Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 114 Huấn luyện đặc biệt (4)

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 114: Huấn luyện đặc biệt (4)

 

Nhà giả kim.

 

Họ là những người tạo ra các hợp chất đặc biệt từ quặng, thảo mộc và lõi của quái vật, từ đó tạo ra dược phẩm và một số vật phẩm khác. Hầu hết các Người chơi gọi họ là 'Kẻ tạo ra phép màu'.

 

'Lịch sử của giả kim thuật ở vùng Biên giới này rất sâu rộng. Kỹ thuật này ở Trái đất thậm chí không thể bằng một góc so với nơi đây.'

 

Vì lý do đó, dược phẩm của họ nổi tiếng là đắt tiền, nhưng cũng đi kèm với chất lượng rất cao. Hai nhược điểm duy nhất là nguyên liệu làm dược phẩm rất đắt và bản thân các Nhà giả kim lành nghề cũng rất hiếm gặp. Xem xét tất cả những điều đã nêu trên, Seo Jun-Ho có vẻ khá may mắn.

 

'Nghĩ về việc Shasha Alkheni đã ở ngay đây vào thời điểm này...'

 

Đây hoàn toàn chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi anh phát hiện ra điều đó. Tên của cô ấy đã được đề cập tới trong danh sách mà Ply, gã 'phân phối tài chính' đầu hói đã viết cho anh ta.

 

Seo Jun-Ho nhớ lại thông tin từ danh sách tên của anh ta.

 

'Mình nghe đâu đó người ta đồn rằng cô ấy đã đến Gilleon từ khoảng một năm trước…'

 

Ngay cả Ply cũng không biết tại sao cô ta lại quyết định định cư ở đây. Nhưng xét đến việc cô gái đó phải vay tiền từ hắn ta, có thể khá chắc chắn rằng tình hình tài chính của cô ta nằm ở mức khá tồi tệ.

 

'Đây là một cơ hội trời ban cho mình.'

 

Anh ta biết danh tính của cô ấy qua những báo cáo về 'Các Gia tộc và Quý tộc quyền lực cao nhất'.

 

'...Một Quý tộc sa ngã, Charlotte Khemyst.'

 

Mặc dù đã đánh mất địa vị của chính mình, cô ta đã được đưa vào các báo cáo nhờ kỹ năng Giả kim của cô - thứ duy nhất đủ đáng chú ý để khiến cô ta lọt vào tầm ngắm của Bộ Lục.

 

'Có một câu nói được truyền lại rằng "Con người ta thường sẽ bỏ qua những thứ hiển nhiên hiện ra trước mắt."...'

 

Báo cáo ghi lại rằng không phát hiện bất cứ dấu vết nào của cô ta và địa điểm dừng chân của cô cũng không được tìm thấy.

 

Ngay cả tình báo chuyên nghiệp nhất của Bộ Lục cũng phải bó tay không thể tìm thấy Nhà giả kim, nhưng cô ta lại tình cờ sống cách nhà trọ nơi Seo Jun-Ho đang ở chỉ vỏn vẹn có vài trăm mét.

 

"Đây có thật sự đúng là nơi mình đang tìm không?" Seo Jun-Ho chớp chớp mắt khi đến gần một ngôi nhà có vẻ bề ngoài cực kỳ tồi tàn. Trước hàng rào là một khu đất bao quanh một ngôi nhà hai tầng lầu. Có vẻ như nó đã bị bỏ hoang khá lâu rồi. Như để chứng minh suy nghĩ của anh là đúng, khoảnh sân bé tí bị phủ đầy cỏ dại, hàng rào hoen gỉ và cây thường xuân đã leo lên che kín các bức tường. "Không ngờ rằng lại có một chỗ xập xệ như thế này tồn tại ở Gilleon."

 

Người ta có thể nghĩ rằng đó là một ngôi nhà bị ma ám hay một công trình rất cổ được xây dựng từ xa xưa và không được sử dụng đến nữa. Seo Jun-Ho rung một chiếc chuông mòn được gắn hờ vào cổng.

 

Keng! Keng! Keng!

 

Thay vì tiếng chuông, âm thanh phát ra nghe giống như mấy đôi đũa đang gõ vào bát.

 

"Đến cả chuông cửa cũng bị hỏng nốt sao? Rốt cục thì người phụ nữ này nghèo khổ đến mức nào thế?" Có vẻ việc rung chuông chẳng có tí tác dụng nào. Anh ta khum hai tay đặt trước miệng và hét lớn. "Cô Shasha Alkheni! Cô có ở nhà không?!"

 

Chẳng có một tiếng nào đáp lại. Tuy nhiên, một tấm rèm trên tầng 2 đã mở ra trong thoáng chốc. Một người phụ nữ bắt gặp ánh mắt anh qua ô cửa sổ đầy bụi. Anh cười rạng rỡ, nhưng cô ta lại nhăn mũi tỏ vẻ khó chịu và nhanh chóng kéo rèm lại.

 

Một lúc sau, cửa trước mở ra. Cô gái dựa vào khung cửa, tay vung vẩy một chai rượu.

 

"Anh có thể là ai nhỉ?" cô ấy lên tiếng.

 

"Tôi ở đây vì vài việc liên quan đến Ply." Seo Jun-Ho trả lời.

 

"Chết tiệt, món nợ chết tiệt đó." Shasha gãi gãi đầu mình bằng bàn tay bám đầy dầu mỡ và ra hiệu về phía anh. "Vào đi. Dù sao thì cánh cổng đó cũng bị hỏng từ lâu rồi."

 

Cạch.

 

Đúng như cô ta nói, cánh cổng đã bật mở ra chỉ bằng một cú đẩy nhẹ nhàng.

 

Cô dẫn anh vào trong nhà và nằm xuống ghế sofa, tu một hơi cạn sạch chai rượu.

 

"Mm… Chúng ta phải làm sao bây giờ nhỉ? Tôi sẽ nói thẳng, tôi không có đủ tiền để trả số lãi đó."

 

"Đó không phải là lý do mà tôi tìm cô." Seo Jun-Ho nói trong khi đảo mắt nhìn xung quanh ngôi nhà. Trần và góc nhà bám đầy mạng nhện, bụi bặm phủ khắp mọi nơi. "Trên thực tế, tôi có thể giúp cô trả hết số tiền nợ của mình nếu như cô muốn."

 

"Gì cơ?" Shasha nheo mắt khi ngồi dậy. Theo bản năng, cô lập tức nhận ra rằng anh chàng trước mặt mình không phải là một gã đòi nợ. Seo Jun-Ho mở to mắt nhìn cô ấy.

 

"Nhà giả kim Charlotte Khemyst, tôi đến đây với một yêu cầu cho cô."

 

"...Anh biết tôi là ai ư?" Mặc dù anh ta biết danh tính của cô, nhưng dường như cô ấy không quan tâm đến điều đó cho lắm.

 

"Một phần nào đó. Tôi biết rằng cô chính là một chuyên gia trong lĩnh vực Giả kim thuật."

 

"Phải rồi. Thế nhưng, rất tiếc, tôi sẽ phải từ chối yêu cầu của anh. Tôi có chút hơi mệt, như anh thấy đấy." Cô ta nhấc chai rượu lên và chẹp môi khi nhận ra rằng cô đã uống sạch nó từ lâu rồi.

 

"Mặc dù cô vẫn chưa biết tôi muốn điều gì sao?"

 

"Thực ra thì khá rõ ràng. Anh định yêu cầu tôi làm một loại thuốc gì đó, phải không?"

 

Cô ta thông minh thật…

 

Seo Jun-Ho ngồi xuống chiếc ghế sofa đầy bụi ở phía đối diện. "Được rồi. Vậy hãy nói cho tôi nghe lý do tại sao cô lại mệt mỏi."

 

"... Anh khá hài hước đấy. Tại sao tôi lại muốn nói mấy thứ như thế với một người tôi chỉ vừa mới gặp ít phút nhỉ?" Cô ta buông lời châm chọc.

 

"Bởi vì tôi có thể giúp cô giải quyết những vấn đề khiến cô như vậy, phải không?" Anh ta nói ranh mãnh và nhún vai.

 

Shasha khịt mũi. "Xem nào, nhìn qua chiếc đồng hồ trên cổ tay anh thì… Anh là một Người chơi hả?"

 

"Đúng là như vậy."

 

"Nếu anh chỉ đang quanh quẩn ở Thành phố Gilleon, chắc là anh chỉ đạt tối đa khoảng cấp 70 mà thôi."

 

"Thấp hơn con số đó..."

 

"Cái quái gì chứ, anh là một đứa trẻ con hả." Cô ấy lắc đầu ngao ngán. "Có lẽ anh đến đây để hỏi mua một vài thứ dược phẩm gì đó… Nhưng tôi đã quá mệt mỏi với việc chế tác ra mấy thứ đó."

 

"Ý cô là như thế nào?"

 

"Những Người chơi và mấy Bang hội của họ đều yêu cầu điều tương tự. Mấy loại thuốc anh muốn mua chắc cũng chỉ giống như thế mà thôi." Khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự chán ghét trong khi vai cô ấy bắt đầu run lên. "Tôi thực sự ghét điều đó. Anh biết chúng tôi là những Nhà giả kim sao? Vậy thì anh phải hiểu, chúng tôi đâu phải là những cỗ máy chế tạo thuốc hàng loạt cơ chứ. Chúng tôi chỉ thực sự hứng thú với một việc duy nhất, đó là nghiên cứu, tổng hợp và bào chế ra các loại thuốc men mới."

 

"Tốt, rất tốt." Đôi mắt của Seo Jun-Ho sáng lên. "Loại thuốc tôi muốn sẽ rất khác so với những gì mà hầu hết những Người chơi kia yêu cầu. Trên thực tế… có khả năng là ngay đến cô cũng không thể làm được."

 

"...Tôi đã quá quen thuộc với mấy kiểu chiến thuật rẻ tiền ấy rồi." cô ta lẩm bẩm, khoanh tay lại đầy vẻ thách thức.

 

Nhưng sự tự tin của Seo Jun-Ho không hề có chút nào lung lay.

 

'Cô ta là một nhà giả kim thực thụ. Thật tốt khi mình đã không nhìn lầm cô ta.'

 

Giống như Kwon Noya, cô ấy hệt như là một nghệ sĩ với niềm tự hào mãnh liệt với công việc của mình. Tất nhiên, Seo Jun-Ho rất biết cách đối xử với những người như cô ấy.

 

"Mở Kho đồ." Anh ta lấy ra một món đồ trong túi, và Shasha lập tức đứng hình. Cô ta từ từ thả hai tay ra và ngồi thẳng dậy trên chiếc ghế.

 

"...Đó là thứ gì vậy?" cô ấy bàng hoàng hỏi.

 

"Đó là lõi của một con quái vật thần bí được gọi là Cáo Cinder. Đó là một nguyên liệu rất phức tạp để xử lý. Vì vậy, không phải bất cứ ai cũng có thể sử dụng được nó." Anh ta nhẹ nhàng giải thích.

 

Ban đầu anh ta định sử dụng cái lõi đó để chữa bệnh cho con gái của Tổng thống Choi Pil-Ho, nhưng năng lượng âm tính trong cơ thể cô đã dễ dàng bị kỹ năng Băng của anh ta hấp thụ. Vì vậy, cái lõi cuối cùng đã thuộc quyền sở hữu của anh ta.

 

"Tôi muốn cô tạo ra một lọ dược phẩm cho tôi bằng cách sử dụng nguyên liệu này."

 

"..."

 

Shasha không thể nghe thấy anh ta nói gì. Đôi mắt của cô ấy lấp lánh, dán chặt vào lõi của Cáo Cinder. Cô định quay về phía anh ta, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi vật phẩm hấp dẫn đó. "Hả? Anh nói gì cơ?"

 

"Tôi đã nói rằng tôi muốn cô làm một lọ thuốc cho tôi bằng cách sử dụng thứ này. Nhưng… Nếu cô không thể làm được, thì tôi đành tìm người khác vậy."

 

"... Anh vừa nói cái gì mà không thể cơ?" Cuối cùng cô cũng quay đi khỏi cái lõi và nhìn thẳng vào mắt anh. Cô ấy cau mày bằng khuôn mặt xinh xắn của mình. "Tôi thường không bị dụ bởi mấy bài kích động rẻ tiền như vậy, nhưng…"

 

Seo Jun-Ho lặng lẽ nhún vai. Shasha lườm anh ta rồi thở dài. "Haaa, tốt thôi. Tôi chịu thua lần này. Khỉ thật. Tôi không thể chỉ ngồi yên và không làm gì khi anh để ra trước mặt tôi một thứ như vậy được."

 

Lõi của Cáo Cinder đã là một vật phẩm hiếm và nổi tiếng trên Trái đất, và cái này không thuộc về ai khác ngoài Cáo Cinder chín đuôi, gần như đã trở thành Thiên Niên Hồ. Như vậy, mức năng lượng chứa đựng bên trong nó cực kỳ lớn. Rõ ràng, với tư cách là một nghệ sĩ và một Nhà giả kim, Shasha không thể để những thứ như vậy tuột khỏi tầm tay của mình.

 

Cô ấy giơ hai tay đầu hàng. "Được rồi. Anh muốn tôi làm thứ gì?" cô ấy hỏi.

 

"Đây."

 

Ấn ấn.

 

Seo Jun-Ho dùng ngón tay gõ nhẹ vào thái dương. "Tôi cần một loại thuốc giúp cải thiện sức mạnh tinh thần của mình."

 

"... Làm ra thứ đó quả thật sẽ không dễ dàng." cô lẩm bẩm.

 

"Cô không thể làm được sao?"

 

Cô ấy cười toe toét trước câu hỏi. "Tôi nhớ rằng mình chưa bao giờ nói vậy."

 

Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi và trở lại với một đôi găng tay dày. Cô ấy cầm lấy cái lõi. "Tốt hơn hết là anh nên trả cho tôi một số tiền xứng đáng."

 

"Tôi sẽ trả cho cô tất cả số tiền cô nợ Ply và thêm vào đó là 50 Vàng nữa." anh ta trả lời.

 

"Không tệ." Cô mở cửa tầng hầm và gọi với lại trong khi bước xuống cầu thang. "Trở lại sau năm ngày nữa nhé!"

 

Năm ngày là khoảng thời gian quá đủ để anh ta đạt cấp độ 50.

 

***

 

Seo Jun-Ho thở dài thườn thượt khi trở về nhà trọ và nhìn thấy Nữ hoàng băng.

 

"Zzzz… zzzzzz…"

 

Cô ấy đã thưởng thức xong bánh và trà, đang chìm vào giấc ngủ sâu từ bao giờ không biết nữa.

 

"Thế mà cô bảo với tôi rằng các Tinh linh không có những nhu cầu của con người…" Tuy nhiên, cô ấy lại đặc biệt thích ngủ. Seo Jun-Ho kéo mạnh chăn của cô ấy. "Dậy đi cô cháu ơi."

 

"Mm…" Cô ấy giữ chặt lấy cái chăn như thể đang sợ lạnh vậy. Nhưng Seo Jun-Ho đã kéo mạnh thêm một lần nữa, và cô ấy buộc phải nhượng bộ.

 

"Sao anh lại làm thế… tôi lạnh quá…" Cô lẩm bẩm bằng cái giọng ngái ngủ thường thấy của mình.

 

"Trời ạ. Cô sẽ trở thành Tinh linh to con nhất trên thế giới nếu như cô vẫn tiếp tục không làm gì khác ngoài ăn với ngủ đấy."

 

"Haa… Giáo huấn đủ rồi nha." cô phàn nàn. Nữ hoàng băng gãi đầu trong khi ngồi dậy và nhìn qua phía Seo Jun-Ho. "Vậy tại sao anh lại đánh thức tôi? Tùy thuộc vào câu trả lời của anh, tôi sẽ quyết định rằng có tha thứ cho sự mạo phạm này hay không đó."

 

"Đến lúc đi săn rồi."

 

"Đi săn hả?" Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã sắp sửa lặn. Không chỉ vậy, họ cũng đã đi săn đám slime đầm lầy vào sáng sớm ngày hôm nay rồi. Mặc dù thế, lời nói của anh dường như đã ngay lập tức đánh bay cơn buồn ngủ của cô.

 

"Ký chủ, anh phải đồng thuận với tôi như một nhóm đi. Khoảng thời gian từ lúc mặt trời lặn chỉ dành để ngủ mà thôi." cô nói một cách nghiêm túc.

 

"Cô đã ngủ rất nhiều rồi, vì vậy điều đó không thành vấn đề." Anh ta bắt đầu tóm lấy mấy chai nước để chuẩn bị cho cuộc đi săn.

 

'Gilleon chứa đầy những Người chơi.'

 

Nếu có thể, anh muốn né tránh họ càng nhiều càng tốt. Đây là lý do tại sao anh ta thường rời Thành phố vào ban đêm, khi hầu hết bọn họ sẽ trở về nhà. Anh ta không muốn họ biết rằng anh ra khỏi nhà để đi săn.

 

"Phù… Đành vậy thôi chứ biết sao." Nữ hoàng băng đứng lên và cất tiếng nói trong khi vươn vai. "Vậy thì, mấy giờ chúng ta sẽ quay trở lại?"

 

"Hỏi sai rồi." Anh ta đã mỉm cười ranh mãnh. "Chúng ta sẽ đi trong vòng khoảng bốn ngày, chứ không chỉ trong vài giờ đâu..."

 

"Chà…" Giọng cô ấy bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn. Có vẻ như cô ấy muốn hỏi điều gì đó, nhưng cô ấy quyết định không làm vậy để bảo vệ lòng tự trọng của mình.

 

"Đừng lo, tôi đã nhớ đem theo trà và bánh của cô rồi. Nó nằm trong kho đồ của tôi."

 

"Thật nực cười... Tôi không hề quan tâm đến những điều tầm thường như vậy." Mặc dù miệng nói vậy, nhưng dường như cô ấy đã vui lên khi nghe những gì Seo Jun-Ho nói. "Vậy chúng ta sẽ săn thứ gì?"

 

"Gấu." Seo Jun-Ho đã hoàn thành việc buộc dây giày của mình. "Chúng ta sẽ đi săn Lôi Hùng."

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương