĩ, Damien nói một cách nghiêm túc:

“Các người không thấy sao? Nếu như chúng ta chiến đấu thì tất cả mọi người đều sẽ chết đó. Hai người cũng mau chạy đi.”

“Chuyện đó không quan trọng. Mất đi danh dự còn đáng sợ hơn cả cái chết nữa.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Nghe họ nói vậy, người đàn ông kia lại cười khúc khích.

“Các người muốn cứng đầu có phải không? Thôi được rồi, chuyện đó không quan trọng. Ta cũng đã định sẽ giết hết các người ngay cả khi các người bỏ chạy rồi.”

Rồi hắn ta chỉ tay về phía sau. Không ai để ý nhưng mà người phụ nữ kia lúc này đang cầm một cây quyền trượng đen.

Ma thuật hắc ám bao quanh cây quyền trượng, và khi nhìn thấy nó, các kị sĩ thốt lên tỏ vẻ khinh thường.

“… Bọn chúng định sử dụng ma thuật hắc ám nếu như chúng ta bỏ chạy sao.”

“Bọn khốn đáng khinh đó…!”

Những lời nguyền rủa của các kị sĩ chỉ làm người đàn ông kia thêm thích thú.

“Cho cả ba người các ngươi một cái chết không đau đớn đã là quá tốt đối với các ngươi rồi. Bây giờ ta sẽ bắt các ngươi phải cầu xin được chết.”

Người đàn ông bắt đầu di chuyển, và các kị sĩ cũng rút vũ khí ra.

Không biết từ đâu mà Damien đã vung thanh kiếm cùn của mình vào sau gáy của hai kị sĩ. Bị tấn công bất ngờ, các kị sĩ ngay lập tức bất tỉnh.

Cả người đàn ông và những binh lính ở gần đó đều kinh ngạc khi nhìn chằm chằm vào Damien.

"Mang hai người này lên ngựa và chạy đi, chạy về phía dinh thự của Công tước."

Damien ra lệnh cho những binh lính. Khi nhìn thấy họ do dự, anh gầm lên, "Mau lên!"

Khi đó những binh lính mới vội vàng lên ngựa và nhanh chóng rời đi, biến mất vào trong khu rừng.

"Ta không nghĩ là ngươi sẽ hy sinh bản thân mình đó."

Người đàn ông trung niên cười khẩy.

"Nhưng mà vô ích thôi. Thuộc hạ của ta ở phía sau sẽ nguyền rủa bọn chúng. Tất cả bọn chúng sẽ chết trước khi rời khỏi khu rừng".

"Hy sinh sao? Ngươi lầm to rồi".

Damien đột nhiên lên tiếng.

"Chẳng qua là bọn họ cản đường ta mà thôi."

"Cản đường?"

"Đúng vậy, nếu như có ai đó ở đây thì ta không thể chiến đấu hết mình được".

Nói xong những lời đó, anh bắt đầu vươn vai một cách thoải mái, khiến cho vẻ mặt của người đàn ông kia hết sức hoang mang.

“Tên ngốc kiêu ngạo. Ta biết là ngươi kiêu ngạo, nhưng mà không ngờ là ngươi lại ngốc đến như vậy. Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi nghĩ mình có thể chống lại ta sao?”

“Ta biết chứ. Ngươi là pháp sư hắc ám của Yulan.”

Nghe Damien nói xong, đôi mắt người đàn ông kia mở to ra.

“Ngươi… ngươi… làm thế nào?”

“Phải, ta đã đoán sơ qua được mục đích của các ngươi rồi. Ban đầu ngươi đã muốn lợi dụng Chelsea Goldpixie để hạ bệ Công tước, và ngươi đã thất bại chỉ vì ta.”

Đồng tử của hắn ta nhất thời run rẩy, hắn ta không chỉ kinh ngạc vì danh tính của mình bị bại lộ mà còn vì mục tiêu cụ thể của hắn ta cũng đã bị phát hiện.

“Ernest Horowitz đã nói gì đó về việc giết Công tước, nhưng mà chắc chắn đó chỉ là lời nói dối. Hắn không có ý định giết Công tước.”

Damien vừa bẻ khớp ngón tay vừa nói.

“Bởi vì Công tước quá đáng sợ. Có thể các ngươi đang âm mưu kiểm soát Công tước bằng cách sử dụng ma thuật hắc ám lên người ông ta, nhưng mà ám sát một Công tước là một việc hết sức mạo hiểm. Vậy nên lý do các ngươi có mặt ở đây đã quá rõ ràng rồi. Mục tiêu thật sự của ngươi không ai khác chính là ta.”

Damien vươn cổ rồi nghiêng đầu từ bên này sang bên kia.

“Ta đã giết chết thuộc hạ và phá hỏng kế hoạch của ngươi, nhất định ngươi sẽ không để cho ta yên, nhất là khi ta đã tàn nhẫn như vây. Do đó để tiêu diệt ta mà ngươi phải nhờ đến sự giúp đỡ của Ernest Horowitz.”

Đối với Yulan, Ernest Horowitz chẳng qua chỉ là một quân cờ hữu dụng.

Bằng chứng nằm ở ma thuật hắc ám đang hoạt động tích cực bên trong cơ thể Ernest Horowitz. Giống như Guillaume Blackwing, Ernest Horowitz đã có được sức mạnh đáng sợ với cái giá phải trả là sinh lực của mình.

Tuy nhiên, Ernest Horowitz đang tiêu thụ sinh lực với tốc độ nhanh hơn nhiều so với Guillaume Blackwing.

Hôm nay hắn nhất định sẽ phải chết.

“Tại sao ngươi lại không tiết lộ danh tính của bọn ta trong khi ngươi đã biết rõ hả?”

“Nếu như ta tiết lộ thì chẳng phải tất cả các ngươi đều sẽ bỏ chạy hết sao? Vậy cho nên ta đã cố tình che giấu, để cho các người đến giết tôi.”

Người đàn ông nói với vẻ mặt như không thể hiểu nổi,

“Tại sao ngươi lại lôi bọn ta vào cái bẫy này? Ngươi có mục đích gì?”

“Không có mục đích gì cả. Chỉ là ta muốn tự tay giết các ngươi mà thôi.”

Damien căm ghét bọn pháp sư hắc ám, một khi đã phát hiện ra thì anh không thể không tiêu diệt bọn chúng.

Hơn nữa, Yulan là một tổ chức pháp sư hắc ám đã đụng chạm vào gia đình anh.

“Bây giờ ta đã giải đáp hết cho các ngươi rồi, chúng ta hãy ngừng lãng phí thời gian đi. Ta phải nhanh chóng giết các ngươi và đi giúp cho Sebastian Vincenzo nữa.”

Theo tính toán của Damien thì Sebastian Vincenzo sẽ không dễ dàng chết đến như vậy. Tuy nhiên cũng không thể nào tự mãn được, ta không bao giờ biết được những sự việc bất ngờ nào có thể xảy ra trong khi chiến đấu.

“Ta biết rõ ngươi là một kẻ điên mà.”

Người đàn ông nói với vẻ mặt khinh khỉnh.

“Dù sao thì quyết định giết ngươi quả là không sai. Bọn ta không thể để cho một kẻ biết danh tính của bọn ta sống sót được.”

Một nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên đôi môi hắn ta.

“Xin tự giới thiệu một cách trang trọng. Ta là Mustang Fury, thủ lĩnh của Yulan. Còn người kia là phó thủ lĩnh của bọn ta, Rebecca.”

Ánh mắt của Damien có hơi thay đổi. Mặc dù anh biết về Yulan, nhưng mà anh không ngờ thủ lĩnh và phó thủ lĩnh của bọn chúng sẽ xuất hiện.

Nhưng mà kế hoạch hạ bệ Công tước Goldpixie là rất mạo hiểm, vậy nên việc bọn chúng giao cho những kẻ nổi bật dẫn đầu cuộc tấn công cũng là điều dễ hiểu.

“Ta có thể ngăn chặn một mối nguy hại như ngươi, đây quả là ân sủng của ngài Archlich.”

Cơ thể Damien cứng đờ khi nghe thấy từ ‘Archlich’. Anh liền hỏi theo phản xạ.

“Archlich? Dorugo?”

Lần này đồng tử của Mustang Fury lại mở to ra khi anh nhắc đến cái tên đó.

“Làm sao ngươi biết tên của ngài ấy…”

Cùng với một tiếng tách, cơ miệng hắn ta bỗng nhiên khép lại.

Không có ai chạm vào hắn ta cả, mà là cơ bắp hắn ta tự co lại, và miệng hắn ta đã vô thức khép lại như thế.

…?

Hắn ta cố mở miệng ra nhưng mà lời nói không thể thốt ra được.

Mustang Fury không khỏi bối rối.

Cơ thể hắn ta đã làm trái với ý muốn của hắn ta và tự mình hành động.

“Ồ, chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Nghe thấy giọng nói đó, Mustang Fury nhìn Damien.

Chỉ đến lúc đó hắn ta mới hiểu tại sao miệng hắn lại khép lại.

Bầu không khí đã thay đổi.

Cho đến tận vừa nãy Damien vẫn luôn luôn bình tĩnh và nhàn nhã.

Nhưng mà lúc này mọi thứ đã khác.

Đằng sau ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Mustang Fury, một luồng không khí thù địch tỏa ra dữ dội.

Nó quá dày đặc đến nỗi hắn ta khó có thể nhìn thẳng vào mắt anh.

Cảm giác như thể hắn ta đang đưa mặt mình lại gần một hố lửa khổng lồ vậy.

Mustang Fury vô thức thở hổn hển.

Tất cả cơ bắp trong cơ thể hắn ta cứng đờ lại. Nếu như ta không thở một cách có ý thức thì hắn ta cảm thấy như hơi thở của mình sẽ ngừng lại.

"Ngươi là thuộc hạ của Dorugo sao?"

Một nụ cười xuất hiện ở khóe miệng của Damien.

Một cảm giác phấn khích hiện lên trong sự thù địch to lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương