"Kết – kết hôn sao?" Lynette lắp bắp vừa lúc có một khoảng thời gian tạm lắng trong cuộc trò chuyện tại bàn. Sau đó dường như ồn ào hỗn độn quá sức tưởng tượng.

" Kết hôn? Ai sẽ lập gia đình? "

" Anh và Kia sắp kết hôn hả?"

"Ồ, tôi chỉ biết có một cái gì đó nghiêm trọng đã xảy ra giữa hai người."

Kia chết điếng trên ghế. Cô thường không bị mất lời, nhưng lần này thì cô đã bị, cú sốc gây ra sự phản kháng nào đó chèn vào họng cô. Có phải Phillip vừa mới nói điều mà cô lo nghĩ anh đã nói? Trước mặt mọi người sao hả trời?

Anh nhìn Kia, đưa tay cô lên môi và hôn nó. "Anh biết chúng mình sẽ phải chờ cho đến sau lễ Giáng sinh, em yêu, nhưng anh nghĩ bây giờ là dịp tốt nhất hơn bất cứ lúc nào." Anh mỉm cười, nhưng ánh mắt anh cầu xin cô đừng gây chuyện cãi nhau. "Hãy thứ lỗi cho anh vì đã nói với mọi người bí mật nhỏ của chúng ta?"

Cô sẽ giết anh ta. Giúp đỡ ông chủ cô là một việc, nhưng điều này đã đi quá xa. Nhưng mà cô có thể làm được gì chứ? Làm cho anh ta trông như một kẻ ngốc trước mặt mọi người ư? Trước mặt của Lynette sao? Người phụ nữa này đã là lý do cho toàn bộ trò giả vờ này ở vị trí thích hợp đầu tiên.

Một dòng cuồng loạn không rõ rệt dâng lên trong họng cô . " Em -"

"Chi tiết đi," ai đó ngắt lời cô, có lẽ là tốt nhất bởi vì cô không hình dung cô thực sự phải nói gì.

"Vâng, cho chúng tôi biết chi tiết đi. Chúng tôi muốn biết tất cả mọi thứ. "

"Vâng ừ, như là chiếc nhẫn đính hôn của cô đâu rồi?"

Phillip cười. "Chúng tôi còn chưa có bất kỳ chi tiết nào nữa. Tối nay tôi chỉ cầu hôn." Anh mỉm cười âu yếm với cô. "Chúng tôi sẽ chọn nhẫn cưới sau lễ Giáng sinh, phải không em yêu?"

Vẫn còn bị sốc, Kia đang cố gắng để nghĩ ra điều phải nói. "Um ..."

"Lãng mạn biết bao," một trong số các bà nói trong tiếng thở dài.

"Vâng, không phải sao," Brant nói, cái nhìn sắc sảo trong mắt anh làm Kia cảm thấy như thể anh biết mọi chuyện về họ và không thích điều mà anh đã nhìn thấy.

Tuy vậy Phillip đã cứ khẳng định khi họ bắt đầu trò giả vờ này mà không một ai biết về nó ngoại trừ chính họ. Không kể cả Brant. Phillip nói đặc biệt là không phải Brant đã lo nghĩ đối tác kinh doanh của anh có thể nghĩ anh đang thiếu tinh thần trách nhiệm. Hình như Brant vẫn còn chưa tha thứ cho Phillip vì sai lầm ngớ ngẩn nào đó mà anh đã gây ra cho một trong số các khách hàng của họ. Phillip đã nói với cô, việc đó thì không quan trọng đến thế nhưng mà Brant đang để ý anh ấy như một con diều hâu kể từ đó.

Và cô đã đi cùng với những điều bí mật cho những lý do của riêng cô. Nó đã tạo cho cô một mức độ bảo vệ nào đó chống lại sự thèm muốn mà cô đã nhìn thấy trong mắt của Brant. Anh luôn luôn ở gần ... quan sát ... chờ đợi ... như thể sẵn sàng vồ lấy cô ngay khi Phillip ở ngoài tầm nhìn, cả về thể chất và tinh thần.

"Cô là một người phụ nữ may mắn, Kia," Lynette đột nhiên nói bằng một giọng lặng lẽ, gương mặt cô tái nhợt khi cô hít vào một hơi yếu ớt. Một sự im lặng khó xử đã bắt đầu. "Ồ, tôi phải quay lại bàn của tôi." Cô nhìn Phillip, ánh mắt ảm đạm của cô gắn chặt trên mặt anh. "Xin chúc mừng, Phillip. Tạm biệt. "

Chính hơi thở của anh dường như cũng rời bỏ anh, sau đó anh hình như lấy lại quyết tâm của mình. "Tạm biệt, Lynette," anh nói cộc lốc.

Cô ấy bỏ đi bằng vẻ đường hoàng cứng nhắc làm Kia rùng mình trong thâm tâm. Chúa ơi, cô cảm thấy xấu xa về sự tham gia của mình trong tất cả chuyện này, gặp người đàn bà này lúc đó. Sự việc này đã bắt đầu tiến hành quá ngây thơ ... quá đơn giản. Chắc là không một ai bị tổn thương.

Nhưng mà Lynette đang bị làm tổn thương rất trầm trọng lúc ấy. Và Phillip cũng vậy. Anh có thể không biết cô ấy đã ở đây. Không thể chuẩn bị cho bản thân mình để-

Bất chợt một điều gì đó đã được xem xét lại và Kia nhận ra Phillip biết Lynette có mặt ở đây tối nay. Đó là lý do tại sao anh ấy có thái độ xa cách sau bữa ăn trưa. Lý do anh đưa cho cô chiếc vòng cổ kim cương để đeo. Và lý do anh đòi Brant phải khiêu vũ với cô, đảm bảo cô có mặt trên sàn nhảy và khoe khoang với người phụ nữ kia.

Để làm tổn thương Lynette.

Ý nghĩ này làm tan nát ruột gan Kia. Cô chưa bao giờ cố tình làm tổn thương một ai đó trong cuộc đời của mình và đã không đánh giá đúng để nó trở thành một phần của sự việc này lúc đó. Cô đã nói với Phillip trên đường về nhà và bắt anh ta hứa sẽ sửa lại việc này cho đúng với chỉ một lần này thôi và mãi mãi.

Đó là cũng là lúc DJ tuyên bố anh sẽ giải lao trong khi họ phục vụ thức ăn, và tất cả mọi thứ trở nên ồn ào náo nhiệt do mọi người quay về bàn của mình.

Đột nhiên cô nhận ra Brant đang quan sát cô với cường độ thu hẹp lại. Song mọi bản năng trong người cô nói với cô rằng không để cho anh ta tìm ra sự thật vào lúc này. Anh ta là người có cổ phần chính, là ông chủ, và anh sẽ không bắt các con tin.

Cô cảm thấy khó chịu khi Brant tiếp tục theo dõi họ trong lúc họ ăn theo cách của họ qua từng món ăn. Khi món tráng miệng được phục vụ cô có cảm giác như thể mối quan hệ giữa cô với vị hôn phu mới của cô đã bị nghiên cứu kỹ lưỡng.

Đột nhiên, Phillip đẩy xe lăn lùi ra sau bàn và mỉm cười nhẹ với các khách hàng khác. "Em sẽ phải xin lỗi hộ anh, nhưng anh chợt nhớ ra đêm đã khuya. Chân anh thực sự bắt đầu đau nhức." Anh nhìn Kia như có lỗi. "Em yêu, em hãy ở lại và tận hưởng niềm vui đi."

Cô đang tập trung quá nhiều vào Brant đến nổi lời nói của anh làm cô hoàn toàn bất ngờ. Nào hãy nghĩ đến việc này, Phillip ăn không nhiều và đã rất im lặng trong suốt bữa ăn.

Có lẽ là từ cảm giác tội lỗi, cô quyết định trút cơn tức giận vào anh, lại còn nghĩ đến chuyện bỏ cô ở lại đây và đẩy cô vào chỗ nguy hiểm. Hay đó có phải là kẻ hay ve vãn phụ nữ không?

Như là Brant Matthews chẳng hạn.

"Em sẽ đi với anh," cô nói, với tay cầm chiếc ví, cương quyết đi khỏi mấy ánh mắt tò mò.

Anh trao cho cô một nụ cười có vẻ mệt mỏi được bù đắp bằng các tia cảnh giác trong mắt anh. "Không cần đâu, em yêu. Anh sẽ được đi thẳng lên giường ngủ. "

Kia gần như không để cho Phillip bỏ đi với chuyện này. Họ nhất thiết cần phải nói chuyện. Tối nay.

Cô đẩy ghế ra xa hơn. "Tuy nhiên, em nghĩ em cũng nên về nhà."

Phillip giơ tay lên. "Làm ơn ở lại đi, em yêu. Anh không muốn phá hỏng niềm vui của em. "

Niềm vui gì chứ? Cô đã không kêu gọi trò vui xã giao của Brant, không đồng ý anh đang quan sát cô, đang chờ đợi. Và nếu Phillip gọi cô là "em yêu" một lần nữa, cô sẽ hét lên. Cô không phải là "em yêu" của đàn ông, không phải khi mà cha cô thích gọi cô là “cô gái yêu” của ông.

Cô quay trở lại với Phillip, sẵn sàng khăng khăng đòi đi với anh. Chỉ nhìn vào mắt anh ta đã ngăn cản quyết tâm của cô. Bởi vì một lần nữa Lynette đã làm anh ta buồn bã.

Lòng trắc ẩn gây xúc động trong cô, làm giảm bớt sự tức giận của cô xuống một cấp. "Được rồi, Phillip. Em hiểu mà. Anh đúng là cần nghỉ ngơi cho thật nhiều để mai chúng ta có thể đi xem triển lãm nghệ thuật. " Ánh mắt cô cho biết cô có ý định nói tất cả mọi chuyện với anh sau đó.

Ánh mắt anh phóng ra xa không thoải mái. "Sáng mai anh sẽ gọi cho em."

"Tôi cam đoan sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn," Brant nói hoàn toàn bất ngờ.

Dũng khí của Kia chao đảo. Cô không thể nào hình dung nổi ở với Brant trong ranh giới của một chiếc xe hơi. Tại sao, ngay cả trong phòng khiêu vũ cũng không đủ ngăn chặn sức quyến rũ yên lặng của anh.

"Không, Việc đó ổn thôi," cô nói nhanh. "Tôi sẽ đi taxi."

"Không phải bằng cách đó, phải không," Brant nói ngạo mạn, ánh mắt anh quét qua bộ ngực cô trong chiếc váy màu bạc bó sát. "Có một người phụ nữ vừa mới bị tấn công tuần trước sau khi rời khách sạn một mình."

"Đúng, và người ta đã bắt được gã đó, nhớ không?" Cô chỉ ra, cưỡng lại sự thôi thúc kéo vạt áo trên che ngực. "Đó là một người bạn trai cũ." Cô quay sang Phillip. "Em sẽ ổn mà."

Nhưng Phillip cau mày. "Không, Brant nói đúng đấy. Em quá hấp dẫn để đi ra ngoài một mình vào đêm hôm khuya khoắt. "

Vâng, được lắm, chuyện này đang trở nên điên rồ.

"Phillip, đừng vô lý. Em là phụ nữ đã trưởng thành. Em biết cách tự chăm sóc mình. "

Phillip mở miệng, nhưng người nói lại là Brant. "Tôi không cho rằng thật vô lý ..." Anh dừng lại. "... khi vị hôn phu của cô lo lắng cho sự an toàn của cô."

Cô nhăn nhó bên trong. Cô còn có thể nói được gì? "Được rồi. Vậy thì anh có thể lái xe đưa tôi về nhà. "

Chúa cứu giúp cô.

Hài lòng với điều đó, Phillip đã đánh tráo lời đề nghị của một ai đó để họ thông báo việc đính hôn qua micro trước khi anh rời đi. Cô rùng mình với lời đề nghị này, biết nó sẽ công khai đủ sớm. Ôi, trời ơi, và không biết có nhà báo ngu ngốc nào đã viết bài bình luận về cô đang mắc các móc câu vào Phillip sẽ chỉ yêu toàn bộ chuyện này?

Rất may nam y tá của Phillip, Rick, đang ở trong khách sạn và sẵn sàng chờ đợi kịp lúc Kia đẩy xe lăn qua cánh cửa phòng khiêu vũ. Cô đã cố nói chuyện với Phillip, nhưng tất cả cô nhận được là một lời xin lỗi nhanh gọn và hứa hẹn sẽ nói chuyện sau đó.

Sau đó, Rick đẩy anh ta đi. Đột nhiên, điều khó khăn nhất phải làm là quay lại đi trở vào trong đó. Brant sẽ ở đó với tính kiêu ngạo và thù hằn, và nếu như anh ta nói nhiều hơn một câu không đúng chỗ, cô sẽ đổ rượu của anh lên đầu anh.

Cô mỉm cười với chính mình. Thực tế là cô đã hy vọng anh nói, cô trầm ngâm khi cô đẩy mở cửa và ngay lập tức cảm thấy cặp mắt nghiêm khắc đó nuốt chửng cô từ ở phía bên kia căn phòng. Đối mắt ấy thiêu đốt cô bằng một cái nhìn mà gần như đang mang cảm xúc mãnh liệt của cơ thể .

Không thể ngăn mình, cô liếc nhìn Brant. Xuyên qua một biển người và không khí đầy khói, hai đầu gối cô yếu đi khi nhục dục bừng bừng bao phủ cô, ngay cả khi anh giả vờ đang lắng nghe Simon nói điều gì với anh.

Và đó là chỉ một sự giả vờ. Bản năng đàn bà đã mách bảo với cô rằng anh không muốn gì hơn là ôm cô vào vòng tay và tự đánh mất mình trong cơ thể cô. Cơ thể của cô. Cô phải nhớ đó là tất cả anh muốn.

"Này, cô bé. Muốn khiêu vũ không? "

Giật mình, cô quay lại và nhìn vào khuôn mặt của Danny Tripp, chàng trai ở độ tuổi thanh thiếu niên là con của một trong những giám đốc điều hành, đã làm việc vài ngày trong một tuần ở phòng kế toán, và là người mà chuyển sang đỏ mặt như củ cải đường mỗi khi cô bước vào phòng. Cô chưa bao giờ có thể khiến cho hắn nói nhiều hơn hai từ vào một dịp.

Nhưng có vẻ như đêm nay không phải. Đêm nay Danny Tripp sáng sủa, cao, trẻ, mạnh mẽ hơn bởi chất rượu, có một nụ cười ngờ nghệch trên khuôn mặt của hắn và đang trêu chọc bất cứ thứ gì, nhất là cùng với một nhóm bạn của hắn đang thúc giục hắn.

Thật là thú vị. Bây giờ cô đã có hai người đàn ông thèm khát cô. Thế đấy thật ra một người chỉ là một cậu bé trong cơ thể một người đàn ông. Còn người kia? Vâng, Còn Matthews Brant hoàn toàn đúng là một gã đàn ông chính hiệu. Và hơn nữa. Hơn nữa.

Cô liếc ngang qua căn phòng và nhìn thấy ánh mắt anh cảnh báo như muốn nói với cô rằng anh cảm thấy một gã đàn ông khác đang di chuyển vào trong lãnh thổ của anh. Lãnh thổ của anh. Thật vô lý làm sao khi nghĩ như vậy. Tuy nhiên, cô không thể lung lay cảm xúc này.

Đưa mắt nhìn ra xa, cô cho Danny một nụ cười thân thiện để hắn không cảm thấy xấu hổ trước bạn bè. "Tôi rất muốn khiêu vũ với anh, Danny."

"Cô em sẽ khiêu vũ chứ?" Trong khoảnh khắc hắn xuất hiện làm cô kinh ngạc rồi nắm lấy tay cô và kéo cô ra sàn nhảy.

Cô trượt chân vào vòng tay hắn khi hắn quay quanh để đối diện với cô, và trước khi cô nhận biết việc đó, hắn đã đặt tay lên hông cô, kéo cô vào sát thân hình gầy gò và cao lêu nghêu, vùi mặt hắn vào mái tóc cô. Không phải là anh chàng Brant mánh khóe đã biểu lộ dễ dàng hơn khi anh ta ôm cô trong vòng tay. Đây là một gã đàn ông trẻ hoàn toàn thèm khát tình dục, tất cả tốt hơn với một người đàn bà mà anh ta yêu thích.

Hơi lo lắng,- và đang nghe tiếng anh thì thầm kết bạn qua tiếng nhạc chầm chậm-cô đặt tay lên ngực anh và đẩy ra xa tới một khoảng cách nào đó giữa họ. "Danny, Tôi -"

"Đừng nói, cô bé." Anh kéo cô trở lại đúng vị trí.

Cô kiên quyết chống lại hắn. "Dan-ny ..." Âm thanh giọng nói cô chắc phải lọt qua tai anh, bởi vì hông cô được buông lỏng. Cô thở phào nhẹ nhõm và nhìn lên hắn, vui mừng nhận thấy vẻ đờ đẫn vì rượu đã biến mất khỏi mắt hắn ta

Hắn cười với cô vẻ lúng túng. "Xin lỗi, Kia. Tôi nghĩ chắc cô đã đi vào trong óc tôi."

Cô cười nhẹ nhõm, nhận ra tính trẻ con của anh thoải mái hơn để cư xử. “Tôi cho rằng rượu đã làm chuyện đó hơn là tôi”

Anh nhún vai một cách gượng gạo. "Ừ, tôi không quen uống rượu rum."

Kia nghi ngờ hắn ta chưa quen uống rượu chút nào. "Có một lần tôi bị say vì uống rượu mạnh và ốm mất đúng một tuần."

"Cô có say rượu không? Đừng có lừa?"

"Khi tôi còn trẻ tôi cũng bị một lần, anh biết đấy," cô nói đùa, ngay cả khi trái tim cô nhói đau với lý do cô đã uống. Đó là ngày cha cô kết hôn với người vợ thứ hai của mình. Ông không muốn đứa con gái “có nhan sắc xấu xí” ở đám cưới, hoặc đó là điều mà ông đang nói chuyện với mẹ cô khi Kia vô tình nhắc điện thoại lên để gọi đi.

Cô đã bị nghiền nát bởi lời từ chối của cha, mặc dù ở tuổi mười lăm cô cần phải quen với cái tính không nhạy cảm của ông ấy. Sau đấy cô giả vờ không biết khi mẹ cô nhẹ nhàng giải thích về việc cha cô tái hôn. Tiếp đó cô đã đi ra ngoài và uống rượu say mèm tại bữa tiệc của một người bạn, học cái cách gian khổ đó là uống rượu thì không giải quyết được vấn đề.

"Tôi hy vọng anh sẽ không truyền miệng chuyện này ra xung quanh nhé?" Cô nói lúc đó, đẩy qua một bên những ký ức đau đớn của mình rồi mỉm cười với Danny.

"Ơ ..." Mắt anh phóng tới chỗ những người bạn ngồi ở bàn phía sau họ, sau đó quay về phía cô. "Xin lỗi. Em nói cái gì? "

Một người nào đó hét lên, "Được đấy, Danny," nhưng cô giả vờ như không để ý. Họ chỉ đùa giỡn. "Tôi nói tôi mong rằng anh sẽ không nói cho ai biết tôi đã có lần say rượu. Tôi muốn giữ tiếng tốt," cô trêu chọc.

Tia nhìn của anh đã vượt ra ngoài cô một lần nữa, dường như do dự. Sau đó, lấy một hơi thật sâu, anh kéo cô đến gần một lần nữa. "Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì," anh nói cứ như đang thì thầm êm ái không có gì bên tai cô. "Tôi hứa, cô bé."

Rõ ràng hắn quan tâm đến danh tiếng của mình nhiều hơn của cô, vì vậy thật là ngớ ngẩn để cảm thấy bối rối lo âu chỉ vì hắn ta muốn khoe khoang với bạn bè của mình. Hắn thực sự chỉ là một đứa con nít đã uống quá nhiều rượu.

Chả lẽ cô phải đợi cho đến khi âm nhạc dừng lại, rồi mới quay lại bàn của mình? Hay là đi bây giờ? Phòng thì đông nghẹt người. Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì với cô ở giữa sàn nhảy ....

Cô giật mình khi hắn bắt đầu dí mũi vào cổ cô. Được rồi, không còn cách nào để cô có thể cho chuyện này tiến xa hơn nữa. "Danny, Tôi -"

"Hãy để cho quý cô này đi," một giọng nói đàn ông trầm vang lên bên cạnh họ, gây sửng sốt cho cả hai, lời cảnh báo trong giọng nói của Brant rõ ràng hiển nhiên.

Danny tự đẩy mình ra khỏi Kia, một cái nhìn hơi hiếu chiến trên mặt hắn cho đến khi hắn bắt gặp cái nhìn của người đã nói. Hai má hắn bắt đầu chuyển sang màu đỏ khi nhìn vào vẻ mặt dông tố của Brant. "Tôi xin lỗi, ông Matthews," hắn ta nói nhanh. "Tôi không làm sai điều gì cả."

"Tôi biết chính xác cậu đang làm gì, Daniel." Brant gật gật đầu hướng về cái bàn phía sau họ. "Tôi đề nghị cậu quay về bàn của mình trước khi tôi quyết định nói cho ông Reid biết cậu đang cố gắng làm gì với trợ lý riêng của ông ấy."

Danny trông có vẻ kinh hoàng. "Tôi chỉ là đùa giỡn thôi, ông Matthews- đảm bảo-," anh nói, sau đó chạy biến đi, rõ ràng là lo sợ anh sẽ bị mất việc.

Kia không thể cứu giúp được gì nhưng cảm thấy tiếc cho chàng trai trẻ. Brant có thể là một người đáng sợ khi anh đã chọn để làm, mặc dù lý do tại sao bây giờ anh chọn để đưa ra tầm ảnh hưởng lớn của mình đối với xung quanh thì không ai đoán được.

Trong thâm tâm cô co rúm lại. Điều đó hoàn toàn không đúng. Cô biết chính xác tại sao anh muốn Danny tránh xa cô. Nhưng trước khi cô có thể nghĩ xa hơn, Brant đã cuốn cô vào vòng tay và bắt đầu đưa cô vào sàn nhảy. Sự đụng chạm của anh là đủ bâng quơ, vậy tại sao cô có cảm giác biết anh một cách sâu sắc và sức mạnh tình dục của anh trên khắp người cô?

Tức giận với chính mình vì phản ứng của mình, cô ném sang anh một cái nhìn mà sẽ khiến cho một người đàn ông bé hơn lưỡng lự. "Anh không cần phải làm cho anh ta hoảng sợ như thế."

“Vâng, tôi đã làm.”

Và cô hiểu rõ cái ghét thâm hiểm đó mà anh đã làm. Nó phù hợp với tính cách nguy hiểm của anh. Thú ăn thịt không bao giờ từ bỏ con mồi của mình mà không chiến đấu. Tất cả rất cao siêu, nhưng nó đã có ở đó, ẩn bên dưới vẻ bề ngoài cư xử văn minh của anh. Lạy Chúa, Không phải cô là người duy nhất nhìn thấy nó chứ? Ai cảm thấy nó? Cô chắc vậy.

Cô nuốt vào một cục tức nghẹn. "Anh không có quyền can thiệp."

Anh ôm chặt hơn. "Tôi có mọi quyền. Philip có lẽ muốn tôi bảo vệ vị hôn thê … của anh ấy."

Cô làm lơ sự ngập ngừng xấc xược giống y hồi nảy. "Danny chỉ là một cậu bé. Anh ta thì đang vui chơi cho ra trò, chỉ thế thôi."

Một nụ cười nghi ngờ ngay lập tức làm nhăn nhó môi anh. "Cậu ta là một gã đàn ông trẻ mà suýt nữa làm theo cách của cậu ta với em ngay ở đó trên sàn nhảy." Anh nhún vai. "Nhưng, nè, nếu đó là cách mà em thấy thích thú với cậu ta, thì có lẽ -"

"Im đi, Brant."

Trong một lúc thật khó để mà nói ai là người ngạc nhiên hơn, nhưng sau đó một tia hài lòng đi vào cặp mắt xanh của anh. "Hurrah! Em đã kêu tên anh. "

Kia thấy mình đang trao đổi một cái nhìn thích thú tinh quái với anh. Được rồi, vậy là anh đã giành chiến thắng nhỏ rồi đó. Cô có thể cho phép anh điều này, bởi vì anh thực sự đã giải nguy cho cô thoát khỏi một tình huống có lẽ đáng ghét.

"Nếu như chuyện này làm em cảm thấy tốt hơn thì anh sẽ nói chuyện với Danny vào thứ hai," anh nói. "Bây giờ thì ít nhất việc này sẽ làm cậu ta lo sốt vó suốt cuối tuần. Cậu ta cần phải học một bài học về việc không nên đụng chạm đến người đàn bà của ông chủ."

Ông chủ nào? cô muốn hỏi, một cảm giác ngứa ran chạy dọc sống lưng khi cô nghĩ đến trở thành người đàn bà của Brant. Cô nhăn nhó. Một trong số những người đàn bà của Brant. "Cảm ơn anh."

Ngập ngừng một chút, sau đó anh nói bằng giọng khàn khàn mà đột nhiên phù hợp với ánh mắt anh, "Vậy thì lời chúc mừng là hợp lệ,"

Không thể để bản thân mình nói đồng ý, cô chỉ gật đầu.

"Anh thật ngạc nhiên," anh nói tiếp. "Đa số phụ nữ không thể giữ được bí mật đó."

"Em không phải đa số phụ nữ."

"Đúng." Nhưng âm thanh đó nghe như không phải là một lời khen. Ánh mắt anh nhìn đăm đắm thiết tha trượt xuống cổ họng cô, đến vòng cổ, và dừng lại ở đó một chút. "Kim cương trông rất đẹp trên cổ em," anh nói gần như là anh không thích cô có nó. "Thêm một món quà đắt tiền nữa từ Phillip?"

"Thêm nữa ư?"

"Cũng như chiếc Porsche."

Nỗi đau buồn khá lớn. Anh nghĩ Phillip đã mua chiếc xe này cho cô sao? Cô cảm thấy hai má cô đỏ lên. "Phillip không có cho em chiếc Porsche này."

Đôi mắt anh lóe lên vì ngạc nhiên. "Nhưng anh ta đã tặng em chiếc vòng cổ, phải không?" Nét mặt anh sa sầm, mãnh liệt như bão tố. "Anh ấy hào phóng vô cùng."

Cái cách anh nói cứ như Phillip là người hào phóng còn cô thì chịu trách nhiệm về một sai lầm. Trong một lúc cô tự hỏi cô đã từng làm gì với người đàn ông này, ngoài việc không phải nhảy vào giường với anh.

Còn đối với chiếc vòng cổ, làm sao cô có thể nói cho anh ta biết cô sẽ trả nó lại cho Phillip? Anh sẽ phải hỏi lý do tại sao. Thế thì hãy để cho anh nghĩ những gì anh ta thích. Anh nghĩ thế nào cũng được.

Sau đó, anh dường như cảm thấy cô rút lui, vì anh vẫn im lặng trong khi họ khiêu vũ quanh sàn. Kia đã chiến đấu hết sức để tập trung vào việc tức giận với anh, nhưng âm nhạc đang dần dần trở nên nài nỉ mang cơ thể anh áp sát vào cơ thể cô, từng bước ảnh hưởng đến giác quan cọ xát chân với chân.

Tay anh đặt trên hông cô, mỗi một chuyển động làm cho lòng bàn tay của anh trượt lên một chút, xuống một chút.

Lên. Xuống

Nóng. Lạnh.

Trong. Ngoài.

Ồ, Chúa ơi.

"Em hài lòng chứ?"

Giọng anh khàn khàn làm đầu Kia bật ra sau và cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt cháy âm ỉ vì nhận thức. Trái tim cô chao đảo sang một bên, sức quyến rũ của anh quá mạnh, quá thuyết phục đến mức cô có thể tưởng tượng anh đang chiếm lấy cô ngay ở đây và lúc này bằng hành động chiếm hữu sống sượng để có mọi thứ hoàn toàn liên quan tới nhục dục cùng niềm vui tình ái và không dính dáng gì đến lý trí. Và anh đã hiểu. Ồ, vâng, anh đã hiểu, bởi vì cảm giác đó cũng đang chảy mạnh qua người anh. Cô có thể thấy điều đó trong mắt anh. Trong từng nhịp đập của tim anh.

"Ở đây- ” cô thấm ướt môi “- nóng một chút, chỉ thế thôi-" cô nói, đang giả vờ là đám đông trên sàn nhảy ảnh hưởng đến cô chứ không phải là anh. "Quá nhiều người muốn để cho tóc của họ xỏa xuống, tôi đoán thế."

Tia nhìn của anh hạ xuống miệng cô, và màu xanh mắt anh như thẫm hơn. Sau đó, anh nhìn lên mái tóc vàng óng mà cô đã búi lên đêm nay. "Có bao giờ em xỏa tóc xuống chưa, Kia?" Anh thì thầm.

Thực ra anh đang yêu cầu cái gì? Không biết cô có dám lên giường với anh không? Bằng cách nào đó, ở một nơi nào đó, cô phải tìm sức mạnh để kéo mình thoát khỏi chuyện này. Giá như Phillip có ở đây ...

Dĩ nhiên!

Giờ đây mạnh mẽ hơn, cô hé nở một nụ cười thờ ơ trên môi. "Phillip thực sự là người duy nhất để cho tôi xỏa tóc xuống lúc này."

Anh căng thẳng, cơ bắp anh đang giật giật ở quai hàm. " Có vẻ như tối nay Phillip không phải là chính mình."

Cô biết anh đang ngụ ý nói gì. Đó là sự hiện diện của Lynette đã làm anh ta rối tung. "Anh ấy đã làm việc quá nhiều trong tuần này."

"Không có gì khác ư?"

Kia nhớ lại cách giải đoán mà Brant đã nhìn cô và Phillip sau khi Lynette đã bỏ đi và cô cảm thấy rúng động hoảng loạn. "Có lẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý tối nay là quá nhiều đối với anh ấy."

"Có lẽ thế."

Tất cả mọi việc đã phát điên vì tai nạn, cùng với việc Phillip đã được người ta nói là anh sẽ bị tật đi khập khiễng lâu dài, cô biết Brant không chắc điều đó không phải là vấn đề tối nay. Cô đang hy vọng vào điều này để cứu cô khỏi bị chất vấn thêm nữa.

Âm nhạc kết thúc, và tim cô nhảy lên nhẹ nhõm khi anh để cho cô trượt ra khỏi cánh tay của anh mà không nói một lời. Anh đưa cô trở lại bàn, may mà không chạm vào cô, nhưng cô vẫn còn chống lại sự thôi thúc làm thổi bùng chính mình khi cô lấy ghế ngồi. Nhảy thêm với anh một lần nữa chắc cô sẽ nổ tung thành khói.

"Bạn có thích không?" Serena hỏi.

Kia mỉm cười với cô gái này và cố gắng không để cho thấy mạch đập của cô đang sôi sùng sục như ly rượu sâm banh mới trên tay như thế nào. Thật là một câu hỏi. Làm sao mà cô có thể thích thú khi mọi cái nhìn hướng về phía cô nói với cô rằng bạn trai của cô gái này muốn cô với một cảm xúc mạnh mẽ.

"Tôi đang có một thời gian tuyệt vời," cô nói dối, quan sát Brant ngồi xuống ở phía đối diện với Serena. "Tôi chỉ ao ước Phillip không rời đi quá sớm như vậy." Điều đó, ít nhất, là sự thật.

Mắt Serena chuyển sang thông cảm. "Anh ấy cần thời gian để điều chỉnh."

Kia cảm thấy cổ họng tắt nghẹn. Cô không xứng đáng với sự cảm thông của Serena. Hoặc của người khác, cho việc này. Cô đã lừa gạt như thế. "Tôi hiểu mà," là tất cả những gì cô có thể xoay xở được.

Sau đó, cuộc chuyện trò quanh bàn chuyển sang những vấn đề khác. Tim cô có dịp ổn định lại để đập đều đặn khi cô nghe những cuộc thảo luận diễn ra xung quanh. Tất cả họ là những người dễ thương như vậy.

Cô liếc nhìn Brant, anh nghiêng đầu về phía Serena trong lúc cô ấy nói chuyện với anh. Vâng, gần như tất cả họ đều dễ thương. Cô có thể chính xác không gọi Brant Matthews là "dễ thương."

Nó không hợp với người đàn ông có đôi mắt thăm dò và nét mặt rất khó hiểu, một người đàn ông có cơ thể cuộn trong ham muốn nhục dục gần như kìm nén nhưng tiếp giáp với sự cừu địch của kẻ thù không đội trời chung.

Rất may âm nhạc bắt đầu nổi lên một lần nữa, lần này chơi rock and roll, và Simon đã mời cô nhảy. Liều lĩnh để đừng nghĩ đến Brant lúc đó đang mời Serena khiêu vũ với anh, cô sẵn lòng đi với người đàn ông lớn tuổi ra sàn nhảy, nơi mà ông ta đã cho cô thấy một người trung niên vẫn có khả năng thực hiện một số động tác táo bạo.

"Ngày mai ông ấy sẽ được trả công vì chuyện này," vợ của ông trêu chọc Kia khi cô cùng với Simon quay trở lại bàn chỉ sau một bản nhạc.

Kia mỉm cười, nhưng trước khi cô có thể lấy lại hơi thở, Bill Stewart đã nắm lấy tay cô và cũng khăng khăng đòi nhảy. Lúc bấy giờ cô mới nhận ra họ đang đảm bảo cô có được một dịp thích thú ngay cả khi không có vị hôn phu của cô.

Cuối cùng khi cô đã được ngồi xuống, cô nhìn thấy Simon gần như đứng lên lần nữa. "Không nhảy nữa đâu," cô thở hổn hển, với tay lấy bình nước đá. Họ đang giết chết cô vì sự ân cần tử tế.

"Oh, nhưng-" Simon đã bắt đầu.

"Không thêm nữa," Brant cương quyết nói ở phía bên kia bàn, cái nhìn trong đôi mắt anh nhắc nhở tất cả bọn họ ai là ông chủ. "Kia trông có vẻ mệt mỏi."

Kia không muốn đồng ý với anh nhưng cô cũng không muốn nhảy nữa. "Tôi hơi mệt một chút", cô mỉm cười xin lỗi Simon.

"Cũng được," người đàn ông lớn tuổi nói rõ ràng làm cho đỡ căng thẳng. "Dù sao tôi cũng không chắc có một người giống y trong tôi nữa hay không."

Sau đó, âm nhạc còn to hơn, cho đến khi nó trở nên không thể nói chuyện. Chẳng bao lâu trước khi cặp vợ chồng lớn tuổi cho rằng đêm đã khuya.

"Liệu các quý cô có muốn về sớm không ?" Brant nói, bao gồm cả cô và Serena bằng câu hỏi của mình. "Đã gần nửa đêm rồi đó."

Kia thà ngồi ở đây cả đêm còn hơn là đi về nhà cùng với Brant, nếu như cô biết cô đã không làm phiền Serena. "Việc này tùy ở hai người."

"Em đã sẵn sàng khi anh xong," Serena đồng ý, ngáp nhẹ một cái tiếp theo là một tiếng cười e dè. "Dù sao chăng nữa em có một cuộc hẹn vào sáng sớm ngày mai."

"Thế thì bạn đừng có ngủ," Kia trêu chọc.

Brant nhanh chóng uống nốt phần rượu của mình. "Được rồi đi nào," anh nói giọng khó chịu, đứng lên.

Giật mình bởi giọng nói của anh, Kia cũng đứng lên, tiếp theo là Serena dường như không để ý và tiếp tục nói chuyện trong khi họ đi ngang qua những cái bàn đến chỗ lối ra.

Kia tuân theo ngay cả khi cô tự hỏi tại sao khuôn mặt của Brant trông giống như hầm hầm đe dọa. Không biết có phải là do cô đề cập đến chuyện đi ngủ vào sáng ngày mai hay không? Có phải chuyện đó nhắc anh nhớ đến đang ngủ trên giường? đến làm tình? Cô có lẽ đã nhắc anh nhớ rằng anh gần như không có được bất cứ quan hệ tình dục nào tối nay. Không phải từ Serena. Và chắc chắn không phải với cô.

Tất nhiên, anh sẽ vẫn còn có rất nhiều đàn bà khác, những người tự nguyện sẽ hy sinh bản thân cho thú vui của anh. Anh chỉ cần một cú điện thoại và nó sẽ là của anh.

Nhưng cô nhanh chóng quên tất cả chuyện đó khi họ đi đến trước khách sạn và đang bàn bạc chỗ họ ở trong lúc chờ xe của Brant được mang đến gần. Có vẻ như Serena ở gần nhất.

"Vậy thì chúng tôi sẽ thả em xuống đầu tiên, nếu em không phiền," Brant nói khi chiếc Mercedes màu xám lướt tới dừng lại trước mặt họ.

Serena mỉm cười bẽn lẽn. "Tất nhiên là em không phản đối rồi" cô nói, và trước khi Kia có thể làm một điều gì đó, Brant đã giữ cửa sau mở ra cho Serena và cô ấy trượt vào ghế sau.

Kia liều trượt vào bên trong ngay bên cạnh cô ấy, nhưng cứ như là anh đã biết trước, Brant nắm lấy khuỷu tay cô và dẫn cô đi đến cửa hành khách phía trước.

Sự đụng chạm của anh làm cô rùng mình trong bầu không khí về đêm mát dịu. Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ ở một mình với một người đàn ông mà không cần phải chạm nhau để có được theo cách của anh. Một người đàn ông mà có màn vuốt ve kích thích dạo đầu hoàn hảo chỉ bằng một cái nhìn. Có lẽ cũng không hại gì, cô hiện nay là một người phụ nữ "đã đính hôn" .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương