Sự Trở Lại Của Tử Kị Sĩ Cấp Tai Họa
Chapter 34: Đồng Bằng Lá (4)

Chương 34: Đồng Bằng Lá (4)

[Dịch giả: Vân phi nương nương]

[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]

 

Trận đấu đã kết thúc với chiến thắng của Công tước.

Sau khi giành chiến thắng, điều đầu tiên Công tước làm là…

“Uống và tận hưởng thỏa thích đi!”

Tổ chức một bữa tiệc ngay trên vùng đồng bằng này.

Các động vật được mang đến trước đó đã bị giết mổ, và các thùng rượu đã được mở ra. Mùi thơm của thức ăn giờ đây đang lan tỏa trong không khí, tràn ngập khắp xung quanh.

“Có nhiều thịt và rượu lắm, sắp tràn ra ngoài rồi đây nè! Nào mọi người, hãy tận hưởng thỏa thích đi.”

Công tước cũng mời cả Hầu tước đến dự tiệc. Nhờ đó mà có cảnh tượng binh lính của Công tước ngồi một bên còn binh lính của Hầu tước ngồi bên còn lại.

Binh lính của Hầu tước dường như quên đi mối hận thù và đắm chìm trong bữa tiệc với thịt và rượu.

Chỉ cần nhìn vào cũng thấy có vẻ như Công tước đang cư xử rất hào phóng.

‘Đúng là một người hẹp hòi.’

Nhưng mà Damien đã nhận ra. Cuộc tụ họp này được Công tước sắp xếp để chế giễu Hầu tước cho đến giây phút cuối cùng.

Bằng chứng chính là biểu cảm của Hầu tước đang ngồi bên cạnh Công tước ngay lúc này.

“Hầu tước RyanBloom! Sao biểu cảm của ông lại như vậy? Có thể chúng ta đã cãi nhau nhưng mà mọi chuyện đã kết thúc, hãy quên đi và tận hưởng khoảnh khắc này cùng nhau đi chứ.”

Công tước vừa nói vừa rót rượu vào cốc của Hầu tước.

“Là người chiến thắng cho nên ta sẽ rót trước. Phải làm cho ra vẻ người chiến thắng chứ.”

Đáp lại lời nói của Công tước, Hầu tước tỏ vẻ ghê tởm như thể đã ăn phải thứ chết tiệt đó.

Rõ ràng là ông ta muốn rời đi ngay lập tức, tuy nhiên từ chối lời mời của người chiến thắng không phù hợp với phép xã giao của người thua cuộc.

Hơn nữa binh lính của Hầu tước cũng đang tận hưởng đồ ăn thức uống.

Không thể nào để phá vỡ bầu không khí này.

“Nào, uống đi!”

Cũng vì thể mà chỉ có Công tước là đang tỏ vẻ phấn chấn. Ông ta vui vẻ rót rượu vào cốc của Hầu tước hết lần này đến lần khác.

Damien nhìn cảnh tượng ấy mà cười khẩy.

‘Được rồi, vậy là giải quyết được vấn đề của mình rồi.’

Lý do anh can thiệp vào trận đấu giữa hai gia tộc là để giữ cho Hầu tước nằm trong tầm kiểm soát bằng cách ngăn chặn sự sụp đổ của Công tước.

Thất bại của Công tước trong trận đấu này vốn là khởi đầu cho sự sụp đổ của ông ta. Damien đã ngăn chặn những pháp sư hắc ám đang lên kế hoạch để kiểm soát Công tước và ngăn chặn sự sụp đổ đó.

Sau khi ngăn chặn được sự việc xảy ra, anh đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tuy nhiên

‘Chỉ còn lại bọn Yulan mà thôi.”

Việc Damien giết lãnh đạo của Yulan đã góp phần ngăn chặn kế hoạch tiêu diệt Công tước của bọn chúng.

Chắc chắn bọn chúng sẽ muốn giết anh, và anh hy vọng điều đó xảy ra, vì vậy anh đã liên tục tạo cơ hội cho bọn chúng.

‘Có thể bọn chúng sẽ xuất hiện trên đường trở về.’

Con người sẽ dễ bị tổn thương nhất ngay sau khi một sự kiện lớn kết thúc, trong lúc ta còn đang vui mừng.

Tình huống hiện tại chính là như vậy.

Damien chìm đắm trong suy ngẫm, bỗng nhiên có người tiến đến gần anh.

Quay đầu lại, anh nhìn thấy đó là Michael RyanBloom.

"Ồ, anh có phiền nếu như tôi ngồi ở đây không?"

Michael nói với vẻ mặt cứng đờ.

Thật bất ngờ khi Michael tiếp cận anh như vậy.

‘Mình cũng muốn nói chuyện chân thành với cậu ta một lần, nhưng mà không ngờ là một người như cậu ta lại tiếp cận mình trước.’

"Cứ tự nhiên."

Vẻ mặt của Michael sáng lên khi thấy Damien vui vẻ đồng ý.

Anh ta vui vẻ ngồi đối diện với Damien. Vẻ mặt anh ta ẩn chứa một niềm hạnh phúc không thể lý giải được, rồi anh ta khẽ mỉm cười.

"Tôi có thể gọi anh là anh Damien không?"

"Ồ, tất nhiên rồi. Vậy tôi có thể gọi cậu là cậu Michael không?"

"V-vâng, được chứ! Tôi rất vinh dự!"

Damien nghiêng cốc của mình để uống. Khi chiếc cốc cạn dần, Michael khéo léo nhấc một chai rượu lên và rót đầy cốc của Damien.

"Ờ, trận đấu vừa rồi làm cho tôi rất ấn tượng đó!"

“Ấn tượng sao?”

Damien không thể không hỏi trước câu nói bất ngờ đó.

“À, ý tôi là, trong suốt cuộc đời của mình, tôi chưa bao giờ nghĩ là sẽ tìm thấy một đối thủ đấy!”

Michael đỏ mặt nói, “Nhưng mà anh Damien, anh không giống như tôi… à không, tài năng của anh ấn tượng hơn nhiều so với một người như tôi!”

Lý do Michael sẵn sàng chấp nhận thất bại trong trận đấu cuối cùng không chỉ đơn giản là vì Damien mạnh hơn.

Mà là vì anh ta đã thoáng nhận thấy tài năng của Damien thông qua giác quan thứ sáu của mình.

Nhận ra rằng tài năng của Damien ở một cấp bậc hoàn toàn khác so với mình, anh ta đã nhanh chóng thừa nhận thất bại.

“Thế giới này quả là rộng lớn thật.”

Michael nói với vẻ mặt ngưỡng mộ.

Michael RyanBloom cũng là một nhân vật rất đáng gờm, bởi vì anh ta không hề tuyệt vọng cho dù đã cảm nhận được áp lực từ Damien.

‘Hoặc có thể là cậu ta cảm thấy cô đơn.’

Damien đã có một khoảng thời gian kinh hoàng khi bị Dorugo giam cầm trước khi nhận ra tài năng của chính mình phi thường đến mức nào.

Vậy nên anh không thể đồng cảm được với cảm giác của Michael.

"Cậu quá kiêu ngạo."

Và anh cũng không có ý định đồng cảm.

"Sao ạ?"

"Vừa nãy cậu mới nghĩ mình là người giỏi thứ hai có phải không?"

"L-làm sao anh biết?"

Ngay cả sau khi gặp được Damien, lòng kiêu hãnh của Michael vẫn còn nguyên vẹn.

Damien là người đứng nhất không thể chối cãi được.

Nhưng mà bản thân anh ta cũng chỉ đứng sau anh.

Mặc dù khoảng cách là tuyệt đối nhưng mà anh ta vẫn coi mình là đứng thứ hai.

"Như cậu đã nói đấy, thế giới này rộng lớn lắm. Tài năng của cậu có thể là rất hiếm, nhưng mà không có nghĩa là nó không tồn tại."

Sự tự tin của Michael không hoàn toàn vô căn cứ.

Đúng vậy, trong số những người giỏi nhất thì Michael cũng khá mạnh.

Sự thật vẫn là Michael RyanBloom sở hữu một tài năng sẽ để lại dấu ấn trong lịch sử.

Nhưng mà người để lại dấu ấn trong lịch sử nào chỉ có một hay hai người?

‘Ngay trong Đế quốc này cũng có ít nhất ba người có tài năng vượt trội hơn cậu ta.’

Ở kiếp trước, Michael Ryanbloom mới 25 tuổi đã bị một cô gái trẻ hơn anh rất nhiều đánh bại.

Sự việc đó đã thúc đẩy anh tiếp tục luyện kiếm và cuối cùng đã đạt đến trình độ cao thủ.

Nhưng mà ngay cả sau khi đã đạt đến trình độ cao thủ anh vẫn không thể đánh bại cô gái đó.

Cô gái đó sau này được biết đến với cái tên Nữ hoàng Kiếm thuật.

“Michael RyanBloom, đừng tự phụ, đừng kiêu ngạo,, đừng nghĩ mình là người giỏi nhất. Hãy nhớ rằng luôn luôn có người có thể vượt qua cậu.”

Michael nhìn Damien với vẻ mặt sửng sốt rồi thận trọng hỏi, “Anh Damien cũng có suy nghĩ như vậy sao?”

“Không, không hề. Tôi là người giỏi nhất.”, Damien trả lời.

“… Nhưng mà vừa rồi anh đã bảo tôi phải cẩn thận.”

Biểu cảm của Michael trở nên bối rối.

Nhưng mà sự thật Damien Haksen chính là người giỏi nhất, điều đó cũng đã được chứng minh trong kiếp trước của anh.

“Tôi tự coi mình là người giỏi nhất nhưng mà tôi không tự phụ. Tôi luôn luôn chuẩn bị và cảnh giác. Cậu có biết tại sao không?”

“Tôi không biết.”

“Bởi vì cậu không bao giờ biết được khi nào, ở đâu hay nguy hiểm nào có thể xảy đến.”

Trong kiếp trước, do một sự trớ trêu của số phận mà Damien đã gặp phải Archlich Dorugo và trở thành Tử Kị sĩ, dẫn đến sự hủy diệt của cả thế giới. Khi đó, anh thậm chí còn phạm phải tội ác tự tay giết chết chính gia đình của mình.

Vì thế nên khi Damien quay ngược thời gian, anh đã đưa ra một quyết định rằng phải luôn luôn chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất có thể xảy đến.

“Mặc dù tôi vẫn tự coi mình là người giỏi nhất nhưng mà nếu như tự mãn thì sao? Khi đó điều gì sẽ xảy ra?”

Damien nghiêng cốc uống một ngụm và nói thêm, “Michael RyanBloom, đừng tự phụ. Hãy cố gắng nhiều hơn nữa. Hãy trở nên mạnh mẽ hơn bây giờ.”

Lý do anh nói những lời này với Michael là để chuẩn bị cho tương lai.

Nếu như đến cuối cùng Damien vẫn không thể tìm thấy Dorugo thì sao?

Và nếu như Dorugo dẫn đầu đội quân xác sống tấn công thế giới này thì sao?

Khi đó, sức mạnh của Michael RyanBloom có ​​thể sẽ là một sự trợ giúp đáng kể.

"Tôi hiểu rồi... Tôi sẽ ghi nhớ.", Michael gật đầu.

"Nhưng mà đổi lại... tôi có một yêu cầu."

"Tôi nói như thế là vì cậu kia mà."

"Ờm, thì..."

"Thôi thì tôi cứ nghe trước đã."

Khi Damien nói xong, Michael ngay lập tức trả lời, "Tôi có thể gọi anh là anh trai không?"

Khi nghe được yêu cầu đó, Damien không khỏi sửng sốt.

"Ờm... tùy cậu thôi."

Cung vì thế mà anh đã vô thức cho phép anh ta.

Một nụ cười rạng rỡ nở ra trên khuôn mặt của Michael.

"Từ giờ trở đi, em sẽ trông cậy vào anh nhé, anh Damien!"

 

***

 

"Ồ, không ngờ hai người lại trở nên thân thiết như vậy đó."

Sau khi Damien vô tình có thêm một người em trai, cả Công tước và Hầu tước đều tiến đến gần họ.

"Thật tuyệt khi nhìn thấy bọn trẻ kết bạn với nhau, có phải không?"

Công tước cười khúc khích và quay sang nhìn Hầu tước, người vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị.

 

"Thưa ngài, sao ngài lại đến đây ạ?"

Damien lập tức đứng dậy. Ngay lúc này thì Công tước là chủ nhân của Damien, vì vậy trước mặt mọi người anh cần phải giữ phép lịch sự tối thiểu.

"Không sao đâu. Cứ ngồi đó đi. Tôi không thể để cho anh hùng vừa mới giành chiến thắng phải đứng một cách trịnh trọng như vậy được, đúng không Hầu tước?"

Đáp lại câu hỏi của Công tước, Hầu tước vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị.

‘Trông ông ta có vẻ khá khó chịu.’

Damien âm thầm chế giễu hành động của Công tước khiến cho Hầu tước khó chịu.

“Xin lỗi vì đã làm gián đoạn không gian uống rượu của cậu. Chắc là tôi sẽ phải quay lại sau khi cuộc họp với Hầu tước kết thúc thôi.”

“Cuộc họp sao?”

“Không phải chúng ta đã thỏa thuận là sẽ mở kho bạc của Hầu tước cho cậu vào để làm phần thưởng cho trận đấu hay sao?”

Do Michael RyanBloom đã rút kiếm ra ngay khi họ vừa gặp nhau cho nên có một chút thay đổi trong phần thưởng dành cho người chiến thắng. Nếu như Damien thắng trận đấu thì Công tước sẽ chiếm cứ vùng đất gần ỏ vàng và Damien sẽ nhận được một báu vật từ kho bạc của Hầu tước.

“Ta đã phải thuyết phục khá nhiều thì ông ta mới không keo kiệt nữa đấy.”

“Keo kiệt sao? Nếu như ông biết giá trị của những món đồ đó thì ông sẽ không nói như vậy đâu!”

“Nếu như đã thỏa thuận mở kho bạc ra thì cũng phải có thứ gì đó có giá trị tương tự như vậy chứ.”

Một cuộc cãi vã nhẹ xảy ra giữa hai người họ.

“Damien Haksen.”

Sau khi kết thúc, Hầu tước quay sang nhìn Damien.

"Đầu tiên là tôi xin lỗi cậu."

Nếu như thuộc hạ của Hầu tước nghe được điều này thì chắc hẳn bọn họ sẽ rất ngạc nhiên. Bởi vì lòng kiêu hãnh của Hầu tước vô cùng lớn, trước nay ông vốn không dễ dàng nói lời xin lỗi. Hơn nữa Damien cũng không đối xử tử tế với ông ta.

"Tôi xin lỗi vì đã cử kị sĩ đến để thị uy với cậu."

Damien có thể đoán sơ qua lý do đằng sau sự thay đổi thái độ của Hầu tước.

Ông ta đã nhận ra rằng đối xử với Damien Haksen như kẻ thù sẽ không dẫn đến điều gì tốt đẹp.

Tuy nhiên giết anh cũng không phải là một lựa chọn tốt, bởi vì đằng sau Damien là Công tước.

Nếu như không thể giết anh thì tốt nhất là nên hòa thuận.

Vì vậy Hầu tước đã quyết định cúi đầu.

"Tất nhiên tôi không có ý định giải quyết chuyện này chỉ bằng lời nói suông. Để xin lỗi và để thưởng cho trận đấu, tôi muốn tặng cậu món đồ này."

Hầu tước lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi.

Chiếc hộp làm bằng da toát lên sự tao nhã.

Tuy nhiên bên trong của nó lại khá đơn giản.

Có một chiếc nhẫn xám trơn không có đồ trang trí nổi bật nào ở trong đó.

"Đây là chiếc nhẫn được phù phép bằng thuật không gian..

Mặc dù có vẻ ngoài đơn giản nhưng mà giá trị thật sự của nó lại vượt quá sức tưởng tượng.

Phép thuật không gian.

Từ ngữ dùng để ám chỉ loại phép thuật làm bóp méo không gian, cho phép lưu trữ nhiều vật phẩm khác nhau. Kho lưu trữ bí mật đó chỉ có thể được mở bởi chủ sở hữu của nó, khiến cho nó trở thành nơi cất giữ an toàn nhất trên thế giới.

"Vật phẩm này được Bạch Pháp Tháp chế tạo và có thể chứa tới 100kg".

Các vật phẩm ma thuật cũng có các cấp độ khác nhau. Theo như Damien biết thì vật phẩm không gian cấp thấp nhất có thể chứa 10kg vật phẩm. Vật phẩm không gian gấp mười lần sức chứa đó, vậy nên nó có giá trị vô cùng lớn.

‘100kg sẽ giúp cho mình mang theo một bộ áo giáp khá ổn, một vài vũ khí dự phòng, thức ăn, thần dược và thậm chí cả tiền vàng một cách thoải mái nữa.’

Nghĩ về tương lai, Damien chợt nhận ra rằng mình sẽ không cần phải mang theo một chiếc ba lô nặng trong những chuyến du hành nữa.

“Tôi rất cảm kích thưa ngài.”

Damien nhận lấy chiếc nhẫn không gian mà Hầu tước tặng.

Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay và truyền ma thuật vào đó. Chiếc nhẫn ghi nhớ dấu ấn mana của Damien. Bây giờ chỉ có Damien mới có thể sử dụng được chiếc nhẫn.

“Nếu như còn cần gì khác thì cứ thoải mái cho ta biết nhé. Mặc dù ta không thể cung cấp thêm vật phẩm từ kho bạc nhưng mà trong dinh thự ta cũng có một bộ sưu tập vũ khí tuyệt vời lắm.”

RyanBloom là gia tộc kị sĩ cấp cao nhất ở Vương quốc Apple, vốn tự hào vì sở hữu rất nhiều vũ khí đặc biệt.

“Ồ, vậy thì tôi có thể yêu cầu thêm một thứ nữa được không?”

“Cứ tự nhiên.”

Damien thản nhiên nói.

“Tôi cần một cây cung.”

“Một cây cung sao?”

Hầu tước nghiêng đầu thắc mắc trước yêu cầu bất ngờ này.

Damien thản nhiên giải thích: “Tôi cần nó cho đám cưới của em trai tôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương