Sư Phụ, Chúng Ta Cùng Luận Bàn Nhân Sinh
-
Chương 1
001
Đây là cách mọi bước ngoặt diễn ra.
Đương nhiên trước khi hậu quả của bước ngoặt này xảy ra, trước đó còn có một đoạn sinh hoạt cần ghi chép.
002
Trần Đại Bảo trước khi xuyên qua đương nhiên không gọi là Trần Đại Bảo, nhưng sau khi xuyên việt hắn đã được gọi Trần Đại Bảo, hắn cũng liền nhận, dù sao vị sư huynh Trúc Cơ trung kỳ dẫn hắn nhập môn còn được gọi là Mạnh Tiểu Bảo, hắn cũng không cần thiết vì cái danh tự tính toán chi li.
Huống chi hắn tu tiên mười năm gần đây, cũng chỉ tu đến luyện khí tầng tám, ngay cả cánh cửa tu chân cũng chưa có sờ đến, càng không loại ý nghĩ mình hẳn là nhân vật chính của thế giới này, đổi một cái danh tự vô cùng bá khí dường như cũng không cần thiết, vào tháng bảy năm nay, liền thu thập tay nải, từ trên núi đi xuống, chuẩn vị tới phàm nhân một thời gian.
Quy định của Tầm Tiên Tông đối với đệ tử xuống núi từ trước đến nay đều khắc nghiệt, nhưng hắn nhờ phúc của Mạnh Tiểu Bảo, tìm được nhiệm vụ thu mua trung chuyển cho nên cũng coi như cách thanh tâm quả dục một thời gian, còn hưởng thụ được phúc lợi của Tầm Tiên Tông, hơn nữa xuống núi có thể cưới được một tiểu tức phụ, sau đó sinh một tiểu tử mập mạp, an an ổn ổn sống qua ngày.
—— nhưng cũng khó tránh khỏi không cam tâm.
Trần Đại Bảo cảm thấy Đại thần xuyên không xác thực đối với hắn chẳng ra sao cả, người ta xuyên việt không có đỉnh cấp thiên phú, cũng có bàn tay vàng, không có bàn tay vàng, cũng có gia tộc xa hoa, không có gia tộc xa hoa, thì Đại thần này cho hắn một cái thanh mai trúc mã cũng không quá đáng nhỉ? Hết lần này tới lần khác hắn cái gì cũng không có, không có thì thôi đi, hết lần này tới lần khác lại cho hắn hi vọng, cho hắn thiên phú tu tiên, kết quả lại là thiên phú kém nhất, hắn giãy dụa mười năm, rốt cục mới nhận mệnh.
Mặc dù nhận mệnh, những vẫn buồn.
Hôm nay Trần Đại Bảo đứng trên núi nhìn Mạnh Tiểu Bảo trở về, vừa nghĩ tới Mạnh Tiểu Bảo hiện tại đã là Trúc Cơ trung kỳ, đến cuối năm sẽ được kiểm tra để được nhân vào dưới trướng của các trưởng lão, mà mình lại chỉ có thể xuống núi sinh hoạt như phàm nhân, sau này hai người chênh lệch sẽ lại càng lúc càng lớn, có lẽ sau này hắn chết già, Mạnh Tiểu Bảo vẫn có bộ dáng hiện tại, đã cảm thấy buồn không chịu được.
Buồn, nhìn chung quanh không có ai, hắn nhịn không được trốn đến sau một gốc cây cổ thụ, gào lên ——
"... Anh mày tốt xấu cũng đã từng là nhân tài ưu tú ở thế kỷ 21, liền m* nó ném ta tới cái địa phương chim không thèm ỉ* này, một chút phúc lợi cũng không có, cả ngày làm việc nặng, thức ăn toàn loại thóc mà chim cũng không thèm ăn, đời trước chuột Hamster nhà anh mày nuôi còn ăn ngon hơn ta bây giờ, sao mệnh anh mày khổ thế này, ô ô ô ô ô..."
Ban đầu chỉ đơn giản là gào thét, gào thét càng nhiều về sau thật đúng là càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt thật sự trào ra.
Ngay tại lúc tâm tình hắn bi thương đến đỉnh điểm, có người ngắt lời hắn ——
"Tiểu huynh đệ, nơi này là nơi nào?"
Trần Đại Bảo thiếu chút nữa bị dọa tiểu, hắn ngẩng đầu lên nhìn nam nhân vừa đi đến trước mắt.
Trời đã tối, trong bóng đêm Trần Đại Bảo không nhìn rõ bộ dáng của y, chỉ thấy được là một thanh niên dáng người thon dài, thanh âm nói chuyện rất ôn hòa rất êm tai —— Trần Đại Bảo đoán y là một công tử nhà giàu tới chỗ này muốn lên núi tu tiên.
Nghĩ đến cảnh mất mặt vừa rồi của mình bị người này nhìn thấy, Trần Đại Bảo không cam lòng, nhân tiện nói: "Ta nhìn ngươi không có thiên phú gì, đừng nghĩ tới chuyện tu tiên."
Thanh niên trầm mặc một hồi, ngay tại thời điểm Trần Đại Bảo nghĩ mình cứ như thế lập tức dập tắt giấc mơ của người khác có phải là quá mức không, thì thanh niên đột nhiên trầm giọng hỏi: "Nơi này là Tầm Tiên Tông?"
Không biết nơi này là Tầm Tiên Tông lại biết Tầm Tiên Tông là loại tình huống gì? —— Trong đầu Trần Đại Bảo chợt lóe lên một suy nghĩ.
Thế là hắn vô thức gật đầu.
Thanh niên lại hỏi: "Vậy vì sao ngươi khóc?"
Trần Đại Bảo vốn định qua loa cho xong, nhưng là lời nói đến miệng lại nuốt xuống, thay vào đó, là một câu nói như vầy: "Ta vốn muốn tìm đường tu tiên, nhưng tiên cốt tư chất có hạn, khó có thể tiến thêm, tự nhiên cảm thấy đáng buồn đáng tiếc, khó mà tự kiềm chế."
Thanh niên liền "A" một tiếng, nói: "Chuyện nhỏ như vậy."
Trần Đại Bảo nguyên bản còn cảm thấy người này có thể là thế ngoại cao nhân nên khách khí một chút, còn moi ruột gan nói vài câu văn nhã, hi vọng tỏ ta mình có trình độ chút, nghe y nói như vậy, nhịn không được trợn mắt nhìn: "Cái gì gọi là chuyện nhỏ như vậy! Cái này là đại sự cuộc đời của ta được chứ!"
Thanh niên bối rối, y trước nay hiếm khi bị người khác mắng như thế này, hiện tại cũng không cảm thấy sinh khí phẫn nộ, mà là vô cùng sững sờ, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn liền nói ra: "Ta nghe nói Thiên Cung Hoàn có thể thay đổi tiên cốt tư chất."
Trần Đại Bảo lập tức chấn động tinh thần, hắn biết mà, hắn nếu không gặp phải một tên ngốc,thì chính là gặp phải Đại Thần —— mặc dù hắn cũng không biết Thiên Cung Hoàn là cái gì.
Hắn vội vàng hỏi: "Các hạ có Thiên Cung Hoàn?"
Thanh niên bị Trần Đại Bảo một hồi khách khí một hồi kích động làm cho ngơ ngác, nhưng nghĩ nghĩ đến vấn đề của hắn, thanh niên vẫn lắc đầu một cái: "Ta không có." Y nghĩ chắc bản thân không dùng đến.
Trần Đại Bảo liền xác định đây thật ra là một tên ngốc: "Coi như Thiên Cung Hoàn có thể thay đổi tiên cốt tư chất, khẳng định cũng quý giá hiếm gặp, không biết là đan cược đẳng cấp gì? Ngươi không biết còn ở chỗ này trang B (ra vẻ lợi hại), ngươi lừa ta à?"
Thấy y thiếu chú ý như vậy, bật ra mấy từ người nơi này nghe không hiểu.
Thanh niên liền cau mày lặp lại: "Trang? B?"
Thanh niên chỉ là thuật lại lời của Trần Đại Bảo, nhưng Đại Bảo vừa khóc xong đầu óc không rõ ràng lại cảm thấy mình bị mắng "Ngu xuẩn", hắn nhảy dựng lên, chửi: "Ngươi mới ngu xuẩn! Ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta ngu xuẩn!"
Thanh niên bị hắn mắng cho choáng váng, nhưng y cũng nhìn ra người này thật sự tức giận, y không hiểu sao lưu lạc tới đây, đầu óc lại không rõ ràng, thực sự bây giờ rất cần một cấp thấp tu chân giả đến giúp đỡ dỗ thanh niên này, y không hi vọng hai người huyên náo không thoải mái, liền vội vàng nói: "Tại hạ không có ý xấu, chỉ là lưu lạc ở đây, hi vọng tá túc một đêm thôi."
Theo bản năng, y biết mình không nên bại lộ chuyện thụ thương mất trí nhớ, đầu óc hỗ loạn, bởi vậy y giữ bí mật, lại nói: "Sau này chắc chắn sẽ tạ ơn và hậu tạ."
Đối phương khách khí như vậy, Trần Đại Bảo ngược lại ý thức được mình quá phận, đầu óc hắn hiện tại do khóc quá lâu cũng mệt không chịu được, hơn nữa không muốn khách khí với người trước mắt, tiểu viện tử hắn mua dưới chân núi vốn có phòng trống, cũng không có vật phẩm quý giá, thêm một người hoàn toàn không có vấn đề.
Thế là hắn khoát tay nói: "Đi thôi đi thôi, ở cái một đêm mà thôi, không cần tạ ơn."
Cứ như vậy, Trần Đại Bảo mang một người xa lạ về nhà.
003
Đi dọc theo trên con đường nhỏ trong núi.
Ven đường cây dại và bụi rậm như quỷ ảnh trùng điệp.
Trần Đại Bảo đi ở phía trước, sớm đã quên đi chuyện không vui lúc trước, ôn hòa nói: "Ta gọi Trần Đại Bảo, lúc trước là đệ tử ngoại môn của Tầm Tiên Tông, ngươi tên là gì?"
Thanh niên đầy tìm kiếm ký ức trong đầu vẫn không nhớ tới ra của mình, đành phải nhìn cảnh vật xung quanh, rồi nói: "Ta gọi Liễu Hòe."
Danh tự Liễu Hòe này so Trần Đại Bảo còn bình thường hơn nhiều, Trần Đại Bảo cũng không hoài nghi, khi đền nhà thắp đèn lên, Trần Đại Bảo vừa quay đầu lại đã cả kinh.
Tâm sinh tướng, Trần Đại Bảo không biết được câu này ở Tu Tiên Giới có phải là sẽ càng có đạo lý không, nhưng Trần Đại Bảo thấy người tu tiên có thành tựu, đều có nét đẹp như tranh vẽ, khí chất tao nhã, kể cả Mạnh Tiểu Bảo có cái danh tự đậu bỉ, nhưng dáng dấp cũng không có gì phải chê, Mạnh Tiểu Bảo từng nói với hắn: "Kỳ thật Tu Tiên Giới có một quy ước, trên cơ bản người càng đẹp mắt càng dễ tu tiên—— ngươi đừng tưởng Hậu thiên có thể tẩy tạp chất, thay đổi thể phách, quy ước này, thực sự ảnh hưởng cả đời."
Mạnh Tiểu Bảo người này rất thích nghiêm mặt lừa người, nhưng lời này Trần Đại Bảo không biết sao lại cảm thấy có chút đạo lý, không quan tâm là Tiên thiên vẫn là Hậu thiên, Tu Tiên Giới càng lên thượng tầng, những vị đại năng kia dáng dấp càng đẹp mắt, thật sự là chân lý.
Đương nhiên lấy số lượng đại năng mà Trần Đại Bảo thấy qua, căn bản không đủ để làm mẫu, nhưng khoảnh khắc hắn thấy rõ mặt Liễu Hòe, Trần Đại Bảo chợt nghĩ ——khuôn mặt như thế nếu không phải đại năng, quả thực lãng phí.
Cái miêu tả khuôn mặt như vẽ hay mặt mày như ngọc đều không đủ tư cách miêu tả y, gương mặt này của Liễu Hòe, khiến người ta cảm thấy nếu làm mặt quỷ thật là phung phí của trời, hiện tại y đang mờ mịt nhìn Trần Đại Bảo, hai con ngươi tại dưới ánh đèn tựa như là sóng nước lưu chuyển, khuôn mặt tựa bạch ngọc cùng máy tóc đen dài như thác đổ, Trần Đại Bảo bị gương mặt đó kích thích đến lùi về sau, quả thực là cảm giác bị sắc đẹp ngợp trời nện vào mặt.
Hiện tại trong đầu hắn nảy ra một câu nói —— tiêu tiêu tiêu tiêu cmn, quả nhân muốn cong!
Liễu Hòe kinh ngạc trước hành động đột ngột của Trần Đại Bảo, ý nghĩ đầu tiên chính là Trần Đại Bảo có biết y không, quan hệ của hai người là như thế nào, trong lòng bất giác khẩn trương, gượng cười nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi sao vậy?"
Trần Đại Bảo bị shock, hắn ôm lấy ngực nói: "Đại ca ngươi chớ tới gần ta, ngươi vừa tới gần, ta liền cảm thấy mình rất muốn nhặt xà phòng." (ngôn ngữ màng: nhặt xà phòng = bị bạo cúc)
"..." Liễu Hòe nghe không hiểu, nhưng điều đó không ảnh hưởng y ở trong lòng yên lặng xác nhận Trần Đại Bảo đầu óc có vấn đề —— mặc dù y bây giờ đầu óc cũng có chút vấn đề.
Trần Đại Bảo vịn bàn ổn định tâm tình, sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại nói: "Hai mắt ta sắp mù rồi!"
"..."
Không biết tại sao, mặc dù còn có rất nhiều thứ không nhớ ra được, nhưng Liễu Hòe cảm thấy một loại thật sâu bất lực, y gật đầu nói: "Quấy rầy, xin hỏi ta ở phòng nào?"
"A đúng, còn chưa có an bài gian phòng." Trần Đại Bảo nhất thời bình tĩnh lại, vẫn là không dám nhìn Liễu Hòe, chỉ dẫn y đến phòng.
Thế nhưng Trần Đại Bảo quên đi một chuyện, cái tiểu viện này, chỉ có một mình hắn ở.
Cái này cũng đại biểu, những phòng khác đều không ai quét dọn.
Sau khi bị không khí hôi hám của ba cái gian phòng kích thích đến nhảy mũi, cuối cùng Trần Đại Bảo ngượng ngùng nói: "Hai chúng ta đều là nam nhân, dứt khoát ở chung một phòng ha?"
Giờ phút này, Trần Đại Bảo tựa như đã quen với gương mặt đã gây ra lực trùng kích to lớn cho hắn của Liễu Hòe, có thể nhìn thẳng đối phương, thậm chí không biết xấu hổ đưa ra đề nghị ở chung phòng.
Liễu Hòe mặc dù ký ức rất mơ hồ, nhưng tự cảm thấy mình tuyệt đối chưa bao giờ gặp loại người này.
Hắn miễn cưỡng cười nói: "Có dư chăn đệm không, ta có thể ngủ dưới đất."
Trần Đại Bảo gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Vậy thật có lỗi với gương mặt của ngươi."
"... Không quan hệ."
Trần Đại Bảo nói thêm: "Thế nhưng ta không chăn đệm nào khác nha.""..." Liễu Hòe rốt cục không nói nên lời.
Đây là cách mọi bước ngoặt diễn ra.
Đương nhiên trước khi hậu quả của bước ngoặt này xảy ra, trước đó còn có một đoạn sinh hoạt cần ghi chép.
002
Trần Đại Bảo trước khi xuyên qua đương nhiên không gọi là Trần Đại Bảo, nhưng sau khi xuyên việt hắn đã được gọi Trần Đại Bảo, hắn cũng liền nhận, dù sao vị sư huynh Trúc Cơ trung kỳ dẫn hắn nhập môn còn được gọi là Mạnh Tiểu Bảo, hắn cũng không cần thiết vì cái danh tự tính toán chi li.
Huống chi hắn tu tiên mười năm gần đây, cũng chỉ tu đến luyện khí tầng tám, ngay cả cánh cửa tu chân cũng chưa có sờ đến, càng không loại ý nghĩ mình hẳn là nhân vật chính của thế giới này, đổi một cái danh tự vô cùng bá khí dường như cũng không cần thiết, vào tháng bảy năm nay, liền thu thập tay nải, từ trên núi đi xuống, chuẩn vị tới phàm nhân một thời gian.
Quy định của Tầm Tiên Tông đối với đệ tử xuống núi từ trước đến nay đều khắc nghiệt, nhưng hắn nhờ phúc của Mạnh Tiểu Bảo, tìm được nhiệm vụ thu mua trung chuyển cho nên cũng coi như cách thanh tâm quả dục một thời gian, còn hưởng thụ được phúc lợi của Tầm Tiên Tông, hơn nữa xuống núi có thể cưới được một tiểu tức phụ, sau đó sinh một tiểu tử mập mạp, an an ổn ổn sống qua ngày.
—— nhưng cũng khó tránh khỏi không cam tâm.
Trần Đại Bảo cảm thấy Đại thần xuyên không xác thực đối với hắn chẳng ra sao cả, người ta xuyên việt không có đỉnh cấp thiên phú, cũng có bàn tay vàng, không có bàn tay vàng, cũng có gia tộc xa hoa, không có gia tộc xa hoa, thì Đại thần này cho hắn một cái thanh mai trúc mã cũng không quá đáng nhỉ? Hết lần này tới lần khác hắn cái gì cũng không có, không có thì thôi đi, hết lần này tới lần khác lại cho hắn hi vọng, cho hắn thiên phú tu tiên, kết quả lại là thiên phú kém nhất, hắn giãy dụa mười năm, rốt cục mới nhận mệnh.
Mặc dù nhận mệnh, những vẫn buồn.
Hôm nay Trần Đại Bảo đứng trên núi nhìn Mạnh Tiểu Bảo trở về, vừa nghĩ tới Mạnh Tiểu Bảo hiện tại đã là Trúc Cơ trung kỳ, đến cuối năm sẽ được kiểm tra để được nhân vào dưới trướng của các trưởng lão, mà mình lại chỉ có thể xuống núi sinh hoạt như phàm nhân, sau này hai người chênh lệch sẽ lại càng lúc càng lớn, có lẽ sau này hắn chết già, Mạnh Tiểu Bảo vẫn có bộ dáng hiện tại, đã cảm thấy buồn không chịu được.
Buồn, nhìn chung quanh không có ai, hắn nhịn không được trốn đến sau một gốc cây cổ thụ, gào lên ——
"... Anh mày tốt xấu cũng đã từng là nhân tài ưu tú ở thế kỷ 21, liền m* nó ném ta tới cái địa phương chim không thèm ỉ* này, một chút phúc lợi cũng không có, cả ngày làm việc nặng, thức ăn toàn loại thóc mà chim cũng không thèm ăn, đời trước chuột Hamster nhà anh mày nuôi còn ăn ngon hơn ta bây giờ, sao mệnh anh mày khổ thế này, ô ô ô ô ô..."
Ban đầu chỉ đơn giản là gào thét, gào thét càng nhiều về sau thật đúng là càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt thật sự trào ra.
Ngay tại lúc tâm tình hắn bi thương đến đỉnh điểm, có người ngắt lời hắn ——
"Tiểu huynh đệ, nơi này là nơi nào?"
Trần Đại Bảo thiếu chút nữa bị dọa tiểu, hắn ngẩng đầu lên nhìn nam nhân vừa đi đến trước mắt.
Trời đã tối, trong bóng đêm Trần Đại Bảo không nhìn rõ bộ dáng của y, chỉ thấy được là một thanh niên dáng người thon dài, thanh âm nói chuyện rất ôn hòa rất êm tai —— Trần Đại Bảo đoán y là một công tử nhà giàu tới chỗ này muốn lên núi tu tiên.
Nghĩ đến cảnh mất mặt vừa rồi của mình bị người này nhìn thấy, Trần Đại Bảo không cam lòng, nhân tiện nói: "Ta nhìn ngươi không có thiên phú gì, đừng nghĩ tới chuyện tu tiên."
Thanh niên trầm mặc một hồi, ngay tại thời điểm Trần Đại Bảo nghĩ mình cứ như thế lập tức dập tắt giấc mơ của người khác có phải là quá mức không, thì thanh niên đột nhiên trầm giọng hỏi: "Nơi này là Tầm Tiên Tông?"
Không biết nơi này là Tầm Tiên Tông lại biết Tầm Tiên Tông là loại tình huống gì? —— Trong đầu Trần Đại Bảo chợt lóe lên một suy nghĩ.
Thế là hắn vô thức gật đầu.
Thanh niên lại hỏi: "Vậy vì sao ngươi khóc?"
Trần Đại Bảo vốn định qua loa cho xong, nhưng là lời nói đến miệng lại nuốt xuống, thay vào đó, là một câu nói như vầy: "Ta vốn muốn tìm đường tu tiên, nhưng tiên cốt tư chất có hạn, khó có thể tiến thêm, tự nhiên cảm thấy đáng buồn đáng tiếc, khó mà tự kiềm chế."
Thanh niên liền "A" một tiếng, nói: "Chuyện nhỏ như vậy."
Trần Đại Bảo nguyên bản còn cảm thấy người này có thể là thế ngoại cao nhân nên khách khí một chút, còn moi ruột gan nói vài câu văn nhã, hi vọng tỏ ta mình có trình độ chút, nghe y nói như vậy, nhịn không được trợn mắt nhìn: "Cái gì gọi là chuyện nhỏ như vậy! Cái này là đại sự cuộc đời của ta được chứ!"
Thanh niên bối rối, y trước nay hiếm khi bị người khác mắng như thế này, hiện tại cũng không cảm thấy sinh khí phẫn nộ, mà là vô cùng sững sờ, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn liền nói ra: "Ta nghe nói Thiên Cung Hoàn có thể thay đổi tiên cốt tư chất."
Trần Đại Bảo lập tức chấn động tinh thần, hắn biết mà, hắn nếu không gặp phải một tên ngốc,thì chính là gặp phải Đại Thần —— mặc dù hắn cũng không biết Thiên Cung Hoàn là cái gì.
Hắn vội vàng hỏi: "Các hạ có Thiên Cung Hoàn?"
Thanh niên bị Trần Đại Bảo một hồi khách khí một hồi kích động làm cho ngơ ngác, nhưng nghĩ nghĩ đến vấn đề của hắn, thanh niên vẫn lắc đầu một cái: "Ta không có." Y nghĩ chắc bản thân không dùng đến.
Trần Đại Bảo liền xác định đây thật ra là một tên ngốc: "Coi như Thiên Cung Hoàn có thể thay đổi tiên cốt tư chất, khẳng định cũng quý giá hiếm gặp, không biết là đan cược đẳng cấp gì? Ngươi không biết còn ở chỗ này trang B (ra vẻ lợi hại), ngươi lừa ta à?"
Thấy y thiếu chú ý như vậy, bật ra mấy từ người nơi này nghe không hiểu.
Thanh niên liền cau mày lặp lại: "Trang? B?"
Thanh niên chỉ là thuật lại lời của Trần Đại Bảo, nhưng Đại Bảo vừa khóc xong đầu óc không rõ ràng lại cảm thấy mình bị mắng "Ngu xuẩn", hắn nhảy dựng lên, chửi: "Ngươi mới ngu xuẩn! Ngươi dựa vào cái gì mà mắng ta ngu xuẩn!"
Thanh niên bị hắn mắng cho choáng váng, nhưng y cũng nhìn ra người này thật sự tức giận, y không hiểu sao lưu lạc tới đây, đầu óc lại không rõ ràng, thực sự bây giờ rất cần một cấp thấp tu chân giả đến giúp đỡ dỗ thanh niên này, y không hi vọng hai người huyên náo không thoải mái, liền vội vàng nói: "Tại hạ không có ý xấu, chỉ là lưu lạc ở đây, hi vọng tá túc một đêm thôi."
Theo bản năng, y biết mình không nên bại lộ chuyện thụ thương mất trí nhớ, đầu óc hỗ loạn, bởi vậy y giữ bí mật, lại nói: "Sau này chắc chắn sẽ tạ ơn và hậu tạ."
Đối phương khách khí như vậy, Trần Đại Bảo ngược lại ý thức được mình quá phận, đầu óc hắn hiện tại do khóc quá lâu cũng mệt không chịu được, hơn nữa không muốn khách khí với người trước mắt, tiểu viện tử hắn mua dưới chân núi vốn có phòng trống, cũng không có vật phẩm quý giá, thêm một người hoàn toàn không có vấn đề.
Thế là hắn khoát tay nói: "Đi thôi đi thôi, ở cái một đêm mà thôi, không cần tạ ơn."
Cứ như vậy, Trần Đại Bảo mang một người xa lạ về nhà.
003
Đi dọc theo trên con đường nhỏ trong núi.
Ven đường cây dại và bụi rậm như quỷ ảnh trùng điệp.
Trần Đại Bảo đi ở phía trước, sớm đã quên đi chuyện không vui lúc trước, ôn hòa nói: "Ta gọi Trần Đại Bảo, lúc trước là đệ tử ngoại môn của Tầm Tiên Tông, ngươi tên là gì?"
Thanh niên đầy tìm kiếm ký ức trong đầu vẫn không nhớ tới ra của mình, đành phải nhìn cảnh vật xung quanh, rồi nói: "Ta gọi Liễu Hòe."
Danh tự Liễu Hòe này so Trần Đại Bảo còn bình thường hơn nhiều, Trần Đại Bảo cũng không hoài nghi, khi đền nhà thắp đèn lên, Trần Đại Bảo vừa quay đầu lại đã cả kinh.
Tâm sinh tướng, Trần Đại Bảo không biết được câu này ở Tu Tiên Giới có phải là sẽ càng có đạo lý không, nhưng Trần Đại Bảo thấy người tu tiên có thành tựu, đều có nét đẹp như tranh vẽ, khí chất tao nhã, kể cả Mạnh Tiểu Bảo có cái danh tự đậu bỉ, nhưng dáng dấp cũng không có gì phải chê, Mạnh Tiểu Bảo từng nói với hắn: "Kỳ thật Tu Tiên Giới có một quy ước, trên cơ bản người càng đẹp mắt càng dễ tu tiên—— ngươi đừng tưởng Hậu thiên có thể tẩy tạp chất, thay đổi thể phách, quy ước này, thực sự ảnh hưởng cả đời."
Mạnh Tiểu Bảo người này rất thích nghiêm mặt lừa người, nhưng lời này Trần Đại Bảo không biết sao lại cảm thấy có chút đạo lý, không quan tâm là Tiên thiên vẫn là Hậu thiên, Tu Tiên Giới càng lên thượng tầng, những vị đại năng kia dáng dấp càng đẹp mắt, thật sự là chân lý.
Đương nhiên lấy số lượng đại năng mà Trần Đại Bảo thấy qua, căn bản không đủ để làm mẫu, nhưng khoảnh khắc hắn thấy rõ mặt Liễu Hòe, Trần Đại Bảo chợt nghĩ ——khuôn mặt như thế nếu không phải đại năng, quả thực lãng phí.
Cái miêu tả khuôn mặt như vẽ hay mặt mày như ngọc đều không đủ tư cách miêu tả y, gương mặt này của Liễu Hòe, khiến người ta cảm thấy nếu làm mặt quỷ thật là phung phí của trời, hiện tại y đang mờ mịt nhìn Trần Đại Bảo, hai con ngươi tại dưới ánh đèn tựa như là sóng nước lưu chuyển, khuôn mặt tựa bạch ngọc cùng máy tóc đen dài như thác đổ, Trần Đại Bảo bị gương mặt đó kích thích đến lùi về sau, quả thực là cảm giác bị sắc đẹp ngợp trời nện vào mặt.
Hiện tại trong đầu hắn nảy ra một câu nói —— tiêu tiêu tiêu tiêu cmn, quả nhân muốn cong!
Liễu Hòe kinh ngạc trước hành động đột ngột của Trần Đại Bảo, ý nghĩ đầu tiên chính là Trần Đại Bảo có biết y không, quan hệ của hai người là như thế nào, trong lòng bất giác khẩn trương, gượng cười nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi sao vậy?"
Trần Đại Bảo bị shock, hắn ôm lấy ngực nói: "Đại ca ngươi chớ tới gần ta, ngươi vừa tới gần, ta liền cảm thấy mình rất muốn nhặt xà phòng." (ngôn ngữ màng: nhặt xà phòng = bị bạo cúc)
"..." Liễu Hòe nghe không hiểu, nhưng điều đó không ảnh hưởng y ở trong lòng yên lặng xác nhận Trần Đại Bảo đầu óc có vấn đề —— mặc dù y bây giờ đầu óc cũng có chút vấn đề.
Trần Đại Bảo vịn bàn ổn định tâm tình, sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại nói: "Hai mắt ta sắp mù rồi!"
"..."
Không biết tại sao, mặc dù còn có rất nhiều thứ không nhớ ra được, nhưng Liễu Hòe cảm thấy một loại thật sâu bất lực, y gật đầu nói: "Quấy rầy, xin hỏi ta ở phòng nào?"
"A đúng, còn chưa có an bài gian phòng." Trần Đại Bảo nhất thời bình tĩnh lại, vẫn là không dám nhìn Liễu Hòe, chỉ dẫn y đến phòng.
Thế nhưng Trần Đại Bảo quên đi một chuyện, cái tiểu viện này, chỉ có một mình hắn ở.
Cái này cũng đại biểu, những phòng khác đều không ai quét dọn.
Sau khi bị không khí hôi hám của ba cái gian phòng kích thích đến nhảy mũi, cuối cùng Trần Đại Bảo ngượng ngùng nói: "Hai chúng ta đều là nam nhân, dứt khoát ở chung một phòng ha?"
Giờ phút này, Trần Đại Bảo tựa như đã quen với gương mặt đã gây ra lực trùng kích to lớn cho hắn của Liễu Hòe, có thể nhìn thẳng đối phương, thậm chí không biết xấu hổ đưa ra đề nghị ở chung phòng.
Liễu Hòe mặc dù ký ức rất mơ hồ, nhưng tự cảm thấy mình tuyệt đối chưa bao giờ gặp loại người này.
Hắn miễn cưỡng cười nói: "Có dư chăn đệm không, ta có thể ngủ dưới đất."
Trần Đại Bảo gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Vậy thật có lỗi với gương mặt của ngươi."
"... Không quan hệ."
Trần Đại Bảo nói thêm: "Thế nhưng ta không chăn đệm nào khác nha.""..." Liễu Hòe rốt cục không nói nên lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook