Sự Trả Thù Của Tuyết
-
Chương 32
Nó đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan và hắn vẫn cứ dồn nó vào tường nhìn nó.
- Mau...tránh ra.
- Em định giết Tăng Nhật Minh và Tăng Nhật Tuệ sao?
- Việc của ngươi?
Nó nhìn hắn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Hắn nhếch miệng mỉm cười ghé sát tai nó. Hơi thở của hắn phả vào cái cổ cao cao kiểu ngạo của nó làm nó hơi nhột chút xíu.
- Đúng, nó không phải việc của ta nhưng ta ủng hộ em giết bọn chúng.
- Ngươi...
Nó định nói gì đó nhưng ngay lập tức cánh cửa của căn phòng ở khách sạn này bị đạp bay đập vào giường và vỡ tan tành. Cả nó và hắn cùng quay ra nhìn thì hai bóng người là Cana và Leo. Thấy cảnh tượng hắn đang ôm nó thì Leo tiến đến kéo nó ra phía sau mình, đôi mắt của cậu ta hằn lên tia chết người.
- Leo cậu không cần công khai thích Snow vậy đâu. Mau đưa Snow rời khỏi đây ngay. Em biết rằng chị sẽ khó mà chạy được khi người giam lại là bang chủ của Death.
- Cana...
Leo lạnh giọng thì Cana quay qua Leo mỉm cười.
- Đưa Snow đi trước đi, tớ phải nói chuyện một chút.
- Ờ.
Nói rồi Leo kéo nó đi nhưng nó đã ngoái lại nhìn Cana thì ngay lúc đó Cana mỉm cười vất cho nó cái máy game mà nó thường mang theo bên mình. Nó cầm cái máy rồi cùng Leo rời khỏi. Tất nhiên Leo sẽ lái xe vì khi nó mà hoạt động trong nhà Fantasy đừng mong nó là người lái xe.
- Thiên thần sa ngã. À mà có nên gọi chị như vậy không nhỉ Snow?
Leo bỗng nhiên lên tiếng nhưng nó không ngước nhìn cậu mà mắt vẫn dán vào máy chơi game. Leo bỗng nhếch miệng cười (ôi hiếm nè, chắc chỉ ở gần Snow thì Leo mới có thể nói cười thoải mái thôi)
- Họ chẳng biết gì hết đúng không?
- Ai biết?
- Chị đâu có bị tẩy não. Chị vẫn nhớ mồn một mọi thứ. Nếu em đoán không nhầm chị sẽ dùng bộ mặt ngây thơ ngồi suy nghĩ về Tăng Nhật Tuệ và Lizz sẽ trúng bẫy. Cậu ấy rất giỏi trong việc nhìn biểu hiện để đoán suy nghĩ.
- Ái chà, bị bại lộ rồi.
Nó vừa chơi vừa mỉm cười thích thú với cậu em này. Leo vẫn tiếp tục nói.
- Còn nữa, em không biết lí do vì sao chị muốn giết người nhà mình nhưng em dám chắc chị là ác quỷ chứ không phải thiên thần sa ngã. Mọi người thường nói Cana là đáng sợ nhất nhưng chính chị mới là con ác quỷ kinh khủng hơn thế nhiều. Đúng chứ Snow?
- Cứ cho là vậy.
Nó trả lời mặc dù chẳng để tâm đến chuyện đó. Leo nắm chặt lấy tay lái, đôi môi khẽ mím lại. Nhìn khuôn mặt khó chịu này của cậu ta chắc một loạt các bé girl đổ như ngả dạ vì độ cute ngời ngời.
- Hãy cho em thấy bộ mặt đó của chị đổi lại em sẽ làm cho chị mọi việc.
- Hãy ngồi yên và chờ xem đi. Việc cậu cần làm là giúp Boss hoàn thành nhiệm vụ.
- Tốt thôi. Nhưng em có thể đoán?
- Việc gì?
Nó vẫn nhìn chằm chằm vào máy chơi game không hề chớp mắt. Leo quay sang nhìn nó, cậu thẳng thắn nói.
- Chị thực sự chưa bao giờ yêu bang chủ của Death-Lâm Trình Phong?
- ......
Nó không nói gì mà quay sang nhìn Leo, sau đó nó lại đưa ánh mắt về phía máy chơi game rồi khẽ thở dài.
- Cậu là thám tử à Leo?
- Em chỉ xem sự việc mà đoán thôi.
- Bingo rồi đó. Tên họ Lâm đó chỉ là một quân trong bàn cờ của tôi mà thôi. Ừ thì đúng là thú vị thật, ai đời chúng tưởng tôi thích hắn thật.
Nó nói mà mặt không biểu lộ cảm xúc (nó đúng thật là kính khủng mà, chưa từng yêu hắn một chút nào thật sao?)
- Với tôi gia đình Fantasy là tất cả những gì còn lại. Ai mà động đến họ thì tôi sẽ giết. Tôi không thích nói nhiều trong những buổi họp mặt vì họ rất là rắc rối và khùng điên. Cứ động nói đến vấn đề gì là họ dây dưa không rứt rồi những cái linh tinh cũng đem ra mà nói được.
- Giúp em vụ thâu tóm chứ Snow?
- Ưà, dù sao đang rảnh. Về nhà nhanh đi tôi còn nói chuyện với Boss.
- Ok.
Và Leo đã tăng tốc. Trong khi đó tại căn phòng đó, Cana ngồi trên chiếc bàn, chân đong đưa vắt vẻo. Hắn đứng đó nhìn cô bé.
- Muốn gì sao nhóc?
- Hì hì, anh đúng là đẹp trai thật. Snow yêu anh một thời cũng đúng hen.
Cana mỉm cười tươi rói (đây rồi tuyệt chiêu của nhỏ ta) hắn khẽ nhíu mày khó hiểu thì Cana đã thay đổi giọng nói, nghe có vẻ đáng sợ hơn mặc dù đôi môi vẫn cong lên nụ cười.
- Đừng có động đến chị ấy nếu không tôi không tha cho các người đâu.
- Tôi không quan tâm Snow có chưa từng yêu tôi hay là căm ghét không nhớ tôi nhưng tôi nói trước tôi không phải người có thể dễ dàng để nguyên mọi chuyện.
- Đồ điên, anh chưa biết đến sự đáng sợ của nhà Fantasy đâu.
Cana nhảy xuống rồi bước về phía cửa. Hắn nhếch miệng cười nhìn Cana.
- Vì các người gài Sun vào hàng ngũ của tôi sao? Thế thì vẫn chưa là gì đâu. Cứ cố gắng nên nhé.
Cana quay lại nhìn hắn, đôi mắt cô bé ánh lên một tia nhìn đáng sợ.
- Cứ cười đi khi còn có thể Lâm Trình Phong. Cuối cùng chính anh cũng sẽ bị Snow giết mà thôi vì vụ của Death do chính chị ấy ra tay mà. À suýt quên, còn con chip trong đầu chị ấy nhỉ? Tôi có cách để điều khiển nó đấy. Vậy tạm biệt.
Cana mỉm cười tươi rói rồi rời khỏi. Hắn nhìn Cana, hơi nhíu mày. Đúng là hắn đã quá xem thường con nhóc nhà Fantasy rồi. (vâng anh đã quá xem thường Cana đấy ạ vì dù sao Cana cũng là thành viên đứng thứ hai sau Boss thôi mà )
- Mau...tránh ra.
- Em định giết Tăng Nhật Minh và Tăng Nhật Tuệ sao?
- Việc của ngươi?
Nó nhìn hắn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Hắn nhếch miệng mỉm cười ghé sát tai nó. Hơi thở của hắn phả vào cái cổ cao cao kiểu ngạo của nó làm nó hơi nhột chút xíu.
- Đúng, nó không phải việc của ta nhưng ta ủng hộ em giết bọn chúng.
- Ngươi...
Nó định nói gì đó nhưng ngay lập tức cánh cửa của căn phòng ở khách sạn này bị đạp bay đập vào giường và vỡ tan tành. Cả nó và hắn cùng quay ra nhìn thì hai bóng người là Cana và Leo. Thấy cảnh tượng hắn đang ôm nó thì Leo tiến đến kéo nó ra phía sau mình, đôi mắt của cậu ta hằn lên tia chết người.
- Leo cậu không cần công khai thích Snow vậy đâu. Mau đưa Snow rời khỏi đây ngay. Em biết rằng chị sẽ khó mà chạy được khi người giam lại là bang chủ của Death.
- Cana...
Leo lạnh giọng thì Cana quay qua Leo mỉm cười.
- Đưa Snow đi trước đi, tớ phải nói chuyện một chút.
- Ờ.
Nói rồi Leo kéo nó đi nhưng nó đã ngoái lại nhìn Cana thì ngay lúc đó Cana mỉm cười vất cho nó cái máy game mà nó thường mang theo bên mình. Nó cầm cái máy rồi cùng Leo rời khỏi. Tất nhiên Leo sẽ lái xe vì khi nó mà hoạt động trong nhà Fantasy đừng mong nó là người lái xe.
- Thiên thần sa ngã. À mà có nên gọi chị như vậy không nhỉ Snow?
Leo bỗng nhiên lên tiếng nhưng nó không ngước nhìn cậu mà mắt vẫn dán vào máy chơi game. Leo bỗng nhếch miệng cười (ôi hiếm nè, chắc chỉ ở gần Snow thì Leo mới có thể nói cười thoải mái thôi)
- Họ chẳng biết gì hết đúng không?
- Ai biết?
- Chị đâu có bị tẩy não. Chị vẫn nhớ mồn một mọi thứ. Nếu em đoán không nhầm chị sẽ dùng bộ mặt ngây thơ ngồi suy nghĩ về Tăng Nhật Tuệ và Lizz sẽ trúng bẫy. Cậu ấy rất giỏi trong việc nhìn biểu hiện để đoán suy nghĩ.
- Ái chà, bị bại lộ rồi.
Nó vừa chơi vừa mỉm cười thích thú với cậu em này. Leo vẫn tiếp tục nói.
- Còn nữa, em không biết lí do vì sao chị muốn giết người nhà mình nhưng em dám chắc chị là ác quỷ chứ không phải thiên thần sa ngã. Mọi người thường nói Cana là đáng sợ nhất nhưng chính chị mới là con ác quỷ kinh khủng hơn thế nhiều. Đúng chứ Snow?
- Cứ cho là vậy.
Nó trả lời mặc dù chẳng để tâm đến chuyện đó. Leo nắm chặt lấy tay lái, đôi môi khẽ mím lại. Nhìn khuôn mặt khó chịu này của cậu ta chắc một loạt các bé girl đổ như ngả dạ vì độ cute ngời ngời.
- Hãy cho em thấy bộ mặt đó của chị đổi lại em sẽ làm cho chị mọi việc.
- Hãy ngồi yên và chờ xem đi. Việc cậu cần làm là giúp Boss hoàn thành nhiệm vụ.
- Tốt thôi. Nhưng em có thể đoán?
- Việc gì?
Nó vẫn nhìn chằm chằm vào máy chơi game không hề chớp mắt. Leo quay sang nhìn nó, cậu thẳng thắn nói.
- Chị thực sự chưa bao giờ yêu bang chủ của Death-Lâm Trình Phong?
- ......
Nó không nói gì mà quay sang nhìn Leo, sau đó nó lại đưa ánh mắt về phía máy chơi game rồi khẽ thở dài.
- Cậu là thám tử à Leo?
- Em chỉ xem sự việc mà đoán thôi.
- Bingo rồi đó. Tên họ Lâm đó chỉ là một quân trong bàn cờ của tôi mà thôi. Ừ thì đúng là thú vị thật, ai đời chúng tưởng tôi thích hắn thật.
Nó nói mà mặt không biểu lộ cảm xúc (nó đúng thật là kính khủng mà, chưa từng yêu hắn một chút nào thật sao?)
- Với tôi gia đình Fantasy là tất cả những gì còn lại. Ai mà động đến họ thì tôi sẽ giết. Tôi không thích nói nhiều trong những buổi họp mặt vì họ rất là rắc rối và khùng điên. Cứ động nói đến vấn đề gì là họ dây dưa không rứt rồi những cái linh tinh cũng đem ra mà nói được.
- Giúp em vụ thâu tóm chứ Snow?
- Ưà, dù sao đang rảnh. Về nhà nhanh đi tôi còn nói chuyện với Boss.
- Ok.
Và Leo đã tăng tốc. Trong khi đó tại căn phòng đó, Cana ngồi trên chiếc bàn, chân đong đưa vắt vẻo. Hắn đứng đó nhìn cô bé.
- Muốn gì sao nhóc?
- Hì hì, anh đúng là đẹp trai thật. Snow yêu anh một thời cũng đúng hen.
Cana mỉm cười tươi rói (đây rồi tuyệt chiêu của nhỏ ta) hắn khẽ nhíu mày khó hiểu thì Cana đã thay đổi giọng nói, nghe có vẻ đáng sợ hơn mặc dù đôi môi vẫn cong lên nụ cười.
- Đừng có động đến chị ấy nếu không tôi không tha cho các người đâu.
- Tôi không quan tâm Snow có chưa từng yêu tôi hay là căm ghét không nhớ tôi nhưng tôi nói trước tôi không phải người có thể dễ dàng để nguyên mọi chuyện.
- Đồ điên, anh chưa biết đến sự đáng sợ của nhà Fantasy đâu.
Cana nhảy xuống rồi bước về phía cửa. Hắn nhếch miệng cười nhìn Cana.
- Vì các người gài Sun vào hàng ngũ của tôi sao? Thế thì vẫn chưa là gì đâu. Cứ cố gắng nên nhé.
Cana quay lại nhìn hắn, đôi mắt cô bé ánh lên một tia nhìn đáng sợ.
- Cứ cười đi khi còn có thể Lâm Trình Phong. Cuối cùng chính anh cũng sẽ bị Snow giết mà thôi vì vụ của Death do chính chị ấy ra tay mà. À suýt quên, còn con chip trong đầu chị ấy nhỉ? Tôi có cách để điều khiển nó đấy. Vậy tạm biệt.
Cana mỉm cười tươi rói rồi rời khỏi. Hắn nhìn Cana, hơi nhíu mày. Đúng là hắn đã quá xem thường con nhóc nhà Fantasy rồi. (vâng anh đã quá xem thường Cana đấy ạ vì dù sao Cana cũng là thành viên đứng thứ hai sau Boss thôi mà )
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook