Chương 14. Săn rắn (4)

 

Những binh lính của Giáo hội bắt đầu hành động ngay khi nhận được mệnh lệnh.

Sebastian và Cedric ngay lập tức bị trói mà không kịp phản kháng. Có vẻ như bọn họ cam chịu chứ không phải là tuân theo mệnh lệnh của hiệp sĩ kia, như thể đã từ bỏ tất cả mọi thứ.

“... Cô định bắt tôi à?”

Tuy nhiên Robert thì lại khác.

Robert dùng chân đá vào cây kích đang nằm trên mặt đất của mình và nắm lấy nó.

"Cô nghĩ là tôi sẽ bị bắt dễ dàng như vậy sao?"

“Nếu như chống cự thì anh sẽ phải chết.”

“Không chống cự thì tôi cũng sẽ chết thôi! Cô không biết Giáo hội hèn hạ đến mức nào sao?”

Robert thi triển ma thuật của mình. Linh khí lập tức bao phủ cây kích.

“Đã đến nước này rồi, tôi sẽ hạ gục cô và bỏ chạy!”

Robert lao về phía hiệp sĩ, đồng thời nâng cây kích lên cao hơn.

Đồng tử của hiệp sĩ thu hẹp lại.

Cô siết chặt bàn tay và điều chỉnh lại tư thế của mình. Một ngọn lửa xanh bao trùm cơ thể của cô.

Điều kỳ lạ là chiếc áo choàng mà cô đang mặc không hề bắt lửa.

Nó rung rinh như thể có một cơn gió mạnh thổi qua.

"Cô!"

Robert giáng cây kích xuống.

Nhưng mà hiệp sĩ đã nhanh tay tung ra một cú đấm.

Âm thanh không khí bùng nổ xuyên qua màng nhĩ của mọi người.

Cơ thể của hiệp sĩ biến mất và xuất hiện trở lại ngay trước mặt Robert.

Cũng với tốc độ tương tự, cô tung một cú đấm vào hắn.

Nắm đấm rực lửa tấn công mạnh mẽ vào tấm giáp ngực.

“Ugh!”

Tấm giáp ngực bị vò nát và vỡ tan thành từng mảnh.

Robert nôn ra máu và bị bật ngược về sau.

'Thật là ngu ngốc.'

Với sự cuồng tín của mình, một hiệp sĩ phải trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt trong suốt cả cuộc đời. Không chỉ vậy, họ còn phải hoàn thành nhiều nhiệm vụ nguy hiểm khác nhau dưới chiêu bài thử thách của thánh thần.

Sức mạnh mà một hiệp sĩ phải trau dồi khác xa rất nhiều so với sức mạnh của một kị sĩ tầm thường.

‘Với lại, người phụ nữ này… là đệ tử của Cheongyeom.’

Cheongyeom Bridgendin.

Một trong Ngũ Đại Trưởng Lão, những người được coi là đứng đầu trong Giáo hội, bà ta nổi tiếng vì đã tiêu diệt nhiều kẻ dị giáo, bao gồm cả một vài pháp sư hắc ám được cả lục địa công nhận.

‘Bà ta là một võ sĩ cực kỳ mạnh mẽ.’

Ở kiếp trước, Damien đã chiến đấu với Cheongyeom. Bà ta là một đối thủ đáng gờm xứng đáng với danh tiếng của chính mình.

Phải mất hơn nửa ngày vật lộn anh mới giành được chiến thắng.

“Damien Hasken.”

Suy nghĩ của Damien bị cắt ngang bởi giọng nói của hiệp sĩ kia.

Anh liền ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Công lao của anh trong việc loại thủ lĩnh của Yulan thật sự rất đáng khen ngợi.”

“Tôi chỉ làm những gì nên làm thôi.”

“Mặc dù anh đã sử dụng Giáo hội cho mục đích riêng của mình, nhưng mà tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm về bất kỳ hành vi sai trái nào.”

Damien khẽ nhún vai.

“Tôi không biết cô đang muốn ám chỉ điều gì cả.”

“Không phải anh đã triệu tập Giáo hội để che đậy cuộc tấn công Hắc Xà hay sao?”

Cô hoàn toàn nhận thức được tình hình.

Anh cảm thấy cô có thể có manh mối nào đó cho nên cô mới đến muộn như vậy.

“Có vẻ như cô đã theo dõi tôi từ xa nhỉ?”

Đó là một động thái xâm phạm, tuy nhiên theo một cách nào đó thì vẫn có thể hiểu được.

Các pháp sư bóng tối từ lâu đã rất giỏi trong việc cài đặt gián điệp trong Giáo hội.

“Cảm ơn cô đã hiểu cho. Tên vô lại Akitora đó không chỉ nguyền rủa lãnh thổ của chúng tôi mà còn làm ô uế danh tiếng của gia đình tôi nữa.”

Đồng tử của hiệp sĩ hơi mở ra khi nghe những gì Damien nói.

“Vậy nên tôi muốn tự tay tiêu diệt Hắc Xà.”

“Nếu đã như vậy thì tôi cũng không thể trách anh thêm được nữa.”

Trái ngược với những gì công chúng vẫn nghĩ, Giáo hội thực chất khá linh hoạt.

Tuy nhiên khi nói đến những vấn đề liên quan đến tà giáo, họ sẽ hết sức cảnh giác.

“Chúng tôi nhất định sẽ chi trả tiền thưởng cho cái đầu của Akitora kịp thời.”

“Tôi có thể nhận được bao nhiêu vậy?”

“Khoảng một trăm đồng vàng.”

Một trăm đồng vàng là một số tiền đáng lớn, có thể mua được cả một lâu đài nhỏ ở vùng nông thôn một cách dễ dàng.

Nhưng mà Damien không mấy quan tâm đến tiền.

“Tôi có thể nhận thứ khác thay vì vàng không?”

“Có thể chứ, anh muốn thứ gì?”

Cuối cùng, khoảnh khắc mà anh chờ đợi đã đến.

Damien nói ra câu trả lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu.

“Tôi muốn nhận được một trong những kỹ thuật hấp thụ mana của Giáo hội.”

"Tôi không hiểu nổi."

Hiệp sĩ khẽ lắc đầu.

“Một người tài giỏi như anh, lại còn có thể một mình tiêu diệt băng Hắc Xà… vậy mà lại cần kỹ thuật hấp thụ mana sao?”

Hiệp sĩ cười khúc khích không ngừng.

“Tôi chỉ mới thành thạo các kỹ thuật hấp thụ mana cơ bản mà thôi.”

Những kỹ thuật Damien hiện đang sử dụng là do chỉ huy đã dạy cho anh trong những ngày tháng anh còn làm lính đánh thuê. Đó là kỹ thuật hấp thụ mana thô sơ nhất dùng để tích lũy sức mạnh ma thuật chậm và không có hiệu ứng đặc biệt gì.

“Tôi đang muốn tìm một kỹ thuật hấp thụ mana cao cấp hơn khi có cơ hội cho nên mới đưa ra yêu cầu này thôi.”

Tất nhiên, với tài năng của Damien, anh hoàn toàn có thể nâng cao kỹ thuật hấp thụ mana cơ bản này để tạo ra những kỹ thuật cao cấp hơn. Tuy nhiên dựa trên kinh nghiệm của Damien thì việc có ‘tài liệu tham khảo’ sẽ mang lại kết quả vượt trội hơn nhiều so với việc bắt đầu lại từ đầu.

“Tôi nghe nói trong số những vật phẩm bị Giáo hội tịch thu từ những kẻ dị giáo thì cũng có rất nhiều kỹ thuật hấp thụ mana. Tôi muốn lấy một trong những thứ đã được xác nhận là an toàn.”

Tuy nhiên, kỹ thuật hấp thụ mana không chỉ cực kỳ tốn kém mà còn rất khó để có được. Chúng hiếm khi xuất hiện ngay cả trên thị trường chợ đen và nếu như có xuất hiện thì cũng thông qua các cuộc đấu giá không thường xuyên.

Khi đã có mối liên hệ với Giáo hội, Damien muốn tận dụng cơ hội để có được kỹ thuật hấp thụ mana.

“… Anh đã đạt đến cấp độ này chỉ với những kỹ thuật cơ bản sao?”

Hiệp sĩ ngạc nhiên đến mức không thể tin được.

Damien đưa cổ tay về phía hiệp sĩ, ra hiệu cho cô kiểm tra trực tiếp nếu như không tin.

Hiệp sĩ nắm lấy cổ tay Damien và truyền thần lực vào.

Thần lực quét qua cơ thể của Damien.

Một lúc sau, hiệp sĩ mở to mắt ra và thốt lên,

"Đúng là như vậy…"

“Bây giờ cô tin tôi rồi chứ?”

Hiệp sĩ khoanh tay lại, chìm đắm trong suy ngẫm. Damien kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của cô.

“Có một cách tốt hơn là kỹ thuật hấp thụ mana đấy.”

"Là gì vậy?"

Trước câu hỏi của Damien, hiệp sĩ kia bèn lên tiếng,

“Anh không quan tâm đến việc trở thành một hiệp sĩ à?”

"Không, tôi không muốn lắm."

Damien thẳng thừng tuyên bố. Đồng tử của hiệp sĩ hơi mở rộng ra trước lời nói của anh.

“T-Tại sao không?”

Nghe cách nói lắp bắp của cô thì có vẻ như những gì anh vừa nói là khá sốc.

‘Trở thành hiệp sĩ là một vị trí vinh dự nhất, được nhận sự ban phước của các vị thần để thanh trừ cái ác.’

Thật không may là Damien chưa bao giờ có dù chỉ là một chút niềm tin trong cuộc đời mình. Hơn nữa, có một lý do quan trọng khiến cho Damien từ chối trở thành hiệp sĩ.

‘Hiệp sĩ chỉ là bầy chó săn của Giáo hội mà thôi.’

Hiệp sĩ có nghĩa vụ phải tuân theo Giáo hội. Nếu như phản đối chắc chắn sẽ dẫn đến bị tước đi sức mạnh và bị đưa ra xét xử.

“Hãy xem xét lại một lần nữa đi. Với kỹ năng của anh thì ngay cả sư phụ của tôi cũng sẽ quan tâm đấy.”

Thu hút sự chú ý của ‘Cheongyeom’, một trong Ngũ Đại Trưởng Lão của Giáo hội,

Nếu như là người khác thì có thể họ sẽ cảm thấy vinh dự, nhưng còn Damien thì không.

“Tôi vẫn chưa hiểu được sự bác ái của các vị thần. Bây giờ tôi chỉ muốn đi ngao du khắp thế gian và tuân theo những giáo điều của thần thánh mà thôi.”

Do không thể nói thẳng ra, Damien quyết định chuyển hướng cuộc trò chuyện một cách hợp lý.

“… Đúng là những lời thiêng liêng. Chúng thật sự đã khai sáng đôi tai của tôi đấy.”

Mặc dù những lời nói đó có phần bịa đặt nhưng mà dường như chúng vẫn gây được ấn tượng với hiệp sĩ kia.

Hiệp sĩ nhìn Damien với vẻ mặt khá nặng nề.

“Nhưng nếu như anh đổi ý thì hãy đến thăm Giáo hội bất cứ lúc nào cũng được. Tôi sẽ đích thân chào đón anh.”

"Tôi hiểu rồi."

Có lẽ chuyến viếng thăm Giáo hội để trở thành hiệp sĩ của Damien sẽ không bao giờ xảy ra.

“Theo yêu cầu của anh, thay vì tiền thưởng thì chúng tôi sẽ cung cấp cho anh kỹ thuật hấp thụ mana.”

Hiệp sĩ sẵn sàng chấp nhận yêu cầu của Damien.

Nếu như cô là đệ tử của Cheongyeom thì việc đáp ứng yêu cầu như vậy là trong khả năng của cô.

“Tuy nhiên tôi có một điều kiện. Chúng tôi sẽ cử người của Giáo hội đi điều tra dấu vết của Akitora. Tôi hy vọng anh sẽ nhận họ làm trợ lý tại dinh thự Hasken.”

"Tôi hiểu rồi."

Damien trả lời mà không hề do dự. Thành thật mà nói, đó không phải là một yêu cầu mà anh có thể từ chối.

Các thành viên của Giáo hội sẽ làm bất cứ điều gì để tiêu diệt những kẻ dị giáo.

Anh không thể mạo hiểm gây ra sự nghi ngờ không cần thiết chỉ vì từ chối lời đề nghị của họ.

"Cám ơn anh."

Hiệp sĩ vẽ hai đường lên không trung bằng hai ngón tay, đó là một nghi thức của Giáo hội.

“Nhưng mà, hình như chúng ta chưa hề trao đổi gì với nhau thì phải. Tên tôi là Agnes, đệ tử trực tiếp của Cheongyeom.”

Đệ tử trực tiếp.

Ý chỉ những người đầu tiên được nhận làm đệ tử.

Ở kiếp trước, các đệ tử của Cheongyeom đã được khá nhiều người biết đến.

Tuy nhiên cái tên Agnes không nằm trong số đó.

‘Cô ấy đã bị các pháp sư hắc ám ám sát trước khi có thể cho người khác biết tên mình sao?’

Thật ra Damien cũng không thể biết tất cả mọi thứ về tương lai.

“Agnes, rất vinh dự khi được gặp cô.”

Damien bắt chước nghi thức của Giáo hội và trả lời.

“Dù sao thì, bây giờ tôi có thể hoàn thành công việc của mình được không?”

“Sao cũng được. Nhưng mà anh đang nói nhiệm vụ gì cơ?”

Damien tiến đến gần Cedric Walker. Bàn tay của ông ta đang bị trói chặt.

Khi Damien đến gần, Cedric quay đầu lại và nói một cách cộc cằn.

“Tại sao tên khốn này lại đến gần tôi… ugh!”

Đột nhiên, Damien đá chân vào bụng Cedric Walker.

Cedric nôn ra và ngã xuống sàn.

“Mềm như heo con!”

“Đồ điên… ugh!”

Damien tiếp tục dẫm lên Cedric.

Anh nhắm vào những vùng gây đau đớn dữ dội nhưng mà không nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu như Cedric chết ở đây thì sẽ rất rắc rối. Anh sẽ phải đối mặt với nhiều đau khổ hơn vì Giáo hội.

“Phù, bây giờ tôi cảm thấy tốt hơn một chút rồi.”

Damien chỉ dừng tấn công sau khi Cedric ngất xỉu.

Với vẻ mặt sảng khoái, anh quay sang nhìn Agnes.

“Bây giờ chúng ta đưa ông ta đi nhé?”

Agnes gật đầu, trông có vẻ bối rối.

Sau đó Damien quay trở lại dinh thự.

Khi anh đến nơi thì mặt trời đã lặn.

Tuy nhiên, lối vào dinh thự lại rất ồn ào.

“Damien!”

Những người thân trong gia đình anh đang cầm đuốc đợi anh.

“Con đi đâu trong lúc nguy hiểm như vậy hả!”

Paul Hasken đã mắng Damien ngay khi nhìn thấy anh.

Nhưng trái ngược với lời nói của ông, đôi mắt ông lại tràn ngập sự lo lắng.

“Sao con lại ra ngoài trong thời tiết lạnh như thế này hả?”

“Thời tiết thì quan trọng gì chứ? Con không gặp rắc rối nữa đó chứ?”

“Con chỉ ra ngoài hít thở không khí trong lành và đi dạo thôi.”

Paul Hasken tỏ vẻ nghi ngờ.

Mẹ anh đánh vào đầu Paul.

“Tôi đã nói với ông như thế nào? Tôi đã nói là Damien sẽ không làm như vậy nữa mà.”

“Ờ… Bà nói đúng.”

Paul Hasken thở dài nhẹ nhõm.

“Damien, con có thể cảm thấy khó chịu vì muốn đi dạo chơi ở bên ngoài, nhưng mà vẫn nên ở trong dinh thự một thời gian đi. Không chỉ có một hay hai người có ác cảm với con đâu.”

Ngay sau đó, cha anh nói với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Cả băng Hắc Xà và Hầu tước Ryan Bloom… không được mất cảnh giác. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”

Cha anh nắm chặt tay anh.

“Ngay cả băng Hắc Xà cũng không biết giới hạn là gì đâu. Ai biết được bọn chúng có chuẩn bị những mũi tên độc trên những con đường mà con thường xuyên đi qua hay không?”

Damien gật đầu chậm rãi.

“Cha nói đúng.”

“Con hiểu ý ta sao?”

Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên môi Paul.

“Dạ đúng, con cũng nghĩ như vậy cho nên đã đánh phủ đầu trước rồi.”

Tuy nhiên, vẻ mặt ông lại tối sầm lại sau khi nghe những lời đó.

“C-cái gì? Đ-đánh phủ đầu?”

“Cha sẽ sớm nghe tin về sự biến mất của cái tên Hắc Xà thôi.”

“C-con đang nói cái gì vậy?”

“Cha muốn biết thêm chi tiết thì hãy hỏi Victor nhé.”

Khi nghe nhắc đến tên, đôi mắt của Victor mở to ra.

“Con hơi mệt nên xin phép vào trong đây ạ.”

Damien thả tay ra khỏi tay của cha mình và bắt đầu chạy đi.

“D-Damien? Damien!”

Tử tước Hasken cố gắng tóm lấy Damien nhưng mà vô ích. Damien đã đi rất xa rồi.

"Ồ, đúng rồi."

Bỗng nhiên anh quay đầu lại và hét lên.

“Người của Giáo hội sẽ đến đây sớm thôi, mọi người đừng sợ hãi. Họ chỉ đến để điều tra dấu vết của các pháp sư hắc ám thôi.”

Đầu óc Hasken trống rỗng khi nghe những lời này.

“C-cái gì? Giáo hội? Tại sao Giáo hội lại đến đây? Còn cả pháp sư hắc ám nữa?”

Damien đã đi cho nên không thể trả lời câu hỏi đó được.

Paul Hasken quay sang Victor. Ánh mắt của ông dữ dội đến mức Victor run lên.

“Victor… ngươi phải giải thích mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, không được bỏ sót một chi tiết nào!”

Tai họa là do Damien gây ra nhưng mà Victor lại là người phải chịu khổ.

Victor lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương