Editor: Tiểu Ly Ly.

Minh giới.

Trên bờ cầu Nại Hà, Minh vương nhìn đối diện Bỉ Ngạn Hoa đỏ như lửa, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén đồng!

"Chấp niệm quá sâu, ngay cả phong ấn của Bổn vương cũng không làm gì được. . . . . ."

Không người nào có thể rõ ràng hơn hắn, ma tính của Thiên Âm đã sớm thức tỉnh, ngay cả hắn cũng không cách nào phong ấn, như vậy, nhất định Trọng Hoa muốn bình an vô sự chỉ có thể là vọng niệm*.

Vọng niệm*: ý nghĩ xằng bậy, ngông cuồng.

Một ngày kia, Huyền Tề vừa mua được một viện tử, Thiên Âm an tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn, ánh mắt đảo quanh bóng dáng của hắn ở ngoài phía xa làm việc. 

Huyền Tề thấy nàng an tĩnh như thế, liền đi trên chợ đặt mua chút đồ dùng hàng ngày, đợi đến khi trở lại, trong phòng đã mất bóng dáng của nàng.

Vật trong tay của Huyền Tề loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất, trong sân  tìm nàng, rốt cuộc trên một gốc cây đào cổ thụ xiêu vẹo ở ngoài viện phát hiện bóng dáng của nàng.

Nàng ngủ rất ngon, ngón trỏ ngậm trong cái miệng nhỏ nhắn, giống như đứa bé sơ sinh, an tường mà thỏa mãn.

Trong lòng Huyền Tề mềm nhũn, đang muốn đến gần, nàng lại bỗng mở mắt!

Thấy là hắn, nàng đổi lại tư thế liền ngủ trở lại.

Huyền Tề nghĩ, chắc là ảo giác của chính mình, mới có thể từ trong đôi mắt đờ đẫn của nàng hiện lên sát khí.

Cuộc sống sau đó, nàng thường thường biến mất không thấy, mỗi khi Huyền Tề tìm được nàng thì đều là ở gốc cây cổ thụ xiêu vẹo đó.

Nàng đối với ngủ trên cây có loại chung tình không muốn xa rời, Huyền Tề biết, đó là thói quen của Thiên Âm, tựa như năm đó nàng thích nằm ở trên cây hòe cổ thụ.

Hắn cho là ngày có thể trôi qua như vậy, không có nguy hiểm sóng gió, ngày qua ngày cho đến nàng hết một đời.

Nhưng đột nhiên có một ngày, Thiên Âm biến mất không thấy gì nữa, hắn tìm khắp cả thành trấn, cũng không tìm được nàng.

***

Từ sau khi đỉnh Thái A biến mất sau, Thái A liền chỉ còn lại bốn ngọn núi. Quanh thân dãy núi nhỏ thấp trùng điệp, nửa ẩn ở trong sương mù mông lung.

Ngũ Thải Tường Vân* lồng trên đỉnh núi, Tiên Hạc bay nhanh, nhiều tiếng thanh lệ.

Ngũ Thải Tường Vân*: đám mây nhiều màu sắc.

Một quang ảnh đột nhiên rơi xuống trên đỉnh núi Thái A, lượn quanh đi về phía sau núi trên vách đá. Có đệ tử nhìn thấy một bóng dáng giống như đã từng quen biết, lại tựa như biến mất trong gió không thấy gì nữa. 

Ngày thứ hai, Trọng Hoa xuất quan, đi tới dưới vách đá này, đã là từng chôn cất cung Nguyệt Thần, lúc này đã mất bóng dáng của cung  Nguyệt Thần.

Đông Phương theo sát phía sau, thấy vậy kinh hãi: "Cung thần này ngay cả sư phụ cũng nhổ không ra, còn ai có thể lấy đi?"

Trọng Hoa ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, vẻ mặt tựa như vui tựa như buồn.

Thiên Âm, là ngươi trở lại sao. . . . . .

**

Huyền Tề trở về nhà thì thấy Thiên Âm y phục xốc xếch đang gục xuống bàn ngủ đến nước miếng giàn giụa. Trên bàn, cung Nguyệt Thần lưu chuyển ánh sáng trơn bóng.

Huyền Tề kinh ngạc!

Thiên Âm làm như nhận thấy được hắn, dụi dụi mắt, cười si ngốc với hắn một tiếng: "Ta muốn ăn thịt thịt! Hắc hắc. . . . . ." 

Huyền Tề dịu dàng cười một tiếng, lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay lập tức có nhiều hơn một bàn thịt kho, mắt Thiên Âm sáng lên nhào tới!

"Thiên Thiên, muội mới vừa đi đâu vậy?" Đợi nàng ăn uống no đủ, Huyền Tề chỉ vào cung Nguyệt Thần một bên hỏi "Vật này làm sao ở trong tay muội? Muội tìm thấy từ chỗ nào?"

Thiên Âm nấc cục một cái, chỉ vào cửa bên ngoài: "Trên núi."

"Trên núi nào?"

Nàng giống như vắt hết óc suy nghĩ một phen, nghiêng đỉnh đầu của mình, sau lại không nghiêng nữa, mới nói: "Thật cao trên núi!"

". . . . . ." Huyền Tề chợt cảm thấy vừa vô lực vừa buồn cười.

Từ khi biết trí khôn của nàng không có trên người, hắn bỏ qua việc tính toán truy hỏi kỹ càng, đơn giản thu thập cho nàng một chút, một đầu tóc lộn xộn của nàng trong khoảnh khắc xuôi thẳng rất nhiều. 

Thiên Âm theo tay của hắn té ở trong ngực hắn, thân thể Huyền Tề cứng đờ, nàng tự nhiên ôm hắn, không cần tới một lát, liền đã ngủ.

Ngủ một cái, liền ngủ thẳng tới trên ánh trăng treo đầu cành.

Huyền Tề nằm mộng cũng muốn ôm lấy người mình yêu thích, cứ như vậy ôm nhau đến già sống chết không rời.

Chỉ tiếc, giấc mộng của hắn lại chưa từng hạnh phúc qua.

Trong ngực Thiên Âm đột nhiên bị kinh sợ mở mắt ra, mắt trống rỗng thoáng chốc tràn ra mấy phần sáng rỡ!

Huyền Tề cảm nhận được hơi thở Trọng Hoa muốn mang Thiên Âm rời đi, Trọng Hoa cũng đã đến trước mắt.

Trong lúc này, không khí đọng lại.

Trọng Hoa nhìn Thiên Âm, một hồi lâu sau, lên tiếng gọi: "Thiên Âm."

Thiên Âm trừng mắt nhìn, quay đầu nhìn Huyền Tề: "Ta mệt. . . . . ."

Huyền Tề nhìn Trọng Hoa một cái, lo lắng mấp máy môi, dịu dàng nói với nói: "Chúng ta đi lên phòng ngủ được không?"

"Được."

Cả phòng lạnh lẽo đánh úp tới thân thể Trọng Hoa, hắn lặng lẽ nhìn bóng lưng rời đi của Huyền Tề và Thiên Âm, vào giờ phút này, bọn họ tốt đẹp ấm áp như vậy.

Rất muốn vì vậy quay đầu rời đi, vậy mà, hắn lại không thể.

Tin tức cung Nguyệt Thần mất tích, đã bị tiết lộ đi ra ngoài, các đại tiên sơn đối với Thiên Âm chết đi năm đó vẫn còn tồn tại nghi ngờ, thêm với việc lúc Thiên Âm chết Huyết Vũ thần hoa mang lại cho mọi người rung động, để cho tới bây giờ, bọn họ vẫn cẩn thận lo sợ hão huyền, hơi có gió thổi cỏ lay một chút, liền cảnh giác vô cùng! 

Hắn tin tưởng, tin tức Thiên Âm sống lại, sẽ rất nhanh bị người phát hiện.

Lần này, hoặc là, hắn hoàn toàn phá hủy Thiên Âm. Hoặc là, đặt nàng ở bên người, để ngừa nàng gieo họa tới Lục giới.

Sau khi Huyền Tề dỗ ngủ Thiên Âm xong đã là giờ Tý.

Trong đình viện tịch mịch, ánh trăng nghiêng xuống.

Tay áo Trọng Hoa bồng bềnh, chắp tay đứng nghiêm.

Tấm lưng kia, thon dài mà cô tịch. Giống như một luồng gió mạnh, đột nhiên bất động ở chỗ này, không cách nào nắm lấy, cũng không dám khinh nhờn.

Huyền Tề chần chờ chốc lát, cuối cùng đi lên phía trước.

Từ nhỏ, sâu trong lòng hắn đã kính sợ Trọng Hoa, tất cả mọi người nói cho hắn biết, Tôn thượng Trọng Hoa là kiêu ngạo của cả Thái A, là trụ cột vĩnh viễn trong bao giờ ngã! Là mục tiêu mà tất cả đệ tử trẻ tuổi truy đuổi!

Trong lòng hắn, Tôn thượng vẫn lành lạnh mà xa xôi như vậy, giống như một cây Tùng cao lớn trên đỉnh núi, không vui không giận không buồn bã không sợ hãi. 

Nhưng kể từ Thiên Âm đi đến Thái A, hắn nhìn thấy Tôn thượng cười qua giận qua sợ qua cũng thất ý* qua, đều chỉ vì một người.

Thất ý*: không được như ý.

Mặc dù hôm nay đã không phải là thiếu niên trẻ trung năm đó, kính sợ đã xâm nhập vào trong xương khi Huyền Tề đối mặt với Trọng Hoa, vẫn là không dám vượt qua nửa phần. Hắn tiến lên thi lễ một cái, hồi lâu mới nói: "Tôn thượng, thứ cho đệ tử cả gan vừa hỏi. Thiên Âm đối với người mà nói, đến tột cùng là đệ tử hay là thê tử?"

Là đệ tử hay là thê tử?

Trọng Hoa nghĩ, chắc chắn đồ đệ đi!

Nghĩ như vậy, trong lòng khẽ đau đớn.

Cơn đau không hiểu vì sao này lại bị hắn quy tội cho lòng áy náy do năm đó tự tay giết chết Thiên Âm, liền bỏ qua tâm tình rất phức tạp bất thình lình, nói: "Bổn tôn muốn một lần nữa thu nàng làm đệ tử, ý của ngươi như thế nào?" 

"Tôn thượng đã có quyết định. . . . . ."

Trọng Hoa cắt đứt lời nói của hắn, chỉ nói: "Bổn tôn chỉ muốn biết, ngươi có suy nghĩ gì?"

Trong đêm xuân, gió hơi lạnh.

Toàn thân Huyền Tề run rẩy, âm thanh không phục vững vàng vang lên: "Thiên Âm nói, nàng muốn giết rất nhiều rất nhiều người, mới có thể tìm được sư phụ."

Nơi cổ họng Trọng Hoa cứng lại, rất lâu sau không có lên tiếng.

"Tôn thượng khômg cần biết được suy nghĩ của đệ tử ra sao, đệ tử chỉ muốn cho dù Thiên Âm ở thời điểm nào, nàng đều có thể được như ý nguyện." Huyền Tề cảm giác trong lòng của chính mình như co rút đau đớn, trong đầu chỉ có trong giấc mộng Thuên Âm lẩm bẩm lặp lại tiếng “sư phụ’ đầy thương xót. Càng muốn, càng cảm thấy trong miệng chát đắng, chát đến tận trong đáy lòng, đắng đến chết lặng.

Hắn thi lễ khom người, cuối cùng trầm giọng nói: "Hi vọng tôn thượng, đối xử tử tế với nàng."

Hôm sau, một tay Thuên Âm dắt tay áo Trọng Hoa , một tay ôm Huyền Tề, thủy chung không chịu buông tay!

Nàng giơ lên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, ở trước ngực Huyền Tề uốn éo a uốn éo: "Ngươi đi theo ta đi! Ta muốn ăn thịt! Ngày ngày ăn thịt ngươi nướng . . . ."

Trọng Hoa nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Cùng nhau trở về thôi, các Trưởng lão nhất trí đề cử ngươi làm Chưởng môn, chớ phụ lòng kỳ vọng của bọn hắn."

Huyền Tề nghĩ, Chưởng môn cái gì, hắn từ nhỏ đã không lạ gì, chỉ là như vậy có thể ở chung với nàng, liền gật đầu đáp ứng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương