Sư Phụ Như Phu
-
Chương 133: Phản bội (1)
“Chủ nhân!” Vũ Phượng vội vàng đuổi theo rồi sải cánh ra, đặt bạch hồ lên lưng.
Lúc này, Bạch Trì Hữu rất suy yếu, vì thế nó chỉ có thể nghĩ cách đưa chủ nhân về Hồ Tộc! Người giúp được chủ nhân chỉ có trưởng lão của Hồ Tộc mà thôi!
Nhưng trưởng lão Hồ Tộc không phải là người nó muốn gặp là gặp, nên trước mắt nó chỉ có thể tìm Bạch Vấn Thiên hiện đang ở Hồ Vương.
Bạch Vấn Thiên nhìn tình trạng của Bạch Trì Hữu chỉ có thể vừa chấn động vừa cảm thán!
Bạch Vấn Thiên giúp Vũ Phượng đưa Bạch Trì Hữu vào động để bế quan rồi rời đi.
Vũ Phượng lay cơ thể của bạch hồ. Bạch hồ yếu ớt há miệng nhưng lại không thể nói ra lời nào.
Hốc mắt của Vũ Phượng lại ướt lần nữa.
Từ khi nào mà chủ nhân luôn luôn mạnh mẽ đã biến thành như thế này?
Động bế quan rất sâu và im ắng, Vũ Phượng nhìn xung quanh, trên tường chỉ có hai ngọn đuốc.
Vũ Phượng thở dài. Đột nhiên, một cửa đá trong động bế quan dần dần đóng lại. Vũ Phượng trợn to mắt. Không thể nào! Bạch Vấn Thiên muốn tạo phản ư?
Tiếc là khi nó chạy đến thì cửa động đã khép lại hoàn toàn.
Vũ Phượng bất lực cúi thấp đầu, trách mình tự ý quyết định.
Chủ nhân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nó bước đến gần bạch hồ, nhìn bộ dạng yếu ớt ấy, nó cảm thấy rất khó chịu.
Nghĩ đến lúc này Hoa Hoa cũng dở sống dở chết, cơ thể cũng không còn thì nó càng thêm khó chịu.
Tất cả cũng tại Mai Hoa Yêu! Mai Hoa Yêu đáng chết! Trong lòng Vũ Phượng mắng nàng ta không dưới trăm lần! Nếu không vì lời nói của nàng ta thì sư phụ và Hoa Hoa đã sớm trở thành một đôi thần tiên quyến lữ. Buổi sáng hôm nay lại nhìn thấy hai người chàng chàng thiếp thiếp, nó đã vui mừng thay cho bọn họ.
Rốt cuộc, sau một ngày, cơ thể của bạch hồ khẽ giật, chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh với vẻ kinh ngạc.
Lúc này, Vũ Phượng đang tựa vào vách tường ngủ gục. Nó sợ Bạch Vấn Thiên đột nhiên tập kích nên đã trông coi suốt một đêm, vừa nãy mới thiếp đi.
Bạch hồ híp cặp mắt hồ ly, cuối cùng cũng nhận ra đây là nơi nào.
Nhìn về phía cửa động, người thông minh như hắn tất nhiên hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Bạch Vấn Thiên làm phản rồi!
Chết tiệt! Hắn đối xử với bọn người này tốt quá rồi sao?
Bạch Trì Hữu nheo mắt, đáy lòng lạnh băng.
Bạch Vấn Thiên nhìn Lôi Thường: “Thiên Quân đến đây, Tiểu Vương không dám nhận. Xin Thiên Quân cứ yên tâm! Bạch Trì Hữu đã nửa sống nửa chết! Thêm nữa là hắn đang bế quan, không thể gây ra chuyện lớn gì!”
Lôi Thường nheo mắt, vẻ mặt đầy sát khí: “Cho ngươi bảy ngày, phải nhổ cỏ tận gốc, hơn nữa ta còn muốn hồn phách của hắn!”
Gã muốn thăm dò cẩn thận!
Bạch Vấn Thiên vội vàng gật đầu: “Thiên Quân yên tâm, Tiểu Vương sẽ nghĩ biện pháp.”
Lôi Thường hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Mặc dù pháp thuật của Lôi Thường không cao nhưng chỗ dựa rất lớn, vì thế chẳng những không ai dám làm gì gã mà gã còn nắm mọi thứ trong tay.
Rất nhiều người tức giận vì hành vi của gã nhưng không ai dám nói gì! Sau đó gã bị Bạch Trì Hữu phế hết pháp thuật tu luyện khiến những thần tiên chức vị nhỏ mừng thầm!
Đến tận hôm nay, Lôi Thường vẫn hận Bạch Trì Hữu tận xương tủy.
Nếu không giày xéo hồn phách của tên đó, làm sao gã cam lòng cho được?
Nhìn Lôi Thường rời đi, Bạch Vấn Thiên cười lạnh một tiếng.
“Phụ vương, người giam sư thúc lại, không sợ ngày sau sẽ…”
“Sợ cái gì? Có Lôi Thường chống lưng mà còn sợ? Y là cháu của Thiên Đế, chỗ dựa vô cùng vững chắc, còn chưa nói đến tiểu tử Bạch Trì Hữu đang bị thương nặng như vậy. Đừng nói là ta, ngay đến con, hắn còn không đánh lại! Hiện giờ, giết chết hắn cũng như giết một con kiến! Chỉ cần không có hắn, ta sẽ là Hồ Vương danh xứng với thực!”
Bạch Vấn Thiên cười lạnh.
Lúc này, Bạch Trì Hữu rất suy yếu, vì thế nó chỉ có thể nghĩ cách đưa chủ nhân về Hồ Tộc! Người giúp được chủ nhân chỉ có trưởng lão của Hồ Tộc mà thôi!
Nhưng trưởng lão Hồ Tộc không phải là người nó muốn gặp là gặp, nên trước mắt nó chỉ có thể tìm Bạch Vấn Thiên hiện đang ở Hồ Vương.
Bạch Vấn Thiên nhìn tình trạng của Bạch Trì Hữu chỉ có thể vừa chấn động vừa cảm thán!
Bạch Vấn Thiên giúp Vũ Phượng đưa Bạch Trì Hữu vào động để bế quan rồi rời đi.
Vũ Phượng lay cơ thể của bạch hồ. Bạch hồ yếu ớt há miệng nhưng lại không thể nói ra lời nào.
Hốc mắt của Vũ Phượng lại ướt lần nữa.
Từ khi nào mà chủ nhân luôn luôn mạnh mẽ đã biến thành như thế này?
Động bế quan rất sâu và im ắng, Vũ Phượng nhìn xung quanh, trên tường chỉ có hai ngọn đuốc.
Vũ Phượng thở dài. Đột nhiên, một cửa đá trong động bế quan dần dần đóng lại. Vũ Phượng trợn to mắt. Không thể nào! Bạch Vấn Thiên muốn tạo phản ư?
Tiếc là khi nó chạy đến thì cửa động đã khép lại hoàn toàn.
Vũ Phượng bất lực cúi thấp đầu, trách mình tự ý quyết định.
Chủ nhân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nó bước đến gần bạch hồ, nhìn bộ dạng yếu ớt ấy, nó cảm thấy rất khó chịu.
Nghĩ đến lúc này Hoa Hoa cũng dở sống dở chết, cơ thể cũng không còn thì nó càng thêm khó chịu.
Tất cả cũng tại Mai Hoa Yêu! Mai Hoa Yêu đáng chết! Trong lòng Vũ Phượng mắng nàng ta không dưới trăm lần! Nếu không vì lời nói của nàng ta thì sư phụ và Hoa Hoa đã sớm trở thành một đôi thần tiên quyến lữ. Buổi sáng hôm nay lại nhìn thấy hai người chàng chàng thiếp thiếp, nó đã vui mừng thay cho bọn họ.
Rốt cuộc, sau một ngày, cơ thể của bạch hồ khẽ giật, chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh với vẻ kinh ngạc.
Lúc này, Vũ Phượng đang tựa vào vách tường ngủ gục. Nó sợ Bạch Vấn Thiên đột nhiên tập kích nên đã trông coi suốt một đêm, vừa nãy mới thiếp đi.
Bạch hồ híp cặp mắt hồ ly, cuối cùng cũng nhận ra đây là nơi nào.
Nhìn về phía cửa động, người thông minh như hắn tất nhiên hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Bạch Vấn Thiên làm phản rồi!
Chết tiệt! Hắn đối xử với bọn người này tốt quá rồi sao?
Bạch Trì Hữu nheo mắt, đáy lòng lạnh băng.
Bạch Vấn Thiên nhìn Lôi Thường: “Thiên Quân đến đây, Tiểu Vương không dám nhận. Xin Thiên Quân cứ yên tâm! Bạch Trì Hữu đã nửa sống nửa chết! Thêm nữa là hắn đang bế quan, không thể gây ra chuyện lớn gì!”
Lôi Thường nheo mắt, vẻ mặt đầy sát khí: “Cho ngươi bảy ngày, phải nhổ cỏ tận gốc, hơn nữa ta còn muốn hồn phách của hắn!”
Gã muốn thăm dò cẩn thận!
Bạch Vấn Thiên vội vàng gật đầu: “Thiên Quân yên tâm, Tiểu Vương sẽ nghĩ biện pháp.”
Lôi Thường hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Mặc dù pháp thuật của Lôi Thường không cao nhưng chỗ dựa rất lớn, vì thế chẳng những không ai dám làm gì gã mà gã còn nắm mọi thứ trong tay.
Rất nhiều người tức giận vì hành vi của gã nhưng không ai dám nói gì! Sau đó gã bị Bạch Trì Hữu phế hết pháp thuật tu luyện khiến những thần tiên chức vị nhỏ mừng thầm!
Đến tận hôm nay, Lôi Thường vẫn hận Bạch Trì Hữu tận xương tủy.
Nếu không giày xéo hồn phách của tên đó, làm sao gã cam lòng cho được?
Nhìn Lôi Thường rời đi, Bạch Vấn Thiên cười lạnh một tiếng.
“Phụ vương, người giam sư thúc lại, không sợ ngày sau sẽ…”
“Sợ cái gì? Có Lôi Thường chống lưng mà còn sợ? Y là cháu của Thiên Đế, chỗ dựa vô cùng vững chắc, còn chưa nói đến tiểu tử Bạch Trì Hữu đang bị thương nặng như vậy. Đừng nói là ta, ngay đến con, hắn còn không đánh lại! Hiện giờ, giết chết hắn cũng như giết một con kiến! Chỉ cần không có hắn, ta sẽ là Hồ Vương danh xứng với thực!”
Bạch Vấn Thiên cười lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook