Sư Phụ, Bảo Bảo Là Của Người!
Chương 2: Ngươi là của ta!

Lúc này,bỗng dưng có 1 thiếu niên mặc áo đen đi vào,toàn thân hắn tỏa ra lãnh khí,khuôn mặt của hắn có đeo một cái mặt nạ,khéo léo che đi dung nhân tuyệt mỹ dưới cái mặt nạ đó,chỉ để lộ ra đôi mắt hàn khí bức người và âm trầm không hợp với người.

Bỗng nhiên,trong không trung, một bóng người áo đen đi vào,khuôn mặt được che lại.Hắn quỳ xuống trước mặt nam tử,hạ giọng nói,trong giọng nói có chút sợ hãi và kính phục đối với người thiếu niên trước mắt:

-Chủ tử tha thứ,thuộc hạ cứu giá chậm trễ Thượng Quan gia tộc-Giọng nói của hắn run run.

Qua một lúc lâu,thiếu niên áo đen vẫn không có hoạt động gì,không khí càng áp lực,tuy hắn không nói lời gì cũng làm cho người áo đen run lên vì sợ hãi,chủ tử không nói gì là đáng sợ nhất,khi ngươi cho rằng ngươi đã thoát thì ngay khắc sau hắn đã có thể lấy mạng ngươi rồi!

-Nể tình ngươi theo ta bao nhiêu năm,đi xuống lĩnh 100 trượng đi,không được có lần sau nữa,giữ lại một thuộc hạ vô dụng để làm gì chứ

-Thiếu niên áo đen giọng nói băng lãnh,khẽ nhíu mày,nói.Dù sao trong lòng hắn,Thượng Quan gia tộc là một quân cờ tốt,vốn định lợi dụng nhưng không ngờ “người kia” lại hành động nhanh như vậy,tuy rằng có chút tiếc nuối,nhưng cũng chẳng ảnh hưởng lắm,dù sao người đời nói hắn máu lạnh vô tình cũng không phải là giả,hắn vốn không cần thứ tình cảm vô vị đó

-Vâng

-Người áo đen mặt không biểu cảm nói,tuy rằng hắn không thể hiện ra nhưng trong thâm tâm hắn đang mừng rỡ,dù sao hắn cũng không muốn sống không bằng chết!

Bỗng dường như phát hiện sự hiện diện của Sở Yên Nhiên,không,là Ly Âm mới đúng,người áo đen mừng như điên nói với thiếu niên.Thiếu niên nhíu mày,quay lại nhìn,quả nhiên có 1 đứa bé nằm đó.Không hiểu sao,dường như có 1 lực hấp dẫn vô hình nói với hắn,hắn cần đứa bé đó.

Thiếu niên từ từ lại gần,liền nhìn thấy 1 guơng mặt phấn nộn đang nằm ngủ,lông mi dài cong vút như cánh bướm,làn da trắng trẻo,mịn màng,lông mày lá liễu,đôi môi mỏng chúm chím,đỏ mọng,hơn nữa giữa trán còn điểm 1 nốt chu sa,làm cho đứa bé càng thêm yêu diễm,lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân hiếm có được người chú ý.

Vừa nhìn lại,dường như cảm thấy rất thân thiết với đứa bé này,hắn kìm lòng không được ôm đứa bé lên,điểm chóp mũi của đứa bé nói:

-Sau này,ngươi là của ta!-Hắn bá đạo nói,rồi đi ra khỏi hang động,bỏ lại tên thủ hạ đang há hốc mồm nhìn hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương