Chap 11

 

Đây là nơi mà Thế giới Mới dựng lên làm lối vào dẫn đến chủ đề ẩn.

Vì thế nên không một ai trong ngôi làng hỏi han về ngôi nhà bỏ hoang này.

Đương nhiên cửa trước cũng mở toang.

‘Có một vật phẩm được giấu bên trong ngôi nhà bỏ hoang đó. Đó là công cụ để chuyển sang chủ đề ẩn.’

‘Thật ra khi nghe Alessandro nói thì mình chỉ nghĩ là cậu ta đang bịa chuyện thôi.’

Ngay cả khi nghĩ đến câu tục ngữ "Ta thường dễ dàng bỏ lỡ những thứ ngay trước mắt" thì việc có một vật phẩm để chuyển sang chủ đề ẩn trong một ngôi nhà bỏ hoang như thế này...

Thật là quá khó tin.

“Nếu như cậu nghĩ là tôi nói dối thì cứ kiểm tra đi.”

“Biểu cảm tự tin của Alessandro... Chỉ sau khi sử dụng phép phát hiện nói dối thì mình mới biết lời cậu ta nói là sự thật.”

Họ cười nói với nhau mà không giấu giếm nhau điều gì.

Sức mạnh đó thì có gì tuyệt vời chứ...?

Biểu cảm của Jeong-hoon trở nên u ám.

“Phù, được thôi. Bây giờ cứ nghĩ về những gì trước mắt thôi.”

Anh bước vào căn nhà bỏ hoang.

 

[Ngôi nhà cũ bỏ hoang]

 

Ngôi nhà bỏ hoang này là một căn nhà tranh cũ kỹ.

Nó mang kiểu dáng điển hình của một căn nhà tranh Hàn Quốc ngày xưa.

Đó là bởi vì nơi Jeong-hoon kết nối và chơi là Hàn Quốc.

Thế giới Mới có các máy chủ riêng cho từng quốc gia.

Và môi trường sẽ thay đổi để phù hợp với máy chủ đó.

Với Alessandro thì đó là một ngôi biệt thự nhỏ chứ không phải là một ngôi nhà tranh.

Tất nhiên chủ đề ẩn này chỉ có thể truy cập bởi người dùng đầu tiên phát hiện ra nó trên tất cả các máy chủ và sau đó nó sẽ biến mất.

'Nếu như mình lấy nó thì Alessandro sẽ trắng tay.'

Không có cánh cổng nào trong ngôi nhà bỏ hoang này.

Vốn dĩ sẽ không có người chơi nào đến được đây, và cho dù có đến được đây đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì ở đây cả, vì vậy họ sẽ không tìm thấy cánh cổng và quay trở về.

Tuy nhiên cánh cổng dẫn đến chủ đề ẩn lại nằm ngay tại đây.

Jeong-hoon bước vào ngôi nhà tranh rồi dừng lại tại một căn phòng nhỏ bên trong.

Trong căn phòng có một chiếc chăn và một chiếc gối phủ đầy bụi, như thể có ai đó đã từng sử dụng nó, và ở phía trước là một quả cầu pha lê vỡ nằm riêng lẻ.

‘Mình không bao giờ nghĩ là họ sẽ đặt một thiết bị vào quả cầu pha lê. Nếu như mình không tìm thấy nó thì sẽ không ai tìm thấy nó và nó sẽ biến mất.’

Jeong-hoon cẩn thận đưa tay ra với lấy quả cầu pha lê.

Một dấu chấm than xuất hiện phía trên quả cầu pha lê.

 

[Bạn đã khám phá ra một chủ đề ẩn!]

[Bạn đã tích lũy được 5.000 điểm thành tích!]

 

Thêm 5.000 điểm thành tích nữa.

Với tốc độ này thì cửa hàng thành tích sẽ sớm thăng cấp không phải sao?

 

[Bạn có muốn chuyển đến Trường Mana Dồi dào không?]

 

Khi anh chạm vào dấu chấm than, một câu hỏi hiện lên hỏi liệu anh có muốn chuyển sang chủ đề ẩn không.

"Có."

Ngay khi Jeong-hoon chấp nhận, cơ thể anh được bao phủ trong ánh sáng xanh và sau đó bị quả cầu pha lê vỡ nuốt chửng.

Máy chơi game.

Vùuu-

Cửa máy mở ra và Ha-jin bước ra.

Lúc đó vừa mới hơn 1:10 chiều.

"Cậu ấy thật sự không đói sao?"

Ha-jin liếc nhìn máy chơi game đóng chặt và lắc đầu.

Như thường lệ, cậu ta gọi món mì trứng phô mai yêu thích của mình và ngồi vào bàn nghịch điện thoại.

"Giờ em đang ăn à?"

Lee Hyun-woo, chủ phòng chơi game, ngồi đối diện với Ha-jin.

"Anh không bận à?"

"Anh còn có việc gì để làm sao?"

Lee Hyun-woo nhún vai.

Anh ta là chủ nhưng mà tất cả những gì anh ta làm chính là giết thời gian ở quầy hoặc là tận hưởng Thế giới Mới trong một máy chơi game.

Những người làm việc bán thời gian mới là những người thật sự bận rộn.

“Em ghen tị với cuộc sống của anh quá.”

Lee Hyun-woo sinh ra đã ngậm thìa kim cương.

Ban đầu anh ta quản lý một tòa nhà 10 tầng, không phải phòng chơi game, nhưng rồi anh ta đã chuyển hướng sau khi Thế giới Mới trở nên thành công rực rỡ.

"Keke, vậy thì em cũng nên ngậm thìa vàng ngay từ khi sinh ra chứ."

"Ồ, xui ghê."

"Nhưng mà, bạn của em đi đâu rồi?”

"Trong phòng chơi game ạ."

"Hả... không ăn gì luôn sao?"

"Dạ. Em đã rủ cậu ấy đi ăn cùng, nhưng mà cậu ấy không đi."

"Thật sao? À... Bạn của em có vẻ say mê với nó nhỉ."

Tên là Jeong-hoon có phải không?

Anh ta thật sự rất ấn tượng với sự tập trung của anh.

Ha-jin thường đến phòng chơi game lúc 9 giờ, nhưng mà Jeong-hoon lại xuất hiện rất đúng giờ vào lúc 6 giờ sáng.

Thậm chí anh còn ở lại cho đến 1:30 sáng.

Nếu như không tính thời gian di chuyển thì có nghĩa là anh chỉ ở nhà 4 tiếng và dành phần còn lại ở phòng chơi game.

“Cậu ấy là kiểu người khi đã bị cuốn hút vào thứ gì đó thì sẽ rất nghiện luôn…”

Gần đây Jeong-hoon đã ở trong máy chơi game lâu đến mức không thể giao tiếp được, trừ khi là nhắn tin trong trò chơi.

“Có vẻ là thế. Cậu ấy chỉ ăn vội một ít bánh mì và sữa rồi ngay lập tức quay lại máy chơi game.”

“Haha…”
Ha-jin cảm thấy đau đầu.

Cậu ta cảm thấy tội lỗi, như thể đã dẫn bạn mình vào con đường tội lỗi.

Jeong-hoon vốn là một sinh viên kỹ thuật không hề hứng thú với game.

Sau khi xuất ngũ, anh là một sinh viên gương mẫu, dự định vừa đi học vừa học lấy chứng chỉ để xin việc tại một công ty lớn… Trớ trêu thay, giờ anh lại trở thành một kẻ nghiện game hoàn toàn.

“Nhưng mà bạn của em có khả năng tập trung đáng kinh ngạc thật có phải không?”

Dù cho Thế giới Mới có thú vị đến đâu thì cũng không dễ gì ngồi lâu đến vậy.

“Đúng là cậu ấy có khả năng tập trung rất đáng kinh ngạc. Khi còn học tiểu học cậu ấy còn xuất hiện trong một chương trình có tên là ‘Thiên tài trẻ tuổi’ đó ạ”

Thiên tài trẻ tuổi.

Một cuộc thi sinh tồn trong trò chơi dành cho trẻ em từ 8 đến 13 tuổi.

Người ta nói rằng tất cả những đứa trẻ xuất hiện trong chương trình đó đều có khả năng phi thường.

“Ồ, thật sao? Bạn của em là một thiên tài nhỉ.”

“Hơn cả một thiên tài nữa, cậu ấy được tuyển dụng vì trí nhớ đáng kinh ngạc của mình đấy.”

“Trí nhớ sao?”

“Đúng vậy ạ. Có thể gọi đó là trí nhớ tuyệt đối luôn đấy. Một khi đã ghi nhớ điều gì đó vào đầu thì cậu ấy sẽ không bao giờ quên.”

“Ồ, thật sao?”

“Dạ. Vậy nên khi nói đến các trò chơi liên quan đến trí nhớ và sự tập trung thì không ai có thể theo kịp cậu ấy cả. Nhưng mà cậu ấy hơi yếu về mặt tính toán vậy nên cậu ấy chỉ đứng thứ ba thôi.”

“Đứng thứ ba vẫn tuyệt mà nhỉ?”

“Đúng vậy ạ.”

Jeong-hoon cũng chưa bao giờ không đứng đầu trong lớp khi còn học trung học.

Sau khi cha qua đời trong một vụ tai nạn, điểm số của anh đã giảm một chút vì phải bắt đầu làm thêm để giúp mẹ, nhưng mà dù đã bị giảm nhưng mà điểm số đó vẫn nằm trong top 10 toàn trường.

“Hả? Này, nhìn này. Một người chơi cấp độ 11 đã đánh bại một NPC hướng dẫn đó.”

Lee Hyun-woo đang nghịch điện thoại bỗng nhiên nghiêng đầu.

Ha-jin, người đang ăn mì ramen, cũng ngẩng đầu lên.

“Cái gì ạ?”

Một đoạn video đang phát trên chiếc điện thoại mà Hyun-woo đưa cho cậu ta xem.

Trong video là một Võ sư tân binh đang đấu tập với một huấn luyện viên NPC.

'Cấp độ 11?'

Biểu cảm của Ha-jin đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Khuôn mặt bị nhòe đi nhưng mà võ sư cấp 11 kia...

Vì lý do nào đó lại trông giống Jeong-hoon một cách kỳ lạ.

'Không thể nào... Lẽ nào lại như vậy?'

Cho dù các huấn luyện viên ở trung tâm huấn luyện ở Làng Tân binh có yếu đến đâu thì họ vẫn ở cấp độ từ 25 đến 30 đúng không?

Không thể nào, cho dù có chọn Võ sư thì anh cũng sẽ không thể làm được điều vô lý như vậy.

Nhìn xem. Một người chơi cấp 11 đánh bại một huấn luyện viên cấp 30.

Và thậm chí còn né tránh được mọi đòn tấn công của huấn luyện viên.

'Không. Jeong-hoon không thể chiến đấu như thế này được.'

Những kỹ năng kia thuyết phục Ha-jin rằng đó không phải là Jeong-hoon.

[Bạn đã vào Trường Mana Dồi dào.]

[Bạn đã khám phá ra một chủ đề ẩn!]

[Bạn sẽ được thưởng thêm 10.000 điểm thành tích.]

[Cửa hàng thành tích sẽ được nâng cấp từ Lv.1 lên Lv.2!]

 

Tầm nhìn của Jeong-hoon tối sầm rồi trở lại. Anh không còn ở trong ngôi nhà tranh nữa mà đã ở giữa một cánh đồng.

Trường Mana được tạo ra từ các khối lập phương.

Anh đang ở bên trong một trong những khối lập phương đó cho nên sàn, tường và trần đều được làm bằng những viên gạch màu xanh xếp chồng khít lên nhau.

"Thì ra đây là chủ đề ẩn."

Đây là lần đầu tiên anh bước vào một chủ đề ẩn.

Một không gian tràn ngập mana.

Một cảm giác sảng khoái ập vào cơ thể.

 

[Trường Khuếch đại Mana được kích hoạt.]

[Mana dồi dào.]

[Mana chảy vào cơ thể bạn và đọng lại.]

 

Mana tự động chảy vào cơ thể Jeong-hoon theo mỗi hơi thở của anh.

'Thật không thể tin được...'

Đúng là quá kinh ngạc.

Không ngờ có một nơi tràn ngập mana như vậy tồn tại ở Thế giới Mới.

Anh chỉ được nghe nói về nó, nhưng mà trải nghiệm tận mắt thì quả thật là hoàn toàn khác hẳn.

 

[Chỉ số Ma lực tăng +1.]

 

Chỉ số Ma lực của anh đã tăng thêm 1 mặc dù anh chưa lên cấp.

'Tốt quá. Mình có thể tăng Ma lực lên rất nhiều rồi.'

Jeong-hoon chưa bao giờ sử dụng ma thuật cả.

Không giống như ma thuật, thần lực chỉ tập trung vào việc chữa lành, giải độc và hỗ trợ, vì vậy Ý chí Kiên định sẽ phản ứng ngay khi anh sử dụng nó, nhưng còn ma thuật thì không như vậy.

Do bối cảnh sâu xa mà ma thuật là thứ không thể dễ dàng học được, trừ khi có nhân vật Pháp sư.

Ngay cả đối với Jeong-hoon, một Toàn năng, thì con đường ma thuật cũng mở ra rất muộn.

Đó là lý do anh chỉ học được một ma thuật và sử dụng nó trong trận chiến.

Sau khi anh quay ngược thời gian cũng như vậy.

Ngay cả khi đã ghi nhớ Ma lực và dòng chảy ma thuật trong đầu, Ý chí Kiên định vẫn không phản ứng như thể đã bị đông cứng lại.

Tất nhiên đây là một vấn đề sẽ dần dần được giải quyết theo thời gian, nhưng mà chủ đề ẩn sẽ đẩy nhanh quá trình đó.

 

[Bạn có muốn bắt đầu luyện tập không?]

 

Jeong-hoon nhấn chấp nhận.

 

[Đang quét người dùng.]

[Không tìm thấy sơ đồ mạch trong cơ thể.]

[Bạn có muốn xây dựng sơ đồ mạch không?]

 

Khi nhìn thấy câu hỏi đó, khóe miệng Jeong-hoon khẽ nhếch lên.

Sơ đồ mạch giống như nguồn năng lượng để sử dụng ma thuật.

Có Ma lực không có nghĩa là có thể spam ma thuật.

Thế giới Mới được thiết kế để tối đa hóa sức mạnh của từng nhân vật, và không giống như các nhân vật khác, pháp sư sẽ hoàn thành việc thăng cấp nhân vật lần đầu bằng cách xây dựng sơ đồ mạch.

Đó là lý do Ý chí Kiên định không phản ứng.

'Mình phải xây dựng nó.'

Sau khi Jeong-hoon chấp nhận, cơ thể anh cảm nhận được một luồng nhiệt và một sơ đồ mạch được tạo ra gần ngực anh.

 

[Sơ đồ mạch đã được xây dựng.]

[Không thể xây dựng thêm.]

 

Và nó kết thúc đơn giản như vậy.

Bản chất của chủ đề ẩn khiến cho anh nổi da gà một lần nữa.

'Chỉ với chủ đề này thôi mà mình đã có thêm một vòng tròn rồi.'

Nói cách khác sơ đồ mạch này là một vòng tròn.

Alessandro đã tìm thấy chủ đề ẩn và có thêm một vòng tròn ở đây.

Đó là lý do tại sao anh ta lại có được số vòng tròn cao hơn so với cấp độ của mình.

Chủ đề ẩn này là bước đệm lớn để anh vươn từ một Đại pháp sư lên thành một Hiền nhân.

Và cuộc gặp gỡ tình cờ với chủ đề ẩn này đã đến với Jeong-hoon.

‘Mình đã bắt đầu đi đúng hướng rồi.’

Mặc dù việc tạo sơ đồ mạch lúc đầu rất khó khăn.

Nhưng mà khi đã tạo ra nó, sự phát triển của anh từ nay trở đi sẽ trở nên suôn sẻ hơn.

Bởi vì các điều kiện để kích hoạt Ý chí Kiên định đã được đáp ứng.

‘Mình có nên thử nghiệm ngay không nhỉ?’

Khi Jeong-hoon truyền Ma lực của mình vào, vòng tròn gần ngực anh bắt đầu xoay nhanh.

Thông thường thì đây sẽ là một quá trình tốn thời gian, nhưng mà nơi này lại tràn ngập mana.

Khi vòng tròn xoay, nó sẽ liên tục hấp thụ mana xung quanh.

Rồi anh từ từ nhớ lại kinh nghiệm của mình và hình thành ma thuật.

Mặc dù anh được gọi là Toàn năng nhưng mà việc học ma thuật lại cực kỳ khó, vậy nên anh chỉ thành thạo một ma thuật và sử dụng nó một cách tích cực.

Bây giờ đã đến lúc học ma thuật đó rồi.

 

[Kỹ năng độc quyền của Võ sĩ, ‘Ý chí Kiên định’ đã được kích hoạt.]

[Đã đạt được kỹ năng ‘Đạn Ma thuật (cấp thường)’.]

 

Anh đã thành công rồi.

Vùuu-

Cửa máy chơi game mở ra, Jeong-hoon bước ra ngoài.

“Phù.”

Jeong-hoon cử động cơ thể cứng đờ của mình.

Từ phòng huấn luyện đến chủ đề ẩn.

Là vì anh đã dành toàn bộ thời gian cho Thế giới Mới ngoại trừ thời gian ngủ tối thiểu sao?

Cơ thể mệt mỏi của anh gào lên phản đối.

Ờ thì… Cảm thấy như vậy cũng bình thường thôi, bởi vì anh chỉ ăn một bữa một ngày và tập trung vào Thế giới Mới.

“Hôm nay mình phải nghỉ ngơi thôi.”

Cho đến khi trò chơi trở thành hiện thực, anh vẫn phải sống với cơ thể của một người bình thường.

Mặc dù có sức tập trung cao độ nhưng mà Jeong-hoon lại có thể trạng yếu ớt từ nhỏ, vì vậy có nhiều trường hợp cơ thể anh không theo kịp.

Cơ thể anh, đã trở nên khỏe mạnh hơn một chút sau khi xuất ngũ, nhưng nếu như anh mất sức một lần nữa thì sẽ mất rất nhiều thời gian để hồi phục.

Điều đó chắc chắn sẽ làm giảm thời gian anh có thể đầu tư vào Thế giới Mới.

Vậy nên anh cần phải chăm sóc cơ thể mình.

“Hả? Cậu ở đây à?”

Khi anh đến gần tủ lạnh để lấy đồ uống, anh nhìn thấy Ha-jin đang ngồi ở một cái bàn.

“Ồ? Cậu chơi xong rồi à? Cậu xong rồi đúng không?”

Ha-jin nhảy dựng lên và chạy về phía Jeong-hoon.

“Phải. Tớ xong rồi, nhưng mà sao vậy?”

“Này, tớ thấy một người trông giống hệt cậu đấy.”

“Một người trông giống hệt tớ à?”

“Phải. Tớ không biết đó là ai, nhưng mà đó là một người chơi cấp 11 đã đánh bại một huấn luyện viên.”

“À, đó là tớ đấy.’’

Ha-jin há hốc mồm khi nghe Jeong-hoon bình tĩnh khẳng định.

“Cái quái gì thế?”

“Nhìn mà không biết à? Là tớ đấy. Tớ đã đấu với một huấn luyện viên NPC ở Đại sảnh đấy.”

“Không thể nào… Cậu giỏi chiến đấu đến thế à?”

“Đây là trò chơi mà.”

“Trò chơi á? Anh bạn à, thứ duy nhất được điều chỉnh là cấp độ và chỉ số của cậu. Nhưng mà cậu ở cấp 11 lại đánh bại một huấn luyện viên cấp 30. Làm sao tớ có thể hiểu được cơ chứ?”

“Tớ không còn cấp độ 11 nữa. Giờ tớ đã lên cấp 16 rồi.”

“Cấp 11 hay 16 đều như nhau cả thôi!”

Đánh bại một huấn luyện viên ở bất kỳ cấp độ nào cũng là một chiến công đáng kinh ngạc.

“Dù sao thì tớ cũng mệt rồi. Tớ sẽ về nhà đây, nếu muốn thì đi cùng tớ đi.”

“Về nhà sao? Bây giờ không phải lúc! Các hội quan tâm đến cậu đang để lại bình luận không ngừng này!”

“Chiêu mộ à?”

Nếu như là các bình luận chiêu mộ thì hẳn là từ các hội rồi.

Nhưng mà chỉ vì một trận đấu tập với một huấn luyện viên mà gửi lời chiêu mộ thì có lẽ là các hội từ nhỏ đến vừa.

"Chuẩn bị ngạc nhiên đi! Là từ Ho-yeong! Ho-yeong đó!"

"Ho-yeong…?"

Bước chân của Jeong-hoon đột ngột khựng lại.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương