Sự Trở Lại Của Pháp Sư Vĩ Đại Sau 4000 Năm
Chapter 236 Pháp sư vĩ đại trở lại sau 4000 năm (9)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 236: Pháp sư vĩ đại trở lại sau 4000 năm (9)

 

[U-, uaack-!]

 

Bản năng đầu tiên của đấng siêu việt đã tồn tại hàng chục nghìn năm qua là lao về phía trước. Một cú đâm đang lao điên cuồng không hề có kỹ thuật hay bất cứ sự khéo léo nào.

 

Dù vậy thì cũng khó lòng bắt kịp được thân hình của gã ta.

 

Trong khi tâm trí của Lord đang vô cùng bất ổn thì thể lực của gã ta vẫn thật đáng kinh ngạc. Sức mạnh của gã khi di chuyển cũng đủ để làm hòn đảo nhỏ rung chuyển mãnh liệt.

 

Bùm!

 

Nhưng gã ta vẫn không thể chạm được tới Lukas. Thực ra Lord đã nhận ra rằng gã ta mới là kẻ chịu ảnh hưởng nhiều nhất từ các đòn tấn công của chính mình.

 

[Gư-aaa-!]

 

Lord gầm lên rồi liều lĩnh tung nắm đấm của mình ra, nhưng dường như gã ta không thể phá vỡ những bức tường vô hình bao quanh Lukas được.

 

Điều đó thật sự là nỗi nhục nhã đối với gã  khi Lukas cứ nhìn gã với ánh mắt thờ ơ.

 

Cùng lúc đó, Lord chợt nhận ra.

 

Hiện tại đây, gã đang trải qua những điều tương tự như Ivan đã phải hứng chịu trước đòn tấn công của gã trước đó.

 

[Không thể có chuyện này được!] Lord hét lên, đôi mắt gã ta đỏ ngầu.

 

Mặc dù biết không thể tiếp cận Lukas, nhưng gã ta vẫn không ngừng tung ra các cú đấm. Gã ta thậm chí không thể suy nghĩ một cách đúng đắn được nữa rồi.

 

Lukas cảm thấy thật tệ khi cứ chỉ nhìn gã như vậy.

 

[Ta-, ta không phải là thứ rác rưởi! Nhà ngươi có biết ta đã đợi giây phút này bao lâu rồi không? Biết ta đã hy sinh bao nhiêu không?]

 

“Ngươi không phải là người phải hy sinh, mà là các Bán Thần. "

 

[Ta chính là một Bán Thần!]

 

Tâm trí của Lord đang đứng trên bờ vực sụp đổ.

 

Gã ta biết tất cả những gì Lukas đã nói đều là sự thật. Gã biết điều đó, nhưng lại không thể chấp nhận nó.

 

Cái tôi to lớn cùng với niềm kiêu hãnh của gã ta không thể chịu đựng được điều ấy.

 

Gã ta không thể chịu đựng nổi sự thật rằng ‘Lord’ thực sự hiện đang ở trong đống nhầy nhụa bản thân vừa phun ra, còn gã ta chỉ là đống rác rưởi còn sót lại trong cơ thể.

 

“Như ta đã nói trước đây đó thôi, ngươi đã không còn là…”

 

[Câm miệng!] Lord ngắt phăng lời nói của Lukas.

 

Lukas nhìn gã ta với ánh mắt nghiêm trọng.

 

Trước đó, Lord đã tin rằng mọi thứ đều đã nằm trong lòng bàn tay của mình. Gã ta đã không nhận ra rằng thực chất vốn không phải vậy, mà ngược lại thì chính gã là người mất đi tất cả.

 

Gã ta là một tên Bán Thần.

 

Những kẻ đã tin tưởng và đi theo gã ta một cách mù quáng.

 

Và cái tên Lord này.

 

Thật kỳ lạ khi gã ta không phát điên lúc ngẫm nghĩ lại những ám ảnh mà gã từng gây ra với Bán Thần trước kia. Thực ra, gã ta rất muốn phát điên, thế nhưng sức mạnh tinh thần mạnh mẽ đến từ cơ thể siêu việt của gã ta lại cản trở chính gã.

 

[Kuaah! -!] Nắm đấm của Lord vung ra thật dữ dội. Máu từ nắm đấm chảy ra, nhưng dường như gã ta chẳng hề nhận ra.

 

Theo Lukas thấy thì có vẻ như gã ta đang phải vật lộn với chính cơ thể của mình.

 

“Ta sẽ không thông cảm đâu. Chính ngươi đã khiến bản thân mình thành bộ dạng này. Ngươi đã không còn là Lord nữa rồi. ”

 

[Ta đã nói là ngươi im đi-!]

 

Những cú đấm của gã ta không khác sự nóng giận của một đứa trẻ.

 

Thế nên Lukas đã chờ đợi.

 

Giết chết gã ta thì dễ thôi, nhưng cậu quyết định chờ đợi trước. Lukas đã có thể thấy được kết cục của Lord rồi. 

 

Một kết cục tồi tệ và đau đớn chẳng hề phù hợp với sức mạnh đang chờ đợi gã.

 

[Ư-aa-, aaa ..]

 

Các chuyển động của Lord bắt đầu chậm dần.

 

Cảm giác như thời gian Lord trôi qua mấy nhưng thực chất là đã được một lúc lâu rồi.

 

Cảm xúc như bùng cháy. đặc biệt là sự tức giận của gã ta đã phai nhạt dần theo thời gian. 

 

Ngay cả khi tung ra cú đấm, Lord vẫn không ngừng suy nghĩ. Không phải. Chính xác hơn thì gã ta không thể dừng lại nổi.

 

Gã ta không ngừng quằn quại khi nghĩ đến nguyên do chuyện này  xảy đến với mình, và cuối cùng thì, gã ta cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận kết cục bản thân vẫn đang trốn tránh.

 

Thịch.

 

Lord đã gục ngã.

 

Gã ta nhìn chằm chằm lên bầu trời trong ánh mắt trống rỗng, tựa như vô hồn.

 

[… Ta không hề muốn điều này xảy ra.]

 

Không thể nhìn ra bất cứ sức mạnh mãnh liệt nào trước đó gã thi triển qua giọng nói đứt quãng của gã. 

 

[… Ta đã làm chuyện quái gì thế này? Nói cho ta biết đi, Đại Pháp sư.]

 

"Ngươi đã phản bội lại chính những kẻ đã đặt niềm tin vào ngươi."

 

[Và?]

 

"Ngươi đã gạt bỏ chúng khi chúng đang vật lộn trong đau đớn."

 

[Và?]

 

“… Ngươi đã nguyền rủa những kẻ đã hy sinh vì ngươi.”

 

[Hư-, hư hư hư…] Lord bật ra một tràng cười điên dại.

 

Thoáng chốc, tiếng cười khằng khặc của gã ta đã vang khắp hòn đảo.

 

Sau đó, Lord vội vàng quay lại như thể gã ta đang tìm kiếm một cái gì đó.

 

Thế rồi cuối cùng, gã ta cũng phát hiện ra đống nhầy nhụa mà lúc nảy mình vừa nôn ra.

 

[A-, aa…] Lord bò lê về phía đống nôn kia. Gã ta lấy cả hai tay bưng chất lỏng màu đen lên và đưa nó lại gần mình hơn.

 

Gã ta nhìn những kẻ mà gã đã bỏ rơi.

 

[Ta xin lỗi… Ta xin lỗi… H-, hức…]

 

“…”

 

[Ta không cố ý làm vậy đâu… Ta… Ta chỉ…] 

 

Là chỗ nào đã sai rồi?

 

Đầu của Lord lấp đầy những câu hỏi.

 

Cách đây không lâu, những Bán Thần là tất cả của Lord. Gã ta sẽ làm bất cứ điều gì cho họ, thậm chí hy sinh bản thân mình.

 

Ấy thế mà vào lúc nào đó, niềm tin của gã ta đã thay đổi. Gã ta không còn đối xử các Bán Thần như nhau nữa. Gã bắt đầu phân biệt giữa các Bán Thần cao cấp và thấp kém hơn.

 

Mọi chuyện bắt đầu từ vết nứt nhỏ đó.

 

Bán Thần hữu dụng và vô dụng, Bán Thần mạnh và yếu.

 

Đáng lẽ gã ta không nên đánh giá và phân chia những thân quyến của mình thành những nhóm như vậy. Sự khác biệt dẫn đến việc kỳ thị, và cái phân biệt đối xử trở thành sự khinh miệt.

 

Đến một thời điểm nào đó, sự khinh miệt ấy trở thành nỗi thù hận.

 

Bởi lẽ…

 

Lord chính là kẻ mạnh nhất. Gã ta mạnh hơn tất cả các Bán Thần khác cộng lại.

 

Khi bản thân tiếp tục đánh giá các Bán Thần theo cách như vậy, cuối cùng thì gã ta cũng đã hướng đến một kết luận cực đoan rằng mọi tên Bán Thần ngoài gã ta ra đều là kẻ vô dụng. Gã ta cảm thấy việc hấp thụ chúng sẽ ‘hiệu quả’ hơn nhiều.

 

Đáng lý ra gã ta phải yêu tất cả Bán Thần như nhau, và đáng lý ra phải coi họ như những người thân yêu quý của mình.

 

Lord đã làm như vậy hàng chục nghìn năm qua. Gã ta đã thực hiện trách nhiệm của mình thật sự rất tốt.

 

Nhưng vào thời điểm quan trọng nhất, gã ta lại không làm được như vậy.

 

[… Các Bán Thần phải đối mặt với đại nạn đến từ Lord.]

 

Thời đại này chính là một đại nạn đối với các Bán Thần.

 

Cứ sau một nghìn năm hoặc lâu hơn , sẽ có một tên Bán Thần chết đi, và những thế lực nổi dậy chống lại chúng sẽ trở nên mạnh đến đáng sợ. Mà trung tâm của trận đại nạn ấy chính là một tên đàn ông.

 

[Rốt cuộc thì bọn ta cũng không thể vượt qua nó được nó, bởi vậy nên bọn ta cuối cùng đã gục ngã. Lukas, ngươi nghĩ lý do là gì đây?]

 

"Các Bán Thần đã tin tưởng một kẻ lãnh đạo sai lầm."

 

Lord khẽ mím môi.

 

[Vì vậy, ngươi nghĩ đó là lỗi của ta.]

 

“Ngươi là kẻ có lỗi nặng nhất. Nhưng ta không thể nói các Bán Thần đã chết kia hoàn toàn vô tội được. "

 

[Tại sao? Chúng chỉ có tội khi đi theo một tên lãnh đạo bất tài thôi.]

 

“Đó là lỗi của họ. Không kẻ lãnh đạo nào là hoàn hảo cả. Mọi người đều mắc sai lầm, và đôi khi, chúng ta sẽ đưa ra những quyết định sai lầm. Ngươi có thể gọi đó là lòng trung thành nếu họ gật đầu ngay cả vào lúc đó sao? Đôi khi, ta cần chỉ ra lỗi của tên cầm đầu của chúng.”

 

Lukas nhìn xuống Lord và nói.

 

"Nhưng là kẻ nào đó đã làm điều này."

 

[…!] Lord run rẩy một hồi rồi cúi đầu xuống.

 

[… Hư hư. Vậy là ta đã giết chết bọn họ bằng chính đôi tay này của mình.]

 

Khuôn mặt đang mỉm cười tuyệt vọng của Lord đột nhiên biến dạng.

 

[Ức… Hực!]

 

Sau đó, gã ta lại bắt đầu nôn mửa.

 

Lông mày của Lukas nhíu lại lúc nhận ra gã ta định làm gì.

 

[Ọe!]

 

Lord lại nôn, nhưng lần này, đó không còn là chất lỏng màu đen nữa.

 

Tõng…tõng…

 

Thay vào đó là máu tươi thẫm đẫm mặt đất trước mặt gã.

 

[Oe… Ọe!]

 

Cơ thể của gã ta chẳng có chuyện gì cả vì Lukas không làm gì gã cả. Ngược lại thì chính Lord đã gắng nôn ra búng máu ngay lúc đó.

 

Gã ta đang cố gắng nôn thứ gì ra vậy?

 

Câu trả lời cho câu hỏi này đã được tiết lộ trong khoảnh khắc tiếp theo.

 

[Ọe!]

 

Lách cách…

 

Hai viên ngọc sáng bóng dính đầy máu lăn trên mặt đất, đến chân của Lukas.

 

Chúng chính là cốt lõi của Satan… và cốt lõi của Michael.

 

“Ngươi có biết bản thân vừa làm gì không?”

 

[… Ta đã phun tất cả các cốt lõi ra.]

 

“Việc này chẳng khác nào đi đánh nát trái tim của chính ngươi cả. Tại sao ngươi lại buông bỏ mạng sống của chính mình vậy? "

 

[…] Lord quay lại nhìn thứ chất lỏng màu đen một lần nữa.

 

Sau đó, gã ta nhặt nó lên và bắt đầu nhét nó vào miệng của mình. Gã ta đang cố nhét đống nhầy nhụa ấy vào trong bụng của mình. 

 

Thấy vậy, Lukas nhẹ giọng nói:

 

"Dừng lại đi. Ngươi nên biết điều đó ngu ngốc đến thế nào. Khoảnh khắc ngươi phun chúng ra, chúng đã chết rồi. Các bong bóng kia chỉ là một hiện tượng bình thường thôi… Dù ngươi có nuốt chửng chúng một lần nữa sau khi nhổ cốt lõi ra thì cũng không có gì khác đâu. Ngồi khóc tiếc rẻ vì chuyện mình đã làm cũng chẳng có ích gì đâu. "

 

[…Ta biết điều đó. Nhưng ta vẫn muốn làm.]

 

"Ngươi đang nói bản thân muốn chết như một tên Bán Thần sao?"

 

Lord tạm dừng bởi lẽ đây có thể coi là một cụm từ kinh điển. Gã ta nhớ lại những gì Lukas Trowman từng nói lúc trước đây.

 

‘Nếu ngươi lấy đi Thần lự của ta, ta có thể sẽ chết trong thân xác của con người.’

 

Lúc đó gã ta không hiểu ý của cậu là gì. Dù sao cậu ta cũng sẽ chết thôi, vậy chết như một con người thì có ích gì?

 

Lord hỏi vậy cũng dễ hiểu thôi, vì dù sao, gã ta là một sinh thể siêu việt, một đấng Tuyệt Đối. Lord chưa từng nghĩ sâu về cái chết cả.

 

Chỉ đến lúc này đây khi Lord đang hấp hối thì gã ta mới hiểu được cảm xúc của Lukas lúc đó.

 

‘Đây có phải là ý của cậu ta không? Hẳn là vậy rồi. '

 

Gã ta sẽ chết như thế nào đây?

 

Câu hỏi này quan trọng đến mức có thể so sánh với cuộc đời gần như vĩnh viễn của gã ta.

 

Lord từ từ đặt chất lỏng trong tay xuống.

 

[… Ta không xứng. Như ngươi đã nói, ta là thứ rác rưởi, là kẻ đã phản bội lòng tin thần dân của ta.]

 

“…”

 

[Nếu bọn ta giống như con người thì có khác gì không? Bao nhiêu năm dài đằng đẵng, tất cả các ngươi luôn là kẻ đối mặt với đại nạn và thể hiện sự đoàn kết tuyệt vời. Đồng thời, những cá nhân có tài năng phi thường sẽ thường xuất hiện như thể chúng đã được số phận định sẵn rồi vậy…. Bọn ta sẽ có một kết thúc khác nếu bọn ta và các ngươi giống nhau sao?]

 

Lukas chưa từng mong đợi được nghe Lord khen ngợi loài người sau cùng thế này. Thậm chí trong giọng nói của gã ta còn có một chút ghen tị thật lòng.

 

Đó là lý do tại sao Lukas đã cho gã ta một câu trả lời trung thực.

 

"Không phải mọi người đều như vậy."

[…]

"Nhưng có lẽ ngươi sẽ có một kết thúc ít đau khổ hơn."

[Đó không phải vấn đề về chủng loài mà là về tính cách. Thật là một câu trả lời tuyệt vời.]

Lord cho rằng Lukas đã loại bỏ thành kiến ​​của cậu. Gã ta cũng đã gián tiếp trả lời rằng các Bán Thần có thể là một chủng tộc tốt hơn.

[Haha.]

Đột nhiên, một tiếng cười phát ra từ cổ họng gã ta, tựa như tiếng gió xì ra từ một quả bóng bay.

Thật khó để nhịn cười được.

Hai thực thể ở đây. 

Con người mạnh nhất và Bán Thần mạnh nhất mãi đến khi bản chất của họ thay đổi mới có thể hiểu thấu được nhau.

[Rốt cuộc đã sai ở chỗ nào rồi…]

Lord cúi đầu.

Gã ta đã nôn tất cả các Bán Thần ra và các cốt lõi của Bình Hành giả.

Giờ đây, cái chết là thứ duy nhất còn lại đối với sinh vật không có nội tạng hay máu này.

“…”

Lukas nhìn xuống Lord, nhận ra gã ta đã chết.

Psss-

Vầng hào quang vốn có từ trước đến nay đã dần dần mờ đi. Một lúc sau, toàn bộ cơ thể của Lord đã chuyển thành màu xám.

Tựa như cái chết của Riki vậy. Cơ thể gã ta tựa như đống tro tàn vỡ vụn rồi tan thành tro bụi.

Chợt.

Mọi thứ ngừng lại.

Thình thịch.

Lukas nhận ra không chỉ có những món đồ bản thân thấy được đã bị đóng băng mà ngay cả thời gian và không gian cũng vậy.

Giờ đây, ngay cả Lukas cũng không nhận ra thời gian đã ngừng trôi. Dù cho hiện tại cảnh giới của cậu đã là một đấng siêu việt rồi.

Bởi vì kẻ duy nhất có thể đóng băng thời gian và không gian chỉ có đấng Tuyệt Đối duy nhất trên thế giới này.

[Ta biết chúng ta sẽ gặp lại nhau mà.]

Chúa cười khi nói những lời đó.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương