Sự Quyến Rũ Nam Tính
-
Chương 65
Edit: Michellevn
Bảo vệ ma ma đương nhiên là phải ban thưởng, Nhị Ngốc khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ mà điđầu tiên, bị dây dắt kéo lại mới không chạy tán loạn. Dưới sự chỉ đạo của ma ma, quẹo vào, đi thẳng, lên lầu, gõ cửa.
Chỗ này chưa từng đến, khói mù mịt, nhưng lại ngập tràn mùi thơm thức ăn.
Thè lưỡi chờ ở cửa, mở cửa chính là ba ba, Nhị Ngốc nhớ nhung lắm rồi, lập tức giương móng vuốt bổ nhào lên người anh :" Gâu!"
" Xuống!" Hướng Nghị nhìn vết bẩn trên người, thấp giọng trách mắng.
Nhị Ngốc không xuống:" Gâu gâu!"
Tiền Gia Tô bất mãn nói :" anh hũng dữ như vậy làm gì chứ, hôm nay người ta biểu hiện được lắm đó."
" anh bế nó chút đi." Chu Lăng ôm một quả bóng chíp bông tuyết trắng nhỏ đi vào, Hướng Nghị giơ tay ra định đón lấy, Chu Lăng không đưa, cười chỉ chỉ Husky trên người anh," Em nói nó đó."
Con chó to lớn gần ba mươi kg, bộ nói bế là bế được sao. Hướng Nghị liền cứ giữ tư thế đó mà kéo Husky vào nhà, một người một chó dò dẫm từng bước nhỏ, giống y như khiêu vũ hữu nghị.
" Hôm nay nó làm gì hả?" Hướng Nghị ngồi xuống ghế sô pha,Nhị Ngốc liền nhảy lên, nằm sấp trên đùi anh, vẻ mặt đắc ý cầu khen ngợi.
Tiền Gia Tô lập tức sinh động kể lại một lượt màn nguy hiểm vừa rồi, cuối cùng cảm thán:" May mà có Nhị Ngốc tử nhà chúng ta!"
Cậu nói hăng say, không để ý đến sắc mặt Hướng Nghị tức khắc nặng nề đi.
Bà cụ và bà cô nghe động tĩnh ló ra dòm, ngạc nhiên nhìn con chó lớn trên đùi Hướng Nghị:" To thế này cơ à, trông oách thật đấy."
Cơ thể béo khỏe mượt mà, bà cô vươn tay muốn sờ sờ, Nhị Ngốc nhìn bà một cái, không quen biết, chảnh chọe vểnh cái đầu lại, gác lên trên vai Hướng Nghị, không cho sờ vào.
" Mẹ sờ còn này này," Tiền Gia Tô ôm Pomeranian qua cho mẹ và bà ngoại nhìn." Có phải sờ rất thích không ?"
Cậu giống như khoe khoang con của mình, Chu Lăng thấy buồn cười, giới thiệu với hai người:"Con kia gọi là Nhị Ngốc, thật sự rất là ngốc, vua phá hoại. Con này rất ngoan ạ, gọi là nữ chiến sĩ xinh đẹp, nhũ danh gọi Tiểu Mỹ."
Hướng Nghị xoa xoa gáy Nhị Ngốc, kéo nó từ trên người xuống, đi vào phòng bếp lấy xương sườn ấm hôm qua đã hầm xong, chọn ra mấy cục lớn, cho nó gặm.
Cho chó ăn xong, đi vào phòng, Chu Lăng đang thay quần áo, để lộ ra một khoảng da thịt trắng ngần. Mấy ngày này quả thật là béo rồi, vòng eo vốn săn chắc cũng đã nhũn ra rất nhiều, có điều cảm giác tay sờ cũng rất sướng là được. Hướng Nghị đứng đằng sau cô, hiếm khi đứng đắn không nhân cơ hội chấm mút.
" Em cùng anh đi H thị nhé." Đột nhiên anh nói, "Hoa ca và anh có chút đụng chạm, anh lo hắn ta sẽgây bất lợi cho em. Người theo dõi em buổi tối hôm đó, khả năng chính là hắn ta."
không đến mức đó đâu mà....." Giọng nói Chu Lăng cũng đầy vẻ không xác định. cô nghiêng về tin kẻ theo dõi là người của Bùi Hi Mạn phái tới hơn, nhưng ánh mắt cái gã Hoa ca kia nhìn cô, thật sự khiến lòng người lo sợ. Kéo áo len xuống xoay người," anh và hắn ta kết thù gì vậy?"
" Cũng không phải chuyện lớn gì," Hướng Nghị vươn tay, kéo lọn tóc mắc trong cổ áo cô ra," Trước kia hắn ta và Trần Hỷ có ân oán, anh tình cờ gặp lúc hắn ta dẫn người đi đánh, rồi ra tay, hắn ta khôngchiếm được lợi mà thôi."
"Chỉ vì cái này mà hận anh sao? Có phải bụng dạ có chút quá hẹp hòi hay không ?" Chu Lăng khôngsao mà hiểu được.
Hướng Nghị nói :" một tên du côn, em mong đợi hắn ta có bao nhiêu hiểu biết."
" Nhưng mà chúng ta đi rồi, lỡ đâu hắn ta tìm Ba Kim và bà nội gây phiền thì sao?" Chu Lăng suy tính một chút," Cứ đợi có kết quả của thám tử tư đi rồi nói tiếp nhé."
Chuyện này nếu không giải quyết, khẳng định Hướng Nghị không có cách nào an tâm công tác.
Hai ngày sau gió êm sóng lặng, kẻ theo dõi cô không xuất hiện nữa, có lẽ là về quê ăn Tết rồi, hoặc cũng có thể đánh rắn động cổ nên tạm thời án binh bất động, tóm lại là thám tử tư không thể tra ra được tin tức gì.
Đầu tháng ba là thời gian viếng mồ mả tổ tiên, quê của Hướng Nghị là một trấn nhỏ khá xa thành phố, lái xe đi, sáng sớm xuất phát thì tối cùng ngày có thể quay về.
Làm cô dâu của nhà họ Hướng, Chu Lăng hiển nhiên cũng theo về cùng.
Trấn nhỏ kinh tế lạc hậu, quang cảnh lại khá tốt, đồi núi chập chùng, phủ màu xanh mát, không khí cũng rất tuyệt vời, còn có cả một số hang động và hẻm núi hình thành tự nhiên, có tiềm năng phát triển thành một khi danh lam thắng cảnh.
Các tế bào thương mại được nuôi cấy trong những năm này liền rục rịch hoạt động, đáng tiếc là năm sau Chu Lăng sẽ từ chức, bằng không , nói không chừng có thể tự mình thực hiện một dự án lớn.
Hướng Nghị lớn lên ở thành thị, nhưng hàng năm đều trở về cùng bà nội. Những người hàng xóm trong trấn đều nhận ra anh, từ khi anh thành niên đã bắt đầu quan tâm đến chuyện đại sự đời người của anh, lần này cuối cùng cũng thấy anh đưa vợ trờ về, đều không khỏi tò mò mãi, cả nhà dắt díu nhau ra vây xem.
"Đừng căng thẳng, đều là người rất lương thiện." Hướng Nghị dắt tay Chu Lăng, thấp giọng nói.
cô nở nụ cười:" anh coi thường em quá rồi đó."
" Ò." Hướng Nghị cũng cười kên, " Quên mất em là người đã từng làm chủ tịch."
Đó cũng không phải, tuy rằng chỉ là cái danh hão, nhưng sự kiện lớn thì đã có thể được thấy nhiều, hàng năm đều tổ chức các cuộc họp báo phóng viên thường niên, cũng đã lên ti vi tạp chí không ít lần, đèn flash lóe lên đều hold được, sao có thể e ngại loại tình cảnh này.
Chu Lăng vẫn duy trì mỉm cười khéo léo, tùy ý mọi người đánh giá.
"Tiểu Hướng à....." một lão tiên sinh chống quải trượng được cháu đỡ tới, vừa kinh hỉ vội vàng đi tới chỗ bọn họ, tóc đã bạc trắng, làn da khô nhăn, toàn bộ hành động đều nhờ vào người hai bên nâng đỡ, nhất định là cụ già trường thọ gần trăm tuổi.
Hướng Nghị vội vàng tiến lên nghênh đón:" Nhị thái gia."
Đây là bác của ông nội anh, hiện giờ người cùng thế hệ này, chỉ còn lại một mình ông ấy.
Sức khỏe Nhị thái gia dường như đã không ổn lắm rồi, khi hít thở thanh âm phát ra khàn khàn thều thào giống như ống bễ, con mắt cũng đã có phần vẩn đục, thời điểm nhìn người căn bản là không có tiêu điểm. Ông run rẩy vươn tay ra sờ soạng, Hướng Nghị đưa tay qua nắm lấy, ông nắm chặt, trong miệng lặp đi lặp lại:" Về rồi...."
Nâng đỡ bên cạnh chính là cháu trai của ông, một người chú họ của Hướng Nghị, ánh mắt đỏ lên nói :" Nằm trên giường mấy ngày rồi, nghe nói cháu về, nhất định phải dậy để nhìn cháu."
Bà nội nước mắt đều đã tuôn rơi, đẩy Hướng Nghị:" Mau dập đầu với thái gia cháu đi."
Chu Lăng nhìn đến trong lòng cũng có vị, nhị thái gia lại cười khàn khàn, chẳng qua đó giống như thanh âm hít khí, càng làm lòng người ta cảm giác cấp bách. Phát âm không rõ ràng:" Dập cái gì chứ, còn chưa chết đâu. Chút nữa lên nhà ăn cơm, ăn sủi cảo....."
" Dạ." Hướng Nghị trầm giọng đáp lời
Đoàn người chậm rãi theo phía sau, lúc đi quay trở về, nhị thái gia nghe thấy bên cạnh nói chuyện, lại dừng lại:" Tiểu Nghị à, vợ đó ư?"
" Cháu đưa vợ cháu về đây ạ." Hướng Nghị dìu ông, quay đầu nhìn, Chu Lăng tức thì ăn ý mà tiến lên phía trước, nhẹ giọng chào hỏi:" Chào nhị thái gia ạ."
thật ra ông lão căn bản đã không nhìn ra, nhưng nghe thấy giọng nói con gái dịu dàng, lại cười khàn khàn:" Tốt, tốt, tốt quá rồi....Hướng gia chúng ta, sắp có, đời thứ năm rồi....."
Lần ra ngoài này, dường như đã dùng hết chút khí lực cuối cùng của ông lão, về đến nhà liền quay về giường nằm nghỉ ngơi luôn, mắt nhắm lại, thở khò khè khó khăn. Tâm trạng Chu Lăng cũng nặng nề theo, ở trong phòng đó không đến một phút đã chịu hết nổi bèn lẻn trốn đi.
Tiếng hít thở của ông lão khàn khàn giống ống bễ đổ nát, còn cả loại tử khí nặng nề, hết sức là đè nén.
Buổi trưa ở nhà họ ăn sủi cảo xong, chuẩn bị đâu đó đồ cúng và tiền giấy, đoàn người liền xuất phát điviếng mồ mả ông nội và cha mẹ Hướng Nghị qua đời từ rất sớm.
Tiền giấy bốc cháy, ngọn lửa lớn xông lên làm mắt người nhưng nhức. Hướng Nghị cúi thấp đầu, dùng cành cây khều khều những tiền giấy chưa cháy hết, trong con mắt phản chiếu lại ánh lửa bập bùng. anhkhông nói gì, lạy xong đứng lên, nhưng lại lau đi khóe mắt. bà cụ đã khóc không thành tiếng từ lâu, bà cô quỳ gối bên cạnh bà, hai mẹ con khóc đến không thở nổi, một câu cũng không thể nói nên lời.
Chu Lăng cũng chưa hề thấy qua mấy vị phụ huynh, nhưng vẫn bị bầu không khí này làm cho mũi cay cay, tiến lên cúi lạy, rồi hợp lực cùng Tiền Gia Tô đôi mắt đỏ hồng kéo bà cô và bà cụ đứng lên.
Đốt pháo xong, đợi cháy hết, đoàn người cảm xúc sa sút thu dọn đồ đi trở về. Trong cơn giá lạnh gió núi, mang theo tiếng gào khóc rung trời.
Nhị thái gia đã ra đi.
Rất đột ngột, nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Hành trình liền tạm thời thay đổi.
Bà nội và bà cô phải ở lại trong quê, đợi đưa tang sau bảy mới đi được, Hướng Nghị còn phải đi làm, không đợi được đến ngày đó, ba ngày đầu với con cháu nhị thái gia túc trực bên linh cữu.
Chu Lăng cũng đành phải ở lại, được sắp xếp ở một khu nhà vườn (*) của họ hàng.
(1) Nguyên gốc là 农家乐 (Nông gia lạc): là hình thức du lịch nghỉ dưỡng mới xuất hiện, là một cách du lịch nghỉ dưỡng về với thiên nhiên từ đó thư giãn thể xác và tinh thần.(☆ Fei Yang ☆)
Hướng Nghị cả đêm không về, không biết có phải do ban ngày chứng kiến quá nhiều người đau buồn hay không, Chu Lăng không ngủ nổi, sau nửa đêm lại gặp ác mộng kỳ quái, tỉnh lại mồ hôi nhễ nhãi, cuối cùng vẫn không ngủ được.
Đêm trong núi thật sự tối đen như mực, không có ánh trăng, đưa tay lên không nhìn được năm ngón, không khoa trương chút nào. Chăn mền là người họ hàng đặc biệt lấy cái mới cho cô, nhưng để trong ngăn tủ đã lâu, một mùi ẩm ướt, không ấm áp. Chu Lăng chỉ đành phải giống như hồi nhỏ, cuộn tròn chân lại ngủ. Đêm yên tĩnh trống trải, một mình một phòng, rất dễ dàng suy nghĩ miên man.
Sau khi bị bà mợ " bán" cho nhà họ Nguyên, cô đã quyết định quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ. Đến giờ đã sắp mười năm, thật sự là chưa từng về một lần, cũng không hề chăm sóc cha mẹ, Tết không đến thăm mộ, thanh minh không quét dọn mồ mả.
Mẹ cô nhất định sẽ mắng cô vô lương tâm. Trong đêm sâu lắng, Chu Lăng thở dài sâu kín, có vẻ thật sựnên trờ về xem thế nào.
Sáng sớm hôm sau, còn chưa đến sáu giờ, cửa đã bị gõ vang. một đêm Chu Lăng suy nghĩ khôngngừng, mắt thao láo đến bình minh, nghe được tiếng nói chuyện sáng sớm của người trong thôn, mới từ từ chợp mắt một lúc, không nghĩ lúc này lại bị đánh thức.
cô xuống giường đia ra mở cửa, là Hướng Nghị một đêm không thấy.
Trạng thái của anh cũng không tính là sa sút, chỉ là áp khí nặng nề hơn mấy phần so với lúc bình thường, trong mắt cũng có tia máu.
"Ngủ không ngon sao?" anh nhìn thấy tinh thần Chu Lăng không tốt, quầng mắt ẩn ẩn xanh đen, đóng cửa lại, ôm cô ngồi xuống giường, giọng nói đã có hơi khàn khàn:" Lạnh hả?"
Chu Lăng không nói gì, ngồi quỳ trên giường, thẳng người lên, chóp mũi cọ cọ đỉnh đầu anh, ôm lấy đầu anh,yên tĩnh mà ấp ủ.
Bảo vệ ma ma đương nhiên là phải ban thưởng, Nhị Ngốc khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ mà điđầu tiên, bị dây dắt kéo lại mới không chạy tán loạn. Dưới sự chỉ đạo của ma ma, quẹo vào, đi thẳng, lên lầu, gõ cửa.
Chỗ này chưa từng đến, khói mù mịt, nhưng lại ngập tràn mùi thơm thức ăn.
Thè lưỡi chờ ở cửa, mở cửa chính là ba ba, Nhị Ngốc nhớ nhung lắm rồi, lập tức giương móng vuốt bổ nhào lên người anh :" Gâu!"
" Xuống!" Hướng Nghị nhìn vết bẩn trên người, thấp giọng trách mắng.
Nhị Ngốc không xuống:" Gâu gâu!"
Tiền Gia Tô bất mãn nói :" anh hũng dữ như vậy làm gì chứ, hôm nay người ta biểu hiện được lắm đó."
" anh bế nó chút đi." Chu Lăng ôm một quả bóng chíp bông tuyết trắng nhỏ đi vào, Hướng Nghị giơ tay ra định đón lấy, Chu Lăng không đưa, cười chỉ chỉ Husky trên người anh," Em nói nó đó."
Con chó to lớn gần ba mươi kg, bộ nói bế là bế được sao. Hướng Nghị liền cứ giữ tư thế đó mà kéo Husky vào nhà, một người một chó dò dẫm từng bước nhỏ, giống y như khiêu vũ hữu nghị.
" Hôm nay nó làm gì hả?" Hướng Nghị ngồi xuống ghế sô pha,Nhị Ngốc liền nhảy lên, nằm sấp trên đùi anh, vẻ mặt đắc ý cầu khen ngợi.
Tiền Gia Tô lập tức sinh động kể lại một lượt màn nguy hiểm vừa rồi, cuối cùng cảm thán:" May mà có Nhị Ngốc tử nhà chúng ta!"
Cậu nói hăng say, không để ý đến sắc mặt Hướng Nghị tức khắc nặng nề đi.
Bà cụ và bà cô nghe động tĩnh ló ra dòm, ngạc nhiên nhìn con chó lớn trên đùi Hướng Nghị:" To thế này cơ à, trông oách thật đấy."
Cơ thể béo khỏe mượt mà, bà cô vươn tay muốn sờ sờ, Nhị Ngốc nhìn bà một cái, không quen biết, chảnh chọe vểnh cái đầu lại, gác lên trên vai Hướng Nghị, không cho sờ vào.
" Mẹ sờ còn này này," Tiền Gia Tô ôm Pomeranian qua cho mẹ và bà ngoại nhìn." Có phải sờ rất thích không ?"
Cậu giống như khoe khoang con của mình, Chu Lăng thấy buồn cười, giới thiệu với hai người:"Con kia gọi là Nhị Ngốc, thật sự rất là ngốc, vua phá hoại. Con này rất ngoan ạ, gọi là nữ chiến sĩ xinh đẹp, nhũ danh gọi Tiểu Mỹ."
Hướng Nghị xoa xoa gáy Nhị Ngốc, kéo nó từ trên người xuống, đi vào phòng bếp lấy xương sườn ấm hôm qua đã hầm xong, chọn ra mấy cục lớn, cho nó gặm.
Cho chó ăn xong, đi vào phòng, Chu Lăng đang thay quần áo, để lộ ra một khoảng da thịt trắng ngần. Mấy ngày này quả thật là béo rồi, vòng eo vốn săn chắc cũng đã nhũn ra rất nhiều, có điều cảm giác tay sờ cũng rất sướng là được. Hướng Nghị đứng đằng sau cô, hiếm khi đứng đắn không nhân cơ hội chấm mút.
" Em cùng anh đi H thị nhé." Đột nhiên anh nói, "Hoa ca và anh có chút đụng chạm, anh lo hắn ta sẽgây bất lợi cho em. Người theo dõi em buổi tối hôm đó, khả năng chính là hắn ta."
không đến mức đó đâu mà....." Giọng nói Chu Lăng cũng đầy vẻ không xác định. cô nghiêng về tin kẻ theo dõi là người của Bùi Hi Mạn phái tới hơn, nhưng ánh mắt cái gã Hoa ca kia nhìn cô, thật sự khiến lòng người lo sợ. Kéo áo len xuống xoay người," anh và hắn ta kết thù gì vậy?"
" Cũng không phải chuyện lớn gì," Hướng Nghị vươn tay, kéo lọn tóc mắc trong cổ áo cô ra," Trước kia hắn ta và Trần Hỷ có ân oán, anh tình cờ gặp lúc hắn ta dẫn người đi đánh, rồi ra tay, hắn ta khôngchiếm được lợi mà thôi."
"Chỉ vì cái này mà hận anh sao? Có phải bụng dạ có chút quá hẹp hòi hay không ?" Chu Lăng khôngsao mà hiểu được.
Hướng Nghị nói :" một tên du côn, em mong đợi hắn ta có bao nhiêu hiểu biết."
" Nhưng mà chúng ta đi rồi, lỡ đâu hắn ta tìm Ba Kim và bà nội gây phiền thì sao?" Chu Lăng suy tính một chút," Cứ đợi có kết quả của thám tử tư đi rồi nói tiếp nhé."
Chuyện này nếu không giải quyết, khẳng định Hướng Nghị không có cách nào an tâm công tác.
Hai ngày sau gió êm sóng lặng, kẻ theo dõi cô không xuất hiện nữa, có lẽ là về quê ăn Tết rồi, hoặc cũng có thể đánh rắn động cổ nên tạm thời án binh bất động, tóm lại là thám tử tư không thể tra ra được tin tức gì.
Đầu tháng ba là thời gian viếng mồ mả tổ tiên, quê của Hướng Nghị là một trấn nhỏ khá xa thành phố, lái xe đi, sáng sớm xuất phát thì tối cùng ngày có thể quay về.
Làm cô dâu của nhà họ Hướng, Chu Lăng hiển nhiên cũng theo về cùng.
Trấn nhỏ kinh tế lạc hậu, quang cảnh lại khá tốt, đồi núi chập chùng, phủ màu xanh mát, không khí cũng rất tuyệt vời, còn có cả một số hang động và hẻm núi hình thành tự nhiên, có tiềm năng phát triển thành một khi danh lam thắng cảnh.
Các tế bào thương mại được nuôi cấy trong những năm này liền rục rịch hoạt động, đáng tiếc là năm sau Chu Lăng sẽ từ chức, bằng không , nói không chừng có thể tự mình thực hiện một dự án lớn.
Hướng Nghị lớn lên ở thành thị, nhưng hàng năm đều trở về cùng bà nội. Những người hàng xóm trong trấn đều nhận ra anh, từ khi anh thành niên đã bắt đầu quan tâm đến chuyện đại sự đời người của anh, lần này cuối cùng cũng thấy anh đưa vợ trờ về, đều không khỏi tò mò mãi, cả nhà dắt díu nhau ra vây xem.
"Đừng căng thẳng, đều là người rất lương thiện." Hướng Nghị dắt tay Chu Lăng, thấp giọng nói.
cô nở nụ cười:" anh coi thường em quá rồi đó."
" Ò." Hướng Nghị cũng cười kên, " Quên mất em là người đã từng làm chủ tịch."
Đó cũng không phải, tuy rằng chỉ là cái danh hão, nhưng sự kiện lớn thì đã có thể được thấy nhiều, hàng năm đều tổ chức các cuộc họp báo phóng viên thường niên, cũng đã lên ti vi tạp chí không ít lần, đèn flash lóe lên đều hold được, sao có thể e ngại loại tình cảnh này.
Chu Lăng vẫn duy trì mỉm cười khéo léo, tùy ý mọi người đánh giá.
"Tiểu Hướng à....." một lão tiên sinh chống quải trượng được cháu đỡ tới, vừa kinh hỉ vội vàng đi tới chỗ bọn họ, tóc đã bạc trắng, làn da khô nhăn, toàn bộ hành động đều nhờ vào người hai bên nâng đỡ, nhất định là cụ già trường thọ gần trăm tuổi.
Hướng Nghị vội vàng tiến lên nghênh đón:" Nhị thái gia."
Đây là bác của ông nội anh, hiện giờ người cùng thế hệ này, chỉ còn lại một mình ông ấy.
Sức khỏe Nhị thái gia dường như đã không ổn lắm rồi, khi hít thở thanh âm phát ra khàn khàn thều thào giống như ống bễ, con mắt cũng đã có phần vẩn đục, thời điểm nhìn người căn bản là không có tiêu điểm. Ông run rẩy vươn tay ra sờ soạng, Hướng Nghị đưa tay qua nắm lấy, ông nắm chặt, trong miệng lặp đi lặp lại:" Về rồi...."
Nâng đỡ bên cạnh chính là cháu trai của ông, một người chú họ của Hướng Nghị, ánh mắt đỏ lên nói :" Nằm trên giường mấy ngày rồi, nghe nói cháu về, nhất định phải dậy để nhìn cháu."
Bà nội nước mắt đều đã tuôn rơi, đẩy Hướng Nghị:" Mau dập đầu với thái gia cháu đi."
Chu Lăng nhìn đến trong lòng cũng có vị, nhị thái gia lại cười khàn khàn, chẳng qua đó giống như thanh âm hít khí, càng làm lòng người ta cảm giác cấp bách. Phát âm không rõ ràng:" Dập cái gì chứ, còn chưa chết đâu. Chút nữa lên nhà ăn cơm, ăn sủi cảo....."
" Dạ." Hướng Nghị trầm giọng đáp lời
Đoàn người chậm rãi theo phía sau, lúc đi quay trở về, nhị thái gia nghe thấy bên cạnh nói chuyện, lại dừng lại:" Tiểu Nghị à, vợ đó ư?"
" Cháu đưa vợ cháu về đây ạ." Hướng Nghị dìu ông, quay đầu nhìn, Chu Lăng tức thì ăn ý mà tiến lên phía trước, nhẹ giọng chào hỏi:" Chào nhị thái gia ạ."
thật ra ông lão căn bản đã không nhìn ra, nhưng nghe thấy giọng nói con gái dịu dàng, lại cười khàn khàn:" Tốt, tốt, tốt quá rồi....Hướng gia chúng ta, sắp có, đời thứ năm rồi....."
Lần ra ngoài này, dường như đã dùng hết chút khí lực cuối cùng của ông lão, về đến nhà liền quay về giường nằm nghỉ ngơi luôn, mắt nhắm lại, thở khò khè khó khăn. Tâm trạng Chu Lăng cũng nặng nề theo, ở trong phòng đó không đến một phút đã chịu hết nổi bèn lẻn trốn đi.
Tiếng hít thở của ông lão khàn khàn giống ống bễ đổ nát, còn cả loại tử khí nặng nề, hết sức là đè nén.
Buổi trưa ở nhà họ ăn sủi cảo xong, chuẩn bị đâu đó đồ cúng và tiền giấy, đoàn người liền xuất phát điviếng mồ mả ông nội và cha mẹ Hướng Nghị qua đời từ rất sớm.
Tiền giấy bốc cháy, ngọn lửa lớn xông lên làm mắt người nhưng nhức. Hướng Nghị cúi thấp đầu, dùng cành cây khều khều những tiền giấy chưa cháy hết, trong con mắt phản chiếu lại ánh lửa bập bùng. anhkhông nói gì, lạy xong đứng lên, nhưng lại lau đi khóe mắt. bà cụ đã khóc không thành tiếng từ lâu, bà cô quỳ gối bên cạnh bà, hai mẹ con khóc đến không thở nổi, một câu cũng không thể nói nên lời.
Chu Lăng cũng chưa hề thấy qua mấy vị phụ huynh, nhưng vẫn bị bầu không khí này làm cho mũi cay cay, tiến lên cúi lạy, rồi hợp lực cùng Tiền Gia Tô đôi mắt đỏ hồng kéo bà cô và bà cụ đứng lên.
Đốt pháo xong, đợi cháy hết, đoàn người cảm xúc sa sút thu dọn đồ đi trở về. Trong cơn giá lạnh gió núi, mang theo tiếng gào khóc rung trời.
Nhị thái gia đã ra đi.
Rất đột ngột, nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Hành trình liền tạm thời thay đổi.
Bà nội và bà cô phải ở lại trong quê, đợi đưa tang sau bảy mới đi được, Hướng Nghị còn phải đi làm, không đợi được đến ngày đó, ba ngày đầu với con cháu nhị thái gia túc trực bên linh cữu.
Chu Lăng cũng đành phải ở lại, được sắp xếp ở một khu nhà vườn (*) của họ hàng.
(1) Nguyên gốc là 农家乐 (Nông gia lạc): là hình thức du lịch nghỉ dưỡng mới xuất hiện, là một cách du lịch nghỉ dưỡng về với thiên nhiên từ đó thư giãn thể xác và tinh thần.(☆ Fei Yang ☆)
Hướng Nghị cả đêm không về, không biết có phải do ban ngày chứng kiến quá nhiều người đau buồn hay không, Chu Lăng không ngủ nổi, sau nửa đêm lại gặp ác mộng kỳ quái, tỉnh lại mồ hôi nhễ nhãi, cuối cùng vẫn không ngủ được.
Đêm trong núi thật sự tối đen như mực, không có ánh trăng, đưa tay lên không nhìn được năm ngón, không khoa trương chút nào. Chăn mền là người họ hàng đặc biệt lấy cái mới cho cô, nhưng để trong ngăn tủ đã lâu, một mùi ẩm ướt, không ấm áp. Chu Lăng chỉ đành phải giống như hồi nhỏ, cuộn tròn chân lại ngủ. Đêm yên tĩnh trống trải, một mình một phòng, rất dễ dàng suy nghĩ miên man.
Sau khi bị bà mợ " bán" cho nhà họ Nguyên, cô đã quyết định quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ. Đến giờ đã sắp mười năm, thật sự là chưa từng về một lần, cũng không hề chăm sóc cha mẹ, Tết không đến thăm mộ, thanh minh không quét dọn mồ mả.
Mẹ cô nhất định sẽ mắng cô vô lương tâm. Trong đêm sâu lắng, Chu Lăng thở dài sâu kín, có vẻ thật sựnên trờ về xem thế nào.
Sáng sớm hôm sau, còn chưa đến sáu giờ, cửa đã bị gõ vang. một đêm Chu Lăng suy nghĩ khôngngừng, mắt thao láo đến bình minh, nghe được tiếng nói chuyện sáng sớm của người trong thôn, mới từ từ chợp mắt một lúc, không nghĩ lúc này lại bị đánh thức.
cô xuống giường đia ra mở cửa, là Hướng Nghị một đêm không thấy.
Trạng thái của anh cũng không tính là sa sút, chỉ là áp khí nặng nề hơn mấy phần so với lúc bình thường, trong mắt cũng có tia máu.
"Ngủ không ngon sao?" anh nhìn thấy tinh thần Chu Lăng không tốt, quầng mắt ẩn ẩn xanh đen, đóng cửa lại, ôm cô ngồi xuống giường, giọng nói đã có hơi khàn khàn:" Lạnh hả?"
Chu Lăng không nói gì, ngồi quỳ trên giường, thẳng người lên, chóp mũi cọ cọ đỉnh đầu anh, ôm lấy đầu anh,yên tĩnh mà ấp ủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook