Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
-
Quyển 1 - Chương 13: Đánh ngươi một mặt máu!
Triều Nguyên Long muốn lấy hai tay, tay không cầm dao bén, kẹp lại kiếm quang đang đánh tới.
Nhưng không ngờ trên đường thanh quang, đột nhiên bộc phát ra từng đường kiếm quang thanh sắc!
Giống như một đầu Chân Long, ngay lúc này bất chợt rung lên lân giáp trên người mình, long lân toàn thân cùng nhau mở ra!
Tụ Lý Thanh Long, Chân Long Rung Giáp!
Kiếm quang lúc này, giống như một đầu Thanh Long chân chính!
Kiếm quang thanh sắc tán ra, đem từng cây châm nhọn kim sắc bẻ gãy!
Triều Nguyên Long bị đẩy lùi từng bước, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.
Từng chữ một, từ trong kẻ răng của hắn phát ra:
- Yến! Triệu! Ca!
Một thân ảnh xuất hiện trước mặt mọi người, quần áo màu trắng, khoác lam bào bên ngoài, trên áo bào có trục viền đen, chính là Yến Triệu Ca.
Thấy vẻ mặt của Yến Triệu Ca thản nhiên, nhàn nhã giống như dạo chơi, đám đệ tử của Quảng Thừa Sơn, lập tức cảm giác gánh nặng trong lòng đều được buông lỏng, áp lực lúc trước mà Triều Nguyên Long mang tới, đã quét sạch sẽ.
Mà các đệ tử của Đại Nhật Thánh Tông, thì trong lòng của tất cả đều căng thẳng.
Tuy rằng có thói quen kiêu ngạo trong ngày thường, nhưng lúc này, khí thế của bọn họ đều trở nên sa sút.
Yến Triệu Ca không nhanh không chậm đi tới trước mặt Triều Nguyên Long:
- Ta tới, ngươi muốn chấm dứt như thế nào, nói đi.
Triều Nguyên Long nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca, trầm giọng hét lớn:
- Tới tốt!
Toàn thân của hắn dường như đều sáng lên kim quang, nghìn vạn đường kim châm giống như ánh sáng, giống như ánh mặt trời chiếu khắp bốn phương.
Sau đó, Triều Nguyên Long đánh ra một chưởng hướng về Yến Triệu Ca.
Bí truyền Võ học của Đại Nhật Thánh Tông, Trung Thiên Thần Chưởng!
Nắng gắt nóng rực, như mặt trời ban trưa!
Không giống với lúc trước chấn nhiếp đám người Tư Không Tinh, Diệp Cảnh, ngoại trừ Thái Dương Kim Châm Khí Công bên ngoài, Triều Nguyên Long càng thúc giục thêm một Võ đạo tuyệt học khác là Trung Thiên Thần Chưởng.
Hai bên kết hợp, tăng thêm uy lực.
Chỉ là nhấc chưởng lên, lại như một lưỡi dao thép sắc bén lạnh lẽo vậy.
Trong phạm vi một chưởng của Triều Nguyên Long bao phủ, một mảnh không gian xung quanh đều đột nhiên ngưng trệ, dù là bụi bậm cũng bị ngưng ở giữa không trung.
Lực của một chưởng, phong tỏa khí lưu trong một mảnh không gian, luyện khí (không khí) như đá, máu thịt như thiết thành bùn!
Mặt Yến Triệu Ca không biến, tay phải run một cái, ống tay áo liền loé lên một đường thanh quang, nghênh đón Triều Nguyên Long.
Thanh âm long ngâm lại vang lên lần nữa, kiếm quang thanh sắc chấn động, hàng vạn hàng nghìn kiếm quang loé ra, giống như thần long rung lên lân giáp.
Yến Triệu Ca thân kiếm hợp nhất, giống rồng bay lên mây, cả người giống như hóa thành Thanh Long phóng lên cao, phá vỡ hàng vạn hàng nghìn kim quang giống như ánh mặt trời!
Tụ Lý Thanh Long, Vân Khởi Long Tương!
Vân Khởi Long Tương, như mây trào dâng, như rồng bay lên, như anh hùng hào kiệt gặp thời mà nổi dậy!
"Chát!"
Một tiếng giòn vang, kim quang cùng thanh quang cùng nhau biến mất.
Thân hình của Triều Nguyên Long bay ngược về sau, một lần nữa đứng vững lại, trong ánh mắt của hắn thậm chí có chút mê man.
Chờ hắn tỉnh táo lại, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn vô cùng, trừng mắt nhìn Yến Triệu Ca.
Ở trên mặt của hắn, một vết máu nhỏ màu đỏ sẫm, có thể thấy được, rõ ràng là bị Yến Triệu Ca chẳng biết dùng vật gì, sinh sôi quất một cái.
Yến Triệu Ca chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nhìn Triều Nguyên Long, cũng không nói gì, tựa hồ đang hỏi hắn còn tới không?
Triều Nguyên Long tức giận đến một phật chầu trời, hai phật xuất khiếu, gầm một tiếng, lần thứ hai nhào tới.
Trong bóng tối của Trấn Long Uyên, thanh quang lại hiện ra, long ngâm lại vang.
"Chát!"
"Chát!"
"Chát!"
Một đám đệ tử Đại Nhật Thánh Tông, lúc này tất cả đều cứng lưỡi, chỉ thấy Triều sư huynh nhà mình lúc trước còn uy phong, lúc này trên mặt đã đông một đường, tây một đường vết máu, ngang dọc nhau, quả thực thê lương làm người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ.
Triều Nguyên Long bị đánh cho mê man, đầu óc cũng căng ra, hai mắt đỏ như máu.
Hắn phát động toàn thân Cương khí, toàn bộ tập trung lên hai tay, hướng Yến Triệu Ca đánh tới.
Một đòn này, hắn hoàn toàn không để ý mà bỏ qua phòng thủ, chỉ công không thủ, đem lực công kích đề cao đến đỉnh điểm, cho dù phải đồng quy vu tận, cũng muốn đem Yến Triệu Ca đánh chết tại chỗ!
Yến Triệu Ca nghiêng mắt liếc hắn, tay phải rung lần nữa, một kiếm tiến lên chính diện, nhắm thẳng vào bàn tay của Triều Nguyên Long đánh tới.
Trong tiếng long ngâm kinh thiên, vang lên một tiếng kêu thảm.
Tiếp đó, mọi người liền thấy, lòng bàn tay của Triều Nguyên Long có một cái lỗ máu, là bị một kiếm bất ngờ của Yến Triệu Ca đâm thủng!
Yến Triệu Ca nhàn nhạt nói:
- Hài lòng?
Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của mọi người, vẻ mặt của Yến Triệu Ca điềm tĩnh, vung lên tay áo bào, trong ống tay áo lộ ra một đoạn màu xanh lục.
Mọi người nhìn kỹ, mới nhìn rõ từ nãy tới giờ, Yến Triệu Ca sử dụng vũ khí.
Nhưng kết quả lại làm mọi người hút một ngụm khí lạnh.
Triều Nguyên Long thấy, trước mắt càng thêm tối sầm, thiếu chút nữa là ngửa mặt lên trời ngất đi.
Đó cũng không phải kiếm, mà là một cành trúc xanh lục nhỏ nhắn, thậm chí không nắm chặc được.
Tay phải của Yến Triệu Ca cầm cành trúc, tay trái thì vê nặn đầu khác.
Cành trúc xanh biếc nhỏ nhắn chắc chắn, ở giữa hai tay uốn cong cong, thậm chí trên đó còn có vài chiếc lá tươi nhẹ nhàng lay động.
Nhìn một màn này, trên mặt mọi người đề lộ ra thần sắc khó tin.
Vô số ý niệm trong đầu mọi người phập phồng.
- Là. . . là dị bảo nào đó, chỉ là thần vật tự ẩn, cho nên thoạt nhìn như là cành trúc bình thường?
Có người trong lòng vừa mọc lên cái ý niệm này, liền thấy Yến Triệu Ca thuận tay hất một cái.
Cành trúc rơi xuống đất, giống như lợi kiếm cắm vào mặt đất, nhẹ nhàng lay động.
Nhưng mất đi Cương khí của Yến Triệu Ca gia trì, cành trúc dưới sát khí ở Trấn Long Uyên ăn mòn, lập tức héo rũ.
Vốn là xanh biếc tươi mới, nhanh chóng điêu tàn, sự mềm dẻo lại mất đi hơi nước, mà trở nên khô vàng, tiếp theo, cuối cùng hóa thành một nhúm tro bụi.
Những người nhìn xem thì trợn mắt cứng họng:
- Vậy mà. . . thật là một cành trúc xanh lục bình thường?!
Diệp Cảnh chau mày, hít sâu một hơi: "Cành trúc yếu ớt như thế, làm sao Võ giả Cương khí cường đại như vậy bám vào được? Đừng nói dùng để đối địch, Cương khí tập trung vào cùng lúc, cành trúc sẽ bị vỡ thành vụn phấn trong nháy mắt."
"Kim thiết còn không cách nào thừa nhận, huống chi là cây cỏ?"
"Tinh tế nhập vi, lực khống chế kỳ diệu đến tột cùng, cử trọng nhược khinh, rất thành thạo." Trong đôi mắt của Tư Không Tinh chớp động thần thái khác thường: "Lúc xuất kiếm, chỉ ẩn chứa Võ giả Cương khí, mà không thấy linh khí của Bảo binh, sắc nhọn của Chiến binh, ta còn tưởng rằng chỉ là binh khí phàm tục, lại nghĩ không ra dĩ nhiên là một cây gậy trúc. . ."
Tư Không Tinh nhìn chăm chú vào Yến Triệu Ca: "Hắn đột phá bình cảnh, tấn chức Ngoại Cương Tông Sư cảnh sao? Chưa từng nghe thấy người nào ở Nội Cương Tông Sư, lại đối Cương khí của bản thân khống chế, có thể đạt được sự tinh tế mức như vậy."
"Bất quá, cho dù là Ngoại Cương sơ kỳ cảnh giới Tông Sư, cũng làm không được đi? Hắn đến tột cùng là. . ."
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều thất thần.
Tu vi bản thân của bọn họ có thể còn thấp, nhưng đều xuất thân từ danh môn đại phái, kiến thức rộng rãi, tầm mắt khoáng đạt, đều có thể nhìn ra một kiếm vừa rồi rất bất phàm.
Lấy trúc làm kiếm, lại uy lực như thế này, nếu là kiếm thật thì sao đây?
Nếu là Chiến binh, thậm chí Bảo binh thì sao?
Cho dù là đệ tử của Quảng Thừa Sơn, cũng đều trầm mặc.
Triều Nguyên Long gắt gao nhìn chằm chằm Yến Triệu Ca, thở hổn hển như trâu, trên người dần dần có linh khí của Bảo binh chấn động hiện ra.
Hơn xa linh khí chấn động của Hạ phẩm Bảo binh.
Yến Triệu Ca không quan tâm mà nhìn hắn:
- Ngươi muốn cùng ta so vũ khí của ai tốt hơn sao?
Triều Nguyên Long kinh ngạc, lập tức vẻ mặt trướng lên đến đỏ bừng, nhưng mà cũng không dám thôi động Bảo binh của mình.
Yến Triệu Ca nói xong, ống tay áo nhấc lên, hơn mười món Hạ phẩm Bảo binh rơi trên mặt đất, cùng nhau bay dựng lên!
Dưới sự thúc giục của Cương khí, nhất thời kích phát linh tính của rất nhiều Bảo binh, sau đó như phô thiên cái địa đánh về Triều Nguyên Long đánh.
Đệ tử Quảng Thừa Sơn đều phát ra một tiếng thét kinh hãi, uy lực của Bảo binh bày ra lúc này, cùng lúc bọn họ thôi động, nhưng không giống nhau!
Triều Nguyên Long cũng không dám chống lại cái này, bị những Bảo binh như mưa to gió lớn đập cho bay ngược về phía sau.
Một đám đệ tử Quảng Thừa Sơn cười to lên, mà khí thế của đám đệ tử Đại Nhật Thánh Tông thì sa sút.
Những Bảo binh này, phần lớn đều là lá chắn, bảo vệ tay, hộ giáp phòng cụ các loại, lúc này bị Yến Triệu Ca thúc giục đi công kích, thì giống như một đám ám khí to lớn, thế lớn đè người.
Cuối cùng Yến Triệu Ca lăng không đánh một quyền trúng một cái hộ thuẫn (lá chắn).
Hộ thuẫn phá tan phòng ngự của Triều Nguyên Long, nện trên ót của hắn, trực tiếp đem vị cao đồ Đại Nhật Thánh Tông đánh ngất.
Triều Nguyên Long bị đánh ngất, Yến Triệu Ca không để ý nhún vai một cái, tầm nhìn nhìn về phía những đệ tử Đại Nhật Thánh Tông, đối phương nhất thời cảm thấy rét lạnh sau lưng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook