Sự Trở Lại Của Tử Kị Sĩ Cấp Tai Họa
Chapter 32: Đồng Bằng Lá (2)

Chương 32: Đồng Bằng Lá (2)

 

Hầu tước nhanh chóng đưa tay ra để nắm lấy tay Michael, nhưng mà có người đã chặn anh ta lại.

Damien đưa tay ra nắm lấy cổ tay Michael và ngăn cản hành động rút kiếm của anh ta. Kết quả là anh ta không thể rút kiếm ra.

Michael quan sát xung quanh với vẻ mặt bối rối, hết nhìn chuôi kiếm rồi lại nhìn Damien.

"Có vẻ như ai kia đang vội vàng quá rồi nhỉ?", Damien liếc nhìn Michael và nói.

"Chắc là cậu háo hức lắm rồi có phải không? Nhưng mà đây không phải là thời điểm thích hợp để rút kiếm đâu, đúng chứ?", Anh nói thêm.

Chỉ đến khi đó Michael mới chú ý đến mọi người xung quanh và cuối cùng cũng nhận ra bóng dáng của Công tước đang đứng gần đó.

"Hầu tước Ryan Bloom, chuyện này là sao đây?" 

Công tước nói với giọng điệu sắc bén.

Hầu tước thở dài và lấy tay che mặt.

"... Con trai ta đã làm một điều hết sức ngu ngốc. Thật ra nó không có ý định làm hại kị sĩ của ông đâu."

“Đây không phải là một chuyện dễ dàng bỏ qua đâu, ông cũng biết mà?”

Đối mặt với sự chỉ trích gay gắt, Hầu tước chỉ có thể toát mồ hôi lạnh.

Công tước là người nhận lời mời của Hầu tước và đến địa điểm này. Trong tình huống như vậy thì việc Michael Ryan Bloom động vào vũ khí của mình quả thật là bất thường. Chỉ cần xử lý tình huống bất cẩn một chút cũng có thể làm hoen ố danh tiếng của Hầu tước.

“Có vẻ như cậu ta có là người hay kích động nhỉ.”, Damien nói với vẻ mặt thích thú.

Damien biết rõ rằng cơn giận của Công tước không phải là thật. Ông ta thích thú khi chọc vào điểm yếu của Hầu tước, và anh hoàn toàn có thể nhận ra điều đó thông qua ánh mắt hơi méo mó của ông ta.

“Ta muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức nếu như có thể… nhưng mà bởi vì còn một trận đấu trước mặt cho nên ta sẽ kiềm chế.”, Công tước nói.

“… Ta rất cảm kích sự khoan dung của ông.”

“Đổi lại thì chúng ta hãy đặt thêm một vài điều kiện nữa làm phần thưởng cho trận đấu đi.”

Hầu tước nuốt nước bọt lo lắng.

“… Ông có thể nêu rõ các điều kiện được không.”

“Nếu như ta thắng trận đấu này thì ta sẽ chiếm đóng vùng đất liền kề với mỏ vàng.”

Nguồn gốc của trận đấu này là việc phát hiện ra một mỏ vàng ở biên giới giữa lãnh thổ của Công tước và Hầu tước. Công tước có ý định tuyên bố chủ quyền đối với toàn bộ vùng đất dọc theo biên giới đó nếu như ông ta thắng cuộc.

“Chuyện đó cũng được sao?”

“Còn một điều kiện nữa, nếu như chúng tôi chiến thắng trong trận đấu thì tôi yêu cầu cho cậu Damien đây được vào kho bạc của Hầu tước.”

Công tước chỉ vào Damien và nói.

Damien nhìn Công tước với vẻ mặt ngạc nhiên.

Kho bạc không chỉ là một không gian lưu trữ, nó còn chứa đựng kho báu được tích lũy qua nhiều thế hệ.

Yêu cầu được vào một nơi như vậy có nghĩa là cho phép Damien Haksen tiếp cận với một trong những kho báu của Hầu tước.

“… Điều kiện này khá là nặng nề đó.”

“Nhưng mà ta cũng phải thắng cuộc thì mới có thể đổi lấy những điều kiện đó chứ?”

Sau một lúc suy ngẫm, Hầu tước nói, “Được thôi. Tôi chấp nhận những điều kiện đó.”

***

Và cuộc trò chuyện đã kết thúc như vậy.

Hầu tước và Công tước trở về trại của mình.

“… Michael.”

Trên đường trở về, Hầu tước gọi tên con trai mình một cách bực bội.

“Tại sao con lại rút kiếm ra trong tình huống đó? Lúc nãy suýt chút nữa là con đã hủy hoại danh tiếng của gia tộc chúng ta rồi…”

“Cha, cha có thấy không? Con biết là tên đó đang đợi con rút kiếm ra.”

Thế nhưng Michael không hề quan tâm đến cảm xúc của Hầu tước.

“Hắn có thể đoán trước được mọi động thái của con. Con chưa bao giờ đối mặt với đối thủ nào như hắn cả!”

Michael vui mừng như một đứa trẻ. Nụ cười tươi sáng của anh ta khiến cho biểu cảm của Hầu tước cảng trở nên nghiêm trọng hơn.

“… Damien gây ấn tượng với con nhiều đến như vậy sao?”

“Đúng vậy! Cha nói đúng lắm! Damien có thể đấu ngang tài ngang sức với con đó!”

Mặc dù sở hữu tài năng tầm cỡ nhưng mà Michael chưa bao giờ tìm thấy một đối thủ xứng tầm.

Bây giờ anh ta đã gặp được Damien, đối thủ mà anh ta hằng mơ ước.

Với sự xuất hiện của đối thủ trong mơ này, sự buồn chán trong ánh mắt Michael RyanBloom đã hoàn toàn biến mất.

Một tài năng đã ngủ yên bắt đầu thức tỉnh.

“… Nếu như con hài lòng thì tốt rồi.”

Một nụ cười xuất hiện trên nét mặt của Hầu tước.

Suy cho cùng thì các điều kiện do Công tước đặt ra chỉ có ý nghĩa nếu như thắng trận đấu này.

Với sự hiện diện của Michael RyanBloom thì việc thua cuộc là điều không thể tưởng tượng được.

***

“Khởi đầu rất thuận lợi.”

Khi về đến trại của mình, Công tước lên tiếng.

"Nếu như chúng ta thắng trận đấu nữa thì sẽ tuyệt vời lắm đó, cậu có nghĩ như vậy không?"

Một nụ cười nở trên đôi môi Công tước và ông ta nhìn sang Damien.

"Tại sao ngài lại đưa ra những điều kiện như vậy?"

"Ý cậu là sao? Cậu đang nói đến 'kho bạc' à?"

Damien liền gật đầu. Công tước thản nhiên giải thích, 

"Cậu là người đã ngăn chặn thanh kiếm của Michael mà có đúng không? Nếu như Michael rút kiếm ra hoàn toàn thì đó sẽ là một thảm họa rồi."

"Nhưng mà như vậy thì cũng có lợi cho ngài mà."

"Nó có thể có lợi cho những người khác, nhưng mà đối với ta thì không. Ta không muốn thắng Hầu tước trong một tình huống bất ngờ như vậy."

Vẻ mặt của Công tước bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

"Ta luôn luôn khinh thường gã đó. Ta đã thề là sẽ giẫm đạp lên hắn ta vào một ngày nào đó. Cơ hội đang ở ngay trước mắt ta rồi, ta không thể để vuột mất nó được có đúng không?"

Đến bây giờ Damien mới hiểu được cảm xúc của Công tước.

Vì lòng kiêu hãnh quá lớn nên ông ta không cho phép kết quả không như ý xảy ra.

"Vả lại ta còn có một cơ hội để làm điều đó bằng tiền của người khác nữa? Sao có thể bỏ qua được chứ?"

Công tước bật cười lớn. Sau đó ông ta lắc đầu và nói thêm, "Nhưng mà, đúng là có hơi kỳ lạ đó. Michael Ryan Bloom nổi tiếng là một kẻ cực kỳ lười biếng. Tại sao hắn lại rút kiếm ra?"

Đáp lại câu hỏi của Công tước, Damien nhún vai.

"Có lẽ hắn ta đang buồn chán thôi."

Trái ngược lại với ông ta, Damien hiểu những hành động bốc đồng của Michael.

'Cho dù còn khá trẻ nhưng mà anh ta dường như đã phát triển giác quan thứ sáu.'

Trong số các cao thủ cũng có rất nhiều người có tài năng đặc biệt. Kiếm Nhạc với khả năng cảm âm tuyệt đối cũng nằm trong số đó.

Và Michael Ryan Bloom cũng sở hữu một tài năng đặc biệt như vậy.

Thị giác, thính giác, vị giác, xúc giác, khứu giác.

Anh ta có một giác quan thứ sáu hoàn toàn khác biệt so với năm giác quan này.

Ở kiếp trước, Michael đã sử dụng giác quan thứ sáu này để phát hiện ra những mối nguy hiểm không lường trước hoặc đọc được những động thái ẩn giấu của kẻ thù.

‘Nếu như thành công thì hẳn là sẽ rất ấn tượng đây.’

Trong tương lai Michael Ryan Bloom sẽ đạt đến cấp độ của cao thủ, nhưng mà hiện tại anh ta chỉ ở cấp thấp mà thôi.

Vì vậy Damien khá lo lắng về những gì sẽ xảy ra nếu như trận đấu kết thúc quá nhanh chóng. May mắn là có vẻ như mối lo ngại của Damien sẽ được xua tan.

“Thưa ngài, có sứ giả của Hầu tước đang đến ạ.”

Karl Heimlich thông báo cho Công tước.

Sứ giả ngồi trên lưng ngựa chuyển lời nhắn của Hầu tước đến Công tước.

“Hầu tước có lời nhắn bảo ngài hãy chuẩn bị ạ! Ngài ấy muốn bắt đầu trận đấu đầu tiên!”

“Được, càng sớm càng tốt.”

Công tước lẩm bẩm và nhếch một bên khóe miệng.

“Trận đấu đầu tiên thì việc giành thế thượng phong là rất quan trọng. Chúng ta nên cử ai đây?”

Công tước hỏi và đưa mắt nhìn các kị sĩ của mình. Khi thấy không có phản hồi, ông ta quay sang nhìn Damien.

“Cậu Damien, tôi nghe nói gần đây cậu đã luyện tập với các kị sĩ tiềm năng có phải không?”

“Phải, chúng tôi đã có một vài buổi tập luyện.”

“Cậu có đề xuất kị sĩ nào không?”

Trước câu hỏi của Công tước, Damien nghĩ đến Pabel Vermound. Trong số các kị sĩ mà anh đã tập luyện cùng thì Pabel nổi bật hơn cả.

“Thưa ngài, tôi có thể đưa ra đề xuất được không?”

Đúng lúc đó, đột nhiên có người lên tiếng, và Damien theo bản năng liếc nhìn người đó.

Sebastian Vincenzo.

Ông ta là một kị sĩ trung cấp chịu trách nhiệm huấn luyện cho các kị sĩ.

“Huấn luyện kị sĩ là nhiệm vụ của tôi mà, cậu Damien. Tôi tin là tôi có thể đề cử một ứng viên phù hợp hơn.”

Vừa nói Sebastian Vincenzo vừa liếc nhìn Damien.

Đó không phải là một ánh mắt thân thiện, nếu như không muốn nói là ông ta đang oán giận.

‘Một người hẹp hòi.’

Damien đã từng đụng độ với Sebastian Vincenzo trước đây. Khi nghe nói rằng có một vài kị sĩ đang tập luyện với Damien, Sebastian đã phàn nàn với Công tước.

– Chuyện đó có gì quan trọng sao? Các kị sĩ cũng có thể sẽ học được điều gì đó từ việc tập luyện với cậu Damien.

Tất nhiên khi đó Công tước đã đứng về phía của Damien.

Có vẻ như Sebastian muốn giải quyết tất cả mọi chuyện ngay lúc này.

"Ồ, lời nói của Sebastian có lý lắm. Cậu đang nghĩ đến ai?"

"Tôi đề cử con trai tôi, Fabian Vincenzo."

Không phải tất cả các kị sĩ đều tập luyện với Damien, có một số người đã luyện tập với những người khác.

Và tất cả những kị sĩ đó đều đã được Vincenzo huấn luyện.

"Con trai của Sebastian sao... Ta nghe nói nó có tài năng đặc biệt."

"Vâng, thưa ngài. Nó được thừa hưởng tất cả mọi thứ từ gia tộc Vincenzo. Tôi không hề nghi ngờ gì cả, nó nhất định sẽ giành được chiến thắng đầu tiên."

"Được thôi. Hãy để cho con trai của cậu tham gia trận đấu đi."

Sebastian Vincenzo ra hiệu và một kị sĩ cầm giáo bước về phía trước.

"Tôi sẽ không làm ngài thất vọng!"

Sau khi hét lên những lời đó, Fabian Vincenzo tiến về phía trung tâm.

 

***

 

Fabian Vincenzo biết rõ ý định của cha mình khi cử mình ra trận đầu tiên.

‘Damien, tên nông dân đó dám đe dọa vị trí của cha mình!’

Đối với các kị sĩ của Công tước thì Damien giống như cái gai trong mắt họ.

Một ngày nọ anh đột nhiên xuất hiện và dường như có ý định chiếm lấy vị trí đại diện của gia tộc, độc chiếm sự ưu ái của Công tước.

‘Nếu như tên đó không có ở đây thì vị trí đại diện đã là của mình rồi.’

Fabian Vincenzo thầm nghĩ trong cay đắng.

‘Mình sẽ chiến thắng vẻ vang trong trận đấu này và thay đổi cách nhìn của lãnh chúa về mình.’

Fabian Vincenzo đứng đối mặt với kị sĩ của Hầu tước, rút ​​ngọn giáo vắt trên lưng ra và hét lên, “Ta là Fabian, con trai của gia tộc Vincenzo! Hãy cho ta biết tên của ngươi đi!”

Đáp lại, kị sĩ của Hầu tước nói, “Robert. Không có họ.”

“Cái gì? Không có họ à? Ngươi là dân thường sao?”

Fabian Vincenzo lập tức nhăn mặt lại.

Các kị sĩ thường được nuôi dưỡng trong các gia tộc kị sĩ. Để trở thành một kị sĩ chính thức thì phải học hỏi phép tắc, kiến ​​thức và hiểu được tầm nhìn của gia tộc.

Đây không phải là vị trí mà một dân thường có thể có được.

"Là thường dân mà lại dám đối đầu với ta à?"

Fabian Vincenzo không khỏi thất vọng khi đối thủ đầu tiên của mình lại là một thường dân.

"Ngươi cũng ồn ào quá đó. Tất cả các kị sĩ của Công tước đều chiến đấu bằng võ mồm như vậy sao?"

Đáp lại lời chế giễu của Robert, Fabian Vincenzo nhăn trán.

"Đúng là một tên ngốc kiêu ngạo. Ta sẽ dạy cho ngươi một bài học!"

Vung ngọn giáo của mình, Fabian lao về phía trước. Anh ta quyết tâm kết thúc trận đấu một cách nhanh chóng.

"Ồ, Fabian đang tấn công rồi kia!"

Những người lính bên phía Công tước đang theo dõi lập tức bùng nổ trong tiếng reo hò.

Ngay cả từ xa người ta cũng có thể cảm nhận được sự quyết tâm tỏa ra từ Fabian.

Mặt khác lại không có dấu hiệu kháng cự nào từ phía kị sĩ của Hầu tước.

Có vẻ như trận đấu đầu tiên sẽ kết thúc rất dễ dàng.

Tuy nhiên trận đấu lại xảy ra một bước ngoặt hoàn toàn bất ngờ.

Kị sĩ của Hầu tước đã dễ dàng ngăn chặn các đòn tấn công của Fabian.

"Ha! Ha! Ha!"

Fabian hét lớn hơn, nhưng mà dù cho thời gian trôi qua bao lâu thì kết quả vẫn không thay đổi.

"Cái này... một thường dân như ngươi...!"

Có lẽ là bực bội vì những đòn tấn công bị chặn liên tục, Fabian tăng tốc độ di chuyển.

Đúng lúc đó, kị sĩ của Hầu tước cũng ra tay.

Anh ta dễ dàng đỡ được cú đâm của Fabian và thu hẹp khoảng cách, sau đó đá vào người Fabian.

"Ugh!"

Fabian ngã ngửa ra sau, và trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, lưỡi kiếm kị sĩ của Hầu tước đã chạm vào cổ họng của anh ta.

Kị sĩ của Hầu tước giơ thanh kiếm lên.

"Ngươi có thừa nhận thất bại không?"

Anh ta bình tĩnh hỏi, Fabian trả lời với giọng điệu run rẩy, "T-tôi thua rồi."

Khi Fabian thừa nhận thất bại của mình, tiếng reo hò vang lên từ phía trại của Hầu tước.

Ngược lại, một sự im lặng nặng nề bao trùm lên phía Công tước.

***

“… Cho người đưa Fabian Vincenzo đến đây.”

Sau khi ra lệnh, Công tước quay sang nhìn Sebastian Vincenzo.

“Sebastian, cậu có biết ta vừa chứng kiến ​​điều gì không?”

Đáp lại câu hỏi của Công tước, Sebastian không nói được lời nào.

“Thưa ngài… Chuyện đó, chuyện đó…”

“Tôi đã tin tưởng cậu Vincenzo đây trong việc huấn luyện các kị sĩ của ta, và đây là cách mà cậu đền đáp ta sao.”

Sebastian Vincenzo dường như đang cố gắng giải thích, nhưng mà Công tước chỉ nói với ánh mắt lạnh lùng.

“Bây giờ cậu hãy im lặng đi.”

Sebastian nhanh chóng ngậm chặt miệng lại.

“Ta không ngờ khả năng của các kị sĩ lại khác biệt đến như vậy.”

Công tước xoa xoa thái dương và chìm vào suy ngẫm.

“Với tốc độ này thì ngay cả khi Damien thắng, phe chúng ta cũng không thể chiến thắng trong trận đấu.”

Sự im lặng bao trùm trại của Công tước càng ngày càng nặng nề do cảm nhận được thất bại sắp xảy ra.

“Thưa ngài, tôi có thể đưa ra một đề xuất không?”

Đúng lúc đó, Damien lên tiếng.

“Cứ tự nhiên.”

Đáp lại sự cho phép của Công tước, Damien nói.

“Tôi đề cử Pavel Vermound làm kị sĩ thứ hai.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương