Rose nhìn Xavier giận dữ và giật mạnh đầu lại. “Nếu anh trải qua hàng năm trời vừa rồi đi tới những vùng khó khăn trên thế giới như tôi, gần đây nhất là châu Phi, và phải chữa lành những đau đớn do xã hội nam quyền gây ra cho các cô gái trẻ, anh sẽ không thấy vấn đề đó là thích thú gì đâu. Những cô gái đó với cơ thể bị tàn phá nặng nề vì người ta đã cắt bỏ âm vật một cách dã man, chỉ đơn giản bởi đó là tập quán, hay phải chứng kiến một bé gái mười bốn tuổi chết trong khi sinh từng bị hãm hiếp liên tục cho tới khi có thai và rồi bị ép cưới chính cái tên đã cưỡng bức cô. Chính thức là đang phạm pháp đấy, nhưng vì truyền thống trọng nam khinh nữ mà luật pháp cũng phải vờ như không thấy. Con người như anh làm tôi thấy ghê tởm,” cô bày tỏ mạnh mẽ.
Khuôn miệng anh cong lại vẻ khó chịu khi thấy cái cách Rose đang nhìn anh, Xavier nói nhẹ nhàng, “Dường như tôi vô ý đã làm cô khó chịu. Tôi thành thật xin lỗi.”
Alex xen vào, “Cậu đừng nên để tâm đến việc đó, Xavier. Nó nóng tính lắm. Cậu thật xui xẻo vì đã đụng phải vấn đề cố hữu của nó, rồi nó sẽ vượt qua cả thôi.”
“Có cần phải phiền đến chú không ạ? Cháu có thể tự mình nói mà,” Rose cắt ngang, phớt lờ lời xin lỗi của Xavier.
Cô căm ghét sự bất công, đặc biệt là với trẻ em. Và từ trong sâu thẳm, cô nhận ra cái cách mà Xavier từng đối xử với cô như khi cô chỉ vừa tròn mười chín tuổi ấy vẫn còn làm cô bừng lên sự oán giận. Cô nghĩ rằng mình đã quên được quá khứ rồi, nhưng gặp Xavier lại đem trở về cho cô những kí ức cay đắng. Còn anh ta, cái đồ tồi ấy, thậm chí còn không nhận ra cô!
Cô biết rất rõ cái khách sạn họ đang trên đường đến ăn tối. Lúc nhỏ, khi được nghỉ học, cô từng đến sống với chú thím ở thị trấn Yorkshire thuộc Richmond và thường xuyên ăn tối ở đây.
Teresa ngồi ở cuối bàn hình chữ nhật trong khi chồng chị là David ngồi ở đầu bên kia. Thấy thím Jean và chú Alex vừa ngồi xuống, Rose vội vàng kéo ghế ngồi xuống cạnh họ. Cô không hề muốn phải ngồi kế Xavier chút nào cả. Cô cầm lên cái khăn ăn được phục vụ và trải nó lên lòng mình trong khi thầm buông ra tiếng thờ dài nhẹ nhõm. Nhưng cô không nhẹ người được lâu bởi lúc ngước lên, cô nhận thấy hung thần của cô đang ngồi ngay đối diện, với Ann và Jamie kế bên.
Cái nhìn hoảng hốt của cô chạm vào mắt Xavier, trong giây lát Rose tưởng như đã trông thấy có gì đó đen tối và nham hiểm thoáng qua khi nhìn sâu vào mắt anh. Cô vội vàng trốn mặt mình sau cái thực đơn người hầu bàn vừa đưa tới. Nhưng cô không tài nào tập trung vào danh sách các món được đưa ra mà thay vào đó, cô lại ý thức cao độ về người đàn ông có vẻ giễu cợt đang ngồi đối diện. Hàng tá câu hỏi quay cuồng trong đầu cô. Vì Chúa, trò đùa số phận nào lại làm cho Ann gặp phải cháu trai của anh là Jamie ngay tại căn hộ của Rose vậy? Và tại sao mà Xavier lại đi có một mình nhỉ?
Cô biết chắc chắn rằng anh đã kết hôn, vậy vợ anh đâu rồi? Liệu anh đã có con hay chưa? Cô tự hỏi mình . Trái tim của cô chùng xuống khi nghĩ về những điều đó.
Cô liếc ngang qua chú mình. Chú thím cô cùng Ann là những người thân duy nhất của cô kể từ khi ba mẹ chết trong vụ rớt máy bay năm cô mười bảy tuổi. Rồi một khi Ann cưới Jamie, việc đó sẽ dẫn cô đi tới đâu? Cô không dám nghĩ tới việc Xavier trở thành một phần của gia đình mình.
Những đám cưới, tiệc sinh nhật, lễ rửa tội với sự có mặt của Xavier Valdespino ngạo mạn, tâm trí cô ngần ngại trước viễn cảnh đó. Cô sẽ không thể vờ như không biết anh nữa. Thực ra cô còn nghi ngờ không biết liệu mình có qua nổi cuối tuần này mà không nói cho anh biết chính xác cô nghĩ gì về anh. Anh là một kẻ nhẫn tâm, đồi bại, xảo quyệt, coi thường phụ nữ và cô ghét anh với nỗi căm hận sâu sắc trái ngược với bản tính thường ngày của cô. Cô không hề tự hào về điều đó nhưng cũng không ngăn được nó.
“Cô đã chọn được món ăn chưa Rosalyn?” Giọng nói êm trầm của anh kéo dài tên cô, cắt ngang sự trầm ngâm nơi cô. “Hay là để tôi chọn giùm cô nhé?”
Lời đề nghị trơ tráo của anh về việc gọi món giùm cô làm cô điên tiết lên. Hạ thấp thực đơn xuống, đôi mắt dữ dội của cô lướt qua khuôn mặt đẹp trai góc cạnh của anh. Với bất kì người đàn ông nào khác thì vết sẹo trông có vẻ xấu xí nhưng với Xavier, vết sẹo lại đem đến cho anh một diện mạo của tên cướp biển ngang tàng, và đồng thời cũng làm nổi vật vẻ hoàn hảo của cấu trúc xương trên khuôn mặt anh. Cô biết rằng anh đang trêu chọc cô với lời đề nghị chọn món giùm ấy.
Cô để tờ thực đơn xuống bàn. “Tôi không cần sự giúp đỡ từ anh đâu. Tôi sẽ dùng món dưa cùng rau trộn tôm.”
“Cô đang giữ dáng ư?” một bên chân mày của anh cong lên vẻ giễu cợt. “Mà cũng không cần thiết như vậy đâu, cô đã có thân hình khá mảnh mai rồi. Tôi chắc rằng nhiều người đàn ông đã nói với cô như vậy trước tôi rồi,” anh nói ngọt xớt.
Anh không hề mất đi chút sức quyến rũ thần kì nào, tia nhìn khen ngợi trong ánh mặt đen của anh rõ ràng đủ để thể hiện sự quan tâm nhưng lại không hề tỏ vẻ xúc xiểm. Ồ anh ta giỏi thật đấy, Rose nghĩ, nhưng gậy ông rồi tất sẽ đập lưng ông thôi.
“Ngài quá khen tôi rồi, ngài Valdespino à,” Cô nói tỏ vẻ ngượng ngùng khi chớp mắt nhìn anh.
Miệng anh xoắn lại. “Làm ơn gọi tôi là Xavier thôi. Và tôi không hề quá lời chút nào cả. Cô là một phụ nữ đẹp về mọi mặt,” anh nói thêm vào sau khi cố tình ngắt quãng, bắt cô hứng chịu cái nhìn chăm chú thêm nữa, mắt anh nấn ná trên đường cong của bầu ngực cô lộ ra chỗ đường viền áo, rồi sau đó chậm rãi nhìn trở lại khuôn mặt cô. “Thân hình cô quá hoàn hảo đến nỗi sẽ là một tội ác nếu chỉ vì khát vọng khờ dại được mảnh mai mà cô phá hỏng nó.”
Câu nói hóm hỉnh về việc ăn kiêng ấy quen thuộc đến đáng sợ. Anh cũng nói y như vậy vào cái đêm họ ở cùng nhau. Đôi mắt xanh của Rose nheo lại nhìn khuôn mặt rám nắng của anh một cách cẩn trọng, nhưng vẻ mặt ấy không hề có biểu hiện gì cả, rồi buộc mình đáp lại cái nhìn giễu cợt của anh, cô trả lời, “Ồ tôi chưa bao giờ ép mình cho thon thả cả, chỉ đơn giản là tôi thích ăn rau trộn thôi, và tôi cá rằng anh sắp gọi món bò đúng không?”
Vừa mở to mắt hết cỡ cô, vừa nói thêm vẻ ngạc nhiên chế giễu, “Ồ, mà có lẽ không đâu, tôi quên mất rằng anh là một con bò đực rồi.” Cô muốn thêm vào một từ bốn chữ cái nữa bắt đầu bằng vần “S,” nhưng cô cố kiềm lại kịp lúc.
“Rosalyn,” thím Jean quở trách. “Cháu nói năng cho cẩn thận chứ.”
Hoàn toàn bị cuốn vào cuộc nói chuyện với Xavier, Rosalyn không hề nhận là mọi người khác đã ngừng nói. Nhưng rồi nét cười trong mắt của Ann và Jamie cho cô biết rằng họ đã nghe hết rồi.
“Sao ạ?” Rose thắc mắc với cái liếc nhanh mọi người quanh bàn. Nhún vai một cách tự nhiên, cô nói tiếp, “Cháu chỉ có ý rằng Xavier là người Tây Ban Nha. Mà theo như cháu hiểu thì họ ăn rất nhiều thịt bò ở Tây Ban Nha, cũng nhiều như những trận đấu bò họ có.” Cô ráng hết sức tỏ ra vô tội và nhẹ cả người khi thấy chú thím có vẻ tin, nhưng rồi cái nhìn thoáng qua Xavier cho cô biết rằng anh không hề bị lừa chút nào cả. Đôi môi đầy nhục cảm của anh xoắn lại thành một nụ cười khắc nghiệt; anh biết cô đã cố tình lăng mạ anh.
“Thật là hết sức ngạc nhiên khi giữa hai người hoàn toàn xa lạ lại có thể hiểu nhau nhanh chóng như vậy. Cô đọc được suy nghĩ của tôi đấy Rosalyn.” Có chút nhạo báng thoáng qua trong lời nói ấy mà Rosalyn không thể không nhận thấy.
“Tôi sẽ dùng món khai vị là cá hồi xông khói rồi sẽ đến món bò, và tôi thực sự sẽ không phiền nếu đó là thịt bò cái, ngay cả khi khắp phần còn lại của châu Âu cho rằng cần thiết phải cấm ăn chúng trong khoảng thời gian dài. Tôi chắc chắn món đó sẽ ngon ngang ngửa thịt bò đực Tây Ban Nha.”
Đồ quỷ giỏi mỉa mai... Nhưng rồi người hầu bàn đến lấy yêu cầu gọi món đã cứu cô khỏi phải trả lời lại.
Sâm banh được đem đến bàn, còn thịt thì được để lên bếp hồng khi David cùng mọi người nâng ly chúc mừng cặp đôi hạnh phúc. Món đầu tiên đã tới và Rose quyết tâm giữ đầu mình cúi xuống ăn, chỉ nói khi được bắt chuyện, nhưng việc đó không hề đơn giản như vậy.
Jamie, phấn khởi vì tình yêu, và cũng có lẽ hơn quá chén một chút, khăng khăng đòi uống mừng cho tất cả mọi người - kể cả Rose. “Nếu không nhờ chị cho thuê căn nhà ở Luân Đôn thì em chẳng bao giờ gặp được Ann.”
“Chị chỉ mong rằng cậu không phải sống trong hối tiếc việc đó,” Rose cười toe toét nói. “Chị hiểu em họ của chị từ lâu rồi; nó có thể khá khó bảo đấy! Chị còn nhớ cái lần nó mười tuổi và xúi giục chị lên cặp lừa mà chú Alex nuôi lúc đó, đi theo đoàn người săn bắn ở vùng. Chị đã không hề phản đối mà đi theo dù lúc đó chị đã gần mười tám tuổi và thậm chí còn ghét những trò bắn giết thú vật máu me ấy!”
“Nếu là tôi thì tôi sẽ rất thích xem săn bắn.” Xavier khẽ nghiêng người ra trước, đẩy cái dĩa trống qua một bên, khuôn mặt anh ngang tầm với Rose. “Cô có thích cưỡi ngựa không Rosalyn?” anh hỏi với nụ cười nhạt.
Cô liều lĩnh giữ lại cái nhìn của anh, và cô nhận thấy câu hỏi vừa rồi chẳng có gì liên quan với môn săn bắn cả. Ánh nhìn màu vàng của kẻ săn mồi rực lên trong đôi mắt với con ngươi đen khẽ giãn ra. Nhưng cô cũng có cảm tưởng rằng đằng sau vẻ quyến rũ bề ngoài của nụ cười ấy là sự ngạo mạn đầy vẻ đe dọa. Người đàn ông này vốn đã quá quen có được bất cứ người phụ nữ nào anh ta muốn mà không phải bỏ ra chút công sức nào.
“Tôi từng thích cưỡi ngựa khi đến thăm chú thím,” cô nhẹ nhàng xác nhận, phớt lờ sự thách thức trong mắt anh rồi trả lời thành thật. “Nhưng vài năm qua tôi thật sự không còn dịp để đi nữa. Trừ khi anh tính đến việc cưỡi lạc đà ở sa mạc Kalahari, nhưng tôi ngờ rằng việc đó chẳng lấy làm hấp dẫn gì với một người ở giới thượng lưu như anh đây.”
“Tôi có thể liều một phen nếu có cô đi cùng,” Xavier đáp lại, giọng đầy sự cám dỗ. “Một người phụ nữ đẹp là nguồn động viên to lớn để thực hiện tốt bất cứ việc gì.”
Rose nhìn anh vẻ thách thức; có cái gì đó không đúng ở đây. Ngay cả khi anh đang tán tỉnh cô đi nữa thì ở anh vẫn có sự xa cách mâu thuẫn với những lời khen tặng anh dành cho cô. Nhưng cô sẽ không phí thời giờ mà ngồi phân tích đàn ông. Cô không muốn có gì liên quan tới anh.
“Anh đang phung phí thời gian của mình đấy ngài Valdespino.”
“Ồ, tôi lại không nghĩ thế. Xét cho cùng thì đêm vẫn còn dài mà.” Anh ngả người về sau ghế rồi ra dấu cho người hầu rượu thêm sâm banh. Sau đó, vừa quay lại nhìn cô anh vừa nói thêm, “Thêm một vài chai sâm banh nữa rồi ai biết được chuyện gì có thể xảy ra, Rosalyn yêu quí.” Anh lè nhè từ “yêu quí” vẻ trêu chọc.
Cả bàn cười đón lời của anh, và anh cũng toe toét cười lại, đôi môi anh nhoẻn ra trên hàm răng trắng bóng. Nhưng chỉ có Rose để ý thấy nụ cười ấy không giống như những gì cô thấy được trong mắt anh.
“Tôi e rằng vợ anh sẽ không thấy lời nói ấy vui gì cho lắm,” cô cáu kỉnh đáp trả.
“Vậy cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi đã có vợ?” Xavier hỏi ngọt xớt, rồi nâng ly lên, anh uống một hơi dài trước khi đặt lại xuống bàn. Tựa người vào ghế, anh quan sát cô sau hàng mi dày.
Rose hoàn toàn ý thức được sự im lặng đột ngột theo sau lời cô nói cùng tình trạng căng thẳng thình lình từ người đàn ông ngồi đối diện. Cô nhận thấy mình hầu như đã lộ ra rằng cô từng quen anh, hoặc ít ra thì cô cũng ít nhiều biết rõ về anh. Nhanh chóng cô cố nghĩ ra cách lấp liếm câu nói hớ bằng cách đổ cho thái độ coi thường phụ nữ của anh lúc đầu.
“À người đàn ông cỡ tuổi anh cùng với vẻ ngoài như vậy thì...” Một bên chân mày thanh tú của cô nhướn lên vẻ chế nhạo. “Tôi cho rằng anh chắc đã kết hôn và có ba hay bốn đứa con quấn lấy chân, cùng, có lẽ là một người vợ đang mang thai ở nhà.”
“Óc quan sát của cô quả thật là rất ấn tượng. Người ngoài nhìn vào kỳ thực có thể cho rằng chúng ta đã quen biết nhau từ trước đấy.”
Rose điếng người. Anh đã nhận ra cô! Tuy nhiên anh vẫn tiếp tục nói bằng một giọng cứng rắn như nét mặt của anh.
“Đúng vậy, tôi đúng là đã kết hôn nhưng tôi e là mình chưa có đứa con nào cả, và vợ tôi cũng đã chết được hai năm rồi.”
“Tôi xin lỗi,” cô lầm bầm và đỏ bừng mặt.
Rose chỉ muốn mặt đất nứt ra để cô chui xuống đó cho xong. Nỗi căm ghét người đàn ông ấy đã làm cô trở nên cố tình thô lỗ. Tuy nhiên Ann đã đứng dậy giúp cô thoát khỏi tình trạng xấu hổ thêm nữa.
“Xin lỗi, nhưng tôi phải đến phòng vệ sinh một lát,” Ann nói khá lớn. “Đi với em nha Rose.”
Rose vớ lấy cơ hội thoát thân và đẩy ghế ra sau, cô bước quanh bàn rồi đi ra khỏi phòng ăn với cô em họ.
“Lạy Chúa, Rose à, chị đang cố làm gì vậy?” Ann vội vàng hỏi, kéo tay cô đi ngang qua hành lang tao nhã rồi bước vào toa lét nữ. “Chị cố chấm dứt hôn ước của em ngay cả khi nó còn chưa bắt đầu ư?”
“Chị chẳng hiểu em nói gì cả.” Rose chối, ngước mắt ngó quanh những bức tường kiếng, rồi cuối cùng cũng nhìn vào Ann. Ngay lập tức, cô bị vẻ hốt hoảng trên gương mặt xinh xắn của em họ mình làm cho bối rối.
“Ôi lạy Chúa, Rose ơi! Xavier Valdespino chính ra mới là chủ gia đình. Cha ông ta là Don Pablo Orgeta Valdespino đã nghỉ hưu và đang bệnh rất nặng. Vì vậy nếu cậu Xavier quyết định không cho em và Jamie cưới nhau thì coi như xong... Em biết là Jamie yêu em nhưng chính cậu của anh ấy mới là người chu cấp và trả tiền học phí mà anh ấy phải còn cả năm nữa mới học xong. Bữa ăn tối nay để hợp nhất gia đình hai họ, và tất cả những gì chị đã làm từ lúc mới gặp đến giờ là lăng mạ ông ấy. Chị bị sao vậy Rose? Ông ấy quyến rũ, lịch thiệp mà. Hơi già một chút nhưng không hề xấu xí nếu chị không để ý tới vết sẹo. Hay là do vết sẹo ấy?” Đôi mắt màu nâu bối rối của Ann dán chặt vào người chị họ. “Chị là bác sĩ cơ mà! Em không thể tin rằng chị lại bị một thứ như thế làm ảnh hưởng đến cách nhìn người.”
“Không, dĩ nhiên là không phải như vậy đâu,” Rose chối thẳng thừng, vô cùng xấu hổ khi Ann thậm chí có thể nghĩ tới những điều như thế kia. “Nhưng mà chị chưa bao giờ nhận thấy việc cậu của Jamie có ủng hộ hay không lại quan trọng với hai đứa đến vậy. David và Teresa tự họ chắc cũng đã khá giàu có rồi mà đúng không? Nông trại rộng mênh mông rồi còn cả những cơ sở huấn luyện ngựa đua nữa. Em không nghĩ rằng mình đang quá coi trọng ý kiến của một ông cậu đó chứ?” cô hỏi thẳng.
Ann nhăn mặt, “Rõ ràng là chị đã ở nước ngoài quá xa, và bị công việc cuốn lấy hết tâm trí rồi; đến mức chị không nhận thấy chuyện gì đang xảy ra với thế giới bên ngoài cả. Rất nhiều nông dân Anh bị vỡ nợ. Dịch bò điên rồi đến việc châu Âu cấm xuất khẩu thịt bò làm hàng trăm nông dân chết đứng. Trại ngựa đua thì có thể tự xoay sở chi phí nhưng theo lời Jamie thì chỉ vừa đủ thôi. Nếu không nhờ cậu anh ấy giúp thì giờ nông trại đã khánh kiệt rồi. Vì vậy lạy Chúa, chị làm ơn cố cư xử cho tử tế với cậu Xavier đi, nếu không chị sẽ phá hủy tất cả đấy. Hai, ba năm tới đây, chúng em còn phải trông nhờ ông ấy giúp Jamie mở phòng khám thú y nữa.”
“Chị chưa hề biết,” Rose đáp chậm rãi, cau mày nhìn em họ cô.
Cô đã không liên lạc với Ann nhiều năm rồi, cô nhận ra vẻ tội lỗi. Đứa bé gái suốt ngày quấn lấy cô nay đã trưởng thành một phụ nữ tự tin, biết chính xác những gì mình muốn từ cuộc sống. Rose thở dài. “Em nói đúng rồi, có lẽ là chị đã đi xa quá lâu. Chị thậm chí còn quên đi cả cách cư xử cho phải phép.” Cô bào chữa cho hành vi của mình. “Nhưng từ giờ trở đi, chị hứa là sẽ hòa nhã với ngài Xavier Valdespino ấy.” Cô nhìn vào bóng mình ở trong gương, vén vài sợi tóc quăn bất trị lên khỏi chân mày, rồi thẳng vai lại. “Chị cam đoán với em là anh ta sẽ không có lí do gì mà phàn nàn về chị nữa đâu, Ann ạ.”
“Như vậy thì tốt rồi,” Ann cười toe toét và nhìn một cách tán thưởng vào hình ảnh phản chiếu của người phụ nữ cao ráo, thanh lịch đứng bên cạnh. “Nhà siêu mẫu đã quay trở lại rồi đây.”
“Đừng có nhắc tới việc chị từng làm người mẫu,” Rose nhanh chóng quay người lại.
“Sao lại không hả chị? Chị sẽ khiến cậu Xavier xiêu lòng ngay. Em có thể thấy là cậu ấy mê chị mà.”
“Không,” cô phản đối. “Ý chị là không được đâu Ann. Không được có một lời nào về việc làm người mẫu.”
“Được thôi,” Ann trả lời dễ dãi. “Nhưng phần chị cũng phải giữ lời hứa đó; không được có bất kì lời nhận xét cạnh khóe nào và phải tử tế với người đàn ông đó.” Em họ cô tủm tỉm cười khẽ. “Mà nè, ngay cả khi chị là người hết mình với nghề nghiệp đi nữa thì chị cũng hẳn phải nhận thấy ông ấy là một mẻ cá lớn đó chứ. Công nhận rằng con cá đó có chút lạnh lùng, nhưng bù lại được cái giàu có, sành điệu và còn độc thân, chị còn muốn gì hơn nữa chứ?”
Một con cá lạnh lùng thì hơi quá nhưng Rose hiểu ý của Ann. Xavier có phong thái điềm đạm và thận trọng khi là người đàn ông trong gia đình nhưng không chỉ như vậy. Về phần còn lại thì trong thâm tâm cô thừa nhận, nếu là cô trong quá khứ hẳn đã đồng tình với Ann, nhưng giờ đây thì không còn nữa. “Em biết gì không hả cô em họ,” cô vừa nói vừa vòng tay qua Ann, bước trở lại phòng ăn. “Chị chỉ vừa mới nhận ra rằng mặt trái của bản tính hoàn hảo của em đã có chút hám lợi trong đó rồi đấy.”
“Không đâu chị. Nhưng đó là vì em yêu Jamie hết lòng và em chỉ đơn giản là có đầu óc thực tế thôi.”
Không có câu trả lời cho điều đó và Rose cũng không hề cố đáp lại.
“Chúng tôi đang bắt đầu tự hỏi liệu hai chị em có đi lạc mất rồi không,” Jamie nói khi hai người phụ nữ quay về chỗ ngồi của họ ở bàn.
“Cháu đúng là còn trẻ lắm Jamie ạ,” Xavier nhận xét. “Kinh nghiệm cho những người đàn ông lớn tuổi hơn như chúng ta biết rằng,” anh trao đổi cái nhìn với Alex và David, “Phụ nữ luôn đi cùng với nhau đến phòng vệ sinh như hình với bóng, rồi khi tới đó, họ sẽ nói nhiều chuyện phiếm, mổ xẻ về những người đàn ông trong đời họ, trong khi chúng ta, những gã tội nghiệp bị bỏ rơi phải chờ đợi cả hàng giờ đồng hồ.”
Lời bình của anh được mọi người tươi cười đón nhận và cuộc trò chuyện trở nên chung, không cụ thể. Rose ăn những món trước mặt mình mà hầu như không thực sự cảm thấy vị gì. Cô cố gắng hết sức tránh nhìn vào Xavier, nhưng vì lẽ gì đó mà mắt cô lúc nào cũng bị cuốn về phía khuôn mặt cứng cỏi của anh. Anh nói chuyện rất có duyên với những chủ đề được bàn tới đi từ tình hình thị trường cổ phiếu đến tình trạng những con ngựa đua của David. Món chính đã được dọn đi rồi đến món tráng miệng được đem tới phục vụ, trong khi câu chuyện giờ đây lại xoay quanh về cuộc đua tiếp theo vào tuần sau ở New York, và theo cách nào đó lại dẫn tới vấn đề đi xa.
“Thím cô cho tôi biết rằng cô đã ở nước ngoài được ba năm rồi,” Xavier nói, đó là câu đầu tiên anh nói trực tiếp với Rose sau hơn cả tiếng đồng hồ. “Cô chắc hằn là phải có vài trải nghiệm thú vị lắm.”
Nhớ đến lời hứa với Ann, Rose buộc mình phải mỉm cười. “Ít thôi, nhưng chủ yếu là về công việc. Hầu như toàn bộ những vùng ở châu Phi đều thiếu bác sĩ khủng khiếp, đặc biệt là ở miền nông thôn. Người phương Tây đã quá quen với việc chỉ cần gọi điện thoại và rồi một chiếc xe cứu thương sẽ tới, chúng ta quên đi rằng nhiều nơi trên thế giới lại không hề được may mắn như vậy.”
Trở nên hăng hái cùng chủ đề từ câu chuyện của mình, khuôn mặt cô ửng lên với lửa nhiệt tình xuất phát từ bên trong. Cô hoàn toàn không hề biết rằng chính điều đó đã cuốn hút người đàn ông đang chăm chú nhìn cô.
Jean cắt ngang cuộc nói chuyện. “Rose à cháu có thật sự phải nói như thế không?”
“Nhưng tất cả chúng ta đều rất đáng xấu hổ, thím Jean ạ,” đôi mắt xanh của cô rực lên khi nhìn thím mình. “Chính trong thế kỉ hai mươi mốt này mà ở nhiều nơi trên thế giới vẫn còn có người đàn bà phải đi bộ cùng đứa con bệnh tật hàng ngày trời chỉ để tìm được một phòng khám thôi, chứ đừng nói gì tới một bệnh viện.”
“Rose à. Tối nay không phải lúc chút nào, cháu biết cấp trên của cháu đã nói gì rồi mà: ba tháng nghỉ ngơi và thư giãn,” thím cô nhắc.
“Điều đó không ngăn được cháu có ý kiến đâu,” cô bắt đầu tranh luận, nhưng đột ngột kiềm lại khi thấy Ann đang cau mặt lại từ bên kia bàn.
“Thì ra là cô đang được nghỉ phép,” Xavier nói nhằm lấp đi khoảng dừng đột ngột của đoạn đối thoại. Đôi mắt đen của anh nheo lại chăm chú nhìn vào cô. “Tôi đã không hề nhận ra đấy.”
“Không có lí do gì mà anh phải nhận thấy cả.” Rose ngước mắt nhìn anh và vô tình thở gấp. Có gì đó tăm tối và hơi nham hiểm thoáng qua trong cái nhìn ấy. “Xét cho cùng thì chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi mà,” cô nói dối.
Tự nhiên trong tâm trí cô bỗng nhiên lai hiện ra hình ảnh khêu gợi của anh với thân hình rám nắng cao lớn, mạnh mẽ, hoàn toàn khỏa thân nằm dài trên tấm ra trả giường sa tanh màu đen, và rồi dạ dày cô thắt lại trong sự hưởng ứng đầy nhục cảm dữ dội đó.
Cô vội giứt mình ra khỏi cái nhìn chằm chằm từ anh, mắt cô rơi xuống nhìn vào quai hàm mạnh mẽ, vết sẹo hằn học rồi đến dấu vết của vẻ khắc nghiệt được chạm trổ lên khuôn miệng của anh. Nhưng đó là một sai lầm. Lưỡi cô vô tình trượt ra giữa hai hàm răng và liếm bờ môi dưới như thể mùi vị của anh vẫn còn vương lại với cô sau cả mười năm trời. Cô nuốt xuống khó nhọc. Ôi trời, làm ơn biết điều đi chứ, cô tự nhủ mình rồi nhắm mắt lại trong giây lát để xua đi những hình ảnh ám ảnh từ trong quá khứ. Khi cô mở mắt ra, phải mất một lúc cô mới nhận ra Xavier vẫn còn đang nói chuyện với mình.
“Cô phải đi với Ann và Jamie đó, tôi nhấn mạnh đấy.”
Cô lắc đầu bối rối, cái nhìn từ đôi mắt xanh lục của cô dán chặt vẻ cảnh giác vào người đàn ông đối diện. Anh ta đang nói về cái gì vậy? Đi đâu với Jamie và Ann?
“Ý kiến hay đấy,” Ann tham gia vào cuộc nói chuyện. “Em đang cho rằng mình sẽ bị lấn áp bởi số lượng đàn ông với lại sẽ không có ai đi mua sắm cùng mình.”
“Chị phải đi đấy Rose, miễn là cứu em thoát khỏi việc đi mua sắm.” Jamie cười đồng tình.
“Đúng thế, điều đó sẽ làm cháu thấy vui hơn đấy,” Thím Jean đoan chắc.
Nhưng mà là cái gì vậy? Cô sững sốt liếc nhìn khắp những khuôn mặt đang tươi cười, mọi người dường như đều ủng hộ việc cô đi chơi với Jamie và Ann ngày mai. Có lẽ là một ngày đi mua sắm ở Harrogate hay Leeds chăng...” Cô nhìn khuôn mặt hớn hở cùng vẻ mong chờ trong đôi mắt nâu của Ann, rồi nhớ lại lời hứa của mình với cô em họ. Cô nói, “Được thôi, nhưng chính xác là chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đến nhà tôi ở Tây Ban Nha,” Xavier nói nhẹ. Anh đứng dậy đẩy ghế ra sau. “Chuyện đó vậy là xong nhé, tôi cho rằng cà phê đang được phục vụ bên phòng khách đấy. Cặp đôi trẻ này chắc rất muốn đi xuống phòng nhảy gặp gỡ bạn bè rồi.”
“Đợi chút đã, tôi không đi Tây Ban Nha được đâu!” Rose đứng phắt dạy. “Tôi tưởng sẽ có một ngày mua sắm ở Leeds hay làm gì đó.”
Cô biết mình đang nói lảm nhảm. Cô đã đồng ý cái gì vậy? Cô hốt hoảng nhìn quanh, và mọi người đang đứng dậy đều dừng lại cả. Bỗng nhiên bảy cặp mắt quay lại nhìn vào cô với vẻ thích thú khác nhau.
“Dĩ nhiên là cháu đi được,” Thím Jean nói. “Đi đến đó sẽ vui hơn nhiều so với việc ở nhà với Alex và thím. Cháu có đem theo hộ chiếu không?”
“Dạ có nhưng...”
“Tốt rồi, vậy không có vấn đề gì cả,” Jean nói dứt khoát.
“Nhưng ý cháu là cháu không thể cứ thế thảnh thơi mà đi đến Tây Ban Nha được.” Rose nhìn nhanh qua Xavier, nhưng không hề có được sự can thiệp nào ở đó. Đôi mắt đen của anh ánh lên vẻ vui thích quỷ quái khi anh quan sát Rose ngày càng lún sâu hơn. “À, ông nội của cậu đang bệnh mà Jamie,” cô khẩn cầu người thanh niên. “Ông ấy không muốn tiếp đãi người lạ trong nhà đâu.”
“Thực ra ngược lại thì có,” Teresa khẳng định. “Cha tôi rất cổ hủ. Nói thật là ông không hài lòng chút nào về việc Ann ở lại nông trại một mình với Jamie trước khi họ kết hôn mà không được đi kèm với người phụ nào cả.”
“Một người đi kèm ư!.” Rose nhắc lại vẻ ngờ vực. Bộ ông ấy đang sống trong thời kì Trung cổ chắc? “Chị đang nói đùa đúng không ạ?” Nhưng mọi người không ai cười cả.
“Chị tôi nói đúng đó,” Xavier lè nhè, cái nhìn lạnh lùng của anh bắt lấy và giữ chặt ánh mắt xanh lục của cô khi anh điềm nhiên đáp lại, “Đó là truyền thống của chúng tôi bắt buộc phải có một người họ hàng nữ lớn tuổi hơn làm người đi kèm nhắc nhở cô dâu trẻ tương lai. Cô sẽ giúp Teresa và tôi rất nhiều với việc giúp đầu óc của cha chúng tôi được thảnh thơi trong khi ông đang đau bệnh.”
“Cậu Xavier đúng đó chị,” Ann vừa nói vừa đi tới đứng cạnh Rose và đặt tay mình lên cánh tay cô. “Làm ơn đi với tụi em đi chị; Em không muốn làm phật lòng ông nội của Jamie ngay cả khi còn chưa kết hôn.”
Miệng Rose lắp bắp không thành lời. Mắt cô giận dữ nheo lại nhìn vào khuôn mặt hờ hững của Xavier. Cái kẻ đáng ghét ấy đang khoái chí, và cô thấy như mình đang trở thành bà cô già không chồng vậy. Cô nhìn Ann và thấy vẻ lo lắng sau đôi mắt nâu của cô.
“Thôi được rồi,” cô đầu hàng; không thể làm gì được hơn.
Nhưng cô không biết làm cách quái nào mà cô có thể chịu đựng được việc ở cùng một mái nhà với Xavier Valdespino nữa. “Vậy thì tuyệt quá. Gặp lại chị ở dưới lầu sau nha,” Ann ôm lấy cô. “Có chị đi với chúng em đến Tây Ban Nha sẽ vui lắm đây.” Và rồi cô bước đi với một cái nháy mắt.
“Cho phép tôi được đưa cô qua phòng khách,” Xavier đề nghị với một bàn tay đặt lên eo lưng của cô. “Cô trông có vẻ hơi bị choáng đấy. Có lẽ là do uống nhiều sâm banh quá chăng?”
Anh ta đang cười nhạo cô; cô nghe được điều đó trong giọng nói của anh. Đồ quỷ ngạo mạn ấy biết rõ là cô không hề muốn đi Tây Ban Nha. Làm cách quái nào mà cô lại tự đưa mình vào rắc rối như thế này vậy?
“Anh đã nói như thế thì sao mà tôi từ chối được?” Cô lạnh nhạt đáp lại.
Nhưng với bàn tay to lớn ôm ngang eo lưng cô, cùng hơi ấm từ cái chạm của anh làm cô gai cả xương sống làm cô phải sử dụng từng chút ý chí nhỏ nhoi để lấy lại sự tự chủ. Cô biết mình đã phải nên từ chối vì sự bảo toàn cho bản thân. Thân hình cao lớn, mạnh mẽ ấy đang ở quá sát cô, làm cho tất cả các giác quan của cô căng lên trong cảnh giác khi họ đi vào phòng khách.
Từ trong thâm tâm, cô thở phào nhẹ nhõm khi cảm thấy bàn tay của anh đã rời khỏi lưng cô. Rose liếc thấy có ba chiếc ghế sô pha được xếp quanh cái bàn thấp, cô đi đến ngồi trên một trong ba chiếc ghế với chú Alex, rồi vuốt thẳng mặt vải mềm của chiếc đầm phủ xuống hông cô bằng lòng bàn tay hơi đẫm mồ hôi. Xavier chọn chỗ ngồi đối diện chị của anh, còn thím Jane và David thì ngồi trên chiếc ghế thứ ba. Cà phê đã được phục vụ, và cuộc trò chuyện xoay quanh về căn nhà ở Tây Ban Nha của dòng họ Valdespino. Hình như trang trại đó nằm cách Seville vài dặm, trên một vùng cao thuộc nội địa, nhưng gia đình anh vẫn còn giữ lại một căn nhà ở Seville.
“Tôi có thể hứa chắc rằng ở đó cô sẽ không cảm thấy buồn chán,” Xavier ôn tồn nói, với vẻ lười nhác, đôi mắt đen của anh lang thang khắp trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. “Cha tôi hiện đang ở tại căn nhà trong thị trấn, chủ yếu là vì gần bệnh viện phòng lúc khẩn cấp khi tôi đi vắng. Mong rằng cô cùng Ann sẽ có cơ hội thăm thú thành phố đôi chút, rồi sau đó tùy vào ý kiến của bác sĩ khám cho cha tôi, tất cả chúng ta sẽ trở lại trang trại.”
“Nghe có vẻ tuyệt thật,” Rose nói đồng tình, chỉ cố giữ vẻ nhạo báng ra khỏi giọng mình. Cô đang đùa giỡn với ai thế này; ý nghĩ về việc trải qua kì nghỉ cuối tuần cùng anh nghe thật kinh khủng! Thêm nữa, cô chắc chắn rằng anh biết chính xác cô đang cảm thấy như thế nào!
Cô đã ngồi quan sát thể hiện của anh cả nửa tiếng đồng hồ qua. Người doanh nhân thạo đời tinh tế ấy đã dẫn dắt câu chuyện vô cùng khéo léo. Không một lần nào anh để nhiều sự chú tâm đến Rose hơn thím của cô hay chị của anh. Nhưng có cái gì đó... Đằng sau vẻ ngoài điềm tĩnh, tự tin ấy, cô lờ mờ thấy được một cái gì đó thật nguyên sơ, ánh nhìn từ đôi mắt đen anh trao cho cô không có gì hơn ngoài sự lạnh lùng.
Có lẽ là cô đang bị hoang tưởng. Vừa lắc đầu cho tỉnh táo cô vừa đứng dậy khi người tiếp tân đến báo cho họ biết xe hơi đang đợi bên ngoài.
Trong một lúc khi Teresa mải nói chuyện với Xavier bằng tiếng bản xứ của họ, Rose nắm lấy cơ hội ấy đi đến chỗ thím Jean và nói thầm, “Không phải là thử thách như thím tưởng rồi, cháu nghĩ mọi chuyện diễn ra đều rất tốt đẹp.”
“Tốt đẹp đến lạ thường đấy chứ,” một giọng trầm khàn cắt ngang.
Rose quay cuồng khi nhận thấy Xavier đứng quá gần cô. Anh đang xâm chiếm không gian cá nhân của cô, và theo bản năng cô đẩy tay lên ngực anh để tự vệ. “Tôi đã không hề thấy anh.”
Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh cùng nhịp tim đập đều đặn qua lớp lụa sơ mi mỏng và cô rút tay lại. Những ngón tay của cô bị thiêu đốt như thể cô đã chạm vào than nóng. “Anh không nên hù dọa người khác như vậy chứ.”
“Hù dọa ư?,” anh nhắc lại, từ sâu trong mắt anh lóe lên ánh nhìn giễu cợt. “Trước đây chưa từng có ai lại nói tôi là kẻ chuyên đi hù dọa người khác cả. Tôi nghĩ sếp của cô nói đúng đấy, cô quá nóng nảy và hay lo lắng rồi, cô cần thay đổi đi.”
“Chính xác,” thím Jean đồng tình. “Giờ thì cháu đi với Xavier đến phòng nhảy để thả lỏng mình đi, cháu bị căng thẳng đã quá lâu rồi, Rosaylyn. Nhưng cháu cũng sẽ trông Jamie với Ann giùm chú thím luôn được chứ?”
Đó là lí do vì sao mà mười phút sau Rose thấy mình đang đứng ở ngay lối đi xuống cái câu lạc bộ tầng hầm ồn ào với ánh đèn chớp nháy lấp lóa cùng một bàn tay đàn ông ấn nhẹ eo lưng đẩy cô về phía trước.
“Cô có lẽ không hề muốn ở lại đây chút nào.” Ngước nhìn người đi cùng với cô và thoáng bắt gặp vẻ chế giễu lạnh lùng nơi mắt anh, theo bản năng cô rụt tay mình ra khỏi bàn tay hướng dẫn của anh.
“Xin lỗi nhưng tôi không nghe được anh nói gì cả.” Rồi không hề báo trước, anh đưa tay ra kéo cô vào mình, mái đầu đen của anh cúi về phía cô và khuôn miệng anh dịch chuyển sát vào đường cong mềm mại nơi tai cô. “Tôi hiểu rằng cô đã qua rồi cái thời còn thích thú với những cái tầm thường như thế này, Rosalyn. Nhưng chỉ một điệu nhảy thôi, rồi liếc nhanh kiểm tra bọn trẻ, vậy là xong nhiệm vụ của chúng ta đối với cha mẹ chúng, cô và tôi có thể đi khỏi đây. Đồng ý chứ?”
Tim cô đập mạnh lên vì hơi ấm từ hơi thở của anh trên tai cô và thở hổn hển, cô nói to đồng tình với anh. Cô thật xui xẻo khi giờ đây người DJ lại chọn chơi một bản ballad. Xavier nhanh chóng ôm lấy cô với một bàn tay mạnh mẽ đặt giữa xương vai cô, còn tay kia thì ôm quanh vòng eo nhỏ xíu rồi giữ yên trên hông cô. Hơi thấp quá mức cho phép, Rose nghĩ. Nhưng còn tệ hơn nữa; với ngực cô bị ép sát vào lồng ngực rộng của anh, anh dẫn dắt cô di chuyển theo nhịp nhạc, cô cố hết sức để lờ đi sự giằn vặt thoáng qua vì đã đáp lại những nhục cảm thầm kín đem tới.
Tỷ lệ tình trạng căng thẳng trong cô đã tăng lên vô cùng cao, mọi tế bào trong cơ thể cô đều gào lên đầu hàng trước sức hút từ sự nam tính mạnh mẽ ấn tượng của anh. Cô nên chạy khỏi đây ngay lập tức, lý trí bảo cô như thế. Xavier Valdespino là một người rất nguy hiểm. Nhưng ngược lại cô cũng thấy bị xúc phạm khi anh ám chỉ rằng cô quá già để có thể vui vẻ trên sàn nhảy.
Rồi người ta đổi sang nhạc khác, với đôi mắt nhảy múa trên khắp người cô, anh nói khàn khàn, “Cô biết nhảy điệu Salsa chứ?”
Cô ngốc nghếch đáp lại “Vâng”
Lẽ ra anh phải trông rất là xuẩn ngốc; anh già hơn nhiều so với đám đàn ông trong phòng. Thế nhưng thay vào đó, anh lại trông giống như hình mẫu trong mơ của mọi phụ nữ.
“Ở đây nè cậu ơi!” Giọng của Jamie vọng lên trên cả tiếng nhạc, và Rose nhìn lướt qua cặp đôi trẻ xuất hiện ngay bên họ trên sàn nhảy.
Nhưng rồi mắt cô nhanh chóng quay trở về với người đàn ông đang nắm tay mình. Thân hình to cao của Xavier chuyển động đầy vẻ duyên dáng. Rose bất cần nhận ra chính sự đối lập giữa người đàn ông xa cách, đầy ý chí mạnh mẽ với sự gợi tình nóng bỏng vô tình phát ra từ anh đã làm cho mọi phụ nữ nơi đây đều gửi cho anh những cái liếc mắt đưa tình không hề che giấu.
Rose không biết là do rượu sâm banh cô đã uống hay đơn giản chỉ vì sự bực tức mà kể từ lúc gặp anh, cô thấy nóng bừng lên từ bên trong, nhưng cái chạm nhẹ lướt qua từ thân hình cao lớn của anh vào người cô là một thử thách đày đọa mà cô không tài nào kháng cự được, và cô đã tự nguyện thả mình vào điệu nhảy.
Khi nhạc chấm dứt, anh kéo mạnh cô sát vào thân hình ấm áp của anh và cô đã đầu hàng. Cô cảm nhận được áp lực cứng cáp của sự khuấy động từ anh nơi bụng cô, và biết rằng anh cũng bị ảnh hưởng giống như cô. Cô quan sát mái đầu đen của anh đang cúi xuống. Anh sắp hôn cô. Môi cô tách ra vẻ mời mọc. Nhưng đột nhiên anh lại thẳng người lên, bàn tay mạnh mẽ của anh cong lại trên vai cô và rồi anh bỗng bước lùi lại, đôi mắt đen của anh lướt khắp người cô với vẻ mặt xa cách lạnh lùng.
Khuôn miệng anh cong lại vẻ khó chịu khi thấy cái cách Rose đang nhìn anh, Xavier nói nhẹ nhàng, “Dường như tôi vô ý đã làm cô khó chịu. Tôi thành thật xin lỗi.”
Alex xen vào, “Cậu đừng nên để tâm đến việc đó, Xavier. Nó nóng tính lắm. Cậu thật xui xẻo vì đã đụng phải vấn đề cố hữu của nó, rồi nó sẽ vượt qua cả thôi.”
“Có cần phải phiền đến chú không ạ? Cháu có thể tự mình nói mà,” Rose cắt ngang, phớt lờ lời xin lỗi của Xavier.
Cô căm ghét sự bất công, đặc biệt là với trẻ em. Và từ trong sâu thẳm, cô nhận ra cái cách mà Xavier từng đối xử với cô như khi cô chỉ vừa tròn mười chín tuổi ấy vẫn còn làm cô bừng lên sự oán giận. Cô nghĩ rằng mình đã quên được quá khứ rồi, nhưng gặp Xavier lại đem trở về cho cô những kí ức cay đắng. Còn anh ta, cái đồ tồi ấy, thậm chí còn không nhận ra cô!
Cô biết rất rõ cái khách sạn họ đang trên đường đến ăn tối. Lúc nhỏ, khi được nghỉ học, cô từng đến sống với chú thím ở thị trấn Yorkshire thuộc Richmond và thường xuyên ăn tối ở đây.
Teresa ngồi ở cuối bàn hình chữ nhật trong khi chồng chị là David ngồi ở đầu bên kia. Thấy thím Jean và chú Alex vừa ngồi xuống, Rose vội vàng kéo ghế ngồi xuống cạnh họ. Cô không hề muốn phải ngồi kế Xavier chút nào cả. Cô cầm lên cái khăn ăn được phục vụ và trải nó lên lòng mình trong khi thầm buông ra tiếng thờ dài nhẹ nhõm. Nhưng cô không nhẹ người được lâu bởi lúc ngước lên, cô nhận thấy hung thần của cô đang ngồi ngay đối diện, với Ann và Jamie kế bên.
Cái nhìn hoảng hốt của cô chạm vào mắt Xavier, trong giây lát Rose tưởng như đã trông thấy có gì đó đen tối và nham hiểm thoáng qua khi nhìn sâu vào mắt anh. Cô vội vàng trốn mặt mình sau cái thực đơn người hầu bàn vừa đưa tới. Nhưng cô không tài nào tập trung vào danh sách các món được đưa ra mà thay vào đó, cô lại ý thức cao độ về người đàn ông có vẻ giễu cợt đang ngồi đối diện. Hàng tá câu hỏi quay cuồng trong đầu cô. Vì Chúa, trò đùa số phận nào lại làm cho Ann gặp phải cháu trai của anh là Jamie ngay tại căn hộ của Rose vậy? Và tại sao mà Xavier lại đi có một mình nhỉ?
Cô biết chắc chắn rằng anh đã kết hôn, vậy vợ anh đâu rồi? Liệu anh đã có con hay chưa? Cô tự hỏi mình . Trái tim của cô chùng xuống khi nghĩ về những điều đó.
Cô liếc ngang qua chú mình. Chú thím cô cùng Ann là những người thân duy nhất của cô kể từ khi ba mẹ chết trong vụ rớt máy bay năm cô mười bảy tuổi. Rồi một khi Ann cưới Jamie, việc đó sẽ dẫn cô đi tới đâu? Cô không dám nghĩ tới việc Xavier trở thành một phần của gia đình mình.
Những đám cưới, tiệc sinh nhật, lễ rửa tội với sự có mặt của Xavier Valdespino ngạo mạn, tâm trí cô ngần ngại trước viễn cảnh đó. Cô sẽ không thể vờ như không biết anh nữa. Thực ra cô còn nghi ngờ không biết liệu mình có qua nổi cuối tuần này mà không nói cho anh biết chính xác cô nghĩ gì về anh. Anh là một kẻ nhẫn tâm, đồi bại, xảo quyệt, coi thường phụ nữ và cô ghét anh với nỗi căm hận sâu sắc trái ngược với bản tính thường ngày của cô. Cô không hề tự hào về điều đó nhưng cũng không ngăn được nó.
“Cô đã chọn được món ăn chưa Rosalyn?” Giọng nói êm trầm của anh kéo dài tên cô, cắt ngang sự trầm ngâm nơi cô. “Hay là để tôi chọn giùm cô nhé?”
Lời đề nghị trơ tráo của anh về việc gọi món giùm cô làm cô điên tiết lên. Hạ thấp thực đơn xuống, đôi mắt dữ dội của cô lướt qua khuôn mặt đẹp trai góc cạnh của anh. Với bất kì người đàn ông nào khác thì vết sẹo trông có vẻ xấu xí nhưng với Xavier, vết sẹo lại đem đến cho anh một diện mạo của tên cướp biển ngang tàng, và đồng thời cũng làm nổi vật vẻ hoàn hảo của cấu trúc xương trên khuôn mặt anh. Cô biết rằng anh đang trêu chọc cô với lời đề nghị chọn món giùm ấy.
Cô để tờ thực đơn xuống bàn. “Tôi không cần sự giúp đỡ từ anh đâu. Tôi sẽ dùng món dưa cùng rau trộn tôm.”
“Cô đang giữ dáng ư?” một bên chân mày của anh cong lên vẻ giễu cợt. “Mà cũng không cần thiết như vậy đâu, cô đã có thân hình khá mảnh mai rồi. Tôi chắc rằng nhiều người đàn ông đã nói với cô như vậy trước tôi rồi,” anh nói ngọt xớt.
Anh không hề mất đi chút sức quyến rũ thần kì nào, tia nhìn khen ngợi trong ánh mặt đen của anh rõ ràng đủ để thể hiện sự quan tâm nhưng lại không hề tỏ vẻ xúc xiểm. Ồ anh ta giỏi thật đấy, Rose nghĩ, nhưng gậy ông rồi tất sẽ đập lưng ông thôi.
“Ngài quá khen tôi rồi, ngài Valdespino à,” Cô nói tỏ vẻ ngượng ngùng khi chớp mắt nhìn anh.
Miệng anh xoắn lại. “Làm ơn gọi tôi là Xavier thôi. Và tôi không hề quá lời chút nào cả. Cô là một phụ nữ đẹp về mọi mặt,” anh nói thêm vào sau khi cố tình ngắt quãng, bắt cô hứng chịu cái nhìn chăm chú thêm nữa, mắt anh nấn ná trên đường cong của bầu ngực cô lộ ra chỗ đường viền áo, rồi sau đó chậm rãi nhìn trở lại khuôn mặt cô. “Thân hình cô quá hoàn hảo đến nỗi sẽ là một tội ác nếu chỉ vì khát vọng khờ dại được mảnh mai mà cô phá hỏng nó.”
Câu nói hóm hỉnh về việc ăn kiêng ấy quen thuộc đến đáng sợ. Anh cũng nói y như vậy vào cái đêm họ ở cùng nhau. Đôi mắt xanh của Rose nheo lại nhìn khuôn mặt rám nắng của anh một cách cẩn trọng, nhưng vẻ mặt ấy không hề có biểu hiện gì cả, rồi buộc mình đáp lại cái nhìn giễu cợt của anh, cô trả lời, “Ồ tôi chưa bao giờ ép mình cho thon thả cả, chỉ đơn giản là tôi thích ăn rau trộn thôi, và tôi cá rằng anh sắp gọi món bò đúng không?”
Vừa mở to mắt hết cỡ cô, vừa nói thêm vẻ ngạc nhiên chế giễu, “Ồ, mà có lẽ không đâu, tôi quên mất rằng anh là một con bò đực rồi.” Cô muốn thêm vào một từ bốn chữ cái nữa bắt đầu bằng vần “S,” nhưng cô cố kiềm lại kịp lúc.
“Rosalyn,” thím Jean quở trách. “Cháu nói năng cho cẩn thận chứ.”
Hoàn toàn bị cuốn vào cuộc nói chuyện với Xavier, Rosalyn không hề nhận là mọi người khác đã ngừng nói. Nhưng rồi nét cười trong mắt của Ann và Jamie cho cô biết rằng họ đã nghe hết rồi.
“Sao ạ?” Rose thắc mắc với cái liếc nhanh mọi người quanh bàn. Nhún vai một cách tự nhiên, cô nói tiếp, “Cháu chỉ có ý rằng Xavier là người Tây Ban Nha. Mà theo như cháu hiểu thì họ ăn rất nhiều thịt bò ở Tây Ban Nha, cũng nhiều như những trận đấu bò họ có.” Cô ráng hết sức tỏ ra vô tội và nhẹ cả người khi thấy chú thím có vẻ tin, nhưng rồi cái nhìn thoáng qua Xavier cho cô biết rằng anh không hề bị lừa chút nào cả. Đôi môi đầy nhục cảm của anh xoắn lại thành một nụ cười khắc nghiệt; anh biết cô đã cố tình lăng mạ anh.
“Thật là hết sức ngạc nhiên khi giữa hai người hoàn toàn xa lạ lại có thể hiểu nhau nhanh chóng như vậy. Cô đọc được suy nghĩ của tôi đấy Rosalyn.” Có chút nhạo báng thoáng qua trong lời nói ấy mà Rosalyn không thể không nhận thấy.
“Tôi sẽ dùng món khai vị là cá hồi xông khói rồi sẽ đến món bò, và tôi thực sự sẽ không phiền nếu đó là thịt bò cái, ngay cả khi khắp phần còn lại của châu Âu cho rằng cần thiết phải cấm ăn chúng trong khoảng thời gian dài. Tôi chắc chắn món đó sẽ ngon ngang ngửa thịt bò đực Tây Ban Nha.”
Đồ quỷ giỏi mỉa mai... Nhưng rồi người hầu bàn đến lấy yêu cầu gọi món đã cứu cô khỏi phải trả lời lại.
Sâm banh được đem đến bàn, còn thịt thì được để lên bếp hồng khi David cùng mọi người nâng ly chúc mừng cặp đôi hạnh phúc. Món đầu tiên đã tới và Rose quyết tâm giữ đầu mình cúi xuống ăn, chỉ nói khi được bắt chuyện, nhưng việc đó không hề đơn giản như vậy.
Jamie, phấn khởi vì tình yêu, và cũng có lẽ hơn quá chén một chút, khăng khăng đòi uống mừng cho tất cả mọi người - kể cả Rose. “Nếu không nhờ chị cho thuê căn nhà ở Luân Đôn thì em chẳng bao giờ gặp được Ann.”
“Chị chỉ mong rằng cậu không phải sống trong hối tiếc việc đó,” Rose cười toe toét nói. “Chị hiểu em họ của chị từ lâu rồi; nó có thể khá khó bảo đấy! Chị còn nhớ cái lần nó mười tuổi và xúi giục chị lên cặp lừa mà chú Alex nuôi lúc đó, đi theo đoàn người săn bắn ở vùng. Chị đã không hề phản đối mà đi theo dù lúc đó chị đã gần mười tám tuổi và thậm chí còn ghét những trò bắn giết thú vật máu me ấy!”
“Nếu là tôi thì tôi sẽ rất thích xem săn bắn.” Xavier khẽ nghiêng người ra trước, đẩy cái dĩa trống qua một bên, khuôn mặt anh ngang tầm với Rose. “Cô có thích cưỡi ngựa không Rosalyn?” anh hỏi với nụ cười nhạt.
Cô liều lĩnh giữ lại cái nhìn của anh, và cô nhận thấy câu hỏi vừa rồi chẳng có gì liên quan với môn săn bắn cả. Ánh nhìn màu vàng của kẻ săn mồi rực lên trong đôi mắt với con ngươi đen khẽ giãn ra. Nhưng cô cũng có cảm tưởng rằng đằng sau vẻ quyến rũ bề ngoài của nụ cười ấy là sự ngạo mạn đầy vẻ đe dọa. Người đàn ông này vốn đã quá quen có được bất cứ người phụ nữ nào anh ta muốn mà không phải bỏ ra chút công sức nào.
“Tôi từng thích cưỡi ngựa khi đến thăm chú thím,” cô nhẹ nhàng xác nhận, phớt lờ sự thách thức trong mắt anh rồi trả lời thành thật. “Nhưng vài năm qua tôi thật sự không còn dịp để đi nữa. Trừ khi anh tính đến việc cưỡi lạc đà ở sa mạc Kalahari, nhưng tôi ngờ rằng việc đó chẳng lấy làm hấp dẫn gì với một người ở giới thượng lưu như anh đây.”
“Tôi có thể liều một phen nếu có cô đi cùng,” Xavier đáp lại, giọng đầy sự cám dỗ. “Một người phụ nữ đẹp là nguồn động viên to lớn để thực hiện tốt bất cứ việc gì.”
Rose nhìn anh vẻ thách thức; có cái gì đó không đúng ở đây. Ngay cả khi anh đang tán tỉnh cô đi nữa thì ở anh vẫn có sự xa cách mâu thuẫn với những lời khen tặng anh dành cho cô. Nhưng cô sẽ không phí thời giờ mà ngồi phân tích đàn ông. Cô không muốn có gì liên quan tới anh.
“Anh đang phung phí thời gian của mình đấy ngài Valdespino.”
“Ồ, tôi lại không nghĩ thế. Xét cho cùng thì đêm vẫn còn dài mà.” Anh ngả người về sau ghế rồi ra dấu cho người hầu rượu thêm sâm banh. Sau đó, vừa quay lại nhìn cô anh vừa nói thêm, “Thêm một vài chai sâm banh nữa rồi ai biết được chuyện gì có thể xảy ra, Rosalyn yêu quí.” Anh lè nhè từ “yêu quí” vẻ trêu chọc.
Cả bàn cười đón lời của anh, và anh cũng toe toét cười lại, đôi môi anh nhoẻn ra trên hàm răng trắng bóng. Nhưng chỉ có Rose để ý thấy nụ cười ấy không giống như những gì cô thấy được trong mắt anh.
“Tôi e rằng vợ anh sẽ không thấy lời nói ấy vui gì cho lắm,” cô cáu kỉnh đáp trả.
“Vậy cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi đã có vợ?” Xavier hỏi ngọt xớt, rồi nâng ly lên, anh uống một hơi dài trước khi đặt lại xuống bàn. Tựa người vào ghế, anh quan sát cô sau hàng mi dày.
Rose hoàn toàn ý thức được sự im lặng đột ngột theo sau lời cô nói cùng tình trạng căng thẳng thình lình từ người đàn ông ngồi đối diện. Cô nhận thấy mình hầu như đã lộ ra rằng cô từng quen anh, hoặc ít ra thì cô cũng ít nhiều biết rõ về anh. Nhanh chóng cô cố nghĩ ra cách lấp liếm câu nói hớ bằng cách đổ cho thái độ coi thường phụ nữ của anh lúc đầu.
“À người đàn ông cỡ tuổi anh cùng với vẻ ngoài như vậy thì...” Một bên chân mày thanh tú của cô nhướn lên vẻ chế nhạo. “Tôi cho rằng anh chắc đã kết hôn và có ba hay bốn đứa con quấn lấy chân, cùng, có lẽ là một người vợ đang mang thai ở nhà.”
“Óc quan sát của cô quả thật là rất ấn tượng. Người ngoài nhìn vào kỳ thực có thể cho rằng chúng ta đã quen biết nhau từ trước đấy.”
Rose điếng người. Anh đã nhận ra cô! Tuy nhiên anh vẫn tiếp tục nói bằng một giọng cứng rắn như nét mặt của anh.
“Đúng vậy, tôi đúng là đã kết hôn nhưng tôi e là mình chưa có đứa con nào cả, và vợ tôi cũng đã chết được hai năm rồi.”
“Tôi xin lỗi,” cô lầm bầm và đỏ bừng mặt.
Rose chỉ muốn mặt đất nứt ra để cô chui xuống đó cho xong. Nỗi căm ghét người đàn ông ấy đã làm cô trở nên cố tình thô lỗ. Tuy nhiên Ann đã đứng dậy giúp cô thoát khỏi tình trạng xấu hổ thêm nữa.
“Xin lỗi, nhưng tôi phải đến phòng vệ sinh một lát,” Ann nói khá lớn. “Đi với em nha Rose.”
Rose vớ lấy cơ hội thoát thân và đẩy ghế ra sau, cô bước quanh bàn rồi đi ra khỏi phòng ăn với cô em họ.
“Lạy Chúa, Rose à, chị đang cố làm gì vậy?” Ann vội vàng hỏi, kéo tay cô đi ngang qua hành lang tao nhã rồi bước vào toa lét nữ. “Chị cố chấm dứt hôn ước của em ngay cả khi nó còn chưa bắt đầu ư?”
“Chị chẳng hiểu em nói gì cả.” Rose chối, ngước mắt ngó quanh những bức tường kiếng, rồi cuối cùng cũng nhìn vào Ann. Ngay lập tức, cô bị vẻ hốt hoảng trên gương mặt xinh xắn của em họ mình làm cho bối rối.
“Ôi lạy Chúa, Rose ơi! Xavier Valdespino chính ra mới là chủ gia đình. Cha ông ta là Don Pablo Orgeta Valdespino đã nghỉ hưu và đang bệnh rất nặng. Vì vậy nếu cậu Xavier quyết định không cho em và Jamie cưới nhau thì coi như xong... Em biết là Jamie yêu em nhưng chính cậu của anh ấy mới là người chu cấp và trả tiền học phí mà anh ấy phải còn cả năm nữa mới học xong. Bữa ăn tối nay để hợp nhất gia đình hai họ, và tất cả những gì chị đã làm từ lúc mới gặp đến giờ là lăng mạ ông ấy. Chị bị sao vậy Rose? Ông ấy quyến rũ, lịch thiệp mà. Hơi già một chút nhưng không hề xấu xí nếu chị không để ý tới vết sẹo. Hay là do vết sẹo ấy?” Đôi mắt màu nâu bối rối của Ann dán chặt vào người chị họ. “Chị là bác sĩ cơ mà! Em không thể tin rằng chị lại bị một thứ như thế làm ảnh hưởng đến cách nhìn người.”
“Không, dĩ nhiên là không phải như vậy đâu,” Rose chối thẳng thừng, vô cùng xấu hổ khi Ann thậm chí có thể nghĩ tới những điều như thế kia. “Nhưng mà chị chưa bao giờ nhận thấy việc cậu của Jamie có ủng hộ hay không lại quan trọng với hai đứa đến vậy. David và Teresa tự họ chắc cũng đã khá giàu có rồi mà đúng không? Nông trại rộng mênh mông rồi còn cả những cơ sở huấn luyện ngựa đua nữa. Em không nghĩ rằng mình đang quá coi trọng ý kiến của một ông cậu đó chứ?” cô hỏi thẳng.
Ann nhăn mặt, “Rõ ràng là chị đã ở nước ngoài quá xa, và bị công việc cuốn lấy hết tâm trí rồi; đến mức chị không nhận thấy chuyện gì đang xảy ra với thế giới bên ngoài cả. Rất nhiều nông dân Anh bị vỡ nợ. Dịch bò điên rồi đến việc châu Âu cấm xuất khẩu thịt bò làm hàng trăm nông dân chết đứng. Trại ngựa đua thì có thể tự xoay sở chi phí nhưng theo lời Jamie thì chỉ vừa đủ thôi. Nếu không nhờ cậu anh ấy giúp thì giờ nông trại đã khánh kiệt rồi. Vì vậy lạy Chúa, chị làm ơn cố cư xử cho tử tế với cậu Xavier đi, nếu không chị sẽ phá hủy tất cả đấy. Hai, ba năm tới đây, chúng em còn phải trông nhờ ông ấy giúp Jamie mở phòng khám thú y nữa.”
“Chị chưa hề biết,” Rose đáp chậm rãi, cau mày nhìn em họ cô.
Cô đã không liên lạc với Ann nhiều năm rồi, cô nhận ra vẻ tội lỗi. Đứa bé gái suốt ngày quấn lấy cô nay đã trưởng thành một phụ nữ tự tin, biết chính xác những gì mình muốn từ cuộc sống. Rose thở dài. “Em nói đúng rồi, có lẽ là chị đã đi xa quá lâu. Chị thậm chí còn quên đi cả cách cư xử cho phải phép.” Cô bào chữa cho hành vi của mình. “Nhưng từ giờ trở đi, chị hứa là sẽ hòa nhã với ngài Xavier Valdespino ấy.” Cô nhìn vào bóng mình ở trong gương, vén vài sợi tóc quăn bất trị lên khỏi chân mày, rồi thẳng vai lại. “Chị cam đoán với em là anh ta sẽ không có lí do gì mà phàn nàn về chị nữa đâu, Ann ạ.”
“Như vậy thì tốt rồi,” Ann cười toe toét và nhìn một cách tán thưởng vào hình ảnh phản chiếu của người phụ nữ cao ráo, thanh lịch đứng bên cạnh. “Nhà siêu mẫu đã quay trở lại rồi đây.”
“Đừng có nhắc tới việc chị từng làm người mẫu,” Rose nhanh chóng quay người lại.
“Sao lại không hả chị? Chị sẽ khiến cậu Xavier xiêu lòng ngay. Em có thể thấy là cậu ấy mê chị mà.”
“Không,” cô phản đối. “Ý chị là không được đâu Ann. Không được có một lời nào về việc làm người mẫu.”
“Được thôi,” Ann trả lời dễ dãi. “Nhưng phần chị cũng phải giữ lời hứa đó; không được có bất kì lời nhận xét cạnh khóe nào và phải tử tế với người đàn ông đó.” Em họ cô tủm tỉm cười khẽ. “Mà nè, ngay cả khi chị là người hết mình với nghề nghiệp đi nữa thì chị cũng hẳn phải nhận thấy ông ấy là một mẻ cá lớn đó chứ. Công nhận rằng con cá đó có chút lạnh lùng, nhưng bù lại được cái giàu có, sành điệu và còn độc thân, chị còn muốn gì hơn nữa chứ?”
Một con cá lạnh lùng thì hơi quá nhưng Rose hiểu ý của Ann. Xavier có phong thái điềm đạm và thận trọng khi là người đàn ông trong gia đình nhưng không chỉ như vậy. Về phần còn lại thì trong thâm tâm cô thừa nhận, nếu là cô trong quá khứ hẳn đã đồng tình với Ann, nhưng giờ đây thì không còn nữa. “Em biết gì không hả cô em họ,” cô vừa nói vừa vòng tay qua Ann, bước trở lại phòng ăn. “Chị chỉ vừa mới nhận ra rằng mặt trái của bản tính hoàn hảo của em đã có chút hám lợi trong đó rồi đấy.”
“Không đâu chị. Nhưng đó là vì em yêu Jamie hết lòng và em chỉ đơn giản là có đầu óc thực tế thôi.”
Không có câu trả lời cho điều đó và Rose cũng không hề cố đáp lại.
“Chúng tôi đang bắt đầu tự hỏi liệu hai chị em có đi lạc mất rồi không,” Jamie nói khi hai người phụ nữ quay về chỗ ngồi của họ ở bàn.
“Cháu đúng là còn trẻ lắm Jamie ạ,” Xavier nhận xét. “Kinh nghiệm cho những người đàn ông lớn tuổi hơn như chúng ta biết rằng,” anh trao đổi cái nhìn với Alex và David, “Phụ nữ luôn đi cùng với nhau đến phòng vệ sinh như hình với bóng, rồi khi tới đó, họ sẽ nói nhiều chuyện phiếm, mổ xẻ về những người đàn ông trong đời họ, trong khi chúng ta, những gã tội nghiệp bị bỏ rơi phải chờ đợi cả hàng giờ đồng hồ.”
Lời bình của anh được mọi người tươi cười đón nhận và cuộc trò chuyện trở nên chung, không cụ thể. Rose ăn những món trước mặt mình mà hầu như không thực sự cảm thấy vị gì. Cô cố gắng hết sức tránh nhìn vào Xavier, nhưng vì lẽ gì đó mà mắt cô lúc nào cũng bị cuốn về phía khuôn mặt cứng cỏi của anh. Anh nói chuyện rất có duyên với những chủ đề được bàn tới đi từ tình hình thị trường cổ phiếu đến tình trạng những con ngựa đua của David. Món chính đã được dọn đi rồi đến món tráng miệng được đem tới phục vụ, trong khi câu chuyện giờ đây lại xoay quanh về cuộc đua tiếp theo vào tuần sau ở New York, và theo cách nào đó lại dẫn tới vấn đề đi xa.
“Thím cô cho tôi biết rằng cô đã ở nước ngoài được ba năm rồi,” Xavier nói, đó là câu đầu tiên anh nói trực tiếp với Rose sau hơn cả tiếng đồng hồ. “Cô chắc hằn là phải có vài trải nghiệm thú vị lắm.”
Nhớ đến lời hứa với Ann, Rose buộc mình phải mỉm cười. “Ít thôi, nhưng chủ yếu là về công việc. Hầu như toàn bộ những vùng ở châu Phi đều thiếu bác sĩ khủng khiếp, đặc biệt là ở miền nông thôn. Người phương Tây đã quá quen với việc chỉ cần gọi điện thoại và rồi một chiếc xe cứu thương sẽ tới, chúng ta quên đi rằng nhiều nơi trên thế giới lại không hề được may mắn như vậy.”
Trở nên hăng hái cùng chủ đề từ câu chuyện của mình, khuôn mặt cô ửng lên với lửa nhiệt tình xuất phát từ bên trong. Cô hoàn toàn không hề biết rằng chính điều đó đã cuốn hút người đàn ông đang chăm chú nhìn cô.
Jean cắt ngang cuộc nói chuyện. “Rose à cháu có thật sự phải nói như thế không?”
“Nhưng tất cả chúng ta đều rất đáng xấu hổ, thím Jean ạ,” đôi mắt xanh của cô rực lên khi nhìn thím mình. “Chính trong thế kỉ hai mươi mốt này mà ở nhiều nơi trên thế giới vẫn còn có người đàn bà phải đi bộ cùng đứa con bệnh tật hàng ngày trời chỉ để tìm được một phòng khám thôi, chứ đừng nói gì tới một bệnh viện.”
“Rose à. Tối nay không phải lúc chút nào, cháu biết cấp trên của cháu đã nói gì rồi mà: ba tháng nghỉ ngơi và thư giãn,” thím cô nhắc.
“Điều đó không ngăn được cháu có ý kiến đâu,” cô bắt đầu tranh luận, nhưng đột ngột kiềm lại khi thấy Ann đang cau mặt lại từ bên kia bàn.
“Thì ra là cô đang được nghỉ phép,” Xavier nói nhằm lấp đi khoảng dừng đột ngột của đoạn đối thoại. Đôi mắt đen của anh nheo lại chăm chú nhìn vào cô. “Tôi đã không hề nhận ra đấy.”
“Không có lí do gì mà anh phải nhận thấy cả.” Rose ngước mắt nhìn anh và vô tình thở gấp. Có gì đó tăm tối và hơi nham hiểm thoáng qua trong cái nhìn ấy. “Xét cho cùng thì chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi mà,” cô nói dối.
Tự nhiên trong tâm trí cô bỗng nhiên lai hiện ra hình ảnh khêu gợi của anh với thân hình rám nắng cao lớn, mạnh mẽ, hoàn toàn khỏa thân nằm dài trên tấm ra trả giường sa tanh màu đen, và rồi dạ dày cô thắt lại trong sự hưởng ứng đầy nhục cảm dữ dội đó.
Cô vội giứt mình ra khỏi cái nhìn chằm chằm từ anh, mắt cô rơi xuống nhìn vào quai hàm mạnh mẽ, vết sẹo hằn học rồi đến dấu vết của vẻ khắc nghiệt được chạm trổ lên khuôn miệng của anh. Nhưng đó là một sai lầm. Lưỡi cô vô tình trượt ra giữa hai hàm răng và liếm bờ môi dưới như thể mùi vị của anh vẫn còn vương lại với cô sau cả mười năm trời. Cô nuốt xuống khó nhọc. Ôi trời, làm ơn biết điều đi chứ, cô tự nhủ mình rồi nhắm mắt lại trong giây lát để xua đi những hình ảnh ám ảnh từ trong quá khứ. Khi cô mở mắt ra, phải mất một lúc cô mới nhận ra Xavier vẫn còn đang nói chuyện với mình.
“Cô phải đi với Ann và Jamie đó, tôi nhấn mạnh đấy.”
Cô lắc đầu bối rối, cái nhìn từ đôi mắt xanh lục của cô dán chặt vẻ cảnh giác vào người đàn ông đối diện. Anh ta đang nói về cái gì vậy? Đi đâu với Jamie và Ann?
“Ý kiến hay đấy,” Ann tham gia vào cuộc nói chuyện. “Em đang cho rằng mình sẽ bị lấn áp bởi số lượng đàn ông với lại sẽ không có ai đi mua sắm cùng mình.”
“Chị phải đi đấy Rose, miễn là cứu em thoát khỏi việc đi mua sắm.” Jamie cười đồng tình.
“Đúng thế, điều đó sẽ làm cháu thấy vui hơn đấy,” Thím Jean đoan chắc.
Nhưng mà là cái gì vậy? Cô sững sốt liếc nhìn khắp những khuôn mặt đang tươi cười, mọi người dường như đều ủng hộ việc cô đi chơi với Jamie và Ann ngày mai. Có lẽ là một ngày đi mua sắm ở Harrogate hay Leeds chăng...” Cô nhìn khuôn mặt hớn hở cùng vẻ mong chờ trong đôi mắt nâu của Ann, rồi nhớ lại lời hứa của mình với cô em họ. Cô nói, “Được thôi, nhưng chính xác là chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đến nhà tôi ở Tây Ban Nha,” Xavier nói nhẹ. Anh đứng dậy đẩy ghế ra sau. “Chuyện đó vậy là xong nhé, tôi cho rằng cà phê đang được phục vụ bên phòng khách đấy. Cặp đôi trẻ này chắc rất muốn đi xuống phòng nhảy gặp gỡ bạn bè rồi.”
“Đợi chút đã, tôi không đi Tây Ban Nha được đâu!” Rose đứng phắt dạy. “Tôi tưởng sẽ có một ngày mua sắm ở Leeds hay làm gì đó.”
Cô biết mình đang nói lảm nhảm. Cô đã đồng ý cái gì vậy? Cô hốt hoảng nhìn quanh, và mọi người đang đứng dậy đều dừng lại cả. Bỗng nhiên bảy cặp mắt quay lại nhìn vào cô với vẻ thích thú khác nhau.
“Dĩ nhiên là cháu đi được,” Thím Jean nói. “Đi đến đó sẽ vui hơn nhiều so với việc ở nhà với Alex và thím. Cháu có đem theo hộ chiếu không?”
“Dạ có nhưng...”
“Tốt rồi, vậy không có vấn đề gì cả,” Jean nói dứt khoát.
“Nhưng ý cháu là cháu không thể cứ thế thảnh thơi mà đi đến Tây Ban Nha được.” Rose nhìn nhanh qua Xavier, nhưng không hề có được sự can thiệp nào ở đó. Đôi mắt đen của anh ánh lên vẻ vui thích quỷ quái khi anh quan sát Rose ngày càng lún sâu hơn. “À, ông nội của cậu đang bệnh mà Jamie,” cô khẩn cầu người thanh niên. “Ông ấy không muốn tiếp đãi người lạ trong nhà đâu.”
“Thực ra ngược lại thì có,” Teresa khẳng định. “Cha tôi rất cổ hủ. Nói thật là ông không hài lòng chút nào về việc Ann ở lại nông trại một mình với Jamie trước khi họ kết hôn mà không được đi kèm với người phụ nào cả.”
“Một người đi kèm ư!.” Rose nhắc lại vẻ ngờ vực. Bộ ông ấy đang sống trong thời kì Trung cổ chắc? “Chị đang nói đùa đúng không ạ?” Nhưng mọi người không ai cười cả.
“Chị tôi nói đúng đó,” Xavier lè nhè, cái nhìn lạnh lùng của anh bắt lấy và giữ chặt ánh mắt xanh lục của cô khi anh điềm nhiên đáp lại, “Đó là truyền thống của chúng tôi bắt buộc phải có một người họ hàng nữ lớn tuổi hơn làm người đi kèm nhắc nhở cô dâu trẻ tương lai. Cô sẽ giúp Teresa và tôi rất nhiều với việc giúp đầu óc của cha chúng tôi được thảnh thơi trong khi ông đang đau bệnh.”
“Cậu Xavier đúng đó chị,” Ann vừa nói vừa đi tới đứng cạnh Rose và đặt tay mình lên cánh tay cô. “Làm ơn đi với tụi em đi chị; Em không muốn làm phật lòng ông nội của Jamie ngay cả khi còn chưa kết hôn.”
Miệng Rose lắp bắp không thành lời. Mắt cô giận dữ nheo lại nhìn vào khuôn mặt hờ hững của Xavier. Cái kẻ đáng ghét ấy đang khoái chí, và cô thấy như mình đang trở thành bà cô già không chồng vậy. Cô nhìn Ann và thấy vẻ lo lắng sau đôi mắt nâu của cô.
“Thôi được rồi,” cô đầu hàng; không thể làm gì được hơn.
Nhưng cô không biết làm cách quái nào mà cô có thể chịu đựng được việc ở cùng một mái nhà với Xavier Valdespino nữa. “Vậy thì tuyệt quá. Gặp lại chị ở dưới lầu sau nha,” Ann ôm lấy cô. “Có chị đi với chúng em đến Tây Ban Nha sẽ vui lắm đây.” Và rồi cô bước đi với một cái nháy mắt.
“Cho phép tôi được đưa cô qua phòng khách,” Xavier đề nghị với một bàn tay đặt lên eo lưng của cô. “Cô trông có vẻ hơi bị choáng đấy. Có lẽ là do uống nhiều sâm banh quá chăng?”
Anh ta đang cười nhạo cô; cô nghe được điều đó trong giọng nói của anh. Đồ quỷ ngạo mạn ấy biết rõ là cô không hề muốn đi Tây Ban Nha. Làm cách quái nào mà cô lại tự đưa mình vào rắc rối như thế này vậy?
“Anh đã nói như thế thì sao mà tôi từ chối được?” Cô lạnh nhạt đáp lại.
Nhưng với bàn tay to lớn ôm ngang eo lưng cô, cùng hơi ấm từ cái chạm của anh làm cô gai cả xương sống làm cô phải sử dụng từng chút ý chí nhỏ nhoi để lấy lại sự tự chủ. Cô biết mình đã phải nên từ chối vì sự bảo toàn cho bản thân. Thân hình cao lớn, mạnh mẽ ấy đang ở quá sát cô, làm cho tất cả các giác quan của cô căng lên trong cảnh giác khi họ đi vào phòng khách.
Từ trong thâm tâm, cô thở phào nhẹ nhõm khi cảm thấy bàn tay của anh đã rời khỏi lưng cô. Rose liếc thấy có ba chiếc ghế sô pha được xếp quanh cái bàn thấp, cô đi đến ngồi trên một trong ba chiếc ghế với chú Alex, rồi vuốt thẳng mặt vải mềm của chiếc đầm phủ xuống hông cô bằng lòng bàn tay hơi đẫm mồ hôi. Xavier chọn chỗ ngồi đối diện chị của anh, còn thím Jane và David thì ngồi trên chiếc ghế thứ ba. Cà phê đã được phục vụ, và cuộc trò chuyện xoay quanh về căn nhà ở Tây Ban Nha của dòng họ Valdespino. Hình như trang trại đó nằm cách Seville vài dặm, trên một vùng cao thuộc nội địa, nhưng gia đình anh vẫn còn giữ lại một căn nhà ở Seville.
“Tôi có thể hứa chắc rằng ở đó cô sẽ không cảm thấy buồn chán,” Xavier ôn tồn nói, với vẻ lười nhác, đôi mắt đen của anh lang thang khắp trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. “Cha tôi hiện đang ở tại căn nhà trong thị trấn, chủ yếu là vì gần bệnh viện phòng lúc khẩn cấp khi tôi đi vắng. Mong rằng cô cùng Ann sẽ có cơ hội thăm thú thành phố đôi chút, rồi sau đó tùy vào ý kiến của bác sĩ khám cho cha tôi, tất cả chúng ta sẽ trở lại trang trại.”
“Nghe có vẻ tuyệt thật,” Rose nói đồng tình, chỉ cố giữ vẻ nhạo báng ra khỏi giọng mình. Cô đang đùa giỡn với ai thế này; ý nghĩ về việc trải qua kì nghỉ cuối tuần cùng anh nghe thật kinh khủng! Thêm nữa, cô chắc chắn rằng anh biết chính xác cô đang cảm thấy như thế nào!
Cô đã ngồi quan sát thể hiện của anh cả nửa tiếng đồng hồ qua. Người doanh nhân thạo đời tinh tế ấy đã dẫn dắt câu chuyện vô cùng khéo léo. Không một lần nào anh để nhiều sự chú tâm đến Rose hơn thím của cô hay chị của anh. Nhưng có cái gì đó... Đằng sau vẻ ngoài điềm tĩnh, tự tin ấy, cô lờ mờ thấy được một cái gì đó thật nguyên sơ, ánh nhìn từ đôi mắt đen anh trao cho cô không có gì hơn ngoài sự lạnh lùng.
Có lẽ là cô đang bị hoang tưởng. Vừa lắc đầu cho tỉnh táo cô vừa đứng dậy khi người tiếp tân đến báo cho họ biết xe hơi đang đợi bên ngoài.
Trong một lúc khi Teresa mải nói chuyện với Xavier bằng tiếng bản xứ của họ, Rose nắm lấy cơ hội ấy đi đến chỗ thím Jean và nói thầm, “Không phải là thử thách như thím tưởng rồi, cháu nghĩ mọi chuyện diễn ra đều rất tốt đẹp.”
“Tốt đẹp đến lạ thường đấy chứ,” một giọng trầm khàn cắt ngang.
Rose quay cuồng khi nhận thấy Xavier đứng quá gần cô. Anh đang xâm chiếm không gian cá nhân của cô, và theo bản năng cô đẩy tay lên ngực anh để tự vệ. “Tôi đã không hề thấy anh.”
Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh cùng nhịp tim đập đều đặn qua lớp lụa sơ mi mỏng và cô rút tay lại. Những ngón tay của cô bị thiêu đốt như thể cô đã chạm vào than nóng. “Anh không nên hù dọa người khác như vậy chứ.”
“Hù dọa ư?,” anh nhắc lại, từ sâu trong mắt anh lóe lên ánh nhìn giễu cợt. “Trước đây chưa từng có ai lại nói tôi là kẻ chuyên đi hù dọa người khác cả. Tôi nghĩ sếp của cô nói đúng đấy, cô quá nóng nảy và hay lo lắng rồi, cô cần thay đổi đi.”
“Chính xác,” thím Jean đồng tình. “Giờ thì cháu đi với Xavier đến phòng nhảy để thả lỏng mình đi, cháu bị căng thẳng đã quá lâu rồi, Rosaylyn. Nhưng cháu cũng sẽ trông Jamie với Ann giùm chú thím luôn được chứ?”
Đó là lí do vì sao mà mười phút sau Rose thấy mình đang đứng ở ngay lối đi xuống cái câu lạc bộ tầng hầm ồn ào với ánh đèn chớp nháy lấp lóa cùng một bàn tay đàn ông ấn nhẹ eo lưng đẩy cô về phía trước.
“Cô có lẽ không hề muốn ở lại đây chút nào.” Ngước nhìn người đi cùng với cô và thoáng bắt gặp vẻ chế giễu lạnh lùng nơi mắt anh, theo bản năng cô rụt tay mình ra khỏi bàn tay hướng dẫn của anh.
“Xin lỗi nhưng tôi không nghe được anh nói gì cả.” Rồi không hề báo trước, anh đưa tay ra kéo cô vào mình, mái đầu đen của anh cúi về phía cô và khuôn miệng anh dịch chuyển sát vào đường cong mềm mại nơi tai cô. “Tôi hiểu rằng cô đã qua rồi cái thời còn thích thú với những cái tầm thường như thế này, Rosalyn. Nhưng chỉ một điệu nhảy thôi, rồi liếc nhanh kiểm tra bọn trẻ, vậy là xong nhiệm vụ của chúng ta đối với cha mẹ chúng, cô và tôi có thể đi khỏi đây. Đồng ý chứ?”
Tim cô đập mạnh lên vì hơi ấm từ hơi thở của anh trên tai cô và thở hổn hển, cô nói to đồng tình với anh. Cô thật xui xẻo khi giờ đây người DJ lại chọn chơi một bản ballad. Xavier nhanh chóng ôm lấy cô với một bàn tay mạnh mẽ đặt giữa xương vai cô, còn tay kia thì ôm quanh vòng eo nhỏ xíu rồi giữ yên trên hông cô. Hơi thấp quá mức cho phép, Rose nghĩ. Nhưng còn tệ hơn nữa; với ngực cô bị ép sát vào lồng ngực rộng của anh, anh dẫn dắt cô di chuyển theo nhịp nhạc, cô cố hết sức để lờ đi sự giằn vặt thoáng qua vì đã đáp lại những nhục cảm thầm kín đem tới.
Tỷ lệ tình trạng căng thẳng trong cô đã tăng lên vô cùng cao, mọi tế bào trong cơ thể cô đều gào lên đầu hàng trước sức hút từ sự nam tính mạnh mẽ ấn tượng của anh. Cô nên chạy khỏi đây ngay lập tức, lý trí bảo cô như thế. Xavier Valdespino là một người rất nguy hiểm. Nhưng ngược lại cô cũng thấy bị xúc phạm khi anh ám chỉ rằng cô quá già để có thể vui vẻ trên sàn nhảy.
Rồi người ta đổi sang nhạc khác, với đôi mắt nhảy múa trên khắp người cô, anh nói khàn khàn, “Cô biết nhảy điệu Salsa chứ?”
Cô ngốc nghếch đáp lại “Vâng”
Lẽ ra anh phải trông rất là xuẩn ngốc; anh già hơn nhiều so với đám đàn ông trong phòng. Thế nhưng thay vào đó, anh lại trông giống như hình mẫu trong mơ của mọi phụ nữ.
“Ở đây nè cậu ơi!” Giọng của Jamie vọng lên trên cả tiếng nhạc, và Rose nhìn lướt qua cặp đôi trẻ xuất hiện ngay bên họ trên sàn nhảy.
Nhưng rồi mắt cô nhanh chóng quay trở về với người đàn ông đang nắm tay mình. Thân hình to cao của Xavier chuyển động đầy vẻ duyên dáng. Rose bất cần nhận ra chính sự đối lập giữa người đàn ông xa cách, đầy ý chí mạnh mẽ với sự gợi tình nóng bỏng vô tình phát ra từ anh đã làm cho mọi phụ nữ nơi đây đều gửi cho anh những cái liếc mắt đưa tình không hề che giấu.
Rose không biết là do rượu sâm banh cô đã uống hay đơn giản chỉ vì sự bực tức mà kể từ lúc gặp anh, cô thấy nóng bừng lên từ bên trong, nhưng cái chạm nhẹ lướt qua từ thân hình cao lớn của anh vào người cô là một thử thách đày đọa mà cô không tài nào kháng cự được, và cô đã tự nguyện thả mình vào điệu nhảy.
Khi nhạc chấm dứt, anh kéo mạnh cô sát vào thân hình ấm áp của anh và cô đã đầu hàng. Cô cảm nhận được áp lực cứng cáp của sự khuấy động từ anh nơi bụng cô, và biết rằng anh cũng bị ảnh hưởng giống như cô. Cô quan sát mái đầu đen của anh đang cúi xuống. Anh sắp hôn cô. Môi cô tách ra vẻ mời mọc. Nhưng đột nhiên anh lại thẳng người lên, bàn tay mạnh mẽ của anh cong lại trên vai cô và rồi anh bỗng bước lùi lại, đôi mắt đen của anh lướt khắp người cô với vẻ mặt xa cách lạnh lùng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook