Song Tinh Vẫn (Phần 2)
Tuyển Tầm cứ như vậy mà thả mình rơi xuống Thương Tà Nhai, một đại ma đầu liền tiêu tan như vậy, từ nay về sau trên thế gian không còn Tuyển Tầm nữa, cũng không còn ma đầu giết người nữa
Thậm chí không cần Mộ Tư Minh tự tay động thủ, lúc Tuyển Tầm rơi xuống Thương Tà Nhai, kết giới ngăn cách cũng lập tức biến mất.

Mộ Tư Minh đứng nguyên tại chỗ như cũ, không thèm động đậy, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm nơi mà Tuyển Tầm ngã xuống
Vẻ mặt không chút sợ hãi, trong con ngươi có chút u ám không rõ ràng
Hồi lâu sau, Mộ Tư Minh nở nụ cười, giọng cười không lớn, giống như cười nhạo lại tựa như thương hại.

Nhưng mà mặc kệ như thế nào đi nữa, Tuyển Tầm vừa chết coi như công danh của hắn rất lớn, đến lúc đó hắn sẽ có được ngưỡng mộ của vạn người
Mộ Tư Minh (cười lạnh): thiên hạ có phải của ta hay không, ngươi cũng không thấy được
Mộ Tư Minh (ánh mắt lạnh nhạt): có điều không ngờ rằng, vậy mà ngươi lại ghi hận sư tôn kia của ngươi
Lúc Mộ Tư Minh nói những lời này, trong mắt đầy vẻ trào phúng, giống như bản thân đang xem một hồi bi kịch nhân gian có bao nhiêu buồn cười, sau đó lại khẽ cười ra tiếng
"Nhưng rất nhanh thôi các ngươi sẽ có thể gặp mặt nhau rồi"
Vừa nói xong, Mộ Tư Minh lại di chuyển bước chân, tay áo dài vung lên, cưỡi mây rời khỏi.

Vậy là trên Thương Tà Nhai chỉ có cuồng phong gào thét, mây trôi lửng lờ, trời, phát ra tiếng trầm ngâm"ô ô" tựa như đang than khóc
Mộ Tư Minh xuống Thương Tà Nhai, trên mặt không có kinh hãi.

Người của các đại môn phái ở dưới núi nhìn thấy Mộ Tư Minh, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, mọi người lập tức hô to lên____
"Mộ Vân Quân! Ma đầu Tuyển Tầm kia có phải đã chết rồi không?"
Bọn họ đều quan tâm một vấn đề, bởi vì chỉ khi Tuyển Tầm chết đi thì người còn lại trong những môn phái này mới có thể thoát khỏi vận mệnh bị giết hại.

Chỉ cần tính mạng của mình được bảo vệ thì những người khác hy sinh có quan hệ gì với bọn họ đâu?
Đương nhiên Mộ Tư Minh cũng hiểu rõ tâm tư của bọn họ, vì vậy sau khi hắn đứng vững vàng ở giữa đám đông, thu lại tâm tư trên mặt, khẽ ho một tiếng, chợt vung tay lên, cao giọng nói____
"Ma đầu Tuyển Tầm, đã bị chúng ta giết chết, rơi xuống Thương Tà Nhai, vạn kiếp____bất phục"
"Hay lắm!!!"
Trong đám đông lập tức bộc phát ra một trận tiếng hò reo, tất cả mọi người đều kêu "giết rất hay" "Tuyển Tầm nên chết" "ma đầu vạn kiếp bất phục!"
Trời càng lúc càng tối sầm
Gió thu như hát một bài ca bi tráng, giống như nhỏ giọng khóc thúc thích.

Một trận mưa phùn rơi xuống, giọt mưa lạnh buốt im hơi lặng tiếng đánh vào trên mặt đất, dường như đang tuyên bố chấm dứt hết tất cả......
Mà dưới bầu không khí như vậy, những người này trở lại đại điện Thanh Tuyết Phong dưới sự dẫn dắt của Mộ Tư Minh, chúc mừng ma đầu Tuyển Tầm tiêu tan, từ nay về sau không còn Tuyển Tầm nữa
Hiện giờ có một số môn phái ở Tu Chân giới gần như suy sụp, cần phục hồi ngay lập tức, mượn Thanh Tuyết Phong làm ví dụ, năm vị trưởng lão không một ai sống sót, chúng đệ tử người chết, người bị thương.

Mà hết thảy những chuyện này đều do Tuyển Tầm ban tặng
Nhưng những thứ này cũng chẳng là gì trong lòng của bọn họ ngoài niềm vui sướng khi Tuyển Tầm bị loại trừ

Song, ngay lúc bọn họ đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì bên ngoài đại điện truyền tới một tiếng vang chẳng lành.

Động tĩnh này làm động tác trên tay của tất cả mọi người ngồi trong đại điện đều dừng lại.

Tất cả đều nhìn qua, ngay cả Mộ Tư Minh đang ngồi ở hàng cao nhất cũng nhìn qua, vả lại thứ nhìn thấy trong nháy mắt kia, làm hắn cảm thấy như máu của mình đều đông lại
Trong màn đêm u ám, một cơn mưa ào ào đổ xuống, có một người mặc hắc bào đến.

Bước đi của người này mang theo gió, không thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng từ khí tràng cường đại thì có thể nhìn ra được cũng không phải là một tiểu nhân vật.

Hắn giống như là một tai họa từ trên trời giáng xuống, đánh tới làm cho đầu óc của Mộ Tư Minh choáng váng
Tất cả đều đứng dậy, hít một ngụm khí lạnh.

Với Mộ Tư Minh còn tốt, ít ra hắn không kích động như bọn họ nhưng cũng nắm chặt hai tay, thậm chí còn toát mồ hôi lạnh.

Hắn cảm thấy sự xuất hiện của người này không phải là chuyện tốt, hơn nữa thực lực của người này còn mạnh hơn hắn tưởng nếu không thì cũng không đơn độc xông vào nơi ở của bách gia tiên môn
Người này đi đến cổng thì dừng lại, đứng ở trung tâm của mọi người.

Hắn đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của chúng nhân thì chỉ cười khẽ một tiếng
Người mặc áo đen: đúng lúc thật, các vị đều ở đây sao?
Giọng nói kia không phân biệt được là nam hay nữ, nhưng vẫn làm mọi người phải sợ hãi run cầm cập
Mộ Tư Minh (trầm giọng, chịu đựng): không biết các hạ viếng thăm là có chuyện gì?
Người kia lại cười một tiếng, thế mà rất đáng sợ____
"Phí lời, đương nhiên bổn tọa tới đây để giúp Tu Chân giới các ngươi thanh lý môn hộ"
Lời này vừa nói ra thì chính là tứ tọa giai kinh!
*Tứ tọa giai kinh (四座皆惊): lời nói của một người làm mọi người đều ngạc nhiên
Hắn không phải là người của Tu Chân Giới sao!?
Không, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là thanh lý môn hộ!?
Mộ Tư Minh (sắc mặt hơi khó coi): có ý gì?!
Người mặc áo đen (cười nhếch mép): Mộ Vân Quân bị chậm tiêu sao? Nghe không hiểu hả?
Mộ Tư Minh (phát giận): ngươi!
Không ngờ rằng bị người phản công, Mộ Tư Minh hơi khó chịu, sắc mặt bực tức.

Nhưng mà không đợi hắn phát tác, xung quanh lại phát ra từng đợt tiếng kêu thảm thiết.

Mộ Tư Minh cả kinh nhìn lại thì phát hiện chúng đệ tử môn phái đã ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, không còn sinh ý!
Mộ Tư Minh sửng sốt, rõ ràng, rõ ràng người kia chưa từng động thủ

Không, có lẽ không phải là sức mạnh cường đại của hắn, mà là bọn họ đã quá yếu rồi.....căn bản không cần hắn phải ra tay....
Vừa nảy ra ý nghĩ này, toàn thân Mộ Tư Minh đều không được tốt lắm.

Tuy nói thực lực của hắn so với chúng đệ tử môn phái kia mạnh hơn rất nhiều nhưng để chống lại người mặc áo đen này........hắn cảm thấy bản thân giống như lấy trứng chọi đá, vô cùng buồn cười
Tiếng kêu thảm thiết ở xung quanh vẫn còn tiếp tục như trước, thậm chí đã có người nghĩ cách làm sao để chạy ra ngoài, nhưng mà, chạy thoát được sao?
Mộ Tư Minh đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, bỗng nhiên hắn hiểu ra lời của Tuyển Tầm là có ý gì.

Thứ cường đại này chết đi, thì sẽ có thứ cường đại khác sinh ra
Nghĩ đến đều này, Mộ Tư Minh đã cảm thấy khó thở rồi.

Tiếng kêu thảm thiết từ lớn biến thành nhỏ, từ nhiều biến thành ít từng chút một truyền vào trong tai hắn.

Tim của Mộ Tư Minh giống như đang đánh trống, nhịn không được lùi lại hai bước, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người mặc áo đen, nhìn đến nỗi muốn thủng một cái lỗ trên người hắn
Rốt cuộc hắn là ai, tại sao phải báo thù cho Tuyển Tầm? Không thể nào, trên thế gian này còn ai nguyện ý đi tin tưởng hắn, trừ phi......
"Mộ Vân Quân, đang nghĩ cái gì vậy? Có thể nói cho ta biết không?"
Đang thất thần thì bị tiếng cười mang đầy âm khí dày đặc này làm Mộ Tư Minh cả kinh lấy lại tinh thần, lại phát hiện không biết người mặc áo đen này từ khi nào đã đứng ở nơi cách hắn một thước, mà những người kia đã chết hết từ lâu rồi!!
Mộ Tư Minh (mở lớn mắt):!!!
Mộ Tư Minh không thể tin được mà nhìn vũng máu ở xung quanh, sau đó mặt xám mày tro nhìn người mặc áo đen
Mộ Tư Minh (tức giận cắn chặt răng): ta không nhớ Tu Chân giới đắc tội với các hạ khi nào, tại sao lại giết người một cách đau đớn như vậy?
Người mặc áo đen cũng không nói một hồi, sau đó lại mỉm cười
Người mặc áo đen (cười lạnh): Tu Chân giới không có đắc tội ta, nhưng mà hai người ở Tu Chân Giới các ngươi đắc tội ta.

Đáng tiếc______(cười nhếch mép) hai người này bị ngươi trực tiếp hoặc gián tiếp giết chết rồi.

Bổn tọa không tìm thấy người, không phải chỉ có thể đến tìm những người khác ở Tu Chân giới các ngươi sao?
Mộ Tư Minh (nhíu mày): chỉ vì hai người này, mà bắt toàn bộ người ở Tu Chân Giới chuộc tội?
Vừa nói ra lời này, đột nhiên Mộ Tư Minh cảm thấy trước mắt tối sầm.

Người mặc áo đen giống như tia chớp lấy ra một chiếc roi gai đẫm máu từ trong tay áo, siết cổ hắn làm hắn không thể cử động, sau đó mới nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Mộ Tư Minh, nói từng câu từng chữ_____
"Hai người bọn họ, dùng mạng của Tu Chân giới các ngươi cũng không đủ để chuộc tội! Tội của hai người họ, các ngươi_____chuộc không nỗi!!"
Người mặc áo đen (cười lạnh): đừng nói để các ngươi chuộc tội, ngay cả xách giày cho bổn tọa, các ngươi cũng không xứng!
"Người của Tu Chân giới, đều phải chết!"
Nói đến đây, hắn lại nhìn Mộ Tư Minh, Mộ Tư Minh nghe thấy lời hắn thì giật mình hiểu ra.


Không ngờ rằng, không ngờ rằng, hai người mà hắn nói chính là Tuyển Tầm và Cốc Trầm Tuyết
Tựa như người mặc áo đen hiểu được suy nghĩ của hắn thì khẽ thu hồi roi gai, cổ của Mộ Tư Minh bị đâm chảy máu, hô hấp của hắn có hơi chậm lại
Người mặc áo đen: một người bị ngươi dồn ép phải rơi xuống núi, còn là Thương Tà Nhai.

Người còn lại thì bị ngươi hại cho hai mắt mù lòa, linh lực cạn kiệt, còn bị khóa trong đầm Thực Cốt* ở Không Hàn động____ chậc chậc chậc.....
*Thực Cốt: thực là đục khoét, ăn mòn; cốt là xương (ta phân tích để mọi thấy Mộ Tư Minh thiệt là.....)
Giọng nói của người mặc áo đen không lớn không nhỏ, nhưng làm Mộ Tư Minh phải hãi hùng khiếp vía____hắn biết, chuyện gì hắn cũng biết?!!
Mộ Tư Minh không nói được cái gì, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, mà dường như người mặc áo đen cũng không kiên nhẫn nữa, nhẹ nhàng nói một câu____
"Mộ Tư Minh, lên đường thôi"
Lúc chữ cuối cùng vừa dứt, chỉ nghe thấy âm thanh của da tróc thịt bong, thoáng chốc đỏ sẫm một mảng....
Cùng lúc đó ở trong Không Hàn động, khí tức lạnh lẽo khiến người ta không rét mà rung, thậm chí làm cho người không thể tưởng tượng rằng bên trong còn có thể có sinh vật.

Tia sáng âm u, chỉ có thể nhìn thấy một cái xiếng xích từ trên đỉnh kéo dài xuống dưới.

Mỗi một cái đều khóa trên người nam tử bê bết máu, quần áo lộn xộn, khóa trên tay, trên chân, trên thắt lưng, trên vai,....
Đôi mắt của nam tử bị bịt kín bằng một mảnh lụa trắng, nhưng mà từ sớm đã bị máu tươi làm bẩn, xem ra vô cùng thê thảm.

Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy làm người ta không dám tưởng tượng y đã từng trải qua thống khổ như thế nào, mà ở dưới thân của y chính là đầm Thực Cốt.

Khi người bình thường bước vào, xương cốt sẽ tan ra ở bên trong
Nam tử không hề động đậy, cho dù hai tay hai chân bị giam cầm, ma sát ra máu tươi, nhưng hình như y không cảm nhận được, giống như bị tê liệt
Đột nhiên, bên ngoài cửa động truyền tới tiếng bước chân, từ xa đến gần, từng bước từng bước đi vào Không Hàn động
Nam tử nghe thấy tiếng bước chân, biết là có người đến, cơ thể khẽ rung một chút thì cũng làm cho xiềng xích khẽ vang ra tiếng
Tiếng bước chân kia càng lúc càng gần hơn, cuối cùng cũng dừng lại.

Nam tử trong lòng rùng mình một cái, lại nghe thấy người kia cảm thán hai tiếng___
"Ây dô, đây là Thanh Trần Tiên Quân sao? Nhân vật nổi danh ở Thanh Tuyết Phong, sao vậy, sao hôm nay lại biến thành bộ dạng này?"
Nghe thấy giọng nói này, nam tử hơi bất ngờ, lắc mạnh cơ thể một chút làm dây xích vang lên tiếng đinh đinh đang đang.

Nam tử khẽ mím môi, sau đó mới mở miệng, nhưng mà có lẽ là quá lâu không nói chuyện, lại bị hành hạ như vậy, giọng nói khàn khàn giống như một người già râu tóc bạc phơ
Cố Trầm Tuyết *trước trọng sinh*: ngươi.....không phải Mộ Tư Minh
Người mặc áo đen (ngâm ngâm cười): Tiên quân nói không sai, bổn tọa sao có thể là con chó đó
Cốc Trầm Tuyết:......
Người đến tự xưng bổn tọa, có lẽ không phải là người của Tu Chân giới.

Cốc Trầm Tuyết nghĩ như vậy, nhất thời không nói chuyện, y cũng dự liệu được rằng____có lẽ Tu Chân giới đã bị phá hủy rồi
Vậy....hắn cũng?
Thấy Cốc Trầm Tuyết rơi vào suy tư, người mặc áo đen kia lại mỉm cười, sau đó mới thâm trầm nói một câu
Người mặc áo đen (u ám): có lẽ Tiên quân cũng không biết đồ nhi tốt kia của mình bây giờ ra sao đi?
Cốc Trầm Tuyết: hắn đã sớm bị trục xuất ra khỏi sư môn, bây giờ hắn như thế nào thì liên quan gì_____với ta?
Người mặc áo đen (đột nhiên cười): Tiên quân khẩu thị tâm phi, ngươi thật sự không quan tâm tới Tuyển Tầm một chút nào sao?
Thấy Cốc Trầm Tuyết không động đậy, hình như đang nín nhịn cái gì, người mặc áo đen khẽ sát lại gần, đứng ở bên cạnh đầm Thực Cốt nhìn Cốc Trầm Tuyết ở trung tâm mới hạ giọng nói____

"Tuyển Tầm, rơi xuống Thương Tà Nhai rồi"
Cốc Trầm Tuyết (hơi choáng váng, trầm giọng): Thương Tà Nhai.....
Rơi xuống Thương Tà Nhai hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục
Tuyển Tầm.....
Người mặc áo đen (vui vẻ cười): chắc là lúc này không thể tìm được xương cốt nữa đâu
.....
Người mặc áo đen (vẫn cười): bổn tọa vẫn còn nhớ, trước khi hắn chết, hình như bóp nát khối ngọc bội kia rồi
Người mặc áo đen nói từng câu từng chữ rất nhẹ nhàng, lại giống như cầm một con dao nhọn hung hăng đâm vào tim Cốc Trầm Tuyết, nhưng y vẫn trước sau như một cắn chặt răng, nói một câu____
Cốc Trầm Tuyết (cắn răng): Tuyển Tầm đọa tiên thành ma, trừng phạt....đúng tội....
Trừng phạt đúng tội
Người mặc áo đen (như thể nghe thấy một truyện cười trong thiên hạ): trừng phạt đúng tội? (cười) Tiên quân, không biết nguyên nhân trong đó là gì thì làm sao quyết định được hậu quả?
Người mặc áo đen nói xong, lại bay đến bên cạnh Cốc Trầm Tuyết, nói những lời tàn khốc nhất vào tai y.

Mặc dù không biết nói cái gì, nhưng Cốc Trầm Tuyết sau khi nghe xong cả người đều mạnh mẽ rung rẩy một cái.

Lần này dây xích kia bị chấn động vang lên mà Cốc Trầm Tuyết giống như cực kỳ kích động nhưng lại nỗ lực chịu đựng.

Trong lúc mơ hồ, lại nhìn thấy vải lụa che hai mắt của y chảy ra máu tươi.....giống như là.....huyết lệ
Người mặc áo đen vô cùng thích thú khi thấy người khác chịu khổ, hắn càng cười vui vẻ hơn
Người mặc áo đen (giống như thương xót, than thở): Tiên quân tội gì phải như vậy?
Người mặc áo đen (cười): ngươi trở thành như vậy cũng không phải do đồ đệ kia của ngươi sao? Sao có thể nói trong lòng ngươi không có hắn?
Cốc Trầm Tuyết:......
Người mặc áo đen (lại than thở): quả thật là một đôi uyên ương số khổ.....ngươi làm gì vậy!?
Vốn dĩ người mặc áo đen chỉ muốn thương cảm hai câu, lại nghe bên cạnh có tiếng động, vừa nhìn qua thì thấy Cốc Trầm Tuyết dùng hết sức lực của bản thân giẩy ra khỏi xiềng xích bằng thiết kia, rơi xuống đầm Thực Cốt
Người mặc áo đen tránh bọt nước bắn lên còn không kịp, có lẽ hắn cũng không ngờ rằng dưới tình huống Cốc Trầm Tuyết không có linh lực lại có thể giẩy ra khỏi các khóa xiềng xích kia, trực tiếp nhảy vào đầm Thực Cốt
Rơi vào đầm Thực Cốt, tuyệt đối không thể sống sót....
Cuối cùng Cốc Trầm Tuyết cũng rơi xuống đầm Thực Cốt rồi, thế là đôi sư đồ này đều song song ngã xuống.

Người mặc áo đen trầm mặc nhìn chằm chằm vào đầm Thực Cốt một lúc lâu, rốt cuộc vẫn nở nụ cười, nhưng là cười lạnh, cười trào phúng
Người mặc áo đen (cười lạnh): một người hai ngươi, thật sự là điên rồi
"Chết rất hay! Hai người các ngươi vốn không nên tồn tại trên đời này! Nên vĩnh vĩnh viễn viễn, rơi vào địa ngục vô tận"
Đương nhiên những lời này, hai người bọn họ đều không thể nghe được.

Có lẽ thật sự bọn họ lại gặp nhau lần nữa ở dưới Cửu Tuyền.

Nhưng không biết khi đó, hai sư đồ gặp lại sẽ là cảnh tưởng như thế nào......mà câu nói trước khi Cốc Trầm Tuyết rơi xuống đầm Thực Tốt ngưng tụ lại____
"Khó khăn ở kiếp này, mong kiếp sau____không gặp nữa......"
........
Giống như trời sẽ không còn sáng lên nữa, một tiếng than thở trong đêm tối, chẩm liêu cố nhân dĩ hĩ, bất khả truy*......
*Chẩm liêu cố nhân dĩ hĩ, bất khả truy: làm sao biết bạn cũ đã qua đời thì không thể theo đuổi được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương