Chương 18: Cảnh Báo (4)

 

Cánh tay bị đứt lìa bay lên trời rồi rơi xuống đất.

Ngay sau đó, máu bắt đầu tuôn ra từ vai anh ta.

Chìm trong cơn đau đớn muộn màng, Gerrick khom lưng rên rỉ.

"Khụ, khụ,..."

Anh ta đã mất đi cánh tay phải, đối với anh ta, cánh tay này còn quý giá hơn cả mạng sống, bởi vì đó là cánh tay anh ta dùng để cầm kiếm và chiến đấu.

Giờ đây cuộc đời kị sĩ của anh ta dường như đã kết thúc, ít nhất là đối với anh ta.

Tuy nhiên, điều đang chiếm lấy tâm trí Gerrick lúc này không phải là nỗi dày vò do sự mất mát mà là sự hoang mang.

“L-làm sao…?”

Chỉ bằng một động tác, Damien đã xóa sạch Ảo mộng của Gerrick.

Không, không chỉ là xóa sạch.

Khi Damien vung thanh trường kiếm của mình, luồng linh khí của anh ta cũng bị gián đoạn, đồng thời thanh đại kiếm vỡ tan ra.

“Nói đi! N-ngươi đã sử dụng kỹ thuật gì? Là cái quái gì hả…!”

Cheongyeom Brigandine.

Trong số Ngũ Đại Trưởng Lão của Giáo hội, không ai có thể sánh được với cô ta về võ thuật.

Vốn là một bậc thầy võ thuật, Brigandine đã đạt đến cấp bậc được gọi là 'Hủy diệt'.

Sau khi đạt đến cấp bậc đó, ta có thể phá hủy cấu trúc của các vật thể bằng những tác động bên ngoài.

Với khả năng này, Brigandine đã vô hiệu hóa các kỹ thuật hay vũ khí mà kẻ thù sử dụng, và thậm chí là cả ma thuật.

Có lần Brigandine đã xóa sạch thảm họa mà Dorugo đã mất nhiều năm để tạo ra.

“Đây là lúc để hỏi những điều như vậy sao?”

Damien giơ thanh trường kiếm của mình lên và chĩa vào cổ Gerrick.

Vẻ mặt Gerrick trở nên tái nhợt.

“X-xin hãy tha cho tôi.”

“Nếu như muốn cầu xin thì đáng ra ngươi phải làm sớm hơn chứ? Bây giờ thì đã quá muộn màng rồi.”

Lưỡi kiếm đâm nhẹ vào da,

Vẻ mặt Gerrick lại càng tái nhợt hơn.

“Tôi, tôi xin cậu. Làm, làm ơn…”

Gerrick quỳ trên mặt đất.

Cánh tay còn lại của anh ta chạm xuống đất.

Hình ảnh kiên quyết trước đó đã không còn nữa.

“Tha cho ngươi?”

Damien nhắm thanh trường kiếm của mình vào cổ của Gerrick.

Đồng tử của Gerrick run lên liên hồi.

“Ngươi gây rối ở lãnh thổ của ta, đánh người hầu của ta, đe dọa ta và gia đình ta vậy mà còn cầu xin tha mạng sao?”

“Tôi… tôi đã sai rồi! Tôi… tôi xin lỗi vì tất cả mọi chuyện…!”

“Ta không phải là người mà ngươi nên xin lỗi đâu.”

Nói xong, Damien quay sang nhìn gia đình mình.

Họ nhìn Damien với vẻ vừa ngạc nhiên vừa nhẹ nhõm. Mặc dù họ đã biết Damien khá mạnh nhưng mà mức độ sức mạnh của anh còn hơn cả mong đợi của họ, vậy nên mới dẫn đến những phản ứng này.

“Ggh!”

Gerrick sử dụng mana để cầm máu trên vai. Quả không hổ danh là một kị sĩ chính thức, anh ta sử dụng mana để phong ấn các mạch máu của mình và buộc cơ thể run rẩy của mình phải đứng lên và tiến đến gần Paul.

“T... Tử tước Haksen! Tôi đã sai rồi! T… tôi xin lỗi vì tất cả sự những sự thô lỗ mà tôi đã thể hiện với ngài…!”

Gerrick vừa nói vừa quỳ xuống.

Ban đầu Paul Haksen còn hơi hoang mang, nhưng rồi sau đó ông ta ngay lập tức hét lên với vẻ mặt tức giận.

“Vừa rồi cậu còn định giết con trai ta. Cậu nghĩ là một vài lời xin lỗi là có thể bù đắp được sao?”

Cơn giận của Paul Haksen không hề nguôi ngoai một chút nào.

“Nếu như con trai ta không có sức mạnh như vậy thì lãnh thổ của chúng ta đã bị hủy hoại rồi, và nó sẽ là người phải chịu khổ vì là người thừa kế của ta!”

Vốn dĩ lời xin lỗi của Gerrick không hề chân thành, anh ta chỉ làm vậy để được sống sót. Chính vì vậy mà cơn giận của Paul Haksen không dễ dàng nguôi ngoai.

“Tôi xin ngài! X… xin hãy tha cho tôi!”

Gerrick liên tục dập đầu xuống đất.

“Cầu xin ngài thương xót cho tôi!”

Paul Haksen nhìn Gerrick một lúc. Cuối cùng ông hướng ánh mắt về phía Damien và gật đầu, ra hiệu cho anh không giết Gerrick.

Damien tra kiếm vào vỏ và không làm hại đến Gerrick nữa.

‘Dù sao thì mình cũng chưa bao giờ có ý định giết hắn.’

Nếu như không phải vì gia đình mình thì Damien đã giết anh ta rồi. Tuy nhiên giết Gerrick ở đây sẽ chỉ làm xấu đi mối quan hệ với Hầu tước Ryan Bloom.

‘Mình có thể chống lại Hầu tước Ryan Bloom nếu như chỉ có một mình.’

Anh hoàn toàn có thể tìm ra điểm yếu của ông ta và khai thác nó, hoặc là nếu như có cơ hội thì anh có thể tìm ra kẻ thù của lãnh chúa Ryan Bloom và lập kế hoạch cùng người đó.

Tuy nhiên khi xem xét đến gia đình anh thì lựa chọn đó lại không khả thi.

Dù cho Damien có tài giỏi đến đâu thì với trình độ hiện tại, anh sẽ không thể bảo vệ gia đình mình nếu như đối đầu với Hầu tước Ryan Bloom.

‘Hơn nữa, con đường đó quá khó khăn.’

Quyết tâm của anh khi được quay ngược thời gian.

Anh đã tự hứa với lòng sẽ không để cho gia đình phải chịu thêm bất cứ khó khăn nào nữa.

‘Nhưng mà mình không thể mặc kệ mọi thứ như thế này được.’

Anh không chỉ đánh bại nhị thiếu gia mà còn đánh bại cả một kị sĩ chính thức.

Damien không thể không chuẩn bị sau những gì anh đã gây ra cho Lãnh chúa Ryan Bloom.

Hiển nhiên là anh sẽ sớm bị trả thù.

‘Thật là may quá.’

Thật ra, Damien đã lên kế hoạch sẵn.

Kể từ khi nghe về chuyện các kị sĩ được Lãnh chúa Ryan Bloom cử đến thì anh đã chuẩn bị sẵn sàng.

‘Mình đã có một bước đi đúng đắn khi thiết lập mối quan hệ với Giáo hội.’

Và trong khi Damien đang suy nghĩ.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Agnes và đội điều tra đang tiến đến đây.

Rồi Agnes đứng trước mặt Damien và nhìn khắp xung quanh với vẻ mặt có chút giật mình.

Đồ vật bị hư hại, đất đai bị tàn phá, vết máu vương vãi khắp nơi.

"Đây là…"

Ánh mắt của Agnes dừng lại ở Gerrick.

“Hoa văn trên bộ giáp đó… không phải là của Hầu tước của Ryan Bloom sao?”

“Phải, người này và hai người nằm kia. Tất cả đều là kị sĩ của hầu tước Ryan Bloom.”

Nghe câu trả lời đó, đồng tử của Agnes hơi giãn ra.

“Các kị sĩ của hầu tước… đã tấn công lãnh thổ của anh?”

"Đúng vậy."

Agnes lại liếc nhìn Gerrick và đặc biệt tập trung vào vai anh ta.

Trong khi Damien không bị một chút thương tích gì thì Gerrick lại đang quỳ gối với một cánh tay bị đứt lìa.

Điều đó thể hiện rõ ràng ai là người chiến thắng và ai là kẻ thua cuộc.

“… Các kị sĩ của Hầu tước Ryan Bloom nổi tiếng là rất mạnh mẽ. Anh thật sự đã đối đầu với ba người cùng một lúc sao?”

“Dù là có ba người nhưng mà hai người kia cũng chỉ là kị sĩ sơ cấp thôi nên cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ có người này mới là kị sĩ chính thức thôi.”

Nghe những lời nói đó, đồng tử của Agnes lại càng mở rộng hơn nữa.

Damien từng một mình đối phó với Akitora, vậy nên cô đã biết rằng sở hữu những kỹ năng vượt xa một kị sĩ chính thức. Tuy nhiên cô không ngờ rằng anh có thể giành chiến thắng một cách áp đảo như vậy.

“Cũng may là anh không phải chịu bất kỳ tổn hại nào.”

“Đúng là may thật… Hiện tại tôi không phải đối mặt với bất kỳ điều gì cả, nhưng mà ai biết được trong tương lai có thể xảy ra chuyện gì chứ.”

Agnes có vẻ bối rối trước lời nói của Damien.

“Nếu như nghe được tin các kị sĩ đã bị tôi đánh bại thì không biết Hầu tước sẽ phản ứng thế nào nữa.”

Nói xong, Damien nhìn Agnes.

Agnes suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Nếu như đó là điều mà anh bận tâm thì tôi có thể hỗ trợ anh.”

“Vậy là cô có giải pháp nào sao?”

Trước câu hỏi của Damien, Agnes gật đầu.

“Nhờ những nỗ lực của gia đình Haksen mà Giáo hội lần đầu tiên thành công tiêu diệt được một thành viên cấp cao của Yulan. Với sự đóng góp đó, gia đình Haksen có thể được coi là một gia đình hợp tác.”

Gia đình hợp tác nhằm để chỉ đến một gia đình gắn bó với Giáo hội. Những gia đình như vậy không dễ dàng để động chạm vào, ngay cả là những quý tộc lớn, bởi vì điều đó có thể coi là chống lại Giáo hội.

"Cô nói gì?"

“Mặc dù rất xấu hổ nhưng mà tôi vẫn muốn đồng ý với ý kiến đó.”

Đây chính xác là những gì mà Damien hướng tới.

Lợi dụng sức ảnh hưởng của Giáo hội để kiềm chế hành động của Hầu tước Ryan Bloom.

"Anh tên là gì?"

Agnes hỏi Gerrick. Gerrick nói với giọng điệu có phần miễn cưỡng.

“… Tôi là Gerrick Howard.”

“Kị sĩ Gerrick Howard. Hãy thông báo cho Hầu tước Ryan Bloom rằng Tử tước Haksen đang được Giáo hội bảo vệ. Nếu như dám dùng vũ lực chống lại họ một lần nữa thì ông ấy sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của Giáo hội.”

Trước lời cảnh báo của Agnes, Gerrick nặng nề gật đầu.

“Nhanh chóng mang đống rác nằm đằng kia đi đi.”

Damien nói với vẻ mặt nghiêm nghị, Gerrick nhanh chóng đứng dậy và làm theo những gì được yêu cầu.

Sau khi đặt hai người họ lên một con ngựa mà bọn họ cưỡi đến, anh ta liền tức tốc rời khỏi.

"Cảm ơn sự giúp đỡ của cô."

Damien nói với Agnes, Agnes cũng trả lời rằng không có gì to tát cả.

“Damien.”

Khi Gerrick đã rời đi, Paul tiến đến gần và gọi Damien.

“Ta muốn tổ chức một cuộc họp gia đình để bàn xem nên làm gì tiếp theo.”

Nghe mệnh lệnh của cha mình, Damien chỉ gật đầu mà không nói một lời nào.

Thế là cuộc họp gia đình được tiến hành ngay lập tức.

Những người tham dự gồm có Damien, Paul, mẹ của Damien, chị gái Louise, em trai Abel, Quản gia và Agnes.

“Hãy bắt đầu cuộc họp thôi. Chủ đề thảo luận… giống như mọi người đều đã biết, chính là tìm ra giải pháp để đối phó với Hầu tước Ryan Bloom.”

Nghe lời nói của ông, em trai của Damien - Abel - giơ tay phát biểu.

“Không phải chúng ta đã nhận được sự bảo vệ của Giáo hội sao ạ? Tại sao chúng ta lại phải tự mình giải quyết chứ?”

“Abel à, là vì chúng ta không thể dựa vào Giáo hội Thánh để hòa giải được.”, Louise trả lời sau khi nghe những lời cậu nói.

"Cái gì?"

Abel tỏ vẻ khó hiểu, Paul liền gật đầu và tiếp tục nói.

“Louise nói đúng. Giáo Hội không can dự vào chuyện của giới quý tộc.”

Giáo hội đã đi khắp nơi dưới cái cớ xét xử bọn dị giáo, nếu như xan thiệp vào các sự cố giữa giới quý tộc sẽ là vượt quá giới hạn.

“Nhưng mà… miễn là Hầu tước không chạm vào chúng ta thì mọi chuyện đều ổn không phải sao?”

“Quyền lực của hầu tước không chỉ dựa vào sức mạnh mà ông ta có. Ông ta có rất nhiều thủ đoạn để chà đạp những gia đình quý tộc nhỏ như chúng ta nếu như ông ta muốn.”

Ông ta có thể làm gián đoạn việc sản xuất nguồn thu nhập chính của Tử tước Haksen, lúa mì, hoặc là ngăn chặn việc mua thực phẩm. Hoặc là ông ta có thể gây áp lực trực tiếp thông qua hoàng gia.

“Vì vậy nên chúng ta cần phải tự mình giải quyết tình huống này. Đó là cách duy nhất để chúng ta có thể bình an vô sự.”

Chỉ sau khi nghe cha giải thích, Abel mới hiểu được tình thế mà họ đang gặp phải.

“Lựa chọn trước mắt có thể là đền bù cho Hầu tước hoặc là tìm kiếm sự bảo vệ của một quý tộc lớn khác.”

Tuy nhiên, thực tế mà nói, việc bồi thường là không khả thi. Hầu tước chắc chắn sẽ yêu cầu một số tiền cắt cổ.

“Lựa chọn duy nhất còn lại chính là trở thành chư hầu của một quý tộc lớn…”

“Còn một lựa chọn nữa.”

Agnes, người đang im lặng, bỗng nhiên lên tiếng.

Paul Haksen ngạc nhiên hỏi cô, “Còn lựa chọn gì nữa sao?”

“Damien trở thành hiệp sĩ.”, Agnes nói.

“Vậy thì chuyện đó sẽ trở thành việc của Giáo hội, và chúng tôi sẽ có căn cứ để hòa giải.”

Tất cả các thành viên trong gia đình đều nhìn Damien.

Thế nhưng Damien lại lắc đầu.

“Tôi không muốn.”

Paul lại quay sang nói với Agnes.

“Nếu như Damien từ chối thì xem như phương pháp đó không hiệu quả.”

"… Tôi hiểu rồi."

Agnes gật đầu với vẻ mặt chán nản.

“Bây giờ hãy xem xét các lựa chọn khác…”

“Cha! Tại sao cha lại đồng ý dễ dàng như vậy?”

Đúng lúc đó, Abel đột nhiên đứng dậy và hét lên.

“Nếu như anh trai trở thành hiệp sĩ thì mọi chuyện sẽ kết thúc không phải sao? Cha nói đi! Bảo anh ấy hãy trở thành hiệp sĩ đi!”

Abel chỉ vào Damien và nói. Paul thở dài sau khi nghe cậu nói.

"Ngồi xuống."

“Cha! Tất cả cũng là do anh ấy mà! Anh ấy phải chịu trách nhiệm về mọi chuyện chứ!”

“Abel.”

Paul hét lên, giọng nói ông vang vọng đầy uy quyền.

Dưới áp lực kỳ lạ đó, Abel đành phải ngừng nói.

“Ta bảo con ngồi xuống.”

Abel cắn môi và miễn cưỡng ngồi xuống.

Paul nói với giọng điệu thì thầm,

“Quả thật Damien đã gây ra xung đột với Hầu tước. Nhưng mà đó không hoàn toàn là lỗi của Damien.”

Abel ngẩng đầu lên như đang thắc mắc ông đang nói gì. Nhưng rồi trước cái nhìn nghiêm khắc của Paul, cậu lại cúi đầu xuống.

“Người kế vị của Hầu tước có ý đồ xấu với Louise. Con biết đấy, cậu ta nổi tiếng vì sự ăn chơi của mình. Con nghĩ một người đàn ông như vậy sẽ sẵn sàng từ bỏ Louise chỉ vì Damien can thiệp sao?”

Damien gật đầu đồng tình với lời nói của cha mình.

Dựa vào bản chất của Erwin thì có thể anh ta đã có một âm mưu nào đó.

“Theo một cách nào đó thì Damien đã bảo vệ Louise khỏi người kế vị của Hầu tước. Nó đã làm điều đó thay cho người cha bất tài không thể có được quyền lực của một quý tộc đúng nghĩa này.”

Paul nhìn Louise với vẻ mặt xin lỗi, cô chỉ mỉm cười mà không nói gì.

“Hôm nay các kị sĩ đến cũng vì lý do tương tự. Cho dù Damien có khiêu khích nhưng mà chính người kế vị của Hầu tước đã thách đấu nó và rút kiếm ra trước, thế nhưng Hầu tước lại buộc tội gia đình chúng ta mà không cần suy nghĩ.”

Paul thất vọng siết chặt nắm tay.

“Damien.”

"Vâng, thưa cha."

“Hôm nay con đã làm rất tốt.”

Nghe lời khen ngợi của cha mình, đôi mắt Damien hơi mở to ra.

“Con đã trả lại sự xúc phạm mà gia đình chúng tôi phải gánh chịu.”

Tại sao anh lại cảm thấy như vậy? Kìm nén một cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, Damien cố gắng hết sức để cho nước mắt không rơi.

“Tất nhiên… đó là việc con phải làm mà.”

Đột nhiên, ký ức từ kiếp trước của anh tràn về.

Gây ra những tổn thất cho gia đình, hủy hoại cuộc đời của chị gái mình và cuối cùng là giết chết cả gia đình.

Trong những ngày tháng kinh hoàng đó, tất cả những gì Damien mong ước chính là được chuộc tội.

Khi nghe được lời khen ngợi của cha mình, Damien cảm thấy có một chút hối lỗi, chỉ một chút thôi.

“Nhưng mà con không thể phủ nhận chuyện này xảy ra là do con.”

Damien cố gắng kìm nén nước mắt. Vẫn chưa đến lúc phải khóc.

Damien vẫn chưa hoàn toàn chuộc lỗi với gia đình của mình.

“Xin hãy chờ thêm một chút nữa thôi. Con sẽ xử lý việc này.”

"Không."

Paul kiên quyết nói.

“Đây là chuyện của cha.”

"Cái gì? Nhưng mà…"

“Con đang đánh giá thấp cha của mình quá rồi đấy. Hãy để ta xử lý việc này cho, ta sẽ nhờ những quý tộc mà ta có mối quan hệ tốt giúp đỡ. Ta dự định sử dụng quyền lực của một quý tộc cao hơn để hòa giải giữa chúng ta và người kế vị của Hầu tước.”

Paul vừa nói vừa đấm vào ngực mình.

“Để ta cho các con thấy ta là một người cha như thế nào.”

"Cha…!"

Nước mắt trào ra trong khóe mắt của Damien. Paul mỉm cười hài lòng.

"Cha!"

Damien vươn tay ra và lao về phía cha mình. Cha anh ôm anh thật chặt trong vòng tay.

Đúng là một khoảnh khắc đầy cảm xúc của cả hai.

“Thưa ngài, tôi có thể vào được không?”

Bỗng nhiên người hầu gõ cửa phòng họp và nói.

“Ừ, vào đi.”

Paul thả Damien ra khỏi vòng tay của mình và nói.

Khi người hầu mở cửa bước vào, anh ta liền báo tin cho họ.

“Thưa ngài, bên ngoài có khách.”

“Khách? Có phải là do hầu tước Ryan Bloom phái đến không?”

“Không, là của Công tước Goldpixie.”

Nghe đến cái tên ‘Goldpixie’, tất cả mọi người đều tỏ ra bối rối, kể cả Paul Haksen.

“Sao người của Công tước Goldpixie lại đến đây?”

"Ngài cũng biết đấy…"

Người hầu có vẻ do dự trả lời.

“Thiếu gia Damien đã thế chấp cánh đồng lúa mì của lãnh thổ để vay tiền từ Công quốc Goldpixie… và thời hạn đã qua rồi.”

Damien nhìn cha mình.

Khuôn mặt của cha anh vốn vừa mới bình tĩnh lại dần dần chuyển sang giận dữ.

“Damien! Đứa con đáng nguyền rủa này!”

Damien thở dài khi nghe thấy cơn thịnh nộ của cha mình.

‘… Ồ, lẽ nào mình đã bán nó rồi ư?’

 

[Dịch giả – Vân phi nương nương]

[Người hiệu đính – Kim Anh]

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương