Sư Sĩ Truyền Thuyết
-
Chương 5: Chương thứ năm
Từ đó về sau, Diệp Trùng bắt đầu tiếp xúc với cái thế giới bên ngoài thần bí làm người ta mê hoặc đó. Nơi đây hầu như cái gì cũng có, chỉ cần ngươi nghĩ ra, đều có thể tìm thấy ở đây. Diệp Trùng rất mau chóng thích cái thế giới tuy rằng hư ảo nhưng tồn tại chân thật này. Hắn cũng mau chóng từ rụt rè lúc ban đầu trở nên như cá gặp nước.
Mục Thương cũng không biết mỗi ngày làm gì, thoắt ẩn thoắt hiện, một khi lên mạng là tìm không thấy đâu.
Nơi Diệp Trùng thích nhất là một khu rất lớn gọi là Guti Star (1). Nơi đây không chỉ bán đủ loại quang giáp khác nhau mà còn có cơ man nào các loại linh kiện kỳ quái khác nhau. Quan trọng nhất là ở đây còn có nơi tập trung của rất nhiều người yêu thích quang giáp, mỗi ngày đều có rất nhiều người ở đây thảo luận, giao lưu. Phần lớn bọn họ đều là kỹ sư quang giáp hoặc chuyên gia nhiều kinh nghiệm. Thậm chí người quản lý của khu này còn xây dựng một kho tư liệu quang giáp cỡ vừa, điều này làm cho Diệp Trùng vui mừng không ngờ.
Diệp Trùng vô cùng thích không khí học thuật ở đây, người ở đây cũng vô cùng thích đứa trẻ tính tình thành thật, ham học hỏi, dám đặt câu hỏi, cũng vô cùng quan tâm đến hắn. Chính nhờ sự chỉ dạy của mấy cao thủ này, Diệp Trùng mới biết kiến thức của mình cổ lỗ sĩ đến mức nào. Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, tất cả những gì hắn biết đều là do cha nuôi dạy, mà cha cũng đã mấy mươi năm không có tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đồ của mấy mươi năm trước không lạc hậu mới là không bình thường. Nhưng may mắn là nền tảng của Diệp Trùng cực kỳ vững chắc, bây giờ Diệp Trùng mới hiểu lúc trước cha nuôi vì sao lại dạy mình lý luận nền tảng nghiêm khắc như vậy.
Nền tảng tốt làm cho Diệp Trùng học một hiểu mười, đối với kiến thức này tiếp thu cực nhanh, làm cho mấy người chú bác đó càng coi trọng Diệp Trùng hơn.
Hôm nay, Diệp Trùng vừa trở về nhà liền chui vào buồng lái của Mục Thương, đeo mũ chiến đấu lên. Diệp Trùng tuy rằng rất thích thế giới ảo này, nhưng không hề chìm đắm trong đó. Hắn hiểu rõ, đối với hắn mà nói, hành tinh rác mới là thế giới thật của hắn, nếu như một khi hắn chìm đắm trong đó, hắn lúc nào cũng có thể mất mạng trên cái hành tinh rác đầy nguy hiểm này. Diệp Trùng mỗi lần ra ngoài đều rất cẩn thận, tập trung 120% tinh thần, không hề xao lãng.
Khi lên mạng rồi, Diệp Trùng liền chạy thẳng tới khu Guti Star. Nhưng hắn chưa kịp thở, giọng Mục Thương đột nhiên vang lên trong đầu: “Diệp tử, ta dẫn ngươi tới một nơi.”
Diệp Trùng trong lòng kỳ quái, Mục mấy ngày này thoắt ẩn thoắt hiện, đã lâu không thấy bóng dáng, cũng không biết nó đang làm cái quỷ gì.
Diệp Trùng hỏi: “Nơi nào?”
Mục Thương nói: “Ngươi theo ta thì biết thôi.”
Diệp Trùng theo hướng dẫn của Mục Thương đi đông đi tây, cuối cùng tới trước một tòa nhà lớn, chỉ thấy bên trong người tới người đi, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Trùng tò mò hỏi: “Mục, đây là nơi nào?”
Mục Thương giải thích: “Đây là căn cứ huấn luyện ý thức sư sĩ, bên trong có tất cả các môn học cơ sở của huấn luyện ý thức, ngoài ra còn có không gian để các sư sĩ mài giũa. Tất cả kỹ thuật của ngươi đều là do ngươi tự mình mò mẫm mà ra, rất nhiều chỗ không hợp lý. Lần trước ta vô tình tới nơi này, liền xem xét tất cả nội dung huấn luyện ở nơi này, tuy ta cho rằng có 7.63% nội dung không đủ hoàn mỹ, nhưng tới nơi này huấn luyện sẽ có ích lợi lớn với việc đề cao thực lực của ngươi.
Diệp Trùng nghi hoặc nói: “Huấn luyện ý thức? Huấn luyện ý thức là sao?”
Mục Thương nói: “Tên đầy đủ là Huấn luyện tính phản xạ của thần kinh ý thức, nó có thể làm cho hệ thống thần kinh của ngươi ghi nhớ những thao tác chỉ định. Đương nhiên, nếu muốn làm được các động tác tiêu chuẩn trong hiện thực cần thực hiện rất nhiều huấn luyện thật sự mới có thể làm cho cơ thể ngươi đạt được tiêu chuẩn trong ký ức, nhưng huấn luyện ý thức hợp lý có thể rút ngắn thời gian huấn luyện.”
Diệp Trùng nửa hiểu nửa không gật đầu: “Ừ, là vậy a!” Nhưng mặc kệ thế nào, Mục Thương nói có ích, vậy thì nhất định có ích, trong lòng Diệp Trùng tự nhắc mình.
Căn cứ huấn luyện ý thức sư sĩ này là do hiệp hội sư sĩ thiên hà Farr xây dựng nên, là một phần cơ sở hạ tầng.
Diệp Trùng bước vào đại sảnh, trong đại sảnh có rất nhiều cây cột sắp xếp chỉnh tề, lâu lâu lại có người ở gần cây cột lóe sáng lên rồi biến mất, cũng có người lại đột nhiên lóe sáng lên xuất hiện.
Diệp Trùng bây giờ không phải là tay mơ cái gì cũng không biết trước kia, hắn thoải mái đi tới trước một cây cột, thò ngón tay điểm nhẹ lên cây cột một lát, một cái màn hình nửa trong suốt xuất hiện trôi nổi trước mặt hắn.
Mục Thương giới thiệu nói: “Trên đó có tổng cộng 3 bộ phận, khu huấn luyện cơ sở, khu huấn luyện tổng hợp, khu đối chiến. Ngươi lần đầu tới thì trước tiên đến đối chiến khu coi thử đi.”
Mục Thương vừa nói xong, màn hình liền xảy ra biến hóa, hiển thị ra người chờ chiến đấu trong từng phòng, còn có số người đang xem, Diệp Trùng điểm đại một cái, chọn một phòng có người.
Soạt, hắn đã ở trong phòng, trước mắt chỉ có một cái quang giáp màu đen, Diệp Trùng vừa nhìn đã nhận ra là quang giáp loại Hắc điểu mà người mới học thường dùng. Vì nó thao tác đơn giản, bắt đầu dễ dàng mà giá cả lại rẻ nên là lựa chọn của đa số người mới học. Nhưng tính năng của nó cũng giống như thân phận của nó, quang giáp nhập môn, chỉ có một thanh kiếm từ tính, một cái khiên titanium, hai thanh chủy thủ bằng hợp kim, súng hồng ngoại trên hai vai trái phải có cũng như không, công suất nhỏ tới mức Diệp Trùng vốn không hề có ý sử dụng nó, thật ra nguyên nhân thật sự là Diệp Trùng vốn không biết kỹ xảo xạ kích.
Bề ngoài Hắc điểu cũng giống như một con chim lớn màu đen, hai bên hông có 2 cánh có thể thò ra thụt vào giống cặp cánh chim, có thể giúp người mới học bay trên không thêm ổn định. Dưới cánh hông có hai hàng động cơ hỗ trợ nhưng tác dụng có hạn. Hai cánh tay máy dưới bụng Hắc điểu có thể sử dụng kiếm từ tính và chủy thủ hợp kim. Súng hồng ngoại gắn ở trên đầu hắc điểu, cái cổ thon dài làm cho đầu chim có thể xạ kích linh hoạt dưới các góc cạnh trong phạm vi lớn, nhưng với uy lực của súng hồng ngoại và kỹ xảo xạ kích của Diệp Trùng mà nói, ưu điểm này chẳng đáng là bao.
Nhưng cái quang giáp cấp thấp không thể thông thường hơn này cũng đã làm cho Diệp Trùng vui mừng khôn xiết, so với Ôn Ni mà nói, tính năng cái quang giáp này tốt hơn nhiều.
Diệp Trùng vội vã chui vào trong buồng điều khiển.
Tới khi Diệp Trùng nhìn thấy quang giáp của đối thủ, không khỏi chán nản không thôi.
Nếu như quang giáp của minh chỉ là con chim nhỏ chẳng ra gì thì đối phương lại là vua trong loài chim cực kỳ lỗng lẫy: Phượng hoàng. Như một tác phẩm nghệ thuật với đường nét thon dài, thanh nhã, cánh hông, cánh đuôi rực rỡ đầy màu sắc bắt chước như là đuôi phượng hoàng, tỏa ra khí tức đẹp đẽ. Thân giáp màu lửa đỏ làm người ta nghẹt thở, cho dù chỉ đứng yên ở một chỗ cũng có phần kiêu ngạo và thoải mái làm người khác không thể nào so sánh được.
Mà tên của nó cũng giống như hình dạng, Ảnh Phượng, nhanh như ảo ảnh, dáng như phượng hoàng.
Ảnh Phượng – quang giáp kiểu Ⅱ, gần đây lăn lộn ở Guti Star làm Diệp Trùng đối với thông số của nó rõ như lòng bàn tay, so với Hắc điểu, 2 cái vốn không cùng một đẳng cấp, Ảnh Phượng - Ⅱ là quang giáp công kích xa điển hình, tốc độ nhanh, hệ thống xạ kích tiên tiến là đặc trưng lớn nhất của nó. Ngoài ra, ngoại hình rực rỡ, xinh đẹp làm cho nó được phái nữ cực kỳ ưa thích. Nhưng với Diệp Trùng, cánh hông gần như hoàn toàn vô dụng đơn giản chỉ là gánh nặng, còn có ngoại hình đẹp đẽ, bắt mắt như vậy có khác nào nhắc nhở cho kẻ địch biết sự tồn tại của bản thân?
Không kịp suy nghĩ nhiều, Diệp Trùng nhận được tín hiệu bắt đầu.
(1)NV: Nguyên văn tên quảng trường đó là: 古蒂斯达.
Mục Thương cũng không biết mỗi ngày làm gì, thoắt ẩn thoắt hiện, một khi lên mạng là tìm không thấy đâu.
Nơi Diệp Trùng thích nhất là một khu rất lớn gọi là Guti Star (1). Nơi đây không chỉ bán đủ loại quang giáp khác nhau mà còn có cơ man nào các loại linh kiện kỳ quái khác nhau. Quan trọng nhất là ở đây còn có nơi tập trung của rất nhiều người yêu thích quang giáp, mỗi ngày đều có rất nhiều người ở đây thảo luận, giao lưu. Phần lớn bọn họ đều là kỹ sư quang giáp hoặc chuyên gia nhiều kinh nghiệm. Thậm chí người quản lý của khu này còn xây dựng một kho tư liệu quang giáp cỡ vừa, điều này làm cho Diệp Trùng vui mừng không ngờ.
Diệp Trùng vô cùng thích không khí học thuật ở đây, người ở đây cũng vô cùng thích đứa trẻ tính tình thành thật, ham học hỏi, dám đặt câu hỏi, cũng vô cùng quan tâm đến hắn. Chính nhờ sự chỉ dạy của mấy cao thủ này, Diệp Trùng mới biết kiến thức của mình cổ lỗ sĩ đến mức nào. Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, tất cả những gì hắn biết đều là do cha nuôi dạy, mà cha cũng đã mấy mươi năm không có tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đồ của mấy mươi năm trước không lạc hậu mới là không bình thường. Nhưng may mắn là nền tảng của Diệp Trùng cực kỳ vững chắc, bây giờ Diệp Trùng mới hiểu lúc trước cha nuôi vì sao lại dạy mình lý luận nền tảng nghiêm khắc như vậy.
Nền tảng tốt làm cho Diệp Trùng học một hiểu mười, đối với kiến thức này tiếp thu cực nhanh, làm cho mấy người chú bác đó càng coi trọng Diệp Trùng hơn.
Hôm nay, Diệp Trùng vừa trở về nhà liền chui vào buồng lái của Mục Thương, đeo mũ chiến đấu lên. Diệp Trùng tuy rằng rất thích thế giới ảo này, nhưng không hề chìm đắm trong đó. Hắn hiểu rõ, đối với hắn mà nói, hành tinh rác mới là thế giới thật của hắn, nếu như một khi hắn chìm đắm trong đó, hắn lúc nào cũng có thể mất mạng trên cái hành tinh rác đầy nguy hiểm này. Diệp Trùng mỗi lần ra ngoài đều rất cẩn thận, tập trung 120% tinh thần, không hề xao lãng.
Khi lên mạng rồi, Diệp Trùng liền chạy thẳng tới khu Guti Star. Nhưng hắn chưa kịp thở, giọng Mục Thương đột nhiên vang lên trong đầu: “Diệp tử, ta dẫn ngươi tới một nơi.”
Diệp Trùng trong lòng kỳ quái, Mục mấy ngày này thoắt ẩn thoắt hiện, đã lâu không thấy bóng dáng, cũng không biết nó đang làm cái quỷ gì.
Diệp Trùng hỏi: “Nơi nào?”
Mục Thương nói: “Ngươi theo ta thì biết thôi.”
Diệp Trùng theo hướng dẫn của Mục Thương đi đông đi tây, cuối cùng tới trước một tòa nhà lớn, chỉ thấy bên trong người tới người đi, vô cùng náo nhiệt.
Diệp Trùng tò mò hỏi: “Mục, đây là nơi nào?”
Mục Thương giải thích: “Đây là căn cứ huấn luyện ý thức sư sĩ, bên trong có tất cả các môn học cơ sở của huấn luyện ý thức, ngoài ra còn có không gian để các sư sĩ mài giũa. Tất cả kỹ thuật của ngươi đều là do ngươi tự mình mò mẫm mà ra, rất nhiều chỗ không hợp lý. Lần trước ta vô tình tới nơi này, liền xem xét tất cả nội dung huấn luyện ở nơi này, tuy ta cho rằng có 7.63% nội dung không đủ hoàn mỹ, nhưng tới nơi này huấn luyện sẽ có ích lợi lớn với việc đề cao thực lực của ngươi.
Diệp Trùng nghi hoặc nói: “Huấn luyện ý thức? Huấn luyện ý thức là sao?”
Mục Thương nói: “Tên đầy đủ là Huấn luyện tính phản xạ của thần kinh ý thức, nó có thể làm cho hệ thống thần kinh của ngươi ghi nhớ những thao tác chỉ định. Đương nhiên, nếu muốn làm được các động tác tiêu chuẩn trong hiện thực cần thực hiện rất nhiều huấn luyện thật sự mới có thể làm cho cơ thể ngươi đạt được tiêu chuẩn trong ký ức, nhưng huấn luyện ý thức hợp lý có thể rút ngắn thời gian huấn luyện.”
Diệp Trùng nửa hiểu nửa không gật đầu: “Ừ, là vậy a!” Nhưng mặc kệ thế nào, Mục Thương nói có ích, vậy thì nhất định có ích, trong lòng Diệp Trùng tự nhắc mình.
Căn cứ huấn luyện ý thức sư sĩ này là do hiệp hội sư sĩ thiên hà Farr xây dựng nên, là một phần cơ sở hạ tầng.
Diệp Trùng bước vào đại sảnh, trong đại sảnh có rất nhiều cây cột sắp xếp chỉnh tề, lâu lâu lại có người ở gần cây cột lóe sáng lên rồi biến mất, cũng có người lại đột nhiên lóe sáng lên xuất hiện.
Diệp Trùng bây giờ không phải là tay mơ cái gì cũng không biết trước kia, hắn thoải mái đi tới trước một cây cột, thò ngón tay điểm nhẹ lên cây cột một lát, một cái màn hình nửa trong suốt xuất hiện trôi nổi trước mặt hắn.
Mục Thương giới thiệu nói: “Trên đó có tổng cộng 3 bộ phận, khu huấn luyện cơ sở, khu huấn luyện tổng hợp, khu đối chiến. Ngươi lần đầu tới thì trước tiên đến đối chiến khu coi thử đi.”
Mục Thương vừa nói xong, màn hình liền xảy ra biến hóa, hiển thị ra người chờ chiến đấu trong từng phòng, còn có số người đang xem, Diệp Trùng điểm đại một cái, chọn một phòng có người.
Soạt, hắn đã ở trong phòng, trước mắt chỉ có một cái quang giáp màu đen, Diệp Trùng vừa nhìn đã nhận ra là quang giáp loại Hắc điểu mà người mới học thường dùng. Vì nó thao tác đơn giản, bắt đầu dễ dàng mà giá cả lại rẻ nên là lựa chọn của đa số người mới học. Nhưng tính năng của nó cũng giống như thân phận của nó, quang giáp nhập môn, chỉ có một thanh kiếm từ tính, một cái khiên titanium, hai thanh chủy thủ bằng hợp kim, súng hồng ngoại trên hai vai trái phải có cũng như không, công suất nhỏ tới mức Diệp Trùng vốn không hề có ý sử dụng nó, thật ra nguyên nhân thật sự là Diệp Trùng vốn không biết kỹ xảo xạ kích.
Bề ngoài Hắc điểu cũng giống như một con chim lớn màu đen, hai bên hông có 2 cánh có thể thò ra thụt vào giống cặp cánh chim, có thể giúp người mới học bay trên không thêm ổn định. Dưới cánh hông có hai hàng động cơ hỗ trợ nhưng tác dụng có hạn. Hai cánh tay máy dưới bụng Hắc điểu có thể sử dụng kiếm từ tính và chủy thủ hợp kim. Súng hồng ngoại gắn ở trên đầu hắc điểu, cái cổ thon dài làm cho đầu chim có thể xạ kích linh hoạt dưới các góc cạnh trong phạm vi lớn, nhưng với uy lực của súng hồng ngoại và kỹ xảo xạ kích của Diệp Trùng mà nói, ưu điểm này chẳng đáng là bao.
Nhưng cái quang giáp cấp thấp không thể thông thường hơn này cũng đã làm cho Diệp Trùng vui mừng khôn xiết, so với Ôn Ni mà nói, tính năng cái quang giáp này tốt hơn nhiều.
Diệp Trùng vội vã chui vào trong buồng điều khiển.
Tới khi Diệp Trùng nhìn thấy quang giáp của đối thủ, không khỏi chán nản không thôi.
Nếu như quang giáp của minh chỉ là con chim nhỏ chẳng ra gì thì đối phương lại là vua trong loài chim cực kỳ lỗng lẫy: Phượng hoàng. Như một tác phẩm nghệ thuật với đường nét thon dài, thanh nhã, cánh hông, cánh đuôi rực rỡ đầy màu sắc bắt chước như là đuôi phượng hoàng, tỏa ra khí tức đẹp đẽ. Thân giáp màu lửa đỏ làm người ta nghẹt thở, cho dù chỉ đứng yên ở một chỗ cũng có phần kiêu ngạo và thoải mái làm người khác không thể nào so sánh được.
Mà tên của nó cũng giống như hình dạng, Ảnh Phượng, nhanh như ảo ảnh, dáng như phượng hoàng.
Ảnh Phượng – quang giáp kiểu Ⅱ, gần đây lăn lộn ở Guti Star làm Diệp Trùng đối với thông số của nó rõ như lòng bàn tay, so với Hắc điểu, 2 cái vốn không cùng một đẳng cấp, Ảnh Phượng - Ⅱ là quang giáp công kích xa điển hình, tốc độ nhanh, hệ thống xạ kích tiên tiến là đặc trưng lớn nhất của nó. Ngoài ra, ngoại hình rực rỡ, xinh đẹp làm cho nó được phái nữ cực kỳ ưa thích. Nhưng với Diệp Trùng, cánh hông gần như hoàn toàn vô dụng đơn giản chỉ là gánh nặng, còn có ngoại hình đẹp đẽ, bắt mắt như vậy có khác nào nhắc nhở cho kẻ địch biết sự tồn tại của bản thân?
Không kịp suy nghĩ nhiều, Diệp Trùng nhận được tín hiệu bắt đầu.
(1)NV: Nguyên văn tên quảng trường đó là: 古蒂斯达.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook