Sư Tôn Người Ổn Chứ
-
50: Thiên Mệnh Khó Trái
Núi Tịnh Yên vẫn hùng vĩ, hơn ba ngàn bậc thang phủ rêu dẫn lên Thiết Lang quan ở đỉnh núi vẫn như ngày nào.
Tuy một thân tu vi hoá thần cảnh, chỉ cần làm phép ngự kiếm là chẳng bao lâu đã lên đến đỉnh núi nhưng Cố Lâm Thanh vẫn chọn tự mình leo từng bậc thang.
Mỗi khi bàn chân đặt lên một bậc thang trong lòng hắn lại hiện ra một khoảnh khắc xưa cũ nằm trong kí ức.
Khi còn nhỏ Tiểu An rất nghịch ngợm, vì thương cũng như trách nhiệm anh lớn mỗi lần bị bắt quả tang hắn đều chịu tội chung với y, bọn họ thường bị Trần Vọng chân nhân phạt quét cầu thang ngoài tự.
Cố Lâm Thanh ngẩng đầu, không biết từ khi nào đại môn Thiết Lang quan đã sừng sững trước mặt.
Hắn đứng ngửa đầu nhìn một lúc lâu rồi nhấc chân đi vào trong.
Cả núi Tịnh Yên được bao phủ bởi một kết giới bảo vệ, ngay khi hắn bước vào phạm vi kết giới người trong quan đã biết và đợi sẵn.
"Trần Vọng chân nhân có ở trong quan không?" Hắn hỏi cậu đạo sĩ nhỏ tuổi gác cổng.
Biết tin chưởng môn Bạch Vân đến thăm, tuy không gặp nhưng cậu đạo sĩ nhỏ tuổi vẫn đoán được hắn là ai: "Thưa tiên tôn Trần Vọng chân nhân đang ở thiền viện phía sau Trữ Thư các ạ!"
"Đa tạ." Đáp xong hắn đi thẳng về nơi cậu đạo sĩ nhỏ tuổi mách bảo.
Thiền viện sau Trữ Thư các là một chuỗi phòng đơn được xây dựng liên tiếp nhau, mỗi phòng được thiết hạ một kết giới cách âm, nơi này dùng để các đạo sĩ trong quan tĩnh tâm tu luyện và cũng là phòng tối giam phạt những đứa nhóc phạm lỗi.
Đương nhiên Tiểu An và Cố Trì đã không ít lần bị tống vào đây dạy bảo.
Cố Lâm Thanh bước vào kết giới, gõ cửa thiền phòng nơi Trần Vọng chân nhân đang ở.
Tiếng gõ cửa vừa dứt âm thanh của ông ấy truyền ra: "A Trì đó à? Vào đi."
Hắn đẩy cửa bước vào, cúi đầu chào ông ấy: "Chân nhân vẫn khoẻ chứ ạ?"
Ông ấy gật đầu, miệng treo lên nụ cười, những nếp nhăn trên mặt dãn ra lộ rõ ông đang vui vẻ: "Ta vẫn khoẻ, con và Tiểu An vẫn tốt đúng chứ?"
Trần Vọng chân nhân gọi hắn ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh: "Đại hội Thanh Vân lần trước thân thể không tốt không thể đến gặp con và Tiểu An ta còn đang tiếc nuối không thôi!"
"Không có lần này thì vẫn còn lần khác mà." Hắn điềm đạm đáp trả.
Trên khuôn mặt già nua của Trần Vọng chân nhân thoáng qua nét buồn, rồi ông mỉm cười gật đầu: "Phải nhỉ! Ta nghe nói bệnh tình của Tiểu An có tiến triển tốt rồi, hôm nào con đưa nó đến thăm ta nhé."
Cố Lâm Thanh gật đầu.
Trần Vọng chân nhân vẫn như hiền dịu như ngày nào, hắn không tin ông có giao dịch gì đó với Huyền Nguyệt thành vì ông chẳng có lí do gì để làm như thế cả.
Sau lời đó cả hai đều im lặng, trong một chốc Cố Lâm Thanh bỗng nghĩ có lẽ trong lòng Trần Vọng chân nhân đã biết lí do hắn đến đây làm gì rồi.
Hắn thở dài mở miệng hỏi: "Người biết chuyện của vợ chồng Phong gia và tiên gia Văn thị chứ?"
Trần Vọng chân nhân gật đầu: "Ta có nghe thoáng qua."
"Không giấu gì người khoảng thời gian trước con và Tiểu An đang theo điều tra án của vợ chồng Phong gia, cũng đã khám phá ra được một số chuyện." Vừa nói hắn vừa nhìn sắc mặt Trần Vọng chân nhân, không biết có phải sớm biết hắn sẽ nhắc đến chuyện này hay không mà vẻ mặt ông rất bình thường, hầu như không hề thay đổi.
Hắn nói tiếp: "Chúng con tra được người đứng phía sau hai vụ thảm án đó là Trần Ngạo Lang, còn tra được giữa bọn họ có thứ gọi là ân tình.
Mấy hôm trước gia đình thành chủ Thái Sơ thành gặp chuyện, hiện trường giống hệ hai vụ trước, không biết có liên quan đến Trần Ngạo Lang hay không."
Trần Vọng chân nhân lại gật đầu, ông hỏi: "Vậy đây là lí do con đến tìm ta sao? Các con có nguồn thông tin hoặc đoán rằng nơi tiếp theo gặp nạn là Thiết Lang quan?"
Cố Lâm Thanh thành thật gật đầu.
Ông thở dài một hơi, sớm biết chuyện này cũng bại lộ nên cũng chẳng giấu giếm gì nữa: "Ta cũng đoán rằng những vụ án này là do Huyền Nguyệt thành ra tay và ta cũng nghĩ rằng sớm hay muộn gì cũng đến lượt Thiết Lang quan mà thôi.
Đúng thật trong chuyện này có tồn tại cái gọi là ân tình!"
"Xin chân nhân hãy giải thích cho con hiểu!"
"Ý tại mặt chữ đấy thôi! Ma quân Trần Ngạo Lang và một số người lập ra giao ước gì đó, hắn sẽ cho ngươi cái ngươi đang cần ngay lúc ấy và cái giá phải trả chính là mạng người."
"Vậy người đã giao kèo gì với hắn?"
Ông nhớ lại ngày xảy ra cuộc giao kèo ấy mà thở dài không thôi: "Mấy năm trước ta bói được một quẻ đại hung, e rằng Thiết Lang quan sẽ có đại nạn diệt môn.
Sau đó không lâu Trần Ngạo Lang chủ động đến tìm ta bảo sẽ hoá giải nguy cơ cho quan ta nhưng đổi lại ta phải giao ra cái mạng hèn này.
Khi ấy lòng ta đang lo sợ vì không thể tự mình hoá giải quẻ này, trong quan nhiều đạo sư nhỏ tuổi như thế ta không nỡ để chúng nó phải chấm dứt tương lai ở đây.
Trong một chốc yếu hèn ta đã giao dịch với hắn."
Hoá ra là thế! Hắn không chút nghi ngờ những lời ông nói.
Tâm trạng của Cố Thành n vốn đã nặng nề nay càng trĩu nặng hơn, Trần Vọng chân nhân vẫn luôn như thế, vì nghĩ cho người khác mà thà để bản thân gánh chịu tất cả.
Nhưng đây cũng chẳng phải là lựa chọn đúng đắn… Không! Có lẽ khi ấy dù cho ông có đưa ra lựa chọn gì cũng không chắc là đúng mãi mãi.
"Thế người tính thế nào?"
Trần Vọng đại sư mỉm cười: "Thì thế nào nữa? Tu vi nhiều năm nay không có tiến triển, ta cũng đã gần đất xa trời, chỉ còn cái mạng này để tạ tội thôi vậy."
Cố Lâm Thanh cau mày: "Nhưng người chết không phải là đúng ý Trần Ngạo Lang rồi sao?"
Dù cho ông mất vì Trần Ngạo Lang đến đòi nợ hay tự nguyện kết liễu trước khi hắn đến thì người được lợi cũng chỉ có bên phía ma tu mà thôi.
Trần Vọng chân nhân mỉm cười: "Số trời đã định thế rồi, mất đi ta thì còn nhiều nhân tài lớp trẻ khác thay thế, thà mất đi ta hay mất đi cả Thiết Lang quan?"
Hắn im lặng: "Nhưng quẻ hung kia… Đã qua lâu thế rồi liệu có còn hiệu nghiệm không?"
Ông ngẩng đầu nhìn trời trong mây trắng ngoài cửa sổ, nhìn phong cảnh yên bình và đẹp đẽ thế kia chẳng hề nghĩ giông bão sắp kéo đến: "Chả giấu gì con ta vừa mới bói thử một quẻ… Trời cao đã định Thiết Lang quan ta phải có máu tanh, chẳng thể tránh được!"
Cố Lâm Thanh siết chặt nắm đấm, khớp xương cấn vào nhau khiết bàn tay hắn trắng bệch: "Nhất định phải thế sao? Ý trời đã định không thể tránh khỏi?"
"Tu tiên đạo vốn đã đi ngược lại ý trời, cứ tưởng mệnh ta do ta định đoạt nhưng có một số chuyện khó tránh phải buông xuôi phó mặc cho số phận." Tuy nói đến chuyện sống chết nhưng Trần Vọng chân nhân không hề tỏ ra u buồn, ngược lại trên khuôn mặt ông còn hiện lên ý thảnh thơi nhè nhẹ: "A Trì, ý ta đã quyết con đừng nói thêm nữa.
Tuy nhiên con đừng lo lắng, cho đến khi tự tay chấm dứt sinh mệnh này ta sẽ an bài thoả đáng mọi chuyện, sẽ không để Huyền Nguyệt thành lợi dụng ta để gây hại cho các con."
Cố Lâm Thanh gật đầu.
Tu tiên đạo tuy kéo dài tuổi thọ nhưng khi không thể độ kiếp thành thần thì vẫn giống phàm nhân mà thôi, sinh tử là chuyện sớm muộn, Trần Vọng chân nhân thân là người trong cuộc không sợ cũng không lo thì hắn buồn làm chi chứ?
Điều hắn nên suy nghĩ lúc này là phải làm sao để giải thích cho Cố An hiểu đây.
"Sống đến từng tuổi này ta chẳng còn luyến tiếc điều gì khác ngoài Tiểu An.
Vân Hải tiên tôn đi rồi nay ta cũng rời xa, bậc trưởng bối xem như cũng chẳng còn ai nữa, các con thân là huynh trưởng hãy thay bọn ta chăm sóc nó." Không biết sau hôm nay còn có thể gặp lại nhau không, ông bắt đầu nói những lời trăn trối.
Cố Lâm Thanh lắc đầu: "Tiểu An đã trưởng thành, đệ ấy tự biết lo cho bản thân không cần ai bảo bọc nữa.
Huống hồ…" hắn do dự không biết có nêm nói quan hệ giữa y và Tạ Tước cho ông biết hay không: "Huống hồ đệ ấy cũng đã có người trong lòng, mọi điều suy tính cũng đã chững chạc hơn."
Người ta nói nam nhân đã lập gia đình thì trưởng thành hơn không ít, có lẽ Cố Thành n cũng là như thế.
Trần Vọng chân nhân không hỏi đối tượng của y là ai, Cố Lâm Thanh cũng chẳng chủ động nói người kia là nam hay nữ.
Mây trắng trên bầu trời vẫn lặng lẽ trôi, gió vẫn luồn qua những hàng cây và cuốn theo cành lá va chạm khe khẽ, mặt đất phủ bóng râm mái rượi che nắng cho những thú rừng hoang dã.
Trên những cành cây vang lên những tiếng chim hót thánh thoát hoà với tiếng đọc sách trong các học viện trên núi.
Những tiếng gọi xa xăm như đang ở bên tai, những hình ảnh khuất bóng tưởng chừng như hiện hữu trước mặt.
Tâm đã hoàn toàn thông suốt, lòng cũng đa được thoả mãn thế nên vạn vật trong hồng trần trong thế giới vẫn trong đẹp đẽ và trong sáng như lúc đầu
Trong một quán rượu ven phố nhỏ trong thành Yên Thủy có một nam thanh niên mặc áo phanh ngực, quần dài thùng thình bó trong đôi bot da cao cổ.
Mái tóc cụt ngủn của hắn cột cao lên trong giống cái đuôi ngựa, quanh trán gã còn quấn một chiếc khăn thô.
Tay gã cầm một cái hộp không biết bên trong là cái gì, miệng mồm lưu loát chào hàng với người ngồi bên cạnh: "Ngươi mua thử đi! Thật sự là không lỗ đâu!"
Người ngồi bên cạnh mắt điếc tai ngơ uống trà, hoàn toàn xem cái tên khốn lãi nhãi bên tai là không khí.
Bình Tứ lượn đến trước mặt người nọ, giật lấy bát rượu hắn ta đang cầm đưa lên miệng một hơi uống sạch.
Như thế còn chưa đủ, gã đoạt lấy vò rượu ôm vào ngực, trừng mắt nhìn người kia: "Hết rượu rồi! Giờ nghe ta nói đi!"
Nam nhân giương mắt nhìn gã, tay đút xuống bàn lặng lẽ rút đao.
Bình Tứ giật thót nhảy về phía sau mấy bước la toáng lên: "Mẹ kiếp! Mới nói mấy câu ngươi rút đao làm gì?!"
Nam nhân kia không nói gì chỉ nhìn vò rượu trong tay gã.
Bình Tứ theo ánh mắt hắn nhìn xuống, vội đặt vò rượu xuống trước mặt hắn rồi bảo: "Hỏi lại lần cuối có mua không?"
Nam nhân lấy vò rượu đổ ra chén tiếp tục uống rồi lắc đầu.
"Mẹ! Tốn nước miếng nãy giờ sao ngươi không chịu mua? Chẳng phải hồi trước rất muốn có nấm Ngọc Cẩu à?"
Nam nhân tiếp tục lắc đầu, sợ gã không hiểu nên dùng rượu làm mực viết lên bàn: Không cần nữa.
"Sao lại không cần nữa chứ?" Bình Tứ buồn bực nên giọng nói to hơn khiến khách trong quán rượu ngoái đầu lại nhìn: "Liệt dương đâu thể chữa ngày một ngày hai đâu chứ?!"
Rượu đã vào bụng mấy vò mặt nam nhân vẫn chưa đổi sắc nhưng vì câu nói này và những ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đổ dồn về khiến hắn thẹn quá hóa giận, mặc kệ rạng mây hồng kéo đến gò má rút đao chém tới gã.
Bình Tứ vừa nhảy qua nhảy lại tránh đường đao vừa vội vàng xin lỗi: "Ta lỡ lời! Ta lỡ lời!"
Nam nhân cho gã một cái liếc mắt sắc lẹm, nếu không phải gã là bạn thân của hắn thì nhất định bây giờ đã thành đống bầy nhầy nằm trên đất rồi! Hắn buồn bực ngồi xuống tiếp tục uống rượu.
Bình Tứ thấy hắn không có ý công kích nữa mới sáp lại gần hỏi: "Sao thế? Vị kia của nhà ngươi làm sao à? Không bị liệt dương nữa?"
Nam nhân ngồi bên cạnh gã không nói được, bẩm sinh đã thế.
Những chuyện ấm ức như thế này phải nói ra cho hết phiền muộn thế nhưng hắn không có cách nào nói được thì lại càng bực bội trong lòng hơn.
Hắn dùng ngón trỏ thấm nước viết lên bàn: Hắn ta làm gì mà liêt dương?! Chỉ đang nói dối thôi! Hắn căn bản không muốn chạm vào ta!
Bình Tứ kinh ngạc, thế mà có người quen nhau nhiều năm không chạm vào nhau á?
Người trước mặt họ La Mạn tên Đồ Nam, là tiểu công tử nhỏ tuổi của chủ thành La Mạn đời trước cũng như cậu nhỏ của La Mạn thành chỉ đời này.
Vì ngang tuổi nhau nên hai cậu cháu thân thiết với nhau lắm, La Mạn Đồ Yên không tu đạo nên được gia tộc đào tạo rất nhiều ám vệ đi theo cô nhưng lại sợ người cậu thân thương của mình tu đạo gặp uất ức nên đưa người sang cho hắn cả.
Nhưng không ngờ rằng chính ám vệ mà cô cử đến bảo vệ hắn đã cuỗn mất người cậu thân thương của mình chạy trốn.
Nói đúng hơn là Đồ Nam dẫn theo Duật Vân chạy trốn.
Giờ đây thành La Mạn đang truy nã hai người bọn họ trên toàn Đại Mạc và tu chân giới nhưng những người biết được một chút sự tình có gặp cũng chẳng báo lên trên.
Đồ Nam và Duật Vân quen nhau đã nhiều năm nhưng nhiều nhất chỉ ôm hôn nắm tay, mỗi lần tiến xa hơn Duật Vân đều chối từ.
Quá đáng hơn là dạo trước vì để từ chối hắn mà Duật Vân nói dối bản thân bị liệt dương làm cho cậu bạn nhỏ lo lắng chạy đôn chạy đáo tìm thuốc chữa.
Nghĩ đến đây Đồ Nam càng thêm tức giận, hắn ta dám ỷ vào hắn không nói chuyện được nên lừa dối chứ gì! Đã thế hắn bỏ nhà đi bụi cho tên khốn kia biết mặt!
Bình Tứ chống cằm nghe chuyện gia đình người ta lục đục, hậu tri hậu giác nhận ra bản thân là chỗ trút sầu của cậu bạn quý tộc: "Sao ngươi không về La Mạn thành ấy? Loanh quanh ở gần đây thế nào cũng bị hắn tìm được thôi."
Đồ Nam lắc đầu, về La Mạn thành thì có khác gì trở về lòng son đâu?! Thế nào cũng bị Đồ Yên lải nhải không ngớt bên tai! Mà với lại hắn cũng đâu có giận hờn gì Duật Vân lắm, hắn chỉ muốn làm căng để bạn đời của mình nói ra sự thật thôi.
Đương lúc hắn đang định viết cái gì đó bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một nam nhân, người nọ đứng che mất ánh sáng khiến cái bóng ngả về phía hắn.
Hắn nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn người nọ nhưng người vừa đến không phải tìm hắn, một tay y đẩy đấu lạp lên lộ nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời mình vừa che mất, một tay đặt lên vai Bình Tứ ở đối diện: "Bình Hoài đệ đệ, lâu rồi không gặp."
Nụ cười của Bình Tứ cứng ngắc, gã ngẩng đầu từ từ nhìn y rồi nhìn bóng nữ nhân mặc y phục đỏ thẫm vừa bước đến buộc miệng hỏi: "Lâu rồi không gặp, phu nhân đã hạ sinh hài tử chưa?"
Ngay tức thì một lưỡi dao toả ra lệ khí kề vào cổ gã, cô nương mặc áo lụa đỏ thẫm thướt tha ấy dùng giọng điệu trong trẻo của thanh niên đe doạ: "Hình như lâu ngày không gặp gan ngươi lại to hơn rồi!"
Bình Tứ lập tức giơ tay lên đầu hàng và cầu cứu: "Cố đại ca! Cứu ta với!"
Cố Thành n làm như không thấy, y ngồi xuống bên cạnh nhìn Đồ Nam: "Xin chào! Ta là người quen cũ của Bình Tứ, có thể ngồi ở đây không?"
Đồ Nam nhìn Bình Tứ đang kêu oai oái bên kia rồi nhìn y, thấy quan hệ họ tốt như thế nên gật đầu.
Tạ Tước hừ một tiếng cất Đoản Mệnh đao vào thắt lưng rồi ngồi xuống bên cạnh y.
Hắn đưa mắt nhìn Đồ Nam cảm thấy hơi quen: "Vị này là công tử thành La Mạn à?"
Bình Tứ vừa xoa cổ vừa nói: "Đúng vậy đó, hắn là bạn của ta, tên Đồ Nam."
La Mạn Đồ Nam? Thảo nào nhìn mặt quen như thế! Cố Thành n niềm nở cười chuyện với hắn: "Ta họ Cố, cứ gọi ta là Cố An hoặc Cố đại ca cũng được.
Hai ta cũng xem như quen biết, khi còn nhỏ ta hay theo sư tôn đến La Mạn, người làm chính sự còn ta thì dạo chơi đó đây, cũng có duyên gặp công tử vài lần."
Đồ Nam sửng sốt, nam nhân dương quang xán lạn này là người quen của hắn sao? Sao hắn không nhớ nhỉ?! Khoan đã! Họ Cố? Khi còn nhỏ thường hay theo sư tôn đến La Mạn thành?
Hắn ngẩng đầu nhìn y, trong đầu hiện lên tên một người, có phải là người ở Thiên Tông đấy không? Ôi trời! Y khác xa với lời đồn quá!
Thấy đôi mắt trong veo của Đồ Nam hiện lên ánh sáng y biết hắn đã nhận ra y rồi.
Những người ở đây đều biết y là ai và biết rõ với thân phận đó y không nên xuất hiện ở chỗ này nhưng không hẹn mà ăn ý không nói gì.
Bình Tứ hỏi: "Hai người đến đây vì biến động ở Huyền Nguyệt thành à?"
Cố Thành n gật đầu rồi y nở nụ cười, dùng ánh mắt như tìm thấy ân nhân của cuộc đời mình nói với gã: "Thật may quá, trùng hợp ta đang cần sự giúp đỡ thì ngươi xuất hiện."
Lông tơ trên người Bình Tứ dựng hết cả lên, đề phòng đôi phu thê đang như hổ rình mồi nhìn mình: "Chuyện… chuyện gì?"
"Bọn ta muốn vào thành Huyền Nguyệt." Y cho gã một ánh mắt ngươi hiểu mà.
Bình Tứ haha cười hai tiếng rồi đột nhiên đứng lên quay đầu chạy, đáng tiếc Tạ Tước đã nhanh hơn một bước nắm đầu gã lại.
Gã nhìn trời nhìn đất, trong lòng chỉ còn một chữ: xong!
-
????Happy New Year ????
Chúc mọi người năm mới sức khỏe dồi dào, ví dày gấp đôi năm trước nheeeeee.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook