Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
Quyển 1 - Chương 43: Bọn họ nói không tính

Dịch giả: rolland

Họ Phong, nữ tử, so sánh với tuổi tác, Yến Triệu Ca nhớ lại cả nửa ngày, rốt cục nhớ tới một tin tức mơ hồ.

Đại Nhật Thánh Tông, là Thánh địa phát hiện phương pháp thúc giục Thái Âm Quan Miện trước nhất, đồng thời cũng là Thánh địa bắt đầu tìm kiếm Thái Âm Chi Nữ sớm nhất.

Lúc ban đầu, Đại Nhật Thánh Tông nghiêm ngặt phong tỏa tin tức, coi trọng bảo mật.

Những tông môn Thánh địa khác, cũng không biết tin tức cụ thể là Đại Nhật Thánh Tông bồi dưỡng Thái Âm Chi Nữ.

Quảng Thừa Sơn cùng các Thánh địa khác thu thập lâu ngày, tình báo có giá trị thì lác đác không có mấy cái, trong đó có một cái tình báo chưa xác định.

Thái Âm Chi Nữ của Đại Nhật Thánh Tông, là một nữ đệ tử tên là Phong Mục Ca.

Đáng tiếc ngoài trừ danh tính ra, lại không có tình báo khác có giá trị, đặc thù tướng mạo càng không có.

Thế nhưng đến gần hai năm trước, lần đầu tiên Thái Âm Chi Thí được triệu tập, cũng là lúc Mạnh Uyển ngang trời xuất thế.

Sau đó, tin đồn về Phong Mục Ca, liền bị cho là Đại Nhật Thánh Tông phóng đạn khói.

Thế nhưng bây giờ Yến Triệu Ca nhìn Phong Vân Sanh trước mắt này, khó tránh không sinh ra một ít liên tưởng.

Nếu như là một Thái Âm Chi Nữ có thể giúp đỡ Quảng Thừa Sơn tranh đoạt Thái Âm Quan Miện, dù là đệ tử phản bội của Đại Nhật Thánh Tông, dĩ nhiên phân lượng cũng không giống nhau.

Vật hiếm thì đắt, Đại Nhật Thánh Tông có Mạnh Uyển, Quảng Thừa Sơn cho tới bây giờ, cũng không có Thái Âm Chi Nữ.

- Từ lúc trốn ra khỏi sơn môn, Phong Mục Ca đã là Phong Vân Sanh.

Thế nhưng vừa nghe Phong Vân Sanh nói những lời này, nhìn vẻ mặt của nàng, trong lòng của Yến Triệu Ca liền trầm xuống một cái.

Ý tứ trong lời nói của đối phương, hiển nhiên không phải chặt đứt quá khứ, quyết tuyệt với Đại Nhật Thánh Tông.

- Thái Âm Chi Thể của ngươi, xảy ra vấn đề?

Yến Triệu Ca nhíu mày hỏi:

- Trước khi lẫn trốn Đại Nhật Thánh Tông, ngươi cũng đã mất đi Thái Âm Chi Thể?

Tinh tế suy nghĩ, cái này cũng rất có thể, bằng không Đại Nhật Thánh Tông sẽ không để một Thái Âm Chi Nữ như nàng lưu lạc bên ngoài.

Chỉ sợ dù bọn họ đã có Mạnh Uyển, nhưng cũng không thể tha thứ cho Phong Vân Sanh đầu nhập vào nhà khác.

Đồng thời, cho dù đã có Mạnh Uyển, Đại Nhật Thánh Tông cũng vẫn tận lực bồi dưỡng Phong Vân Sanh.

Không nói thiên phú Võ đạo của Phong Vân Sanh xuất chúng, có khả năng thành Đại Tông Sư, chỉ nói một nhà Đại Nhật Thánh Tông giữ hai Thái Âm Chi Nữ, tuy rằng tiêu hao càng thêm nhiều tài nguyên, nhưng bọn họ chỉ biết cao hứng thêm mà thôi.

Áp lực bên ngoài của Viêm Ma Đại thế giới, số lượng Thái Âm Chi Nữ có hạn, Thái Âm Chi Thí cũng không hạn chế một Thánh địa chỉ có thể cho một người tham gia.

Đối với Đại Nhật Thánh Tông mà nói, Phong Vân Sanh lại thêm Mạnh Uyển, là đảm bảo gấp đôi.

Phong Vân Sanh khôi phục lại vẻ thoải mái, cười nói:

- Nếu Phong Vân Sanh chính là Phong Mục Ca, dù cho sư tổ lão nhân gia ông ta mất, Tiêu Thăng cũng không dám đụng vào, sự tình lúc này cũng không phát sinh.

Yến Triệu Ca gật đầu nói:

- Bọn người Tiêu Thăng, Triều Nguyên Long, quả nhiên là đang tìm ngươi, lúc trước ngươi tiến vào Trấn Long Uyên?

Phong Vân Sanh thẳng thắn nói:

- Không sai, để che giấu hành tung và bỏ rơi truy binh, ta tiến vào Trấn Long Uyên trốn một trận, hiện tại có thương trong người, trong đó cũng có một phần của Trấn Long Uyên.

- Thái Âm Chi Thể của ngươi là mất đi như thế nào?

- Trong một lần đi ra ngoài lịch luyện, tời gần khu vực bên ngoài Địa Ngục, đi lầm vào một chỗ Âm Sát Chi Địa, âm cực tất phản, cho nên tổn thương đến khí mạch thể chất của bản thân.

Tuy rằng bị Yến Triệu Ca hỏi vấn đề nhắm thẳng vào vết sẹo đau nhất, nhưng vẻ mặt của Phong Vân Sanh không có biến hóa chút nào.

- Lúc đó ta liền cảm giác không đúng, sau khi về núi mới phát hiên Thái Âm Chi Lực không ngừng suy yếu, cuối cùng biến mất.

Phong Vân Sanh tự giễu cười một tiếng, trong ánh mắt mang theo vài phần chán ghét:

- Khi đó Phùng sư tổ vừa mất không lâu, hết lần này tới lần khác ta lại mất đi Thái Âm Chi Thể.

- Tiêu Thăng động suy nghĩ, muốn chiếm tiện nghi của ta, kết quả bị ta dùng hộ thân chi bảo mà sư tổ lưu lại đánh thành trọng thương.

- Ngoại tổ phụ của hắn giận dữ, đổi trắng thay đen, vu oan ta câu dẫn Tiêu Thăng không thành, thẹn quá thành giận ám toán đả thương Tiêu Thăng, muốn giết ta cho hả giận.

- May mắn nhận được tin tức sớm, sư phụ âm thầm trợ giúp ta, ta mới có thể trốn khỏi tông môn được.

Yến Triệu Ca hứng thú nhìn Phong Vân Sanh, đột nhiên cười nói:

- Há? Chớ không phải là Tiêu Thăng nói đúng, bây giờ ngươi sửa từ nói sạo, gạt ta sao?

Phong Vân Sanh liền cười:

- Cho dù ta muốn truy đuổi nam nhân, cũng không tìm Tiêu Thăng hắn a, Hoàng Kiệt tiếp xúc quá ít nên không rõ, Đường sư huynh so với Tiêu Thăng còn mạnh hơn rất nhiều?

Yến Triệu Ca nhún vai một cái, cười mà không nói.

Nếu như đạo lý thật sự hoàn toàn nghiêng về Tiêu Thăng, trong tông môn đã sớm xuất động cao thủ bắt Phong Vân Sanh trở về, không có khả năng chỉ là một ít đệ tử trẻ tuổi đi gần với Tiêu Thăng truy bắt.

Mặc dù ngoại tổ phụ của Tiêu Thăng là Thái Thượng trưởng lão của Đại Nhật Thánh Tông, thế nhưng còn không làm được chuyện tình "lấy thúng úp voi" (một tay che trời).

Sư phụ, sư tổ của Phong Vân Sanh chết, nhưng trong Đại Nhật Thánh Tông tự nhiên còn có người đối đầu với ngoại tổ phụ của Tiêu Thăng ngăn cản.

Nhưng muốn nói muốn vì Phong Vân Sanh chủ trì công đạo, vậy thì chưa chắc.

Tiêu Thăng cùng Phong Vân Sanh lén lút xung đột, không có người chứng kiến, bên nào cũng cho là mình đúng.

Phong Vân Sanh không bị Tiêu Thăng làm hư thân, nhưng Tiêu Thăng lại thật sự bị nàng đánh thành trọng thương.

- Ta phản bội Đại Nhật Thánh Tông, càng giết chết ba người của bọn hắn, Đại Nhật Thánh Tông nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.

Phong Vân Sanh bình tĩnh nói:

- Bên tông môn, nghiêng về ngoại tôn của Thái Thượng trưởng lão, mà không phải là ta, người đã mất đi Thái Âm Chi Thể.

- Quý phái buông tha ta, cũng là bình thường, chỉ là mong Yến sư huynh không nên làm khó ta, để ta rời đi.

- Đại Nhật Thánh Tông đuổi bắt rất đáng sợ, nhiều nhất chỉ là chết, ta chưa chắc không thể xông ra một con đường sống.

- Không có Thái Âm Chi Thể, ta cũng còn đao trong tay mình, có hi vọng thì phải thử một lần, không có hy vọng càng phải thử một lần.

Yến Triệu Ca không nói chuyện, chỉ là quan sát nàng kỹ càng.

Phong Vân Sanh hơi nhíu mày, nàng không có cảm thấy trong ánh mắt của Yến Triệu Ca có tà niệm gì.

Nhưng tại chỗ này lâu, người của Đại Nhật Thánh Tông rất có khả năng tìm tới.

Chỉ là Yến Triệu Ca không nói lời nào, nàng cũng không cách nào ly khai.

Phong Vân Sanh lắc đầu, cúi người đem bọc hành lý của ba người chết cướp đoạt không còn cái gì.

Sau đó trường đao đen kịt trong tay vung lên, thôi động Nội khí lác đác không có bao nhiêu, phát ra lực lượng của vũ khí.

Linh khí của Bảo binh hóa thành ngọn lửa thực chất, rơi vào ba cái thi thể, liền bốc cháy hừng hực, đem thi thể đốt hết.

Yến Triệu Ca đột nhiên xuất thủ, nắm lấy cổ tay của nàng.

Phong Vân Sanh ngược lại không ngượng ngùng, mà nhướng mày lên, nhìn thẳng Yến Triệu Ca không nói lời nào.

Yến Triệu Ca không để ý tới nàng, mà là trầm ngâm một lát, sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

- Phong Vân Sanh, chưa chắc không trở về Phong Mục Ca.

Phong Vân Sanh giật mình:

- Lúc trước Tông chủ của Đại Nhật Thánh Tông tự mình ra nhận định, các vị cường giả đứng đầu bế quan trong tông cũng cho là...

- Bọn họ nói không tính.

Yến Triệu Ca tùy ý nói.

Phong Vân Sanh há miệng, nhìn Yến Triệu Ca nửa ngày mà nói không ra lời.

Sau một lúc lâu, lần đầu vẻ mặt của thiếu nữ lộ ra cười khổ:

- Ngược lại ngươi còn tự tin hơn ta, tuy rằng không biết tự tin của người ở đâu ra, nhưng nếu có khả năng khôi phục lại Thái Âm Chi Thể, ta là người được lợi, đương nhiên càng vui vẻ.

- Theo ý của Yến sư huynh là, Quảng Thừa Sơn có thể thu lưu ta? Nhưng không biết chuyện này, Yến sư huynh đến cuối cùng là có thể làm chủ được mấy phần?

Yến Triệu Ca cười, vừa muốn nói, đột nhiên lỗ tai khẽ động.

Bóng người của hắc y Võ giả hộ vệ bên ngoài sơn cốc chớp động, áp sát vào Yến Triệu Ca.

Có người tới gần sơn cốc, lai giả bất thiện, tu vi bất phàm!

Rất nhanh, một thanh niên áo trắng cất bước vào sơn cốc, khuôn mặt râu ria, bất ngờ chính là Tiêu Thăng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương