Sự Trả Thù Của Vợ Trước Tổng Giám Đốc
-
Chương 42: Vì anh em mà phá lệ
Tư Mã lập tức thông báo:
- Vừa xảy ra một vụ tai nạn. Người phụ nữ lái xe lao xuống vách vực phát nổ
Cung Chính Thần vẫn thái độ bình thản ,không màn hệ trọng:
- Xử lý chưa?
- Thưa xong rồi nhưng....có một chuyện....!
Một câu trả lời ấp úng, không rõ đầu đuôi làm Cung Chính Thần lập tức cau mày, đồng tử nơi mắt co lại, nhanh chóng nhận ra sự khác thường. Tư Mã anh ta trước giờ luôn là kẻ thẳng thắng chưa nghe nửa lời quanh co như thế này bao giờ, anh ta rốt cuộc là vì cái gì mà không dám nói.
- Xảy ra chuyện gì mau nóiii! Cậu thừa biết tôi ghét nhất là cái kiểu không rõ ràng này
Cung Chính Thần quát lên, giọng nói đầy sự bực tức. Con mãnh thú ngay bên cạnh lúc nãy còn đem đầu gác lên đùi anh bây giờ cũng bị nửa phần sợ hãi rục đầu lại một khoảng.
Tư Mã biết không thể tránh được thêm số kiếp, cúi đầu nhận lỗi:
- Lão đại, là tôi đã mang người phụ nữ bị thương đó về đây. Là lỗi của tôi xin ngài xử tôi ,không liên quan tới kẻ khác
- Cậu dám mang người lạ vào Long Cơ??? Tư Mã từ bao giờ cậu đã được quyền coi thường luật lệ ở đây hả?
- Lão đại, tôi biết luật mà vẫn phạm là tội không thể tha thứ nhưng mà tôi không thể bỏ mặt một người phụ nữ bị thương nặng như vậy mà không cứu, cô ta nếu còn ở ngoài đó thêm thì nhất định sẽ chết.
Chân mày Cung Chính Thần vì câu nói mà dãn ra, mặt cũng dần dần bớt giận dữ nhưng giọng nói vẫn mang đầy vẻ lạnh lùng:
- Cậu vì thương xót cô ta mà mang về đây, nếu không may cô ta là gián điệp được cài vào đây thì sao?
- Tôi đã kiểm tra kĩ rồi không có gì? Nếu ngài không tin thì tôi mang mạng ra mà trả giá cho sự ngu ngốc của mình!
Cung Chính Thần bật cười, ngã lưng ra sau ghế tay vịnh trên cạnh ghế
- Haha.. việc gì mà phải như thế! Thôi được rồi cậu đã mang cô ta về rồi thì cứ cho cô ta trị thương trước đã. Nhưng mà phạt thì vẫn phải phạt
Anh đứng lên đi tới cái cửa sổ kính to sát đất. Ở đây nhìn ra ngoài là rừng trùng trùng bao phủ. Nhìn khí hậu ngoài kia, nói:
- Cũng đầu đông rồi nhỉ, khí hậu ban ngày thật dễ chịu mà ban đêm lại lạnh đến thấu xương. Tư Mã, tôi xem ra cậu cũng nên rèn luyện thân thể một chút.Hay là kể từ bây giờ ban đêm cậu ra ngoài đó cởi áo chạy 100 vòng quanh Long Cơ đi.
100 vòng???? Có lầm không đây vào lúc trời lạnh như cắt thịt đó mà chạy thì có mà chết.Nhưmg mà Tư Mã rất nhanh chóng gật đầu đồng ý
- Vừa xảy ra một vụ tai nạn. Người phụ nữ lái xe lao xuống vách vực phát nổ
Cung Chính Thần vẫn thái độ bình thản ,không màn hệ trọng:
- Xử lý chưa?
- Thưa xong rồi nhưng....có một chuyện....!
Một câu trả lời ấp úng, không rõ đầu đuôi làm Cung Chính Thần lập tức cau mày, đồng tử nơi mắt co lại, nhanh chóng nhận ra sự khác thường. Tư Mã anh ta trước giờ luôn là kẻ thẳng thắng chưa nghe nửa lời quanh co như thế này bao giờ, anh ta rốt cuộc là vì cái gì mà không dám nói.
- Xảy ra chuyện gì mau nóiii! Cậu thừa biết tôi ghét nhất là cái kiểu không rõ ràng này
Cung Chính Thần quát lên, giọng nói đầy sự bực tức. Con mãnh thú ngay bên cạnh lúc nãy còn đem đầu gác lên đùi anh bây giờ cũng bị nửa phần sợ hãi rục đầu lại một khoảng.
Tư Mã biết không thể tránh được thêm số kiếp, cúi đầu nhận lỗi:
- Lão đại, là tôi đã mang người phụ nữ bị thương đó về đây. Là lỗi của tôi xin ngài xử tôi ,không liên quan tới kẻ khác
- Cậu dám mang người lạ vào Long Cơ??? Tư Mã từ bao giờ cậu đã được quyền coi thường luật lệ ở đây hả?
- Lão đại, tôi biết luật mà vẫn phạm là tội không thể tha thứ nhưng mà tôi không thể bỏ mặt một người phụ nữ bị thương nặng như vậy mà không cứu, cô ta nếu còn ở ngoài đó thêm thì nhất định sẽ chết.
Chân mày Cung Chính Thần vì câu nói mà dãn ra, mặt cũng dần dần bớt giận dữ nhưng giọng nói vẫn mang đầy vẻ lạnh lùng:
- Cậu vì thương xót cô ta mà mang về đây, nếu không may cô ta là gián điệp được cài vào đây thì sao?
- Tôi đã kiểm tra kĩ rồi không có gì? Nếu ngài không tin thì tôi mang mạng ra mà trả giá cho sự ngu ngốc của mình!
Cung Chính Thần bật cười, ngã lưng ra sau ghế tay vịnh trên cạnh ghế
- Haha.. việc gì mà phải như thế! Thôi được rồi cậu đã mang cô ta về rồi thì cứ cho cô ta trị thương trước đã. Nhưng mà phạt thì vẫn phải phạt
Anh đứng lên đi tới cái cửa sổ kính to sát đất. Ở đây nhìn ra ngoài là rừng trùng trùng bao phủ. Nhìn khí hậu ngoài kia, nói:
- Cũng đầu đông rồi nhỉ, khí hậu ban ngày thật dễ chịu mà ban đêm lại lạnh đến thấu xương. Tư Mã, tôi xem ra cậu cũng nên rèn luyện thân thể một chút.Hay là kể từ bây giờ ban đêm cậu ra ngoài đó cởi áo chạy 100 vòng quanh Long Cơ đi.
100 vòng???? Có lầm không đây vào lúc trời lạnh như cắt thịt đó mà chạy thì có mà chết.Nhưmg mà Tư Mã rất nhanh chóng gật đầu đồng ý
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook