Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn
-
Chương 140: Khi tuyết và uông rudu
Tuyết Vũ không bỏ vào tai, phất tay phớt lờ: "Say thế nào được, rượu ngon như vậy mà không uống thì thật là phí công đến đây. Anh cũng uống đi, ngon lắm đỏ."
Nếu có say thi cũng chẳng sao. Đi du xuân mà, cứ xõa thoải mái đi.
Và điều Thần Hạo lo lắng đã xảy ra. Uống tới ly thứ tư, hai mặt tuyết Vũ đỏ gay, chuyển sang ly thứ bảy nữa thi cảnh vật trước mắt đã chia năm xè bày ra rồi. "Lục Thần Hạo, sao anh lại có nhiều người vậy? Anh học thuật phân thân từ khi nào thế?" Cô ngồi phía đối diện, tay chống cằm bày ra tư thể lười biếng, say sin, giọng lẻ nhè lải nhải.
Thần Hạo thở dài. Thế này thì uống say là cái chắc rồi. Vây mà khi nãy còn mạnh miệng nói không sayco.
Tuyết Vũ nói xong cười thành khách một tiếng rồi lại tiếp tục rót rượu. Thần Hạo thấy vậy, tiến tới dành lấy chai rượu:
"Em say rồi, đừng uống nữa."
"Anh làm cái gì vậy? Trả chai rượu cho tôi." Bị cướp đổ, Tuyết Vũ sửng cổ, giằng lại nhưng không được. Thân Hoa đã nhanh tay giấu nó ra đăng sau.
Tuyết Vũ say rồi, chẳng khác một đứa con nít là mấy, không còn lí tri của người tinh nữa, chỉ biết hành xử theo cách của kẻ say. Cô nhào tới trên người anh, sống chết đòi lại chai rượu cho bằng đưỢC:
"Lục Thần Hạo khốn khiếp. Tôi nói anh trà lại chai rượu cho tôi, có nghe thấy không hà? Say cái gì mà say, con mắt nào của anh thấy tôi say hà?"Bị mắng, Thần Hạo cũng không hề gì. Anh đã quen kiểu lớn lồi của vợ rồi. Anh bắt lấy hai cánh tay đang làm loạn của cô, nhẹ nhàng đỗ:
"Được rối. Em không say nhưng uống rượu nhiều không tốt cho dạ dày. Nghe lời anh, đừng uống nữa, chúng ta đi thôi."
Trời đã không còn sớm nữa, bảy giờ toi roi.
Tuyết Vũ chẳng những không nghe lot tai, còn hất tay anh ra, quát ẩm lên như đứa trẻ: "Đủ cái gì mà đủ. Mắt anh nhìn vào đâu mà nói tôi say hà? Tôi muốn uống rượu, không đi đâu cả. Trà đây cho tôi. Nếu không, đừng trách tôi... A."
Còn chưa nói hết câu, cả người cô đã bị nhấc bổng lên, cuối cùng đáp xuống lưng Thắn Hạo mà ở rồi.
"Lục Thần Hạo, anh làm cải gì vậy hà? Mau thả tôixuống" Tuyết Vũ giãy giụa không ngừng, chân đạp tay đập, y như cô nhóc năm tuổi đang ăn và người lớn.
Chi là Thần Hạo kep chặt hai chân cô, không cách nào tuột xuống được. Chỉ có thể náo loạn ầm ĩ trên tấm lưng rộng lớn, tiếp tục mắng:
"Lục Thần Hạo đổ điện nhà anh. Mau thả bà xuống... Mau thả bà xuống! Có nghe không hà?"
Thần Hạo mặc kệ cô gào, vẫn bước đi.
Tuyết Vũ cay cú lắm. Cô cắn vào bả vai anh uy hiếp.
Thần Hạo đau, thoáng đứng lại nhưng rối tiếp tục đi, không có ý nhượng bộ.
Anh thật sự dờ khóc dở cười với cô. Bình thường trông cô đoan trang, đứng dẫn ra dáng bà chù nhỏ thế đấy, vậy mà khi say rượu lại lấy lội như vậy.Thật nhìn không ra mà.
Rút kinh nghiệm lần này, từ giờ sẽ không cho cô đụng vào rượu nữa! Anh tự nhủ!
Những người có mặt trong trang trại nhìn cảnh chống công vợ sau làm loạn trên lưng chỉ biết tủm tỉm cười.
Đúng là khi say, con người ta thật đặc sắc. Điều điên rổ gì cũng có thể làm được!
Đám Hồng Thất và mấy tay vệ sĩ âm thẩm theo bảo chủ từ xa trông thấy cảnh này, nhìn mổ hôi hột của vệ nhau chày ra.
Bọn họ sâu sắc rút ra được một kết luận: Cho phụ nữ uống rượu là một sai lầm
Riêng ông chủ xưởng vừa đi xử lý công việc trở lại,
cảm thấy màn này lại quả bình thường. Thường, rượuvang vừa mới ra lò là nặng đô hơn loại đã đóng chai cất trong kho. Người bình thường uống hai ly đã gục rối, còn cô ấy uống gần hết chai mà vẫn chi làm loạn là siêu lắm đấy.
Làm loạn một hối khiến Tuyết Vũ tụt sức, mệt mỏi thở không ra hơi. Cuối cũng nằm bep trên lưng Thần Hạo như con mèo bệnh, khí thể cuống loạn đáng sợ biến mất không còn một mống.
Thần Hạo cảm nhận được điều này, cười nhẹ, sải bước nhanh hơn. Anh không nói gì, anh sợ mình lên tiếng sẽ khuấy động con sâu rượu lấy lội vừa lắng xuống trong người cô.
Để có thể tới cổng trang trại, hai người bắt buộc phải qua vườn nho rộng tít tắp, thằng cánh cò bay.
Tuy màn đêm đã giăng màn, nhưng nơi đây lại sángtrưng như ban ngày, cả con đường nhỏ đều thắp đèn điện sáng trưng.
Gió đêm thổi qua, khiến không khí phảng phất chút se lạnh, hanh khô. Nhưng Tuyết Vũ không thấy lạnh chút nào, chắc là do rượu.
Trên bầu trời, những ngôi sao sáng lấp lánh như pha lẽ không ngừng nhấp nháy.
"Thơm quả..." Tuyết Vũ đang im lặng bỗng lên tiếng, giọng khàn khàn, không lớn lắm.
"Em nói gì cơ?" Thần Hạo nghe không rõ, hỏi lại.
Tuyết vẫn áp một bên mặt vào lưng anh, thì thào: "Anh dùng nước hoa gì mà thơm thế?"
Thần Hạo... chợt dừng bước, hơi nghen cổ. Sống chung với nhau bao nhiêu lâu rồi mà hôm nay cô còn
hỏi anh dùng loại nước hoa gì?Chà lẽ bấy lâu nay, cả cái này cô cũng không để ý? Chà lẽ cô không hề biết, anh không thể dùng nước hoa. Đây là mùi hương từ loại sữa tắm tinh chất bạc hà anh hay dùng?
"Em đoản thử xem." Anh bước tiếp, chợt muốn kiểm tra sự quan tâm của cô rốt cuộc nó dài được bao nhiêu phân.
Tuyết Vũ ở sau lưng nghe vậy mất hứng, bĩu môi dù ai kia không thấy:
"Tôi chỉ hỏi thế thôi. Anh nghĩ tôi muốn biết thật à."
Thần Hạo đen mặt. Còn dám trêu đùa anh nữa cơ đấy. Chiều riết rồi cô không sợ anh nữa phải không?
"Trăng trên trời đẹp quả." Tuyết Vũ lại lài nhài sang chủ để khác.
Thần Hạo suýt không theo kịp. Anh chẳng buồn nhìnlên trời, nhắc:
"Nay mới đầu tháng, làm gì có trăng."
Bảo có Sao anh còn ngó lên xem thử chứ Trăng thì miễn đi. Nay mới mồng năm Tết mà thôi, đào đầu ra Trăng đẹp giờ này.
Rốt cuộc là cô có thể nhìn thấy rõ cái gì không hả?
"Ừ ha." Tuyết Vũ nghe vậy, tự nghien ngẫm một lát, mới ngốc nghếch chẹp miệng: "Mồng năm thì lấy đầu ra trăng."
Thần Hạo không đáp lại. Lúc này, anh đã công Tuyết Vũ ra đến cổng trang trại. Đồng nghĩa, đã tới nơi đỗ xe rối, anh bỏ cô vào luôn trong xe.
Giúp Tuyết Vũ đã mở màng như sắp ngủ thất dây an toàn xong, Thắn Hạo yên trí cho xe lăn bánh.
Khi này ở bên ngoài, không khí trong lành cùng gióse lạnh, Tuyết Vũ không cảm thấy điều gì. Giờ ngồi trong xe không gian chật hẹp, cô bắt đầu thấy khó chịu, nóng bức.
"Nóng quá!" Cô đang lim dim chợt lắc lư đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán, ngọ nguậy người rồi cởi phăng chiếc áo khoác trên người ra.
"Bà xã, em sao vậy?" Thần Hạo thầy vậy, vội dừng xe, lo lắng hòi.
Sao chảy nhiều mồ hôi vậy?
Anh lấy khăn tay lau mồ hôi giúp cô, tay còn lại sở trán kiểm tra.
Anh đâu biết, cái va chạm này vô tình đánh thức bản
năng tình ái sinh lý của phụ nữ vốn luôn ngủ yên trong người Tuyết Vũ.
Cô chợt mờ mắt, dùng ánh mắt lờ đờ do men saynhưng lại phàng phất lớp sương mỏng, gợi tinh có sức hút câu dẫn, người đối diện nhìn Thần Hạo.
Câu nói được thốt ra từ miệng cô ngay sau đó mới khiến Thần Hạo ngất ngây
"Thần Hạo, anh thật đẹp trai! Sao trước đây tôi lại không biết anh đẹp trai như vậy ta?"
Cái giọng điệu mềm nhũn chứa men say này chảy thẳng vào trong tim anh, đê mê triệt để.
Như có ma quỷ dẫn lối, Tuyết Vũ si mê vươn bàn tay ngọc ngà của minh chạm nhẹ vào khuôn mặt không góc chết khiến bao cô si tình kia, miết nhẹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook