Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 63 Hang Động Thử Thách ( 3 )

Gia tộc Tenmei là một dòng họ sử dụng kiếm gắn liền với lịch sử của Nhật Bản. Là con gái lớn của gia tộc, Mio nắm được kỹ thuật bí mật của họ. Cô ấy sở hữu một tài năng thiên bẩm về kiếm thuật, đó là lí do tại sao thế nhân lại gọi cô với danh xưng Thượng Kiếm Sĩ

 

Nếu có người dám mở lời thách đấu cô ấy trong một cuộc đấu kiếm thì không khác gì tự tìm đường chết, thể nào cũng bị chém cho thịt nát xương tan.

 

Seo Jun-ho cũng thường xuyên đấu kiếm với cô ấy. Thành tích hiện tại của anh đang ghi nhận với con số 151 trận thua và 1 trận thắng. Cô ấy gần như lần nào cũng đánh bại anh.

 

Tất nhiên thì mình bị bại trận cũng bởi chỉ được phép sử dụng kiếm kỹ. Nếu hai người được phép sử dụng các kĩ năng khác của mình, thì chắc chắn ngay cả bản thân Mio cũng phải cúi đầu thừa nhận rằng Seo Jun-ho sẽ toàn thắng. Hiện tại có thể làm vậy, nhưng tình trạng trước mắt của cô ấy không thể xem nhẹ.

 

Đây là lần đầu tiên mình thấy Mio tức giận như vậy.

 

Mặc dù là người không mới khi thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng cô ấy luôn quý trọng những người bạn của mình — hơn hết cô ấy vừa chứng kiến ​​Gilbert bị giết chết ngay trước mắt. Nếu ảo ảnh tinh vi đến nỗi có khả năng sao chép hoàn hảo người thật, thì hiện tại điều đó chắc chắn sẽ khiến cô ấy tức giận đến điên cuồng. 

 

Phải làm thế thôi. Ngoài phải làm điều đáng khinh đó thì không còn con đường nào khác. Chỉ còn vỏn vẹn 27 giây nữa.

 

Seo Jun-ho lấy chân đá vào xác của Gilbert, khinh thường mà nói. “Thật là một kẻ yếu đuối. Rõ ràng là bẫy mà vẫn đâm đầu vào. Đến chết vẫn ngu hèn như thế.”

 

“……”

 

Toàn thân Mio bắt đầu run lên.

 

“Dừng lại ngay!”

 

“Tôi không đấy thì sao?”

 

Cô phóng nhanh trên mặt đất, cơ thể cúi thấp như một con chim.

 

Trên thực tế, một trong những tổ tiên của gia tộc cô ấy chính là người đã nghĩ ra kỹ thuật này sau khi nhìn thấy một con én bay thấp.

 

Đó không phải là một kỹ thuật mà ai cũng có thể học được. Khi thực hiện động tác ấy, nguy cơ bị thương ở lưng dưới rất cao, vì vậy người thực hiện cần phải thả lỏng nhưng vẫn giữ vững vàng được trọng tâm cơ thể. Đó là một kỹ thuật đòi hỏi khả năng bẩm sinh hơn là nỗ lực.

 

Một kỹ thuật tốt đấy, nhưng… Seo Jun-ho vốn là người hay tiếp xúc với kĩ thuật này, và anh cũng biết cô ấy rất rõ. Thực chất Mio rất yếu.

 

Đó là lý do tại sao anh lại đá vào xác của Gilbert để kích thích cô ấy, bức cô ấy vào đường cùng phải thực hiện động tác này.

 

Thâu Kiếm là kỹ thuật mà cô ấy tự tin nhất. Nhưng nếu cô ấy không phải ảo ảnh và không bị phân tâm, cô ấy sẽ không bao giờ sử dụng nó để chống lại mình.

 

Thâu Kiếm nguy hiểm vì một lý do: nó lôi kéo tầm nhìn của đối thủ chếch hướng chiến rồi kiếm thủ sẽ lợi dụng sơ hở đó rồi chém đối phương từ trên trở xuống. 

 

Nhưng nếu đối thủ đã biết nó hoạt động như thế nào thì cũng không còn trở ngại gì nữa. Là một người hiểu rõ bước đi tiếp theo của đường kiếm, Seo Jun-ho chỉ bước lệch chân sang một bên, dễ dàng né được đòn tấn công chí mạng của cô ấy. 

 

“Ách…!” Cô không ngờ rằng anh sẽ né tránh, mất thăng bằng trong tích tắc. Tuy nhiên, Mio đã nháy mắt điều chỉnh lại tư thế của mình.

 

Nhưng trong trận đấu giữa hai võ sĩ giàu kinh nghiệm, chỉ một sai lầm trong giây lát có thể quyết định kết quả. Seo Jun-ho vung kiếm xuống. Đến lúc rồi.

 

Anh đâm xuyên qua cơ thể của Mio.

 

“Cậu… Sao có thể…?”

 

Anh không có thời gian để nói chuyện với Mio càng không có tâm trạng quan tâm cô ngã quỵ xuống đất. Seo Jun-ho phớt lờ và chạy đến Nữ hoàng băng giá.

 

“Nhanh lên nhanh lên! Nhanh lên, nhanh lên! Nhanh lên!’’

 

Cô ấy thoạt nhìn vẫn bình tĩnh chán mặc dù bên kia là một cuộc chiến sinh tồn nảy lửa. Nhìn thấy Seo Jun-ho, cô xua tay, kêu lên.

 

“Làm tốt lắm!” Khi anh tới chỗ cô ấy, vừa lúc lũ Golem tan vỡ.

 

Mặc dù chúng chỉ là phiên bản kém, hai con golem vẫn trụ được trong ba mươi giây chống lại Rahmadat và Skaya. Mọi chuyện có thể diễn ra suôn sẻ như vậy cũng nhờ có một tinh linh cao cấp là Nữ hoàng băng giá. Nhẫn hào quang buff cũng đã giúp ích rất nhiều.

 

“Đúng là đáng xấu hổ. Ta đường đường một người đàn ông lại phải sử dụng vũ lực để cầm chân một người phụ nữ.”

 

“Không cầm chân thì định đến bao giờ mới thắng?” Có vẻ như Nữ hoàng băng giá đã tự mình xử lý Skaya.

 

Seo Jun-ho giơ kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng về phía hai người bạn của mình. Đôi mắt của họ đằng đằng sát khí.

 

“Bị nhìn như thế thật khó chịu đấy. Nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này đi.”

 

“Tao rất sẵn lòng!”

 

“Đ-Đợi đã! Đồ ngu ngốc này!”

 

Khí thế Rahmadat hùng hổ, nhắm vào Seo Junho mà lao nhanh như một con lợn rừng bị chọc giận, Skaya hét lên dữ dội. 

 

Dù có là ảo ảnh cũng không thể khinh thường.

 

Skaya, người dường như luôn trầm tư. Rahmadat, người dường như lúc nào cũng hấp tấp, chẳng bao giờ động não suy nghĩ gì. Hai người họ trước nay luôn đấu khẩu đấu võ vì những chủ đề ngu ngốc. 

 

Nhưng trong trận chiến, họ lại là bộ đôi kết hợp tốt nhất. Một chiến binh tự nhiên và một pháp sư tự nhiên - họ đã tạo ra một sức mạnh tổng hợp mạnh mẽ. Trong tình hình hiện tại, Seo Jun-ho chỉ có một cách duy nhất có thể đánh bại họ.

 

Mình cũng sẽ phải trở thành một con quái vật.

 

Mạch ma thuật của Seo Jun-ho bắt đầu bùng cháy. Từng dòng pháp thuật lưu chuyển khắp cơ thể với tốc độ chóng mặt, không hề ngừng nghỉ. Ngay cả Nữ hoàng băng giá cũng có thể cảm nhận được luồng pháp thuật mạnh mẽ ẩn hiện trong không khí.

 

“Ký chủ! Ngươi sẽ không giảm tốc độ đấy chứ?” Cô hét lên.

 

“Giờ không phải lúc nghĩ mấy cái đó đâu!”

 

Điều chỉnh tốc độ và tiết kiệm sức bền là điều rất tốt, nhưng điều đó có một nhược điểm chí mạng chính là người ta không thể sử dụng hết sức mạnh của mình.

 

Nếu định hạ gục họ, kìm nén chính là một lựa chọn ngu ngốc.

 

Thật may mắn khi có thể hạ gục được Gilbert và Mio. Nhưng một khi họ đã chết, hai người còn lại sẽ không mắc sai lầm tương tự nữa.

 

Đây chính là thời khắc mấu chốt.

 

Cậu ta đang đến.

 

Đọc được chuyển động của Rahmadat, Seo Jun-ho vung kiếm.

 

Xoẹt! Hắc Long Nha cắt một vệt dài qua ngực Rahmadat đầy tàn nhẫn. Dòng máu đỏ tươi đến chói mắt trào ra từ miệng vết thương. Chỉ cần một nhát kiếm như vậy đã có thể tiêu diệt hầu hết mọi người ngay lập tức, nhưng Rahmadat lại tỏ ra thích thú, tươi cười điên loạn.

 

“Cảm giác thật sảng khoái!”

 

Nứt! Seo Jun-ho dùng cùi chỏ bóp nát nắm đấm của Rahmadat. Tiếng vỡ xương vang lên ghê rợn, nhưng Rahmadat lại ngoảnh mặt làm ngơ.

 

“Ahahahaha! Đi chết đi!”

 

“Đồ khốn này…!” Seo Jun-ho không thể cầm cự được trước sức mạnh bạo phát của anh ấy, cả người bị đánh bay.

 

Ngay lúc đó, ma thuật của Skaya được kích hoạt. Ba vòng tròn ma thuật xuất hiện trong không trung, những tia sét nhập nhằng ẩn hiện.

 

Chậc. Là ảo ảnh thôi mà lại có thể tạo được tận ba vòng tròn.

 

Mọi chuyện sẽ khó tiếp tục nếu anh bị trúng đạn. Seo Jun-ho nhanh chóng đưa ra quyết định, lập tức sử dụng Dạ Hành.

 

“Vô dụng thôi!”

 

Seo Jun-ho xuất hiện trở lại tại một vị trí cách xa hai người, nhưng những luồng ma pháp mới đã ngay lập tức điên cuồng tấn công anh. Hai quả cầu lửa đánh thẳng vào cơ thể khiến anh hét lên một tiếng. Trước tốc độ công chiến nhanh như điện, anh gần như không thể chế tạo một cái áo giáp băng kịp thời để chặn đứng tất cả; tuy nó cũng đã làm giảm bớt một số vết thương, nhưng làn da của anh vẫn nóng ran vì bỏng.

 

… Chết tiệt, thời gian phản xạ của họ quá nhanh. Họ là những đối thủ có tốc độ nhanh hơn bất kỳ kẻ thù nào mà anh đã từng đối mặt.

 

Hai người kia vẫn không ngừng tấn công, một bên là Rahmadat đuổi theo không ngừng, bên kia là Skaya đang dồn toàn lực sử dụng pháp thuật của mình để đánh lạc hướng anh.

 

Xoẹt! Đây chính là lần thứ mười bốn anh cắt ngang qua ngực Rahmadat.

 

Nhưng cắt đến mức như vậy mà vết thương cũng chỉ hơi nông mà thôi. Rahmadat cũng biết việc để Seo Jun-ho tấn công vào điểm yếu là quá nguy hiểm.

 

“Này, xong chưa? Tao còn có thể đánh nhau với mày suốt ngày cũng được.” Anh ấy vẫn tràn trề năng lượng.

 

Seo Jun-ho cảm thấy rằng đã đến lúc bản thân phải cấp tốc đưa ra quyết định cuối cùng. Cứ tiếp tục chiến đấu như thế này là vô nghĩa, cùng nhau vần chiến như mèo vờn chuột thì sẽ bất lợi cho anh.

 

Mình phải lấy cái gì đây?

 

Đến nước này, ngoại trừ phương pháp giết địch 1000, tự tổn 800 thì đã không còn đường lui nào nữa.

 

Có nhiều phương án để chọn, nhưng Seo Jun-ho đã chọn phương án hiệu quả nhất.

 

… Vậy thì lấy tay trái đi.

 

Anh không hề né tránh cú đấm trời giáng tiếp theo của Rahmadat, thay vào đó đã lấy tay trái của mình để cường đỡ đòn tấn công ngoan độc đó. 

 

“Hử? Thế mà ngu đến mức lấy cái cảnh tay ẻo lả của mày để chặn sao?”

 

Anh ấy có vẻ ngạc nhiên, nhưng nắm đấm kia vẫn không dừng lại.

 

Bang! Nắm đấm của anh ấy đập qua cánh tay trái của Seo Jun-ho.

 

“Phụt…” Một dòng máu tươi phun ra từ miệng Seo Jun-ho. Không có thời gian trì hoãn nào cả, Rahmadat tiếp tục tung một đòn trực tiếp vào ngực anh. Tuy đã phủ một vài lớp băng lên Hắc giáp, nhưng lực lượng khủng bố của cú đấm vẫn khiến nội tạng của anh bị xáo trộn đến toán loạn.

 

Không khác gì một con quái vật cả… Nhưng… Seo Jun-ho thu mình lại, nắm chặt Hắc Long Nha trong tay. Mình chỉ cần một cú đánh. Thế là đủ rồi.

 

Với khoảng một nửa số phép thuật còn lại của mình, bóng tối bùng nổ tràn ra từ cơ thể anh, bao phủ Hắc Long Nha.

 

Sinh mệnh pháp tắc…!

 

Đây là pháp kĩ mà ngay cả Rodomir cũng không thể chống lại được. Kỹ thuật chết người kia đang giương nanh múa vuốt nhắm tới Rahmadat.

 

“Mày bị chậm hơn rồi đấy.” Nắm đấm đầy lực lượng của Rahmadat lại nhanh hơn nhiều, trong lúc chờ đòn tấn công kia thành công thì anh ấy đã có đủ thời gian trống để giáng một đòn vào cằm của Seo Jun-ho.

 

“…!” Tầm nhìn của anh bắt đầu quay cuồng, chân loạng choạng.

 

“Ký chủ!”

 

“Kuh…!”

 

Nhưng anh đã không gục ngã. Nhìn thì trông như thể toàn thân sẽ bị lật nhào bất cứ lúc nào, nhưng đôi chân của anh lại đặt chắc chắn trên mặt đất, vững như đá. Điều duy nhất giữ anh ở lại chính là sức mạnh ý chí của mình.

 

“… Cái gì — thế mà mày có thể đỡ được sao?” Rahmadat trông thực sự ngạc nhiên; anh ấy không nghĩ rằng Seo Jun-ho có thể chịu đựng được cú đấm đó. “Không hổ danh là Bóng Ma…”

 

Phụt! Hắc Long Nha đâm xuyên qua ngực anh ấy, chặn đứng họng Rahmadat.

 

“…Quá tệ. Còn tim nữa cơ mà, yếu điểm như vậy mà bỏ lỡ.” Giọng anh đầy thờ ơ. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh đã di chuyển cơ thể của mình ngay lập tức để bảo vệ trái tim. Rahmadat nhìn xuống thanh kiếm xuyên qua ngực mình, vươn hai tay nắm lấy đầu của Seo Jun-ho. “Tạm biệt. Tao sẽ tiễn mày đi một cách thanh thản.” Ngón tay bắt đầu mò vào hộp sọ.

 

Khục, tệ quá…Cậu sẽ rất đau đấy.”

 

"Gì? Mày nói gì… ” Mặt Rahmadat sa sầm lại khi hiểu được lời nói đó.

 

Năng lượng từ Sinh mệnh pháp tắc bắt đầu xé nát anh ấy từ bên trong.

 

Mình đã dồn cả một nửa pháp thuật toàn thân cho một cú đánh này đấy. Nếu đã đầu tư đến mức đấy rồi mà Rahmadat vẫn còn ngoan cường sống sót, Seo Jun-ho sẽ thừa nhận thất bại của mình.

 

Nhưng tất nhiên, anh ấy sẽ không. Không người nào có thể sống được sau đòn tấn công tử thần này. Thậm chí Rahmadat thật còn ca ngợi kỹ thuật này. Ảo ảnh của anh ấy sẽ không thể tồn tại được nữa.

 

Bóng tối xé toạc cơ thể anh như một con thú hoang tìm mồi.

 

“Ugh…” Toàn thân anh ấy khuỵu xuống.

 

"Rahmadat!" Skaya hét lên vì sốc.

 

Cô ấy vẫy tay, cơ thể Seo Jun-ho lập tức bị đẩy lên như đang bị một cơn bão cuốn theo rồi ngay lập tức ngã mạnh xuống đất. 

 

"A!" Ngoài những chỗ khác, xương sườn của anh đã bị gãy tan tành. Khỉ thật, đó cũng là cái bị gãy lúc ở trong Khu rừng hoang dã…

 

Dù vậy, anh vẫn đứng dậy. Hơi thở cạn kiệt dần và mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt. Anh biết rằng bản thân đã không còn nhiều thời gian nữa. Thể lực đang suy giảm nhanh chóng, và tinh thần lực thì đã bị Nữ hoàng băng giá sử dụng quá nhiều.

 

Anh đã chạm đến giới hạn của mình sau khi nhận một cú đánh chí mạng kia. Sẽ chẳng có gì lạ nếu bây giờ anh gục ngã bất cứ lúc nào.

 

“Rahmadat! Mau tỉnh lại!” Bất kể Skaya cố gắng giúp anh ấy như thế nào, Rahmadat đã chết. Năng lượng hắc ám trong cơ thể anh ấy đang đạt đến cực điểm.

 

Năng lượng đó phá tan, bạo phát ra khỏi cơ thể anh ấy, từng dòng máu tươi trông mà ghê người tuôn chảy xuống hai người. 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương