Sư Phụ, Bảo Bảo Là Của Người!
-
Chương 9: Ngươi mới là đồ ngực nhỏ,cả nhà ngưới mới là đồ ngực nhỏ
Hồi ức giống như 1 đoạn phim dài,chiếu lại quá khứ của ông lão.Sau đó,chỉ còn lại tiếng thở dài....
--- ------ ------Tuyết Phượng cung-cung Thánh nữ
Giờ phút này,bên trong cung Thánh nữ đang vang lên những tiếng mắng mỏ và tiếng khóc thút thít:
-Tiện nhân,sao ngươi dám đập vỡ cái bình này chứ hả?!-Trên một cái trường kỷ mềm mại,một cô gái đang phẫn nộ chỉ vào mặt người thị nữ đang quỳ dưới đất mà mắng,vốn làkhuôn mặt mềm mại,xinh đẹp nay lại vì tức giặn mà vặn vẹo không ra nguyên hình,mồm không ngừng phát ra nhưng tiếng chửi cực kì thô tục giống như người đàn bà chanh chua ngoài chợ.
-Nô...nô tỳ cũng....không phải...không phải là cố ý ạ-Cô thị nữ đang quỳ trên đất thì mặt trắng bệch không còn chút máu,đôi mắt long lanh giống như sắp khóc.Mặc dù lòng bàn tay bị nhưng mạnh vụn thủy tinh đâm vào nhưng nàng không thèm để ý,vẫn dập đầu liên tục xin tha lỗi,cho dù trên trán đã một mành bầm tím.Con người là như vậy,đến thời khắc cuối cùng phải chết,họ tình nguyện vứt bỏ toàn bộ tôn nghiêm của mình,vì họ mong muốn được sống!
Người thị nữ đang quỳ trên đất run bần bật.Nhưng thị nữ khác chỉ biết nhìn vào vẻ bề ngoài hào nhoáng khi vào hầu hạ thánh nữ,rằng nơi đó đaĩ ngộ tốt bao nhiêu,thù lao cao bao nhiêu.Ngày xưa nàng cũng có ý nghĩ như vậy nên mới cầu xin được đi để hầu hạ thánh nữ,giờ mới biết,nơi đây là địa ngục.Thánh nữ sau lưng vốn khác hẳn vói vẻ ôn nhu,nhã nhặn của nàng.Sau lưng,thánh nữ chính là một người ác liệt luôn thích hành hạ người khác.Giờ phút này,nàng hối hận thật rồi,nàng không muốn vào đây một chút nào hết!
Tô Ngữ Yên nâng cằm nàng lên,đôi mắt hạnh trừng trừng nhìn vào đôi mắt ngời thị nữ đang lóe lên sư sợ hãi.Môi đỏ kiều diễm nở nụ cười khát máu như Tu la trần gian nhìn người thị nữ kia.
-Răng rắc-Chỉ thấy tay Tô Ngữ Yên nhẹ nhàng vung lên,khuôn mắt của người thị nữ lệch sang hẳn một bên,nhìn người thị nữ,Tô Ngữ Yên chán ghét phất tay nói:
-Mạc, đưa thi thể ghê tởm này ra ngoài đi-Nàng vừa ngắt lời,trong không khí liền truyền đến một trận dao động,sau đó,liền nghe thấy thanh âm lạnh như băng:
-Đừng dùng thái độ như người hầu để đối đãi ta-Nghe thấy thanh âm này,thánh nữ lạnh lùng cười,giương cằm lên,nhìn vào chỗ không khí đang dao động nói:
-Ha!Mạc Vô Ảnh,cái thái độ thanh cao đó ngươi bày cho ai xem,đừng quên là ai đã cứu ngươi,đừng quên là ngươi đã hứa rằng sẽ phục vụ cho ta hai năm.
Nàng vừa dứt lời,liền có một bóng dáng màu đen mím môi nhảy ra,đem thi thể quăng đi.Ngay sau khi cái bóng mày đên đi,một người mang đấu lạp chậm rãi xuất hiện trước mặt Tô Ngữ Yên,trầm giọng nói:
-Tô Ngữ Yên,ngươi làm việc quá lỗ mãng rồi,lại dám để cho người ta phát hiện ra sao?
Tô Ngữ Yên vốn đang cao cao tại thượng giờ lại quỳ mọp xuống bên chân người nam tử,khẽ nói,giọng nàng còn hơi run run:
-Chủ nhân,Ngữ Yên biết sai rồi-Sau đó,nàng lại nâng mặt lên,nhìn nam tử này,ánh mắt lóe lên sự si mê.Chính nam tử này,giúp cho cuộc đời này của nàng vốn đã tàn tạ lại xuất hiên một ánh dương.Tuy rằng nàng biết hắn chỉ lợi dụng nàng,lại vẫn không nhịn được mà si mê hắn.Từ một con nhỏ phế vật Tô gia lại trở thành một nữ tử mà bao người nam nhân mong ước.Mà tất cả,đều là người nam nhân này cho mình.
Nam tử nhìn thấy trong mắt Tô Ngữ Yên lóe lên si mê,tròng mắt chứa đựng thêm một tia chán ghét cực sâu,làm cho Tô Ngữ Yên không thấy được vẻ mặt mình có gì biến hóa,nam tử lại trầm giọng nói:
-Được rồi,còn có lần sau,đi lĩnh hình phạt đi!-Tô Ngữ Yên nghe được lời này,thân thể không ức chế được run lên,nhớ đến hình phạt của chủ nhân,nàng không tự chủ được lạnh sống lưng,toát ra mồ hôi hột.
Nam tử nhìn thấy,trong mắt chán ghét càng sâu thêm một phần,hừ,nữ tử nhát gan.Không giống như nàng,nàng mạnh mẽ,nàng thanh cao,nàng thoát tục.Quan trọng là nàng là nữ nhân duy nhất là hắn yêu.Thế nhưng vì sao,hắn yêu nàng nhiều như vậy,nàng lại không quay đầu nhìn hắn một lần,dù chỉ một lần thôi,mà lại đi yêu người nam nhân kia!Hắn không cam lòng,không cam lòng!
Nam tử kia đang chìm đắm trong hồi tưởng rất nhanh lại tỉnh táo,sắc bén nhìn Tô Ngữ Yên ,tỏa ra một luồng khí uy áp khiến nàng co rụt về sau,sắc mặt tái nhợt,xem ra thực lực củachủ nhân lại tăng một tầng rồi
.Nam nhân kia hài lòng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Ngữ Yên,liền thu hồi uy áp.Tô Ngữ Yên thấy nam nhân thu hồi uy áp,sắc mặt hoảng sợ rốt cục bình tĩnh lại.Sau đò nàng liền bò đến bên nam nhân kia,thân thể gợi cảm như rắn nước bò lên người nam nhân kia,hai đầu gối vô cùng khiêu khích chỗ giữa hai bên chân hắn,môi hôn khắp người hắn,sau đó dùng giọng yêu mị nói:
-Chủ nhân,tối nay ở lại với tiểu nữ đi-Sau đó không đợi nam nhân kia nói rồi bắt đầu tháo quần áo trên người mình,chỉ còn sót lại cái yếm và cái quần lót,khêu gợi đi đến bên người hắn lần nữa,dùng đôi môi đỏ hồng kiều diễm nhẹ nhàng liếm ngực người nàng yêu
Nam nhân kia lạnh nhạt "ừ' một tiếng làm cho Tô Ngữ Yên mừng rỡ,sau đó không đợi hắn làm gì đã cởi quần áo hắn,mặc kệ đây có phải là giường hay không mà dùng tay nhẹ nhàng khiêu khích phần thân dưới của hắn,sau đó dùng cái lưỡi ma mị quấn quanh hai hạt đậu trước ngực hắn
Nam nhân kia rốt cuộc đã không chịu nỏi đè người Tô Ngữ Yên xuống,sau đó không khách khí đem đôi gò bổng đảo kia xoa đi nắn lại,rồi lại đâm mạnh vỏa người nàng khiến cho Tô Ngữ Yên vì khoái cảm mà rên rỉ một tiếng,bất chấp đây là ban ngày hay ban đêm
Lời tác giả xen giữa:
-Ta không ngờ cảnh nóng đầu tiên lại sớm thế này,dù sao,làm xong chương này,đầu óc ta đã hỏng thật rồi,đến phần của n9 na9 cũng không biết có làm được không nữa,thôi trở lại truyện đê~
Lại nói về phần Ly Âm,sau khi thiếu niên màu đỏ nghe lời nàng nói,ngẩn ra nói:
-Người là nữ tử-Rồi sau đó như có như không bắn ánh mắt nghi ngờ về phía ngực nàng.Hắn nhớ ở trong cung,người là nữa đều có ngực rất khủng bố cơ mà,sao của con nhóc này lại nhỏ như vậy(ui za~,tâm hồn của anh này mới 5 tuổi thôi a)
Ly Âm mặc dù đã trong thân xác trẻ em,nhưng bị người khác nhìn chằm chằm vào ngực như thế,nàng vẫn cảm giác được sự khó chịu của mình.Hơn nữa,câu nói của hắn đã đả kích sâu sắc lòng tự tôn của nàng,cũng làm nàng sâu sắc cảm nhận được,thật sự cái ngực cup D trước đây đã không còn nữa rồi.Nhưng dù gì thì,lòng tự tôn của phụ nữa đã khiến cho nàng quên bẵng đi luôn rằng nàng đánh không lại hắn,Ly Âm nổi giận đùng đùng nói:
-Ngươi vừa mới nói cái gì?-Thiếu niên cũng bị vẻ mặt của nàng làm cho sợ hãi,quả nhiên,nhị biểu ca nói đúng,nữ nhân đều rất đáng sợ(|||_ _).Sau đó,hắn liền nhìn thấy nàng bất chấp tất cả xô ngã hắn cho từng cú đấm vào mặt,vừa đánh vừa chửi:
-Ngươi mới là đồ ngực nhỏ,cả nhà ngưới mới là đồ ngực nhỏ,bà chị đây gọi là chưa phát dục,chưa phát dục,hiểu chưa cái đồ đầu heo?!-Thiếu niên bị nàng đè phía dưới vốn muốn rất muốn nói hắn là nam nhân,ngực nhỏ cũng phải thôi,hơn nữa hắn thấy ngực mẫu hậu rất to mà.Nhưng mà nhìn đến cái vẻ mặt hung thần ác sat của nàng như muốn giết người liền rụt rụt cổ để cho nàng đánh.Mặc dù rất muốn đẩy nàng ra nhưng phụ hoàng đã từng nói đánh nữ nhân là hèn hạ khiến hắn có muốn đẩy nàng cũng không được,chỉ có thể để mặc cho nàng đánh thoải mái
Lời tác giả:
Mọi người có thấy tôi rất chong xáng không?Dù sao tôi mới học trung học mà thôi T_T
--- ------ ------Tuyết Phượng cung-cung Thánh nữ
Giờ phút này,bên trong cung Thánh nữ đang vang lên những tiếng mắng mỏ và tiếng khóc thút thít:
-Tiện nhân,sao ngươi dám đập vỡ cái bình này chứ hả?!-Trên một cái trường kỷ mềm mại,một cô gái đang phẫn nộ chỉ vào mặt người thị nữ đang quỳ dưới đất mà mắng,vốn làkhuôn mặt mềm mại,xinh đẹp nay lại vì tức giặn mà vặn vẹo không ra nguyên hình,mồm không ngừng phát ra nhưng tiếng chửi cực kì thô tục giống như người đàn bà chanh chua ngoài chợ.
-Nô...nô tỳ cũng....không phải...không phải là cố ý ạ-Cô thị nữ đang quỳ trên đất thì mặt trắng bệch không còn chút máu,đôi mắt long lanh giống như sắp khóc.Mặc dù lòng bàn tay bị nhưng mạnh vụn thủy tinh đâm vào nhưng nàng không thèm để ý,vẫn dập đầu liên tục xin tha lỗi,cho dù trên trán đã một mành bầm tím.Con người là như vậy,đến thời khắc cuối cùng phải chết,họ tình nguyện vứt bỏ toàn bộ tôn nghiêm của mình,vì họ mong muốn được sống!
Người thị nữ đang quỳ trên đất run bần bật.Nhưng thị nữ khác chỉ biết nhìn vào vẻ bề ngoài hào nhoáng khi vào hầu hạ thánh nữ,rằng nơi đó đaĩ ngộ tốt bao nhiêu,thù lao cao bao nhiêu.Ngày xưa nàng cũng có ý nghĩ như vậy nên mới cầu xin được đi để hầu hạ thánh nữ,giờ mới biết,nơi đây là địa ngục.Thánh nữ sau lưng vốn khác hẳn vói vẻ ôn nhu,nhã nhặn của nàng.Sau lưng,thánh nữ chính là một người ác liệt luôn thích hành hạ người khác.Giờ phút này,nàng hối hận thật rồi,nàng không muốn vào đây một chút nào hết!
Tô Ngữ Yên nâng cằm nàng lên,đôi mắt hạnh trừng trừng nhìn vào đôi mắt ngời thị nữ đang lóe lên sư sợ hãi.Môi đỏ kiều diễm nở nụ cười khát máu như Tu la trần gian nhìn người thị nữ kia.
-Răng rắc-Chỉ thấy tay Tô Ngữ Yên nhẹ nhàng vung lên,khuôn mắt của người thị nữ lệch sang hẳn một bên,nhìn người thị nữ,Tô Ngữ Yên chán ghét phất tay nói:
-Mạc, đưa thi thể ghê tởm này ra ngoài đi-Nàng vừa ngắt lời,trong không khí liền truyền đến một trận dao động,sau đó,liền nghe thấy thanh âm lạnh như băng:
-Đừng dùng thái độ như người hầu để đối đãi ta-Nghe thấy thanh âm này,thánh nữ lạnh lùng cười,giương cằm lên,nhìn vào chỗ không khí đang dao động nói:
-Ha!Mạc Vô Ảnh,cái thái độ thanh cao đó ngươi bày cho ai xem,đừng quên là ai đã cứu ngươi,đừng quên là ngươi đã hứa rằng sẽ phục vụ cho ta hai năm.
Nàng vừa dứt lời,liền có một bóng dáng màu đen mím môi nhảy ra,đem thi thể quăng đi.Ngay sau khi cái bóng mày đên đi,một người mang đấu lạp chậm rãi xuất hiện trước mặt Tô Ngữ Yên,trầm giọng nói:
-Tô Ngữ Yên,ngươi làm việc quá lỗ mãng rồi,lại dám để cho người ta phát hiện ra sao?
Tô Ngữ Yên vốn đang cao cao tại thượng giờ lại quỳ mọp xuống bên chân người nam tử,khẽ nói,giọng nàng còn hơi run run:
-Chủ nhân,Ngữ Yên biết sai rồi-Sau đó,nàng lại nâng mặt lên,nhìn nam tử này,ánh mắt lóe lên sự si mê.Chính nam tử này,giúp cho cuộc đời này của nàng vốn đã tàn tạ lại xuất hiên một ánh dương.Tuy rằng nàng biết hắn chỉ lợi dụng nàng,lại vẫn không nhịn được mà si mê hắn.Từ một con nhỏ phế vật Tô gia lại trở thành một nữ tử mà bao người nam nhân mong ước.Mà tất cả,đều là người nam nhân này cho mình.
Nam tử nhìn thấy trong mắt Tô Ngữ Yên lóe lên si mê,tròng mắt chứa đựng thêm một tia chán ghét cực sâu,làm cho Tô Ngữ Yên không thấy được vẻ mặt mình có gì biến hóa,nam tử lại trầm giọng nói:
-Được rồi,còn có lần sau,đi lĩnh hình phạt đi!-Tô Ngữ Yên nghe được lời này,thân thể không ức chế được run lên,nhớ đến hình phạt của chủ nhân,nàng không tự chủ được lạnh sống lưng,toát ra mồ hôi hột.
Nam tử nhìn thấy,trong mắt chán ghét càng sâu thêm một phần,hừ,nữ tử nhát gan.Không giống như nàng,nàng mạnh mẽ,nàng thanh cao,nàng thoát tục.Quan trọng là nàng là nữ nhân duy nhất là hắn yêu.Thế nhưng vì sao,hắn yêu nàng nhiều như vậy,nàng lại không quay đầu nhìn hắn một lần,dù chỉ một lần thôi,mà lại đi yêu người nam nhân kia!Hắn không cam lòng,không cam lòng!
Nam tử kia đang chìm đắm trong hồi tưởng rất nhanh lại tỉnh táo,sắc bén nhìn Tô Ngữ Yên ,tỏa ra một luồng khí uy áp khiến nàng co rụt về sau,sắc mặt tái nhợt,xem ra thực lực củachủ nhân lại tăng một tầng rồi
.Nam nhân kia hài lòng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tô Ngữ Yên,liền thu hồi uy áp.Tô Ngữ Yên thấy nam nhân thu hồi uy áp,sắc mặt hoảng sợ rốt cục bình tĩnh lại.Sau đò nàng liền bò đến bên nam nhân kia,thân thể gợi cảm như rắn nước bò lên người nam nhân kia,hai đầu gối vô cùng khiêu khích chỗ giữa hai bên chân hắn,môi hôn khắp người hắn,sau đó dùng giọng yêu mị nói:
-Chủ nhân,tối nay ở lại với tiểu nữ đi-Sau đó không đợi nam nhân kia nói rồi bắt đầu tháo quần áo trên người mình,chỉ còn sót lại cái yếm và cái quần lót,khêu gợi đi đến bên người hắn lần nữa,dùng đôi môi đỏ hồng kiều diễm nhẹ nhàng liếm ngực người nàng yêu
Nam nhân kia lạnh nhạt "ừ' một tiếng làm cho Tô Ngữ Yên mừng rỡ,sau đó không đợi hắn làm gì đã cởi quần áo hắn,mặc kệ đây có phải là giường hay không mà dùng tay nhẹ nhàng khiêu khích phần thân dưới của hắn,sau đó dùng cái lưỡi ma mị quấn quanh hai hạt đậu trước ngực hắn
Nam nhân kia rốt cuộc đã không chịu nỏi đè người Tô Ngữ Yên xuống,sau đó không khách khí đem đôi gò bổng đảo kia xoa đi nắn lại,rồi lại đâm mạnh vỏa người nàng khiến cho Tô Ngữ Yên vì khoái cảm mà rên rỉ một tiếng,bất chấp đây là ban ngày hay ban đêm
Lời tác giả xen giữa:
-Ta không ngờ cảnh nóng đầu tiên lại sớm thế này,dù sao,làm xong chương này,đầu óc ta đã hỏng thật rồi,đến phần của n9 na9 cũng không biết có làm được không nữa,thôi trở lại truyện đê~
Lại nói về phần Ly Âm,sau khi thiếu niên màu đỏ nghe lời nàng nói,ngẩn ra nói:
-Người là nữ tử-Rồi sau đó như có như không bắn ánh mắt nghi ngờ về phía ngực nàng.Hắn nhớ ở trong cung,người là nữa đều có ngực rất khủng bố cơ mà,sao của con nhóc này lại nhỏ như vậy(ui za~,tâm hồn của anh này mới 5 tuổi thôi a)
Ly Âm mặc dù đã trong thân xác trẻ em,nhưng bị người khác nhìn chằm chằm vào ngực như thế,nàng vẫn cảm giác được sự khó chịu của mình.Hơn nữa,câu nói của hắn đã đả kích sâu sắc lòng tự tôn của nàng,cũng làm nàng sâu sắc cảm nhận được,thật sự cái ngực cup D trước đây đã không còn nữa rồi.Nhưng dù gì thì,lòng tự tôn của phụ nữa đã khiến cho nàng quên bẵng đi luôn rằng nàng đánh không lại hắn,Ly Âm nổi giận đùng đùng nói:
-Ngươi vừa mới nói cái gì?-Thiếu niên cũng bị vẻ mặt của nàng làm cho sợ hãi,quả nhiên,nhị biểu ca nói đúng,nữ nhân đều rất đáng sợ(|||_ _).Sau đó,hắn liền nhìn thấy nàng bất chấp tất cả xô ngã hắn cho từng cú đấm vào mặt,vừa đánh vừa chửi:
-Ngươi mới là đồ ngực nhỏ,cả nhà ngưới mới là đồ ngực nhỏ,bà chị đây gọi là chưa phát dục,chưa phát dục,hiểu chưa cái đồ đầu heo?!-Thiếu niên bị nàng đè phía dưới vốn muốn rất muốn nói hắn là nam nhân,ngực nhỏ cũng phải thôi,hơn nữa hắn thấy ngực mẫu hậu rất to mà.Nhưng mà nhìn đến cái vẻ mặt hung thần ác sat của nàng như muốn giết người liền rụt rụt cổ để cho nàng đánh.Mặc dù rất muốn đẩy nàng ra nhưng phụ hoàng đã từng nói đánh nữ nhân là hèn hạ khiến hắn có muốn đẩy nàng cũng không được,chỉ có thể để mặc cho nàng đánh thoải mái
Lời tác giả:
Mọi người có thấy tôi rất chong xáng không?Dù sao tôi mới học trung học mà thôi T_T
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook