Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Mục đích ban đầu là câu giờ cho đến khi Frey đến.

 

Tuy nhiên, việc ông cử đi hai quân tiếp viện là Nix và Isaka đồng nghĩa với việc anh sẽ không thể lập tức tham gia cùng họ được. Có khi là hoàn toàn không thể đến.

 

Tuy nhiên, cô đã không vượt qua được suy nghĩ yếu đuối của bản thân. Cô đã cố gắng giữ ông lại và giao lại mọi thứ cho Frey, nhưng cô đã không làm vậy.

 

Tên đối thủ này không phải là kẻ mà một ý chí yếu ớt có thể đương đầu được.

 

Cô sẽ tiêu diệt hắn ta ở đây. Cô chắc chắn sẽ trừ khử hắn. Ngay cả khi điều đó khiến cô mất mạng.

 

… Nếu ngay từ đầu cô chiến đấu với quyết tâm này thì kết quả có khi đã khác.

 

Có lẽ chính cô là người đã gây ra kết cục như thế này.

 

'Kết quả.'

 

Beniang nhắm mắt lại.

 

Cảm tưởng như cô có thể nhìn thấy kết cục của trận chiến này.

 

"Beniang."

 

Nora nghi ngờ nhìn Beniang.

 

Beniang nhìn vào cánh tay bị mất của bản thân.

 

Đây là kết quả hiển nhiên bởi cô ấy đã tay không chạm vào cơ thể của Agni.

 

“Cánh tay phải của cô…. Tôi xin lôi. Tôi đã đến quá muộn."

 

"Không sao. Việc đó không quan trọng…. Cô có phải là người đã cứu tôi? Bằng cách nào vậy?"

 

"Tôi đã sử dụng Lưỡi Rồng."

 

“… Đó không phải là thứ mà cô chỉ có thể sử dụng hai lần một ngày sao? Cô đã tăng số lần bản thân có thể sử dụng nó? "

 

"Không."

 

Beniang bình tĩnh lắc đầu.

 

Đó là thời điểm đó.

 

“Ức…”

 

Cô ấy ho ra một ngụm máu vào tay, vẻ mặt của trở nên đau đớn.

 

"Beniang?"

 

Nora kinh hãi tiến đến giúp cô ấy. Nhưng Beniang lắc đầu ra hiệu cô ấy vẫn ổn, mặc dù thực tế cánh tay còn lại đang siết chặt tấm áo choàng của mình.

 

'Đây là một lời cảnh cáo.'

 

Cơ thể của cô ấy đang trực tiếp cảnh báo cô ấy. Nó đang hối thúc cô ấy không sử dụng Lưỡi Rồng nữa.

 

Beniang cũng biết vậy. Cô ấy theo bản năng vẫn cảm nhận được nó.

 

Nếu cô ấy cố gắng sử dụng Lưỡi Rồng thì chuyện gì sẽ xảy ra đây.

 

Những lời của Hector thật chuẩn xác.

 

Cô ấy chỉ có thể sử dụng Lưỡi Rồng hai lần mỗi ngày.

 

Cô ấy chỉ mới sử dụng nó thêm một lần mà cảm giác cứ như có con dao cứa quanh ruột.

 

Nhưng vẫn ổn.

 

Cô ấy vẫn có thể nói chuyện. Có thể di chuyển. Cũng có thể sử dụng ma thuật.

 

Cô ấy vẫn còn sống.

 

Cảm giác khủng khiếp bên trong cơ thể cô là bằng chứng chuẩn nhất cho việc này.

 

“Beniang…?”

 

"Tôi ổn."

 

Beniang bình tĩnh nói lúc bản thân nhìn Nora với vẻ mặt tái mét.

 

"Cuộc chế ngự này đã đổ bể."

 

“…”

 

Mọi người đều biết điều này, nhưng đó không phải là điều mà ai cũng muốn nghe. Cô ấy cũng không mong chờ được nghe điều đó từ Beniang trong số tất cả mọi người.

 

Nora vẫn im lặng và lắng nghe những gì Beniang muốn nói.

 

“Có vẻ như hiện tại Agni không còn khả năng di chuyển. Hắn ta có lẽ không thể chống lại toàn bộ ảnh hưởng từ cú đấm của Ivan. "

 

Cô đồng ý.

 

Rõ ràng hắn ta đang hồi phục sau chấn thương của mình lúc trước. Tuy nhiên, hắn ta vẫn đang sử dụng chút sức mạnh cuối cùng còn lại để bảo vệ cơ thể của mình.

 

Đó là một bước đi khôn ngoan.

 

Rốt cuộc, không còn ai có thể đe dọa Agni trong số những người có mặt.

 

Isaka liên tục sử dụng băng của mình để làm chậm quá trình hồi phục của Agni, nhưng cậu ta không thể tung ra một đòn chí mạng thực sự.

 

"Ngay cả khi chúng ta đã cố gắng sử dụng cơ hội này để trốn thoát."

 

Nó sẽ thật vô nghĩa.

 

Agni là một tên Bán Thần thông thạo chuyển động thời không. Ngay cả khi họ phân tán và chạy theo nhiều hướng khác nhau, hắn ta cũng sẽ trừ khử chúng ta một cách nhanh chóng.

 

"Hắn ta không thể di chuyển ngay lúc này đâu!"

 

"Bây giờ là cơ hội của chúng ta!"

 

"Đi nào! Các chiến binh của Silkid! ”

 

Các chiến binh còn sống sót đều giơ vũ khí lên và lao vào Agni. Họ chẳng khác nào những con thiêu thân lao vào ngọn lửa.

 

Vũ khí của họ không chạm đến chỗ Agni. Thay vào đó, ngọn lửa của Agni lan rộng và lần lượt thiêu rụi họ.

 

Beniang nhìn cảnh này rồi mở miệng lần nữa.

 

“… Tôi thấy được hai con đường mà chúng ta có thể làm ngay lúc này.”

 

"Con đường?"

 

“Có lẽ đây là ngã tư… đây có thể là cảnh tượng mà cha tôi, Osel Argento hồi đó từng nhìn thấy.”

 

Beniang lẩm bẩm đầy tự tin.

 

Cô ấy đã tận mắt chứng kiến. Tại sao những sinh vật ấy, những kẻ cao hơn một bậc so với các Bán Thần khác lại được gọi là Khải Huyền.

 

Chúng thực sự là những sinh vật có thể hủy diệt thế giới. Hoặc ít nhất, chúng có thể trực tiếp dùng sức mạnh của mình để gây ra các thảm họa.

 

Trong trận chiến với Nozdog hồi đó cũng vậy.

 

Nozdog, kẻ có sức mạnh Tử Vong, là một Bán Thần ngang bậc với Agni. Và nhìn chung thì việc trốn thoát khỏi sự tồn tại của hắn ta là điều không thể.

 

Nếu vậy thì làm thế nào mà lại có nhiều người sống sót trong trận chiến chống lại Nozdog thế?

 

'Cha.'

 

Osel Argento.

 

Cha cô ấy đã bênh vực mọi người. Ông lấy bản thân làm vật hy sinh và bảo vệ hậu phương.

 

Beniang không có ở đó và cô ấy không biết chi tiết, nhưng cô ấy chắc chắn về những gì Osel sẽ làm.

 

‘Đó là lý do tại sao ông có thể mỉm cười.’

 

Không phải ông không sợ chết. Những người thông minh đều sẽ vậy thôi.

 

Tuy nhiên, mọi chuyện đã khác nếu đó là con đường mà người chọn cho mình. Miễn là do họ lựa chọn, con người có thể mỉm cười khi đối mặt với bất cứ điều gì.

 

Những hành động này có hậu quả gì không còn quan trọng lúc đó nữa.

 

“…”

 

Nora, người đang nhìn cô ấy từ một phía không thể không nói nên lời trong giây lát.

 

Beniang mỉm cười.

 

Nụ cười trên môi cô ấy rất giống với nụ cười của cha cô, Osel.

 

"Thà một người chết còn hơn là tất cả mọi người cùng chết."

 

Biểu cảm của Nora trở nên kỳ lạ khi nghe cô ấy lẩm bẩm câu nói lạ lùng này.

 

"Cô đang nói điều gì vậy?"

 

"Tôi đang nói tôi sẽ cố thủ pháo đài."

 

Krrr.

 

Họ nghe thấy một âm thanh thánh thót. Sau đó, mọi người tiếp tục theo dõi ngọn lửa xung quanh họ dần dần hội tụ trên cơ thể của Agni.

 

Hắn ta đã hoàn thành việc hồi phục. Hắn ta sẽ sớm triển khai hành động của mình.

Như để đáp lại những suy nghĩ của Beniang, cơ thể của Agni dần dần phồng lên.

 

Bùm!

 

Với một vụ nổ cực lớn, Agni đã trở lại hình dạng thật của mình.

 

Ba Chiến binh gần hắn ta nhất tức thì bị thiêu rụi.

 

"U-, uaah!"

 

“Kuk…! Hắn ta là một con quái vật! ”

 

[…]

 

Agni dang tay không nói gì.

 

Hắn ta không muốn nói chuyện với lũ sâu bọ phiền phức này nữa. Hắn ta muốn kết thúc chuyện này nhanh chóng.

 

"A-g-ni-!"

 

Nora giật thót, cơ thể cô vô thức run lên.

 

Không riêng gì cô. Cơ thể của mọi người xung quanh cứng đờ. Ngay cả Agni cũng không ngoại lệ.

 

“Be-, Beniang…?”

 

Nora càng rùng mình hơn khi nhận ra chỉ bằng giọng nói của mình, Beniang đã chế ngự được hắn ta.

 

Bản thân Beniang cũng không nhận ra điều đó. Thật ra cô ấy đã đã thi triển Nỗi Sợ Rồng mặc dù cô ấy chỉ là một Bán Rồng.

 

Chính kẻ thù của họ, Agni là kẻ nắm bắt tình hình tốt nhất.

 

[Đối với một con Bán Rồng thì sức mạnh đó quả là quá mức.]

 

Hắn ta thì thầm nhưng vẫn không thể cử động được vào lúc đó.

 

Hắn ta cau mày.

 

Cơ thể hắn ta đã hồi phục, nhưng Thần lực của hắn vẫn đang cạn kiệt. Chính vì vậy, hắn ta không thể cản lại được tác động của Nỗi Sợ Rồng của con Bán Rồng này.

 

Beniang quay sang Nora và nói.

 

“Hãy nói với Frey. ‘Cảm ơn anh ấy, tôi giao lại nó cho anh ấy.’’

 

Sau đó Nora mới hiểu được ý định của Beniang.

 

Cô vội vàng lên tiếng trong vẻ mặt cứng đờ.

 

"Dừng lại đi. Cô không cần phải hy sinh bản thân. Cô có đang nghe tôi nói không, Beniang? Cô-"

 

<Rời khỏi.>

 

Những người sống sót sau trận chiến trên sa mạc đã biến mất. Từng người một được đưa ra khỏi sa mạc Amakan.

 

Lúc mở mắt ra, họ sẽ ở nơi an toàn nhất.

 

"Chờ đã, Beni-."

 

Người cuối cùng biến mất là Nora. Cô nóng lòng gọi Beniang, nhưng ản thân không thể nói hết lời.

 

Chẳng bao lâu sau, Beniang và Agni là những người duy nhất còn lại trong sa mạc hoang vu này.

 

Agni cũng ngạc nhiên. Hắn ta không ngờ ngay cả Nix, kẻ mà hắn ta đã bắt cũng bị cướp khỏi tay.

 

Tuy nhiên.

 

[Ngớ ngẩn.]

 

Dù Agni có nói vậy, Beniang vẫn cười và hỏi.

 

"Ý ngươi là gì?"

 

[Mọi thứ nhà ngươi vừa làm. Ngươi đã dùng Lưỡi Rồng đẩy chúng đến một nơi nào đó. Nó có thể rắc rối hơn ma thuật, nhưng ngươi nghĩ rằng ta không thể truy tìm chúng sao?]

 

Agni lắc đầu.

 

[Chẳng có gì thay đổi. Ta sẽ giết ngươi. Sau đó, ta sẽ giết chết những tên còn lại.]

 

"Ngươi không thể đâu."

 

[Hừ. Tại sao?]

 

<Biến mất.>

 

Những dấu vết mờ nhạt để lại bắt đầu biến mất.

 

Hỏa thể của Agni khẽ run lên.

 

Cô ta sử dụng Lưỡi Rồng một lần nữa?

 

“Hừ…!”

 

Beniang nôn mửa dữ dội.

 

Lượng máu cô ấy ho ra đủ để thấm đẫm chiếc áo choàng.

 

Cô ấy ngồi trên mặt đất và nhìn lên Agni. Nụ cười vẫn hiển hiện trên môi cô ấy.

 

"Bây giờ. Tất cả các dấu vết đã biến mất. Ngươi định theo dõi họ như thế nào đây? "

 

[… Vẫn chưa muộn. Dù Lưỡi Rồng có mạnh đến đâu cũng không thể xóa hoàn toàn mọi dấu vết. Miễn là ta lập tức rời khỏi…]

 

“Đến giờ mà ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ta ở lại đây để ngăn điều đó xảy ra mà.”

 

Beniang bật ra một tiếng cười tựa như làn gió vi vu thổi.

 

Giờ nghĩ lại, cô ấy không có quan hệ thân thiết với bất kỳ ai trong số những người đó. Chỉ có Nora là người cô ấy đã gặp vài lần lúc nhỏ.

 

Đó là lý do tại sao cô ấy tò mò. Tại sao cô ấy lại lựa chọn trao đi cuộc đời của mình cho những người đó?

 

'Cô đã làm tốt rồi. Cô sẽ làm tốt hơn nữa trong tương lai. Tôi tin cô, Beniang Argento.’

 

Anh ấy đã nói rằng anh ấy tin tưởng vào cô ấy. Và Beniang muốn sống theo niềm tin đó.

 

Cô ấy muốn chứng minh rằng lòng tin của anh không đặt sai chỗ. Nếu một ngày nào đó họ được đoàn tụ, cô ấy muốn bản thân có thể mở lòng và tự tin ngỏ lời.

 

"Em không quá tệ, đúng không?"

 

"Haha."

 

Beniang ngẩng đầu lên.

 

Cô ấy không thể cảm nhận gì khác ngoài nỗi đau, nhưng không hiểu sao trái tim cô nhẹ nhõm hơn hẳn. Cuối cùng cô ấy cũng có thể hiểu được người cha đã khuất của mình.

 

Đó là người vẫn có thể mỉm cười trước khi chết.

 

‘Anh đã thay đổi em. Pháp sư vĩ đại. '

 

Cảm ơn cô ấy, vỗ đầu cô với sự tự hào, và an ủi cô ấy bằng cả tấm lòng anh.

 

Đó là lý do tại sao cô ấy có thể đứng ở đây.

 

[Ngươi có thể tự hào, Bán Rồng ạ. Ngươi kiên trì hơn bất kỳ con Rồng nào ta từng giao chiến. Nhưng đáng ra ngươi phải biết chứ nhỉ? Lưỡi Rồng là thứ đến cả những con Rồng thực sự cũng không thể coi thường.]

 

Agni nhìn vào cơ thể của Beniang.

 

[Cơ thể mỏng manh của ngươi đã vượt ngưỡng chịu đựng của nó rồi. Tuy nhiên… sức sống của ngươi thật đáng ngạc nhiên. Nếu ngươi là một con Rồng thuần chủng, ta dám chắc lúc này đây ngươi đã toi đời rồi. Bởi vì chúng có nỗi ám ảnh mơ hồ với sự sống này. Thật thú vị. Ngươi có thể tồn tại lâu như vậy là nhờ dòng máu thấp kém của mình đấy.]

 

Cô ấy đã vượt qua giới hạn.

 

Câu nói của Agni khiến Beniang bật cười.

 

"Ngươi nghĩ ta không biết điều đó ư?"

 

Đó là cơ thể của cô ấy. Đương nhiên cô biết rõ nhất tình trạng của mình.

 

Nhưng cũng chẳng quan trọng. 

 

Cô ấy vẫn có thể tiếp tục. Cô vẫn có thể cười.

 

"Bán Rồng chỉ là một phần trong danh tính của ta thôi."

 

[…]

 

“Tên ta là Beniang Argento. Thống lĩnh Circle của Trowman Rings và Pháp sư vĩ đại Lukas Trowman…”

 

Beniang dừng lại cuối lời.

 

Cô ấy có thể tự gọi mình như vậy không?

 

Có lẽ cô ấy chỉ đang tham lam.

 

Tuy nhiên…. Đúng vậy. Vì dù sao đây cũng là những giây phút cuối đời của cô rồi, cô ấy được phép tham lam như vậy.

 

"Ta là đệ tử của anh ấy."

 

Cô cười nhẹ.

 

“Đó là điều ta tự hào.”

 

[…]

 

Không thể nói chuyện với cô ta. Người phụ nữ này sẽ trói hắn ta đến cùng.

 

Agni chắc chắn về điều này.

 

Hắn ta không thể trì hoãn thêm nữa.

 

Agni nhấc tay. Cánh tay lửa khổng lồ của hắn ta tạo ra một làn gió nóng thổi khắp sa mạc.

 

Nhìn thấy cảnh này, Beniang lên tiếng.

 

Lời nói cuối cùng từ Lưỡi Rồng mà cô ấy nói trong đời.

 

<Ngưng.>

 

Cơ thể của Agni dừng lại theo mệnh lệnh.

 

Lần đầu tiên hắn ta chỉ biết nhìn Beniang mà không nóng nảy.

 

Có phải cô ta đang cố gắng trì hoãn cho đến cuối cùng không?

 

Đó là một cuộc đấu tranh vô bổ.

 

Một giây.

 

Hai giây

… Sau đó là ba giây.

 

Uh.

 

Máu từ mắt, mũi và miệng của Beniang đồng thời chảy ra. Gương mặt cô ấy nhanh chóng bê bết máu.

 

Không cần hắn ta phải dùng đến chính đôi tay của mình.

 

Agni hạ cánh tay xuống.

 

[Trái tim của ngươi vừa nổ tung. Ngay cả khi ngươi có uống thuốc tiên lúc này thì cũng chẳng thể khôi phục được. Phải rồi. Ngươi đã kiếm được ba giây sau cái chết của mình nhỉ. Ngươi có hài lòng không?]

 

Lời nói dửng dưng của hắn ta vẫn tiếp tục.

 

[Chỉ có ba giây. Không có gì thay đổi. Phải đấy. Ta thừa nhận bản thân không thể giết chúng ngay giờ, nhưng chúng có thể sống sót trong bao lâu đây? Ta lấy tên của ta ra thề. Cho dù đó là chốn nào trên lục địa, ngay khi ta nhận được bất cứ manh mối nào về họ… chúng sẽ nhận lấy cái chết mà ngươi từng trì hoãn.]

 

Agni bật cười.

 

[Cái chết của ngươi chỉ là cái chết của một con chó.]

 

Một con chó chết.

 

Không phải vậy.

 

Beniang muốn nói điều đó, nhưng đôi môi cô ấy không mấp máy nổi.

 

Cơ thể cô ấy dần gục xuống. Ngay cả cơn đau cũng cảm thấy tê liệt. Thay vào đó, một cảm giác lành lạnh dường như thay thế nó.

 

Đó là một cái rét buốt mà cô ấy chưa bao giờ trải qua trước đây, và cơ thể cô rùng mình không kiểm soát được.

 

'…Tệ quá đi.'

 

Cô ấy không thể không nghĩ đến điều này.

 

Cuối cùng cô ấy đã có được sự tự tin để dẫn đầu Circle tốt hơn. Cô ấy thậm chí còn bắt đầu ưa thích chính mình, người mà cô ghét hơn bất cứ thứ gì. Cô ấy cảm thấy cuối cùng bản thân đã đạt được điều gì đó.

 

Đó là lý do tại sao cô ấy không thể không cảm thấy rằng đó là một điều đáng tiếc.

Rồi cô ấy nhận ra.

 

Cái chết luôn chứa đầy những tiếc nuối.

 

'…Mình ghét nó.'

 

Cô ấy không muốn chết.

 

Thịch.

 

Cô ấy gục xuống, nhưng không ở trên mặt đất cát.

 

Nó thật mềm mại.

 

Như thể ai đó đã đỡ được tấm thân tàn tạ của cô.

 

'A…'

 

Cô ấy cảm thấy ấm áp.

 

Beniang nghĩ rằng cô ấy đang bị ảo giác.

 

Bởi đó là thứ cô ấy mong ngóng nhất ngay trước lúc chết, nên não của cô ấy mới cho cô ấy trải nghiệm điều đó à.

 

Nhưng nó không quan trọng nữa.

 

Dù chỉ là ảo giác nhưng cô ấy vẫn vui vì có thể nhìn thấy khuôn mặt anh ngay trước khi nhắm mắt lần cuối.

 

Tệ quá.

 

Cô ấy thực sự không muốn chết.

 

* * *

 

Beniang nhắm mắt lại.

 

Frey nhìn xuống cô ấy.

 

Hắn từng dạy qua nhiều người. Tuy nhiên, hắn không bao giờ thu nhận nhiều đệ tử.

Đã có nhiều lần những kẻ khác xưng là đệ tử của hắn, nhưng Frey… chưa bao giờ coi họ là đệ tử của mình.

 

Thứ hắn muốn ở một người đệ tử không phải là tài năng xuất chúng hay một bộ não xuất sắc. Thay vào đó, hắn muốn một người hiểu được lời dạy của bản thân và đồng cảm với những suy nghĩ và niềm tin của hắn.

 

Nói cách khác, một người có tiềm năng trở thành một người tốt hơn.

 

… Beniang Argento là…của Frey.

 

Không. Cô ấy là người đệ tử đầu tiên của Lukas Trowman.

 

Frey đã nhận ra sự thật này quá muộn.

 

Nỗi buồn sâu thẳm trong tim hắn.

 

Ngay khi hắn nhẹ nhàng đặt người cô xuống và đứng lên, nỗi buồn này đã trở thành cơn giận dữ dữ dội.

 

“Bởi vì cô ấy chỉ có ba giây mà ngươi gọi đó là cái chết của một con chó. Vậy thì cái chết của ngươi sẽ còn ít hơn cái chết của một con chó. "

 

[…!]

 

Agni lùi lại.

 

Những cảm xúc hắn ta không hề nhận ra, hắn ta có thể cảm thấy dường như có một cơn bão quét qua hắn ta.

 

Đó là một cảm giác cực kỳ lạ lẫm. Cảm giác mà hắn ta không bao giờ mong một Khải Huyền sẽ cảm nhận được.

 

"Bởi vì ngươi thậm chí sẽ không thể có được ba giây từ ta đâu.’’

 

Agni cảm thấy sợ hãi.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương