Sự Nổi Dậy Của Trùng Tộc Thời Tận Thế
-
Chương 42-43
Nhạc Tử Mặc triệt để cạn ngôn, theo như lời Arnold nói thì, ở một khía cạnh nào đó, chính là vì hắn mang thai một quả trứng cho nên khiến cho những trùng nhân khác có ảo giác là chỉ cần đoạt được hắn về là có thể sinh được trứng!!!
Cứ tưởng tượng tới cái cảnh đó thôi là cả người Nhạc Tử Mặc đều cảm thấy không khỏe.
“Những gì anh nói chắc không phải là thật đâu nhỉ.” – Nhạc Tử Mặc vẫn có chút không tin.
Thái độ của Arnold vẫn dửng dưng như thế: “Tin hay không thì tùy cậu, tôi cũng chỉ nói thế thôi, chờ thêm mấy ngày nữa mọi chuyện xảy ra rồi thì cậu sẽ biết là tôi nói thật hay giả.”
Nhạc Tử Mặc không hé răng.
“Hôm nay anh tới chỗ tôi là vì để nói chuyện này?” – Nhạc Tử Mặc hoài nghi, còn lâu hắn mới tin. Tuy rằng hắn không cảm nhận được ác ý từ người thanh niên này, nhưng mà vô duyên vô cớ tìm cách tiếp cận, hắn cảm thấy Arnold không phải kiểu như vậy.
Arnold nghe vậy thì buông ly nước trong tay xuống, cười ha ha hai tiếng, bị Nhạc Tử Mặc nói trúng tim đen, trên má thanh niên xinh đẹp như bước ra từ trong manga kia hiếm thấy xuất hiện một mạt đỏ ửng không bình thường.
Biểu tình của Nhạc Tử Mặc cứ như nuốt phải ruồi bọ vậy, nhìn người thanh niên vốn dĩ vừa hảo sảng vừa khí phách hiện tại e thẹn chọc chọc hai đầu ngón tay, bộ dáng hết sức ngượng ngùng, đúng là không thể tiếp nhận nổi.
Người đâu mà thay đổi còn nhanh hơn cả tia chớp thế?
“Anh, ý anh là…”
Arnold nghiêng đầu, nhìn Nhạc Tử Mặc một cái, quay đi, rồi lại nhìn Nhạc Tử Mặc một cái, hự hự cả nửa ngày mới rặn ra được một câu: “Tôi, tôi cũng muốn sinh trứng á~”
Nhạc Tử Mặc cảm thấy hình như ngày hôm nay gió có hơn lớn, hắn nghi là lỗ tai mình có vấn đề rồi.
“Anh, anh nói, anh muốn sinh trứng?” – Anh muốn sinh á, muốn sinh thì sinh đi, hơn nữa hiện tại anh cũng có chồng là trùng nhân rồi đấy, muốn sinh thì cũng phải đi tìm người đàn ông của mình mà sinh chứ?
Nói với hắn thì có tác dụng méo gì!
Nhạc Tử Mặc cảm thấy mình muốn điên luôn rồi, chẳng có nhẽ là do hắn không đuổi kịp mạch não của Arnold?
“Cái chuyện này anh phải tìm đàn ông nhà anh chứ, tôi, tôi dù có muốn thì cũng chẳng giúp gì được, hơn nữa… anh cũng biết rồi đấy, nếu như tôi với anh mà cùng quậy lại một chỗ với nhau, nhất định cả hai sẽ không có kết cục tốt.” – Nhạc Tử Mặc chân thành nói.
Mặt Arnold co rút, nhìn Nhạc Tử Mặc như kiểu nhìn một tên ngốc vậy: “Cậu cũng tự tin vào bản thân quá nhỉ, tôi là người có ánh mắt thiển cận như thế sao? Tìm đàn ông mà lại đi tìm người giống như cậu á, tôi muốn tìm chết hay sao?”
Bị tổng sỉ vả, Nhạc Tử Mặc không khỏi sờ sờ mũi.
“Tôi có nói gì đâu, là do kiểu diễn đạt của anh khiến người ta hiểu lầm đó chứ.” – Nhạc Tử Mặc rất là bất đắc dĩ.
Arnold hừ hừ, sau đó chỉ chỉ những trùng nhân đứng ngoài mành che cách đó mấy mét, hơi khó chịu nói: “Có thể bảo mấy trùng nhân kia ra ngoài được không? Tôi có một số chuyện khá là riêng tư muốn nói với cậu.”
Điều này khiến Nhạc Tử Mặc có chút không vui.
Trùng nhân là do cậu yêu cầu đòi tới, hơn nữa đối với Arnold, tuy rằng cậu khá có thiện cảm nhưng vẫn chưa đến mức tin tưởng tuyệt đối.
“Không được.” – Nhạc Tử Mặc lập tức từ chối.
Đối với sự cự tuyệt không hề do dự của Nhạc Tử Mặc, Arnold chỉ cảm thấy buồn cười, hắn liên tục ha hả cười lạnh vài tiếng, biểu tình trào phúng, cười như không cười, kèm theo đó còn có cả khinh thường.
Trong lòng Nhạc Tử Mặc thì lại có phần tức giận.
Dù thế nào thì đây cũng là địa bàn của hắn, hắn muốn giữ vài trùng nhân lại để bảo vệ mình thì có gì là sai?
“Tôi vẫn nhớ, anh còn nợ tôi một mạng, đừng có bày ra cái dáng vẻ khinh thường người khác như thế, nếu như lúc trước tôi không cứu anh thì hôm nay có thể anh đã không còn mạng để ngồi ở nơi này nói chuyện với tôi đâu.” – Nhạc Tử Mặc lạnh mặt, ngữ khí cực kỳ lãnh đạm.
“Còn nữa, anh đang có chuyện cần nhờ tôi, đừng có mà tỏ vẻ tự cao như thế. Khinh thường tôi cũng được thôi, giờ anh có thể trực tiếp ra về!” – Nhạc Tử Mặc chỉ vào cửa, ngữ khí hùng hổ dọa người.
Arnold cắn môi, vài lần muốn chửi thề nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Trong mắt hắn, cái thứ mà Nhạc Tử Mặc gọi là bảo hộ kia quá mức buồn cười, hơn nữa hắn cũng chẳng hề có chút ý định làm hại đối phương nào, cái kiểu đề phòng như thế làm hắn cảm thấy quá không sảng khoái, nói thật thì đúng là hắn có vài phần khinh thường ý nghĩ đó của Nhạc Tử Mặc.
Vận khí của người này quả thật quá tốt, lại còn nhặt được một trùng nhân không tồi, mà càng khiến người ta ghen tị hận chính là, mới làm một phát thôi đã có thể có trứng!
Tuy rằng lúc còn ở căn cứ, khi thảo luận đến việc sinh trứng cho trùng độc, mọi người đều tỏ vẻ cực kỳ khinh thường, cho rằng đó là biểu hiện của sự sa đọa, cả đám đều bày ra thái độ căm phẫn. Thế nhưng, khi không có bất cứ năng lực chống cự nào, lại không có cách nào để tồn tại, muốn có được cuộc sống ngày càng tốt hơn thì rất nhiều người lại muốn sinh trứng, thậm chí còn gấp đến không chờ nổi.
Có thể khiến địa vị của mình ở dị tộc tăng lên, ngoài ra thọ mệnh và điều kiện thân thể cũng cao hơn, chỉ có thằng ngu mới phản kháng.
Thấy Nhạc Tử Mặc thực sự tức giận, lúc này Arnold mới thu lại khinh thường và miệt thị. Cũng có lẽ do bị xua đuổi, tỏ thái độ lạnh nhạt cho nên Arnold không còn dám coi nhẹ hắn nữa, đối phương cũng chẳng phải là người hiền lành gì.
“Được rồi, tôi thừa nhận, tôi khinh thường cậu, thế nhưng tôi thực sự không có chút ý định làm hại cậu.” – Arnold thu hồi vẻ cười nhạo, thái độ thành khẩn nói.
Trong lòng Nhạc Tử Mặc ha hả một tiếng, không nói gì.
“Lần này tôi đến xin cậu giúp đỡ, mà chuyện tôi thiếu nợ cậu một mạng lần trước, tôi cũng sẽ đặt ở trong lòng không quên.” – Arnold tiếp tục nói, thấy Nhạc Tử Mặc vẫn thờ ơ như cũ thì đành từ bỏ yêu cầu trước đó: “Tùy cậu, những trùng nhân đó đứng đâu thì cứ để họ ở đó đi. Hôm nay tôi đến đây, vốn cũng đã chẳng thèm quan tâm đến cái nhìn của người khác.”
Arnold lại thản nhiên nói: “Hôm qua A Lực đi theo Liêm quân thượng đến tộc hải dương bên kia đoạt được một ít nước thánh, A Lực không được chia phần, nghe nói Liêm quân thượng được ba bình…”
Dáng vẻ của Nhạc Tử Mặc vẫn hung ác, cảnh giác trừng mắt nhìn Arnold.
Lòng vòng cả nửa ngày chung quy cũng là vì thứ này.
“Anh muốn thế nào?” – Ngữ khí của Nhạc Tử Mặc cực kỳ không tốt, với cái thái độ này của Arnold, cho dù hắn có rất nhiều thì cũng còn lâu mới chia cho đối phương, huống chi hắn chỉ có ba bình, lại còn do Liêm vất vả, trả giá đại giới mới có thể đem về được.
Arnold rũ đầu, khí thế kiêu ngạo vừa rồi toàn bộ bị rút đi hết, cả người hắn thoạt trông vô cùng suy sụp.
Gục xuống bàn, Arnold thở dài thật lâu.
Sự cảnh giác của Nhạc Tử Mặc vẫn chưa biến mất, hắn nghĩ, nếu như Arnold dám làm gì hắn, hắn sẽ lập tức gọi những trùng nhân kia!
“Tôi thật sự không có ý định làm hại cậu, A Lực là người ủng hộ Liêm quân thượng, cũng là người đàn ông của tôi, tôi vẫn còn muốn sống lâu hơn một chút, giờ ra tay với cậu thì chẳng phải đầu óc bị rút gân, tự tìm đường chết hay sao, đầu óc tôi vẫn còn bình thường lắm, sẽ không tự tìm chết như thế. Chẳng phải cậu có ba bình nước thánh đó sao? Hôm nay tôi đến chính là vì muốn xin lấy một bình.”
Nhạc Tử Mặc cười lạnh, người này đúng là quá đề cao bản thân rồi: “Ba bình kia là của tôi, vì sao tôi phải cho anh một bình?”
Arnold cảm thấy răng đau vô cùng, lần đầu tiên gặp, Nhạc Tử Mặc cực kỳ ngây thơ, giờ so sánh lại, mới có mấy ngày đã phòng bị hắn mạnh như vậy.
Lúc trước, nếu như lừa người này cho đến chết, phỏng chừng đối phương cũng chẳng biết.
Arnold tràn đầy bất đắc dĩ và khó hiểu: “Cậu đã có trứng rồi, giữ ba bình nước thánh kia cũng lãng phí, uống vào cũng chẳng có tác dụng gì lớn. Tôi nghe A Lực nói, lúc bị trắc nghiệm năng lực sinh dục ở sàn bán đấu giá, năng lực của cậu đã rất cao, sau này có lẽ cũng chẳng cần phải dùng đến nước thánh.”
Tôi không cần dùng đến, nhưng cho dù không cần thì cũng chẳng tự dưng mà đem cho anh.
Nhạc Tử Mặc điên cuồng phỉ nhổ trong lòng, bị cái loại logic này của Arnold đánh bại hoàn toàn, vẻ mặt chết lặng, hắn cười lạnh nói: “Đúng thế, tôi không cần dùng đến, nhưng mà nghe nói loại nước này có tác dụng điều dưỡng thân thể cực kỳ tốt, tôi giữ lại để bồi bổ cơ thể, không được à?”
Arnold bị chọc tức đến không nói thành lời, thấy không thể thực hiện được, do dự hồi lâu, lại nhìn qua mấy trùng nhân kia vài lần, cuối cùng hỏi Nhạc Tử Mặc: “Thật sự không bảo mấy trùng nhân kia ra ngoài được sao?”
Nhạc Tử Mặc kiên quyết lắc đầu: “Không!”
“Vậy được rồi.” – Cuối cùng, Arnold đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Sau khi thỏa hiệp, trên mặt Arnold đột nhiên xuất hiện loại biểu tình vừa đau thương vừa chua xót: “Tôi với cậu giao dịch đi, dùng thứ này của tôi để đổi lấy một lọ nước thánh, được chứ?”
Thực sự thì Nhạc Tử Mặc cũng không muốn giao thiệp quá sâu với Arnold, tốc độ trở mặt của người này quá nhanh, mới trước đó khinh thường lạnh giọng châm chọc, chỉ chốc lát sau đã biến thành dáng vẻ bi thương cầu người thương hại, cho dù có tâm thần phân liệt thì cũng chẳng đến mức như thế. Hắn không chơi lại tâm kế của đối phương, chẳng lẽ trốn cũng không được à?
“Sao anh không đến tìm người khác ấy, ở trong khu dân cư này, tôi không phải người duy nhất có được nước thánh, có lẽ những người khác sẽ dễ nói chuyện hơn đó.” – Nhạc Tử Mặc nói.
“…” – Người khác lại càng khó hơn. Những kẻ sống ở tận thế này, người nào người nấy đều cảnh giác vô cùng, ngay cả nói chuyện cũng sẽ đứng rất xa chứ đừng có nói là đòi xin nước thánh, chẳng khác gì xin trứng của bọn họ. Chỉ có Nhạc Tử Mặc…
Ở trong mắt Arnold vẫn là một con cừu non ngây thơ, nghe chừng có thể lột được mấy cọng lông cừu xuống.
“Những người khác đều không thể sinh được trứng, nước thánh vừa vào tay, cả đám đều coi nó quan trọng như mạng mình, cậu nghĩ bọn họ sẽ cho tôi sao? Cấp bậc của A Lực so với những người khác thấp hơn, hơn nữa thời gian tôi ở cùng hắn cũng ngắn, những trùng nhân khác đều cảm thấy khả năng sinh dục của tôi rất lớn…” – Nói xong còn chảy vài giọt nước mắt.
Nhạc Tử Mặc thờ ơ lạnh nhạt.
Giờ thì hắn đã biết, cái người tên Arnold này đúng là diễn viên trong diễn viên, kỹ thuật biểu diễn cũng tốt đấy, chỉ đáng tiếc loại đùa giỡn tâm cơ này còn lâu hắn mới thèm để ý đến, lại càng không mắc mưu.
“Đừng có diễn kịch trước mặt tôi nữa, tôi không bị dáng vẻ này của anh lừa đâu, số tiểu thuyết cung đấu trạch đấu tôi xem bỏ xa anh cả mấy con phố, bộ dạng này của anh đúng là quá khó coi.” – Nhạc Tử Mặc chọc ngoáy, chỉ ra cửa: “Không còn chuyện gì nữa thì về nhà ăn cơm sớm chút đi, chỗ này của tôi không có thứ anh cần.”
Biểu cảm bi thương của Arnold thoáng chốc cứng đờ, dứt khoát lau nước mắt, lạnh lùng hừ hừ, khôi phục lại dáng vẻ kinh thường trước đó: “Đúng là đen đủi, bị cậu xem thấu như thế. Hôm nay tôi đến đây là vì nước thánh, bởi vì cả đời này tôi cũng không thể sinh được một quả trứng, nếu không tôi cũng sẽ không vì nước thánh trong tay cậu mà gấp gáp chạy tới như thế. Những trùng nhân khác, bao gồm cả A Lực đều cho rằng tôi là nhân loại, nhưng thực ra… tôi vốn không phải nhân loại.”
Nhạc Tử Mặc theo bản năng lùi về sau hai bước, hắn thực sự bị tin tức này đập cho choáng váng: “Chuyện, chuyện này không có khả năng, anh, anh không phải… Đúng rồi, tôi nhớ lúc trước anh cũng bị nhốt trong lồng sắt trong căn cứ, sao có thể không phải nhân loại được?”
Hơn nữa, hoàn toàn không thể nhìn ra được bóng dáng dị tộc trên người Arnold. Thân hình dị tộc cao lớn, cho dù có biến thân một cách hoàn mỹ như thế nào đi chăng nữa cũng không thể che dấu được hoa văn đặc thù bên ngoài cơ thể, còn có một điểm nữa, đó chính là máu của dị tộc không có màu đỏ, lúc trước Arnold bị thương ở trên đùi thực sự đã chảy ra máu tươi y hệt như nhân loại.
Arnold chỉ chỉ hai mắt của mình, hiện tại hắn cũng chẳng sợ mấy trùng nhân đang giám thị kia nghe được câu chuyện của bọn họ rồi nói cho A Lực nữa.
Arnold cảm thấy hắn cần phải tranh thủ thời gian.
“Cậu nhìn mắt của tôi này…” – Arnold nói, Nhạc Tử Mặc nhìn qua, chỉ thấy đối phương nhắm mắt lại, run run mặt, lớp da trên mặt động đậy, giống như có thứ gì đó bên dưới, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Đột nhiên, Arnold mở hai mắt.
Đó là một đôi con ngươi màu bạc không pha chút tạp chất, không có đồng tử màu đen, ngay cả tròng trắng mắt cũng đã biến mất, là một đôi mắt màu bạc giống như kim loại vậy, một sự tồn tại chẳng khác gì máy móc, hợp lại cùng khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo khiến người ta kinh diễm đến mức không cho rằng nó thuộc về con người, cứ thế mà nhìn thẳng Nhạc Tử Mặc.
Nhạc Tử Mặc theo bản năng tránh đi, không nhìn.
Bởi vì hắn không biết, nếu nhìn vào đôi mắt kia sẽ có hậu quả đáng sợ gì, cho nên hắn lựa chọn lảng tránh.
“Đây là đôi mắt của tôi, có thể đoán trước được tương lai, nói một cách dễ hiểu thì chính là có khả năng bói toán.” – Sau đó hắn đảo mắt một vòng, con ngươi màu bạc biến mất, lại quay trở về thành đôi mắt của nhân loại, tròng trắng mắt quen thuộc, con ngươi không quá đen, trông gần giống với màu trà, hắn như thế này nhìn bình thường hơn rất nhiều.
“Được rồi, mặc dù nhìn mắt tôi đáng sợ nhưng không thể mê hoặc được người khác, nếu không ngay từ đầu tôi đâu cần phải nói nhảm với cậu nhiều như thế, cứ trực tiếp trừng mắt yêu cầu cậu đưa nước thánh cho tôi là xong chuyện.” – Arnold cười nói.
Nhạc Tử Mặc xoay người, theo bản năng nhìn về phía mắt Arnold, quả nhiên không nhìn thấy con ngươi màu bạc kia đâu nữa, thấy dáng vẻ cười cợt tùy ý của đối phương, trong lòng vẫn có chút mất tự nhiên.
“Tôi là dị tộc, nhưng cũng không phải dị tộc… Thực ra, tôi cũng không rõ lắm, chẳng biết mình được tính là người hay dị tộc nữa.” – Ngữ khí của hắn có chút cô đơn, lần này là thật, có điều Nhạc Tử Mặc cũng chẳng có ý định tin tưởng.
“Sao? Chẳng lẽ anh bị dị tộc vứt bỏ sau đó được nhân loại nhặt về nuôi lớn?” – Nhạc Tử Mặc bắt đầu tưởng tượng kịch bản trong đầu.
“Đầu óc cậu bị lừa đá đấy à, cậu cảm thấy, dưới tình huống nhân loại hận dị tộc như thế này, sẽ có người làm chuyện như vậy sao? Cái này đúng là chuyện cười hay nhất mà tôi từng được nghe đó.” – Arnold cười tới mức vỗ bàn đồm độp: “Tôi là đứa trẻ được sinh ra từ phòng thí nghiệm của nhân loại, dùng các loại dịch dinh dưỡng nuôi lớn, là nhân loại đời thứ ba, à không, người dị năng đời thứ ba… Cậu vậy mà không biết?” – Biểu tình thực sự kinh ngạc của Nhạc Tử Mặc khiến Arnold vô cùng hoài nghi.
Nhạc Tử Mặc: “Không, không phải. Trước kia tôi vẫn luôn được người nhà che chở, cũng ít khi nghe nói đến những chuyện trong căn cứ, nếu không thì trước đó cũng không đần độn đến mức để những người kia bắt về.”
“…Thực ra cũng có rất nhiều người không biết, tính ra thì kiểu nhân loại như tôi đây có rất nhiều. Lúc mới đầu, vì tận thế đến, chiến tranh với dị tộc đột nhiên bùng nổ, sự sống của nhân loại bị uy hiếp cực lớn, ngoài ra còn có rất nhiều nhân loại không thể thích ứng với môi trường sống của địa cầu. Nếu không có căn cứ bảo hộ, nhân loại căn bản không có cách nào đi lại dưới ánh mặt trời, một lượng lớn bức xạ hạt nhân, tia cực tím từ mặt trời, các loại độc tố đã ăn mòn sinh mệnh của nhân loại. Lúc đó, khi tiếp xúc với ánh mặt trời làn da của con người bắt đầu tróc ra, người nào năng lực chống cự kém da thậm chí còn bị thối rữa, lông tóc trên cơ thể rụng xuống từng mảng lớn, nước không thể uống được, mọi người chỉ có thể co đầu rút cổ bên trong căn cứ để tránh các loại phóng xạ, không dám ra ngoài.”
Nhạc Tử Mặc nuốt nuốt nước miếng, thảo nào lúc trước khi hắn đụng phải ánh mặt trời, chỉ mới có vài giây đã bị tróc da, nếu không có hệ thống chữa khỏi, hẳn là hắn cũng sẽ như thế.
Nghĩ đến trường hợp đó, quả thực không rét mà run.
“Sau đó, không ít nhà khoa học phát hiện ra, dị tộc có thể đi lại tự do dưới ánh mặt trời, bọn họ không sợ bất cứ mối đe dọa nào từ thái dương, ngay cả nước cũng vậy, không cần phải loại bỏ bất cứ độc tố nào cũng có thể uống được. Càng đáng ngạc nhiên hơn chính là, bọn họ còn có dị năng mạnh mẽ, tồn tại một cách hiển nhiên tựa như định lý Pitago vậy. Vì thế, từ đó nhân loại bắt đầu tìm kiếm biện pháp từ trên người dị tộc, không ngừng thí nghiệm, thử nghiệm. Nhưng vì chiến tranh thực sự quá ác liệt, cho dù không có dị tộc, thân thể của nhân loại cũng đã bắt đầu thối rữa, loại tình cảnh khủng bố này tràn lan khắp nơi tựa như ôn dịch vậy, lúc sơ kỳ, mọi người còn đều cho rằng đó là một loại virus…”
“Nhưng sau lại phát hiện, đó không phải là virus mà do điều kiện ác liệt của môi trường bên ngoài, nhân loại căn bản không có cách nào để sinh tồn. Đứng dưới sinh tử tồn vong, nhân loại bắt đầu nghĩ cách, tận hết mọi khả năng để tồn tại, vì thế bọn họ bắt đầu tiến hành một lượng lớn thực nghiệm. Ban đầu là nghiên cứu trên người dị tộc, sau đó lại tới trên người nhân loại, bởi vì có người phát hiện, những nhân loại có được dị năng có thể tự do đi lại trên bề mặt trái đất, có thể uống nước chứa đầy độc tộc và phóng xạ, thân thể cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều… Ngay vào lúc đó phương pháp ghép gen ra đời, đó chính là lấy một vài đoạn gen có lợi cho nhân loại từ trên người dị tộc ra ghép vào cơ thể nhân loại, vô số nhân loại đều điên cuồng vì nó, bọn họ tranh cướp chúng tựa như tranh cướp vắc xin phòng bệnh vậy, không có bất cứ ai cảm thấy việc làm đó là không đúng, tất cả đều không muốn chết, đều muốn sống sót.”
Nhạc Tử Mặc rùng mình một cái, cho dù hiện tại nhiệt độ rất cao nhưng lưng hắn vẫn chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Mỗi người đều tiêm loại vắc xin này? Những thứ đó đều là gen lấy từ trên người dị tộc sao?”
“Đúng vậy.” – Arnold gật gật đầu, cười cười: “Thực ra mọi người đều biết, nhưng lúc đó lại cảm thấy chẳng sao cả, cậu cũng biết đó, lòng tham của con người là không đáy, có được thân thể khỏe mạnh thì lại muốn dị năng, muốn chinh phục, muốn đem toàn bộ những dị tộc không thuộc về trái đất, đang xâm chiếm lãnh thổ của nhân loại đuổi đi. Mà vốn dĩ nhân loại căn bản không hề có dị năng, vậy phải làm sao đây? Chỉ có thể tìm kiếm từ trên người dị tộc, ban đầu là lấy ra một đoạn gen ngắn, tiến hành cấy ghép lên người nhân loại, kết quả… có rất nhiều sinh vật kỳ quái được tạo ra. Sau đó, số người tự nguyện tham dự ngày càng ít đi, đương nhiên cũng có thành công, cuối cùng thì trở thành nuôi cấy trong ống nghiệm. Lúc mới đầu chính là dùng trứng và t*ng trùng của nhân loại và dị tộc nuôi cấy ra một thế hệ nhân loại có được dị năng, tôi cũng là một trong số đó. Đáng tiếc là lúc ấy tôi bị nghiên cứu rất nhiều năm cũng không phát hiện ra có dị năng, chỉ có thể bị vứt bỏ…” – Nói tới đây, biểu tình của Arnold có chút vặn vẹo, con ngươi màu trà quấn đầy lệ khí.
Hắn phẫn hận nắm chặt tay, dùng sức đấm vào chiếc bàn bên cạnh, đầu ngón tay đều rách toạc, máu chảy đầm đìa, vậy mà hắn chẳng hề kêu đau lấy một tiếng.
Nhạc Tử Mặc nhìn thấy mà ê hết cả răng.
“Số bị nuôi cấy có rất nhiều, bắt đầu nuôi cấy từ trứng và t*ng trùng, cuối cùng biến thành tế bào, bởi vì có rất nhiều vật thí nghiệm không thành công cho nên số thành công đều sẽ trở thành thực nghiệm thể, cung cấp gen cho nhân loại để tiến thành bồi dưỡng ra từng đám người có dị năng. Bởi vì bọn họ vẫn luôn không phát hiện ra dị năng của tôi, cho nên… đến khi không còn giá trị gì nữa, tôi đã bị vứt bỏ, căn cứ của nhân loại không chứa chấp tôi bởi vì ở trong mắt bọn họ, tôi không phải nhân loại.” – Arnold nói, cúi đầu xuống, lần này là thực sự đau lòng mà khóc thành tiếng.
“Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả, nhưng, nhưng cho dù là trả giá thế nào, bọn họ cũng không thừa nhận tôi là nhân loại. Đến khi sắp bị những người đó ăn, thế mà dị năng của tôi lại xuất hiện. Lúc ấy, ngay cả ý nghĩ muốn chết tôi cũng có, cái loại dị năng vô dụng này, có cũng như không…”
Nhạc Tử Mặc nghe xong những lời này của Arnold, cũng chẳng biết phải an ủi đối phương thế nào, yên lặng chờ đợi đối phương khóc xong.
Hiện tại hồi tưởng lại lúc còn ở căn cứ của nhân loại, lúc bị cho rằng là dị tộc mà bị bắt lấy, cũng không phải không có lý.
“Vậy người đàn ông của anh có biết anh là dị tộc không?” – Nhạc Tử Mặc hỏi.
Trong mắt Arnold vẫn còn nước mắt, lắc đầu: “Tôi không nói, hắn cũng không rõ lắm, thực ra tôi cũng chẳng biết mình có được tính là dị tộc không, nếu tính, vậy dị năng của tôi quá yếu, lúc bói toán thì cần đối phương phải đứng ở trước mặt mình tôi mới có thể cảm ứng được, hơn nữa mấy ngày nay không thể vận dụng được dị năng.”
“Nhân loại và dị tộc kết hợp với nhau sinh ra trứng có một nửa tỷ lệ là dị tộc, một nửa còn lại là nhân loại, nhưng những nhân loại này có chín phần trở lên là có dị năng, hơn nữa dị năng còn rất mạnh, cùng những nhân loại được tạo ra từ thực nhiệm chính là một trên trời một dưới đất.”
“…Tôi không sinh được trứng, cho nên tôi muốn xin một lọ nước thánh của cậu, để bù lại, tôi sẽ vì cậu mà bói toán. Tính cả sự nghiệp, hôn nhân, mệnh cách, cha mẹ, con cái của cậu, tất cả tôi đều có thể giúp cậu bói.” – Arnold nghiêm túc, ánh mắt mang theo khát vọng khẩn thiết: “Hôm nay tôi tới nơi này, mục đích chính là nước thánh.”
Nhạc Tử Mặc tràn đầy bất đắc dĩ, mục đích của anh cũng rõ ràng quá nhỉ, thực ra thì mấy cái Arnold kể kia hắn cũng chẳng tin hết được.
Bói toán trong lời Arnold nói, nói thẳng ra thì chính là đoán mệnh…
Hắn lắc đầu, cự tuyệt: “Tôi không muốn bói toán gì cả.”
“Cậu không muốn biết tương lai của cậu sẽ thế nào sao?” – Arnold không tin là Nhạc Tử Mặc lại chẳng hề có chút dao động nào, chẳng lẽ hắn đã nhìn nhầm, đối phương chính là một kẻ máu lạnh vô tình?
Nhíu mày, Arnold cảm thấy rất buồn rầu.
“Có thể đoán được cả… tương lai sao?” – Ánh mắt Nhạc Tử Mặc mờ mịt, suy nghĩ ngay lập tức bay về hiện đại, hắn nghĩ tới cha mẹ, em trai, nghĩ đến cái xã hội kia, nghĩ đến gia đình thật sự của hắn.
Hệ thống nói tương lai hắn có thể trở về…
“Có thể.” – Arnold gật đầu, bói tương lai với hắn rất khó, cần phải trả giá đại giới, nhưng chỉ cần có được nước thánh thì cho dù có trả cái giá đắt đến mức nào hắn cũng không tiếc.
“Nếu như cậu không tin tôi, vậy thì nghe đây, ba ngày sau sẽ có một vị quân thượng trùng tộc đến khiêu chiến với Liêm quân thượng để tranh đoạt quyền phối ngẫu với cậu, đến khi đó cậu sẽ biết được những lời tôi nói có phải là nói dối hay không.” – Cho nên lúc đầu, khi Arnold nói hắn có thể nhìn thấy tương lai, nhưng khi nhìn biểu tình của Nhạc Tử Mặc, Arnold cũng đoán được một chút, đối phương không hề để lời nói của hắn vào đầu.
“Được, nếu như lời anh nói là thật, tôi sẽ cho anh nước thánh.” – Nhạc Tử Mặc đáp ứng, hắn có thể đoán được, trong khoảng thời gian kế tiếp, cho dù không có Arnold thì cũng sẽ có những người không liên quan khác đến đây xin nước thánh trong tay hắn.
Cái thứ đồ chơi này, sau lần phân phối ở khu dân cư của Liêm, hẳn sẽ không còn là bí mật nữa, đến khi những trùng nhân khác biết được sự tồn tại của nước thánh thì có muốn đến hải dương tộc cướp đoạt phỏng chừng lại càng khó thêm.
Arnold muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhìn xuống, hắn hít sâu một hơi, không thể gấp, không thể gấp, dù sao sớm muộn gì ũng sẽ chiếm được: “Vậy thì tốt, chờ đến khi việc đó xảy ra, tôi sẽ tới tìm cậu, lúc đó tôi sẽ xem bói cho cậu, nước thánh kia, cậu cũng phải giữ lại cho tôi.”
Nhạc Tử Mặc gật đầu: “Được, tôi nhất định sẽ làm như vậy.”
Arnold nhận được câu trả lời chắc chắn, tâm tình cũng buông lỏng rất nhiều, lần này không tiếp tục ở trước mắt hắn giả vờ khinh thường nữa, cụp đuôi rời đi.
Arnold vừa ra khỏi đã thấy ở cổng có không ít người lạ mặt đang xếp thành hàng đợi ở bên ngoài, những người này mang theo không ít thứ, lo lắng không thôi, khi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Arnold thì nháy mắt nét mặt đều trở nên âm trầm.
“Ồ, đến thăm quân thượng phu nhân sao? Đúng là ân cần quá nhỉ, sao lúc trước không thấy mấy người tới, hôm nay đúng là mặt trời mọc ở phía tây rồi, người nào người nấy đều muốn đem cửa đạp nát.” – Arnold châm chọc nói lớn.
Mười mấy người đến đây đều là bạn lữ của trùng nhân, đại đa số đều chưa sinh trứng, cũng có mục đích giống Arnold, muốn chiếm được một chút nước thánh.
Suy nghĩ đều giống như nhau, hắn đã có trứng rồi vậy thì còn cất nước thánh kia làm gì? Lấy ra làm chút công đức đi.
Phần lớn đều là bạn lữ của trùng nhân cao đẳng, ngày thường địa vị cũng không tệ, trước mặt thì ôn hòa nhưng sau lưng lại căm hận ám toán nhau, ở bên ngoài cũng không dám mở miệng châm chọc, loại người giống như Arnold này, vừa mở miệng đã đâm người ta một phát, gặp ai cũng đắc tội được cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, có người da mặt mỏng, chịu không được, nổi điên ngay tại chỗ.
“Đúng thì sao mà không đúng thì sao? Lại nói, đến thăm quân thượng phu nhân thì thế nào, chẳng lẽ không thể gặp mặt một chút?” – Một người đàn ông cao gầy sẵng giọng nói.
Arnold bất đắc dĩ nhún nhún vai, trong giọng nói tràn đầy vẻ đáng tiếc: “Có thể thăm chứ, chỉ là không quen nhìn mấy người cứ như ong vỡ tổ thế thôi. Haiz, xem ra vận khí của tôi thật là tốt, đến sớm hơn mấy người, quân thượng phu nhân lại đặc biệt nhìn trúng tôi, cao hứng lên một cái đã vứt hai bình nước thánh cho tôi uống rồi.”
“Không thể nào!”
“Mày cho rằng mày là ai?! Mày chỉ là cái thứ dựa vào trùng nhân cấp bốn, chồng của tao so với tên trùng nhân của mày lợi hại hơn nhiều!”
“Không được! Tôi phải đi hỏi hắn một chút nhất định vẫn còn nước thánh!”
“Hừ! Mơ mộng hão huyền!” – Arnold khinh thường phỉ nhổ, gương mặt tinh xảo đầy vẻ mỉa mai, đâm vào mắt khiến người đau nhức: “Đừng quá đề cao bản thân! Bên trong đó chính là bạn lữ của quân thượng, làm hắn không vui thì quân thượng cũng không vui, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi mấy người cút khỏi đây, còn dám ở đây khoe khoang, đúng là không biết ước lượng xem chính mình có mấy cân mấy lượng!”
“Mày câm miệng!”
“Nơi này không có chỗ cho mày nói chuyện!” – Vài người đỏ mắt, hét lớn.
Arnold quay đầu, không thèm để ý đến những người này, lạnh lùng âm u nói: “Không dám đắc tội dị tộc, chỉ dám tự cho là mình giỏi mà nhảy nhót trước mặt đồng loại, đúng là mặt dày, thật là càng sống càng thụt lùi. Nơi này chính là dị tộc, không phải nhà của các người!”
Cuối cùng, những người này vẫn bị trùng nhân bên trong đuổi ra ngoài, không cam lòng, phẫn hận rời đi, sau đó lại có mấy sóng người khác tới, cũng bị đuổi đi như vậy.
Chờ tới giữa trưa, Nhạc Tử Mặc ăn một ít cơm, còn có cả bắp, vừa ăn xong không được bao lâu thì Liêm trở lại, theo sau hắn còn có Băng và người đã từng làm quản gia, Phong Nhẫn, còn có mấy trùng nhân chưa từng gặp qua.
“Tiểu Mặc, mười ngày sau chúng ta sẽ kết hôn.” – Vẻ mặt Liêm lạnh lùng, ngữ khí lại tràn đầy hưng phấn.
Nhạc Tử Mặc giật mình, cười đáp: “Ồ, vậy cũng được, có rất nhiều điều ở dị tộc tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm, hết thảy đều nghe theo anh.”
Băng bước lên trước, nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông có gương mặt như thiên sứ này khiến người ta tựa như đắm mình trong gió xuân.
“Chúc mừng phu nhân, cuối cùng cũng có thể cùng quân thượng ở chung một phòng, Băng ở chỗ này chúc phúc cho quân thượng và phu nhân ở bên nhau đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không chia lìa, con cháu đầy đàn, thế hệ phồn hoa.” – Những lời này hắn đọc được trong một quyển sách của nhân loại, chắc có lẽ là hợp với tình hình nhỉ.
Mặt Nhạc Tử Mặc đen lại, cuối cùng vẫn nhận lấy lời chúc phúc của đối phương.
Phong Nhẫn lạnh mặt, có chút mất tự nhiên, nhưng khi còn sống có thể nhìn thấy con nối dõi của quân thượng, ông ta vẫn cảm động tới mức muốn khóc, yêu ai yêu cả đường đi, cái nhìn của Phong Nhẫn với Nhạc Tử Mặc cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Chúc cậu và quân thượng có thể đầu bạc răng long.”
Những vị trùng nhân khác cũng đến đây góp vui: “Chúc phu nhân và quân thượng ân ân ái ái~ Sinh thật nhiều trứng!!!”
Nhạc Tử Mặc: “Cám ơn.” – Ha hả~
Liêm chỉ vào mấy trùng nhân vẫn luôn đặt ánh mắt trên người hắn nói: “Mấy người này đều là cấp dưới của Băng, cũng là đồng loại của Băng, giỏi về dệt vải, trang phục trong hôn lễ đều sẽ do Băng phụ trách may, Phong Nhẫn sẽ dạy bọn hắn về kiểu dáng của trang phục.”
Trong tay Băng cầm một sợi tơ tinh tế, tiến lên nói: “Phu nhân, để tôi đo một chút, như vậy mới có thể làm cho cậu một lễ phục cưới thật hoàn mỹ.”
Nhạc Tử Mặc đứng dậy, để Băng đo, có chút buồn cười nói: “Trước kia trùng tộc các anh cũng làm như vậy à?”
Băng tạm ngưng: “Không có, trước kia trùng tộc không phức tạp như thế, chỉ là sau này dần dần mới biến thành thế này, các quân thượng khác đều như vậy, quân thượng nhà chúng ta không thể lạc hậu hơn bọn họ.”
Thì ra trùng nhân mấy người cũng thích khoe khoang nha.
Đo cho Nhạc Tử Mặc xong lại đo cho Liêm, đến khi gần xong rồi thì nghe thấy có trùng nhân từ bên ngoài đến báo: “Quân thượng, Tam quân Xích đại nhân đến bái phỏng.”
Thân thể mấy trùng nhân trong phòng hơi căng lên, nơi này là phòng ngủ của thị quân đại nhân, theo đạo lý mà nói thì, những trùng nhân khác, đặc biệt là giống đực, nếu như không phải thân tín thì không được phép tiến vào.
Đây chính là ý thức lãnh thổ của giống đực.
Liêm nghe thế, có vài phần không vui, hắn chưa đáp lại trùng nhân kia, gật đầu với Băng và mấy trùng nhân khác ra hiệu cho bọn họ ở bên trong, mình ra ngoài trước.
Liêm vừa ra tới đã thấy trước cửa phòng ngủ có một người đàn ông cả đầu màu đỏ, vóc dáng thấp hơn so với hắn, đi theo phía sau là quản gia với ánh mắt bất thiện và mấy tên trùng nhân cấp cao.
Kẻ đến không có ý tốt.
Cứ tưởng tượng tới cái cảnh đó thôi là cả người Nhạc Tử Mặc đều cảm thấy không khỏe.
“Những gì anh nói chắc không phải là thật đâu nhỉ.” – Nhạc Tử Mặc vẫn có chút không tin.
Thái độ của Arnold vẫn dửng dưng như thế: “Tin hay không thì tùy cậu, tôi cũng chỉ nói thế thôi, chờ thêm mấy ngày nữa mọi chuyện xảy ra rồi thì cậu sẽ biết là tôi nói thật hay giả.”
Nhạc Tử Mặc không hé răng.
“Hôm nay anh tới chỗ tôi là vì để nói chuyện này?” – Nhạc Tử Mặc hoài nghi, còn lâu hắn mới tin. Tuy rằng hắn không cảm nhận được ác ý từ người thanh niên này, nhưng mà vô duyên vô cớ tìm cách tiếp cận, hắn cảm thấy Arnold không phải kiểu như vậy.
Arnold nghe vậy thì buông ly nước trong tay xuống, cười ha ha hai tiếng, bị Nhạc Tử Mặc nói trúng tim đen, trên má thanh niên xinh đẹp như bước ra từ trong manga kia hiếm thấy xuất hiện một mạt đỏ ửng không bình thường.
Biểu tình của Nhạc Tử Mặc cứ như nuốt phải ruồi bọ vậy, nhìn người thanh niên vốn dĩ vừa hảo sảng vừa khí phách hiện tại e thẹn chọc chọc hai đầu ngón tay, bộ dáng hết sức ngượng ngùng, đúng là không thể tiếp nhận nổi.
Người đâu mà thay đổi còn nhanh hơn cả tia chớp thế?
“Anh, ý anh là…”
Arnold nghiêng đầu, nhìn Nhạc Tử Mặc một cái, quay đi, rồi lại nhìn Nhạc Tử Mặc một cái, hự hự cả nửa ngày mới rặn ra được một câu: “Tôi, tôi cũng muốn sinh trứng á~”
Nhạc Tử Mặc cảm thấy hình như ngày hôm nay gió có hơn lớn, hắn nghi là lỗ tai mình có vấn đề rồi.
“Anh, anh nói, anh muốn sinh trứng?” – Anh muốn sinh á, muốn sinh thì sinh đi, hơn nữa hiện tại anh cũng có chồng là trùng nhân rồi đấy, muốn sinh thì cũng phải đi tìm người đàn ông của mình mà sinh chứ?
Nói với hắn thì có tác dụng méo gì!
Nhạc Tử Mặc cảm thấy mình muốn điên luôn rồi, chẳng có nhẽ là do hắn không đuổi kịp mạch não của Arnold?
“Cái chuyện này anh phải tìm đàn ông nhà anh chứ, tôi, tôi dù có muốn thì cũng chẳng giúp gì được, hơn nữa… anh cũng biết rồi đấy, nếu như tôi với anh mà cùng quậy lại một chỗ với nhau, nhất định cả hai sẽ không có kết cục tốt.” – Nhạc Tử Mặc chân thành nói.
Mặt Arnold co rút, nhìn Nhạc Tử Mặc như kiểu nhìn một tên ngốc vậy: “Cậu cũng tự tin vào bản thân quá nhỉ, tôi là người có ánh mắt thiển cận như thế sao? Tìm đàn ông mà lại đi tìm người giống như cậu á, tôi muốn tìm chết hay sao?”
Bị tổng sỉ vả, Nhạc Tử Mặc không khỏi sờ sờ mũi.
“Tôi có nói gì đâu, là do kiểu diễn đạt của anh khiến người ta hiểu lầm đó chứ.” – Nhạc Tử Mặc rất là bất đắc dĩ.
Arnold hừ hừ, sau đó chỉ chỉ những trùng nhân đứng ngoài mành che cách đó mấy mét, hơi khó chịu nói: “Có thể bảo mấy trùng nhân kia ra ngoài được không? Tôi có một số chuyện khá là riêng tư muốn nói với cậu.”
Điều này khiến Nhạc Tử Mặc có chút không vui.
Trùng nhân là do cậu yêu cầu đòi tới, hơn nữa đối với Arnold, tuy rằng cậu khá có thiện cảm nhưng vẫn chưa đến mức tin tưởng tuyệt đối.
“Không được.” – Nhạc Tử Mặc lập tức từ chối.
Đối với sự cự tuyệt không hề do dự của Nhạc Tử Mặc, Arnold chỉ cảm thấy buồn cười, hắn liên tục ha hả cười lạnh vài tiếng, biểu tình trào phúng, cười như không cười, kèm theo đó còn có cả khinh thường.
Trong lòng Nhạc Tử Mặc thì lại có phần tức giận.
Dù thế nào thì đây cũng là địa bàn của hắn, hắn muốn giữ vài trùng nhân lại để bảo vệ mình thì có gì là sai?
“Tôi vẫn nhớ, anh còn nợ tôi một mạng, đừng có bày ra cái dáng vẻ khinh thường người khác như thế, nếu như lúc trước tôi không cứu anh thì hôm nay có thể anh đã không còn mạng để ngồi ở nơi này nói chuyện với tôi đâu.” – Nhạc Tử Mặc lạnh mặt, ngữ khí cực kỳ lãnh đạm.
“Còn nữa, anh đang có chuyện cần nhờ tôi, đừng có mà tỏ vẻ tự cao như thế. Khinh thường tôi cũng được thôi, giờ anh có thể trực tiếp ra về!” – Nhạc Tử Mặc chỉ vào cửa, ngữ khí hùng hổ dọa người.
Arnold cắn môi, vài lần muốn chửi thề nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Trong mắt hắn, cái thứ mà Nhạc Tử Mặc gọi là bảo hộ kia quá mức buồn cười, hơn nữa hắn cũng chẳng hề có chút ý định làm hại đối phương nào, cái kiểu đề phòng như thế làm hắn cảm thấy quá không sảng khoái, nói thật thì đúng là hắn có vài phần khinh thường ý nghĩ đó của Nhạc Tử Mặc.
Vận khí của người này quả thật quá tốt, lại còn nhặt được một trùng nhân không tồi, mà càng khiến người ta ghen tị hận chính là, mới làm một phát thôi đã có thể có trứng!
Tuy rằng lúc còn ở căn cứ, khi thảo luận đến việc sinh trứng cho trùng độc, mọi người đều tỏ vẻ cực kỳ khinh thường, cho rằng đó là biểu hiện của sự sa đọa, cả đám đều bày ra thái độ căm phẫn. Thế nhưng, khi không có bất cứ năng lực chống cự nào, lại không có cách nào để tồn tại, muốn có được cuộc sống ngày càng tốt hơn thì rất nhiều người lại muốn sinh trứng, thậm chí còn gấp đến không chờ nổi.
Có thể khiến địa vị của mình ở dị tộc tăng lên, ngoài ra thọ mệnh và điều kiện thân thể cũng cao hơn, chỉ có thằng ngu mới phản kháng.
Thấy Nhạc Tử Mặc thực sự tức giận, lúc này Arnold mới thu lại khinh thường và miệt thị. Cũng có lẽ do bị xua đuổi, tỏ thái độ lạnh nhạt cho nên Arnold không còn dám coi nhẹ hắn nữa, đối phương cũng chẳng phải là người hiền lành gì.
“Được rồi, tôi thừa nhận, tôi khinh thường cậu, thế nhưng tôi thực sự không có chút ý định làm hại cậu.” – Arnold thu hồi vẻ cười nhạo, thái độ thành khẩn nói.
Trong lòng Nhạc Tử Mặc ha hả một tiếng, không nói gì.
“Lần này tôi đến xin cậu giúp đỡ, mà chuyện tôi thiếu nợ cậu một mạng lần trước, tôi cũng sẽ đặt ở trong lòng không quên.” – Arnold tiếp tục nói, thấy Nhạc Tử Mặc vẫn thờ ơ như cũ thì đành từ bỏ yêu cầu trước đó: “Tùy cậu, những trùng nhân đó đứng đâu thì cứ để họ ở đó đi. Hôm nay tôi đến đây, vốn cũng đã chẳng thèm quan tâm đến cái nhìn của người khác.”
Arnold lại thản nhiên nói: “Hôm qua A Lực đi theo Liêm quân thượng đến tộc hải dương bên kia đoạt được một ít nước thánh, A Lực không được chia phần, nghe nói Liêm quân thượng được ba bình…”
Dáng vẻ của Nhạc Tử Mặc vẫn hung ác, cảnh giác trừng mắt nhìn Arnold.
Lòng vòng cả nửa ngày chung quy cũng là vì thứ này.
“Anh muốn thế nào?” – Ngữ khí của Nhạc Tử Mặc cực kỳ không tốt, với cái thái độ này của Arnold, cho dù hắn có rất nhiều thì cũng còn lâu mới chia cho đối phương, huống chi hắn chỉ có ba bình, lại còn do Liêm vất vả, trả giá đại giới mới có thể đem về được.
Arnold rũ đầu, khí thế kiêu ngạo vừa rồi toàn bộ bị rút đi hết, cả người hắn thoạt trông vô cùng suy sụp.
Gục xuống bàn, Arnold thở dài thật lâu.
Sự cảnh giác của Nhạc Tử Mặc vẫn chưa biến mất, hắn nghĩ, nếu như Arnold dám làm gì hắn, hắn sẽ lập tức gọi những trùng nhân kia!
“Tôi thật sự không có ý định làm hại cậu, A Lực là người ủng hộ Liêm quân thượng, cũng là người đàn ông của tôi, tôi vẫn còn muốn sống lâu hơn một chút, giờ ra tay với cậu thì chẳng phải đầu óc bị rút gân, tự tìm đường chết hay sao, đầu óc tôi vẫn còn bình thường lắm, sẽ không tự tìm chết như thế. Chẳng phải cậu có ba bình nước thánh đó sao? Hôm nay tôi đến chính là vì muốn xin lấy một bình.”
Nhạc Tử Mặc cười lạnh, người này đúng là quá đề cao bản thân rồi: “Ba bình kia là của tôi, vì sao tôi phải cho anh một bình?”
Arnold cảm thấy răng đau vô cùng, lần đầu tiên gặp, Nhạc Tử Mặc cực kỳ ngây thơ, giờ so sánh lại, mới có mấy ngày đã phòng bị hắn mạnh như vậy.
Lúc trước, nếu như lừa người này cho đến chết, phỏng chừng đối phương cũng chẳng biết.
Arnold tràn đầy bất đắc dĩ và khó hiểu: “Cậu đã có trứng rồi, giữ ba bình nước thánh kia cũng lãng phí, uống vào cũng chẳng có tác dụng gì lớn. Tôi nghe A Lực nói, lúc bị trắc nghiệm năng lực sinh dục ở sàn bán đấu giá, năng lực của cậu đã rất cao, sau này có lẽ cũng chẳng cần phải dùng đến nước thánh.”
Tôi không cần dùng đến, nhưng cho dù không cần thì cũng chẳng tự dưng mà đem cho anh.
Nhạc Tử Mặc điên cuồng phỉ nhổ trong lòng, bị cái loại logic này của Arnold đánh bại hoàn toàn, vẻ mặt chết lặng, hắn cười lạnh nói: “Đúng thế, tôi không cần dùng đến, nhưng mà nghe nói loại nước này có tác dụng điều dưỡng thân thể cực kỳ tốt, tôi giữ lại để bồi bổ cơ thể, không được à?”
Arnold bị chọc tức đến không nói thành lời, thấy không thể thực hiện được, do dự hồi lâu, lại nhìn qua mấy trùng nhân kia vài lần, cuối cùng hỏi Nhạc Tử Mặc: “Thật sự không bảo mấy trùng nhân kia ra ngoài được sao?”
Nhạc Tử Mặc kiên quyết lắc đầu: “Không!”
“Vậy được rồi.” – Cuối cùng, Arnold đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Sau khi thỏa hiệp, trên mặt Arnold đột nhiên xuất hiện loại biểu tình vừa đau thương vừa chua xót: “Tôi với cậu giao dịch đi, dùng thứ này của tôi để đổi lấy một lọ nước thánh, được chứ?”
Thực sự thì Nhạc Tử Mặc cũng không muốn giao thiệp quá sâu với Arnold, tốc độ trở mặt của người này quá nhanh, mới trước đó khinh thường lạnh giọng châm chọc, chỉ chốc lát sau đã biến thành dáng vẻ bi thương cầu người thương hại, cho dù có tâm thần phân liệt thì cũng chẳng đến mức như thế. Hắn không chơi lại tâm kế của đối phương, chẳng lẽ trốn cũng không được à?
“Sao anh không đến tìm người khác ấy, ở trong khu dân cư này, tôi không phải người duy nhất có được nước thánh, có lẽ những người khác sẽ dễ nói chuyện hơn đó.” – Nhạc Tử Mặc nói.
“…” – Người khác lại càng khó hơn. Những kẻ sống ở tận thế này, người nào người nấy đều cảnh giác vô cùng, ngay cả nói chuyện cũng sẽ đứng rất xa chứ đừng có nói là đòi xin nước thánh, chẳng khác gì xin trứng của bọn họ. Chỉ có Nhạc Tử Mặc…
Ở trong mắt Arnold vẫn là một con cừu non ngây thơ, nghe chừng có thể lột được mấy cọng lông cừu xuống.
“Những người khác đều không thể sinh được trứng, nước thánh vừa vào tay, cả đám đều coi nó quan trọng như mạng mình, cậu nghĩ bọn họ sẽ cho tôi sao? Cấp bậc của A Lực so với những người khác thấp hơn, hơn nữa thời gian tôi ở cùng hắn cũng ngắn, những trùng nhân khác đều cảm thấy khả năng sinh dục của tôi rất lớn…” – Nói xong còn chảy vài giọt nước mắt.
Nhạc Tử Mặc thờ ơ lạnh nhạt.
Giờ thì hắn đã biết, cái người tên Arnold này đúng là diễn viên trong diễn viên, kỹ thuật biểu diễn cũng tốt đấy, chỉ đáng tiếc loại đùa giỡn tâm cơ này còn lâu hắn mới thèm để ý đến, lại càng không mắc mưu.
“Đừng có diễn kịch trước mặt tôi nữa, tôi không bị dáng vẻ này của anh lừa đâu, số tiểu thuyết cung đấu trạch đấu tôi xem bỏ xa anh cả mấy con phố, bộ dạng này của anh đúng là quá khó coi.” – Nhạc Tử Mặc chọc ngoáy, chỉ ra cửa: “Không còn chuyện gì nữa thì về nhà ăn cơm sớm chút đi, chỗ này của tôi không có thứ anh cần.”
Biểu cảm bi thương của Arnold thoáng chốc cứng đờ, dứt khoát lau nước mắt, lạnh lùng hừ hừ, khôi phục lại dáng vẻ kinh thường trước đó: “Đúng là đen đủi, bị cậu xem thấu như thế. Hôm nay tôi đến đây là vì nước thánh, bởi vì cả đời này tôi cũng không thể sinh được một quả trứng, nếu không tôi cũng sẽ không vì nước thánh trong tay cậu mà gấp gáp chạy tới như thế. Những trùng nhân khác, bao gồm cả A Lực đều cho rằng tôi là nhân loại, nhưng thực ra… tôi vốn không phải nhân loại.”
Nhạc Tử Mặc theo bản năng lùi về sau hai bước, hắn thực sự bị tin tức này đập cho choáng váng: “Chuyện, chuyện này không có khả năng, anh, anh không phải… Đúng rồi, tôi nhớ lúc trước anh cũng bị nhốt trong lồng sắt trong căn cứ, sao có thể không phải nhân loại được?”
Hơn nữa, hoàn toàn không thể nhìn ra được bóng dáng dị tộc trên người Arnold. Thân hình dị tộc cao lớn, cho dù có biến thân một cách hoàn mỹ như thế nào đi chăng nữa cũng không thể che dấu được hoa văn đặc thù bên ngoài cơ thể, còn có một điểm nữa, đó chính là máu của dị tộc không có màu đỏ, lúc trước Arnold bị thương ở trên đùi thực sự đã chảy ra máu tươi y hệt như nhân loại.
Arnold chỉ chỉ hai mắt của mình, hiện tại hắn cũng chẳng sợ mấy trùng nhân đang giám thị kia nghe được câu chuyện của bọn họ rồi nói cho A Lực nữa.
Arnold cảm thấy hắn cần phải tranh thủ thời gian.
“Cậu nhìn mắt của tôi này…” – Arnold nói, Nhạc Tử Mặc nhìn qua, chỉ thấy đối phương nhắm mắt lại, run run mặt, lớp da trên mặt động đậy, giống như có thứ gì đó bên dưới, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Đột nhiên, Arnold mở hai mắt.
Đó là một đôi con ngươi màu bạc không pha chút tạp chất, không có đồng tử màu đen, ngay cả tròng trắng mắt cũng đã biến mất, là một đôi mắt màu bạc giống như kim loại vậy, một sự tồn tại chẳng khác gì máy móc, hợp lại cùng khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo khiến người ta kinh diễm đến mức không cho rằng nó thuộc về con người, cứ thế mà nhìn thẳng Nhạc Tử Mặc.
Nhạc Tử Mặc theo bản năng tránh đi, không nhìn.
Bởi vì hắn không biết, nếu nhìn vào đôi mắt kia sẽ có hậu quả đáng sợ gì, cho nên hắn lựa chọn lảng tránh.
“Đây là đôi mắt của tôi, có thể đoán trước được tương lai, nói một cách dễ hiểu thì chính là có khả năng bói toán.” – Sau đó hắn đảo mắt một vòng, con ngươi màu bạc biến mất, lại quay trở về thành đôi mắt của nhân loại, tròng trắng mắt quen thuộc, con ngươi không quá đen, trông gần giống với màu trà, hắn như thế này nhìn bình thường hơn rất nhiều.
“Được rồi, mặc dù nhìn mắt tôi đáng sợ nhưng không thể mê hoặc được người khác, nếu không ngay từ đầu tôi đâu cần phải nói nhảm với cậu nhiều như thế, cứ trực tiếp trừng mắt yêu cầu cậu đưa nước thánh cho tôi là xong chuyện.” – Arnold cười nói.
Nhạc Tử Mặc xoay người, theo bản năng nhìn về phía mắt Arnold, quả nhiên không nhìn thấy con ngươi màu bạc kia đâu nữa, thấy dáng vẻ cười cợt tùy ý của đối phương, trong lòng vẫn có chút mất tự nhiên.
“Tôi là dị tộc, nhưng cũng không phải dị tộc… Thực ra, tôi cũng không rõ lắm, chẳng biết mình được tính là người hay dị tộc nữa.” – Ngữ khí của hắn có chút cô đơn, lần này là thật, có điều Nhạc Tử Mặc cũng chẳng có ý định tin tưởng.
“Sao? Chẳng lẽ anh bị dị tộc vứt bỏ sau đó được nhân loại nhặt về nuôi lớn?” – Nhạc Tử Mặc bắt đầu tưởng tượng kịch bản trong đầu.
“Đầu óc cậu bị lừa đá đấy à, cậu cảm thấy, dưới tình huống nhân loại hận dị tộc như thế này, sẽ có người làm chuyện như vậy sao? Cái này đúng là chuyện cười hay nhất mà tôi từng được nghe đó.” – Arnold cười tới mức vỗ bàn đồm độp: “Tôi là đứa trẻ được sinh ra từ phòng thí nghiệm của nhân loại, dùng các loại dịch dinh dưỡng nuôi lớn, là nhân loại đời thứ ba, à không, người dị năng đời thứ ba… Cậu vậy mà không biết?” – Biểu tình thực sự kinh ngạc của Nhạc Tử Mặc khiến Arnold vô cùng hoài nghi.
Nhạc Tử Mặc: “Không, không phải. Trước kia tôi vẫn luôn được người nhà che chở, cũng ít khi nghe nói đến những chuyện trong căn cứ, nếu không thì trước đó cũng không đần độn đến mức để những người kia bắt về.”
“…Thực ra cũng có rất nhiều người không biết, tính ra thì kiểu nhân loại như tôi đây có rất nhiều. Lúc mới đầu, vì tận thế đến, chiến tranh với dị tộc đột nhiên bùng nổ, sự sống của nhân loại bị uy hiếp cực lớn, ngoài ra còn có rất nhiều nhân loại không thể thích ứng với môi trường sống của địa cầu. Nếu không có căn cứ bảo hộ, nhân loại căn bản không có cách nào đi lại dưới ánh mặt trời, một lượng lớn bức xạ hạt nhân, tia cực tím từ mặt trời, các loại độc tố đã ăn mòn sinh mệnh của nhân loại. Lúc đó, khi tiếp xúc với ánh mặt trời làn da của con người bắt đầu tróc ra, người nào năng lực chống cự kém da thậm chí còn bị thối rữa, lông tóc trên cơ thể rụng xuống từng mảng lớn, nước không thể uống được, mọi người chỉ có thể co đầu rút cổ bên trong căn cứ để tránh các loại phóng xạ, không dám ra ngoài.”
Nhạc Tử Mặc nuốt nuốt nước miếng, thảo nào lúc trước khi hắn đụng phải ánh mặt trời, chỉ mới có vài giây đã bị tróc da, nếu không có hệ thống chữa khỏi, hẳn là hắn cũng sẽ như thế.
Nghĩ đến trường hợp đó, quả thực không rét mà run.
“Sau đó, không ít nhà khoa học phát hiện ra, dị tộc có thể đi lại tự do dưới ánh mặt trời, bọn họ không sợ bất cứ mối đe dọa nào từ thái dương, ngay cả nước cũng vậy, không cần phải loại bỏ bất cứ độc tố nào cũng có thể uống được. Càng đáng ngạc nhiên hơn chính là, bọn họ còn có dị năng mạnh mẽ, tồn tại một cách hiển nhiên tựa như định lý Pitago vậy. Vì thế, từ đó nhân loại bắt đầu tìm kiếm biện pháp từ trên người dị tộc, không ngừng thí nghiệm, thử nghiệm. Nhưng vì chiến tranh thực sự quá ác liệt, cho dù không có dị tộc, thân thể của nhân loại cũng đã bắt đầu thối rữa, loại tình cảnh khủng bố này tràn lan khắp nơi tựa như ôn dịch vậy, lúc sơ kỳ, mọi người còn đều cho rằng đó là một loại virus…”
“Nhưng sau lại phát hiện, đó không phải là virus mà do điều kiện ác liệt của môi trường bên ngoài, nhân loại căn bản không có cách nào để sinh tồn. Đứng dưới sinh tử tồn vong, nhân loại bắt đầu nghĩ cách, tận hết mọi khả năng để tồn tại, vì thế bọn họ bắt đầu tiến hành một lượng lớn thực nghiệm. Ban đầu là nghiên cứu trên người dị tộc, sau đó lại tới trên người nhân loại, bởi vì có người phát hiện, những nhân loại có được dị năng có thể tự do đi lại trên bề mặt trái đất, có thể uống nước chứa đầy độc tộc và phóng xạ, thân thể cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều… Ngay vào lúc đó phương pháp ghép gen ra đời, đó chính là lấy một vài đoạn gen có lợi cho nhân loại từ trên người dị tộc ra ghép vào cơ thể nhân loại, vô số nhân loại đều điên cuồng vì nó, bọn họ tranh cướp chúng tựa như tranh cướp vắc xin phòng bệnh vậy, không có bất cứ ai cảm thấy việc làm đó là không đúng, tất cả đều không muốn chết, đều muốn sống sót.”
Nhạc Tử Mặc rùng mình một cái, cho dù hiện tại nhiệt độ rất cao nhưng lưng hắn vẫn chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Mỗi người đều tiêm loại vắc xin này? Những thứ đó đều là gen lấy từ trên người dị tộc sao?”
“Đúng vậy.” – Arnold gật gật đầu, cười cười: “Thực ra mọi người đều biết, nhưng lúc đó lại cảm thấy chẳng sao cả, cậu cũng biết đó, lòng tham của con người là không đáy, có được thân thể khỏe mạnh thì lại muốn dị năng, muốn chinh phục, muốn đem toàn bộ những dị tộc không thuộc về trái đất, đang xâm chiếm lãnh thổ của nhân loại đuổi đi. Mà vốn dĩ nhân loại căn bản không hề có dị năng, vậy phải làm sao đây? Chỉ có thể tìm kiếm từ trên người dị tộc, ban đầu là lấy ra một đoạn gen ngắn, tiến hành cấy ghép lên người nhân loại, kết quả… có rất nhiều sinh vật kỳ quái được tạo ra. Sau đó, số người tự nguyện tham dự ngày càng ít đi, đương nhiên cũng có thành công, cuối cùng thì trở thành nuôi cấy trong ống nghiệm. Lúc mới đầu chính là dùng trứng và t*ng trùng của nhân loại và dị tộc nuôi cấy ra một thế hệ nhân loại có được dị năng, tôi cũng là một trong số đó. Đáng tiếc là lúc ấy tôi bị nghiên cứu rất nhiều năm cũng không phát hiện ra có dị năng, chỉ có thể bị vứt bỏ…” – Nói tới đây, biểu tình của Arnold có chút vặn vẹo, con ngươi màu trà quấn đầy lệ khí.
Hắn phẫn hận nắm chặt tay, dùng sức đấm vào chiếc bàn bên cạnh, đầu ngón tay đều rách toạc, máu chảy đầm đìa, vậy mà hắn chẳng hề kêu đau lấy một tiếng.
Nhạc Tử Mặc nhìn thấy mà ê hết cả răng.
“Số bị nuôi cấy có rất nhiều, bắt đầu nuôi cấy từ trứng và t*ng trùng, cuối cùng biến thành tế bào, bởi vì có rất nhiều vật thí nghiệm không thành công cho nên số thành công đều sẽ trở thành thực nghiệm thể, cung cấp gen cho nhân loại để tiến thành bồi dưỡng ra từng đám người có dị năng. Bởi vì bọn họ vẫn luôn không phát hiện ra dị năng của tôi, cho nên… đến khi không còn giá trị gì nữa, tôi đã bị vứt bỏ, căn cứ của nhân loại không chứa chấp tôi bởi vì ở trong mắt bọn họ, tôi không phải nhân loại.” – Arnold nói, cúi đầu xuống, lần này là thực sự đau lòng mà khóc thành tiếng.
“Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả, nhưng, nhưng cho dù là trả giá thế nào, bọn họ cũng không thừa nhận tôi là nhân loại. Đến khi sắp bị những người đó ăn, thế mà dị năng của tôi lại xuất hiện. Lúc ấy, ngay cả ý nghĩ muốn chết tôi cũng có, cái loại dị năng vô dụng này, có cũng như không…”
Nhạc Tử Mặc nghe xong những lời này của Arnold, cũng chẳng biết phải an ủi đối phương thế nào, yên lặng chờ đợi đối phương khóc xong.
Hiện tại hồi tưởng lại lúc còn ở căn cứ của nhân loại, lúc bị cho rằng là dị tộc mà bị bắt lấy, cũng không phải không có lý.
“Vậy người đàn ông của anh có biết anh là dị tộc không?” – Nhạc Tử Mặc hỏi.
Trong mắt Arnold vẫn còn nước mắt, lắc đầu: “Tôi không nói, hắn cũng không rõ lắm, thực ra tôi cũng chẳng biết mình có được tính là dị tộc không, nếu tính, vậy dị năng của tôi quá yếu, lúc bói toán thì cần đối phương phải đứng ở trước mặt mình tôi mới có thể cảm ứng được, hơn nữa mấy ngày nay không thể vận dụng được dị năng.”
“Nhân loại và dị tộc kết hợp với nhau sinh ra trứng có một nửa tỷ lệ là dị tộc, một nửa còn lại là nhân loại, nhưng những nhân loại này có chín phần trở lên là có dị năng, hơn nữa dị năng còn rất mạnh, cùng những nhân loại được tạo ra từ thực nhiệm chính là một trên trời một dưới đất.”
“…Tôi không sinh được trứng, cho nên tôi muốn xin một lọ nước thánh của cậu, để bù lại, tôi sẽ vì cậu mà bói toán. Tính cả sự nghiệp, hôn nhân, mệnh cách, cha mẹ, con cái của cậu, tất cả tôi đều có thể giúp cậu bói.” – Arnold nghiêm túc, ánh mắt mang theo khát vọng khẩn thiết: “Hôm nay tôi tới nơi này, mục đích chính là nước thánh.”
Nhạc Tử Mặc tràn đầy bất đắc dĩ, mục đích của anh cũng rõ ràng quá nhỉ, thực ra thì mấy cái Arnold kể kia hắn cũng chẳng tin hết được.
Bói toán trong lời Arnold nói, nói thẳng ra thì chính là đoán mệnh…
Hắn lắc đầu, cự tuyệt: “Tôi không muốn bói toán gì cả.”
“Cậu không muốn biết tương lai của cậu sẽ thế nào sao?” – Arnold không tin là Nhạc Tử Mặc lại chẳng hề có chút dao động nào, chẳng lẽ hắn đã nhìn nhầm, đối phương chính là một kẻ máu lạnh vô tình?
Nhíu mày, Arnold cảm thấy rất buồn rầu.
“Có thể đoán được cả… tương lai sao?” – Ánh mắt Nhạc Tử Mặc mờ mịt, suy nghĩ ngay lập tức bay về hiện đại, hắn nghĩ tới cha mẹ, em trai, nghĩ đến cái xã hội kia, nghĩ đến gia đình thật sự của hắn.
Hệ thống nói tương lai hắn có thể trở về…
“Có thể.” – Arnold gật đầu, bói tương lai với hắn rất khó, cần phải trả giá đại giới, nhưng chỉ cần có được nước thánh thì cho dù có trả cái giá đắt đến mức nào hắn cũng không tiếc.
“Nếu như cậu không tin tôi, vậy thì nghe đây, ba ngày sau sẽ có một vị quân thượng trùng tộc đến khiêu chiến với Liêm quân thượng để tranh đoạt quyền phối ngẫu với cậu, đến khi đó cậu sẽ biết được những lời tôi nói có phải là nói dối hay không.” – Cho nên lúc đầu, khi Arnold nói hắn có thể nhìn thấy tương lai, nhưng khi nhìn biểu tình của Nhạc Tử Mặc, Arnold cũng đoán được một chút, đối phương không hề để lời nói của hắn vào đầu.
“Được, nếu như lời anh nói là thật, tôi sẽ cho anh nước thánh.” – Nhạc Tử Mặc đáp ứng, hắn có thể đoán được, trong khoảng thời gian kế tiếp, cho dù không có Arnold thì cũng sẽ có những người không liên quan khác đến đây xin nước thánh trong tay hắn.
Cái thứ đồ chơi này, sau lần phân phối ở khu dân cư của Liêm, hẳn sẽ không còn là bí mật nữa, đến khi những trùng nhân khác biết được sự tồn tại của nước thánh thì có muốn đến hải dương tộc cướp đoạt phỏng chừng lại càng khó thêm.
Arnold muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhìn xuống, hắn hít sâu một hơi, không thể gấp, không thể gấp, dù sao sớm muộn gì ũng sẽ chiếm được: “Vậy thì tốt, chờ đến khi việc đó xảy ra, tôi sẽ tới tìm cậu, lúc đó tôi sẽ xem bói cho cậu, nước thánh kia, cậu cũng phải giữ lại cho tôi.”
Nhạc Tử Mặc gật đầu: “Được, tôi nhất định sẽ làm như vậy.”
Arnold nhận được câu trả lời chắc chắn, tâm tình cũng buông lỏng rất nhiều, lần này không tiếp tục ở trước mắt hắn giả vờ khinh thường nữa, cụp đuôi rời đi.
Arnold vừa ra khỏi đã thấy ở cổng có không ít người lạ mặt đang xếp thành hàng đợi ở bên ngoài, những người này mang theo không ít thứ, lo lắng không thôi, khi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Arnold thì nháy mắt nét mặt đều trở nên âm trầm.
“Ồ, đến thăm quân thượng phu nhân sao? Đúng là ân cần quá nhỉ, sao lúc trước không thấy mấy người tới, hôm nay đúng là mặt trời mọc ở phía tây rồi, người nào người nấy đều muốn đem cửa đạp nát.” – Arnold châm chọc nói lớn.
Mười mấy người đến đây đều là bạn lữ của trùng nhân, đại đa số đều chưa sinh trứng, cũng có mục đích giống Arnold, muốn chiếm được một chút nước thánh.
Suy nghĩ đều giống như nhau, hắn đã có trứng rồi vậy thì còn cất nước thánh kia làm gì? Lấy ra làm chút công đức đi.
Phần lớn đều là bạn lữ của trùng nhân cao đẳng, ngày thường địa vị cũng không tệ, trước mặt thì ôn hòa nhưng sau lưng lại căm hận ám toán nhau, ở bên ngoài cũng không dám mở miệng châm chọc, loại người giống như Arnold này, vừa mở miệng đã đâm người ta một phát, gặp ai cũng đắc tội được cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, có người da mặt mỏng, chịu không được, nổi điên ngay tại chỗ.
“Đúng thì sao mà không đúng thì sao? Lại nói, đến thăm quân thượng phu nhân thì thế nào, chẳng lẽ không thể gặp mặt một chút?” – Một người đàn ông cao gầy sẵng giọng nói.
Arnold bất đắc dĩ nhún nhún vai, trong giọng nói tràn đầy vẻ đáng tiếc: “Có thể thăm chứ, chỉ là không quen nhìn mấy người cứ như ong vỡ tổ thế thôi. Haiz, xem ra vận khí của tôi thật là tốt, đến sớm hơn mấy người, quân thượng phu nhân lại đặc biệt nhìn trúng tôi, cao hứng lên một cái đã vứt hai bình nước thánh cho tôi uống rồi.”
“Không thể nào!”
“Mày cho rằng mày là ai?! Mày chỉ là cái thứ dựa vào trùng nhân cấp bốn, chồng của tao so với tên trùng nhân của mày lợi hại hơn nhiều!”
“Không được! Tôi phải đi hỏi hắn một chút nhất định vẫn còn nước thánh!”
“Hừ! Mơ mộng hão huyền!” – Arnold khinh thường phỉ nhổ, gương mặt tinh xảo đầy vẻ mỉa mai, đâm vào mắt khiến người đau nhức: “Đừng quá đề cao bản thân! Bên trong đó chính là bạn lữ của quân thượng, làm hắn không vui thì quân thượng cũng không vui, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi mấy người cút khỏi đây, còn dám ở đây khoe khoang, đúng là không biết ước lượng xem chính mình có mấy cân mấy lượng!”
“Mày câm miệng!”
“Nơi này không có chỗ cho mày nói chuyện!” – Vài người đỏ mắt, hét lớn.
Arnold quay đầu, không thèm để ý đến những người này, lạnh lùng âm u nói: “Không dám đắc tội dị tộc, chỉ dám tự cho là mình giỏi mà nhảy nhót trước mặt đồng loại, đúng là mặt dày, thật là càng sống càng thụt lùi. Nơi này chính là dị tộc, không phải nhà của các người!”
Cuối cùng, những người này vẫn bị trùng nhân bên trong đuổi ra ngoài, không cam lòng, phẫn hận rời đi, sau đó lại có mấy sóng người khác tới, cũng bị đuổi đi như vậy.
Chờ tới giữa trưa, Nhạc Tử Mặc ăn một ít cơm, còn có cả bắp, vừa ăn xong không được bao lâu thì Liêm trở lại, theo sau hắn còn có Băng và người đã từng làm quản gia, Phong Nhẫn, còn có mấy trùng nhân chưa từng gặp qua.
“Tiểu Mặc, mười ngày sau chúng ta sẽ kết hôn.” – Vẻ mặt Liêm lạnh lùng, ngữ khí lại tràn đầy hưng phấn.
Nhạc Tử Mặc giật mình, cười đáp: “Ồ, vậy cũng được, có rất nhiều điều ở dị tộc tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm, hết thảy đều nghe theo anh.”
Băng bước lên trước, nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông có gương mặt như thiên sứ này khiến người ta tựa như đắm mình trong gió xuân.
“Chúc mừng phu nhân, cuối cùng cũng có thể cùng quân thượng ở chung một phòng, Băng ở chỗ này chúc phúc cho quân thượng và phu nhân ở bên nhau đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không chia lìa, con cháu đầy đàn, thế hệ phồn hoa.” – Những lời này hắn đọc được trong một quyển sách của nhân loại, chắc có lẽ là hợp với tình hình nhỉ.
Mặt Nhạc Tử Mặc đen lại, cuối cùng vẫn nhận lấy lời chúc phúc của đối phương.
Phong Nhẫn lạnh mặt, có chút mất tự nhiên, nhưng khi còn sống có thể nhìn thấy con nối dõi của quân thượng, ông ta vẫn cảm động tới mức muốn khóc, yêu ai yêu cả đường đi, cái nhìn của Phong Nhẫn với Nhạc Tử Mặc cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.
“Chúc cậu và quân thượng có thể đầu bạc răng long.”
Những vị trùng nhân khác cũng đến đây góp vui: “Chúc phu nhân và quân thượng ân ân ái ái~ Sinh thật nhiều trứng!!!”
Nhạc Tử Mặc: “Cám ơn.” – Ha hả~
Liêm chỉ vào mấy trùng nhân vẫn luôn đặt ánh mắt trên người hắn nói: “Mấy người này đều là cấp dưới của Băng, cũng là đồng loại của Băng, giỏi về dệt vải, trang phục trong hôn lễ đều sẽ do Băng phụ trách may, Phong Nhẫn sẽ dạy bọn hắn về kiểu dáng của trang phục.”
Trong tay Băng cầm một sợi tơ tinh tế, tiến lên nói: “Phu nhân, để tôi đo một chút, như vậy mới có thể làm cho cậu một lễ phục cưới thật hoàn mỹ.”
Nhạc Tử Mặc đứng dậy, để Băng đo, có chút buồn cười nói: “Trước kia trùng tộc các anh cũng làm như vậy à?”
Băng tạm ngưng: “Không có, trước kia trùng tộc không phức tạp như thế, chỉ là sau này dần dần mới biến thành thế này, các quân thượng khác đều như vậy, quân thượng nhà chúng ta không thể lạc hậu hơn bọn họ.”
Thì ra trùng nhân mấy người cũng thích khoe khoang nha.
Đo cho Nhạc Tử Mặc xong lại đo cho Liêm, đến khi gần xong rồi thì nghe thấy có trùng nhân từ bên ngoài đến báo: “Quân thượng, Tam quân Xích đại nhân đến bái phỏng.”
Thân thể mấy trùng nhân trong phòng hơi căng lên, nơi này là phòng ngủ của thị quân đại nhân, theo đạo lý mà nói thì, những trùng nhân khác, đặc biệt là giống đực, nếu như không phải thân tín thì không được phép tiến vào.
Đây chính là ý thức lãnh thổ của giống đực.
Liêm nghe thế, có vài phần không vui, hắn chưa đáp lại trùng nhân kia, gật đầu với Băng và mấy trùng nhân khác ra hiệu cho bọn họ ở bên trong, mình ra ngoài trước.
Liêm vừa ra tới đã thấy trước cửa phòng ngủ có một người đàn ông cả đầu màu đỏ, vóc dáng thấp hơn so với hắn, đi theo phía sau là quản gia với ánh mắt bất thiện và mấy tên trùng nhân cấp cao.
Kẻ đến không có ý tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook