Sự Tích Các Loài Hoa
-
Chương 36: Chuyện của Sakura (Chuyện của hoa anh đào)
Gió nhẹ làm lay động nhành cây cảnh mà trên đó chỉ còn sót lại một bông hoa trắng. Bất chợt, một cơn gió mạnh giật tung cái cây lên còn bông hoa thì xoáy tít rồi rơi thẳng xuống trước ngai vàng của nữ hoàng Hoa Hồng. Vừa chạm xuống nền đá pha lê, bông hoa biến thành một cô gái mảnh mai. Cô gái chào, rung rinh những cánh hoa anh đào trắng và nói:
- Tôi là con gái ông Sakura, tôi xin phép được kể một truyền thuyết của đất nước Mặt Trời mọc- Những người tham dự yên lặng chăm chú lắng nghe.
Ở cách đây rất lâu, có một vương quốc rộng mênh mông. Xung quanh là biển tây dương sâu thẳm, đó là nơi mặt trời mọc. Ngày xưa, ở đất nước này có một anh tiều phu nghèo khổ tên là Tadakichi. Ban ngày anh ta đi lại dọc sườn núi và vào sâu tận trong các hốc núi để lấy củi khô đem đi bán trong thung lũng. Công việc nặng nhọc này vẫn không đủ để nuôi được anh ta. Khi đi ngủ, anh ta buồn rầu suy nghĩ miên man:
- Một cuộc sống như thế này thì thật không đáng sống. Không có ai đợi mình ở nhà. Bếp lửa thì luôn lạnh lẽo, nhà cửa thì bừa bộn. Chẳng ai cười với ta cũng không ai khóc cho số phận của ta. Giá như ta có một người vợ hiền lành và chăm chỉ thì cuộc sống này sẽ dễ chịu hơn biết bao.
Một hôm, lời ước của anh ta đã trở thành hiện thực. Một cô gái xinh đẹp dừng lại trước cửa nhà anh, cười với anh ta và nói:
- Em biết chàng tên là Tadakichi và chàng đang sống một mình, điều đó chẳng tốt cho một người đàn ông. Em cũng vậy, em cũng chỉ có một mình. Hãy cho em ở lại đây. Em là người chăm chỉ và em sẽ không gây tốn kém gì cho chàng bởi vì em có thể không ăn gì cả ngày. Em hứa sẽ chăm sóc chàng chu đáo.
Tadakichi không rời mắt khỏi cô gái. Ngay cả trong những giấc mơ hão huyền nhất anh ta cũng không nghĩ có một ngày mình lại có một người vợ nhanh nhẹn và chăm chỉ như thế. Thế nên, anh ta không cần phải suy nghĩ, mà nói luôn:
- Nếu đúng như nàng nói, ta rất vui mừng được sống cùng nàng. Sự cô đơn cũng đáng sợ như sự nghèo đói. Có thể khi có hai người, cuộc sống sẽ trở nên dễ chịu hơn.
Ngày tháng trôi qua mang lại cho anh ta thêm ý chí. Còn ngôi nhà cũng nhanh chóng trở nên ngăn nắp gọn gàng nhờ sự có mặt của người đàn bà. Cô gái làm việc mà chẳng tỏ ra mệt mỏi chút nào. Hàng ngày, cô chuẩn bị cho Tadakichi những món ăn ngon, nhưng cô không bao giờ ăn dù chỉ một miếng điều đó khiến cho Tadakichi không khỏi băn khoăn.
- Chết thật! Mình bắt đầu tin rằng người đàn bà này chỉ sống bằng không khí- Trong thâm tâm anh ta rất ngạc nhiên- Với kiểu ăn uống như thế mà cô ấy vẫn sống mà xinh đẹp. Thật là một điều bí hiểm khó hiểu.
Anh ta đã sớm có dịp để làm sáng tỏ nghi ngờ của mình. Một hôm, vô tình anh ta mở thùng đựng gạo dự trữ cho mùa đông ra. Cái thùng gần như sắp cạn sạch.
- A, đồ ăn trộm- Anh ta lẩm bẩm- Với vẻ ngây thơ thánh thiện, cô ta lại ăn vụng sau lưng mình. Nhưng mình sẽ bắt quả tang cô ta và sẽ cho cô ta một bài học.
Sáng hôm sau, khi cô gái chuẩn bị bữa sáng, anh ta nói với cô ta là sẽ đi làm xa hơn mọi người.
- Tôi sẽ không trở về trước tối nay- Anh ta nói và giả vờ đi vào trong núi. Sau đó rất nhanh, anh ta bí mật quay trở lại. Từ chỗ nấp, anh ta quan sát từng bước chân của cô gái. Khi chắc chắn rằng Tadakichi đã đi xa rồi, cô ta mở thùng gạo ra và nấu nốt chỗ gạo còn lại. Nước sôi ùng ục trong nồi, lửa bay lên, lửa kêu tách tách và cô gái hát lầm rầm rất lạ như là đang đọc thần chú. Bài hát kỳ lạ đó làm cho Tadakichi rùng mình.
Khi cơm chín, cô gái nắm thành những nắm nhỏ, đổ nước sôi vào một cái xô, sau đó vén tóc lên trên gáy. Máu Tadakichi như đông lại. Các bạn hãy tưởng tượng sau gáy cô ta có một chiếc mồm rộng ngoác há ra. Cô ta đút lọt thỏm nắm cơm vào trong mồm, hết nắm này đến nắm khác cho đến nắm cuối cùng sau đó uống ừng ực nước sôi ở trong xô, kết thúc bữa ăn với tất cả những gì Tadakichi để lại. Sau khi đã no nê, cô ta sửa lại mái tóc và định nghỉ ngơi một chút. Chàng tiều phu hiểu rõ nỗi bất hạnh của mình: anh ta đã cho vào trong nhà mình một người khách trọ lạ lùng. Đó không phải là ai khác mà chính là mụ phù thủy Yamamba. Chàng trai bất hạnh sợ đến nỗi nhảy ngay vào cái vại đựng nước mưa và co rúm người ở trong đó không dám ló mặt ra.
Khi màn đêm buông xuống, mụ phù thủy nhận ra là Tadakichi đã không quay trở về nữa, mụ đâm ra nghi ngờ chuyến đi không chuẩn bị trước của anh ta. Mụ ta bắt đầu tìm kiếm trong phòng, quanh nhà nhưng không tìm thấy dấu vết gì. Không cần tìm nữa, mụ ta cất giọng ngọt ngào:
- Tadakichi, chồng yêu quý của em, chàng đã trở về chưa?
- Chưa- Tadakichi trả lời từ trong vại mà không ý thức được điều mình làm.
Mụ phù thủy cười khẩy.
- Thế thì ta sẽ không đợi ngươi nữa. Ta chán ngấy phải sống ở đây với ngươi rồi, nhưng để làm kỷ niệm ta sẽ mang theo chiếc vại cũ này- Và không để Tadakichi có thời gian trấn tĩnh, Yamamba vác chiếc vại lên lưng và đi thẳng vào trong núi. Trên đường đi, mụ đập tan các mỏm đá, làm bật rễ cây cối và gào thét:
- Các chị phù thủy ơi, hãy nhóm lửa lên. Em mang về cho các chị một món thịt quay mà các chị chưa bao giờ được ăn. Rồi chị sẽ thấy, chúng ta sẽ ăn uống thỏa thích.
Tadakichi không biết phải làm gì:
- Hỡi cây cối, hãy giúp tôi- Anh ta gọi- Tôi đã bỏ các cành cây khô, phủ lá rụng lên các gốc cây, hãy thương tôi.
Cây cối nghe thấy lời cầu xin của anh ta, chìa cành cây ra cứu lấy con người bất hạnh. Mụ phù thủy không nhìn thấy gì vẫn tiếp tục chạy thật nhanh vào trong núi. Tadakichi rón rén, rút lui và ba chân bốn cẳng chạy trốn. Về đến hang động, Yamamba phát hiện ra là Tadakichi đã trốn thoát, mụ ta gào lên vì tức giận, đập tan chiếc thùng ra thành từng mảnh. Sau đó, mụ nhảy vào thung lũng để tìm kiếm và chỉ trong nháy mắt mụ đã phát hiện ra kẻ chạy trốn. Mụ vươn móng vuốt ra định tóm lấy anh ta. Mụ nghiến răng kèn kẹt trong cái miệng ở sau gáy. Vừa đến bên bờ ao, Tadakichi chợt lóe lên một ý nghĩ. Anh ta nhảy qua bờ ao, nhảy vào bãi sậy và cây thạch xương bồ đứng yên và co lại. Mụ Yamamba gào lên vì tức giận và bất lực. Cũng như Tadakichi, mụ ta biết rằng nếu như mụ ta bước chân vào đám cây này thì toàn thân mụ ta sẽ rũ xuống. Bối rối, mụ ta quay ba vòng và lại biến thành một cô gái xinh đẹp mảnh mai:
- Hãy ra khỏi đây đi, chồng yêu quý của em. Rồi chúng ta sẽ cùng khiêu vũ- Mụ ta cố làm mềm lòng Tadakichi, còn chàng thì chỉ cười để đợi mụ ta đi khỏi.
Từ đó trở đi, ngày lễ của con trai ở đất nước xa xôi ấy, người ta hay treo những cây sậy lên vách nhà và thả những chiếc lá cây thạch xương bồ vào nước tắm để tránh mụ phù thủy Yamamba độc ác cũng như tất cả các thế lực đen tối khác, và để kỷ niệm chiến thắng của Tadakichi trước mụ phù thủy.
- Tôi là con gái ông Sakura, tôi xin phép được kể một truyền thuyết của đất nước Mặt Trời mọc- Những người tham dự yên lặng chăm chú lắng nghe.
Ở cách đây rất lâu, có một vương quốc rộng mênh mông. Xung quanh là biển tây dương sâu thẳm, đó là nơi mặt trời mọc. Ngày xưa, ở đất nước này có một anh tiều phu nghèo khổ tên là Tadakichi. Ban ngày anh ta đi lại dọc sườn núi và vào sâu tận trong các hốc núi để lấy củi khô đem đi bán trong thung lũng. Công việc nặng nhọc này vẫn không đủ để nuôi được anh ta. Khi đi ngủ, anh ta buồn rầu suy nghĩ miên man:
- Một cuộc sống như thế này thì thật không đáng sống. Không có ai đợi mình ở nhà. Bếp lửa thì luôn lạnh lẽo, nhà cửa thì bừa bộn. Chẳng ai cười với ta cũng không ai khóc cho số phận của ta. Giá như ta có một người vợ hiền lành và chăm chỉ thì cuộc sống này sẽ dễ chịu hơn biết bao.
Một hôm, lời ước của anh ta đã trở thành hiện thực. Một cô gái xinh đẹp dừng lại trước cửa nhà anh, cười với anh ta và nói:
- Em biết chàng tên là Tadakichi và chàng đang sống một mình, điều đó chẳng tốt cho một người đàn ông. Em cũng vậy, em cũng chỉ có một mình. Hãy cho em ở lại đây. Em là người chăm chỉ và em sẽ không gây tốn kém gì cho chàng bởi vì em có thể không ăn gì cả ngày. Em hứa sẽ chăm sóc chàng chu đáo.
Tadakichi không rời mắt khỏi cô gái. Ngay cả trong những giấc mơ hão huyền nhất anh ta cũng không nghĩ có một ngày mình lại có một người vợ nhanh nhẹn và chăm chỉ như thế. Thế nên, anh ta không cần phải suy nghĩ, mà nói luôn:
- Nếu đúng như nàng nói, ta rất vui mừng được sống cùng nàng. Sự cô đơn cũng đáng sợ như sự nghèo đói. Có thể khi có hai người, cuộc sống sẽ trở nên dễ chịu hơn.
Ngày tháng trôi qua mang lại cho anh ta thêm ý chí. Còn ngôi nhà cũng nhanh chóng trở nên ngăn nắp gọn gàng nhờ sự có mặt của người đàn bà. Cô gái làm việc mà chẳng tỏ ra mệt mỏi chút nào. Hàng ngày, cô chuẩn bị cho Tadakichi những món ăn ngon, nhưng cô không bao giờ ăn dù chỉ một miếng điều đó khiến cho Tadakichi không khỏi băn khoăn.
- Chết thật! Mình bắt đầu tin rằng người đàn bà này chỉ sống bằng không khí- Trong thâm tâm anh ta rất ngạc nhiên- Với kiểu ăn uống như thế mà cô ấy vẫn sống mà xinh đẹp. Thật là một điều bí hiểm khó hiểu.
Anh ta đã sớm có dịp để làm sáng tỏ nghi ngờ của mình. Một hôm, vô tình anh ta mở thùng đựng gạo dự trữ cho mùa đông ra. Cái thùng gần như sắp cạn sạch.
- A, đồ ăn trộm- Anh ta lẩm bẩm- Với vẻ ngây thơ thánh thiện, cô ta lại ăn vụng sau lưng mình. Nhưng mình sẽ bắt quả tang cô ta và sẽ cho cô ta một bài học.
Sáng hôm sau, khi cô gái chuẩn bị bữa sáng, anh ta nói với cô ta là sẽ đi làm xa hơn mọi người.
- Tôi sẽ không trở về trước tối nay- Anh ta nói và giả vờ đi vào trong núi. Sau đó rất nhanh, anh ta bí mật quay trở lại. Từ chỗ nấp, anh ta quan sát từng bước chân của cô gái. Khi chắc chắn rằng Tadakichi đã đi xa rồi, cô ta mở thùng gạo ra và nấu nốt chỗ gạo còn lại. Nước sôi ùng ục trong nồi, lửa bay lên, lửa kêu tách tách và cô gái hát lầm rầm rất lạ như là đang đọc thần chú. Bài hát kỳ lạ đó làm cho Tadakichi rùng mình.
Khi cơm chín, cô gái nắm thành những nắm nhỏ, đổ nước sôi vào một cái xô, sau đó vén tóc lên trên gáy. Máu Tadakichi như đông lại. Các bạn hãy tưởng tượng sau gáy cô ta có một chiếc mồm rộng ngoác há ra. Cô ta đút lọt thỏm nắm cơm vào trong mồm, hết nắm này đến nắm khác cho đến nắm cuối cùng sau đó uống ừng ực nước sôi ở trong xô, kết thúc bữa ăn với tất cả những gì Tadakichi để lại. Sau khi đã no nê, cô ta sửa lại mái tóc và định nghỉ ngơi một chút. Chàng tiều phu hiểu rõ nỗi bất hạnh của mình: anh ta đã cho vào trong nhà mình một người khách trọ lạ lùng. Đó không phải là ai khác mà chính là mụ phù thủy Yamamba. Chàng trai bất hạnh sợ đến nỗi nhảy ngay vào cái vại đựng nước mưa và co rúm người ở trong đó không dám ló mặt ra.
Khi màn đêm buông xuống, mụ phù thủy nhận ra là Tadakichi đã không quay trở về nữa, mụ đâm ra nghi ngờ chuyến đi không chuẩn bị trước của anh ta. Mụ ta bắt đầu tìm kiếm trong phòng, quanh nhà nhưng không tìm thấy dấu vết gì. Không cần tìm nữa, mụ ta cất giọng ngọt ngào:
- Tadakichi, chồng yêu quý của em, chàng đã trở về chưa?
- Chưa- Tadakichi trả lời từ trong vại mà không ý thức được điều mình làm.
Mụ phù thủy cười khẩy.
- Thế thì ta sẽ không đợi ngươi nữa. Ta chán ngấy phải sống ở đây với ngươi rồi, nhưng để làm kỷ niệm ta sẽ mang theo chiếc vại cũ này- Và không để Tadakichi có thời gian trấn tĩnh, Yamamba vác chiếc vại lên lưng và đi thẳng vào trong núi. Trên đường đi, mụ đập tan các mỏm đá, làm bật rễ cây cối và gào thét:
- Các chị phù thủy ơi, hãy nhóm lửa lên. Em mang về cho các chị một món thịt quay mà các chị chưa bao giờ được ăn. Rồi chị sẽ thấy, chúng ta sẽ ăn uống thỏa thích.
Tadakichi không biết phải làm gì:
- Hỡi cây cối, hãy giúp tôi- Anh ta gọi- Tôi đã bỏ các cành cây khô, phủ lá rụng lên các gốc cây, hãy thương tôi.
Cây cối nghe thấy lời cầu xin của anh ta, chìa cành cây ra cứu lấy con người bất hạnh. Mụ phù thủy không nhìn thấy gì vẫn tiếp tục chạy thật nhanh vào trong núi. Tadakichi rón rén, rút lui và ba chân bốn cẳng chạy trốn. Về đến hang động, Yamamba phát hiện ra là Tadakichi đã trốn thoát, mụ ta gào lên vì tức giận, đập tan chiếc thùng ra thành từng mảnh. Sau đó, mụ nhảy vào thung lũng để tìm kiếm và chỉ trong nháy mắt mụ đã phát hiện ra kẻ chạy trốn. Mụ vươn móng vuốt ra định tóm lấy anh ta. Mụ nghiến răng kèn kẹt trong cái miệng ở sau gáy. Vừa đến bên bờ ao, Tadakichi chợt lóe lên một ý nghĩ. Anh ta nhảy qua bờ ao, nhảy vào bãi sậy và cây thạch xương bồ đứng yên và co lại. Mụ Yamamba gào lên vì tức giận và bất lực. Cũng như Tadakichi, mụ ta biết rằng nếu như mụ ta bước chân vào đám cây này thì toàn thân mụ ta sẽ rũ xuống. Bối rối, mụ ta quay ba vòng và lại biến thành một cô gái xinh đẹp mảnh mai:
- Hãy ra khỏi đây đi, chồng yêu quý của em. Rồi chúng ta sẽ cùng khiêu vũ- Mụ ta cố làm mềm lòng Tadakichi, còn chàng thì chỉ cười để đợi mụ ta đi khỏi.
Từ đó trở đi, ngày lễ của con trai ở đất nước xa xôi ấy, người ta hay treo những cây sậy lên vách nhà và thả những chiếc lá cây thạch xương bồ vào nước tắm để tránh mụ phù thủy Yamamba độc ác cũng như tất cả các thế lực đen tối khác, và để kỷ niệm chiến thắng của Tadakichi trước mụ phù thủy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook