Sự Nhầm Lẫn Tai Hại
-
Chương 12: Ai sợ ai?
Đa phần trong những bộ
phim tình cảm dài lê thê hay tiểu thuyết tình ái thường xuất hiện những cảnh
lãng xẹt cũ rích thì các nhân vật nữ chính sẽ như thế nào?
Trước nhất phải giở chăn ra nhìn toàn thân, rồi lại nhìn sang người đàn ông trần như nhộng đang ngủ vùi bên cạnh, đau lòng tuyệt vọng, rồi túm lấy chăn bưng mặt khóc tức tưởi cho số phận đáng thương, hoặc lao ra định kết liễu cuộc đời, sau cùng bị nam chính tóm lấy cổ tay không cách nào chống cự chỉ có thể khổ sở khóc lóc.
Hà Tâm My không có cảm giác như các cô nữ chính kia.
Cô nhìn mình rồi nhìn Tống Thư Ngu đang nằm ngủ như cá ươn, liền túm tóc anh giật mạnh, mãi cho tới khi anh hé nửa con mắt: “Tống cá trê, hôm qua anh có mặc ‘áo mưa’ không?”.
… Ánh mắt lão Tống ngỡ ngàng, đầu óc như vọt vào không gian.
“Mẹ kiếp, đừng có giả bộ ngây ngô với tôi! Giờ tôi mới biết hóa ra anh và tên Tần chuột cống đáng chết chẳng qua cũng chỉ là cá mè một lứa, chẳng trách hai người hợp nhau thế, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Khốn nạn, các người lúc nào cũng chỉ làm mấy việc ức hiếp đàn bà, giậu đổ bìm leo nước đục thả câu mà thôi, nhưng rồi sẽ có ngày ra tay giết người cho mà xem, chỉ hận tôi có mắt không tròng. Nhưng cho dù anh có là Tần Tiểu Ngũ thì tôi cũng không là Trần Uyển! Tôi không dễ như vậy đâu nhé! Đừng tưởng mắc bẫy anh một lần tôi sẽ bị anh điều khiển, phải đợi xem trên mộ nhà anh có xanh cỏ không cái đã!”
“Không mang áo mưa.”
“… Tên khốn nạn đểu cáng, ông nội nhà anh, cái đồ vô ý vô thức, không hiểu biết, không chừng mực, không biết điều, không hiểu trước sau! A a a a… Nhỡ tôi có thai thì làm thế nào?”
“Cô tưởng mình là Đức mẹ Maria à mà tự mình sinh nở?”
Hơ… Thế là ý gì?
“Chúng ta chẳng làm gì cả, tôi ăn no dửng mỡ mang ‘áo mưa’ đi để chơi một mình hả?”
“Vậy tại sao anh lại nude?”, cô lí nhí hỏi.
“Cô nôn khắp người tôi”, anh chỉ ra ban công, chiếc quần đùi màu xanh nhạt và chiếc quần sịp màu cam đang quấn quýt bên nhau vẫy chào trong gió, “Giặt sạch xong tôi cũng đi ngủ luôn”.
Cô kéo chiếc chăn trên người ra, “Vậy tại sao tôi cũng… nude hả?” Trên thực tế vẫn còn bộ đồ lót, nhưng có điều không đỡ nổi bộ ngực như sóng dữ tràn bờ.
Tống Thư Ngu cúi mặt vẻ giận dữ, bỗng nhiên ngồi bật dậy, Tâm My sợ quá rúm người lại một chỗ. Rồi thấy anh kéo chăn đứng dậy, thân hình gầy guộc. Đó không phải vẻ xanh xao của một người sau nhiều năm đèn sách, mà da mang chút màu bánh mật. Chiếc quần sịp màu đen…
Ặc ặc, không ngờ nhìn vẻ ngoài lão Tống như thế mà lúc nude lại sướng mắt thế này. Tâm My ôm lấy mặt, một đại háo sắc như cô, phải chăng vì bị khô cằn quá lâu? Đó là bề trên, là thầy giáo, là… Cô lén nhìn qua kẽ tay, phần dưới săn chắc vểnh cong, uây! Đợi đã, anh ta lấy cái gì từ trong tủ áo thế kia?
“Á…” Cô không cần biết đến chiếc chăn, nhoài người nhảy lên giằng lại, “Sao anh lại lật tung đồ của người khác”.
Tống Thư Ngu giơ cao chiếc máy tự sướng trên tay, còn bật cả công tắc, tiếng máy kêu ù ù.
Tâm My không chốn dung thân, bên cạnh nếu có dòng sông trong mát chắc chắn cô sẽ trẫm mình ngay lập tức.
Ôi mẹ ơi! Ai đến cứu con với, con muốn chết chẳng thiết sống nữa. Ninh Tiểu Nhã, tôi căm thù cô, tặng quà sinh nhật gì thế này? Hại người cũng đâu cần hại kiểu này. Hu hu hu hu hu… Danh tiết của tôi đã bị cô phá hủy rồi.
“Tối qua lúc tìm đồ ngủ định giúp cô thay, thì nhìn thấy cái này. Đầu cô đang nghĩ lung tung gì vậy? Máy tự sướng? Tình một đêm? Dọn ra ngoài sống bừa bãi buông thả, chẳng thà tôi trói cô lại rồi đưa về nhà cho bố mẹ cô.”
Trời ơi, hãy ban cho con một miếng đậu phụ để con đập đầu chết đi.
Đợi đã, anh ta đâu phải bố mẹ mình, lấy quyền gì mà bực bội?
Hà Tâm My đặt tay xuống, tuy đang bán nude ngồi phía cuối giường, nhưng trang nghiêm và oai phong lẫm liệt: “Tống cá trê, anh đâu phải bố tôi mẹ tôi, anh lo lắng cái nỗi gì? Thứ nhất tôi không phóng hỏa giết người, thứ hai không cướp ngân hàng gây mất trật tự an ninh xã hội, sắp ba mươi rồi nên tôi thích sống thế nào thì kệ tôi, máy tự sướng thì làm sao? Tình một đêm thì làm sao? Anh muốn làm lão già, nhưng tôi không thích là bà cô già! Nhu cầu sinh lý vốn là bản năng của con người! Đừng có đứng trên góc độ đạo đức cùng một mớ giáo điều để trói buộc nhu cầu sinh lý bình thường của con người chứ!”.
“Cô vừa mới lớn dậy, mà cũng học người ta đòi tự do?!”
Tống Thư Ngu vứt thứ đang cầm trên tay vào tủ, không giải tỏa được nỗi giận dữ trong lòng anh liền đạp một cú vào cánh tủ. Lúc cánh tủ đóng rầm một tiếng, anh quay người tìm quần của mình, mặt đối mặt với Tâm My.
Tâm My đôi mắt bình thản nhìn thẳng mắt anh ta đang tối dần tối dần tối dần, cô bước lùi dần ra phía sau nhích dần nhích dần mông.
“Anh định làm gì? Giở trò lưu manh? Khốn kiếp, anh đừng có nhìn vào ngực tôi!”
Tống Thư Ngu chắp tay sau mông nhìn cô, đột nhiên bật cười rú lên vẻ tự giễu nói: “Ranh con, người cô, tôi quen quá còn gì, đầu óc thiếu suy nghĩ”, nói đoạn đưa tay với lấy chiếc quần, chuẩn bị mặc vào.
Khốn nạn, lại thêm một đứa mắng cô đầu to óc ngắn! Nhịn cái gì chứ cái này thì không thể nhịn được!
Nhanh như thoắt cô trườn từ đầu giường xuống đuôi giường, một chân đá bay chiếc quần của lão Tống, “Tống Thư Ngu, tôi đã cố nhịn cái mồm độc địa của anh mười năm nay rồi, bà đây nhịn đủ rồi nhá”.
Tống Thư Ngu đưa ánh mắt từ chiếc quần rồi ngược lên người cô, Hà Tâm My cố khống chế anh để khỏi đưa tay lên che ngực, trợn mắt thật to lườm anh một cái.
“Nói cô không có đầu óc còn không phục, có biết ngồi kiểu này khiêu khích đàn ông như thế nào không?”, ánh mắt anh nhích dần nhích dần lên ngực cô. Tâm My cơ hồ cảm nhận được ánh mắt anh đang đặt vào chỗ nào, da dẻ cô cũng theo đó bỗng nhiên mà nổi cả da gà, vừa nóng vừa lạnh, đây lẽ nào chính là cảm giác lâng lâng khi yêu như trong truyền thuyết sao?
“Tùy tiện bừa bãi uống đến đầu quay mòng mòng, tùy tiện bừa bãi để đàn ông đưa về nhà, có biết với họ nó ám chỉ điều gì không? Tình một đêm? One night stand? Đến việc hôn thế nào còn không biết, đã muốn thử cái kia rồi.”
“Cái gì mà tùy tiện bừa bãi? Chẳng phải đó là anh sao? Chẳng phải vì tôi tin tưởng anh sao? Tống cá trê, anh đã phụ lòng tin của tôi, lại còn dám sỉ nhục tôi! Tôi… tôi có gì mà không biết, hôn á?”
Anh nhướn mày.
“Tôi gần ba mươi tuổi đầu rồi có cái gì mà không biết.”
“Cô…”, giọng nói vút lên, rõ ràng là khinh thường.
“Tôi biết, tôi đã từng thử với Tôn Gia Hạo!”
“Ha ha, thảo nào.” Mặt Tống Thư Ngu lạnh tanh, với tay lấy chiếc quần trên đất.
“Thảo nào cái gì? Anh không tin?”
Anh liếc cô một cái.
“Không tin thì thử xem!”, nói xong cô hối cũng không kịp, chẳng phải đang nói chuyện nhân tính? Làm sao lại biến thành nghiên cứu kỹ thuật thế này?
Anh liền vứt chiếc quần lại mặt đất, ánh mắt nhìn cô vẻ nghi ngờ.
Chẳng phải là môi chạm môi, răng kề răng sao?
“Anh, anh nhắm mắt lại.”
Tâm My nắm chặt bàn tay đã đẫm mồ hôi của mình lại, đưa mắt nhìn gương mặt sắc sảo của anh, chỉ sợ anh đột ngột mở mắt khiến cô phát hoảng. Đôi mắt anh nhắm chặt nhưng trên môi tủm tỉm nụ cười. Chẳng phải anh hơn tôi mấy tuổi sao?
Chết thì chết, Hà Tâm My, còn nhớ hồi học mẫu giáo mày còn vồ lấy cậu lớp trưởng đẹp trai rồi ấn xuống đất để hôn, hãy lấy lại dũng khí của ngày đó đi!
“Không hôn à? Có cần tôi dạy không?”, giọng giễu cợt vang lên.
“Câm miệng!”
Cô lau bàn tay đẫm mồ hôi, đầu ngón tay chạm nhẹ lên môi anh, cảm giác dường như đôi môi anh đang khẽ run lên. Đồ kém tắm, mới chạm đầu ngón tay đã như bị sốt rét, còn giả bộ với tôi? Cô thấy tự tin lên hẳn.
Đồ cá ươn, môi còn đẹp hơn cả môi mình. Tâm My hạ tay xuống, tim đập thình thịch, miệng kề sát môi anh, nhịp tim càng lúc càng mạnh.
“Nhắm mắt lại không được mở ra.”
“Được.”
Hơi thở ấm áp của anh như vỗ về đôi môi cô, cảm giác tươi mát mang theo mùi vị riêng của anh. Tâm My chợt nhớ ra: Mình chưa đánh răng!
“Sợ thì thôi”, anh thản nhiên.
“Ngậm miệng! Ai sợ ai?!”
Chết thì chết, lao vào đi Hà Tâm My!
Thế này là hôn sao?
Chẳng có cảm giác gì cả.
Cái gọi là nụ hôn cháy bỏng, lửa tình ngùn ngụt, sợi dây thần kinh tình cảm trong đầu như bắn pháo hoa bùm bụp vẫn thường thấy trong tiểu thuyết đều là lừa đảo. Thằng khốn viết tiểu thuyết chắc chắn chưa hôn ai bao giờ.
Chỉ là hai miếng thịt mềm nhũn chạm vào nhau, đôi khi hơi lạnh một chút, nhưng lúc đó lại thấy trong lòng ấm lạ.
Tâm My có phần thất vọng, vừa định đẩy ra còn chưa kịp phản ứng thì lại cảm giác có người ôm chặt lấy mình rồi có thứ gì đó trùm lên đôi môi cô với hơi thở nóng bỏng.
“A…”
Tiếng hét thất thanh bỗng trở nên ú ớ, bởi miệng cô đã bị khóa chặt.
Hai bờ môi vừa mềm vừa trơn như quấn lấy nhau, rồi có thứ gì đó trơn trơn ươn ướt đang đưa sâu vào trong, lần tìm từng ngóc ngách trong miệng cô một cách táo tợn. Tới lúc lưỡi mình không tránh kịp bị lưỡi đối phương cuốn lấy, cô mới sực tỉnh: Đó là lưỡi của lão Tống!
“Ứ…”, giọng nói phản kháng trong miệng anh bỗng biến thành tiếng rên rỉ. Anh lăn lộn lần tìm giống như một xoáy nước kéo tụt lý trí cô xuống tận đáy sâu. Trong vô thức cô muốn bấu víu vào một cái gì để tránh bị kéo chìm vào trong xoáy nước đó, bàn tay với ra bám lấy cổ anh, lại thấy như mình bị anh siết chặt hơn, gần tới mức nhịp tim hai người hòa lẫn vào nhau.
“Đã hôn Tôn Gia Hạo chưa? Có biết thế nào là hôn không? Hai người chỉ ở trình độ mẫu giáo thôi.”
Trong hoang mang Tâm My mở dần mắt, trân trân nhìn anh.
Tống Thư Ngu cười hả hê đắc ý: “Đây mới gọi là trình độ của người lớn, heo ạ!”.
Dứt lời anh cúi đầu.
Mẹ kiếp! Lại nữa? Mình sắp bị hôn chết rồi!
Tâm My chẳng biết tại sao sự việc lại trở nên thế này.
Lúc đầu chỉ là chạm nhẹ trên môi, nhưng rồi bị anh hôn khiến đầu óc cô càng lúc càng trở nên choáng váng. Trong mơ hồ cô ý thức được rằng đây không gọi là “hôn môi”, đây là một “nụ hôn” đích thực.
Tới lúc tay anh lần cởi nút áo của cô, trong đầu cô bỗng vang lên thứ âm thanh ầm ầm chấn động. Là lửa tình trong tiểu thuyết? Tòa thiên nhiên dâng đầy lúc này từ từ mềm nhũn dưới bàn tay anh, như đốt cháy bàn tay anh, cháy cả chính con tim mình. Là bùng cháy trong tiểu thuyết? Cô thấy mình đang nằm thẳng, cơ thể gầy gò của anh phủ lên, đôi chân rắn chắc tách chân cô làm đôi, rồi ép chặt.
Chút lý trí còn sót lại trong đầu Tâm My đang kêu gào: Bị đẩy xuống rồi, bị đẩy xuống rồi, bị đẩy xuống rồi!
Mình không muốn bị đẩy xuống đâu, không vui nữa, sợ lắm rồi, đầu ngón chân sợ quá co rút hết cả. Cô tức tưởi nghĩ bụng.
Anh buông tay, cô hét lớn: “Không…”.
Bộ dạng cô lúc này đang đắm chìm trong mắt anh. “Đừng nhìn người ta như thế, Tống cá trê”, giọng cô lạc đi.
Anh khẽ cười, giọng nói cũng trầm ấm hơn bình thường.
Anh hôn khẽ lên đôi mắt và cằm cô, sau cùng đặt lên đỉnh tòa thiên nhiên.
Cô níu lấy tóc anh định nâng đầu anh lên, “Lão Tống, hu hu, đừng đối xử với người ta như thế.” Ngón tay luồn sâu trong tóc anh, cô đâu biết rằng đó chính là một dạng cổ vũ trá hình.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô không chớp nhưng đằng sau đó thoáng nét cười.
“Đừng đối xử… với người ta như thế”, mình khóc lóc gì chứ?
Anh cúi đầu hôn cô lần nữa: “Không thích thì anh sẽ dừng”.
Đồ lừa đảo! Cô muốn hét lên muốn dừng lại, nhưng đôi môi như có ý thức tiến đến chạm môi anh.
Hơi thở anh gấp gáp, từng luồng hơi nóng phả lên gò má. Cô thử cắn lấy chiếc lưỡi tùy tiện kia, anh hít một hơi thật sâu. Tâm My hơi mất thăng bằng, trên đỉnh tòa thiên nhiên không còn đôi bàn tay ấm nóng của anh vẫy vùng nữa mà nó đã di chuyển xuống phía dưới.
“Đừng”, cô muốn nhấc bàn tay đang lần khắp phía sau lưng mình, “Em béo, đừng sờ nữa, chỉ thịt thôi”.
“Nhưng anh thích em thế này”, anh sờ nhẹ lên đôi môi đang hé của cô.
“Em…”, cô run rẩy, đến giọng nói cũng không cất thành lời. Bàn tay ấy đang lần mò khắp lưng cô, kéo theo ngọn lửa trong người như bùng cháy, luồng nóng lan tỏa trong cơ thể. “Anh Tống, chúng ta sẽ làm cái kia đúng không?”
“Em nói xem? Nếu không để thêm vòng thứ hai mươi bảy cũng được”, anh chẳng có ý định dừng lại, đầu ngón tay chạm vào mép nội y của cô.
Mặt cô nóng bừng, đây chính là phản ứng như người ta vẫn nói?
“Cái đó, lão Tống, ‘áo mưa’, anh có không?”
Anh dừng tay, nheo mày vẻ thất vọng.
“Em không có”, Tâm My run rẩy nói.
“Anh cũng không có”, trông bộ dạng của anh đã rất giận, “Để anh đi mua”.
… Có thật, phải, phải dùng không?
“Tâm My, hình như em…”, lông mày anh nhíu lại. Nhìn ngón tay mình vẻ mặt không thể tin nổi, rồi bật cười như điên.
Tâm My ngớ người nhìn lão Tống đang cười rũ rượi.
“Bị hành quân rồi, anh, anh phục em rồi đấy”, anh đưa tay ôm gọn cô trong lòng mà vẫn cười hả hê, “Đúng là cô nhóc, mình bị hành quân mà cũng không biết”.
Trước nhất phải giở chăn ra nhìn toàn thân, rồi lại nhìn sang người đàn ông trần như nhộng đang ngủ vùi bên cạnh, đau lòng tuyệt vọng, rồi túm lấy chăn bưng mặt khóc tức tưởi cho số phận đáng thương, hoặc lao ra định kết liễu cuộc đời, sau cùng bị nam chính tóm lấy cổ tay không cách nào chống cự chỉ có thể khổ sở khóc lóc.
Hà Tâm My không có cảm giác như các cô nữ chính kia.
Cô nhìn mình rồi nhìn Tống Thư Ngu đang nằm ngủ như cá ươn, liền túm tóc anh giật mạnh, mãi cho tới khi anh hé nửa con mắt: “Tống cá trê, hôm qua anh có mặc ‘áo mưa’ không?”.
… Ánh mắt lão Tống ngỡ ngàng, đầu óc như vọt vào không gian.
“Mẹ kiếp, đừng có giả bộ ngây ngô với tôi! Giờ tôi mới biết hóa ra anh và tên Tần chuột cống đáng chết chẳng qua cũng chỉ là cá mè một lứa, chẳng trách hai người hợp nhau thế, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Khốn nạn, các người lúc nào cũng chỉ làm mấy việc ức hiếp đàn bà, giậu đổ bìm leo nước đục thả câu mà thôi, nhưng rồi sẽ có ngày ra tay giết người cho mà xem, chỉ hận tôi có mắt không tròng. Nhưng cho dù anh có là Tần Tiểu Ngũ thì tôi cũng không là Trần Uyển! Tôi không dễ như vậy đâu nhé! Đừng tưởng mắc bẫy anh một lần tôi sẽ bị anh điều khiển, phải đợi xem trên mộ nhà anh có xanh cỏ không cái đã!”
“Không mang áo mưa.”
“… Tên khốn nạn đểu cáng, ông nội nhà anh, cái đồ vô ý vô thức, không hiểu biết, không chừng mực, không biết điều, không hiểu trước sau! A a a a… Nhỡ tôi có thai thì làm thế nào?”
“Cô tưởng mình là Đức mẹ Maria à mà tự mình sinh nở?”
Hơ… Thế là ý gì?
“Chúng ta chẳng làm gì cả, tôi ăn no dửng mỡ mang ‘áo mưa’ đi để chơi một mình hả?”
“Vậy tại sao anh lại nude?”, cô lí nhí hỏi.
“Cô nôn khắp người tôi”, anh chỉ ra ban công, chiếc quần đùi màu xanh nhạt và chiếc quần sịp màu cam đang quấn quýt bên nhau vẫy chào trong gió, “Giặt sạch xong tôi cũng đi ngủ luôn”.
Cô kéo chiếc chăn trên người ra, “Vậy tại sao tôi cũng… nude hả?” Trên thực tế vẫn còn bộ đồ lót, nhưng có điều không đỡ nổi bộ ngực như sóng dữ tràn bờ.
Tống Thư Ngu cúi mặt vẻ giận dữ, bỗng nhiên ngồi bật dậy, Tâm My sợ quá rúm người lại một chỗ. Rồi thấy anh kéo chăn đứng dậy, thân hình gầy guộc. Đó không phải vẻ xanh xao của một người sau nhiều năm đèn sách, mà da mang chút màu bánh mật. Chiếc quần sịp màu đen…
Ặc ặc, không ngờ nhìn vẻ ngoài lão Tống như thế mà lúc nude lại sướng mắt thế này. Tâm My ôm lấy mặt, một đại háo sắc như cô, phải chăng vì bị khô cằn quá lâu? Đó là bề trên, là thầy giáo, là… Cô lén nhìn qua kẽ tay, phần dưới săn chắc vểnh cong, uây! Đợi đã, anh ta lấy cái gì từ trong tủ áo thế kia?
“Á…” Cô không cần biết đến chiếc chăn, nhoài người nhảy lên giằng lại, “Sao anh lại lật tung đồ của người khác”.
Tống Thư Ngu giơ cao chiếc máy tự sướng trên tay, còn bật cả công tắc, tiếng máy kêu ù ù.
Tâm My không chốn dung thân, bên cạnh nếu có dòng sông trong mát chắc chắn cô sẽ trẫm mình ngay lập tức.
Ôi mẹ ơi! Ai đến cứu con với, con muốn chết chẳng thiết sống nữa. Ninh Tiểu Nhã, tôi căm thù cô, tặng quà sinh nhật gì thế này? Hại người cũng đâu cần hại kiểu này. Hu hu hu hu hu… Danh tiết của tôi đã bị cô phá hủy rồi.
“Tối qua lúc tìm đồ ngủ định giúp cô thay, thì nhìn thấy cái này. Đầu cô đang nghĩ lung tung gì vậy? Máy tự sướng? Tình một đêm? Dọn ra ngoài sống bừa bãi buông thả, chẳng thà tôi trói cô lại rồi đưa về nhà cho bố mẹ cô.”
Trời ơi, hãy ban cho con một miếng đậu phụ để con đập đầu chết đi.
Đợi đã, anh ta đâu phải bố mẹ mình, lấy quyền gì mà bực bội?
Hà Tâm My đặt tay xuống, tuy đang bán nude ngồi phía cuối giường, nhưng trang nghiêm và oai phong lẫm liệt: “Tống cá trê, anh đâu phải bố tôi mẹ tôi, anh lo lắng cái nỗi gì? Thứ nhất tôi không phóng hỏa giết người, thứ hai không cướp ngân hàng gây mất trật tự an ninh xã hội, sắp ba mươi rồi nên tôi thích sống thế nào thì kệ tôi, máy tự sướng thì làm sao? Tình một đêm thì làm sao? Anh muốn làm lão già, nhưng tôi không thích là bà cô già! Nhu cầu sinh lý vốn là bản năng của con người! Đừng có đứng trên góc độ đạo đức cùng một mớ giáo điều để trói buộc nhu cầu sinh lý bình thường của con người chứ!”.
“Cô vừa mới lớn dậy, mà cũng học người ta đòi tự do?!”
Tống Thư Ngu vứt thứ đang cầm trên tay vào tủ, không giải tỏa được nỗi giận dữ trong lòng anh liền đạp một cú vào cánh tủ. Lúc cánh tủ đóng rầm một tiếng, anh quay người tìm quần của mình, mặt đối mặt với Tâm My.
Tâm My đôi mắt bình thản nhìn thẳng mắt anh ta đang tối dần tối dần tối dần, cô bước lùi dần ra phía sau nhích dần nhích dần mông.
“Anh định làm gì? Giở trò lưu manh? Khốn kiếp, anh đừng có nhìn vào ngực tôi!”
Tống Thư Ngu chắp tay sau mông nhìn cô, đột nhiên bật cười rú lên vẻ tự giễu nói: “Ranh con, người cô, tôi quen quá còn gì, đầu óc thiếu suy nghĩ”, nói đoạn đưa tay với lấy chiếc quần, chuẩn bị mặc vào.
Khốn nạn, lại thêm một đứa mắng cô đầu to óc ngắn! Nhịn cái gì chứ cái này thì không thể nhịn được!
Nhanh như thoắt cô trườn từ đầu giường xuống đuôi giường, một chân đá bay chiếc quần của lão Tống, “Tống Thư Ngu, tôi đã cố nhịn cái mồm độc địa của anh mười năm nay rồi, bà đây nhịn đủ rồi nhá”.
Tống Thư Ngu đưa ánh mắt từ chiếc quần rồi ngược lên người cô, Hà Tâm My cố khống chế anh để khỏi đưa tay lên che ngực, trợn mắt thật to lườm anh một cái.
“Nói cô không có đầu óc còn không phục, có biết ngồi kiểu này khiêu khích đàn ông như thế nào không?”, ánh mắt anh nhích dần nhích dần lên ngực cô. Tâm My cơ hồ cảm nhận được ánh mắt anh đang đặt vào chỗ nào, da dẻ cô cũng theo đó bỗng nhiên mà nổi cả da gà, vừa nóng vừa lạnh, đây lẽ nào chính là cảm giác lâng lâng khi yêu như trong truyền thuyết sao?
“Tùy tiện bừa bãi uống đến đầu quay mòng mòng, tùy tiện bừa bãi để đàn ông đưa về nhà, có biết với họ nó ám chỉ điều gì không? Tình một đêm? One night stand? Đến việc hôn thế nào còn không biết, đã muốn thử cái kia rồi.”
“Cái gì mà tùy tiện bừa bãi? Chẳng phải đó là anh sao? Chẳng phải vì tôi tin tưởng anh sao? Tống cá trê, anh đã phụ lòng tin của tôi, lại còn dám sỉ nhục tôi! Tôi… tôi có gì mà không biết, hôn á?”
Anh nhướn mày.
“Tôi gần ba mươi tuổi đầu rồi có cái gì mà không biết.”
“Cô…”, giọng nói vút lên, rõ ràng là khinh thường.
“Tôi biết, tôi đã từng thử với Tôn Gia Hạo!”
“Ha ha, thảo nào.” Mặt Tống Thư Ngu lạnh tanh, với tay lấy chiếc quần trên đất.
“Thảo nào cái gì? Anh không tin?”
Anh liếc cô một cái.
“Không tin thì thử xem!”, nói xong cô hối cũng không kịp, chẳng phải đang nói chuyện nhân tính? Làm sao lại biến thành nghiên cứu kỹ thuật thế này?
Anh liền vứt chiếc quần lại mặt đất, ánh mắt nhìn cô vẻ nghi ngờ.
Chẳng phải là môi chạm môi, răng kề răng sao?
“Anh, anh nhắm mắt lại.”
Tâm My nắm chặt bàn tay đã đẫm mồ hôi của mình lại, đưa mắt nhìn gương mặt sắc sảo của anh, chỉ sợ anh đột ngột mở mắt khiến cô phát hoảng. Đôi mắt anh nhắm chặt nhưng trên môi tủm tỉm nụ cười. Chẳng phải anh hơn tôi mấy tuổi sao?
Chết thì chết, Hà Tâm My, còn nhớ hồi học mẫu giáo mày còn vồ lấy cậu lớp trưởng đẹp trai rồi ấn xuống đất để hôn, hãy lấy lại dũng khí của ngày đó đi!
“Không hôn à? Có cần tôi dạy không?”, giọng giễu cợt vang lên.
“Câm miệng!”
Cô lau bàn tay đẫm mồ hôi, đầu ngón tay chạm nhẹ lên môi anh, cảm giác dường như đôi môi anh đang khẽ run lên. Đồ kém tắm, mới chạm đầu ngón tay đã như bị sốt rét, còn giả bộ với tôi? Cô thấy tự tin lên hẳn.
Đồ cá ươn, môi còn đẹp hơn cả môi mình. Tâm My hạ tay xuống, tim đập thình thịch, miệng kề sát môi anh, nhịp tim càng lúc càng mạnh.
“Nhắm mắt lại không được mở ra.”
“Được.”
Hơi thở ấm áp của anh như vỗ về đôi môi cô, cảm giác tươi mát mang theo mùi vị riêng của anh. Tâm My chợt nhớ ra: Mình chưa đánh răng!
“Sợ thì thôi”, anh thản nhiên.
“Ngậm miệng! Ai sợ ai?!”
Chết thì chết, lao vào đi Hà Tâm My!
Thế này là hôn sao?
Chẳng có cảm giác gì cả.
Cái gọi là nụ hôn cháy bỏng, lửa tình ngùn ngụt, sợi dây thần kinh tình cảm trong đầu như bắn pháo hoa bùm bụp vẫn thường thấy trong tiểu thuyết đều là lừa đảo. Thằng khốn viết tiểu thuyết chắc chắn chưa hôn ai bao giờ.
Chỉ là hai miếng thịt mềm nhũn chạm vào nhau, đôi khi hơi lạnh một chút, nhưng lúc đó lại thấy trong lòng ấm lạ.
Tâm My có phần thất vọng, vừa định đẩy ra còn chưa kịp phản ứng thì lại cảm giác có người ôm chặt lấy mình rồi có thứ gì đó trùm lên đôi môi cô với hơi thở nóng bỏng.
“A…”
Tiếng hét thất thanh bỗng trở nên ú ớ, bởi miệng cô đã bị khóa chặt.
Hai bờ môi vừa mềm vừa trơn như quấn lấy nhau, rồi có thứ gì đó trơn trơn ươn ướt đang đưa sâu vào trong, lần tìm từng ngóc ngách trong miệng cô một cách táo tợn. Tới lúc lưỡi mình không tránh kịp bị lưỡi đối phương cuốn lấy, cô mới sực tỉnh: Đó là lưỡi của lão Tống!
“Ứ…”, giọng nói phản kháng trong miệng anh bỗng biến thành tiếng rên rỉ. Anh lăn lộn lần tìm giống như một xoáy nước kéo tụt lý trí cô xuống tận đáy sâu. Trong vô thức cô muốn bấu víu vào một cái gì để tránh bị kéo chìm vào trong xoáy nước đó, bàn tay với ra bám lấy cổ anh, lại thấy như mình bị anh siết chặt hơn, gần tới mức nhịp tim hai người hòa lẫn vào nhau.
“Đã hôn Tôn Gia Hạo chưa? Có biết thế nào là hôn không? Hai người chỉ ở trình độ mẫu giáo thôi.”
Trong hoang mang Tâm My mở dần mắt, trân trân nhìn anh.
Tống Thư Ngu cười hả hê đắc ý: “Đây mới gọi là trình độ của người lớn, heo ạ!”.
Dứt lời anh cúi đầu.
Mẹ kiếp! Lại nữa? Mình sắp bị hôn chết rồi!
Tâm My chẳng biết tại sao sự việc lại trở nên thế này.
Lúc đầu chỉ là chạm nhẹ trên môi, nhưng rồi bị anh hôn khiến đầu óc cô càng lúc càng trở nên choáng váng. Trong mơ hồ cô ý thức được rằng đây không gọi là “hôn môi”, đây là một “nụ hôn” đích thực.
Tới lúc tay anh lần cởi nút áo của cô, trong đầu cô bỗng vang lên thứ âm thanh ầm ầm chấn động. Là lửa tình trong tiểu thuyết? Tòa thiên nhiên dâng đầy lúc này từ từ mềm nhũn dưới bàn tay anh, như đốt cháy bàn tay anh, cháy cả chính con tim mình. Là bùng cháy trong tiểu thuyết? Cô thấy mình đang nằm thẳng, cơ thể gầy gò của anh phủ lên, đôi chân rắn chắc tách chân cô làm đôi, rồi ép chặt.
Chút lý trí còn sót lại trong đầu Tâm My đang kêu gào: Bị đẩy xuống rồi, bị đẩy xuống rồi, bị đẩy xuống rồi!
Mình không muốn bị đẩy xuống đâu, không vui nữa, sợ lắm rồi, đầu ngón chân sợ quá co rút hết cả. Cô tức tưởi nghĩ bụng.
Anh buông tay, cô hét lớn: “Không…”.
Bộ dạng cô lúc này đang đắm chìm trong mắt anh. “Đừng nhìn người ta như thế, Tống cá trê”, giọng cô lạc đi.
Anh khẽ cười, giọng nói cũng trầm ấm hơn bình thường.
Anh hôn khẽ lên đôi mắt và cằm cô, sau cùng đặt lên đỉnh tòa thiên nhiên.
Cô níu lấy tóc anh định nâng đầu anh lên, “Lão Tống, hu hu, đừng đối xử với người ta như thế.” Ngón tay luồn sâu trong tóc anh, cô đâu biết rằng đó chính là một dạng cổ vũ trá hình.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô không chớp nhưng đằng sau đó thoáng nét cười.
“Đừng đối xử… với người ta như thế”, mình khóc lóc gì chứ?
Anh cúi đầu hôn cô lần nữa: “Không thích thì anh sẽ dừng”.
Đồ lừa đảo! Cô muốn hét lên muốn dừng lại, nhưng đôi môi như có ý thức tiến đến chạm môi anh.
Hơi thở anh gấp gáp, từng luồng hơi nóng phả lên gò má. Cô thử cắn lấy chiếc lưỡi tùy tiện kia, anh hít một hơi thật sâu. Tâm My hơi mất thăng bằng, trên đỉnh tòa thiên nhiên không còn đôi bàn tay ấm nóng của anh vẫy vùng nữa mà nó đã di chuyển xuống phía dưới.
“Đừng”, cô muốn nhấc bàn tay đang lần khắp phía sau lưng mình, “Em béo, đừng sờ nữa, chỉ thịt thôi”.
“Nhưng anh thích em thế này”, anh sờ nhẹ lên đôi môi đang hé của cô.
“Em…”, cô run rẩy, đến giọng nói cũng không cất thành lời. Bàn tay ấy đang lần mò khắp lưng cô, kéo theo ngọn lửa trong người như bùng cháy, luồng nóng lan tỏa trong cơ thể. “Anh Tống, chúng ta sẽ làm cái kia đúng không?”
“Em nói xem? Nếu không để thêm vòng thứ hai mươi bảy cũng được”, anh chẳng có ý định dừng lại, đầu ngón tay chạm vào mép nội y của cô.
Mặt cô nóng bừng, đây chính là phản ứng như người ta vẫn nói?
“Cái đó, lão Tống, ‘áo mưa’, anh có không?”
Anh dừng tay, nheo mày vẻ thất vọng.
“Em không có”, Tâm My run rẩy nói.
“Anh cũng không có”, trông bộ dạng của anh đã rất giận, “Để anh đi mua”.
… Có thật, phải, phải dùng không?
“Tâm My, hình như em…”, lông mày anh nhíu lại. Nhìn ngón tay mình vẻ mặt không thể tin nổi, rồi bật cười như điên.
Tâm My ngớ người nhìn lão Tống đang cười rũ rượi.
“Bị hành quân rồi, anh, anh phục em rồi đấy”, anh đưa tay ôm gọn cô trong lòng mà vẫn cười hả hê, “Đúng là cô nhóc, mình bị hành quân mà cũng không biết”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook