Sư Tôn Của Ta Lại Giận Dỗi Rồi!!!
-
Chương 92
Vừa mới đến trước cửa Vân Hương Pháp, Lưu Phong đã bị Khương Liên gọi lại:
- Lưu Phong sư tỷ! Hiện giờ tỷ có rảnh không nga?
- Có a, có chuyện gì thế? - Lưu Phong có chút giật mình, trả lời.
Nghe câu trả lời của cô, Liên Liên cười khì khì, nhẹ nhàng đi vòng quanh Lưu Phong cô, hỏi:
- Vậy sư tỷ đi chơi với bọn ta không? Vui lắm a, đệ dùng danh dự ra để bảo đảm đó!
Cô đang tính cười 1 cái, đột nhiên hệ thống lại vang chuông cảnh cáo dữ dội:
- “Ma tôn Chi Lưu Phong tuyệt đối sẽ không biểu lộ cảm xúc, cảnh báo lần 2!”
- …
Hệ thống này canh thời gian chuẩn xác thật, lúc đang định cười có 1 cái thì lại đùng đùng xuất hiện, đúng là làm cho người ta phải giật mình—
Lưu Phong cô trầm ngâm 1 lúc, rồi mới hỏi:
- Thế hiện tại nếu ta sử dụng thân phận của đại nữ đệ tử phái Phùng Chu, thì cái lệnh kia vô hiệu đúng không?
- “… đúng vậy.”
Đôi đồng tử của cô lấp lánh hẳn lên. Thế là cô đã tạm thời đã được giải thoát khỏi cái lệnh cấm phạm quái dị kia rồi! Lưu Phong cô đã được tự do rồi aaaaaaaaaa!
Không cần suy nghĩ gì nhiều, Lưu Phong ấn luôn nút xanh trên bảng hệ thống.
- Được, khởi động danh phận đại đệ tử Phùng Chu phái!
- “Tít… tít… 0%… 39%… 65%… 99%…”
- “Ting! Danh phận đã được kích hoạt thành công, chúc mừng thí chủ đã hồi phục lại được danh hiệu “đại báo đệ tử phái Phùng Chu”. Xin thí chủ tiếp tục phát huy!”
Nhìn cái danh hiệu kia, Lưu Phong cô cảm thấy khó hiểu.
- Chờ đã, cho ta hỏi chút, sao lại là “đại báo”? - Cô chỉ vào 1 dòng to đùng trên màn hình xanh trước mặt mình.
- “Thí chủ đã giúp được Xuyên Giang tông chủ lần nào chưa, hay là để nàng ta phải chùi mông cho?”
- … được được, coi như là ngươi đúng đi! - Lưu Phong đưa tay ra đỡ trán.
- “Tỉ lệ đúng của hệ thống luôn đạt ngưỡng 100%, thí chủ quá khen!”
- …
Người thì không nói làm gì, nay cả hệ thống đây cũng có thể mắc bệnh tự luyến à—
Cô xua tay đuổi đi:
- Được rồi, được rồi. Lượn đi giúp ta, cảm tạ!
- “Vậy chúc thí chủ vui vẻ! Ta đi ngủ đây!”
Nói đoạn, hệ thống đột nhiên biến mất.
Lưu Phong thở dài nhẹ nhõm, sau đó cốc đầu Khương Liên 1 cái, rồi cười phì:
- Ai cần đệ phải làm trò đó nga!
Liên Liên sư đệ vốn chờ cô đồng ý nãy giờ, thấy thái độ của sư tỷ mình như vậy, thì hết sức mừng rỡ, vội kéo tay cô chạy.
- Được rồi, cùng đi thôi nga! - Khương Liên vui vẻ vừa chạy vừa hét toáng lên.
- Liên Liên, chạy chậm thôi ngaaaa! - Lưu Phong đang bị kéo đằng sau cũng hét lên.
Thế là cả 2 kéo nhau chạy tít xuống trước cổng thị trấn, nơi đó hiện đang có Anh Kiệt và Dương An đứng chờ ở đấy.
Thấy mọi người đã tập trung đông đủ, Anh Kiệt giơ cao 1 tay lên, tuyên bố hùng hồn:
- Đủ người rồi, đi chơi thôi nga!
Dương An đứng bên cạnh, hỏi hắn:
- Chúng ta đi đâu trước vậy, đại sư huynh?
Hắn ta nháy mắt, rồi cười lớn:
- Chẳng phải chúng ta đều đã rõ tất thảy?
Đúng vậy, nơi đầu tiên bọn họ ghé qua chơi, chính là quán ăn mà cả nhóm đã từng ghé những 200 năm trước.
Cố nhân nơi đấy đã chẳng còn từ lâu, nay chỉ còn hậu thế vẫn trụ vững nơi đó tiếp tục mở quán làm ăn.
Lưu Phong chọn 1 bàn bốn người, rồi ngồi xuống. Khương Liên nhanh chóng ngồi cạnh cô, còn Anh Kiệt thì ngồi cạnh Liên Liên sư đệ. Cuối cùng chỉ còn lại Dương An ngồi sau.
Trong khi chờ thức ăn cùng rượu được dọn lên, Anh Kiệt hỏi Lưu Phong:
- Những 200 năm qua, muội đã đi đâu vậy A Phong?
Cô gãi má cười hì hì:
- Việc này có hơi riêng tư, nhưng nếu huynh muốn thì sau khi về tông môn muội sẽ kể sau nga!
- Tuy hơi bất lịch sự, nhưng quả thực đệ có chút thắc mắc a! - Dương An chống cằm, đôi mắt mơ hồ nhìn cô.
- Thắc mắc gì? - Khương Liên ngơ ngác hỏi lại.
Thấy Liên Liên như vậy, Dương An thở dài, rồi nói:
- Thôi, chuyện không đáng kể. Tốt nhất nên để nó về dĩ vãng thì hơn.
Bầu không khí đột nhiên lại có chút ngượng ngạo.
Lưu Phong cười trừ, rồi nhanh chóng chuyển đề tài:
- Nói về Phá Vân quốc, thì muội cũng có chút thắc mắc nga!
- Sư tỷ cứ nói đi, có gì chúng ta cùng bàn luận. - Dương An mở lời.
- Câu này hơi thừa thãi, nhưng cho hỏi… người của Phá Vân quốc chỉ tìm đến mỗi chỗ chúng ta thôi à?
3 đôi mắt còn lại cùng nhìn nhau, phải 1 lúc lâu Khương Liên mới nói:
- Thật thứ lỗi, chuyện này đệ cũng không biết a!
Anh Kiệt lắc đầu:
- Ta thường xuyên bế quan, nên chuyện thế sự ta không rõ lắm.
Cuối cùng, Dương An mới nhỏ giọng nói:
- Đại diện của Phá Vân quốc đã đi Minh Thành phái đầu tiên, cuối cùng mới đến tông môn chúng ta. Những tông môn khác thì đệ không biết.
- Không ngờ đệ lại có thông tin về lộ trình của bọn họ a! - Liên Liên cảm thán.
- Đa tạ sư Liên huynh! - Dương An cười.
Tuy đối phương không biểu hiện ra mặt, nhưng cậu ta biết vị sư đệ này của mình hễ nhắc đến Phá Vân quốc thì lại có chút nét thoáng buồn, vội thêm vài câu an ủi:
- Lần tới ta cùng đệ đi chơi, được chứ?
Không hiểu sao khi Liên Liên nói câu đấy ra, khuôn mặt Dương An như bừng sáng.
- Vâng, Khương Liên sư huynh! Nhất định huynh phải giữ lời đó!
- Đệ phải tin ta chứ! - Khương Liên cười tươi.
Và cái ánh sáng màu hường lấp lánh đấy chiếu thẳng vào 2 người nào đó đang bất lực ngồi nhìn.
- Lưu Phong sư tỷ! Hiện giờ tỷ có rảnh không nga?
- Có a, có chuyện gì thế? - Lưu Phong có chút giật mình, trả lời.
Nghe câu trả lời của cô, Liên Liên cười khì khì, nhẹ nhàng đi vòng quanh Lưu Phong cô, hỏi:
- Vậy sư tỷ đi chơi với bọn ta không? Vui lắm a, đệ dùng danh dự ra để bảo đảm đó!
Cô đang tính cười 1 cái, đột nhiên hệ thống lại vang chuông cảnh cáo dữ dội:
- “Ma tôn Chi Lưu Phong tuyệt đối sẽ không biểu lộ cảm xúc, cảnh báo lần 2!”
- …
Hệ thống này canh thời gian chuẩn xác thật, lúc đang định cười có 1 cái thì lại đùng đùng xuất hiện, đúng là làm cho người ta phải giật mình—
Lưu Phong cô trầm ngâm 1 lúc, rồi mới hỏi:
- Thế hiện tại nếu ta sử dụng thân phận của đại nữ đệ tử phái Phùng Chu, thì cái lệnh kia vô hiệu đúng không?
- “… đúng vậy.”
Đôi đồng tử của cô lấp lánh hẳn lên. Thế là cô đã tạm thời đã được giải thoát khỏi cái lệnh cấm phạm quái dị kia rồi! Lưu Phong cô đã được tự do rồi aaaaaaaaaa!
Không cần suy nghĩ gì nhiều, Lưu Phong ấn luôn nút xanh trên bảng hệ thống.
- Được, khởi động danh phận đại đệ tử Phùng Chu phái!
- “Tít… tít… 0%… 39%… 65%… 99%…”
- “Ting! Danh phận đã được kích hoạt thành công, chúc mừng thí chủ đã hồi phục lại được danh hiệu “đại báo đệ tử phái Phùng Chu”. Xin thí chủ tiếp tục phát huy!”
Nhìn cái danh hiệu kia, Lưu Phong cô cảm thấy khó hiểu.
- Chờ đã, cho ta hỏi chút, sao lại là “đại báo”? - Cô chỉ vào 1 dòng to đùng trên màn hình xanh trước mặt mình.
- “Thí chủ đã giúp được Xuyên Giang tông chủ lần nào chưa, hay là để nàng ta phải chùi mông cho?”
- … được được, coi như là ngươi đúng đi! - Lưu Phong đưa tay ra đỡ trán.
- “Tỉ lệ đúng của hệ thống luôn đạt ngưỡng 100%, thí chủ quá khen!”
- …
Người thì không nói làm gì, nay cả hệ thống đây cũng có thể mắc bệnh tự luyến à—
Cô xua tay đuổi đi:
- Được rồi, được rồi. Lượn đi giúp ta, cảm tạ!
- “Vậy chúc thí chủ vui vẻ! Ta đi ngủ đây!”
Nói đoạn, hệ thống đột nhiên biến mất.
Lưu Phong thở dài nhẹ nhõm, sau đó cốc đầu Khương Liên 1 cái, rồi cười phì:
- Ai cần đệ phải làm trò đó nga!
Liên Liên sư đệ vốn chờ cô đồng ý nãy giờ, thấy thái độ của sư tỷ mình như vậy, thì hết sức mừng rỡ, vội kéo tay cô chạy.
- Được rồi, cùng đi thôi nga! - Khương Liên vui vẻ vừa chạy vừa hét toáng lên.
- Liên Liên, chạy chậm thôi ngaaaa! - Lưu Phong đang bị kéo đằng sau cũng hét lên.
Thế là cả 2 kéo nhau chạy tít xuống trước cổng thị trấn, nơi đó hiện đang có Anh Kiệt và Dương An đứng chờ ở đấy.
Thấy mọi người đã tập trung đông đủ, Anh Kiệt giơ cao 1 tay lên, tuyên bố hùng hồn:
- Đủ người rồi, đi chơi thôi nga!
Dương An đứng bên cạnh, hỏi hắn:
- Chúng ta đi đâu trước vậy, đại sư huynh?
Hắn ta nháy mắt, rồi cười lớn:
- Chẳng phải chúng ta đều đã rõ tất thảy?
Đúng vậy, nơi đầu tiên bọn họ ghé qua chơi, chính là quán ăn mà cả nhóm đã từng ghé những 200 năm trước.
Cố nhân nơi đấy đã chẳng còn từ lâu, nay chỉ còn hậu thế vẫn trụ vững nơi đó tiếp tục mở quán làm ăn.
Lưu Phong chọn 1 bàn bốn người, rồi ngồi xuống. Khương Liên nhanh chóng ngồi cạnh cô, còn Anh Kiệt thì ngồi cạnh Liên Liên sư đệ. Cuối cùng chỉ còn lại Dương An ngồi sau.
Trong khi chờ thức ăn cùng rượu được dọn lên, Anh Kiệt hỏi Lưu Phong:
- Những 200 năm qua, muội đã đi đâu vậy A Phong?
Cô gãi má cười hì hì:
- Việc này có hơi riêng tư, nhưng nếu huynh muốn thì sau khi về tông môn muội sẽ kể sau nga!
- Tuy hơi bất lịch sự, nhưng quả thực đệ có chút thắc mắc a! - Dương An chống cằm, đôi mắt mơ hồ nhìn cô.
- Thắc mắc gì? - Khương Liên ngơ ngác hỏi lại.
Thấy Liên Liên như vậy, Dương An thở dài, rồi nói:
- Thôi, chuyện không đáng kể. Tốt nhất nên để nó về dĩ vãng thì hơn.
Bầu không khí đột nhiên lại có chút ngượng ngạo.
Lưu Phong cười trừ, rồi nhanh chóng chuyển đề tài:
- Nói về Phá Vân quốc, thì muội cũng có chút thắc mắc nga!
- Sư tỷ cứ nói đi, có gì chúng ta cùng bàn luận. - Dương An mở lời.
- Câu này hơi thừa thãi, nhưng cho hỏi… người của Phá Vân quốc chỉ tìm đến mỗi chỗ chúng ta thôi à?
3 đôi mắt còn lại cùng nhìn nhau, phải 1 lúc lâu Khương Liên mới nói:
- Thật thứ lỗi, chuyện này đệ cũng không biết a!
Anh Kiệt lắc đầu:
- Ta thường xuyên bế quan, nên chuyện thế sự ta không rõ lắm.
Cuối cùng, Dương An mới nhỏ giọng nói:
- Đại diện của Phá Vân quốc đã đi Minh Thành phái đầu tiên, cuối cùng mới đến tông môn chúng ta. Những tông môn khác thì đệ không biết.
- Không ngờ đệ lại có thông tin về lộ trình của bọn họ a! - Liên Liên cảm thán.
- Đa tạ sư Liên huynh! - Dương An cười.
Tuy đối phương không biểu hiện ra mặt, nhưng cậu ta biết vị sư đệ này của mình hễ nhắc đến Phá Vân quốc thì lại có chút nét thoáng buồn, vội thêm vài câu an ủi:
- Lần tới ta cùng đệ đi chơi, được chứ?
Không hiểu sao khi Liên Liên nói câu đấy ra, khuôn mặt Dương An như bừng sáng.
- Vâng, Khương Liên sư huynh! Nhất định huynh phải giữ lời đó!
- Đệ phải tin ta chứ! - Khương Liên cười tươi.
Và cái ánh sáng màu hường lấp lánh đấy chiếu thẳng vào 2 người nào đó đang bất lực ngồi nhìn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook